Chương 30: Kẻ khốn nạn xảo trá
Đang cập nhập
24/06/2021
Nhiếp Hải Đường hơi hoảng sợ, trong phòng làm việc chỉ có hai người là cô và tên Hạ Khôn con nhà đại gia.
Xét về bố cục của căn phòng này, bên trái là chiếc giường lớn đơn giản dùng để nghỉ trưa, bên phải là chiếc bàn làm việc sát bên cạnh cửa sổ cao tầng, bên cạnh là tủ sách và bàn đàm phán.
Cô nhìn Hạ Khôn, người đàn ông này khoảng hơn ba mươi tuổi, người gầy gò, phần trước trận đã bị rụng hết tóc. Mặc dù hắn ta ăn mặc rất lịch sự và nhã nhặn nhưng cũng không thể che đậy được vẻ sắc dục trong ánh mắt, từ nhỏ đến lớn Nhiếp Hải Đường đã thấy nhiều rồi.
Hạ Khôn vuốt ve chiếc đồng hồ Rolex trên tay và nói: “Cô Nhiếp, chúng ta cũng không cần úp úp mở mở, chỉ cần cô đồng ý gả cho tôi, vậy thì chúng tôi sẽ bán cho các cô mười một phần trăm cổ phần của tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị các cô mà nhà họ Hạ chúng tôi đang nắm giữ.”
Vừa nghe đến chuyện gả cho Hạ Khôn,Nhiếp Hải Đường lập tức nhớ đến những tin đồn trước đây có liên quan đến hắn ta. Vợ cũ của người đàn ông này vì không chịu nổi tính cách bạo lực của hắn ta nên đã bỏ đi, nghe nói phần ngực của người vợ trước còn bị cắn đứt một phần thịt.
Nhiếp Hải Đường căng thẳng nắm chặt lấy váy của mình ở dưới gầm bàn. Cô hiểu rất rõ mục đích lần này đến đây, cô không có bất cứ sự lựa chọn nào, vì ba mẹ, vì người thân, vì tài sản mà ba đời nhà họ Nhiếp đã dày công vun đắp.
Nhiếp Hải Đường khẽ gật đầu và nói: “Tôi đồng ý gả cho anh Hạ, đồng thời tôi hy vọng tối hôm nay anh Hạ sẽ bán lại cổ phần cho chúng tôi dưới danh nghĩa sính lễ.”
Hạ Khôn ngả người ra sau và lên tiếng: “Ồ, vậy thì không được rồi. Nếu bán cổ phần xong các người lại nuốt lời thì làm sao đây? Chúng ta đều là người kinh doanh, đừng chỉ mở miệng hứa hẹn.”
Nhiếp Hải Đường cắn môi và hỏi: “Vậy anh muốn thế nào?”Hạ Khôn nói: "Lập tức đi đăng ký kết hôn, tối hôm nay tôi sẽ bán cổ phần...
Đang nói thì điện thoại của Hạ Khôn đổ chuông, hắn ta cầm điện thoại vừa đi ra ngoài cửa vừa nói: “Cô cứ nghĩ kỹ đi, ở thành phố Quảng này nhà họ Hạ chúng tôi cũng là gia đình giàu sang quyền thế có uy tín và danh dự. Nhà họ Nhiếp các cô cũng là quý tộc mới nổi, cũng được coi là môn đăng hộ đối. Nếu cô trở thành vợ của tôi, đương nhiên tôi sẽ không trơ mắt nhìn gia đình nhà vợ sa sút mà không quan tâm được.”
Nhiếp Hải Đường nhìn Hạ Khôn ra ngoài nói chuyện điện thoại, cô yếu ớt gục đầu xuống bàn, hai mắt rưng rưng nước.
Cô tự lẩm bẩm một mình: “Đêm nay tôi sẽ phải gả cho một ông chủ hoàn toàn xa lạ. Tần Minh, nếu cậu biết được, liệu cậu có đau lòng vì tôi không?"
Tinh tinh tinh.
Điện thoại trong túi của Nhiếp Hải Đường lại đổ chuông nên cô lấy ra xem, là Tần Minh gọi điện đến, Nhiếp HảiĐường cười khổ, nước mắt lại không ngừng trào ra.
Cô đã từng khao khát có được một tình yêu chân thành, không phải là tình yêu đích thực dựa trên tiền bạc hay những lợi ích khác, mà là một tình yêu thuần khiết.
Nhưng sự tàn khốc của hiện thực đã đập tan giấc mộng đẹp đẽ của cô, cuối cùng cô vẫn phải hy sinh mộng tưởng trong lòng mình vì lợi ích của gia tộc. “Tần Minh... xin lỗi cậu, cậu không giúp được tôi rồi.” Nhiếp Hải Đường nhìn chiếc điện thoại đang không ngừng đổ chuông, cô khóc thút thít: “Ông nội bà nội đã lớn tuổi rồi, nếu nhà họ Nhiếp không vượt qua được thì họ sẽ không chịu nổi cú sốc này mất. Ba mẹ có ơn nuôi dưỡng tôi, tôi không thể vì muốn được sống hạnh phúc mà không quan tâm đến họ được. Vì muốn kết hôn với nhà họ Mộc để cứu nhà họ Nhiếp, anh trai còn chia tay với chị dâu rồi đi coi mắt với người nhà họ Mộc. Mọi người đều vì gia đình này mà đã bỏ ra rất nhiều, nhưng luôn phải có người hy sinhmới được. Tôi đã nhận được tình yêu thương suốt mười chín năm, tôi sẽ dùng phần đời còn lại để bảo đáp người nhà.”
Tút.
Cuộc gọi của Tần Minh lại bị ngắt máy, anh chạy trên hành lang uốn khúc của tòa nhà, anh cảm thấy có chút mờ mịt, đồng thời trong lòng cũng thấy rất trống rỗng. “Hải Đường...” Tần Minh nhìn hình nền trên màn hình điện thoại, đó là ảnh Nhiếp Hại Đường cố ý tự chụp trong ký túc xá của cô rồi gửi cho anh.
Một nụ cười khiến người ta như đảm mình trong làn gió xuân, một nụ cười có thể sưởi ấm cõi lòng anh, một nụ cười khiến anh có cảm giác muốn bảo vệ, che chở từ tận đáy lòng.
Đột nhiên Tần Minh hiểu ra, nếu một người con gái không có cảm tình với anh, vậy thì tại sao lại nói dối anh? Tại sao lại đợi anh tỉnh rượu? Tại sao lại quay đầu lại vào khoảnh khắc trên xe ấy?Rầm, Tần Minh phẫn uất đấm mạnh vào tường một cái, anh rất tức giận, tại sao mình lại không nhận ra sớm hơn chứ?
Tần Minh vẫn nôn nóng kiểm tra từng phòng một, đột nhiên anh nhìn thấy một ông chủ hói nửa đầu đang đứng nghe điện thoại ở bên cạnh cửa sổ thủy tinh của tòa nhà. “Con biết rồi ba, vậy chuyện này cứ như vậy đi.” Hạ Khôn vừa nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt của hắn ta khá ảm dam.
Tần Minh vội vàng bước tới, anh rút điện thoại ra chỉ vào tấm ảnh của Nhiếp Hải Đường trên đó và hỏi: “Thưa anh, làm phiền một chút, xin hỏi anh có nhìn thấy cô gái này không?”
Hạ Khôn hơi híp mắt lại, hắn ta chẳng thèm quay đầu mà đã nói: “Không, chỉ có tôi ở đây thôi, đừng quấy rầy giờ nghỉ trưa của tôi.”
Tần Minh rất sốt ruột, anh lại chạy lên trước gõ cửa phòng người khác.Còn Hạ Khôn thì quay lại phòng nghỉ ngơi riêng của mình, sắc mặt hắn ta lập tức trầm xuống. Vừa rồi ba đã gọi điện thoại tới bảo hắn ta không được hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì nhà họ Nhiếp đã có người che chở rồi. “Chết tiệt, ông già thổi này cứ tự tiện làm theo ý của mình, đột nhiên lại giao cho người ta toàn bộ cổ phần, như vậy chẳng phải là kế hoạch của mình hỏng hết rồi sao?”
