Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 20: Filter anh ruột
Dữu Tử Nãi Đường
31/01/2023
Lục Tứ đẩy cửa đi vào phòng làm việc liền nhìn thấy Tống Vân Tu mặc âu phục đứng đắn đang ngồi trên ghế salon. Anh nhàn hạ bắt chéo chân, cầm điện thoại không biết đang xem gì, trên cái bàn uống trà nhỏ bên cạnh có một đĩa trái cây, điểm tâm và cà phê, vừa xem điện thoại vừa ăn uống vui vẻ.
Thật đúng là tự nhiên như ở nhà.
Nghe tiếng động, Tống Vẫn Tu ngước mắt nhìn lướt qua Lục Tứ đang đi về phía này rồi lại tiếp tục xem điện thoại, không nhanh không chậm mở miệng, "Chà, Lục tổng cuối cùng đã đến rồi, tôi còn tưởng cậu bị tai nạn xe cộ trên đường cơ."
Dứt lời, anh nhìn đồng hồ đeo tay.
"Cậu đến muộn 1 giờ 28 phút 8 giây, một tấc thời gian là một tấc vàng, Lục tổng cậu tính xem cậu lãng phí của tôi bao nhiêu vàng rồi?"
Lục Tứ không để mấy lời này trong lòng, đi tới ngồi cạnh Tống Vân Tu, cầm một miếng bánh ngọt đưa vào miệng, rót ly nước uống hai ngụm.
"Mới gặp chút vấn đề, làm muộn giờ." Sắc mặt hắn không tốt, vì Phiền Toái Tinh mà chưa kịp ăn sáng, chưa kịp thay quần áo.
Nghe lời này, Tống Vân Tu đặt điện thoại xuống, ánh mắt hứng thú nhìn Lục Tứ từ trên xuống dưới rồi cười nói: "Lục tổng gặp chuyện gì thế nhỉ? Hôm nay nhìn cậu rất khác biệt đấy!"
Chuyện phiền toái gì mà có thể khiến cho Lục Tứ ngay cả quần áo cũng không thay.
"Đừng nói nữa, gặp một người ăn vạ." Lục Tứ đưa mắt nhìn quần áo của mình, đôi mày anh khí nhíu lại, "Tôi đi thay đồ đã."
Ngày thường hắn rất chú trọng hình tượng, vừa rồi mặc quần áo thể thao đi ngang chỗ nhân viên, tóc cũng không chải, trên người dường như còn có mùi mồ hôi.
Trong phòng làm việc của Lục tổng có một phòng nghỉ, bên trong có quần áo dự bị, hắn đi vào thay một bộ âu phục màu xám tro, chỉnh trang lại bản thân trong gương rồi mới đi ra.
Tống Vân Tu xì một tiếng rồi lắc đầu.
"Lục tổng lúc này mà vẫn rảnh rỗi làm đẹp chính mình, cũng không biết là ai bị đá, đến quán bar uống say như chết, còn đánh nhau với người ta, la hét đòi nhảy sông tự vẫn."
"Ai mẹ nó bị đá, tôi với Hoắc Ninh còn chưa phải là người yêu." Lục Tứ hừ lạnh, "Nhảy sông tự vẫn à, tôi mà yếu ớt vậy ư, Tống Vân Tu cậu đừng có nói bậy trước mặt tôi."
Tống Vân Tu: "Sao? Cần tôi cho cậu xem băng ghi hình ở quán bar không?"
Lục Tứ bị nghẹn một chút, trong lúc nhất thời không phản bác, nhỡ đâu Tống Vân Tu nói thật thì mặt mũi hắn biết quẳng đi đâu? Uống say phát điên cũng không sao, có người nhắc lại thì là một vấn đề khác.
Mấy chuyện tình cảm hại người rất thảm.
Hắn muốn cắt đứt thứ tình cảm ấy.
Lục tổng khô khan nói lảng sang chuyện khác, "Không phải tìm tôi để bàn chuyện hợp tác sao, còn không nói đi."
