Chương 514: Tao gọi ba tao giết chết bọn mày
Đang cập nhập
22/09/2021
Bịch, sau khi cảnh cáo xong, Tần Minh ném Tân Thọ sang một bên làm anh ta đau đến mức kêu oai oái.
Tần Thọ ngã xuống đất, nói với vẻ đau đớn: “Rốt cuộc mày là ai?”
Tần Minh lạnh nhạt quay đầu lại, nói: “Người mà mày không đắc tội được.”
Nửa tiếng sau khi Tần Minh đi, cuối cùng người nhà Tào nhận được tin tức chạy đến, thấy hiện trường hỗn loạn, Tần Thọ và vệ sĩ của anh ta bị đánh tàn phế, không đứng lên nổi.
“Rốt cuộc là ai làm?” Sếp Tào nhìn một đảm vệ sĩ nằm la liệt trong nhà máy bỏ hoang thì sợ hãi
không thôi, trong thành phố Quảng có ai dám khiêu chiến Tần Thọ sao?
Tuy nhà họ Tần không có ở thành phố Quảng nhưng trong thành phố này hễ biết tin tức thì có ai không biết sự lợi hại của nhà họ Tần ở Thượng Hải?
Tào Tương Lương là người đầu tiên đi lên đỡ Tần Thọ, anh ta nói: "Anh Thọ, sao anh lại bị thương thế này? Ai, ai đáng chết như thể lại dám bắt anh, còn đánh anh bị thương như thế?”
Tần Thọ giơ tay còn lại lên tát anh ta một cái, mắng: “Mày nói cái mẹ gì đấy? Ông đây bị bắt ở nhà bọn mày đấy, người nhà họ Tào bọn mày để người khác ra vào tùy tiện thế à?”
Tào Tương Lương hết sức lúng túng, anh ta đứng bên cạnh như một kẻ đần độn, không dám đi chọc giận đổi phương.
Sếp Tào sầm mặt, vị đại gia này đến nhà họ, họ đã không đắc tội nổi, bây giờ lại còn không bảo vệ được, có lẽ về sau nhà họ Tào không được yên ổn rồi.
Tần Thọ nổi cơn thịnh nộ, nói: “Còn không mau đưa tao đến bệnh viện, đám vô dụng này. Tao gọi ba tao giết chết bọn mày".
Tào Tương Lương lập tức quay đầu gào lên vệ sĩ nhà mình: “Phải đây, phải đầu, mấy người đứng ngây ra đó làm gì? Mau đưa anh Thọ đến bệnh viện.”
Chỉ chốc lát sau, xe cứu thương lục tục đi đến chở hết mười sáu vệ sĩ của Tần Thọ đi, người nào người nấy cũng chồng chất vết thương, gãy tay gãy chân, mặt mũi sưng vù.
Sếp Tào cau mày, nói: “Thành phố Quảng xuất hiện một nhân vật như thế từ bao giờ vậy? Thế này khoa trương quá.”
“Con à, con có manh mối gì không?” Bà cụ Tào tiến lên hỏi: “Lần này Tần Thọ bị cướp đi ở nhà họ Tào chúng ta, hơn nữa còn bị thương nữa, cả nhà chúng ta phải gánh nỗi oan uổng này đấy.”
Sếp Tào cũng chau mày lo lắng, nói: “Mẹ, mẹ đến nhà họ Mộc tìm được Trường chân nhân kia chưa? Nghe nói Trường chân nhân và nhà họ Tần có quan hệ thân thiết từ mấy năm trước rồi, nếu ông ấy lên tiếng thì có lẽ có thể giải quyết êm đẹp”
Bà cụ Tào thở dài: “Không tìm được. Thế nhưng mà cái cậu Tần Minh đến ở rể nhà họ Mộc ấy, cậu ta nói là bái Trường chân nhân làm thầy, đã nắm giữ bản lĩnh nhất định rồi. Nhưng mà mẹ không tin cậu ta, giả thần giả quỷ không đáng tin”
Sếp Tào nghe vậy thì quýnh lên: “Ôi trời, sao mẹ không nói sớm? Mặc kệ cậu ta có làm được không, nếu cậu ta là học trò của Trường chân nhân, học trò không giải quyết được thì chẳng lẽ Trường chân nhân làm thầy lại không ra tay à? Con đi liên hệ với cậu ta.”
