Chương 995: “Này anh, xin hãy tự trọng”.
Đang cập nhập
02/11/2021
Cô nhớ ra hôm nay mình tới đây là để làm việc, thể là dứt khoát mặc kệ Tần Minh mà đi thẳng vào câu lạc bộ.
“Này, Hải Đường...” Tần Minh đang định đuổi theo, nhưng phía sau Nhiếp Hải Đường lại có hai người phụ nữ đi cùng, vừa nhìn đã biết là người luyện võ, có vẻ như họ chịu trách nhiệm bảo vệ Nhiếp Hải Đường.
Hai vệ sĩ nữ vươn tay ngăn Tần Minh lại, nói: “Này anh, xin hãy tự trọng”.
Tần Minh giơ hai tay tỏ vẻ hết cách, nói: “Lúc tôi quen cô ấy thì không biết hai người đang ở chỗ nào đâu?”
Vệ sĩ nữ nghiêm túc nói: “Nhưng bây giờ cô chủ của chúng tôi không muốn giao tiếp quá nhiều với anh, nếu anh còn tới gần thì chúng tôi đành phải ra tay”
Đương nhiên Tần Minh không sợ kiểu uy hiếp này, trình độ võ thuật hiện tại của anh cũng không yêu, nhưng không thể khiến Nhiếp Hải Đường khó chịu nên anh đành từ bỏ.
Nhưng trong lòng anh cảm thấy kỳ lạ, bây giờ Nhiếp Hải Đường lại có vệ sĩ đi theo rồi à.
Dường như ở trong thể lực của Hoàng phái, sau khi có thể chỗ Mộc Thư Vân thì đã khá vững chắc rồi, như vậy địa vị xã hội của cô trong tương lai cũng sẽ không thấp.
Tần Minh ngẩng đầu nhìn về phía câu lạc bộ, trên đó viết “Đại hội giao lưu hữu nghị võ thuật Trung - Hàn”.
“Sắp sang năm mới rồi mà còn tổ chức cái gì mà giao lưu võ thuật, đúng là rỗi hơi” Tần Minh mắng một câu rồi cũng đi vào theo.
Hội trường rất lớn, lại còn phân chia khu vực dành cho thanh niên, hệ thống sưởi thổi hơi khiến mà ai cũng đỏ lên.
Tại hành lang, Trần Mục Linh đang cầm áo của Tần Minh, cô ta đỏ mặt, đứng bên cạnh vừa nói vừa cười với cô bạn thân Triệu Mộng Hoa.
Triệu Lập Ngưu bước tới, khẽ đụng Tần Minh và nói: “Được đấy Tiểu Minh, hôn rồi cơ đấy. Trần Mục Linh lại còn là đệ nhất hoa khôi học đường của trường chúng ta, có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, nếu cậu thích thì phải nắm chặt cơ hội này”
Tôn Chí Bằng cũng nói đùa: “Đúng đấy. Cô ấy đã vì cậu mà cố ý ngồi máy bay suốt đêm để tới đây.”
Tần Minh có nỗi khổ khó nói, hồi ở thành phố Quảng Trần Mục Linh còn cởi đồ nữa kìa, nhưng anh không có phúc nhận ân huệ của người đẹp.
Lương Thiếu Dũng nói: “Mọi người tới đại hội giao lưu võ thuật Trung - Hàn này chung vui, lát nữa cùng đi ăn một bữa cơm, đến tối thì đi ngâm suối nước nóng, thế nào? Tiểu Minh, cậu là người bận rộn, tối nay cậu đến hay không cũng không sao, nhưng trưa nay chúng ta nhất định phải ăn một bữa cơm."
“Được, nghe theo sự sắp xếp của cậu” Tần Minh cười nói.
Tần Minh nhìn biển người trong hội trường, có vài người diện mạo đặc biệt, đều là những kẻ tàn nhẫn đã từng giết người.
Tần Minh thầm nghĩ: “Có lẽ người của Hoàng phái cũng ở đây, e rằng đại hội giao lưu võ thuật này không phải giao lưu thương mại đơn giản như vậy?
Bốn người định quay trở lại thì thấy Trần Mục Linh phía bên kia bị mấy người nước ngoài bao vây.
