Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 230: Giữa chừng đòi thêm tiền

Đang cập nhập

21/08/2021

Tần Minh cau mày, A Long nói hôm nay kết hôn, ban ngày đón dâu, buổi trưa và buổi tối mở tiệc mời khách.

Sao đột nhiên lại có người đến nói với anh rằng không có tiệc cưới nữa?

Anh bảo Tất Nguyên dừng đoàn xe lại, anh muốn đến xem tình hình.

Trương Tiểu Nghiên ngó đầu lại nhìn rồi hỏi: “Tần Minh, bạn của cậu là ai? Nhiều người đến ghê, tất cả người trong thôn Phượng Đầu đều ở đây

Tần Minh đáp: “Anh ấy là A Long, lính đặc chủng đã xuất ngũ.

Trương Tiểu Nghiên nói: “Ồ, tớ biết rồi. Hồi còn học cấp ba, tớ đã nghe nói có một người nhà họ Vũ trong thôn Phượng Đầu rất lợi hại, làm lính đặc chủng, còn từng tham gia bộ đội gìn giữ hoà bình châu Phi, chắc chắn là anh ấy

Tần Minh bước đến từ đường của thôn, xung quanh có rất nhiều người, và cũng là nơi náo nhiệt nhất. Tần Minh lên tiếng: “Tiểu Nghiên, cậu ở đây chờ nhé, tớ thấy bên trong khá phức tạp, cậu bị tổn hại thì không hay.

Trương Tiểu Nghiên cũng gật đầu, nghe lời Tần Minh.

Tần Minh lách người đi về phía từ đường, vừa đi vừa lắng nghe người dân trong thôn thảo luận. “Có chuyện gì vậy? Không phải đã đón dâu rồi ư? Sao còn chưa mang đồ ăn lên?” “Vẫn chưa đón cô dâu về, nhà gái nói tiền sính lễ phải thêm ba trăm ngàn nữa. “Ba trăm ngàn? Tính cả hai trăm ngàn từ trước là năm trăm ngàn đó. Chậc, chậc, quá đáng ghê! Cô dâu làm bằng vàng à?” “Không phải đang nói chuyện sao? Có lẽ sẽ hạ thấp được một chút." “Ôi chao, hai anh em nhà họ Vũ cũng thảm ghê, đầu năm em trai va chạm xe cộ đâm chết và đâm bị thương rất nhiều người, phải đền bù không ít tiền. Bây giờ anh cả kết hôn lại bị nhà gái đòi thêm tiền sính lễ.” “Còn chưa đăng ký kết hôn đã mở tiệc rất dễ xảy ra vấn đề này, phải lấy giấy chứng nhận trước thì nhà gái có làm loạn mới không sao. “Ôi, nhà họ Vũ đã mời hết cả thôn tới, thế mà lại xảy ra sai sót này!” “Nhà gái yêu cầu thêm tiền sính lễ là chuyện nhỏ, nghe nói ông chủ cho vay nặng lãi của cậu em trai lúc trước đã tìm tới cửa rồi.” “Lãi mẹ đẻ lãi con, cố tình chọn ngày cậu anh trai kết hôn thì tới, mục đích chỉ vì tiền. Bây giờ nhà họ Vũ làm gì còn tiền nữa?”

Trên đường vào từ đường của thôn Phượng Đầu, Tần Minh nghe được những lời này của mọi người mà lòng thấy phẫn nộ thay A Long. Những người này là ai? Chúng cố tình tìm tới vào ngày kết hôn, ngày mà người thân, bạn bè đều có mặt để gây rối, chẳng phải là muốn dồn A Long vào đường cùng sao?

Tần Minh tới cửa từ đường, trên bàn ăn đã có rất nhiều người thân, bạn bè, tổng cộng có hơn năm mươi bàn, nhưng đồ ăn vẫn chưa được bưng lên, cô dâu và chú rể vẫn chưa thấy bóng dáng.

Mọi người đang bàn tán xôn xao, cảm thấy hôn lễ hôm nay sẽ không tiếp tục được nữa, người nhà họ Vũ sắp mất hết mặt mũi.

Tần Minh giữ được một người rồi hỏi: “Người anh em, có chuyện gì vậy? Sao nhà họ Vũ lại nợ tiền bọn cho vay nặng lãi? Nợ bao nhiêu?”



Người kia cũng rất kiên nhẫn giải thích: “Chuyện này phải bắt đầu nói từ đầu năm nay, cậu em trai Vũ Chí Thịnh lái xe đâm chết người, cậu ấy đâm chết một người, đâm bị thương bảy người, còn đâm vào một chiếc xe hơi sang trọng. Sau khi phán quyết thì nhà họ Vũ phải bồi thường hơn ba triệu.

Vũ Long làm anh trai đúng là tuyệt vời, món nợ ấy hai anh em họ mỗi người trả một nửa, chỉ trong nửa năm đã trả hết, quá ngầu.

Nghe nói Vũ Long quen được một ông chủ lớn, làm đội trưởng đội vệ sĩ cho người ta, được trả trước lương năm năm, sau đó Vũ Long trả cho gia đình người mất hơn một triệu.

Đáng tiếc là Vũ Chí Thịnh vay nặng lãi để trả tiền bồi thường, lãi mẹ đẻ lãi con quá nhiều, đến giờ phải trả hơn hai triệu, họ không chịu được nữa.

Tần Minh nghe xong cảm thấy cũng không phải con số quá lớn, sao lại làm khó A Long thành ra thế này?

Tần Minh lặng lẽ đến gần đại sảnh từ đường, nhét phong bì một trăm tệ cho cậu nhóc canh cửa, anh vào trong sảnh một cách dễ dàng không trở ngại.

Bầu không khí ở đây hơi nghiêm túc, không ai nói gì.