-
Một đêm qua đi, dường như có mây đen thần bí che phủ trong giới tỷ phú của thành phố Quảng.
Tần Thọ - cậu chủ nhà họ Tần giàu siêu cấp ở thành phố Hải bị người thần bị bắt đi ngay trong nhà họ Tào, còn đánh ngã vệ sĩ tới cứu anh ta và làm anh ta bị thương.
Mọi người đều muốn biết rốt cuộc là ai đã làm những chuyện này?
Nhưng không ai biết, chỉ biết đối phương yêu cầu bảo vệ Trần Mục Linh, một người phụ nữ ngoại trừ gương mặt thì dường như chẳng có gì đặc biệt.
Cho dù những người này có điều tra thế nào cũng không điều tra được tới Tần Minh.
Nhưng khi các tạp chí săn tin định đăng về những nội dung kỳ lạ này, bọn họ còn chưa kịp xuất bản đã bị thể lực thần bí ép xuống. Các tạp chí lớn Fortune, tạp chí giải trí đều cắt bỏ những bài đó.
Cho nên những lời này chỉ được truyền miệng trong giới, mọi người đều đang nói nhà họ Tào có lẽ sẽ trở thành gia tộc quyền quý thứ hai ở thành phố Quảng sụp đổ sau nhà họ Nhiếp?
Tâm trạng mọi người trong nhà họ Tào đều không tốt lắm. Những người bạn thân thiết trước kia đều vô tình hay cố ý xa lánh bọn họ, tránh cho nhà họ Tần giàu siêu cấp giận lây sang mình.
Mặc dù Tần Minh là người khởi xướng nhưng cũng không để ý lắm. Anh đã để lại cách thức liên lạc và cũng đã dạy dỗ bọn họ, chắc hẳn sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.
Quả nhiên, tối đó Tống Dĩnh gọi điện thoại tới, chuyển lời xin lỗi của nhà họ Tần cũ về chuyện Tân Thọ đánh Trần Mục Linh bị thương, còn hứa sẽ không nhằm vào nhà họ Trần nữa.
Nhưng Tần Minh vẫn không vui lắm.
Tống Dĩnh thấy Tần Minh có vẻ không bình thường thì nghi ngờ hỏi: "Cậu chủ đang lo lắng nhà họ Tần bằng mặt không bằng lòng sao?"
Tần Minh lắc đầu nói: "Không ngờ nhà họ Tần không gửi quà nhận lỗi mà chỉ gửi mỗi email xin lỗi thôi à?"
Tống Dĩnh mỉm cười: "Cậu chủ đã lấy cả máy bay và xe của người ta, còn đánh nhiều vệ sĩ ưu tú. của bọn họ bị thương như vậy, sao nhà họ Tần còn chịu chi tiền nữa? Có người nói nhà họ Tần cũ tương đối keo kiệt đấy."
Tần Minh lắc đầu nói: "Không, đây là bọn họ khinh thường tối. Đối phương chắc chắn đã biết thân phận của tôi. Ha ha, tôi thật sự muốn gặp nhà họ Tần cũ ở thành phố Hải này một lần."
Tống Dĩnh nói: "Cậu chủ là người giàu nhất thế giới. Cho dù nhà họ Tần có năng lực ảnh hưởng không nhỏ nhưng không đáng để cậu phải chú ý tới, cậu không cần sợ. Có lẽ nhà họ Tần và nhà họ Triệu có quan hệ mật thiết nên bọn họ mới tự tin như vậy" .
