Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 37: Tôi trả lương gấp đôi

Đang cập nhập

24/06/2021

Vừa chạm mặt thì hai vệ sĩ của Tần Minh đã bị đánh ngã lăn ra đất, còn nói cái gì mà lúc họ đối phó với đối thủ thì Tần Minh chạy tron?

Người đàn ông đòi nợ thích thú cười lớn: “Nhóc con, cậu tiêu rồi, ha ha ha. Thực ra hai vệ sĩ của cậu cũng ổn đấy, nhưng gặp phải A Long thì cũng không khác gì tên nhóc cậu cả, hừ hừ.”

Tần Minh buồn bực cắn răng, ôm Bạch Ngọc Thuần đang ngất xỉu lùi đến bức tường, không còn chỗ nào để đi nữa.

Người đàn ông đòi nợ hống hách lớn giọng: “Hai người các người bắt họ lại rồi đưa đi cùng. Mẹ kiếp, một cậu ấm nhà giàu rởm học đòi người ta làm ra vẻ? Anh hùng cứu mỹ nhân? Cũng không tự lượng xem sức mình đến đâu, làm hỏng chuyện tốt của tôi, cậu chạy không thoát đâu.”

Tần Minh thấy hai tên đàn em đến bắt anh, tâm trạng càng thêm căng thẳng.

Anh nói: “Khoan đã, anh từng làm lính sao?”

A Long đang muốn rời đi nghe thấy thế thì khựng lại, nhìn Tần Minh với ánh mắt phức tạp, không biết nên trả lời Tần Minh thế nào.

A Long nằm chặt nắm đấm, sau khi giải ngũ, anh ta ghét nhất khi nói với người khác anh ta từng làm lính.

Bởi vì anh ta đang làm việc trong một công ty cho vay tín dụng mang tiếng xấu.

Công ty tín dụng này thường làm một số việc kinh doanh chui ở biên giới, điều này khiến lương tâm của anh ta thường bị lên án. Anh ta từng là lính, bảo vệ tổ quốc của mình, bảo vệ người dân.

Nhưng bây giờ lại làm công việc ép một người tốt thành gái mại dâm, anh ta sợ mất thể diện của người làm lính, vì vậy chưa bao giờ nói mình từng là một người lính.

Nhưng A Long cũng không muốn mà, anh ta không có lựa chọn, anh ta cần tiền gấp.

Tần Minh thấy phản ứng của A Long thì cũng đoán ra được phần nào, dù sao thì vừa nãy hai vệ sĩ cũng đoán như vậy.

Tần Minh nói: “Tốt xấu gì anh cũng từng là lính, nên biết cái gì gọi là liêm sỉ chứ. Anh không bảo vệ nhân dân mà lại ở trường đại học này ép một cô sinh viên vô tội, anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra với loại hợp đồng lừa đảo đó sao? Hay là đợi lúc lên xe làm nhục cô ấy anh cũng có phần nên rất mong moi à?"



Cơ mặt của A Long méo mó, anh ta hét lên: “Im miệng, tôi sẽ không làm chuyện đó.

Tần Minh lại càng thêm tự tin nói tiếp: “Đồng lõa với thủ phạm thì có gì khác nhau? Cô ấy vốn là một sinh viên tương lai xán lạn, một khi bị các người đưa đi thì đời này cô ấy tiêu rồi, anh không phải đồng lõa à? Sao quốc gia lại có một người lính rác rưởi như anh, chắc không phải trong quân đội làm càn nên bị đuổi ra ngoài, ức hiếp nhân dân đấy chứ."

“Tôi không có.”

Sắc mặt A Long cứng đờ, lạnh lùng đến mức không khí như đông lại, anh ta không nói được câu nào.

Người đàn ông đòi nợ ở bên cạnh mất kiên nhẫn nói: “Nhóc con, cậu không biết gì thì đừng có lảm nhảm nữa. Nợ tiền phải trả là đạo lý hiển nhiên, chính xác là cô ta đã vay tiền, trong hợp đồng còn ghi rõ hôm nay là ngày trả tiền. Pháp lý hay tình cảm con người cũng không nói nổi đâu.”

Người đàn ông đòi nợ vỗ vai A Long, bảo: “A Long, đừng cãi nhau với thằng sinh viên này, chúng ta nói không lại họ đâu, bọn họ suốt ngày chỉ thích lừa bịp người khác thôi. Nhà cậu thiếu nhiều tiền, công việc này lương cao như vậy, cậu nỡ từ bỏ sao? Đúng không? Chúng ta ký hợp đồng chính thức rồi, có kiện thì cũng là chúng ta thắng thôi.”

Tần Minh nghe thế thì trong lòng bỗng chốc vui mừng, thiếu tiền?

Vậy thì đúng lúc lắm, anh có nhiều tiền mà.

Tần Minh nhìn tên A Long này, không chỉ trẻ tuổi mà có vẻ vẫn còn lương tâm, chỉ là bị người đàn ông đòi nợ này dụ dỗ thôi, nếu có thể kéo đối phương về làm cho mình, vậy thì hoàn hảo rồi.

