Chương 919: “Người nghi ngờ ông là tôi.”
Đang cập nhập
02/11/2021
Nước trong hồ chứa nhanh chóng được xả sạch sẽ, bên trong còn sót lại một ít tay chân bị gãy, còn có chất lỏng màu đỏ như máu.
Sau khi xả hết nước, con cá mập khổng lồ kia hiện ra hết sức rõ ràng, nó nằm im bất động, mà những phần tay chân bị cắt rời kia cũng là giả.
Tần Minh giải thích: “Cá mập khổng lồ là giả, mua ở công ty chế tạo máy sinh học để cho khách du lịch xem”
Anh vừa dứt lời, ai nấy nhà họ Triệu đều hưng phấn: “Tần Minh, con tôi đâu? Con bé mới ba tuổi thôi, con bé thế nào rồi?”
“Tần Minh, tôi biết cậu sẽ không làm gì Tâm Nhiên đâu, hai người còn có hôn ước kia mà, con bé đâu rồi?”
“Vợ tôi đâu, Tần Minh? Cậu không giết người chứng tỏ cậu vẫn còn có lương tâm, họ đâu rồi?”
Tần Minh phất tay ra hiệu cho người nhà họ Triệu đừng nói nữa, anh bảo: “Ném những người này xuống biển đi
Một nhóm người mặc đồ đen được trang bị vũ khí đầy đủ lập tức hành động, đưa toàn bộ người nhà họ Triệu đi.
Tần Minh lại nói: “Triệu Trinh, ông yên tâm, tôi không giết ai trong số con cháu của ông cả. Máu trong nước là huyết tương hợp thành, tay chân bị gãy đều là giả được chuẩn bị từ trước. Vừa rồi họ đã theo dòng nước xả đi thuận lợi ra ngoài, được người của tôi cứu, chắc bây giờ đang ở thuyền thoát hiểm phía dưới con thuyền, sẽ xuất phát về Hoa Hạ sớm thôi”
Vẻ mặt Triệu Trinh giãn ra rất nhiều, sau đó ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, hiền từ, ông cụ nói: “Cháu trai, không ngờ cháu lại thông minh không để bị lừa. Tốt lắm, tốt lắm.
“Sao có thể?”
Vẻ mặt Thường Hồng Hi sửng sốt, hoàn toàn không còn vẻ hưng phấn vừa rồi. Ông ta ôm ngực, hô hấp dồn dập sau đó ngạc nhiên nói: “Sao cậu biết? Lẽ nào cậu không nhẫn tâm giết người nhà họ Triệu? Tôi đã ra sớm rồi sao?”
Tần Minh hờ hững đáp: “Không, vừa nãy tôi nói rồi. Ngày đó ở viện tôi thấy ông chết, có một khoảnh khắc tôi thật sự muốn giết hết người nhà họ Triệu để trả thù cho ông. Vì tôi có được ngày hôm nay đều nhờ ông dịu dắt. Tiếc là, tôi đã sai.
Thường Hồng Hi chất vấn: “Vậy tại sao cậu biết là bẫy của tôi? Thậm chí tôi đã không hề ngần ngại giao quyền, cho cậu xử lý hết tất cả. Cậu không có lý do gì để nghi ngờ tôi.
Tần Minh trả lời chắc chắn: “Đúng thế, từ đầu đến cuối tôi chưa từng nghi ngờ ông, không một chút dao động”
“Người nghi ngờ ông là tôi.”
Bỗng dưng, ba người đeo mặt nạ trong nhóm người phía sau Tần Minh cởi mặt nạ ra. Đây chẳng phải A Long mất tích đã lâu sao? Còn có Trương Toàn Chân và Phùng Đông Tường, một trong bốn nguyên lão.
Tần Minh nhếch môi bảo: “A Long, anh giải thích đi.”
A Long đứng ra khỏi hàng rồi lên tiếng: “Ngày đó ở Miếu Quảng, Trương Toàn Chân tức giận mà giết người. Tôi không có ở đó vì đang đuổi theo Phùng Đông Tường. Mặc dù ông ta chạy khá nhanh nhưng không bằng tôi. Ông ta đánh nhau rất khá, nhưng cũng không bằng tôi.”
Phùng Đông Tường đỏ mặt: “Nói chuyện chính”
A Long nói tiếp: “Sau khi bắt được thì tôi chất vấn ông ta, tại sao lại phản bội cậu chủ. Ông ta nói mình không phản bội mà là nghe theo lệnh của Thường Hồng Hi, nhân cơ hội đến thăm Thường Nhuỵ, dù sao Thường Nhuỵ cũng là cô của Thường Hồng Hi.
Nghe vậy tôi đã tự hỏi chẳng phải lời này có điều khác với những gì Hoàng Tiến, một trong bốn nguyên lão đã nói sao? Lẽ nào là đấu đá nội bộ? Một khi đấu tranh nội bộ thì chắc chắn có vấn đề.
Đấu tranh nội bộ ở cấp bậc bốn nguyên lão, mỗi cuộc đấu đá đều là một vấn đề lớn đối với việc quản lý sản nghiệp của Hoàn Vũ ở các châu lục. Tôi lo sẽ xảy ra chuyện nên đã giấu người đi trước.
Tần Minh gật đầu, ngắt lời A Long: “Ngày hôm ấy khi tôi về trường, A Long đã liên lạc với tôi, tôi cũng đồng ý với cách làm của anh ấy, tạm thời không giải quyết vấn đề của Phùng Đông Tường"
Anh dừng lại, chỉ vào Trương Toàn Chân rồi bảo: “Sau khi tôi động đến nhà họ Triệu, thầy đã vội vàng về Bắc Kinh để ngăn cản tôi. Tôi đã bảo thầy đi cùng diễn kịch với tôi.
Thường Hồng Hi! Nếu ông không lừa tôi thì mọi chuyện sẽ cứ thế qua đi. Nhưng ông lại lừa tôi, lén lên thuyền. Khi ông lên thuyền là tôi đã biết ông định làm gì. Tôi cũng biết mình đã bị lừa, ông biết không hả?”
Sau khi xả hết nước, con cá mập khổng lồ kia hiện ra hết sức rõ ràng, nó nằm im bất động, mà những phần tay chân bị cắt rời kia cũng là giả.
Tần Minh giải thích: “Cá mập khổng lồ là giả, mua ở công ty chế tạo máy sinh học để cho khách du lịch xem”
Anh vừa dứt lời, ai nấy nhà họ Triệu đều hưng phấn: “Tần Minh, con tôi đâu? Con bé mới ba tuổi thôi, con bé thế nào rồi?”
“Tần Minh, tôi biết cậu sẽ không làm gì Tâm Nhiên đâu, hai người còn có hôn ước kia mà, con bé đâu rồi?”
“Vợ tôi đâu, Tần Minh? Cậu không giết người chứng tỏ cậu vẫn còn có lương tâm, họ đâu rồi?”
Tần Minh phất tay ra hiệu cho người nhà họ Triệu đừng nói nữa, anh bảo: “Ném những người này xuống biển đi
Một nhóm người mặc đồ đen được trang bị vũ khí đầy đủ lập tức hành động, đưa toàn bộ người nhà họ Triệu đi.
Tần Minh lại nói: “Triệu Trinh, ông yên tâm, tôi không giết ai trong số con cháu của ông cả. Máu trong nước là huyết tương hợp thành, tay chân bị gãy đều là giả được chuẩn bị từ trước. Vừa rồi họ đã theo dòng nước xả đi thuận lợi ra ngoài, được người của tôi cứu, chắc bây giờ đang ở thuyền thoát hiểm phía dưới con thuyền, sẽ xuất phát về Hoa Hạ sớm thôi”
Vẻ mặt Triệu Trinh giãn ra rất nhiều, sau đó ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, hiền từ, ông cụ nói: “Cháu trai, không ngờ cháu lại thông minh không để bị lừa. Tốt lắm, tốt lắm.