Tần Minh gật đầu nói: "Nhà họ Triệu cho bọn họ tự tin còn lớn hơn áp lực tối gây ra, cho nên bọn họ chỉ xin lỗi về chuyện của Tần Thọ chứ trong mắt thật ra không có tôi, ha ha. Con ông ta bắt nạt nam nữ ở thành phố Quảng, chọc tới trên đầu tôi mà ông ta lại cho rằng chỉ cần nói xin lỗi là có thể xong sao? Tôi quả thật chẳng có chút uy nghiêm gì với bọn họ rồi."
Tống Dĩnh nói: "Cậu chủ, cậu có cần chúng tôi ra tay dạy dỗ nhà họ Tần không?"
Tân Minh lắc đầu nói: "Thôi, tạm thời quên đi, chuyện nên biết thì tôi đã biết rồi. Trước mắt cứ giữ lại thân phận thứ hai của tôi. Thầy nói rất hay, con người sống phải có mấy lớp da tốt, da càng nhiều thì con đường lại càng lắm"
Mặc dù Tần Minh khó chịu vì không được coi trọng.
Nhưng anh vẫn rất lý trí. Người ta không sợ anh, chỉ gửi một email xin lỗi thì chắc chắn phải có đủ tự tin.
Sáng sớm hôm sau, Tần Minh học xong lại thấy một loạt các xe Sedan đậu ở đầu lối rẽ vào khuôn viên của trường. Hai vệ sĩ mặc comple, đi giày da đang chờ anh.
"Cậu Tần, ông chủ của chúng ta có lời mời cậu."
Tần Minh nheo mắt nhìn thấy người ngồi trong xe là sếp Tào - gia chủ nhà họ Tào hiện nay và cả bà cụ Tào nữa. Hai mẹ con nhà này đều tới.
Tần Minh lắc đầu nói: "Tôi không thích nhiều người như vậy."
"Mọi người đi hết đi." Sếp Tào lập tức cho người ta rời đi. Những người vệ sĩ kia nghe lệnh đều tránh xa.
Lúc này Tần Minh mới lên xe của nhà họ Tào.
Tần Thọ ngã xuống đất, nói với vẻ đau đớn: “Rốt cuộc mày là ai?”
Tần Minh lạnh nhạt quay đầu lại, nói: “Người mà mày không đắc tội được.”
Nửa tiếng sau khi Tần Minh đi, cuối cùng người nhà Tào nhận được tin tức chạy đến, thấy hiện trường hỗn loạn, Tần Thọ và vệ sĩ của anh ta bị đánh tàn phế, không đứng lên nổi.
“Rốt cuộc là ai làm?” Sếp Tào nhìn một đảm vệ sĩ nằm la liệt trong nhà máy bỏ hoang thì sợ hãi
không thôi, trong thành phố Quảng có ai dám khiêu chiến Tần Thọ sao?
Tuy nhà họ Tần không có ở thành phố Quảng nhưng trong thành phố này hễ biết tin tức thì có ai không biết sự lợi hại của nhà họ Tần ở Thượng Hải?
Tào Tương Lương là người đầu tiên đi lên đỡ Tần Thọ, anh ta nói: "Anh Thọ, sao anh lại bị thương thế này? Ai, ai đáng chết như thể lại dám bắt anh, còn đánh anh bị thương như thế?”
Tần Thọ giơ tay còn lại lên tát anh ta một cái, mắng: “Mày nói cái mẹ gì đấy? Ông đây bị bắt ở nhà bọn mày đấy, người nhà họ Tào bọn mày để người khác ra vào tùy tiện thế à?”
Tào Tương Lương hết sức lúng túng, anh ta đứng bên cạnh như một kẻ đần độn, không dám đi chọc giận đổi phương.
Sếp Tào sầm mặt, vị đại gia này đến nhà họ, họ đã không đắc tội nổi, bây giờ lại còn không bảo vệ được, có lẽ về sau nhà họ Tào không được yên ổn rồi.
