Chương 202: Không cần báo đáp
Đang cập nhập
21/08/2021
Thấy vợ chồng Bạch Đại Hữu đang đứng giữa đám người định chuồn, Tần Minh liền tức giận.
Tất cả mọi chuyện đều do hai vợ chồng vô liêm sỉ này gây ra, làm xong liền muốn chạy? Nghĩ hay lắm.
Anh hét to: "Bạch Đại Hữu, anh đi đâu vậy? Anh hại em gái thê thảm rồi bỏ đi như thế sao?"
Nghe Tần Minh nói vậy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hai vợ chồng, thậm chí có người còn cản đường bọn họ.
Tần Minh nói: "Các vị hàng xóm láng giềng, là hai người vô liêm sỉ này khăng khăng bắt em gái mình đi làm bồ nhí cho người khác để đổi lấy tiền tài cho bọn họ tiêu, vì em gái không chịu nên bọn họ phun ra những lời độc ác khó nghe, còn ép người ta vào chỗ chết. Giờ lại còn định chuồn."
Người bên cạnh nhao nhao nói: "Quá đáng thế, đúng là trơ trẽn. Có tay có chân sao không tự mình kiếm tiền đi? Năm nay kiếm không được nhiều, nhưng ít nhất cũng đủ trang trải cuộc sống"
"Đúng đấy, có phải em gái ruột không vậy? Vô liêm sỉ quá thể."
"Em gái tốt thế mà lại gặp phải gia đình như vậy, xui xẻo thật đấy."
"Hai người làm phụ huynh kiểu gì thế? Em gái còn đang làm ca đêm mà hai người gọi cô ấy đến xỉ vả như vậy sao?"
Mỗi người một câu, chẳng mấy chốc dìm nghỉm hai vợ chồng trong bãi nước bọt.
Tần Minh vẫn chưa bỏ qua, anh nhất định phải trừng trị hai vợ chồng trơ trẽn này một trận nhớ đời.
Anh nói: "Chuyện này vẫn chưa là gì, còn có chuyện quá đáng hơn. Trước kia khi mẹ bọn họ phẫu thuật tim ở bệnh viện, cũng là em gái vất vả xoay sở đủ tiền, còn vay tiền công ty cho vay. Ai ngờ hai người này lén lấy tiền giả đổi sang tiền thật rồi chuồn mất.
Không hề quan tâm sống chết của mẹ già, cũng mặc kệ em gái bị đẩy vào hố lửa! Lấy tiền đi cược, thua sạch còn nợ thêm năm trăm nghìn, bị người ta chém một nhát lại trở về tìm mẹ già.
May mà em gái tốt số, gặp được người hảo tâm giúp đỡ trả hộ tiền thuốc men, còn cứu mạng hai mẹ con.
Thế nhưng hai người này lại muốn em gái đi làm bồ nhí cho đại gia, đây quả thực là loại vô nhân tính.
Em gái không chịu liền bị bọn họ ép nhảy hồi. Mọi người phân xử thử xem bọn họ còn có mặt mũi nhận cô em gái này không?"
Tần Minh nói hết sự thật, lúc chưa nói thì rất nhiều người đang kích động, lúc nói ra thì càng nhiều người không khống chế nổi bản thân.
Một ông lão lắc đầu than thở: "Đây còn là người sao? Vì tiền mà vứt bỏ cả người nhà, trên đời này còn có gì quan trọng hơn người nhà?"
Một lao động nhập cư tức giận mắng to: "Người tốt không sống lâu, tai họa trăm triệu năm, xã hội thối nát, ông trời bất công."
Một bác gái nói: "Đệch mợ. Sao đôi cẩu nam nữ này không chết quách đi? Ăn một túi rác của bà đây này. Em gái đáng thương quá."
Viu! Bác gái ném thẳng túi rác trên tay về phía đó.
Bác gái vừa khơi mào, mọi người xung quanh cũng ném theo, nào là đồ ăn thừa, đá, vỏ dưa hấu, bóng da rách, đủ loại đồ vật được ném loạn xạ, thậm chí họ còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Hai vợ chồng che mặt, xách hành lý của mình rồi hốt hoảng chạy trốn, không dám phản bác nửa câu.
