Chương 255: Lòng dạ phụ nữ
Đang cập nhập
21/08/2021
Khi đối mặt với sự tiếp cận của Phương Lạc Hình, Mộc Tiêu Kiều không để ý nhìn Tần Minh .
Trước đây, cô ta thật sự rất không thích Tần Minh, dù sao cũng không có người phụ nữ nào thích nhìn thấy chồng mình lần đầu tiên trong đêm tân hôn cả, trước đó còn từng nghe nói đến đủ loại vô trách nhiệm, nhân phẩm không đứng đắn, là tên dân đen nghèo hèn đến từ nơi không ra gì, ai cũng sẽ không có cảm tình.
Nhưng sau khi tiếp xúc, Mộc Tiêu Kiều cảm thấy Tần Minh rất khiêm tốn và có tấm lòng rộng mở.
Ví dụ như, anh ta có thể giải quyết một số rắc rối, nhưng chưa bao giờ nhận công hay yêu cầu báo đáp gì, nhất là chuyện giải quyết việc của Chu Thịnh Văn, rõ ràng đến để giúp Mộc Tiêu Kiều nhưng lại nói không phải. Bên cạnh đó, lúc đầu nhà họ Mộc không thân thiện với anh, nhưng Tần Minh cũng không so đo tính toán gì.
Sau khi Mộc Tiêu Kiều nhận ra ưu điểmcủa Tần Minh, phát hiện rất hợp gu của cô ta, bởi vì những người đàn ông cô ta từng gặp trước đây đều huệnh hoang, thậm chí đến mức độc đoán, để khoe khoang bản thân không ngại giẫm đạp lên người khác, lần đầu tiên cô ta gặp người khiêm tốn như Tần Minh.
Quan trọng nhất là không thèm để ý đến cô ta, giống như Mộc Tiêu Kiều là nước lũ, mãnh thú vậy.
Thật ra, Mộc Tiêu Kiều cũng có chút kiêu ngạo, dựa vào đâu mà Tần Minh lại không có chút hứng thú nào với một cô gái nhà giàu xinh đẹp, dáng người chuẩn, vô số người theo đuổi như cô ta chứ?
Nếu nói rằng anh không phải đàn ông, thì lần trước khi ở bệnh viện, cô ta đã bị buộc phải cho tay vào đáy quần của anh, đến tận bây giờ khi nghĩ đến chuyện hôm đó cô ta vẫn hơi đỏ mặt.
Trong lòng cô ta luôn không phục. Tại sao Tần Minh lại kháng cự cô ta như vậy? Cô ta không đủ nữ tính sao? Hay là cô ta không có sức hấp dẫn?Nhất là khi Tần Minh nói rằng Nhiếp Hải Đường thích cười, vẻ mặt dịu dàng lúc đó khiến cô ta có chút ghen tị.
Vì vậy, khi Phương Lạc Hình tiếp cận, cô ta cũng muốn cố ý kích thích Tần Minh.
Phụ nữ chính là như vậy, họ luôn làm những điều phi lý, thậm chí nguy hiểm để khiến những người họ quan tâm chú ý đến mình.
Phương Lạc Hình nghe Mộc Tiêu Kiều nói được, đây là một tín hiệu, anh ta tưởng nhầm rằng cô ta còn có ý tứ với mình, vì vậy trực tiếp giơ tay lên, nói: "Bốn triệu." “Ồ!” Hội trường buổi đấu giá náo động, mỗi lần trả giá chỉ tăng một trăm nghìn, anh ta vừa lên tiếng liền tăng thêm hẳn một triệu, người khác làm sao có thể theo được? "Chủ tịch Phương thật giàu có? Còn trẻ lại tài năng, thực sự khiến mọi người ta ngưỡng mộ chết đi được." "Tập đoàn Phương Chính của họ đã cósự chuẩn bị từ trước rồi. Đoán chừng một nửa số đồ sưu tầm sẽ thuộc về tập đoàn của họ." "Chủ tịch Phương và cô Mộc đang ngồi cạnh nhau, thật đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp." "Suyt, tên nhóc nghèo bên cạnh đang nghịch điện thoại Huawei có hơn nghìn tệ chính là chồng của cô Mộc. Cô không biết sao? Cô Mộc lặng lẽ kết hôn, chồng cô ấy ở rể, sợ là muốn tranh giành tài sản với anh trai của cô ấy cũng nên?" "Không phải chứ? Tên ăn bám kia à? Cậu ta có lai lịch là gì thế?" "Có thể có lai lịch gì chứ? Ở rể, là một tên giẻ rách thôi, dễ thao túng ấy mà. Không thấy cô Mộc đang nói cười với chủ tịch Phương sao? Đầu cậu ta mọc cái sừng to đùng mà cứ như không có chuyện gì, không biết là da mặt cậu ta mặt dày thật hay là đã biết số phận bi thảm của mình từ lâu rồi." "Bốn triệu lần thứ nhất, còn ai muốn trả giá tiếp không..."Khi mọi người đang bàn tán xôn xao, Tần Minh giơ tay lên, nói: "Năm triệu." “Ôi!” Mọi người trong hội trường lại kinh ngạc kêu lên, bởi vì tuy bức tranh này được vẽ y như ảnh chụp, nhưng đó chỉ là tác phẩn ngẫu hứng của ông Lãnh mà thôi, không phải là lộ tranh nổi tiếng nhất. Giá thị trường hiện tại không vượt quá bốn triệu.