"Đi muộn còn lý luận." Tống Vân Tu lườm hắn một cái, "Trưa nay còn phải đi ăn cơm với em trai, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi, nhanh lên."
Lục Tứ ngồi xuống ghế salon, thuận miệng hỏi một câu: "Em trai cậu cũng học đại học Bắc Thành?"
Tống Vân Tu ừ một tiếng, nhắc đến em trai, trên gương mặt anh tuấn không khỏi có thêm mấy phần kiêu ngạo và khoe khoang, chân mày khóe mắt đều mang nụ cười, "Mới tựu trường gần đây, em trai ngoan của tôi học hành cũng khá tốt."
Lục Tứ biết chuyện Tống gia, hắn và Tống Vân Tu là bạn cùng phòng đại học, quan hệ rất tốt, cũng biết người này vì chuyện em trai bị bắt cóc mà vẫn một mực sống trong tự trách cùng áy náy. Có lần Tống Vân Tu uống say, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, lẩm bẩm nói đều là lỗi của anh, nếu như không phải vì anh thì em trai cưng cũng sẽ không bị bắt cóc. Nửa năm trước, khi Lục Tứ còn đang làm việc ở chi nhanh nước ngoài của tập đoàn, Tống Vân Tu mừng chảy nước mắt, nói với hắn là tìm được em trai rồi.
Đối với việc này, Lục Tứ là bạn tốt thì cũng rất mừng.
Tìm nhiều năm như vậy, quả thực không dễ dàng.
Nói đến đại học Bắc Thành, trong đầu hắn không khỏi hiện lên gương mặt sạch sẽ xinh đẹp yếu ớt nọ.
"Lục Tứ, cậu còn chưa gặp em trai tôi mà, trưa nay đi ăn với tôi đi, tôi giới thiệu hai người với nhau, em trai cưng của tôi giống mẹ, rất đẹp, hơn nữa lại hiểu chuyện khôn khéo, không ai là không thích..."
Tống Vân Tu ngừng một lát, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, anh cảnh giác nhìn chằm chằm bạn tốt của mình, nghiêm túc bổ sung: "Nhưng mà Lục Tứ, cậu đừng có ý gì với em ấy đấy."
"..." Lục Tứ như là nghe thấy anh cười nhạo mình, tức giận nói: "Tống Vân Tu mẹ nó cậu coi tôi thành cái gì rồi hả, dù tôi thích nam thì cũng sẽ không tùy tiện thích bừa."
Còn nữa, filter anh ruột của Tống Vân Tu cũng nhiều quá rồi đấy.
Tống Vân Tu gật đầu, "Được, vậy nói chuyện chính đi."
___
Hàn Dã đem cơm hộp về chung cư, vì lo lắng Tinh ca đã xảy ra chuyện gì, bước chân của cậu nhanh hơn không ít, vừa mở cữa đã nói rất to.
"Tinh ca tôi về rồi!"
"Tôi mang đồ ăn về cho cậu này, quán lẩu Oden ở đối diện trường mình quá đông, tôi xếp hàng rất lâu mới mua được."
"Tinh ca cậu ở đâu!"
"Tinh ca!"
Miệng Hàn Dã như khẩu súng liên thanh, nói không ngừng nghỉ mà không thấy mệt, rất om sòm, Tống Dữ Tinh đang ngủ trong phòng cũng bị cậu đánh thức.
Một giây sau, cửa phòng liền được mở ra, Hàn Dã đĩnh đạc đi vào, "Tôi cứ thắc mắc sao cậu không nhắn tin lại cho tôi, hóa ra là đang ngủ, làm tôi sợ muốn chết..."
Lời còn chưa nói hết, cậu liền chú ý tới sắc mặt tái nhợt không giống thường ngày của Tống Dữ Tinh, lo lắng hỏi: "Tinh ca cậu bị bệnh rồi! Không đúng, chẳng lẽ tên họ Lục kia thực sự đã làm gì đó với cậu ư?"
"Tinh ca cậu đừng im lặng..." Cậu kích động lắc lắc Tống Dữ Tinh, "Tinh ca!"