Giày vò suốt một lúc, bác sĩ chạy đến giúp cô xử lý vết thương, còn kê một số thuốc phòng ngừa bị ốm, hàng xóm vây xem cũng giải tán, Bạch Ngọc Thuần vừa khóc nức nở vừa ăn cháo nóng người ta đưa.
Hà Mộng Cô hổ thẹn nắm lấy tay con gái, nói: "Con à, khổ cho con rồi, là mẹ không tốt, là vô dụng, con có trách thì trách mẹ đi, mẹ con đánh mẹ, mắng mẹ cũng được, nhưng tuyệt đối đừng nghĩ quẩn."
Tần Minh cũng khuyên: "Thuần Thuần, lần sau đừng xúc động như vậy nữa. Bọn anh đều tin nhân phẩm của em mà, anh trai chị dâu em chà đạp em như thế, em cần gì phải chứng minh với bọn họ, bọn họ chỉ muốn lợi dụng em để kiếm tiền thôi."
Bạch Ngọc Thuần nói với vẻ cảm kích: "Cảm ơn anh, Tần Minh."
Tần Minh nói: "Đừng nói lời khách khí, giờ em thế nào rồi? Toàn thân em ướt sũng thế kia, đi lên nhà trước đi."
Bạch Ngọc Thuần kháng cự, lắc đầu nói: "Đàn anh Tần, thế này không hay cho lắm đầu. Trước kia vốn đã bị người ta đàm tiểu rồi, em mà đi lên thì chẳng phải càng bị nói sao? Em thì không sao, dù sao em cũng quen rồi, nhưng anh thì khác, nếu anh mà để Nhiếp Hải Đường nghe thấy, chị ấy hiểu lầm anh thì không hay đâu."
Tần Minh khẽ giật mình, không ngờ Bạch Ngọc Thuần lại gọi anh là "đàn anh".
Rõ ràng cô đang kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cho dù khổ sở mệt mỏi đến mấy, Bạch Ngọc Thuần cũng không muốn đón nhận ý tốt của Tần Minh.
Không phải cô chán ghét Tần Minh mà thực sự cô không biết nên làm gì.
Bởi vì Bạch Ngọc Thuần sợ hãi, cô thật sự rất sợ, cô biết Tần Minh và Nhiếp Hải Đường đang rất hạnh phúc, cô cũng rất thích Thần Minh, cô lựa chọn chúc phúc cho Tần Minh, cô sợ nếu đón nhận thêm ý tốt của Tần Minh, sợi dây vững chắc trong lòng cô sẽ đứt phụt, cô sợ mình sẽ không kiểm soát được những suy nghĩ đó.
Tần Minh mỉm cười, nói: "Yên tâm, sẽ không ai nói lung tung đâu."
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía một căn nhà khác ở tầng hai rồi gọi to: "Cô Liêu ơi."
Cửa sổ mở ra, Liêu Thanh Tuyền thò đầu nhìn xuống: "Gì thế? Tần Minh, cậu vẫn chưa đi à? Cậu không có nơi để đi sao?"
Tần Minh ngoảnh đầu nói: "Em đến nhà cô Liêu ở đi, em mà cố chấp trở về với bộ dạng này thì sẽ bị ốm thật đấy. Đừng để mẹ em lo lắng, đi thôi."
Bạch Ngọc Thuần vẫn không muốn đi, nhưng bị Tần Minh bế bổng lên.
"Á!" Cô kêu lên, bị Tần Minh cưỡng ép bế lên nhà, cô vô cùng căng thẳng, tim đập thình thịch, có cảm giác như sắp ngạt thở, cô từng chút dựa sát vào bả vai Tần Minh.
Cô không dám nhìn Tần Minh, sợ anh thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô.
Vào nhà, Tần Minh nói: "Cô Liêu, giúp em một việc được không? Thuần Thuần là sinh viên năm hai của học viện kinh doanh trường chúng ta, vừa rơi xuống hồ, bây giờ đi về cũng muộn, tối nay có thể ở đây một đêm không?"