Cái giá cao nhất mà Phương Lạc Hình đưa ra đã đủ đáng sợ rồi, không ngờ Tần Minh lại trả giá cao hơn một triệu. “Tần Minh, anh!” Mộc Tiêu Kiều lo lắng vội vàng quay đầu lại, nói: “Nếu anh thích thì sao không nói ngay từ đầu, tôi bảo anh Phương đừng tranh với anh là được. Tự nhiên chi nhiều hơn một triệu."
Tần Minh nhàn nhạt nói: "Sao hả? Tôi không thể giơ tay trả giá sao? Hay là làm cho nhà họ Mộc xấu hổ rồi?"
Mộc Tiêu Kiều nghe thấy giọng điệu khó chịu của Tần Minh, không những không tức giận, mà lại có chút vui mừng: "Anh ta giận rồi? Anh ta đang ghen sao? Anhta vẫn có chút quan tâm đến mình đúng không? Quả nhiên, đàn ông đều nói một đẳng nghĩ một nẻo."
Trong hội trường, có người tò mò hỏi: "Tên nhóc kia là ai vậy? Là cậu chủ nhà tài phiệt nào thế?" "Không biết, vừa lên đã hô năm triệu, tối nay mang theo một tỷ đi mua đồ sưu tầm à?"
Ba con Triệu Phú Qúy khinh bỉ nói: "Cậu ta là con nhà tài phiệt cái cứt ấy, một thằng giẻ rách đến xem náo nhiệt mà thôi. Nhân viên, người này không có tiền, đừng để cậu ta giơ tay nữa."
Hội trường đấu giá không lớn lắm, người tham dự đều là những người có sở thích sưu tầm và một số người giàu có của thành phố Quảng, họ đều quen biết nhau. Lúc này, họ đều tò mò và rất khó hiểu về hành động của Tần Minh.
Trong đám người, có vợ chồng Mộc Kiếm Kiều và Vi Phượng con riêng của nhà họ Mộc, họ nói: "Đó là chồng của cô Mộc, ở rể thôi, chắc chắn hóa đơn sẽđược tính cho Mộc Tiêu Kiều"
Khi tất cả mọi người nhìn thấy con riêng nhà họ Mộc lên tiếng, họ mới chợt bừng tỉnh và hiểu ra, ở rể? Thì ra là vậy. "Trời ạ, nhà họ Mộc gả con gái khi nào vậy? Chúng ta thế mà lại không biết? Không gọi tôi đến uống một chén rượu mừng?" "Người ta ở rể đấy, có gả con gái đâu? Nhà trai không có lai lịch gì cả, lại còn là một tên giẻ rách, thật đáng xấu hổ. Dù sao cũng là nhà giàu, thể diện lớn hơn trời. "Chao ôi, vậy tại sao cô Mộc lại nói cười với chủ tịch Phương? Đây là cắm sừng người đàn ông của mình ngay trước mặt bàn dân thiên hạ sao?" "Ai mà biết được? Anh làm sao hiểu về chuyện trong gia đình nhà giàu được."
Hội trường bên này, mọi người đều xì xào bàn tán, càng nói càng vô lý, Mộc Tiêu Kiều càng thêm gượng gạo, cô ta chỉ nói vài câu với Phương Lạc Hìnhthôi, tại sao lại trở thành như vậy?
Mộc Tiêu Kiều cắn môi, nói nhỏ: "Miệng của những người này thật thổi."
Tần Minh nghe thấy lời nói của cô ta, liền chế nhạo: "Còn không phải là cô tự làm tự chịu à?"
Ngược lại, Phương Lạc Hình rất hưởng thụ, đúng vậy, trong mắt người khác, anh ta và Mộc Tiêu Kiều mới là một cặp trời sinh, loại tra nam chơi bời chán liền vứt bỏ như Tần Minh hoàn toàn không xứng.
Anh ta có một sự nghiệp thành công, là một trong những cổ đông của tập đoàn, có nhà có xe, lần này anh ta mang tám trăm triệu theo để mua một lỗ đồ sưu tầm, tuyệt đối có thể lên mặt trước mặt mọi người.
Anh ta tin rằng cuộc hôn nhân của Mộc Tiêu Kiều nhất định có ẩn tình gì đó, anh ta tin rằng với sự nỗ lực của mình, chắc chắn có thể khiến Mộc Tiêu Kiều thay đổi quyết định của mình.Phương Lạc Hình lại giơ tay lên, nói: "Sáu triệu." "Được, sáu triệu, chủ tịch Phương, anh rất xuất sắc, cơ hội là ngang nhau, còn ai muốn ra giả không."
Mọi người đều vô thức nhìn Tần Minh, rõ ràng là Phương Lạc Hình muốn đổi chọi với Tần Minh, nhưng Tần Minh chỉ là một tên nhóc không thể đối chọi lại được.
Nhưng Tần Minh lại giơ tay lên, khinh thường nói: "Bảy triệu." "Rất tốt, bảy triệu, bảy triệu! Thật có mắt nhìn, anh đẹp trai này ra giá bảy triệu, còn có người nào trong hội trường ra giá cao hơn không?"
Mộc Tiêu Kiều cảm thấy Tần Minh lại giở trò trẻ con, anh ta có tiền không, cuối cùng không phải là nhà họ Mộc nhà cô trả tiền sao? Hình như ghen tuồng hơi quá rồi thì phải?
Mộc Tiêu Kiều không thể không nói với Phương Lạc Hình: "Anh Phương, hay anhđừng tranh với chồng em nữa, được không?"
Phương Lạc Hình cảm thấy khó chịu khi nghe hai tiếng 'chồng em, nhưng nữ thần cầu xin anh ta, anh ta không muốn mất mặt.
Phương Lạc Hình đáp lại: "Thôi vậy, nhường cho em. Nhưng làm em phải trả thêm ba triệu rồi. Lát nữa, anh sẽ mua món đồ sưu tầm em thích để tạ lỗi."
Mộc Tiêu Kiều từ chối: "Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu."
Bức tranh của một họa sĩ nổi tiếng được đưa ra đấu giá đầu tiên đã rơi vào tay Tần Minh, nhưng những người xung quanh đều cho rằng Tần Minh đang dựa vào nguồn tài chính của Mộc Tiêu Kiều.
Triệu Phú Qúy khinh thường nói: "Chó cậy chủ thôi, có gì đắc ý chứ?"
Bạn gái Tạ Đào nói: "Anh Phú Qúy, em nghe những người đó nói rằng Tần Minh đang ở rể nhà cô Mộc? Là thật sao? Sao anh ta lại đột nhiên kết hôn?"Triệu Phú Qủy nói: "Tin đồn mà thôi, một cô gái xinh đẹp như vậy lại để ý đến tên giẻ rách như Tần Minh sao? Nếu vậy thì anh sẽ ăn ba cân phân. Hoặc là bia đỡ đạn hoặc là đang làm thuê. Tần Minh rất biết cách làm quen với người khác, quen không ít người nhà giàu, còn làm thuê cho một ông chủ giàu có nữa. Cô Mộc đó là người phụ nữ siêu giàu, sắp xếp Tần Minh đi theo chăm sóc, làm hộ hoa sứ giả thôi."
Triệu Phú Quy tin chắc suy nghĩ của mình, hoàn toàn không tin những lời bình luận của những nhà sưu tầm xung quanh.
Trên sàn đấu giả, đấu giá viên nói tiếp: "Được, tiếp theo là món đồ sưu tầm thứ hai, một bộ xương chim Cưu có niên đại từ mười lăm triệu năm trước, giá khởi điểm là bốn triệu, mỗi lần trả giá không được thấp hơn năm trăm nghìn, tiếp theo "
Người bán đấu giá chưa kịp nói xong, Tần Minh trực tiếp giơ tay lên, nói: "Sáu triệu."Kinh ngạc, toàn bộ hội trường đấu giá đều kinh ngạc, Mộc Tiêu Kiều lập tức đứng lên, cắn chặt môi, nhìn chằm chằm Tần Minh.
Trước đây, cô ta thật sự rất không thích Tần Minh, dù sao cũng không có người phụ nữ nào thích nhìn thấy chồng mình lần đầu tiên trong đêm tân hôn cả, trước đó còn từng nghe nói đến đủ loại vô trách nhiệm, nhân phẩm không đứng đắn, là tên dân đen nghèo hèn đến từ nơi không ra gì, ai cũng sẽ không có cảm tình.
Nhưng sau khi tiếp xúc, Mộc Tiêu Kiều cảm thấy Tần Minh rất khiêm tốn và có tấm lòng rộng mở.
Ví dụ như, anh ta có thể giải quyết một số rắc rối, nhưng chưa bao giờ nhận công hay yêu cầu báo đáp gì, nhất là chuyện giải quyết việc của Chu Thịnh Văn, rõ ràng đến để giúp Mộc Tiêu Kiều nhưng lại nói không phải. Bên cạnh đó, lúc đầu nhà họ Mộc không thân thiện với anh, nhưng Tần Minh cũng không so đo tính toán gì.
Sau khi Mộc Tiêu Kiều nhận ra ưu điểmcủa Tần Minh, phát hiện rất hợp gu của cô ta, bởi vì những người đàn ông cô ta từng gặp trước đây đều huệnh hoang, thậm chí đến mức độc đoán, để khoe khoang bản thân không ngại giẫm đạp lên người khác, lần đầu tiên cô ta gặp người khiêm tốn như Tần Minh.
Quan trọng nhất là không thèm để ý đến cô ta, giống như Mộc Tiêu Kiều là nước lũ, mãnh thú vậy.
Thật ra, Mộc Tiêu Kiều cũng có chút kiêu ngạo, dựa vào đâu mà Tần Minh lại không có chút hứng thú nào với một cô gái nhà giàu xinh đẹp, dáng người chuẩn, vô số người theo đuổi như cô ta chứ?
Nếu nói rằng anh không phải đàn ông, thì lần trước khi ở bệnh viện, cô ta đã bị buộc phải cho tay vào đáy quần của anh, đến tận bây giờ khi nghĩ đến chuyện hôm đó cô ta vẫn hơi đỏ mặt.
Trong lòng cô ta luôn không phục. Tại sao Tần Minh lại kháng cự cô ta như vậy? Cô ta không đủ nữ tính sao? Hay là cô ta không có sức hấp dẫn?Nhất là khi Tần Minh nói rằng Nhiếp Hải Đường thích cười, vẻ mặt dịu dàng lúc đó khiến cô ta có chút ghen tị.
Vì vậy, khi Phương Lạc Hình tiếp cận, cô ta cũng muốn cố ý kích thích Tần Minh.
Phụ nữ chính là như vậy, họ luôn làm những điều phi lý, thậm chí nguy hiểm để khiến những người họ quan tâm chú ý đến mình.
Phương Lạc Hình nghe Mộc Tiêu Kiều nói được, đây là một tín hiệu, anh ta tưởng nhầm rằng cô ta còn có ý tứ với mình, vì vậy trực tiếp giơ tay lên, nói: "Bốn triệu." “Ồ!” Hội trường buổi đấu giá náo động, mỗi lần trả giá chỉ tăng một trăm nghìn, anh ta vừa lên tiếng liền tăng thêm hẳn một triệu, người khác làm sao có thể theo được? "Chủ tịch Phương thật giàu có? Còn trẻ lại tài năng, thực sự khiến mọi người ta ngưỡng mộ chết đi được." "Tập đoàn Phương Chính của họ đã cósự chuẩn bị từ trước rồi. Đoán chừng một nửa số đồ sưu tầm sẽ thuộc về tập đoàn của họ." "Chủ tịch Phương và cô Mộc đang ngồi cạnh nhau, thật đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp." "Suyt, tên nhóc nghèo bên cạnh đang nghịch điện thoại Huawei có hơn nghìn tệ chính là chồng của cô Mộc. Cô không biết sao? Cô Mộc lặng lẽ kết hôn, chồng cô ấy ở rể, sợ là muốn tranh giành tài sản với anh trai của cô ấy cũng nên?" "Không phải chứ? Tên ăn bám kia à? Cậu ta có lai lịch là gì thế?" "Có thể có lai lịch gì chứ? Ở rể, là một tên giẻ rách thôi, dễ thao túng ấy mà. Không thấy cô Mộc đang nói cười với chủ tịch Phương sao? Đầu cậu ta mọc cái sừng to đùng mà cứ như không có chuyện gì, không biết là da mặt cậu ta mặt dày thật hay là đã biết số phận bi thảm của mình từ lâu rồi." "Bốn triệu lần thứ nhất, còn ai muốn trả giá tiếp không..."Khi mọi người đang bàn tán xôn xao, Tần Minh giơ tay lên, nói: "Năm triệu." “Ôi!” Mọi người trong hội trường lại kinh ngạc kêu lên, bởi vì tuy bức tranh này được vẽ y như ảnh chụp, nhưng đó chỉ là tác phẩn ngẫu hứng của ông Lãnh mà thôi, không phải là lộ tranh nổi tiếng nhất. Giá thị trường hiện tại không vượt quá bốn triệu.