Hạ Khôn nhìn Nhiếp Hải Đường đang ngồi ngay ngắn ở phía trước, dục vọng xấu xa trong lòng hắn ta đã khó có thể kìm nén được.
Hạ Khôn vuốt ve chiếc đồng hồ Rolex trong tay, hắn ta thầm tính toán: “Một người bí ẩn như Hầu Khánh mà lại muốn giúp đỡ nhà họ Nhiếp ư? Đúng là miếng ăn đến miệng còn để rơi mất. Nhưng Nhiếp Hải Đường được gia đình dạy dỗ cẩn thận như vậy, xét về ngoại hình hay vóc dáng thì cô đều là một người phụ nữ hiếm có khó tìm, bỏ lỡ như vậy thì lỗ quá. Người phụ nữ này còn “ngon” hơn mấy cô người mẫu, ngôi sao kia. Quantrọng là cô vẫn còn trẻ, vẫn còn trong trång."
Nhiếp Hải Đường đã lau sạch nước mắt, cô ngồi yên một chỗ không dám nhúc nhích, ngắm nhìn phong cảnh của tòa cao ốc bên ngoài cửa cổ, với tư cách là một công trình kiến trúc được coi là điểm mốc của thành phố Quảng, tòa cao ốc tám mươi tám tầng này thật sự có một loại cảm giác có thể nhìn thấy bao quát, toàn cảnh thành phố.
Chiếc điện thoại bị cô nắm chặt bên dưới gầm bàn đang không ngừng rung lên, Nhiếp Hài Đường cố ý không tắt máy, chuyển về chế độ im lặng. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ te*am nha!!!
Thực ra trong lòng cô thấy rất ấm áp, cô biết Tần Minh không thể bước vào một nơi phung phí nhiều tiền bạc như tòa nhà Thế Kỷ này, nhưng anh vẫn luôn gọi điện thoại cho cô, đây cũng là một loại nỗ lực khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Hạ Khôn đã quay lại, hắn ta ngồi xuống và nói: “Không đi đăng ký kết hôn cũng được, chúng ta động phòng trước đi. Đã có chứng thực là vợ chồng thì cũng nhưnhau cả.”
Hạ Khôn vắt chéo chân, ánh mắt của hắn ta như nhìn thấu nội tâm của Nhiếp Hải Đường, hắn ta biết lúc này cô đã chấp nhận số phận, có rất nhiều yêu cầu mà chỉ cần hơi “dẫn dắt” là đã có thể đạt được. “Hừ, suy cho cùng thì cũng chỉ là một sinh viên sống trong sự che chở mà thôi.
Cô đã từng thấy sự tàn khốc của xã hội này chưa?
Đợi sau khi tôi chiếm được thân thể của cô rồi, tôi sẽ giả vờ đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại và thông báo rằng nhà họ Nhiếp của cô đã bình an vô sự, đến lúc đó cho dù cô có hối hận cũng đã muộn.
Ha ha, cô em à, có bao nhiêu người phụ nữ mạnh mẽ, khôn khéo trong giới kinh doanh, bao nhiêu những ngôi sao nữ cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, hay các cô gái xinh đẹp con nhà quyền thế hiển hách đều bị Hạ Khôn này chơi đùatrong tay. Còn cô ư? Cô vẫn còn non lắm!
Đợi lát nữa phải quay video lại, đến lúc biết được sự thật, nếu cô muốn uy hiếp tôi, hừ, tôi cũng có món đòn này trong tay rồi.
Ở thời đại này, danh dự và sự trong trắng của phụ nữ vẫn rất quan trọng, nó cũng là vũ khí trí mạng nhất đối với đám phụ nữ các cô.”
Trong lòng Hạ Khôn đã tính toán xong xuôi, hắn ta sẽ chơi chiêu vừa mềm mỏng vừa cứng rắn cộng thêm việc đe dọa là sẽ không bán cổ phần, loại con gái yếu đuối như Nhiếp Hải Đường rất dễ không chịu đựng nổi rồi ngoan ngoãn lên giường với hắn ta.
Nhiếp Hải Đường bị ánh mắt lạnh lùng thâm độc của Hạ Khôn nhìn chằm chằm đến phát hoảng, trái tim cô đập thình thịch liên hồi, lên giường? Ngay bây giờ u?
Cô đã lớn đến chừng này rồi nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, lần đầu tiênmình trao đi sự trong trắng của bản thân là trong hoàn cảnh này.
Cô biết mình đã định sẵn phải gả cho người đàn ông mà cô không thích, nhưng ít nhất là cô cũng nghĩ lần đầu tiên sẽ được để dành cho đêm tân hôn. “Chuyện, chuyện này đột ngột quá.” Nhiếp Hải Đường kích động đứng bật dậy và nói: “Chúng ta...”
Giọng nói của Hạ Khôn đột nhiên trở nên cao vút, hắn ta đe dọa: “Nếu cô muốn nhà họ Nhiếp được cứu thì chúng ta nhất định phải kết nghĩa vợ chồng, sớm một ngày hay muộn một chút đều chẳng có gì khác biệt. Cô Nhiếp, nếu cô không đồng ý thì mời cô đi cho, Hạ Khôn tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, tuyệt đối sẽ không cản cô. Nhưng đến lúc tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị nhà cô bị đổi tên, gia cảnh sa sút thì đừng trách tôi đã không ra tay cứu giúp.
Nhiếp Hải Đường lại suy sụp tinh thần mà ngồi xuống, hai mắt cô trống rỗng vô hồn, nhà họ Nhiếp cô không có conát chủ bài, tất cả đều phải nhờ người ta giúp đỡ, lúc nào cũng ở thế bị động. “Hu hu...” Nhiếp Hải Đường cúi đầu, nước mắt lại không kìm được mà trào ra, cô cố gắng hết sức để không khóc thành tiếng, rồi nghẹn ngào nói: “Tôi có thể đi tắm không?”
Hạ Khôn nhếch mép lên một cách dâm đãng và gian tà, hắn ta liếm môi và nói: “Có thể, nhưng tôi sẽ không đi tắm đâu.”
- --------------------
Xét về bố cục của căn phòng này, bên trái là chiếc giường lớn đơn giản dùng để nghỉ trưa, bên phải là chiếc bàn làm việc sát bên cạnh cửa sổ cao tầng, bên cạnh là tủ sách và bàn đàm phán.
Cô nhìn Hạ Khôn, người đàn ông này khoảng hơn ba mươi tuổi, người gầy gò, phần trước trận đã bị rụng hết tóc. Mặc dù hắn ta ăn mặc rất lịch sự và nhã nhặn nhưng cũng không thể che đậy được vẻ sắc dục trong ánh mắt, từ nhỏ đến lớn Nhiếp Hải Đường đã thấy nhiều rồi.
Hạ Khôn vuốt ve chiếc đồng hồ Rolex trên tay và nói: “Cô Nhiếp, chúng ta cũng không cần úp úp mở mở, chỉ cần cô đồng ý gả cho tôi, vậy thì chúng tôi sẽ bán cho các cô mười một phần trăm cổ phần của tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị các cô mà nhà họ Hạ chúng tôi đang nắm giữ.”
Vừa nghe đến chuyện gả cho Hạ Khôn,Nhiếp Hải Đường lập tức nhớ đến những tin đồn trước đây có liên quan đến hắn ta. Vợ cũ của người đàn ông này vì không chịu nổi tính cách bạo lực của hắn ta nên đã bỏ đi, nghe nói phần ngực của người vợ trước còn bị cắn đứt một phần thịt.
Nhiếp Hải Đường căng thẳng nắm chặt lấy váy của mình ở dưới gầm bàn. Cô hiểu rất rõ mục đích lần này đến đây, cô không có bất cứ sự lựa chọn nào, vì ba mẹ, vì người thân, vì tài sản mà ba đời nhà họ Nhiếp đã dày công vun đắp.