Tống Dữ Tinh: "..."
Ông đây sắp bị cậu lắc cho ngu người luôn rồi.
"Lắc nữa thì tôi có chuyện thật đấy." Tống Dữ Tinh mặt không chút khí sắc, "Chẳng qua là bị sốt thôi, ai không biết còn tưởng tôi bị ung thư giai đoạn cuối."
Lúc này Hàn Dã mới bỏ qua cậu, vừa định há miệng nói tiếp thì Tống Dữ Tinh ném một cái gối tới, chắp tay, "Dã ca, xin cậu, để tôi thanh tịnh một lúc."
Đừng mở súng liên thanh nữa.
Hàn Dã muốn nói lại thôi, gắng gượng kìm nén bản thân.
Đúng lúc này, điện thoại trên tủ đầu giường kêu lên, là Tống Vân Tu gọi.
Tống Dữ Tinh uống một ngụm nước, hắng giọng một cái, lúc nhận điện thoại, giọng cậu đã không khác gì bình thường, "Anh, tìm em có chuyện gì vậy?"
"Anh đang ở gần chỗ em, buổi trưa đi ăn cùng nhau được không? Anh thấy ở gần đây có một nhà hàng Thái Lan không tệ lắm."
Lục Tứ ngồi cạnh một lời khó nói hết, nhìn bộ dạng Tống Vân Tu híp mắt cười tủm tỉm, giọng nói còn đặc biệt ôn hòa.
Sống lâu thế rồi mà giờ hắn mới thấy.
Nếu bây giờ gặp mặt, nhất định anh cậu sẽ phát hiện ra cậu bị bệnh, Tống Dữ Tinh không muốn người nhà lo lắng bèn lấy lí do để từ chối.
"Không sao, vậy lần sau cũng được... Được, bye." Tống Vân Tu chờ em trai cúp máy rồi mới bỏ điện thoại xuống, một giây sau thu liễm nụ cười trên mặt.
"Em trai cưng không rảnh, không rủ được."
Lục Tứ thoáng nhíu mày, "Thế thì hai chúng ta đi ăn?"
Tống Vân Tu: "Ăn với cậu thì có gì ngon, ăn trong căng tin công ty là đủ rồi."
Lục Tứ: "..."
Thật đúng là tự nhiên như ở nhà.
Nghe tiếng động, Tống Vẫn Tu ngước mắt nhìn lướt qua Lục Tứ đang đi về phía này rồi lại tiếp tục xem điện thoại, không nhanh không chậm mở miệng, "Chà, Lục tổng cuối cùng đã đến rồi, tôi còn tưởng cậu bị tai nạn xe cộ trên đường cơ."
Dứt lời, anh nhìn đồng hồ đeo tay.
"Cậu đến muộn 1 giờ 28 phút 8 giây, một tấc thời gian là một tấc vàng, Lục tổng cậu tính xem cậu lãng phí của tôi bao nhiêu vàng rồi?"
Lục Tứ không để mấy lời này trong lòng, đi tới ngồi cạnh Tống Vân Tu, cầm một miếng bánh ngọt đưa vào miệng, rót ly nước uống hai ngụm.
"Mới gặp chút vấn đề, làm muộn giờ." Sắc mặt hắn không tốt, vì Phiền Toái Tinh mà chưa kịp ăn sáng, chưa kịp thay quần áo.
Nghe lời này, Tống Vân Tu đặt điện thoại xuống, ánh mắt hứng thú nhìn Lục Tứ từ trên xuống dưới rồi cười nói: "Lục tổng gặp chuyện gì thế nhỉ? Hôm nay nhìn cậu rất khác biệt đấy!"
Chuyện phiền toái gì mà có thể khiến cho Lục Tứ ngay cả quần áo cũng không thay.
"Đừng nói nữa, gặp một người ăn vạ." Lục Tứ đưa mắt nhìn quần áo của mình, đôi mày anh khí nhíu lại, "Tôi đi thay đồ đã."