Cái giá cao nhất mà Phương Lạc Hình đưa ra đã đủ đáng sợ rồi, không ngờ Tần Minh lại trả giá cao hơn một triệu. “Tần Minh, anh!” Mộc Tiêu Kiều lo lắng vội vàng quay đầu lại, nói: “Nếu anh thích thì sao không nói ngay từ đầu, tôi bảo anh Phương đừng tranh với anh là được. Tự nhiên chi nhiều hơn một triệu."
Tần Minh nhàn nhạt nói: "Sao hả? Tôi không thể giơ tay trả giá sao? Hay là làm cho nhà họ Mộc xấu hổ rồi?"
Mộc Tiêu Kiều nghe thấy giọng điệu khó chịu của Tần Minh, không những không tức giận, mà lại có chút vui mừng: "Anh ta giận rồi? Anh ta đang ghen sao? Anhta vẫn có chút quan tâm đến mình đúng không? Quả nhiên, đàn ông đều nói một đẳng nghĩ một nẻo."
Trong hội trường, có người tò mò hỏi: "Tên nhóc kia là ai vậy? Là cậu chủ nhà tài phiệt nào thế?" "Không biết, vừa lên đã hô năm triệu, tối nay mang theo một tỷ đi mua đồ sưu tầm à?"
Ba con Triệu Phú Qúy khinh bỉ nói: "Cậu ta là con nhà tài phiệt cái cứt ấy, một thằng giẻ rách đến xem náo nhiệt mà thôi. Nhân viên, người này không có tiền, đừng để cậu ta giơ tay nữa."
Hội trường đấu giá không lớn lắm, người tham dự đều là những người có sở thích sưu tầm và một số người giàu có của thành phố Quảng, họ đều quen biết nhau. Lúc này, họ đều tò mò và rất khó hiểu về hành động của Tần Minh.
Trong đám người, có vợ chồng Mộc Kiếm Kiều và Vi Phượng con riêng của nhà họ Mộc, họ nói: "Đó là chồng của cô Mộc, ở rể thôi, chắc chắn hóa đơn sẽđược tính cho Mộc Tiêu Kiều"
Khi tất cả mọi người nhìn thấy con riêng nhà họ Mộc lên tiếng, họ mới chợt bừng tỉnh và hiểu ra, ở rể? Thì ra là vậy. "Trời ạ, nhà họ Mộc gả con gái khi nào vậy? Chúng ta thế mà lại không biết? Không gọi tôi đến uống một chén rượu mừng?" "Người ta ở rể đấy, có gả con gái đâu? Nhà trai không có lai lịch gì cả, lại còn là một tên giẻ rách, thật đáng xấu hổ. Dù sao cũng là nhà giàu, thể diện lớn hơn trời. "Chao ôi, vậy tại sao cô Mộc lại nói cười với chủ tịch Phương? Đây là cắm sừng người đàn ông của mình ngay trước mặt bàn dân thiên hạ sao?" "Ai mà biết được? Anh làm sao hiểu về chuyện trong gia đình nhà giàu được."
Hội trường bên này, mọi người đều xì xào bàn tán, càng nói càng vô lý, Mộc Tiêu Kiều càng thêm gượng gạo, cô ta chỉ nói vài câu với Phương Lạc Hìnhthôi, tại sao lại trở thành như vậy?
Mộc Tiêu Kiều cắn môi, nói nhỏ: "Miệng của những người này thật thổi."
Tần Minh nghe thấy lời nói của cô ta, liền chế nhạo: "Còn không phải là cô tự làm tự chịu à?"