Nhiếp Hải Đường khẽ gật đầu và nói: “Tôi đồng ý gả cho anh Hạ, đồng thời tôi hy vọng tối hôm nay anh Hạ sẽ bán lại cổ phần cho chúng tôi dưới danh nghĩa sính lễ.”
Hạ Khôn ngả người ra sau và lên tiếng: “Ồ, vậy thì không được rồi. Nếu bán cổ phần xong các người lại nuốt lời thì làm sao đây? Chúng ta đều là người kinh doanh, đừng chỉ mở miệng hứa hẹn.”
Nhiếp Hải Đường cắn môi và hỏi: “Vậy anh muốn thế nào?”Hạ Khôn nói: "Lập tức đi đăng ký kết hôn, tối hôm nay tôi sẽ bán cổ phần...
Đang nói thì điện thoại của Hạ Khôn đổ chuông, hắn ta cầm điện thoại vừa đi ra ngoài cửa vừa nói: “Cô cứ nghĩ kỹ đi, ở thành phố Quảng này nhà họ Hạ chúng tôi cũng là gia đình giàu sang quyền thế có uy tín và danh dự. Nhà họ Nhiếp các cô cũng là quý tộc mới nổi, cũng được coi là môn đăng hộ đối. Nếu cô trở thành vợ của tôi, đương nhiên tôi sẽ không trơ mắt nhìn gia đình nhà vợ sa sút mà không quan tâm được.”
Nhiếp Hải Đường nhìn Hạ Khôn ra ngoài nói chuyện điện thoại, cô yếu ớt gục đầu xuống bàn, hai mắt rưng rưng nước.
Cô tự lẩm bẩm một mình: “Đêm nay tôi sẽ phải gả cho một ông chủ hoàn toàn xa lạ. Tần Minh, nếu cậu biết được, liệu cậu có đau lòng vì tôi không?"
Tinh tinh tinh.
Điện thoại trong túi của Nhiếp Hải Đường lại đổ chuông nên cô lấy ra xem, là Tần Minh gọi điện đến, Nhiếp HảiĐường cười khổ, nước mắt lại không ngừng trào ra.
Cô đã từng khao khát có được một tình yêu chân thành, không phải là tình yêu đích thực dựa trên tiền bạc hay những lợi ích khác, mà là một tình yêu thuần khiết.
Nhưng sự tàn khốc của hiện thực đã đập tan giấc mộng đẹp đẽ của cô, cuối cùng cô vẫn phải hy sinh mộng tưởng trong lòng mình vì lợi ích của gia tộc. “Tần Minh... xin lỗi cậu, cậu không giúp được tôi rồi.” Nhiếp Hải Đường nhìn chiếc điện thoại đang không ngừng đổ chuông, cô khóc thút thít: “Ông nội bà nội đã lớn tuổi rồi, nếu nhà họ Nhiếp không vượt qua được thì họ sẽ không chịu nổi cú sốc này mất. Ba mẹ có ơn nuôi dưỡng tôi, tôi không thể vì muốn được sống hạnh phúc mà không quan tâm đến họ được. Vì muốn kết hôn với nhà họ Mộc để cứu nhà họ Nhiếp, anh trai còn chia tay với chị dâu rồi đi coi mắt với người nhà họ Mộc. Mọi người đều vì gia đình này mà đã bỏ ra rất nhiều, nhưng luôn phải có người hy sinhmới được. Tôi đã nhận được tình yêu thương suốt mười chín năm, tôi sẽ dùng phần đời còn lại để bảo đáp người nhà.”
Tút.
Cuộc gọi của Tần Minh lại bị ngắt máy, anh chạy trên hành lang uốn khúc của tòa nhà, anh cảm thấy có chút mờ mịt, đồng thời trong lòng cũng thấy rất trống rỗng. “Hải Đường...” Tần Minh nhìn hình nền trên màn hình điện thoại, đó là ảnh Nhiếp Hại Đường cố ý tự chụp trong ký túc xá của cô rồi gửi cho anh.
Một nụ cười khiến người ta như đảm mình trong làn gió xuân, một nụ cười có thể sưởi ấm cõi lòng anh, một nụ cười khiến anh có cảm giác muốn bảo vệ, che chở từ tận đáy lòng.
