Chương 149: Gai Nhiếp Chính Minh
Đang cập nhập
21/08/2021
Nhiếp Chính Minh vừa đi vừa nói: “Rõ ràng Tần Triều Dương kia mới là nhân tố quyết định, có thể anh đắc tội với anh ta lúc nào đó mà anh lại không biết. Anh ta đã là cấp trên của Thích Minh Huy, vậy chỉ cần anh ta lên tiếng thì Thích Minh Huy sẽ không nhằm vào chúng ta nữa.”
Nhưng Nhiếp Hải Đường lại nghi ngờ: “Anh, vừa nãy anh ta nói em trai anh ta đến, mà anh ta lại họ Tần, chắc không phải là anh trai Tần Minh đấy chứ? Tần Minh cũng nói cậu ấy là đối tác của dự án siêu thị này.”
Nhiếp Chính Minh lắc đầu: “Cùng họ mà thôi, không có khả năng đó đâu. Chẳng phải tên Tần Minh giẻ rách đó theo người ta chơi chứng khoán sao? Cậu ta làm gì có tiền mà đầu tư? Em gái à, em đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn nữa. Dự án siêu thị này ít thì cũng phải đầu tư năm triệu, Tần Minh dựa vào cái gì mà làm đối tác chứ? Nếu cậu ta là đối tác, thì anh chặt đầu mình xuống cho cậu ta làm ghế ngồi.”
Hai anh em ngăn Tần Triều Dương lại, Tần Triều Dương tỏ vẻ nghi ngờ khó hiểu.
"Hai người tìm tôi có chuyện gì à?” Tần Triều Dương hỏi.
Nhiếp Chính Minh nói thẳng: “Anh Tần, có phải tôi đã đắc tội với anh Tần không? Xin anh Tần cứ nói thẳng, tôi nhất định sẽ xin lỗi anh Tần. Mong anh Tần đừng bản mười một phần trăm cổ phần của thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị chúng tôi cho tập đoàn Dương Hòa.”
Tần Triều Dương nghe xong thì không biết Nhiếp Chính Minh đang nói gì, anh ấy hỏi: “Cổ phần gì? Tập đoàn Dương Hòa gì? Tôi không biết cậu đang nói gì cả. Hai người nhận nhầm người rồi.”
Tần Triều Dương cảm thấy họ nhận nhầm người nên dứt khoát đi qua hai người họ đến dưới tán cây: “Em trai, em đến rồi? Sao không qua đó?”
Tần Minh đáp: "Không sao, anh phải đi theo học hỏi Thích Minh Huy nhiều vào, sau này em sẽ làm ông chủ chỉ tay năm ngón”
Lúc này, Nhiếp Chính Minh cũng đi theo, anh ta thấy hai người trò chuyện vui vẻ như vậy thì nhớ đến lời Thích Minh Huy, còn không hiểu sao? Hai người này là anh em.
“Ôi đệch.” Cả người Nhiếp Chính Minh đều thấy không ổn.
Người mà Thích Minh Huy kính trọng như vậy lại là anh của Tần Minh? Chẳng phải Tần Minh là thằng giẻ rách sao? Một tên nghèo bị anh ta coi thường, từ đâu mà cậu ta có nhiều quan hệ như vậy?
Trong lòng Nhiếp Chính Minh hơi khó chịu.
Nhiếp Chính Minh đi đến, với lòng tự trọng và hư vinh, anh ta quát lên: “Được đẩy Tần Minh, cậu lấy việc công trả thù riêng.
Tần Minh nheo mắt, nói đùa: “Sao vậy anh vợ?"
Mặt Nhiếp Chính Minh đỏ lên: “Cút, ai là anh Vợ cậu?”
Nhiếp Hải Đường cũng hờn dỗi trừng mắt nhìn Tần Minh, thầm nghĩ anh thế này chẳng phải đổ thêm dầu vào lửa à? Nhưng trong lòng cô rất ngọt ngào nên không phản bác lại.
Nhiếp Chính Minh tức giận, hùng hổ mắng: “Chắc chắn là hai anh em các người giở trò, nói gì đó với Thích Minh Huy để anh ta bán đi mười một phần trăm cổ phần của công ty nhà chúng tôi cho tập đoàn Dương Hòa. Được lắm Tần Minh, hóa ra tất cả do cậu giở trò. Cậu ghen tị vì tôi giàu có à? Sao lại làm ra mấy trò này?
Tần Triều Dương khó hiểu: “Cậu này, cậu có nhầm lẫn gì không? Hôm nay tôi mới nhậm chức, đi làm chưa được bao lâu, tôi cũng có quen cậu đâu.”
Nhiếp Chính Minh nói: "Bớt diễn đi, còn muốn lừa tôi? Tần Minh, cậu tưởng nhà họ Nhiếp chúng tôi sa sút đi thì cậu xứng với Hải Đường sao? Nằm mơ đi, tôi không đồng ý đâu.”
Vẻ mặt Tần Minh không chút cảm xúc, mỉa mai nói: “Lần trước ép em gái anh đi làm con dâu nhà họ Hạ, sao anh đồng ý liền thế? Chắc có lẽ nhà họ Hạ giàu có nhỉ. Bớt diễn bộ dạng yêu thương em gái với tôi đi.
Nhiếp Chính Minh không nói được gì, mặt anh ta đỏ lên, không tìm được lời để phản bác.
Nhưng Nhiếp Hải Đường lại đi lên bảo vệ Tần Minh: “Anh, anh đừng nói bậy vu oan cho người ta. Có lẽ Tần Minh chẳng biết gì cả, cậu ấy cũng không quen với Thích Minh Huy mà. Nếu chuyện lần này có liên quan đến Tần Minh thì cậu ấy sẽ nói với em.
Tần Minh ngượng ngùng, quả thực chuyện này đều do anh làm ra.
Thích Minh Huy dường như cũng cảm giác được suy đoán này của mình nên không thể ngồi yên.
Nhưng anh ta đột nhiên nhớ ra, trong những người anh ta đắc tội gần đây, hình như chỉ có Tần Minh thôi.
Anh ta nói: “Gần đây anh cũng không gây ra chuyện gì, chỉ cãi nhau một trận với tên Tần Minh này vì cậu ta giúp Lý Mộng trả một trăm nghìn. Cậu ta không đến mức phải vì chút chuyện này mà dùng quan hệ, cố ý chỉnh đến nhà ta đấy chứ?”
Tần Minh bối rối, anh thật sự vì chút chuyện nhỏ đó mà muốn đánh Nhiếp Chính Minh, nhưng đối với anh ta chỉ là chuyện nhỏ, anh ta không để trong lòng.
Đúng là, bạn có lòng dạy người ta mà người ta lại không quan tâm đến bạn, có thể nói là gỗ mục thì không khắc được.
Nhiếp Hải Đường hất cằm về phía Tần Triều Dương, nói: “Anh, vừa nãy Thích Minh Huy nói có lẽ tìm anh ta sẽ có ích hơn. Thực ra có phải đang ám chỉ Tần Minh không? Tần Minh có thể giúp chúng ta?”
Tần Minh thầm nói: “Vẫn là bạn gái mình thông minh mà."
Tần Minh nói: “Dù sao thì tôi có thể giúp được nhà anh, anh có tin không?”
Nhiếp Chính Minh thẹn quá hóa giận: "Hừ, tôi không tin. Cậu tưởng nhà họ Nhiếp chúng tôi không có chỗ dựa à? Lần trước nhà họ Nhiếp chúng tôi cũng gặp phải khủng hoảng tương tự, nhưng có nhà họ Hầu giúp, nhà họ Hầu là gia tộc quyền quý thật sự ở thành phố Quảng. Chỉ tiếc là bây giờ giám đốc Hầu đi công tác, nếu không... chuyện này hoàn toàn chẳng thành vấn đề”
Tần Minh nói: “Anh thế này là không có ý muốn nhờ tôi à?”
Nhiếp Chính Minh kiêu ngạo nói: “Có đánh chết thì tôi cũng không cầu xin cậu. Hoàn toàn không cần cầu xin cậu. Đây chính là âm mưu của cậu.”
Nhưng Nhiếp Hải Đường lại kéo Tần Minh, nói: “Được rồi Tần Minh, chuyện này là thế nào? Anh giúp Lý Mộng trả một trăm nghìn? Anh còn qua lại với cô ta? Em thật sự giận rồi đấy.
Chậc, sự tập trung của phụ nữ đúng là kỳ lạ.
