Chương 191: Gian kế của Mã Bắc Dương
Đang cập nhập
21/08/2021
Trong màn đêm thành phố Quảng xa hoa truỵ lạc, tiếng còi cảnh sát trên đường phố vang lên cả đêm không dứt.
Mã Bắc Dương lái xe Mercedes Benz của mình, ông ta nhả khói thuốc ở ven đường, trông rất phiền muộn.
Ông ta đường đường là một tổng giám đốc của công ty thương mại đa quốc gia, cũng quen biết không ít người ở thành phố Quảng, đêm nay ông ta định tìm cô sinh viên mềm mịn non tơ để lên giường tâm sự, trò chuyện về cuộc đời, ông ta đã thuê sẵn phòng ở tòa nhà Thế Kỷ rồi.
Kết quả là đầu tiên bị tên nhóc nghèo Tần Minh mà ông ta xem thường châm biếm cho bẽ mặt một trận, sau đó đã đột ngột xảy ra sự cổ, không ngờ có một đám tội phạm muốn tìm "cậu chủ" gì đó mà làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của ông ta.
Mã Bắc Dương ném thuốc lá xuống mặt đất và nói: "Mẹ nó, dáng người của con đàn bà Liêu Thanh Tuyền lẳng lơ kia đẹp thật đấy, mình nhìn mà thèm. Còn trêu ghẹo suốt cả đêm để mình đầu tư, cuối cùng vẫn trốn thoát, đúng là đồ yêu tinh không thể ăn không được. Vẫn nên đến quán bar gần đây nhặt..."
Mã Bắc Dương đang định lên xe rời đi thì lại trừng lớn mắt, điên cuồng nuốt nước miếng, ông ta nhìn thấy một người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp như tiên.
Một người đẹp mặc váy dạ hội bơ vơ quanh quẩn trên đường.
Cô cầm điện thoại lại gọi cho số nào đó, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Mã Bắc Dương nghi ngờ nói: "Đây chẳng phải là Nhiếp Hải Đường sao? Sao cô ta còn quanh quẩn ở gần đây nhỉ?"
Chỉ thấy Nhiếp Hải Đường khóc thành hai vệt nước mắt, cô cầm chiếc điện thoại sắp hết pin, trông có vẻ sốt ruột tựa như kiến bò trên chảo nóng.
Đôi mắt Nhiếp Hải Đường đã khóc đến nỗi đỏ hồng: "Tần Minh anh ở đâu? Vì sao không nhận điện thoại của em? Anh vẫn an toàn chứ?"
Nhiếp Hải Đường nhìn về phía tòa nhà Thế Kỷ, cô cũng không biết Tần Minh đã rời khỏi tòa nhà Thế Kỷ hay vẫn còn ở trên đó, nhưng cô đến đồn cảnh sát cũng không thấy Tần Minh, đến bệnh viện cũng không thấy Tần Minh đang bị thương đầu.
Cuối cùng Nhiếp Hải Đường quay lại tòa nhà Thế Kỷ xem sao nhưng bị bảo vệ ngăn lại.
Cô đi tới đi lui mấy tiếng trên đường để tìm kiếm, cô không quan tâm váy mình bị bẩn, giày cao gót bị gãy nên cô đi chân đất, bàn chân nhỏ đi đến mức đau nhói mà cô vẫn mặc kệ.
Nhiếp Hải Đường rất lo lắng, nếu Tần Minh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Cô rất sợ nếu mình về ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì nghe được tin xấu của Tần Minh.
Mã Bắc Dương lập tức thấy sắc nảy lòng tham, ông ta nhìn xung quanh một lượt thì phát hiện ở ven đường có bốn gã đàn ông say rượu ăn mặc kỳ quái, xăm hình, nhuộm tóc, đêm rồi bọn chúng không về nhà mà say rượu nằm ven đường, còn cầm cái kéo lớn cạy hai chiếc xe điện ở bên đường.
Mã Bắc Dương đi tới ném một xấp tiền về phía bọn chúng và nói: "Các anh em, ở đây có bốn nghìn. Giúp anh đây làm một chuyện, để tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần, thế nào?"
Bốn tên thanh niên say rượu trông thấy tiền thì lập tức trở nên hăng hái, bọn chúng tranh nhau nhét vào trong quần áo mình.
"Ông chủ, ông muốn sai chúng tôi dọa ai? Ợ!"