Đột nhiên Tần Minh hiểu ra, nếu một người con gái không có cảm tình với anh, vậy thì tại sao lại nói dối anh? Tại sao lại đợi anh tỉnh rượu? Tại sao lại quay đầu lại vào khoảnh khắc trên xe ấy?Rầm, Tần Minh phẫn uất đấm mạnh vào tường một cái, anh rất tức giận, tại sao mình lại không nhận ra sớm hơn chứ?
Tần Minh vẫn nôn nóng kiểm tra từng phòng một, đột nhiên anh nhìn thấy một ông chủ hói nửa đầu đang đứng nghe điện thoại ở bên cạnh cửa sổ thủy tinh của tòa nhà. “Con biết rồi ba, vậy chuyện này cứ như vậy đi.” Hạ Khôn vừa nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt của hắn ta khá ảm dam.
Tần Minh vội vàng bước tới, anh rút điện thoại ra chỉ vào tấm ảnh của Nhiếp Hải Đường trên đó và hỏi: “Thưa anh, làm phiền một chút, xin hỏi anh có nhìn thấy cô gái này không?”
Hạ Khôn hơi híp mắt lại, hắn ta chẳng thèm quay đầu mà đã nói: “Không, chỉ có tôi ở đây thôi, đừng quấy rầy giờ nghỉ trưa của tôi.”
Tần Minh rất sốt ruột, anh lại chạy lên trước gõ cửa phòng người khác.Còn Hạ Khôn thì quay lại phòng nghỉ ngơi riêng của mình, sắc mặt hắn ta lập tức trầm xuống. Vừa rồi ba đã gọi điện thoại tới bảo hắn ta không được hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì nhà họ Nhiếp đã có người che chở rồi. “Chết tiệt, ông già thổi này cứ tự tiện làm theo ý của mình, đột nhiên lại giao cho người ta toàn bộ cổ phần, như vậy chẳng phải là kế hoạch của mình hỏng hết rồi sao?”
Hạ Khôn nhìn Nhiếp Hải Đường đang ngồi ngay ngắn ở phía trước, dục vọng xấu xa trong lòng hắn ta đã khó có thể kìm nén được.
Hạ Khôn vuốt ve chiếc đồng hồ Rolex trong tay, hắn ta thầm tính toán: “Một người bí ẩn như Hầu Khánh mà lại muốn giúp đỡ nhà họ Nhiếp ư? Đúng là miếng ăn đến miệng còn để rơi mất. Nhưng Nhiếp Hải Đường được gia đình dạy dỗ cẩn thận như vậy, xét về ngoại hình hay vóc dáng thì cô đều là một người phụ nữ hiếm có khó tìm, bỏ lỡ như vậy thì lỗ quá. Người phụ nữ này còn “ngon” hơn mấy cô người mẫu, ngôi sao kia. Quantrọng là cô vẫn còn trẻ, vẫn còn trong trång."
Nhiếp Hải Đường đã lau sạch nước mắt, cô ngồi yên một chỗ không dám nhúc nhích, ngắm nhìn phong cảnh của tòa cao ốc bên ngoài cửa cổ, với tư cách là một công trình kiến trúc được coi là điểm mốc của thành phố Quảng, tòa cao ốc tám mươi tám tầng này thật sự có một loại cảm giác có thể nhìn thấy bao quát, toàn cảnh thành phố.
Chiếc điện thoại bị cô nắm chặt bên dưới gầm bàn đang không ngừng rung lên, Nhiếp Hài Đường cố ý không tắt máy, chuyển về chế độ im lặng. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ te*am nha!!!
Thực ra trong lòng cô thấy rất ấm áp, cô biết Tần Minh không thể bước vào một nơi phung phí nhiều tiền bạc như tòa nhà Thế Kỷ này, nhưng anh vẫn luôn gọi điện thoại cho cô, đây cũng là một loại nỗ lực khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Hạ Khôn đã quay lại, hắn ta ngồi xuống và nói: “Không đi đăng ký kết hôn cũng được, chúng ta động phòng trước đi. Đã có chứng thực là vợ chồng thì cũng nhưnhau cả.”
