Chương 1047: Vậy giờ đầu óc ông ấy có còn minh mẫn không?
Đang cập nhập
30/11/2021
Tôi đang nghĩ là tên nhóc Tần Minh kia đã cố ý chia quyển sách này làm
hai phần để khiến chúng ta phải khó xử. Chúng ta cứ làm theo cách giải
quyết của Hoàng Thăng Cửu đi.”
Hai bên thỏa thuận với nhau xong thì buổi tiệc lại quay về trạng thái hòa hợp, êm đềm.
Lúc này Tần Minh cũng chẳng quan tâm gì đến mấy chuyện này nữa rồi, anh đang ngồi trên trực thăng đi về phía Tương Tây rồi.
Nhà họ Triệu, bây giờ Triệu Trinh đang ngồi dâng hương ở miếu thờ tổ tiên, bên cạnh ông ta là Phương Oanh - mẹ đẻ của Triệu Tụng Lễ, bà nội ruột của Tần Minh.
Phương Oánh chăm sóc bản thân rất tốt, nhìn qua còn có vẻ khá trẻ.
Bà kéo nhẹ Triệu Trinh, cảm thán: “Tôi còn tưởng rằng đến chết vẫn không thể vào được khu đại viện này của nhà họ Triệu chứ, cũng không nghĩ là mình có thể trở thành người phụ nữ của nhà họ Triệu, có thể thắp hương cho tổ tiên nhà họ Triệu”.
Triệu Trinh cười phá lên: “Mấy năm qua là phải chịu uất ức rồi. Nghe nói nhà các bà đã xuất hiện một thiên tài võ thuật, đang gây chuyện ở khắp phía Nam, còn đánh cả người nhà họ Lý nữa à?”.
Phương Oánh nói: “Đúng rồi, thằng nhóc Cửu Thông đó tính tình như vậy, có kìm chế lại cũng không nổi. Tôi đã gặp mấy lần rồi, cậu ta không xấu tính đầu”
“Ông hỏi chuyện này làm gì chứ? Bây giờ con tôi tôi còn chẳng quản nổi kia kìa. Mặc dù thằng nhóc Triệu Chính Ngôn kia tỉnh lại rồi nhưng bệnh của nó vẫn khiến người ta thấy tuyệt vọng, cuộc hôn nhân của nó với người nhà họ Hoàng cũng chấm dứt rồi, không biết sau này sẽ ra sao nữa.”
“Cuối cùng cũng tìm lại được Tần Minh nhưng nó lại là thằng cứng đầu, giống hệt ba nó, chẳng có chút tình cảm nào với người nhà họ Triệu, nhưng lại rất thân với ba nuôi, cũng chẳng chịu quay về. Nếu nó biết về chuyện mà năm xưa ông đã mưu tính thì có khí nó lại càng không chịu về.”
Triệu Trinh cười phá lên: “Không về thì sao chứ? Đợi sau này tôi chết rồi, Triệu Tụng Lễ cũng già thì nó vẫn sẽ phải gánh lấy nhà họ Triệu thôi. Như vậy thì nó vẫn sẽ phải quỳ gối xuống trước linh bài của tôi để dâng hương mà.”
Triệu Trinh dừng một lúc rồi nói: “Nhưng mà người nhà họ Lý mà bị đánh ấy, cũng là người ở dòng chính, người nhà họ Lý đang rất tức giận, nhưng họ cũng rất ngạc nhiên, hình như nhà họ Phương các bà đã tạo ra trường phái võ thuật mới rồi.”
Phương Oanh lắc đầu đáp: “Tôi không có hứng thú gì với võ thuật cả, cũng chẳng hiểu cái này thì có gì tốt? Sao mấy nhà các ông cứ thích giằng co mãi thế?”
Triệu Trinh cảm thán: “Bà không hiểu đâu, chẳng qua ai cũng chỉ muốn sống lâu thêm vài năm mà thôi. Cuộc sống bất tử là điều mà tất cả mọi người đều theo đuổi. Ông cụ nhà họ Lý sống từ thời vua Quang Tự thời nhà Thanh đến giờ, ngày xưa còn từng làm đến chức tổng đốc sáu tỉnh, là người tạo nên địa vị bây giờ của nhà họ Lý ở Hoa Hạ đấy. Bây giờ ông cụ đã hơn một trăm bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa chết kia kìa.”
Phương Oanh nghe vậy thì ngạc nhiên: “Có người sống thọ đến thế cơ à? Vậy giờ đầu óc ông ấy có còn minh mẫn không?”
Triệu Trinh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ờ... hai năm qua có vẻ như đầu óc ông ấy không được tỉnh táo cho lắm, chắc là không sống nổi quá một trăm năm mươi tuổi đầu. Vậy nên hô hấp pháp chính là mục tiêu mà những người tập võ như họ theo đuổi cả đời. Trước kia họ dùng hô hấp pháp để sống sót, bây giờ là dùng để sống lâu, sống thọ thêm vài năm nữa”
Phương Oánh lo lắng: “Vậy là nhà họ Phương chúng tôi lại bị quấn vào chuyện thị phi rồi à? Người nhà họ Phương chúng tôi cũng chỉ là người bình thường mà thôi.”