Mã Bắc Dương bịt mũi với vẻ chán ghét, ông ta chỉ vào Nhiếp Hải Đường ở phía trước và nói: "Là cô ta, kéo cô ta vào khu rừng nhỏ trong công viên bên cạnh, sau đó chờ tôi ra mặt làm anh hùng, đánh các cậu mấy cú rồi các cậu có thể đi."
"Không thành vấn đề."
Bốn gã đàn ông không rõ lai lịch cầm tiền của Mã Bắc Dương, bọn chúng nhanh chóng vây quanh Nhiếp Hải Đường
Sau khi vây quanh Nhiếp Hải Đường, hai mắt bọn chúng lập tức tỏa sáng, mấy gã nuốt nước miếng, cười dâm đãng và nói: "Ợ? Người đẹp đi một người à? Thất tình à? Chậc chậc, khóc đỏ cả mắt rồi này, anh đây nhìn thấy mà đau lòng"
"Người đẹp, có phải rất cô đơn hay không? Anh đây đến chơi cùng em."
"Người đẹp, làn da của em đẹp quá, dùng mỹ phẩm dưỡng da nhãn hiệu gì vậy?"
"Chị gái à, ngực lớn thật đấy."
Một tên trong đó còn vươn tay hướng về phía bộ ngực nhô cao của Nhiếp Hải Đường,
Nhiếp Hải Đường bị dọa đến nỗi dùng hai tay che lại rồi vội vàng tránh về phía sau.
Mặc dù tránh được nhưng cô lại đụng phải một gã khác đang cười đầy dâm đãng ở phía sau, lại còn là một gã say rượu đang gảy gỉ mũi.
Gã ta gảy gỉ mũi với vẻ đầy sắc dục và nói: "Cô em đi chơi với bọn anh đi, bọn anh bao hết toàn bộ chi phí, đêm nay cho em “phê” đến độ không dừng lại được."
Nhiếp Hải Đường bị dọa sợ đến nỗi vội vàng né tránh, cô nói: "Mời các anh tránh đường cho, tôi không quen biết các anh."
Bốn gã đàn ông không rõ lai lịch cười to và nói: "Không cần phải quen biết, đợi chút nữa từ từ tìm hiểu sâu hơn."
"Cô em tới đây vui chơi nào, dù sao cũng có rất nhiều thời gian, khà khà khà."
"Người đẹp, em thích chơi cái gì cũng được, mấy anh đây thành thạo nhất là gảy gỉ mũi, ha ha ha."
Nhiếp Hải Đường cắn răng uy hiếp: "Các người còn quấy rối tôi nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát."
Thế nhưng bốn gã đàn ông không rõ lai lịch vẫn không đi: "Ha ha ha, người đẹp, em xem đêm nay cảnh sát cũng rất bận rộn, đâu có thời gian quan tâm em? Gần đây có một khu rừng nhỏ, chúng ta đến đó tâm sự đi."
Vừa nghe đến khu rừng nhỏ, Nhiếp Hải Đường đã sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, cô giơ túi xách lên đập mạnh về phía bọn chúng, dùng hết sức lực cuối cùng để đẩy ngã gã say rồi thừa dịp có khe hở mà trốn chay.
Bốn gã đàn ông lập tức nhanh chóng đuổi theo phía sau: "Bắt lấy cô ta, mẹ nó, bắt lấy cô ta."
Nhiếp Hải Đường vốn dĩ không chạy nhanh, cộng thêm vừa rồi quanh quẩn ở trên đường cả đêm, cô vừa khát vừa mệt mỏi, chưa chạy được bao lâu đã ngã xuống đất.
"Ha ha, cho em chạy này, chạy không nổi rồi à? Hửm? Các anh em, có mang theo công cụ không?"
Bốn gã đồng loạt tìm trong túi rồi móc ra bốn cái bao cao su, sau đó cùng nhau nở nụ cười dâm đãng.
Nhiếp Hải Đường bị dọa đến nỗi hoang mang lo sợ: "Các người làm gì? Bạn trai tôi rất giỏi đấy, anh ấy sẽ tới đây ngay thôi, anh ấy mà đến thì các người nhất định phải chết, ngay cả phần tử khủng bố mà anh ấy còn không sợ. Cứu tôi với, có ai không, cứu tôi với "
Cô vừa lùi về sau vừa hồ cứu mạng, nhưng trên con đường này không có người nào, cô hồ cũng không thành tiếng.