Hạ Khôn vắt chéo chân, ánh mắt của hắn ta như nhìn thấu nội tâm của Nhiếp Hải Đường, hắn ta biết lúc này cô đã chấp nhận số phận, có rất nhiều yêu cầu mà chỉ cần hơi “dẫn dắt” là đã có thể đạt được. “Hừ, suy cho cùng thì cũng chỉ là một sinh viên sống trong sự che chở mà thôi.
Cô đã từng thấy sự tàn khốc của xã hội này chưa?
Đợi sau khi tôi chiếm được thân thể của cô rồi, tôi sẽ giả vờ đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại và thông báo rằng nhà họ Nhiếp của cô đã bình an vô sự, đến lúc đó cho dù cô có hối hận cũng đã muộn.
Ha ha, cô em à, có bao nhiêu người phụ nữ mạnh mẽ, khôn khéo trong giới kinh doanh, bao nhiêu những ngôi sao nữ cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, hay các cô gái xinh đẹp con nhà quyền thế hiển hách đều bị Hạ Khôn này chơi đùatrong tay. Còn cô ư? Cô vẫn còn non lắm!
Đợi lát nữa phải quay video lại, đến lúc biết được sự thật, nếu cô muốn uy hiếp tôi, hừ, tôi cũng có món đòn này trong tay rồi.
Ở thời đại này, danh dự và sự trong trắng của phụ nữ vẫn rất quan trọng, nó cũng là vũ khí trí mạng nhất đối với đám phụ nữ các cô.”
Trong lòng Hạ Khôn đã tính toán xong xuôi, hắn ta sẽ chơi chiêu vừa mềm mỏng vừa cứng rắn cộng thêm việc đe dọa là sẽ không bán cổ phần, loại con gái yếu đuối như Nhiếp Hải Đường rất dễ không chịu đựng nổi rồi ngoan ngoãn lên giường với hắn ta.
Nhiếp Hải Đường bị ánh mắt lạnh lùng thâm độc của Hạ Khôn nhìn chằm chằm đến phát hoảng, trái tim cô đập thình thịch liên hồi, lên giường? Ngay bây giờ u?
Cô đã lớn đến chừng này rồi nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, lần đầu tiênmình trao đi sự trong trắng của bản thân là trong hoàn cảnh này.
Cô biết mình đã định sẵn phải gả cho người đàn ông mà cô không thích, nhưng ít nhất là cô cũng nghĩ lần đầu tiên sẽ được để dành cho đêm tân hôn. “Chuyện, chuyện này đột ngột quá.” Nhiếp Hải Đường kích động đứng bật dậy và nói: “Chúng ta...”
Giọng nói của Hạ Khôn đột nhiên trở nên cao vút, hắn ta đe dọa: “Nếu cô muốn nhà họ Nhiếp được cứu thì chúng ta nhất định phải kết nghĩa vợ chồng, sớm một ngày hay muộn một chút đều chẳng có gì khác biệt. Cô Nhiếp, nếu cô không đồng ý thì mời cô đi cho, Hạ Khôn tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, tuyệt đối sẽ không cản cô. Nhưng đến lúc tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị nhà cô bị đổi tên, gia cảnh sa sút thì đừng trách tôi đã không ra tay cứu giúp.
Nhiếp Hải Đường lại suy sụp tinh thần mà ngồi xuống, hai mắt cô trống rỗng vô hồn, nhà họ Nhiếp cô không có conát chủ bài, tất cả đều phải nhờ người ta giúp đỡ, lúc nào cũng ở thế bị động. “Hu hu...” Nhiếp Hải Đường cúi đầu, nước mắt lại không kìm được mà trào ra, cô cố gắng hết sức để không khóc thành tiếng, rồi nghẹn ngào nói: “Tôi có thể đi tắm không?”
Hạ Khôn nhếch mép lên một cách dâm đãng và gian tà, hắn ta liếm môi và nói: “Có thể, nhưng tôi sẽ không đi tắm đâu.”
- --------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.