Hai bên thỏa thuận với nhau xong thì buổi tiệc lại quay về trạng thái hòa hợp, êm đềm.
Lúc này Tần Minh cũng chẳng quan tâm gì đến mấy chuyện này nữa rồi, anh đang ngồi trên trực thăng đi về phía Tương Tây rồi.
Nhà họ Triệu, bây giờ Triệu Trinh đang ngồi dâng hương ở miếu thờ tổ tiên, bên cạnh ông ta là Phương Oanh - mẹ đẻ của Triệu Tụng Lễ, bà nội ruột của Tần Minh.
Phương Oánh chăm sóc bản thân rất tốt, nhìn qua còn có vẻ khá trẻ.
Bà kéo nhẹ Triệu Trinh, cảm thán: “Tôi còn tưởng rằng đến chết vẫn không thể vào được khu đại viện này của nhà họ Triệu chứ, cũng không nghĩ là mình có thể trở thành người phụ nữ của nhà họ Triệu, có thể thắp hương cho tổ tiên nhà họ Triệu”.
Triệu Trinh cười phá lên: “Mấy năm qua là phải chịu uất ức rồi. Nghe nói nhà các bà đã xuất hiện một thiên tài võ thuật, đang gây chuyện ở khắp phía Nam, còn đánh cả người nhà họ Lý nữa à?”.
Phương Oánh nói: “Đúng rồi, thằng nhóc Cửu Thông đó tính tình như vậy, có kìm chế lại cũng không nổi. Tôi đã gặp mấy lần rồi, cậu ta không xấu tính đầu”
“Ông hỏi chuyện này làm gì chứ? Bây giờ con tôi tôi còn chẳng quản nổi kia kìa. Mặc dù thằng nhóc Triệu Chính Ngôn kia tỉnh lại rồi nhưng bệnh của nó vẫn khiến người ta thấy tuyệt vọng, cuộc hôn nhân của nó với người nhà họ Hoàng cũng chấm dứt rồi, không biết sau này sẽ ra sao nữa.”
“Cuối cùng cũng tìm lại được Tần Minh nhưng nó lại là thằng cứng đầu, giống hệt ba nó, chẳng có chút tình cảm nào với người nhà họ Triệu, nhưng lại rất thân với ba nuôi, cũng chẳng chịu quay về. Nếu nó biết về chuyện mà năm xưa ông đã mưu tính thì có khí nó lại càng không chịu về.”
Triệu Trinh cười phá lên: “Không về thì sao chứ? Đợi sau này tôi chết rồi, Triệu Tụng Lễ cũng già thì nó vẫn sẽ phải gánh lấy nhà họ Triệu thôi. Như vậy thì nó vẫn sẽ phải quỳ gối xuống trước linh bài của tôi để dâng hương mà.”
Triệu Trinh dừng một lúc rồi nói: “Nhưng mà người nhà họ Lý mà bị đánh ấy, cũng là người ở dòng chính, người nhà họ Lý đang rất tức giận, nhưng họ cũng rất ngạc nhiên, hình như nhà họ Phương các bà đã tạo ra trường phái võ thuật mới rồi.”
Phương Oanh lắc đầu đáp: “Tôi không có hứng thú gì với võ thuật cả, cũng chẳng hiểu cái này thì có gì tốt? Sao mấy nhà các ông cứ thích giằng co mãi thế?”
Triệu Trinh cảm thán: “Bà không hiểu đâu, chẳng qua ai cũng chỉ muốn sống lâu thêm vài năm mà thôi. Cuộc sống bất tử là điều mà tất cả mọi người đều theo đuổi. Ông cụ nhà họ Lý sống từ thời vua Quang Tự thời nhà Thanh đến giờ, ngày xưa còn từng làm đến chức tổng đốc sáu tỉnh, là người tạo nên địa vị bây giờ của nhà họ Lý ở Hoa Hạ đấy. Bây giờ ông cụ đã hơn một trăm bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa chết kia kìa.”
Phương Oanh nghe vậy thì ngạc nhiên: “Có người sống thọ đến thế cơ à? Vậy giờ đầu óc ông ấy có còn minh mẫn không?”
Triệu Trinh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ờ... hai năm qua có vẻ như đầu óc ông ấy không được tỉnh táo cho lắm, chắc là không sống nổi quá một trăm năm mươi tuổi đầu. Vậy nên hô hấp pháp chính là mục tiêu mà những người tập võ như họ theo đuổi cả đời. Trước kia họ dùng hô hấp pháp để sống sót, bây giờ là dùng để sống lâu, sống thọ thêm vài năm nữa”
Phương Oánh lo lắng: “Vậy là nhà họ Phương chúng tôi lại bị quấn vào chuyện thị phi rồi à? Người nhà họ Phương chúng tôi cũng chỉ là người bình thường mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.