Liêu Thanh Tuyền nhìn hai người, không nghĩ nhiều nói: "Không thành vấn đề, tuy không cùng trường, nhưng là sinh viên của mẹ tôi thì cũng là học trò của tôi. Em gái, em mau đi tắm nước ấm đi, dáng người em hao hao chị, chị cho em mượn quần áo mặc. Ồ? Cơ thể phát triển đẫy đà thế?"
Bạch Ngọc Thuần thẹn thùng nói: "Ấy! Cô Liêu, em, thực ra em cũng chỉ như thế thôi."
Liêu Thanh Tuyền cười ha ha. "Vậy ư? Hay là chị giúp em tắm? Tiện thể kiểm tra cơ thể cho em luôn?"
Bạch Ngọc Thuần vội vàng lắc đầu: "Không không không, không cần, em tự làm được."
Tần Minh nheo mắt lại, từ khi nhận được mười triệu, tính cách Liêu Thanh Tuyền càng ngày càng cởi mở hoạt bát, còn trêu đùa cả người mới gặp lần đầu, chả có dáng vẻ của một cô giáo.
Sắp xếp xong xuôi cho Bạch Ngọc Thuần, Tần Minh buộc phải cảnh cáo Hà Mộng Cô về sau không được phép cho vợ chồng Bạch Đại Hữu vào ở nữa.
Đây là nguyên tắc của Tần Minh, anh sẵn sàng giúp đỡ bạn mình, anh không để ý số tiền là bao nhiêu, chỉ cần là bạn anh, anh giúp được thì giúp, nhưng anh sẽ không giúp một số loại người rác rưởi.
Đêm tĩnh người yên, mọi nhà yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Bạch Ngọc Thuần ở trong phòng khách nhà Liêu Thanh Tuyền, thể xác và tinh thần chưa từng buông lỏng, trắn trọc khó ngủ.
Cô từng ảo tưởng một ngày được ở trong căn nhà thương mại bảy mươi mét vuông này.
"Ài, mình mà cũng có một nhà thì tốt biết mấy." Cô bĩu môi, lộ vẻ hâm mộ.
Cô móc ra chiếc điện thoại nghìn tệ mà lần trước bị đám người Chu Vận giẫm hỏng, nhưng cô đã đi sửa lại rồi, mỗi khi nhìn thấy chiếc điện thoại này, Bạch Ngọc Thuần lại nhớ tới quãng thời gian trước kia bên Trần Minh ở hồ không tên của làng đại học.
Tần Minh sẽ chờ cô tan học, nghe cô tâm sự, cùng cô nhâm nhi món gà rán không ngon, tặng cô chiếc điện thoại thông minh đầu tiên trong đời, còn cứu khỏi vòng vây của Vương Thành Hổ.
Mọi chuyện cứ như là tình yêu.
Thế nhưng, Tần Minh đã có người yêu, không có ý gì với cô cả.
Chỉ là cô càng ngày càng nhớ nhung Tần Minh da diết, càng ngày càng không thể khống chế bản thân.
Tuy vừa rồi cô từ chối sự giúp đỡ của Tần Minh ngay từ đầu, nhưng khi Tần Minh cưỡng ép cô vào ở nhà Liêu Thanh Tuyền, trong lòng cô lại lấp đầy bởi cảm giác hạnh phúc.
Cô giả vờ, giả vờ giây phút đó hai người là người yêu, khẽ tựa vào bờ vai Tần Minh, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy ngọt ngào.
Bạch Ngọc Thuần lướt trên màn hình điện
thoại, tìm tới số của Tần Minh, cô do dự rối bời, mấy lần muốn ấn gọi nhưng lại chần chừ, cô nhát gan, muốn nói với Tần Minh mấy câu nhưng lại không dám.
Tinh, bỗng nhiên điện thoại của cô vang lên, Tần Minh gửi tin nhắn cho cô trước.
Khuôn mặt Bạch Ngọc Thuần lập tức lộ vẻ vui sướng, ngón tay cô ấn nhanh như gió, mở xem tin nhắn Tần Minh gửi cho cô.
Nhưng khi đọc nội dung tin nhắn, cô liền bối rối.
Tất cả mọi chuyện đều do hai vợ chồng vô liêm sỉ này gây ra, làm xong liền muốn chạy? Nghĩ hay lắm.
Anh hét to: "Bạch Đại Hữu, anh đi đâu vậy? Anh hại em gái thê thảm rồi bỏ đi như thế sao?"
Nghe Tần Minh nói vậy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hai vợ chồng, thậm chí có người còn cản đường bọn họ.
Tần Minh nói: "Các vị hàng xóm láng giềng, là hai người vô liêm sỉ này khăng khăng bắt em gái mình đi làm bồ nhí cho người khác để đổi lấy tiền tài cho bọn họ tiêu, vì em gái không chịu nên bọn họ phun ra những lời độc ác khó nghe, còn ép người ta vào chỗ chết. Giờ lại còn định chuồn."
Người bên cạnh nhao nhao nói: "Quá đáng thế, đúng là trơ trẽn. Có tay có chân sao không tự mình kiếm tiền đi? Năm nay kiếm không được nhiều, nhưng ít nhất cũng đủ trang trải cuộc sống"
"Đúng đấy, có phải em gái ruột không vậy? Vô liêm sỉ quá thể."
"Em gái tốt thế mà lại gặp phải gia đình như vậy, xui xẻo thật đấy."
"Hai người làm phụ huynh kiểu gì thế? Em gái còn đang làm ca đêm mà hai người gọi cô ấy đến xỉ vả như vậy sao?"
Mỗi người một câu, chẳng mấy chốc dìm nghỉm hai vợ chồng trong bãi nước bọt.
Tần Minh vẫn chưa bỏ qua, anh nhất định phải trừng trị hai vợ chồng trơ trẽn này một trận nhớ đời.
Anh nói: "Chuyện này vẫn chưa là gì, còn có chuyện quá đáng hơn. Trước kia khi mẹ bọn họ phẫu thuật tim ở bệnh viện, cũng là em gái vất vả xoay sở đủ tiền, còn vay tiền công ty cho vay. Ai ngờ hai người này lén lấy tiền giả đổi sang tiền thật rồi chuồn mất.
Không hề quan tâm sống chết của mẹ già, cũng mặc kệ em gái bị đẩy vào hố lửa! Lấy tiền đi cược, thua sạch còn nợ thêm năm trăm nghìn, bị người ta chém một nhát lại trở về tìm mẹ già.
May mà em gái tốt số, gặp được người hảo tâm giúp đỡ trả hộ tiền thuốc men, còn cứu mạng hai mẹ con.
Thế nhưng hai người này lại muốn em gái đi làm bồ nhí cho đại gia, đây quả thực là loại vô nhân tính.
Em gái không chịu liền bị bọn họ ép nhảy hồi. Mọi người phân xử thử xem bọn họ còn có mặt mũi nhận cô em gái này không?"
Tần Minh nói hết sự thật, lúc chưa nói thì rất nhiều người đang kích động, lúc nói ra thì càng nhiều người không khống chế nổi bản thân.
Một ông lão lắc đầu than thở: "Đây còn là người sao? Vì tiền mà vứt bỏ cả người nhà, trên đời này còn có gì quan trọng hơn người nhà?"
Một lao động nhập cư tức giận mắng to: "Người tốt không sống lâu, tai họa trăm triệu năm, xã hội thối nát, ông trời bất công."
Một bác gái nói: "Đệch mợ. Sao đôi cẩu nam nữ này không chết quách đi? Ăn một túi rác của bà đây này. Em gái đáng thương quá."
Viu! Bác gái ném thẳng túi rác trên tay về phía đó.
Bác gái vừa khơi mào, mọi người xung quanh cũng ném theo, nào là đồ ăn thừa, đá, vỏ dưa hấu, bóng da rách, đủ loại đồ vật được ném loạn xạ, thậm chí họ còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Hai vợ chồng che mặt, xách hành lý của mình rồi hốt hoảng chạy trốn, không dám phản bác nửa câu.