"Ha ha ha." Bốn gã lớn tiếng cười nham hiểm: "Còn không sợ phần tử khủng bố? Người đẹp, em nói phét cũng không cắt bản thảo à?"
"Đêm hôm khuya khoắt mà để mặc em một mình, bạn trai em không phải đồ bỏ đi thì cũng là trai thắng, ha ha ha ha."
"Nếu anh có cô bạn gái xinh đẹp như em, mỗi ngày anh đều làm từ tối đến tận rạng sáng, khà khà khà."
"Để bốn anh đây đến khu rừng nhỏ phía sau cho em thấy đàn ông đích thực là gì."
Bốn gã nhìn nhau, bọn chúng trở nên to gan hơn, đang định tiến lên bắt Nhiếp Hải Đường.
Trái tim Nhiếp Hải Đường run lên, cô vô cùng tuyệt vọng, một cô gái yếu ớt như cô làm sao thoát khỏi bàn tay bốn tên súc vật khốn kiếp này được?
Brừm brừm brừm, đúng lúc này có một chiếc xe con đột nhiên vọt tới bốn gã, lao thẳng về phía giữa.
Mã Bắc Dương xuống xe với nụ cười nham hiểm, ông ta phất tay xua đuổi và nói: "Cút."
Ông ta rất đắc ý, có lẽ anh hùng cứu mỹ nhân như mình sẽ ghi được không ít điểm trong mắt Nhiếp Hải Đường nhỉ? Mặc dù ông ta đã lớn tuổi, tuy nhiên càng già càng dẻo dai, nhất là thích ăn cỏ non.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, gã say gảy gỉ mũi đấm cho ông ta một cú, gã đánh trúng khuôn mặt Mã Bắc Dương và mắng: "Đệch, ông là ai? Không thấy ông đây đang muốn làm việc sao? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Ông là cái thá gì chứ? Ông chú à, định trâu già gặm cỏ non ư? Đến ngã tư phía trước rẽ trái là có tiệm làm tóc, chẳng lẽ bỏ năm trăm ra bao đêm không nổi một phát? Người đẹp cực phẩm như vậy là của chúng tôi."
Ba gã đàn ông khác cũng tỏ ra cuồng nhiệt, bọn chúng kêu to: "Là của chúng tôi."
Mã Bắc Dương bị đánh đến nỗi chảy máu mũi, ông ta tức giận nói: "Tôi cho các cậu tiền, sao các cậu lại đổi ý?"
Nhiếp Hải Đường vốn tưởng rằng mình được cứu, nhưng khi nghe thấy Mã Bắc Dương nói 'cho tiền thì cô lập tức trợn tròn mắt, thì ra đây chỉ là diễn, ông ta muốn dùng tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân để lừa đảo, tạo ấn tượng tốt với cô.
Cô hung dữ mắng: "Tên hèn hạ, trơ trẽn, bỉ ổi."
Gã đàn ông gảy gỉ mũi nắc một cái, gã ta vung bàn tay to lớn tát cho Mã Bắc Dương mấy cái và nói: "Trả thù lao thì sao? Ông đây đổi ý đấy không được à? Hửm? Ông là cái thá gì chứ? Bốn anh em chúng tôi là người mà ông có thể dùng tiền để mua chuộc hay sao?"
Mã Bắc Dương bị bàn tay to lớn của gã tát cho mấy cái, ông ta bị đánh đến nỗi kính văng xuống mặt đất, miệng toàn là máu, cả người đều choáng váng.
Nhân lúc bọn họ xảy ra tranh chấp, Nhiếp Hải Đường lập tức lấy điện thoại di động ra, một lần nữa gọi cho Tần Minh.
Thế nhưng điện thoại đột nhiên tối sầm lại, hết pin rồi!
Trái tim Nhiếp Hải Đường lập tức chìm xuống, mà khi cô ngẩng đầu, hai gã đàn ông mặt mũi tràn đầy dâm đãng đang nhíu mày nhìn cô.
Trái tim Nhiếp Hải Đường đập thình thịch, cô vừa hoảng hốt lại sợ hãi, xung quanh không có ai, giờ phút này ngoại trừ cầu thầm nguyện ra thì cô không còn cách nào khác.
"Tần Minh, rốt cuộc anh ở đâu?"
Ngay lúc Nhiếp Hải Đường cảm thấy tuyệt vọng và bất lực thì một tiếng động lớn vang lên, một chiếc Rolls Royce bản dài đột nhiên chạy từ ven đường lên trên khu vực vành đai xanh rồi lao vọt về phía hai gã đàn ông chặn đường Nhiếp Hải Đường.