Anh ta có thể đánh bại hai vệ sĩ của mình chỉ với một chiêu, sức mạnh này quả thật là khiến người ta kinh ngạc.

Tần Minh nói: “Vậy công ty tín dụng Sunshine Bluebird gì đó trả cho anh một tháng bao nhiêu? Tôi trả cho anh gấp đôi. Làm cho tôi đi, ít nhất thì tôi sẽ không làm giả hợp đồng, ép người tốt thành gái mại dâm."

Người đàn ông đòi nợ nổi nóng, mẹ nó thể này là đang thọc gậy bánh xe à: "Nhóc con, đừng có nổ, nổ nữa là nổ luôn mẹ cậu đấy. Cậu biết một tháng A Long được bao nhiêu tiền không? Cậu ngoan ngoãn về bú tí mẹ đi. A Long, đừng có nghe cậu ta, e rằng tên nhà giàu này chẳng là cái thá gì đâu, lừa cậu đến sau đó nghĩ cách đối phó với cậu đấy, tôi biết nhiều mảnh khỏe của bọn nhà giàu, dẻo miệng lừa đảo lắm.”

Tần Minh không nhìn người đàn ông đòi nợ, nói: “Thế nào? ít nhất thì làm cho tôi, ngoài việc được gấp đôi lương hiện tại ra thì không cần phải làm những chuyện kinh tởm thế này. Nếu anh lo tôi lừa đảo thì đơn giản hơn nhiều, tôi trả trước nửa năm tiền lương, mỗi ngày anh chỉ đi loanh quanh trong trường đại học này, khi nào anh tin tưởng tôi thì tôi sắp xếp công việc vệ sĩ chính thức cho anh.”



Thế này... Thế này sướng quá nhỉ? Trả lương trước, khi nào muốn làm việc thì làm?

Người đàn ông đòi nợ lo lắng, A Long là quân xung kích giải ngũ anh ta mới tìm được gần đây, rất giỏi đánh đấm. Mỗi lần việc đòi nợ xảy ra vấn đề thì A Long ra mặt giải quyết, không thể để người khác cướp mất được.

Người đàn ông đòi nợ tức giận nói: “Lương một tháng của A Long là một trăm nghìn, cậu có không? Một tháng cậu bỏ ra được hai trăm nghìn sao? Loại cậu ấm dốt nát như cậu, ngoài khóc lóc xin tiền gia đình ra thì còn làm được gì nữa? Cậu đừng rước nhục nữa.”

A Long cau mày, người đàn ông đòi nợ nói dối, một tháng lương của anh ta chỉ có ba mươi nghìn, nhưng người đàn ông lại thổi phồng lên một trăm nghìn, không cần nói cũng biết mục đích là gì.

Tần Minh cười, anh đá hai vệ sĩ trên đất để họ tỉnh lại.

Tần Minh đáp: “Tôi thấy anh vẫn còn lương tâm, cũng không muốn làm cái nghề này, nhưng vì kiếm sống, lại cần có tiền, chắc chắn làm rất vất vả đúng không? Tôi có tiền, một là có thể có được một cao thủ, hai là có thể giúp được người khác, rất có lợi mà. Phải xem anh có muốn làm việc cho tôi hay không rồi.”

A Long xúc động, quả thực nhà anh ta thiếu tiền, nếu không phải vì thiếu tiền thì sẽ không làm việc cho công ty tín dụng Sunshine Bluebird này.

Lời nói của Tần Minh khiến anh ta cảm thấy rất kích thích.

Anh ta chậm rãi đi về phía Tần Minh, khi còn cách khoảng ba bước thì đột nhiên xoay người lại, đưa lưng về phía Tần Minh, nói với người đàn ông đòi nợ và hai tên đàn em kia: “Từ giờ phút này, tôi không còn là nhân viên của công ty tín dụng nữa, ai dám động vào ông chủ của tôi thì tự cân nhắc cho kỹ

Người đàn ông đòi nợ thấy thế thì khóc không ra nước mắt, hôm nay không đòi được nợ thì cũng thôi đi, không bắt được Bạch Ngọc Thuần về, người mạnh nhất cũng mất luôn. Anh ta quay về phải giải thích với ông chủ thế nào đây?

Tần Minh công Bạch Ngọc Thuần muốn rời đi, anh nói: “Về nói với ông chủ của các người, vì công ty các người vô đạo đức không có tình người trước, tôi đồng ý trả lại năm mươi nghìn và tiền lãi, năm mươi nghìn còn lại xem như các người mua một bài học. Nếu không phục thì cứ đến biệt thự trên đỉnh Vân Sơn, căn biệt thự cao nhất để tìm tôi.”

Người đàn ông đòi nợ vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng vừa nghe thấy khu biệt thự đỉnh Vân Sơn thì hoảng sợ, người sống ở đó không giàu có thì cũng quyền quý, lần này thật sự đụng đầu vào tường rồi.

Tần Minh thành công cứu được Bạch Ngọc Thuần với khí thế ngút trời, nhưng anh lại lúng túng, phải thu xếp cho cô ấy thế nào đây?

- --------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Gia Ngông Cuồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook