Chương 1057: Thế này là tin tức vẫn rất nhạy nhỉ.
Đang cập nhập
01/12/2021
Tần Minh lại leo thêm một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến đỉnh núi. Ở
đây là khu thuộc sự quản lý của nhà nước, mặc dù có một số công trình
nhưng hoàn toàn không thích hợp để ở. Từ phía xa, Tần Minh nhìn thấy hai ngôi nhà thấp kiểu cổ nghi ngút khói.
Tần Minh lẩm bẩm: “Lâm Viễn Vọng đúng là tàn nhẫn, dù sao cũng là con gái ruột của mình mà”
Anh đi đến bậc thềm, nhìn thấy ảnh phản chiếu của ngôi nhà gỗ, một người phụ nữ với dáng người thướt tha đang dệt khăn.
Lúc này, hai người phụ nữ trung niên thấy Tần Minh thì đi tới, hỏi: “Cậu là... cậu Tần? Ôi chao, chị Vương mau đi thông báo với cô chủ”.
Tần Minh vô cùng bất ngờ, người bên cạnh Lâm Vũ Nhu lại không phải là chị Bach Anh?
Anh lại thầm phàn nàn: “Lâm Viễn Vọng cũng không sợ con gái mình gặp
nguy hiểm, chỉ cử hai người bình thường ở đây”
Tần Minh khách sáo chào hỏi: “Tôi là Tần Minh, đến tìm cô chủ của mọi người, phiền.”
“Tần Minh.” Còn chưa nói xong thì Lâm Vũ Nhu đã lao đến cửa, sau khi xác nhận là Tần Minh thì lại xấu hổ quay vào phòng.
Hai bác gái chăm sóc Lâm Vũ Nhu cười rồi đi đến căn nhà bên cạnh, không quên nói: “Cậu Tần đến rồi thì chúng tôi không quấy rầy hai người nữa”
Tần Minh xách một đống đồ ăn vặt và thực phẩm bồi bổ vào nhà, thấy nhà tranh đơn sơ, chỉ một bàn, một giường, một bếp lửa, bên cạnh có một ít sợi len.
Lâm Vũ Nhu mặc quần áo rất dày ngồi bên bếp lửa, ánh lửa soi bóng lên gương mặt mềm mại của cô.
Tần Minh để đồ xuống, hỏi: “Điều kiện ở đây tệ như vậy, cô ở bao lâu rồi?”
Lâm Vũ Nhu khẽ nghiêng người, đáp: “Từ Bắc Kinh về thì bị ba tội phạt ở đây, xoay mặt vào tường mà suy ngẫm về lỗi lầm”
“Ba cô cũng quá đáng quá đấy” Tần Minh nói: “Có thế nào thì cũng là con gái ruột mà”
Lâm Vũ Nhu thở dài: "Hết cách rồi, đây là quy tắc của thổ trại chúng tôi, ba tôi còn là tộc trưởng, đây đã là hình phạt nhẹ nhất rồi. Trước đây Tần Uy Viễn ở rể nhà họ Lâm chúng tôi, vì sống với chị tôi không hợp mà đốt đi thung lũng trùng độc, bán đi sách nuôi trùng của nhà họ Lâm, khiến nhà họ Lâm rơi vào khủng hoảng, khiến danh tiếng của ba tôi trong tộc bị tổn hại nghiêm trọng.
Tôi thế này, sao có thể gây thêm rắc rối cho ba tôi nữa?”
Tần Minh gật đầu, đó đều là chuyện của nửa năm trước, anh cũng biết mỗi nhà đều không dễ dàng gì. Anh lén nhìn vào bụng Lâm Vũ Nhu, hỏi: “Mấy tháng rồi?”.
Lâm Vũ Nhu khẽ cười, đáp: “Bác sĩ nói trứng vừa mới thụ tinh, vẫn còn sớm, không mặc dày thế này thì cũng không nhìn thấy đâu.”
Nói xong cô cởi áo ra, để lộ phần bụng vẫn phẳng lì.
Tần Minh lại im lặng, thực ra trong lòng anh rất hối hận, đè người ta xuống nhất thời sảng khoái rồi giờ hối hận không thôi.
Lâm Vũ Nhu thấy vẻ mặt buồn bã của Tần Minh thì bình tĩnh nói: “Anh không cần lo lắng, ngay cả cô chủ nhà họ Tôn anh cũng từ chối tôi, tôi biết mình không có hi vọng gì.”
"..” Tần Minh không có gì để phản bác, thế này là tin tức vẫn rất nhạy nhỉ.
Lâm Vũ Nhu lại nói: “Nó là con của anh, chuyện này tôi sẽ không lừa anh, anh không tin thì sau này có thể đi làm giám định. Lâm Vũ Nhu tối không có lỗi với trời đất và lương tâm, từ đầu đến cuối tôi chỉ... với anh.
Tần Minh lẩm bẩm: “Lâm Viễn Vọng đúng là tàn nhẫn, dù sao cũng là con gái ruột của mình mà”
Anh đi đến bậc thềm, nhìn thấy ảnh phản chiếu của ngôi nhà gỗ, một người phụ nữ với dáng người thướt tha đang dệt khăn.
Lúc này, hai người phụ nữ trung niên thấy Tần Minh thì đi tới, hỏi: “Cậu là... cậu Tần? Ôi chao, chị Vương mau đi thông báo với cô chủ”.
Tần Minh vô cùng bất ngờ, người bên cạnh Lâm Vũ Nhu lại không phải là chị Bach Anh?
Anh lại thầm phàn nàn: “Lâm Viễn Vọng cũng không sợ con gái mình gặp
nguy hiểm, chỉ cử hai người bình thường ở đây”
Tần Minh khách sáo chào hỏi: “Tôi là Tần Minh, đến tìm cô chủ của mọi người, phiền.”
“Tần Minh.” Còn chưa nói xong thì Lâm Vũ Nhu đã lao đến cửa, sau khi xác nhận là Tần Minh thì lại xấu hổ quay vào phòng.
Hai bác gái chăm sóc Lâm Vũ Nhu cười rồi đi đến căn nhà bên cạnh, không quên nói: “Cậu Tần đến rồi thì chúng tôi không quấy rầy hai người nữa”
Tần Minh xách một đống đồ ăn vặt và thực phẩm bồi bổ vào nhà, thấy nhà tranh đơn sơ, chỉ một bàn, một giường, một bếp lửa, bên cạnh có một ít sợi len.
Lâm Vũ Nhu mặc quần áo rất dày ngồi bên bếp lửa, ánh lửa soi bóng lên gương mặt mềm mại của cô.
Tần Minh để đồ xuống, hỏi: “Điều kiện ở đây tệ như vậy, cô ở bao lâu rồi?”
Lâm Vũ Nhu khẽ nghiêng người, đáp: “Từ Bắc Kinh về thì bị ba tội phạt ở đây, xoay mặt vào tường mà suy ngẫm về lỗi lầm”
“Ba cô cũng quá đáng quá đấy” Tần Minh nói: “Có thế nào thì cũng là con gái ruột mà”
Lâm Vũ Nhu thở dài: "Hết cách rồi, đây là quy tắc của thổ trại chúng tôi, ba tôi còn là tộc trưởng, đây đã là hình phạt nhẹ nhất rồi. Trước đây Tần Uy Viễn ở rể nhà họ Lâm chúng tôi, vì sống với chị tôi không hợp mà đốt đi thung lũng trùng độc, bán đi sách nuôi trùng của nhà họ Lâm, khiến nhà họ Lâm rơi vào khủng hoảng, khiến danh tiếng của ba tôi trong tộc bị tổn hại nghiêm trọng.
Tôi thế này, sao có thể gây thêm rắc rối cho ba tôi nữa?”
Tần Minh gật đầu, đó đều là chuyện của nửa năm trước, anh cũng biết mỗi nhà đều không dễ dàng gì. Anh lén nhìn vào bụng Lâm Vũ Nhu, hỏi: “Mấy tháng rồi?”.
Lâm Vũ Nhu khẽ cười, đáp: “Bác sĩ nói trứng vừa mới thụ tinh, vẫn còn sớm, không mặc dày thế này thì cũng không nhìn thấy đâu.”
Nói xong cô cởi áo ra, để lộ phần bụng vẫn phẳng lì.
Tần Minh lại im lặng, thực ra trong lòng anh rất hối hận, đè người ta xuống nhất thời sảng khoái rồi giờ hối hận không thôi.
Lâm Vũ Nhu thấy vẻ mặt buồn bã của Tần Minh thì bình tĩnh nói: “Anh không cần lo lắng, ngay cả cô chủ nhà họ Tôn anh cũng từ chối tôi, tôi biết mình không có hi vọng gì.”
"..” Tần Minh không có gì để phản bác, thế này là tin tức vẫn rất nhạy nhỉ.
Lâm Vũ Nhu lại nói: “Nó là con của anh, chuyện này tôi sẽ không lừa anh, anh không tin thì sau này có thể đi làm giám định. Lâm Vũ Nhu tối không có lỗi với trời đất và lương tâm, từ đầu đến cuối tôi chỉ... với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.