Tần Thọ nổi cơn thịnh nộ, nói: “Còn không mau đưa tao đến bệnh viện, đám vô dụng này. Tao gọi ba tao giết chết bọn mày".
Tào Tương Lương lập tức quay đầu gào lên vệ sĩ nhà mình: “Phải đây, phải đầu, mấy người đứng ngây ra đó làm gì? Mau đưa anh Thọ đến bệnh viện.”
Chỉ chốc lát sau, xe cứu thương lục tục đi đến chở hết mười sáu vệ sĩ của Tần Thọ đi, người nào người nấy cũng chồng chất vết thương, gãy tay gãy chân, mặt mũi sưng vù.
Sếp Tào cau mày, nói: “Thành phố Quảng xuất hiện một nhân vật như thế từ bao giờ vậy? Thế này khoa trương quá.”
“Con à, con có manh mối gì không?” Bà cụ Tào tiến lên hỏi: “Lần này Tần Thọ bị cướp đi ở nhà họ Tào chúng ta, hơn nữa còn bị thương nữa, cả nhà chúng ta phải gánh nỗi oan uổng này đấy.”
Sếp Tào cũng chau mày lo lắng, nói: “Mẹ, mẹ đến nhà họ Mộc tìm được Trường chân nhân kia chưa? Nghe nói Trường chân nhân và nhà họ Tần có quan hệ thân thiết từ mấy năm trước rồi, nếu ông ấy lên tiếng thì có lẽ có thể giải quyết êm đẹp”
Bà cụ Tào thở dài: “Không tìm được. Thế nhưng mà cái cậu Tần Minh đến ở rể nhà họ Mộc ấy, cậu ta nói là bái Trường chân nhân làm thầy, đã nắm giữ bản lĩnh nhất định rồi. Nhưng mà mẹ không tin cậu ta, giả thần giả quỷ không đáng tin”
Sếp Tào nghe vậy thì quýnh lên: “Ôi trời, sao mẹ không nói sớm? Mặc kệ cậu ta có làm được không, nếu cậu ta là học trò của Trường chân nhân, học trò không giải quyết được thì chẳng lẽ Trường chân nhân làm thầy lại không ra tay à? Con đi liên hệ với cậu ta.”
-
Một đêm qua đi, dường như có mây đen thần bí che phủ trong giới tỷ phú của thành phố Quảng.
Tần Thọ - cậu chủ nhà họ Tần giàu siêu cấp ở thành phố Hải bị người thần bị bắt đi ngay trong nhà họ Tào, còn đánh ngã vệ sĩ tới cứu anh ta và làm anh ta bị thương.
Mọi người đều muốn biết rốt cuộc là ai đã làm những chuyện này?
Nhưng không ai biết, chỉ biết đối phương yêu cầu bảo vệ Trần Mục Linh, một người phụ nữ ngoại trừ gương mặt thì dường như chẳng có gì đặc biệt.
Cho dù những người này có điều tra thế nào cũng không điều tra được tới Tần Minh.
Nhưng khi các tạp chí săn tin định đăng về những nội dung kỳ lạ này, bọn họ còn chưa kịp xuất bản đã bị thể lực thần bí ép xuống. Các tạp chí lớn Fortune, tạp chí giải trí đều cắt bỏ những bài đó.
Cho nên những lời này chỉ được truyền miệng trong giới, mọi người đều đang nói nhà họ Tào có lẽ sẽ trở thành gia tộc quyền quý thứ hai ở thành phố Quảng sụp đổ sau nhà họ Nhiếp?
Tâm trạng mọi người trong nhà họ Tào đều không tốt lắm. Những người bạn thân thiết trước kia đều vô tình hay cố ý xa lánh bọn họ, tránh cho nhà họ Tần giàu siêu cấp giận lây sang mình.