Ngày thường hắn rất chú trọng hình tượng, vừa rồi mặc quần áo thể thao đi ngang chỗ nhân viên, tóc cũng không chải, trên người dường như còn có mùi mồ hôi.
Trong phòng làm việc của Lục tổng có một phòng nghỉ, bên trong có quần áo dự bị, hắn đi vào thay một bộ âu phục màu xám tro, chỉnh trang lại bản thân trong gương rồi mới đi ra.
Tống Vân Tu xì một tiếng rồi lắc đầu.
"Lục tổng lúc này mà vẫn rảnh rỗi làm đẹp chính mình, cũng không biết là ai bị đá, đến quán bar uống say như chết, còn đánh nhau với người ta, la hét đòi nhảy sông tự vẫn."
"Ai mẹ nó bị đá, tôi với Hoắc Ninh còn chưa phải là người yêu." Lục Tứ hừ lạnh, "Nhảy sông tự vẫn à, tôi mà yếu ớt vậy ư, Tống Vân Tu cậu đừng có nói bậy trước mặt tôi."
Tống Vân Tu: "Sao? Cần tôi cho cậu xem băng ghi hình ở quán bar không?"
Lục Tứ bị nghẹn một chút, trong lúc nhất thời không phản bác, nhỡ đâu Tống Vân Tu nói thật thì mặt mũi hắn biết quẳng đi đâu? Uống say phát điên cũng không sao, có người nhắc lại thì là một vấn đề khác.
Mấy chuyện tình cảm hại người rất thảm.
Hắn muốn cắt đứt thứ tình cảm ấy.
Lục tổng khô khan nói lảng sang chuyện khác, "Không phải tìm tôi để bàn chuyện hợp tác sao, còn không nói đi."
"Đi muộn còn lý luận." Tống Vân Tu lườm hắn một cái, "Trưa nay còn phải đi ăn cơm với em trai, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi, nhanh lên."
Lục Tứ ngồi xuống ghế salon, thuận miệng hỏi một câu: "Em trai cậu cũng học đại học Bắc Thành?"
Tống Vân Tu ừ một tiếng, nhắc đến em trai, trên gương mặt anh tuấn không khỏi có thêm mấy phần kiêu ngạo và khoe khoang, chân mày khóe mắt đều mang nụ cười, "Mới tựu trường gần đây, em trai ngoan của tôi học hành cũng khá tốt."
Lục Tứ biết chuyện Tống gia, hắn và Tống Vân Tu là bạn cùng phòng đại học, quan hệ rất tốt, cũng biết người này vì chuyện em trai bị bắt cóc mà vẫn một mực sống trong tự trách cùng áy náy. Có lần Tống Vân Tu uống say, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, lẩm bẩm nói đều là lỗi của anh, nếu như không phải vì anh thì em trai cưng cũng sẽ không bị bắt cóc. Nửa năm trước, khi Lục Tứ còn đang làm việc ở chi nhanh nước ngoài của tập đoàn, Tống Vân Tu mừng chảy nước mắt, nói với hắn là tìm được em trai rồi.
Đối với việc này, Lục Tứ là bạn tốt thì cũng rất mừng.
Tìm nhiều năm như vậy, quả thực không dễ dàng.
Nói đến đại học Bắc Thành, trong đầu hắn không khỏi hiện lên gương mặt sạch sẽ xinh đẹp yếu ớt nọ.
"Lục Tứ, cậu còn chưa gặp em trai tôi mà, trưa nay đi ăn với tôi đi, tôi giới thiệu hai người với nhau, em trai cưng của tôi giống mẹ, rất đẹp, hơn nữa lại hiểu chuyện khôn khéo, không ai là không thích..."
Tống Vân Tu ngừng một lát, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, anh cảnh giác nhìn chằm chằm bạn tốt của mình, nghiêm túc bổ sung: "Nhưng mà Lục Tứ, cậu đừng có ý gì với em ấy đấy."
"..." Lục Tứ như là nghe thấy anh cười nhạo mình, tức giận nói: "Tống Vân Tu mẹ nó cậu coi tôi thành cái gì rồi hả, dù tôi thích nam thì cũng sẽ không tùy tiện thích bừa."
Còn nữa, filter anh ruột của Tống Vân Tu cũng nhiều quá rồi đấy.
Tống Vân Tu gật đầu, "Được, vậy nói chuyện chính đi."
___
Hàn Dã đem cơm hộp về chung cư, vì lo lắng Tinh ca đã xảy ra chuyện gì, bước chân của cậu nhanh hơn không ít, vừa mở cữa đã nói rất to.
"Tinh ca tôi về rồi!"
"Tôi mang đồ ăn về cho cậu này, quán lẩu Oden ở đối diện trường mình quá đông, tôi xếp hàng rất lâu mới mua được."
"Tinh ca cậu ở đâu!"
"Tinh ca!"
Miệng Hàn Dã như khẩu súng liên thanh, nói không ngừng nghỉ mà không thấy mệt, rất om sòm, Tống Dữ Tinh đang ngủ trong phòng cũng bị cậu đánh thức.
Một giây sau, cửa phòng liền được mở ra, Hàn Dã đĩnh đạc đi vào, "Tôi cứ thắc mắc sao cậu không nhắn tin lại cho tôi, hóa ra là đang ngủ, làm tôi sợ muốn chết..."
Lời còn chưa nói hết, cậu liền chú ý tới sắc mặt tái nhợt không giống thường ngày của Tống Dữ Tinh, lo lắng hỏi: "Tinh ca cậu bị bệnh rồi! Không đúng, chẳng lẽ tên họ Lục kia thực sự đã làm gì đó với cậu ư?"
"Tinh ca cậu đừng im lặng..." Cậu kích động lắc lắc Tống Dữ Tinh, "Tinh ca!"
Tống Dữ Tinh: "..."
Ông đây sắp bị cậu lắc cho ngu người luôn rồi.
"Lắc nữa thì tôi có chuyện thật đấy." Tống Dữ Tinh mặt không chút khí sắc, "Chẳng qua là bị sốt thôi, ai không biết còn tưởng tôi bị ung thư giai đoạn cuối."
Lúc này Hàn Dã mới bỏ qua cậu, vừa định há miệng nói tiếp thì Tống Dữ Tinh ném một cái gối tới, chắp tay, "Dã ca, xin cậu, để tôi thanh tịnh một lúc."
Đừng mở súng liên thanh nữa.
Hàn Dã muốn nói lại thôi, gắng gượng kìm nén bản thân.
Đúng lúc này, điện thoại trên tủ đầu giường kêu lên, là Tống Vân Tu gọi.
Tống Dữ Tinh uống một ngụm nước, hắng giọng một cái, lúc nhận điện thoại, giọng cậu đã không khác gì bình thường, "Anh, tìm em có chuyện gì vậy?"
"Anh đang ở gần chỗ em, buổi trưa đi ăn cùng nhau được không? Anh thấy ở gần đây có một nhà hàng Thái Lan không tệ lắm."
Lục Tứ ngồi cạnh một lời khó nói hết, nhìn bộ dạng Tống Vân Tu híp mắt cười tủm tỉm, giọng nói còn đặc biệt ôn hòa.
Sống lâu thế rồi mà giờ hắn mới thấy.
Nếu bây giờ gặp mặt, nhất định anh cậu sẽ phát hiện ra cậu bị bệnh, Tống Dữ Tinh không muốn người nhà lo lắng bèn lấy lí do để từ chối.
"Không sao, vậy lần sau cũng được... Được, bye." Tống Vân Tu chờ em trai cúp máy rồi mới bỏ điện thoại xuống, một giây sau thu liễm nụ cười trên mặt.
"Em trai cưng không rảnh, không rủ được."
Lục Tứ thoáng nhíu mày, "Thế thì hai chúng ta đi ăn?"
Tống Vân Tu: "Ăn với cậu thì có gì ngon, ăn trong căng tin công ty là đủ rồi."
Lục Tứ: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.