Chương 519: Về phần phía trước à?
Đang cập nhập
22/09/2021
Anh đóng cửa lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại anh và Trần Mục Linh. Cô ta cởi cúc áo bệnh nhân và quay lưng về phía anh. Bóng lưng này thật sự cám dỗ muốn chết người.
Bờ vai và cánh tay thon dài mịn màng không chút mỡ thừa, lưng thẳng tắp, đường cong càng dưới càng càng thu hẹp nhưng tới phần
mông lại nở ra. Dáng người của Trần Mục Linh đúng là vòng eo con kiến.
Về phần phía trước à?
Khụ khụ, lần trước đừng nói Tần Minh đã nhìn qua, thậm chí còn sờ qua rồi, cũng dậy thì rất thành công đấy.
Trần Mục Linh ôm áo vào trong ngực để tránh bị lộ hết nhưng vẫn thấy ngượng ngùng, thầm nghĩ: "Mình ám chỉ thế này, chắc cậu ấy hiểu rồi chứ? Con gái mà không có thiện cảm với con trai thì sao có thể làm như vậy được? Tần Minh thông minh thế, chắc hẳn sẽ hiểu được, đúng không?"
Tần Minh không hiểu và thật ra cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Chẳng phải chỉ là bôi thuốc thôi sao? Anh nhìn vết thương dưới xương vai cô
ta. Đó là một vết thương rất sâu, dài bằng ngón tay do vật sắc bén đâm vào.
Tần Minh nhíu mày hỏi: "Tào Tương Lương kia ra tay ác như vậy à?"
Trần Mục Linh cắn môi lắc đầu nói: "Không phải là Tào Tương Lương nhà họ Tào làm đầu. Anh ta chỉ muốn xin số điện thoại của tôi nhưng tôi không cho. Đàn em của anh ta nhìn chướng mắt nên có thái độ rất hung ác, sau đó bắt đầu kéo tôi lại. Lúc đó, chúng tôi đang ở trong một quán bar trang trí theo phong cách tương đối hầm hố, rất nhiều đồ trang trí đều bằng kim loại. Tôi bị tên đàn em của anh ta kéo lại, không cẩn thận đập vào vật trang trí trên tường quán bar, vật kim loại sắc bén đó đã đâm tôi bị thương"
Tần Minh nói: "Gã công tử bột đó chẳng phải người tốt, đàn em đi theo anh ta cũng vậy. Cậu cứ giao cho tôi à, chị gái lớn mà tôi nhờ cậy sẽ sai người đánh gãy một tay tên đàn em đó đền bù cho cậu. Còn về phần Tào Tương Lương, chờ đến tối lúc cậu thành con gái nuôi của bà cụ Tào, vai vế còn cao hơn anh ta, bảo đảm anh ta sẽ hối hận vì đã trêu chọc cậu"
Cho dù Tần Minh nói chuyện rất máu me còn chém gió rất lợi hại, Trần Mục Linh không biết có thật hay không nhưng những lời ngon tiếng ngọt đó vẫn dỗ cho cô ta vui vẻ. Khi cô ta đang lo lắng hãi hùng, anh đã an ủi đúng lúc làm cô ta thấy rất an toàn.
"Chẳng phải chị gái lớn kia là cậu sao?" Trần Mục Linh cười và nói nhỏ.
Tần Minh vừa bôi thuốc cho cô ta vừa hỏi: "Cậu nói gì?"
Trần Mục Linh vội nói: "Không, không có gì."
Sau khi Tần Minh bôi thuốc xong lại liếm môi. Bởi vì anh đang đứng nên có ưu thế phạm vi tầm nhìn từ trên cao xuống, liếc thấy được phần trước ngực của Trần Mục Linh.
Mặc dù cô ta dùng áo che ngực nhưng chỉ che được phần nào, vẫn lộ ra một cái rãnh sâu dài nửa ngón tay và ngọn đồi trắng mịn màng. Tần Minh nhìn thấy mà cả người nóng như lửa.
Anh vội vàng nhìn sang chỗ khác, nghĩ thầm: "Thật lớn, thật trắng. Khụ khụ, mình không thể nhìn nữa, nhìn nữa sẽ làm cô ta cảnh giác mất."
Tần Minh nói: "Cậu có thể tự bôi thuốc chỗ vết thương ở bắp đùi chứ?"
Trần Mục Linh nóng mặt, gật đầu nói: "Ừ. Cám ơn cậu, Tần Minh"
Tần Minh cười nói: "Chuyện nhỏ thôi. Chúng ta là bạn mà."
Trong lòng Trần Mục Linh thấy ấm áp. Những người bạn khác đúng là tình bạn plastic. Cô ta vừa xảy ra chuyện thì chẳng thấy bóng dáng ai cả, chỉ có duy nhất Tần Minh là không vắng mặt. Cô ta nói: "Tần Minh, lần trước tôi đã hiểu nhầm cậu. Tại Mộc Tư Thuần - hoa khôi của đại học Hý kịch bên cạnh đấy. Tôi nghe nói lúc đó cô ta cố ý chỉnh cậu mà tôi lại quá kích động, xin lỗi cậu"
Tần Minh nói: "Cậu yên tâm đi, tôi không để tâm tới chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu"
Bờ vai và cánh tay thon dài mịn màng không chút mỡ thừa, lưng thẳng tắp, đường cong càng dưới càng càng thu hẹp nhưng tới phần
mông lại nở ra. Dáng người của Trần Mục Linh đúng là vòng eo con kiến.