Tần Minh nói: “Về tình, cô ta chăm sóc em gái và anh trai của anh, nên anh trả lại. Nhưng cũng muốn dạy cho em gái anh một bài học, con bé từ vùng quê đến, không biết nhìn người, dễ bị người ta lừa. Mặc dù Lý Mộng miệng lưỡi dối trá nhưng ít nhất cũng có mục đích rõ ràng là vì tiền, nên anh muốn cho con bé một bài học để sau này không sợ bị người ta lừa nữa.”
Nghe xong thì Nhiếp Hải Đường hiểu ra, cũng không so đo nữa.
Cô hỏi: "Vậy chuyện lần này có liên quan đến anh không?”
Tần Minh làm sao dám thừa nhận, anh đáp: “Không liên quan đến anh, có thể nhà họ Thích muốn chỉnh đốn anh trai em đấy. Ai ngờ anh trai em lại không hiểu chuyện thể chứ?”
Nhiếp Hải Đường ngờ vực hỏi: “Nhưng anh trai em tìm cậu hai nhà họ Thích nhiều lần lắm. Vừa rồi anh ta còn bảo bọn em tìm anh trai của anh, còn nói anh trai anh là sếp của anh ta.”
Tần Triều Dương cười: “Vậy chắc chắn là Minh Huy đùa với hai người rồi. Ngày đầu tiên tôi đi làm mà, sao có thể là sếp cậu ấy được?”
Hai anh em lại lúng túng, thế chẳng phải bị Thích Minh Huy xoay vòng vòng à?
Tần Minh thừa dịp nói: “Anh phải cúi đầu nhận sai với tôi, tôi sẽ nể mặt Hải Đường mà nhờ anh trai tôi đi nói chuyện với Thích Minh Huy, bảo anh ta bỏ qua cho anh.”
Tần Triều Dương nghe xong, mặc dù không hiểu những vẫn nói: “Không thành vấn đề."
Nhiếp Chính Minh cắn răng: "Muốn tôi cúi đầu trước cậu á, nằm mơ đi. Hừ, cùng lắm thì tôi quỳ trước cửa nhà họ Thích. Em gái, đừng cầu xin cậu ta, tên nhóc này có mưu đồ quấy rối em đấy.”
Nhiếp Hải Đường đỏ mặt, nếu Tần Minh có mưu đồ quấy rối cô thì cô đã bị Tần Minh ăn mấy lần rồi ấy chứ.
Lúc này, một chiếc Audi lao tới trước mặt bốn người, một người đàn ông trông như thư ký mở cửa xe, để lộ sự tôn quý của người trên xe.
Một người đàn ông bất ngờ đi ra, chẳng phải là Hầu Khánh – tổ trưởng phụ trách việc kinh doanh ở thành phố Quảng của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ sao?
Ba người vô cùng kinh ngạc, sao đột nhiên Hầu Khánh lại đến đây?
Sau khi xuống xe, Hầu Khánh lập tức chạy về phía Tần Minh, nhưng thấy có người khác ở đây nên đứng một bên chờ đợi.
Nhiếp Chính Minh kích động nói: “Ha ha ha, Tần Minh, cậu đắc ý gì chứ? Không ngờ tôi có thể gặp được giám đốc Hầu ở đây, lần trước chính giám đốc Hầu đã cứu chúng tôi, lần này ông ấy cũng có thể.
Ôi, giám đốc Hầu có thể đích thân đến giúp chúng tôi. Chắc chắn là đằng sau nhà họ Nhiếp chúng tôi có người nâng đỡ.
Tần Minh, tôi sẽ không xin lỗi cậu đâu, càng không cúi đầu trước cậu. Tôi sẽ không chịu khuất phục trước tên giẻ rách như cậu.”
Nhiếp Chính Minh mặt mày hớn hở, vô cùng đắc ý.
Tần Minh thờ ơ nói: “Tôi không hề gì, anh đừng hối hận. Có muốn cược với tôi không? Nếu anh có thể khiến Hầu Khánh ra tay giúp anh, vậy thì tôi sẽ xin lỗi anh. Nếu tôi có thể bảo Hầu Khánh ra tay, thì anh phải thừa nhận mối quan hệ tình cảm giữa tôi với Hải Đường.”