Mặc dù Tần Minh là người khởi xướng nhưng cũng không để ý lắm. Anh đã để lại cách thức liên lạc và cũng đã dạy dỗ bọn họ, chắc hẳn sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.
Quả nhiên, tối đó Tống Dĩnh gọi điện thoại tới, chuyển lời xin lỗi của nhà họ Tần cũ về chuyện Tân Thọ đánh Trần Mục Linh bị thương, còn hứa sẽ không nhằm vào nhà họ Trần nữa.
Nhưng Tần Minh vẫn không vui lắm.
Tống Dĩnh thấy Tần Minh có vẻ không bình thường thì nghi ngờ hỏi: "Cậu chủ đang lo lắng nhà họ Tần bằng mặt không bằng lòng sao?"
Tần Minh lắc đầu nói: "Không ngờ nhà họ Tần không gửi quà nhận lỗi mà chỉ gửi mỗi email xin lỗi thôi à?"
Tống Dĩnh mỉm cười: "Cậu chủ đã lấy cả máy bay và xe của người ta, còn đánh nhiều vệ sĩ ưu tú. của bọn họ bị thương như vậy, sao nhà họ Tần còn chịu chi tiền nữa? Có người nói nhà họ Tần cũ tương đối keo kiệt đấy."
Tần Minh lắc đầu nói: "Không, đây là bọn họ khinh thường tối. Đối phương chắc chắn đã biết thân phận của tôi. Ha ha, tôi thật sự muốn gặp nhà họ Tần cũ ở thành phố Hải này một lần."
Tống Dĩnh nói: "Cậu chủ là người giàu nhất thế giới. Cho dù nhà họ Tần có năng lực ảnh hưởng không nhỏ nhưng không đáng để cậu phải chú ý tới, cậu không cần sợ. Có lẽ nhà họ Tần và nhà họ Triệu có quan hệ mật thiết nên bọn họ mới tự tin như vậy" .
Tần Minh gật đầu nói: "Nhà họ Triệu cho bọn họ tự tin còn lớn hơn áp lực tối gây ra, cho nên bọn họ chỉ xin lỗi về chuyện của Tần Thọ chứ trong mắt thật ra không có tôi, ha ha. Con ông ta bắt nạt nam nữ ở thành phố Quảng, chọc tới trên đầu tôi mà ông ta lại cho rằng chỉ cần nói xin lỗi là có thể xong sao? Tôi quả thật chẳng có chút uy nghiêm gì với bọn họ rồi."
Tống Dĩnh nói: "Cậu chủ, cậu có cần chúng tôi ra tay dạy dỗ nhà họ Tần không?"
Tân Minh lắc đầu nói: "Thôi, tạm thời quên đi, chuyện nên biết thì tôi đã biết rồi. Trước mắt cứ giữ lại thân phận thứ hai của tôi. Thầy nói rất hay, con người sống phải có mấy lớp da tốt, da càng nhiều thì con đường lại càng lắm"
Mặc dù Tần Minh khó chịu vì không được coi trọng.
Nhưng anh vẫn rất lý trí. Người ta không sợ anh, chỉ gửi một email xin lỗi thì chắc chắn phải có đủ tự tin.
Sáng sớm hôm sau, Tần Minh học xong lại thấy một loạt các xe Sedan đậu ở đầu lối rẽ vào khuôn viên của trường. Hai vệ sĩ mặc comple, đi giày da đang chờ anh.
"Cậu Tần, ông chủ của chúng ta có lời mời cậu."
Tần Minh nheo mắt nhìn thấy người ngồi trong xe là sếp Tào - gia chủ nhà họ Tào hiện nay và cả bà cụ Tào nữa. Hai mẹ con nhà này đều tới.
Tần Minh lắc đầu nói: "Tôi không thích nhiều người như vậy."
"Mọi người đi hết đi." Sếp Tào lập tức cho người ta rời đi. Những người vệ sĩ kia nghe lệnh đều tránh xa.
Lúc này Tần Minh mới lên xe của nhà họ Tào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.