A Long mặc đồ chú rể, gương mặt không nén được vẻ tức giận và bất đắc dĩ, bên cạnh hẳn là cậu em trai Vũ Chí Thịnh, trông cũng khá giống A Long, khuôn mặt cậu ấy u buồn, bất lực.

Vũ Chí Thịnh lừa dối cả nhà, lúc này cậu đang quỳ trước mặt ba mẹ, dường như đã sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt.

Người đàn ông ngồi bên trái nói: “Được rồi, đã kéo dài lâu như vậy chỉ một câu thôi, đó là tiền. Hôm nay không có tiền thì Tang Bưu tôi và các anh em của tôi sẽ không về. Nợ thì phải trả là lẽ đương nhiên, tôi có hợp đồng ở đây chứ không phải lừa đảo. Nhà họ Vũ cũng khá nổi tiếng ở Phượng Dương, bây giờ có tiền mở tiệc, sao không có tiền trả cho tôi?”

A Long đáp: “Tang Bưu, tôi không nói không trả tiền, chỉ cần anh chịu châm chước cho chúng tôi thêm nửa năm, tôi sẽ trả cả tiền lãi cho anh”

Tang Bưu bác bỏ ngay: “Không, tôi sợ hai anh em cậu chạy mất. “Thế còn của tôi thì sao?” Đột nhiên một bác gái đứng dậy gào to: “Tôi chỉ có một cô con gái thôi, nhà họ Vũ các cậu nói đã trả hết nợ, bây giờ tự nhiên lại có hơn hai triệu tiền cho vay nặng lãi, con gái tôi gả qua đó rủi ro lớn thế nào? Thêm ba trăm ngàn tiền sính lễ thì có làm sao? Không đưa thì đám cưới này đừng tiếp tục nữa. A Long nói chuyện với mẹ vợ, thái độ cũng tốt hơn nhiều: “Mẹ, mẹ để Tiểu Nhã đến đây trước đi. Khách đã tới đủ rồi, tiền sính lễ không phải vấn đề lớn. Tiền lương một tháng của con là ba trăm ngàn, chúng ta tổ chức đám cưới trước đã, sau này con sẽ chia ra gửi mẹ trong vài tháng.

Bà mẹ vợ ruồng bỏ: “Này, cậu đừng có gọi mẹ vội. Cậu đừng bốc phét quá như thế, lương mỗi tháng ba trăm ngàn? Cậu có thì cũng giàu đấy, sao không tổ chức tiệc cưới ở khách sạn năm sao trong thành phố đi mà lại tổ chức ở trong thôn rẻ tiền này? Khi đi đón dâu cũng chỉ đưa lì xì mười tệ một bao, cậu lừa ai hả? Trong Phượng Dương chúng ta, có ai bủn xỉn thế này?”

A Long nói với vẻ rất bất đắc dĩ: “Mẹ, mong mẹ hãy tin con, con là quân nhân sẽ không nói dối, con lại càng không nói dối trong vấn đề hôn nhân.



Mẹ vợ tay chống nạnh quát: “Vậy tiền nợ vay nặng lãi bây giờ là thế nào? Cậu đã thề trước hôn nhân là nhà cậu không còn khoản nợ nào nữa. Cậu lừa được tôi một lần, còn định lừa tôi hai lần à? Tóm lại, không tăng tiền sinh lễ thì tôi không gả con gái đi.”

A Long hoàn toàn cạn lời, gương mặt tiều tuy lại khó chịu, anh ta cũng mới biết số tiền mà em trai dùng để bồi thường cho gia đình người bị hại là tiền mượn của bọn cho vay nặng lãi.

Bà mẹ vợ không tin, Tang Bưu cho vay nặng lãi lại càng không chịu đi khi chưa thấy tiền.

Cho dù A Long có giỏi đánh nhau đến đâu cũng không thể ra tay ngay trong tiệc cưới của mình, đánh mẹ vợ chứ?

Đúng là vài đồng bạc làm khó anh hùng.

Nếu tiếp tục kéo dài, lỡ mất giờ lành thì đảm cưới sẽ thật sự không thể tiến hành nữa.

Khi đôi bên đang gặp bế tắc thì mẹ A Long bước tới, hỏi: “Con trai, hay là con hỏi ông chủ con xem có thể ứng trước thêm chút tiền nữa được không? Con không thể trơ mắt nhìn em trai chết được đúng không? Nếu thằng bé bị bắt vì tiền thì đời này của nó sẽ kết thúc, khó khăn lắm nó mới tìm được một công việc tốt để vui vẻ trở lại.” A Long khó xử: “Mẹ, con mới đi làm một tháng đã ứng trước tiền lương nửa năm rồi, hơn một triệu đó. Sao con có thể "

Tần Minh nghe xong thì thầm lắc đầu, A Long suy nghĩ cho anh quá nhiều.

Nhưng đây cũng là do bản tính đơn thuần của A Long, anh ta cảm thấy mình đã mang ơn Tần Minh rồi, vì coi Tần Minh là bạn nên anh ta không muốn nhờ anh ứng trước tiền lương nữa.

Anh ta muốn tự giải quyết, không muốn làm phiền Tần Minh.

Nhưng Tần Minh lại cảm thấy anh ta làm vậy là vẫn chưa coi mình là bạn, dù sao cũng trừ vào tiền lương, Tần Minh đâu ngại việc A Long ứng lương trước?

Anh còn muốn A Long làm việc cho mình cả đời, có sự bảo vệ của lính đặc chủng xuất ngũ lợi hại thế này, Tần Minh mới có sự bảo đảm an toàn cá nhân.

Tần Minh nhìn vẻ khó xử của A Long thì lập tức lấy di động ra, bấm một dãy số.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Gia Ngông Cuồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook