Chương 937: Tôi là người Trung Quốc đến đây du lịch.
Đang cập nhập
02/11/2021
Lúc trong lòng Bạch Ngọc Thuần tuyệt vọng lại gặp được Tần Minh ở nơi
đất khách quê người, dường như ông trời thương xót cho cô ấy mà giơ tay
ra giúp đỡ.
Tần Minh lên tới chỗ đền thờ, kéo cô ấy vòng qua đám đông thăm đền Thần Đạo tới bãi cỏ phía sau.
Anh nói thầm: "Ừ, ở đây không có ai theo dõi nữa. Em nói đi, lần này em lại gặp phải rắc rối gì vậy?"
Bạch Ngọc Thuần nhìn Tần Minh, nghe anh nói vậy thì chợt thấy mũi cay cay và òa khóc.
"Hu hu.." Bạch Ngọc Thuần đột nhiên củi đầu, nước mắt rơi xuống.
Tần Minh xoắn xuýt, vội vàng an ủi: "Em sao vậy? Có phải anh trai và chị dâu em đã làm gì không?"
Bạch Ngọc Thuần đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Sao anh biết anh trai và chị dâu tới tìm em? Nhưng... bọn họ không gây khó dễ cho em như trước kia"
Tần Minh lại hỏi: "Vậy bọn họ đến giúp em à?"
Bạch Ngọc Thuần thoáng ngây người rồi chợt hỏi: "Anh bảo bọn họ tới tìm em, giúp em à?"
"À, cái này.." Tần Minh vốn không muốn nhận, vì trong mắt anh thì chuyện này chẳng là gì cả. Nếu Bạch Đại Hữu cải tà quy chính, bọn họ lại có tình cảm anh em suốt hai mươi năm, anh chỉ thuận tiện cho chút ân tình mà thôi.
Ai biết Bạch Ngọc Thuần lại khóc sướt mướt nói: "Anh em vì giúp em mà bị người nhà họ Bạch đánh cho phải vào viện rồi, hu hu.." ".." Tần Minh nheo mắt và cảm thấy cạn lời. Bạch Đại Hữu kia đúng là không đáng tin. Trước đây anh ta làm kẻ ác thì thuận buồm xuôi gió lắm, giờ làm người tốt lại bị người ta đánh cho phải vào viện.
Tần Minh cảm giác mình ít nhiều cũng có chút trách nhiệm vì đã đánh giá quá cao trình độ của Bạch Đại Hữu. Anh thấy Bạch Ngọc Thuần khóc thương tâm như vậy nên có lòng tốt an ủi: "Được rồi, em đừng khóc nữa, không sao đâu. Nếu có chuyện gì, em cứ nói với anh, chẳng lẽ em còn không tin được anh sao? Chúng ta là bạn tốt. Anh không có ưu điểm gì nhưng muốn liều mạng giúp bạn lại không thành vấn đề"
"Hu hu... Tần Minh..." Bạch Ngọc Thuần nghe vậy lại càng khó có thể kìm chế được tiếng khóc, nghẹn ngào nói.
Cô ấy chợt nhào vào trong lòng Tần Minh như muốn trút hết áp lực, bỏ xuống tất cả sự ngụy trang, chỉ khi rúc vào trong lòng người mình thích mà khóc mới có thể làm cô ấy thấy vui vẻ.
Tần Minh há miệng, cảm giác cô ấy làm như vậy không thích hợp, dù sao anh cũng là đàn ông sắp làm bố.
Trong nhà còn ba người phụ nữ đang chờ anh quay về thu xếp, nếu giờ rước thêm một người nữa sẽ không tốt đầu.
Nhưng anh lại mềm lòng. Anh ít nhiều vẫn biết được tình cảnh của Bạch Ngọc Thuần. Trông cô ấy có vẻ yếu ớt nhưng thật ra rất kiên cường. Có thể thấy được cô ấy đã gặp phải rất nhiều rắc rối mới bỏ xuống tất cả mà khóc như vậy.
Tần Minh nhìn quanh thấy không có ai, sao lại không thuận nước giong thuyền chứ? Bây giờ, cô ấy đang cần được an ủi.
Hai tay Tần Minh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn lại mềm mại của Bạch Ngọc Thuần thấy rất thoải mái, còn có mùi thơm cơ thể phảng phất qua, lọn tóc cọ qua chóp mũi làm anh rung động.
Bạch Ngọc Thuần khóc rất lâu, cuối cùng mới bình tĩnh lại được.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Tần Minh và chợt đỏ mặt. Lúc này cô ấy mới phát hiện ra anh vẫn luôn ôm mình, thật sự vui mừng muốn phát điên lên được. Cô ấy cũng không biết vì sao, chỉ cần có anh ở bên cạnh là cảm giác như mình nắm giữ cả thế giới, không còn sợ gì nữa.
Bạch Ngọc Thuần suy nghĩ một lát mới nói: "Thật ra em..."
Lệch Bạch Ngọc Thuần đang muốn nói, đột nhiên thấy hai nam một nữ cầm máy quay và micro đi về phía bên này.
Hơn nữa, trên máy quay còn dán nhãn CCTV. Không ngờ đó lại là đài truyền hình trong nước, hình như bọn họ đang tiến hành phỏng vấn ở đây.
Nữ MC nói: "Ôi, người đông quá mà tài liệu phỏng vấn còn chưa đủ. Ồ? Bên này có hai người."
Nữ MC này nhìn thấy hai người Tần Minh thì đi tới, dùng tiếng Nhật hỏi: "Chào hai người, xin hỏi hai người là dân địa phương à?"
Tần Minh nói: "Tôi là người Trung Quốc đến đây du lịch."
Tần Minh lên tới chỗ đền thờ, kéo cô ấy vòng qua đám đông thăm đền Thần Đạo tới bãi cỏ phía sau.
Anh nói thầm: "Ừ, ở đây không có ai theo dõi nữa. Em nói đi, lần này em lại gặp phải rắc rối gì vậy?"
Bạch Ngọc Thuần nhìn Tần Minh, nghe anh nói vậy thì chợt thấy mũi cay cay và òa khóc.
"Hu hu.." Bạch Ngọc Thuần đột nhiên củi đầu, nước mắt rơi xuống.
Tần Minh xoắn xuýt, vội vàng an ủi: "Em sao vậy? Có phải anh trai và chị dâu em đã làm gì không?"
Bạch Ngọc Thuần đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Sao anh biết anh trai và chị dâu tới tìm em? Nhưng... bọn họ không gây khó dễ cho em như trước kia"
Tần Minh lại hỏi: "Vậy bọn họ đến giúp em à?"
Bạch Ngọc Thuần thoáng ngây người rồi chợt hỏi: "Anh bảo bọn họ tới tìm em, giúp em à?"
"À, cái này.." Tần Minh vốn không muốn nhận, vì trong mắt anh thì chuyện này chẳng là gì cả. Nếu Bạch Đại Hữu cải tà quy chính, bọn họ lại có tình cảm anh em suốt hai mươi năm, anh chỉ thuận tiện cho chút ân tình mà thôi.
Ai biết Bạch Ngọc Thuần lại khóc sướt mướt nói: "Anh em vì giúp em mà bị người nhà họ Bạch đánh cho phải vào viện rồi, hu hu.." ".." Tần Minh nheo mắt và cảm thấy cạn lời. Bạch Đại Hữu kia đúng là không đáng tin. Trước đây anh ta làm kẻ ác thì thuận buồm xuôi gió lắm, giờ làm người tốt lại bị người ta đánh cho phải vào viện.
Tần Minh cảm giác mình ít nhiều cũng có chút trách nhiệm vì đã đánh giá quá cao trình độ của Bạch Đại Hữu. Anh thấy Bạch Ngọc Thuần khóc thương tâm như vậy nên có lòng tốt an ủi: "Được rồi, em đừng khóc nữa, không sao đâu. Nếu có chuyện gì, em cứ nói với anh, chẳng lẽ em còn không tin được anh sao? Chúng ta là bạn tốt. Anh không có ưu điểm gì nhưng muốn liều mạng giúp bạn lại không thành vấn đề"
"Hu hu... Tần Minh..." Bạch Ngọc Thuần nghe vậy lại càng khó có thể kìm chế được tiếng khóc, nghẹn ngào nói.
Cô ấy chợt nhào vào trong lòng Tần Minh như muốn trút hết áp lực, bỏ xuống tất cả sự ngụy trang, chỉ khi rúc vào trong lòng người mình thích mà khóc mới có thể làm cô ấy thấy vui vẻ.
Tần Minh há miệng, cảm giác cô ấy làm như vậy không thích hợp, dù sao anh cũng là đàn ông sắp làm bố.
Trong nhà còn ba người phụ nữ đang chờ anh quay về thu xếp, nếu giờ rước thêm một người nữa sẽ không tốt đầu.
Nhưng anh lại mềm lòng. Anh ít nhiều vẫn biết được tình cảnh của Bạch Ngọc Thuần. Trông cô ấy có vẻ yếu ớt nhưng thật ra rất kiên cường. Có thể thấy được cô ấy đã gặp phải rất nhiều rắc rối mới bỏ xuống tất cả mà khóc như vậy.
Tần Minh nhìn quanh thấy không có ai, sao lại không thuận nước giong thuyền chứ? Bây giờ, cô ấy đang cần được an ủi.
Hai tay Tần Minh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn lại mềm mại của Bạch Ngọc Thuần thấy rất thoải mái, còn có mùi thơm cơ thể phảng phất qua, lọn tóc cọ qua chóp mũi làm anh rung động.
Bạch Ngọc Thuần khóc rất lâu, cuối cùng mới bình tĩnh lại được.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Tần Minh và chợt đỏ mặt. Lúc này cô ấy mới phát hiện ra anh vẫn luôn ôm mình, thật sự vui mừng muốn phát điên lên được. Cô ấy cũng không biết vì sao, chỉ cần có anh ở bên cạnh là cảm giác như mình nắm giữ cả thế giới, không còn sợ gì nữa.
Bạch Ngọc Thuần suy nghĩ một lát mới nói: "Thật ra em..."
Lệch Bạch Ngọc Thuần đang muốn nói, đột nhiên thấy hai nam một nữ cầm máy quay và micro đi về phía bên này.
Hơn nữa, trên máy quay còn dán nhãn CCTV. Không ngờ đó lại là đài truyền hình trong nước, hình như bọn họ đang tiến hành phỏng vấn ở đây.
Nữ MC nói: "Ôi, người đông quá mà tài liệu phỏng vấn còn chưa đủ. Ồ? Bên này có hai người."
Nữ MC này nhìn thấy hai người Tần Minh thì đi tới, dùng tiếng Nhật hỏi: "Chào hai người, xin hỏi hai người là dân địa phương à?"
Tần Minh nói: "Tôi là người Trung Quốc đến đây du lịch."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.