“Sao có thể?”
Vẻ mặt Thường Hồng Hi sửng sốt, hoàn toàn không còn vẻ hưng phấn vừa rồi. Ông ta ôm ngực, hô hấp dồn dập sau đó ngạc nhiên nói: “Sao cậu biết? Lẽ nào cậu không nhẫn tâm giết người nhà họ Triệu? Tôi đã ra sớm rồi sao?”
Tần Minh hờ hững đáp: “Không, vừa nãy tôi nói rồi. Ngày đó ở viện tôi thấy ông chết, có một khoảnh khắc tôi thật sự muốn giết hết người nhà họ Triệu để trả thù cho ông. Vì tôi có được ngày hôm nay đều nhờ ông dịu dắt. Tiếc là, tôi đã sai.
Thường Hồng Hi chất vấn: “Vậy tại sao cậu biết là bẫy của tôi? Thậm chí tôi đã không hề ngần ngại giao quyền, cho cậu xử lý hết tất cả. Cậu không có lý do gì để nghi ngờ tôi.
Tần Minh trả lời chắc chắn: “Đúng thế, từ đầu đến cuối tôi chưa từng nghi ngờ ông, không một chút dao động”
“Người nghi ngờ ông là tôi.”
Bỗng dưng, ba người đeo mặt nạ trong nhóm người phía sau Tần Minh cởi mặt nạ ra. Đây chẳng phải A Long mất tích đã lâu sao? Còn có Trương Toàn Chân và Phùng Đông Tường, một trong bốn nguyên lão.
Tần Minh nhếch môi bảo: “A Long, anh giải thích đi.”
A Long đứng ra khỏi hàng rồi lên tiếng: “Ngày đó ở Miếu Quảng, Trương Toàn Chân tức giận mà giết người. Tôi không có ở đó vì đang đuổi theo Phùng Đông Tường. Mặc dù ông ta chạy khá nhanh nhưng không bằng tôi. Ông ta đánh nhau rất khá, nhưng cũng không bằng tôi.”
Phùng Đông Tường đỏ mặt: “Nói chuyện chính”
A Long nói tiếp: “Sau khi bắt được thì tôi chất vấn ông ta, tại sao lại phản bội cậu chủ. Ông ta nói mình không phản bội mà là nghe theo lệnh của Thường Hồng Hi, nhân cơ hội đến thăm Thường Nhuỵ, dù sao Thường Nhuỵ cũng là cô của Thường Hồng Hi.
Nghe vậy tôi đã tự hỏi chẳng phải lời này có điều khác với những gì Hoàng Tiến, một trong bốn nguyên lão đã nói sao? Lẽ nào là đấu đá nội bộ? Một khi đấu tranh nội bộ thì chắc chắn có vấn đề.
Đấu tranh nội bộ ở cấp bậc bốn nguyên lão, mỗi cuộc đấu đá đều là một vấn đề lớn đối với việc quản lý sản nghiệp của Hoàn Vũ ở các châu lục. Tôi lo sẽ xảy ra chuyện nên đã giấu người đi trước.
Tần Minh gật đầu, ngắt lời A Long: “Ngày hôm ấy khi tôi về trường, A Long đã liên lạc với tôi, tôi cũng đồng ý với cách làm của anh ấy, tạm thời không giải quyết vấn đề của Phùng Đông Tường"
Anh dừng lại, chỉ vào Trương Toàn Chân rồi bảo: “Sau khi tôi động đến nhà họ Triệu, thầy đã vội vàng về Bắc Kinh để ngăn cản tôi. Tôi đã bảo thầy đi cùng diễn kịch với tôi.
Thường Hồng Hi! Nếu ông không lừa tôi thì mọi chuyện sẽ cứ thế qua đi. Nhưng ông lại lừa tôi, lén lên thuyền. Khi ông lên thuyền là tôi đã biết ông định làm gì. Tôi cũng biết mình đã bị lừa, ông biết không hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.