Mã Bắc Dương lái xe Mercedes Benz của mình, ông ta nhả khói thuốc ở ven đường, trông rất phiền muộn.
Ông ta đường đường là một tổng giám đốc của công ty thương mại đa quốc gia, cũng quen biết không ít người ở thành phố Quảng, đêm nay ông ta định tìm cô sinh viên mềm mịn non tơ để lên giường tâm sự, trò chuyện về cuộc đời, ông ta đã thuê sẵn phòng ở tòa nhà Thế Kỷ rồi.
Kết quả là đầu tiên bị tên nhóc nghèo Tần Minh mà ông ta xem thường châm biếm cho bẽ mặt một trận, sau đó đã đột ngột xảy ra sự cổ, không ngờ có một đám tội phạm muốn tìm "cậu chủ" gì đó mà làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của ông ta.
Mã Bắc Dương ném thuốc lá xuống mặt đất và nói: "Mẹ nó, dáng người của con đàn bà Liêu Thanh Tuyền lẳng lơ kia đẹp thật đấy, mình nhìn mà thèm. Còn trêu ghẹo suốt cả đêm để mình đầu tư, cuối cùng vẫn trốn thoát, đúng là đồ yêu tinh không thể ăn không được. Vẫn nên đến quán bar gần đây nhặt..."
Mã Bắc Dương đang định lên xe rời đi thì lại trừng lớn mắt, điên cuồng nuốt nước miếng, ông ta nhìn thấy một người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp như tiên.
Một người đẹp mặc váy dạ hội bơ vơ quanh quẩn trên đường.
Cô cầm điện thoại lại gọi cho số nào đó, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Mã Bắc Dương nghi ngờ nói: "Đây chẳng phải là Nhiếp Hải Đường sao? Sao cô ta còn quanh quẩn ở gần đây nhỉ?"
Chỉ thấy Nhiếp Hải Đường khóc thành hai vệt nước mắt, cô cầm chiếc điện thoại sắp hết pin, trông có vẻ sốt ruột tựa như kiến bò trên chảo nóng.
Đôi mắt Nhiếp Hải Đường đã khóc đến nỗi đỏ hồng: "Tần Minh anh ở đâu? Vì sao không nhận điện thoại của em? Anh vẫn an toàn chứ?"
Nhiếp Hải Đường nhìn về phía tòa nhà Thế Kỷ, cô cũng không biết Tần Minh đã rời khỏi tòa nhà Thế Kỷ hay vẫn còn ở trên đó, nhưng cô đến đồn cảnh sát cũng không thấy Tần Minh, đến bệnh viện cũng không thấy Tần Minh đang bị thương đầu.
Cuối cùng Nhiếp Hải Đường quay lại tòa nhà Thế Kỷ xem sao nhưng bị bảo vệ ngăn lại.
Cô đi tới đi lui mấy tiếng trên đường để tìm kiếm, cô không quan tâm váy mình bị bẩn, giày cao gót bị gãy nên cô đi chân đất, bàn chân nhỏ đi đến mức đau nhói mà cô vẫn mặc kệ.
Nhiếp Hải Đường rất lo lắng, nếu Tần Minh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Cô rất sợ nếu mình về ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì nghe được tin xấu của Tần Minh.
Mã Bắc Dương lập tức thấy sắc nảy lòng tham, ông ta nhìn xung quanh một lượt thì phát hiện ở ven đường có bốn gã đàn ông say rượu ăn mặc kỳ quái, xăm hình, nhuộm tóc, đêm rồi bọn chúng không về nhà mà say rượu nằm ven đường, còn cầm cái kéo lớn cạy hai chiếc xe điện ở bên đường.
Mã Bắc Dương đi tới ném một xấp tiền về phía bọn chúng và nói: "Các anh em, ở đây có bốn nghìn. Giúp anh đây làm một chuyện, để tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần, thế nào?"
Bốn tên thanh niên say rượu trông thấy tiền thì lập tức trở nên hăng hái, bọn chúng tranh nhau nhét vào trong quần áo mình.
"Ông chủ, ông muốn sai chúng tôi dọa ai? Ợ!"
Mã Bắc Dương bịt mũi với vẻ chán ghét, ông ta chỉ vào Nhiếp Hải Đường ở phía trước và nói: "Là cô ta, kéo cô ta vào khu rừng nhỏ trong công viên bên cạnh, sau đó chờ tôi ra mặt làm anh hùng, đánh các cậu mấy cú rồi các cậu có thể đi."