Ngược lại, Phương Lạc Hình rất hưởng thụ, đúng vậy, trong mắt người khác, anh ta và Mộc Tiêu Kiều mới là một cặp trời sinh, loại tra nam chơi bời chán liền vứt bỏ như Tần Minh hoàn toàn không xứng.
Anh ta có một sự nghiệp thành công, là một trong những cổ đông của tập đoàn, có nhà có xe, lần này anh ta mang tám trăm triệu theo để mua một lỗ đồ sưu tầm, tuyệt đối có thể lên mặt trước mặt mọi người.
Anh ta tin rằng cuộc hôn nhân của Mộc Tiêu Kiều nhất định có ẩn tình gì đó, anh ta tin rằng với sự nỗ lực của mình, chắc chắn có thể khiến Mộc Tiêu Kiều thay đổi quyết định của mình.Phương Lạc Hình lại giơ tay lên, nói: "Sáu triệu." "Được, sáu triệu, chủ tịch Phương, anh rất xuất sắc, cơ hội là ngang nhau, còn ai muốn ra giả không."
Mọi người đều vô thức nhìn Tần Minh, rõ ràng là Phương Lạc Hình muốn đổi chọi với Tần Minh, nhưng Tần Minh chỉ là một tên nhóc không thể đối chọi lại được.
Nhưng Tần Minh lại giơ tay lên, khinh thường nói: "Bảy triệu." "Rất tốt, bảy triệu, bảy triệu! Thật có mắt nhìn, anh đẹp trai này ra giá bảy triệu, còn có người nào trong hội trường ra giá cao hơn không?"
Mộc Tiêu Kiều cảm thấy Tần Minh lại giở trò trẻ con, anh ta có tiền không, cuối cùng không phải là nhà họ Mộc nhà cô trả tiền sao? Hình như ghen tuồng hơi quá rồi thì phải?
Mộc Tiêu Kiều không thể không nói với Phương Lạc Hình: "Anh Phương, hay anhđừng tranh với chồng em nữa, được không?"
Phương Lạc Hình cảm thấy khó chịu khi nghe hai tiếng 'chồng em, nhưng nữ thần cầu xin anh ta, anh ta không muốn mất mặt.
Phương Lạc Hình đáp lại: "Thôi vậy, nhường cho em. Nhưng làm em phải trả thêm ba triệu rồi. Lát nữa, anh sẽ mua món đồ sưu tầm em thích để tạ lỗi."
Mộc Tiêu Kiều từ chối: "Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu."
Bức tranh của một họa sĩ nổi tiếng được đưa ra đấu giá đầu tiên đã rơi vào tay Tần Minh, nhưng những người xung quanh đều cho rằng Tần Minh đang dựa vào nguồn tài chính của Mộc Tiêu Kiều.
Triệu Phú Qúy khinh thường nói: "Chó cậy chủ thôi, có gì đắc ý chứ?"
Bạn gái Tạ Đào nói: "Anh Phú Qúy, em nghe những người đó nói rằng Tần Minh đang ở rể nhà cô Mộc? Là thật sao? Sao anh ta lại đột nhiên kết hôn?"Triệu Phú Qủy nói: "Tin đồn mà thôi, một cô gái xinh đẹp như vậy lại để ý đến tên giẻ rách như Tần Minh sao? Nếu vậy thì anh sẽ ăn ba cân phân. Hoặc là bia đỡ đạn hoặc là đang làm thuê. Tần Minh rất biết cách làm quen với người khác, quen không ít người nhà giàu, còn làm thuê cho một ông chủ giàu có nữa. Cô Mộc đó là người phụ nữ siêu giàu, sắp xếp Tần Minh đi theo chăm sóc, làm hộ hoa sứ giả thôi."
Triệu Phú Quy tin chắc suy nghĩ của mình, hoàn toàn không tin những lời bình luận của những nhà sưu tầm xung quanh.
Trên sàn đấu giả, đấu giá viên nói tiếp: "Được, tiếp theo là món đồ sưu tầm thứ hai, một bộ xương chim Cưu có niên đại từ mười lăm triệu năm trước, giá khởi điểm là bốn triệu, mỗi lần trả giá không được thấp hơn năm trăm nghìn, tiếp theo "
Người bán đấu giá chưa kịp nói xong, Tần Minh trực tiếp giơ tay lên, nói: "Sáu triệu."Kinh ngạc, toàn bộ hội trường đấu giá đều kinh ngạc, Mộc Tiêu Kiều lập tức đứng lên, cắn chặt môi, nhìn chằm chằm Tần Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.