Nhiếp Chính Minh đáp: “Cậu chém gió à, chẳng phải cậu dựa vào anh trai cậu à? Không có anh trai cậu thì cậu chẳng là cái khỉ khô gì cả! Tôi cược với cậu!”
Tần Minh cười gian xảo: “Được, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, anh đừng có hối hận."
Nhưng Nhiếp Hải Đường lại nghi ngờ: “Anh, vừa nãy anh ta nói em trai anh ta đến, mà anh ta lại họ Tần, chắc không phải là anh trai Tần Minh đấy chứ? Tần Minh cũng nói cậu ấy là đối tác của dự án siêu thị này.”
Nhiếp Chính Minh lắc đầu: “Cùng họ mà thôi, không có khả năng đó đâu. Chẳng phải tên Tần Minh giẻ rách đó theo người ta chơi chứng khoán sao? Cậu ta làm gì có tiền mà đầu tư? Em gái à, em đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn nữa. Dự án siêu thị này ít thì cũng phải đầu tư năm triệu, Tần Minh dựa vào cái gì mà làm đối tác chứ? Nếu cậu ta là đối tác, thì anh chặt đầu mình xuống cho cậu ta làm ghế ngồi.”
Hai anh em ngăn Tần Triều Dương lại, Tần Triều Dương tỏ vẻ nghi ngờ khó hiểu.
"Hai người tìm tôi có chuyện gì à?” Tần Triều Dương hỏi.
Nhiếp Chính Minh nói thẳng: “Anh Tần, có phải tôi đã đắc tội với anh Tần không? Xin anh Tần cứ nói thẳng, tôi nhất định sẽ xin lỗi anh Tần. Mong anh Tần đừng bản mười một phần trăm cổ phần của thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị chúng tôi cho tập đoàn Dương Hòa.”
Tần Triều Dương nghe xong thì không biết Nhiếp Chính Minh đang nói gì, anh ấy hỏi: “Cổ phần gì? Tập đoàn Dương Hòa gì? Tôi không biết cậu đang nói gì cả. Hai người nhận nhầm người rồi.”
Tần Triều Dương cảm thấy họ nhận nhầm người nên dứt khoát đi qua hai người họ đến dưới tán cây: “Em trai, em đến rồi? Sao không qua đó?”
Tần Minh đáp: "Không sao, anh phải đi theo học hỏi Thích Minh Huy nhiều vào, sau này em sẽ làm ông chủ chỉ tay năm ngón”
Lúc này, Nhiếp Chính Minh cũng đi theo, anh ta thấy hai người trò chuyện vui vẻ như vậy thì nhớ đến lời Thích Minh Huy, còn không hiểu sao? Hai người này là anh em.
“Ôi đệch.” Cả người Nhiếp Chính Minh đều thấy không ổn.
Người mà Thích Minh Huy kính trọng như vậy lại là anh của Tần Minh? Chẳng phải Tần Minh là thằng giẻ rách sao? Một tên nghèo bị anh ta coi thường, từ đâu mà cậu ta có nhiều quan hệ như vậy?
Trong lòng Nhiếp Chính Minh hơi khó chịu.
Nhiếp Chính Minh đi đến, với lòng tự trọng và hư vinh, anh ta quát lên: “Được đẩy Tần Minh, cậu lấy việc công trả thù riêng.
Tần Minh nheo mắt, nói đùa: “Sao vậy anh vợ?"
Mặt Nhiếp Chính Minh đỏ lên: “Cút, ai là anh Vợ cậu?”
Nhiếp Hải Đường cũng hờn dỗi trừng mắt nhìn Tần Minh, thầm nghĩ anh thế này chẳng phải đổ thêm dầu vào lửa à? Nhưng trong lòng cô rất ngọt ngào nên không phản bác lại.
Nhiếp Chính Minh tức giận, hùng hổ mắng: “Chắc chắn là hai anh em các người giở trò, nói gì đó với Thích Minh Huy để anh ta bán đi mười một phần trăm cổ phần của công ty nhà chúng tôi cho tập đoàn Dương Hòa. Được lắm Tần Minh, hóa ra tất cả do cậu giở trò. Cậu ghen tị vì tôi giàu có à? Sao lại làm ra mấy trò này?
Tần Triều Dương khó hiểu: “Cậu này, cậu có nhầm lẫn gì không? Hôm nay tôi mới nhậm chức, đi làm chưa được bao lâu, tôi cũng có quen cậu đâu.”