Giày vò suốt một lúc, bác sĩ chạy đến giúp cô xử lý vết thương, còn kê một số thuốc phòng ngừa bị ốm, hàng xóm vây xem cũng giải tán, Bạch Ngọc Thuần vừa khóc nức nở vừa ăn cháo nóng người ta đưa.
Hà Mộng Cô hổ thẹn nắm lấy tay con gái, nói: "Con à, khổ cho con rồi, là mẹ không tốt, là vô dụng, con có trách thì trách mẹ đi, mẹ con đánh mẹ, mắng mẹ cũng được, nhưng tuyệt đối đừng nghĩ quẩn."
Tần Minh cũng khuyên: "Thuần Thuần, lần sau đừng xúc động như vậy nữa. Bọn anh đều tin nhân phẩm của em mà, anh trai chị dâu em chà đạp em như thế, em cần gì phải chứng minh với bọn họ, bọn họ chỉ muốn lợi dụng em để kiếm tiền thôi."
Bạch Ngọc Thuần nói với vẻ cảm kích: "Cảm ơn anh, Tần Minh."
Tần Minh nói: "Đừng nói lời khách khí, giờ em thế nào rồi? Toàn thân em ướt sũng thế kia, đi lên nhà trước đi."
Bạch Ngọc Thuần kháng cự, lắc đầu nói: "Đàn anh Tần, thế này không hay cho lắm đầu. Trước kia vốn đã bị người ta đàm tiểu rồi, em mà đi lên thì chẳng phải càng bị nói sao? Em thì không sao, dù sao em cũng quen rồi, nhưng anh thì khác, nếu anh mà để Nhiếp Hải Đường nghe thấy, chị ấy hiểu lầm anh thì không hay đâu."
Tần Minh khẽ giật mình, không ngờ Bạch Ngọc Thuần lại gọi anh là "đàn anh".
Rõ ràng cô đang kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cho dù khổ sở mệt mỏi đến mấy, Bạch Ngọc Thuần cũng không muốn đón nhận ý tốt của Tần Minh.
Không phải cô chán ghét Tần Minh mà thực sự cô không biết nên làm gì.
Bởi vì Bạch Ngọc Thuần sợ hãi, cô thật sự rất sợ, cô biết Tần Minh và Nhiếp Hải Đường đang rất hạnh phúc, cô cũng rất thích Thần Minh, cô lựa chọn chúc phúc cho Tần Minh, cô sợ nếu đón nhận thêm ý tốt của Tần Minh, sợi dây vững chắc trong lòng cô sẽ đứt phụt, cô sợ mình sẽ không kiểm soát được những suy nghĩ đó.
Tần Minh mỉm cười, nói: "Yên tâm, sẽ không ai nói lung tung đâu."
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía một căn nhà khác ở tầng hai rồi gọi to: "Cô Liêu ơi."
Cửa sổ mở ra, Liêu Thanh Tuyền thò đầu nhìn xuống: "Gì thế? Tần Minh, cậu vẫn chưa đi à? Cậu không có nơi để đi sao?"
Tần Minh ngoảnh đầu nói: "Em đến nhà cô Liêu ở đi, em mà cố chấp trở về với bộ dạng này thì sẽ bị ốm thật đấy. Đừng để mẹ em lo lắng, đi thôi."
Bạch Ngọc Thuần vẫn không muốn đi, nhưng bị Tần Minh bế bổng lên.
"Á!" Cô kêu lên, bị Tần Minh cưỡng ép bế lên nhà, cô vô cùng căng thẳng, tim đập thình thịch, có cảm giác như sắp ngạt thở, cô từng chút dựa sát vào bả vai Tần Minh.
Cô không dám nhìn Tần Minh, sợ anh thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô.
Vào nhà, Tần Minh nói: "Cô Liêu, giúp em một việc được không? Thuần Thuần là sinh viên năm hai của học viện kinh doanh trường chúng ta, vừa rơi xuống hồ, bây giờ đi về cũng muộn, tối nay có thể ở đây một đêm không?"