Về phần phía trước à?
Khụ khụ, lần trước đừng nói Tần Minh đã nhìn qua, thậm chí còn sờ qua rồi, cũng dậy thì rất thành công đấy.
Trần Mục Linh ôm áo vào trong ngực để tránh bị lộ hết nhưng vẫn thấy ngượng ngùng, thầm nghĩ: "Mình ám chỉ thế này, chắc cậu ấy hiểu rồi chứ? Con gái mà không có thiện cảm với con trai thì sao có thể làm như vậy được? Tần Minh thông minh thế, chắc hẳn sẽ hiểu được, đúng không?"
Tần Minh không hiểu và thật ra cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Chẳng phải chỉ là bôi thuốc thôi sao? Anh nhìn vết thương dưới xương vai cô
ta. Đó là một vết thương rất sâu, dài bằng ngón tay do vật sắc bén đâm vào.
Tần Minh nhíu mày hỏi: "Tào Tương Lương kia ra tay ác như vậy à?"
Trần Mục Linh cắn môi lắc đầu nói: "Không phải là Tào Tương Lương nhà họ Tào làm đầu. Anh ta chỉ muốn xin số điện thoại của tôi nhưng tôi không cho. Đàn em của anh ta nhìn chướng mắt nên có thái độ rất hung ác, sau đó bắt đầu kéo tôi lại. Lúc đó, chúng tôi đang ở trong một quán bar trang trí theo phong cách tương đối hầm hố, rất nhiều đồ trang trí đều bằng kim loại. Tôi bị tên đàn em của anh ta kéo lại, không cẩn thận đập vào vật trang trí trên tường quán bar, vật kim loại sắc bén đó đã đâm tôi bị thương"
Tần Minh nói: "Gã công tử bột đó chẳng phải người tốt, đàn em đi theo anh ta cũng vậy. Cậu cứ giao cho tôi à, chị gái lớn mà tôi nhờ cậy sẽ sai người đánh gãy một tay tên đàn em đó đền bù cho cậu. Còn về phần Tào Tương Lương, chờ đến tối lúc cậu thành con gái nuôi của bà cụ Tào, vai vế còn cao hơn anh ta, bảo đảm anh ta sẽ hối hận vì đã trêu chọc cậu"
Cho dù Tần Minh nói chuyện rất máu me còn chém gió rất lợi hại, Trần Mục Linh không biết có thật hay không nhưng những lời ngon tiếng ngọt đó vẫn dỗ cho cô ta vui vẻ. Khi cô ta đang lo lắng hãi hùng, anh đã an ủi đúng lúc làm cô ta thấy rất an toàn.
"Chẳng phải chị gái lớn kia là cậu sao?" Trần Mục Linh cười và nói nhỏ.
Tần Minh vừa bôi thuốc cho cô ta vừa hỏi: "Cậu nói gì?"
Trần Mục Linh vội nói: "Không, không có gì."
Sau khi Tần Minh bôi thuốc xong lại liếm môi. Bởi vì anh đang đứng nên có ưu thế phạm vi tầm nhìn từ trên cao xuống, liếc thấy được phần trước ngực của Trần Mục Linh.
Mặc dù cô ta dùng áo che ngực nhưng chỉ che được phần nào, vẫn lộ ra một cái rãnh sâu dài nửa ngón tay và ngọn đồi trắng mịn màng. Tần Minh nhìn thấy mà cả người nóng như lửa.
Anh vội vàng nhìn sang chỗ khác, nghĩ thầm: "Thật lớn, thật trắng. Khụ khụ, mình không thể nhìn nữa, nhìn nữa sẽ làm cô ta cảnh giác mất."
Tần Minh nói: "Cậu có thể tự bôi thuốc chỗ vết thương ở bắp đùi chứ?"
Trần Mục Linh nóng mặt, gật đầu nói: "Ừ. Cám ơn cậu, Tần Minh"
Tần Minh cười nói: "Chuyện nhỏ thôi. Chúng ta là bạn mà."
Trong lòng Trần Mục Linh thấy ấm áp. Những người bạn khác đúng là tình bạn plastic. Cô ta vừa xảy ra chuyện thì chẳng thấy bóng dáng ai cả, chỉ có duy nhất Tần Minh là không vắng mặt. Cô ta nói: "Tần Minh, lần trước tôi đã hiểu nhầm cậu. Tại Mộc Tư Thuần - hoa khôi của đại học Hý kịch bên cạnh đấy. Tôi nghe nói lúc đó cô ta cố ý chỉnh cậu mà tôi lại quá kích động, xin lỗi cậu"
Tần Minh nói: "Cậu yên tâm đi, tôi không để tâm tới chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.