Nhiếp Chính Minh nói: "Bớt diễn đi, còn muốn lừa tôi? Tần Minh, cậu tưởng nhà họ Nhiếp chúng tôi sa sút đi thì cậu xứng với Hải Đường sao? Nằm mơ đi, tôi không đồng ý đâu.”
Vẻ mặt Tần Minh không chút cảm xúc, mỉa mai nói: “Lần trước ép em gái anh đi làm con dâu nhà họ Hạ, sao anh đồng ý liền thế? Chắc có lẽ nhà họ Hạ giàu có nhỉ. Bớt diễn bộ dạng yêu thương em gái với tôi đi.
Nhiếp Chính Minh không nói được gì, mặt anh ta đỏ lên, không tìm được lời để phản bác.
Nhưng Nhiếp Hải Đường lại đi lên bảo vệ Tần Minh: “Anh, anh đừng nói bậy vu oan cho người ta. Có lẽ Tần Minh chẳng biết gì cả, cậu ấy cũng không quen với Thích Minh Huy mà. Nếu chuyện lần này có liên quan đến Tần Minh thì cậu ấy sẽ nói với em.
Tần Minh ngượng ngùng, quả thực chuyện này đều do anh làm ra.
Thích Minh Huy dường như cũng cảm giác được suy đoán này của mình nên không thể ngồi yên.
Nhưng anh ta đột nhiên nhớ ra, trong những người anh ta đắc tội gần đây, hình như chỉ có Tần Minh thôi.
Anh ta nói: “Gần đây anh cũng không gây ra chuyện gì, chỉ cãi nhau một trận với tên Tần Minh này vì cậu ta giúp Lý Mộng trả một trăm nghìn. Cậu ta không đến mức phải vì chút chuyện này mà dùng quan hệ, cố ý chỉnh đến nhà ta đấy chứ?”
Tần Minh bối rối, anh thật sự vì chút chuyện nhỏ đó mà muốn đánh Nhiếp Chính Minh, nhưng đối với anh ta chỉ là chuyện nhỏ, anh ta không để trong lòng.
Đúng là, bạn có lòng dạy người ta mà người ta lại không quan tâm đến bạn, có thể nói là gỗ mục thì không khắc được.
Nhiếp Hải Đường hất cằm về phía Tần Triều Dương, nói: “Anh, vừa nãy Thích Minh Huy nói có lẽ tìm anh ta sẽ có ích hơn. Thực ra có phải đang ám chỉ Tần Minh không? Tần Minh có thể giúp chúng ta?”
Tần Minh thầm nói: “Vẫn là bạn gái mình thông minh mà."
Tần Minh nói: “Dù sao thì tôi có thể giúp được nhà anh, anh có tin không?”
Nhiếp Chính Minh thẹn quá hóa giận: "Hừ, tôi không tin. Cậu tưởng nhà họ Nhiếp chúng tôi không có chỗ dựa à? Lần trước nhà họ Nhiếp chúng tôi cũng gặp phải khủng hoảng tương tự, nhưng có nhà họ Hầu giúp, nhà họ Hầu là gia tộc quyền quý thật sự ở thành phố Quảng. Chỉ tiếc là bây giờ giám đốc Hầu đi công tác, nếu không... chuyện này hoàn toàn chẳng thành vấn đề”
Tần Minh nói: “Anh thế này là không có ý muốn nhờ tôi à?”
Nhiếp Chính Minh kiêu ngạo nói: “Có đánh chết thì tôi cũng không cầu xin cậu. Hoàn toàn không cần cầu xin cậu. Đây chính là âm mưu của cậu.”
Nhưng Nhiếp Hải Đường lại kéo Tần Minh, nói: “Được rồi Tần Minh, chuyện này là thế nào? Anh giúp Lý Mộng trả một trăm nghìn? Anh còn qua lại với cô ta? Em thật sự giận rồi đấy.
Chậc, sự tập trung của phụ nữ đúng là kỳ lạ.
Tần Minh nói: “Về tình, cô ta chăm sóc em gái và anh trai của anh, nên anh trả lại. Nhưng cũng muốn dạy cho em gái anh một bài học, con bé từ vùng quê đến, không biết nhìn người, dễ bị người ta lừa. Mặc dù Lý Mộng miệng lưỡi dối trá nhưng ít nhất cũng có mục đích rõ ràng là vì tiền, nên anh muốn cho con bé một bài học để sau này không sợ bị người ta lừa nữa.”
Nghe xong thì Nhiếp Hải Đường hiểu ra, cũng không so đo nữa.
Cô hỏi: "Vậy chuyện lần này có liên quan đến anh không?”
Tần Minh làm sao dám thừa nhận, anh đáp: “Không liên quan đến anh, có thể nhà họ Thích muốn chỉnh đốn anh trai em đấy. Ai ngờ anh trai em lại không hiểu chuyện thể chứ?”
Nhiếp Hải Đường ngờ vực hỏi: “Nhưng anh trai em tìm cậu hai nhà họ Thích nhiều lần lắm. Vừa rồi anh ta còn bảo bọn em tìm anh trai của anh, còn nói anh trai anh là sếp của anh ta.”
Tần Triều Dương cười: “Vậy chắc chắn là Minh Huy đùa với hai người rồi. Ngày đầu tiên tôi đi làm mà, sao có thể là sếp cậu ấy được?”
Hai anh em lại lúng túng, thế chẳng phải bị Thích Minh Huy xoay vòng vòng à?
Tần Minh thừa dịp nói: “Anh phải cúi đầu nhận sai với tôi, tôi sẽ nể mặt Hải Đường mà nhờ anh trai tôi đi nói chuyện với Thích Minh Huy, bảo anh ta bỏ qua cho anh.”
Tần Triều Dương nghe xong, mặc dù không hiểu những vẫn nói: “Không thành vấn đề."
Nhiếp Chính Minh cắn răng: "Muốn tôi cúi đầu trước cậu á, nằm mơ đi. Hừ, cùng lắm thì tôi quỳ trước cửa nhà họ Thích. Em gái, đừng cầu xin cậu ta, tên nhóc này có mưu đồ quấy rối em đấy.”
Nhiếp Hải Đường đỏ mặt, nếu Tần Minh có mưu đồ quấy rối cô thì cô đã bị Tần Minh ăn mấy lần rồi ấy chứ.
Lúc này, một chiếc Audi lao tới trước mặt bốn người, một người đàn ông trông như thư ký mở cửa xe, để lộ sự tôn quý của người trên xe.
Một người đàn ông bất ngờ đi ra, chẳng phải là Hầu Khánh – tổ trưởng phụ trách việc kinh doanh ở thành phố Quảng của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ sao?
Ba người vô cùng kinh ngạc, sao đột nhiên Hầu Khánh lại đến đây?
Sau khi xuống xe, Hầu Khánh lập tức chạy về phía Tần Minh, nhưng thấy có người khác ở đây nên đứng một bên chờ đợi.
Nhiếp Chính Minh kích động nói: “Ha ha ha, Tần Minh, cậu đắc ý gì chứ? Không ngờ tôi có thể gặp được giám đốc Hầu ở đây, lần trước chính giám đốc Hầu đã cứu chúng tôi, lần này ông ấy cũng có thể.
Ôi, giám đốc Hầu có thể đích thân đến giúp chúng tôi. Chắc chắn là đằng sau nhà họ Nhiếp chúng tôi có người nâng đỡ.
Tần Minh, tôi sẽ không xin lỗi cậu đâu, càng không cúi đầu trước cậu. Tôi sẽ không chịu khuất phục trước tên giẻ rách như cậu.”
Nhiếp Chính Minh mặt mày hớn hở, vô cùng đắc ý.
Tần Minh thờ ơ nói: “Tôi không hề gì, anh đừng hối hận. Có muốn cược với tôi không? Nếu anh có thể khiến Hầu Khánh ra tay giúp anh, vậy thì tôi sẽ xin lỗi anh. Nếu tôi có thể bảo Hầu Khánh ra tay, thì anh phải thừa nhận mối quan hệ tình cảm giữa tôi với Hải Đường.”
Nhiếp Chính Minh đáp: “Cậu chém gió à, chẳng phải cậu dựa vào anh trai cậu à? Không có anh trai cậu thì cậu chẳng là cái khỉ khô gì cả! Tôi cược với cậu!”
Tần Minh cười gian xảo: “Được, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, anh đừng có hối hận."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.