Liêu Thanh Tuyền nhìn hai người, không nghĩ nhiều nói: "Không thành vấn đề, tuy không cùng trường, nhưng là sinh viên của mẹ tôi thì cũng là học trò của tôi. Em gái, em mau đi tắm nước ấm đi, dáng người em hao hao chị, chị cho em mượn quần áo mặc. Ồ? Cơ thể phát triển đẫy đà thế?"
Bạch Ngọc Thuần thẹn thùng nói: "Ấy! Cô Liêu, em, thực ra em cũng chỉ như thế thôi."
Liêu Thanh Tuyền cười ha ha. "Vậy ư? Hay là chị giúp em tắm? Tiện thể kiểm tra cơ thể cho em luôn?"
Bạch Ngọc Thuần vội vàng lắc đầu: "Không không không, không cần, em tự làm được."
Tần Minh nheo mắt lại, từ khi nhận được mười triệu, tính cách Liêu Thanh Tuyền càng ngày càng cởi mở hoạt bát, còn trêu đùa cả người mới gặp lần đầu, chả có dáng vẻ của một cô giáo.
Sắp xếp xong xuôi cho Bạch Ngọc Thuần, Tần Minh buộc phải cảnh cáo Hà Mộng Cô về sau không được phép cho vợ chồng Bạch Đại Hữu vào ở nữa.
Đây là nguyên tắc của Tần Minh, anh sẵn sàng giúp đỡ bạn mình, anh không để ý số tiền là bao nhiêu, chỉ cần là bạn anh, anh giúp được thì giúp, nhưng anh sẽ không giúp một số loại người rác rưởi.
Đêm tĩnh người yên, mọi nhà yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Bạch Ngọc Thuần ở trong phòng khách nhà Liêu Thanh Tuyền, thể xác và tinh thần chưa từng buông lỏng, trắn trọc khó ngủ.
Cô từng ảo tưởng một ngày được ở trong căn nhà thương mại bảy mươi mét vuông này.
"Ài, mình mà cũng có một nhà thì tốt biết mấy." Cô bĩu môi, lộ vẻ hâm mộ.
Cô móc ra chiếc điện thoại nghìn tệ mà lần trước bị đám người Chu Vận giẫm hỏng, nhưng cô đã đi sửa lại rồi, mỗi khi nhìn thấy chiếc điện thoại này, Bạch Ngọc Thuần lại nhớ tới quãng thời gian trước kia bên Trần Minh ở hồ không tên của làng đại học.
Tần Minh sẽ chờ cô tan học, nghe cô tâm sự, cùng cô nhâm nhi món gà rán không ngon, tặng cô chiếc điện thoại thông minh đầu tiên trong đời, còn cứu khỏi vòng vây của Vương Thành Hổ.
Mọi chuyện cứ như là tình yêu.
Thế nhưng, Tần Minh đã có người yêu, không có ý gì với cô cả.
Chỉ là cô càng ngày càng nhớ nhung Tần Minh da diết, càng ngày càng không thể khống chế bản thân.
Tuy vừa rồi cô từ chối sự giúp đỡ của Tần Minh ngay từ đầu, nhưng khi Tần Minh cưỡng ép cô vào ở nhà Liêu Thanh Tuyền, trong lòng cô lại lấp đầy bởi cảm giác hạnh phúc.
Cô giả vờ, giả vờ giây phút đó hai người là người yêu, khẽ tựa vào bờ vai Tần Minh, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy ngọt ngào.
Bạch Ngọc Thuần lướt trên màn hình điện
thoại, tìm tới số của Tần Minh, cô do dự rối bời, mấy lần muốn ấn gọi nhưng lại chần chừ, cô nhát gan, muốn nói với Tần Minh mấy câu nhưng lại không dám.
Tinh, bỗng nhiên điện thoại của cô vang lên, Tần Minh gửi tin nhắn cho cô trước.
Khuôn mặt Bạch Ngọc Thuần lập tức lộ vẻ vui sướng, ngón tay cô ấn nhanh như gió, mở xem tin nhắn Tần Minh gửi cho cô.
Nhưng khi đọc nội dung tin nhắn, cô liền bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.