"Không thành vấn đề."
Bốn gã đàn ông không rõ lai lịch cầm tiền của Mã Bắc Dương, bọn chúng nhanh chóng vây quanh Nhiếp Hải Đường
Sau khi vây quanh Nhiếp Hải Đường, hai mắt bọn chúng lập tức tỏa sáng, mấy gã nuốt nước miếng, cười dâm đãng và nói: "Ợ? Người đẹp đi một người à? Thất tình à? Chậc chậc, khóc đỏ cả mắt rồi này, anh đây nhìn thấy mà đau lòng"
"Người đẹp, có phải rất cô đơn hay không? Anh đây đến chơi cùng em."
"Người đẹp, làn da của em đẹp quá, dùng mỹ phẩm dưỡng da nhãn hiệu gì vậy?"
"Chị gái à, ngực lớn thật đấy."
Một tên trong đó còn vươn tay hướng về phía bộ ngực nhô cao của Nhiếp Hải Đường,
Nhiếp Hải Đường bị dọa đến nỗi dùng hai tay che lại rồi vội vàng tránh về phía sau.
Mặc dù tránh được nhưng cô lại đụng phải một gã khác đang cười đầy dâm đãng ở phía sau, lại còn là một gã say rượu đang gảy gỉ mũi.
Gã ta gảy gỉ mũi với vẻ đầy sắc dục và nói: "Cô em đi chơi với bọn anh đi, bọn anh bao hết toàn bộ chi phí, đêm nay cho em “phê” đến độ không dừng lại được."
Nhiếp Hải Đường bị dọa sợ đến nỗi vội vàng né tránh, cô nói: "Mời các anh tránh đường cho, tôi không quen biết các anh."
Bốn gã đàn ông không rõ lai lịch cười to và nói: "Không cần phải quen biết, đợi chút nữa từ từ tìm hiểu sâu hơn."
"Cô em tới đây vui chơi nào, dù sao cũng có rất nhiều thời gian, khà khà khà."
"Người đẹp, em thích chơi cái gì cũng được, mấy anh đây thành thạo nhất là gảy gỉ mũi, ha ha ha."
Nhiếp Hải Đường cắn răng uy hiếp: "Các người còn quấy rối tôi nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát."
Thế nhưng bốn gã đàn ông không rõ lai lịch vẫn không đi: "Ha ha ha, người đẹp, em xem đêm nay cảnh sát cũng rất bận rộn, đâu có thời gian quan tâm em? Gần đây có một khu rừng nhỏ, chúng ta đến đó tâm sự đi."
Vừa nghe đến khu rừng nhỏ, Nhiếp Hải Đường đã sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, cô giơ túi xách lên đập mạnh về phía bọn chúng, dùng hết sức lực cuối cùng để đẩy ngã gã say rồi thừa dịp có khe hở mà trốn chay.
Bốn gã đàn ông lập tức nhanh chóng đuổi theo phía sau: "Bắt lấy cô ta, mẹ nó, bắt lấy cô ta."
Nhiếp Hải Đường vốn dĩ không chạy nhanh, cộng thêm vừa rồi quanh quẩn ở trên đường cả đêm, cô vừa khát vừa mệt mỏi, chưa chạy được bao lâu đã ngã xuống đất.
"Ha ha, cho em chạy này, chạy không nổi rồi à? Hửm? Các anh em, có mang theo công cụ không?"
Bốn gã đồng loạt tìm trong túi rồi móc ra bốn cái bao cao su, sau đó cùng nhau nở nụ cười dâm đãng.
Nhiếp Hải Đường bị dọa đến nỗi hoang mang lo sợ: "Các người làm gì? Bạn trai tôi rất giỏi đấy, anh ấy sẽ tới đây ngay thôi, anh ấy mà đến thì các người nhất định phải chết, ngay cả phần tử khủng bố mà anh ấy còn không sợ. Cứu tôi với, có ai không, cứu tôi với "
Cô vừa lùi về sau vừa hồ cứu mạng, nhưng trên con đường này không có người nào, cô hồ cũng không thành tiếng.
"Ha ha ha." Bốn gã lớn tiếng cười nham hiểm: "Còn không sợ phần tử khủng bố? Người đẹp, em nói phét cũng không cắt bản thảo à?"
"Đêm hôm khuya khoắt mà để mặc em một mình, bạn trai em không phải đồ bỏ đi thì cũng là trai thắng, ha ha ha ha."
"Nếu anh có cô bạn gái xinh đẹp như em, mỗi ngày anh đều làm từ tối đến tận rạng sáng, khà khà khà."
"Để bốn anh đây đến khu rừng nhỏ phía sau cho em thấy đàn ông đích thực là gì."
Bốn gã nhìn nhau, bọn chúng trở nên to gan hơn, đang định tiến lên bắt Nhiếp Hải Đường.
Trái tim Nhiếp Hải Đường run lên, cô vô cùng tuyệt vọng, một cô gái yếu ớt như cô làm sao thoát khỏi bàn tay bốn tên súc vật khốn kiếp này được?
Brừm brừm brừm, đúng lúc này có một chiếc xe con đột nhiên vọt tới bốn gã, lao thẳng về phía giữa.
Mã Bắc Dương xuống xe với nụ cười nham hiểm, ông ta phất tay xua đuổi và nói: "Cút."
Ông ta rất đắc ý, có lẽ anh hùng cứu mỹ nhân như mình sẽ ghi được không ít điểm trong mắt Nhiếp Hải Đường nhỉ? Mặc dù ông ta đã lớn tuổi, tuy nhiên càng già càng dẻo dai, nhất là thích ăn cỏ non.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, gã say gảy gỉ mũi đấm cho ông ta một cú, gã đánh trúng khuôn mặt Mã Bắc Dương và mắng: "Đệch, ông là ai? Không thấy ông đây đang muốn làm việc sao? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Ông là cái thá gì chứ? Ông chú à, định trâu già gặm cỏ non ư? Đến ngã tư phía trước rẽ trái là có tiệm làm tóc, chẳng lẽ bỏ năm trăm ra bao đêm không nổi một phát? Người đẹp cực phẩm như vậy là của chúng tôi."
Ba gã đàn ông khác cũng tỏ ra cuồng nhiệt, bọn chúng kêu to: "Là của chúng tôi."
Mã Bắc Dương bị đánh đến nỗi chảy máu mũi, ông ta tức giận nói: "Tôi cho các cậu tiền, sao các cậu lại đổi ý?"
Nhiếp Hải Đường vốn tưởng rằng mình được cứu, nhưng khi nghe thấy Mã Bắc Dương nói 'cho tiền thì cô lập tức trợn tròn mắt, thì ra đây chỉ là diễn, ông ta muốn dùng tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân để lừa đảo, tạo ấn tượng tốt với cô.
Cô hung dữ mắng: "Tên hèn hạ, trơ trẽn, bỉ ổi."
Gã đàn ông gảy gỉ mũi nắc một cái, gã ta vung bàn tay to lớn tát cho Mã Bắc Dương mấy cái và nói: "Trả thù lao thì sao? Ông đây đổi ý đấy không được à? Hửm? Ông là cái thá gì chứ? Bốn anh em chúng tôi là người mà ông có thể dùng tiền để mua chuộc hay sao?"
Mã Bắc Dương bị bàn tay to lớn của gã tát cho mấy cái, ông ta bị đánh đến nỗi kính văng xuống mặt đất, miệng toàn là máu, cả người đều choáng váng.
Nhân lúc bọn họ xảy ra tranh chấp, Nhiếp Hải Đường lập tức lấy điện thoại di động ra, một lần nữa gọi cho Tần Minh.
Thế nhưng điện thoại đột nhiên tối sầm lại, hết pin rồi!
Trái tim Nhiếp Hải Đường lập tức chìm xuống, mà khi cô ngẩng đầu, hai gã đàn ông mặt mũi tràn đầy dâm đãng đang nhíu mày nhìn cô.
Trái tim Nhiếp Hải Đường đập thình thịch, cô vừa hoảng hốt lại sợ hãi, xung quanh không có ai, giờ phút này ngoại trừ cầu thầm nguyện ra thì cô không còn cách nào khác.
"Tần Minh, rốt cuộc anh ở đâu?"
Ngay lúc Nhiếp Hải Đường cảm thấy tuyệt vọng và bất lực thì một tiếng động lớn vang lên, một chiếc Rolls Royce bản dài đột nhiên chạy từ ven đường lên trên khu vực vành đai xanh rồi lao vọt về phía hai gã đàn ông chặn đường Nhiếp Hải Đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.