Bọn họ nói tiếng Hàn, Tần Minh chỉ biết tiếng Anh chứ không hiểu tiếng Hàn.
“Này, Hải Đường...” Tần Minh đang định đuổi theo, nhưng phía sau Nhiếp Hải Đường lại có hai người phụ nữ đi cùng, vừa nhìn đã biết là người luyện võ, có vẻ như họ chịu trách nhiệm bảo vệ Nhiếp Hải Đường.
Hai vệ sĩ nữ vươn tay ngăn Tần Minh lại, nói: “Này anh, xin hãy tự trọng”.
Tần Minh giơ hai tay tỏ vẻ hết cách, nói: “Lúc tôi quen cô ấy thì không biết hai người đang ở chỗ nào đâu?”
Vệ sĩ nữ nghiêm túc nói: “Nhưng bây giờ cô chủ của chúng tôi không muốn giao tiếp quá nhiều với anh, nếu anh còn tới gần thì chúng tôi đành phải ra tay”
Đương nhiên Tần Minh không sợ kiểu uy hiếp này, trình độ võ thuật hiện tại của anh cũng không yêu, nhưng không thể khiến Nhiếp Hải Đường khó chịu nên anh đành từ bỏ.
Nhưng trong lòng anh cảm thấy kỳ lạ, bây giờ Nhiếp Hải Đường lại có vệ sĩ đi theo rồi à.
Dường như ở trong thể lực của Hoàng phái, sau khi có thể chỗ Mộc Thư Vân thì đã khá vững chắc rồi, như vậy địa vị xã hội của cô trong tương lai cũng sẽ không thấp.
Tần Minh ngẩng đầu nhìn về phía câu lạc bộ, trên đó viết “Đại hội giao lưu hữu nghị võ thuật Trung - Hàn”.
“Sắp sang năm mới rồi mà còn tổ chức cái gì mà giao lưu võ thuật, đúng là rỗi hơi” Tần Minh mắng một câu rồi cũng đi vào theo.
Hội trường rất lớn, lại còn phân chia khu vực dành cho thanh niên, hệ thống sưởi thổi hơi khiến mà ai cũng đỏ lên.
Tại hành lang, Trần Mục Linh đang cầm áo của Tần Minh, cô ta đỏ mặt, đứng bên cạnh vừa nói vừa cười với cô bạn thân Triệu Mộng Hoa.
Triệu Lập Ngưu bước tới, khẽ đụng Tần Minh và nói: “Được đấy Tiểu Minh, hôn rồi cơ đấy. Trần Mục Linh lại còn là đệ nhất hoa khôi học đường của trường chúng ta, có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, nếu cậu thích thì phải nắm chặt cơ hội này”
Tôn Chí Bằng cũng nói đùa: “Đúng đấy. Cô ấy đã vì cậu mà cố ý ngồi máy bay suốt đêm để tới đây.”
Tần Minh có nỗi khổ khó nói, hồi ở thành phố Quảng Trần Mục Linh còn cởi đồ nữa kìa, nhưng anh không có phúc nhận ân huệ của người đẹp.
Lương Thiếu Dũng nói: “Mọi người tới đại hội giao lưu võ thuật Trung - Hàn này chung vui, lát nữa cùng đi ăn một bữa cơm, đến tối thì đi ngâm suối nước nóng, thế nào? Tiểu Minh, cậu là người bận rộn, tối nay cậu đến hay không cũng không sao, nhưng trưa nay chúng ta nhất định phải ăn một bữa cơm."
“Được, nghe theo sự sắp xếp của cậu” Tần Minh cười nói.
Tần Minh nhìn biển người trong hội trường, có vài người diện mạo đặc biệt, đều là những kẻ tàn nhẫn đã từng giết người.
Tần Minh thầm nghĩ: “Có lẽ người của Hoàng phái cũng ở đây, e rằng đại hội giao lưu võ thuật này không phải giao lưu thương mại đơn giản như vậy?
Bốn người định quay trở lại thì thấy Trần Mục Linh phía bên kia bị mấy người nước ngoài bao vây.
Bọn họ nói tiếng Hàn, Tần Minh chỉ biết tiếng Anh chứ không hiểu tiếng Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.