Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 107: Ai dám động đến bồ tao

Dạ Thải Hoa

02/09/2015

- Tình Tình.

- Tình Tình, đợi chút.

Trên con đường nhỏ u tĩnh trong vườn trường, Lý Lăng Tiêu tốc độ điên cuồng đuổi theo Vũ Thì Tình đưa tay chặn đường cô, giọng điệu dịu dàng, hiển nhiên là phong cách “tự tu dưỡng của hoa hoa công tử” trong “lái xe hóng gió, ni cô hái hoa” gã xem mấy năm trước đã không hề phí công:

- Tình Tình, sao hôm đó bạn lại lái xe Thường Nhạc về?

Vũ Thì Tình bất đắc dĩ liếc Lý Lăng Tiêu, dùng trầm mặc để giải thích tất cả.

Trong ánh mắt âm u có chút phẫn nộ lại có một chút nhu tình, thanh âm của Lý Lăng Tiêu quả có chút nồng tình mật ý:

- Tình Tình…

- Mời bạn tránh ra!

Khi Vũ Thì Tình nói ra những từ này, Lý Lăng Tiêu cảm giác nửa năm nay đã uổng phí công mình vất vả.

Chịu không nổi ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng này, Lý Lăng Tiêu hít sâu một hơi ngăn chặn cơn tức giận của mình, giọng điệu có chút cầu khẩn:

- Tình Tình, tôi thích bạn đã hơn nửa năm nay nhưng bạn vẫn không đáp ứng tôi, tôi tôn trọng quyết định của bạn vì tôi tin tưởng một ngày nào đó bạn sẽ cảm động, nhưng sao bạn lại có thể ở cùng tên khốn Thường Nhạc kia, hắn là kẻ bại hoại, còn là một Hoa hoa công tử điển hình.

Nói xong lời này Lý Lăng Tiêu cảm thấy bản thân mình đã được tẩy uế rồi.

- Bạn thích ai đó là chuyện của bạn. Làm ơn đừng có quấn lấy tôi được không?

Sắc mặt Vũ Thì Tình không có gì tốt đẹp, khuôn mặt xinh đẹp đã chuyển thành âm u lạnh lẽo:

- Trước tiên xin đừng gọi tôi là “Tình Tình”, chúng ta không gần gũi đến vậy. Tiếp theo bạn cũng không biết xấu hổ nói người ta là Hoa hoa công tử mà không suy nghĩ chút xem bản thân mình là hạng gì. Cuối cùng tôi không cho phép bạn nói người ta như vậy, như thế chỉ làm cho tôi càng thêm ghét bạn mà thôi.

Nghe nói như vậy, nhân sinh quan và thế giới quan của Lý Lăng Tiêu sụp đổ trong nháy mắt, thế giớI của gã bắt đầu có tuyết rơi, gã cảm thấy ông trời đã từ bỏ mình, gã cho rằng tính mạng của mình đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Cái gọi là giận từ trong tim phát tác tới gan, nhìn quanh bốn phía, Lý Lăng Tiêu bỗng cảm thấy nơi đây thanh u, hẻo lánh, phong cảnh hợp lòng người, người rảnh rỗi không tới…Nói tóm lại là nơi rất thích hợp để phạm tội.

Kết quả là Lý Lăng Tiêu mạnh mẽ để lộ ra nét mặt giận giữ âm hiểm:



- Tôi sẽ khiến bạn hối hận.

Dứt lời, thân mình hướng về phía Vũ Thì Tình chậm rãi đi tới, nụ cười trên mặt trở nên vô cùng kỳ quái.

Tuy rằng đang là ban ngày ban mặt, còn là ở trong sân trường, nhưng bản năng của Vũ Thì Tình giúp cô nhận thấy Lý Lăng Tiêu kia rõ là có ý đồ gây rối, một tiếng thét sợ hãi, Vũ Thì Tình liều mạng lùI về phía sau, thần sắc bối rối. Nhưng trong sự kích động này còn có một loại phản ứng quyết tuyệt, dù có chết cũng không cho tên biến thái họ Lý kia có lợi dụng được gì.

Xoay người, cô muốn ra sức chạy khỏi nơi nguy hiểm này.

Đáng tiếc, chính là đây lại là việc không thể.

Chỉ một sải bước, Lý Lăng Tiêu đã dễ dàng chắn trước mặt người đẹp. Trên mặt gã có điệu cười khó dùng ngôn ngữ nào miêu tả, ánh mắt u ám lộ ra tầng tầng ánh sáng lạnh, miệng phát ra tiếng cười ha hả.

- Cứu, cứu!

Vũ Thì Tình vừa hét chói tai kêu cứu thì cái miệng nhỏ nhắn đã bị bịt kín.

Lý Lăng Tiêu dùng ánh mắt nhìn chằm chằm đánh giá con mồi, đột nhiên cảm thấy được hóa ra tất cả chỉ đơn giản như vậy, từ trước đến giờ hao tổn nhiều tâm tư như vậy quả thật là ngu. Tại thời khắc này gã dùng thái độ của người thắng cuộc để quan sát tất cả.

Bỗng dưng một bóng trắng như tia chớp lao ra từ bên cạnh rừng cây nhỏ mang theo một tiếng rít gào, cái đầu như đầu bò hung hăng đập vào mũi Lý Lăng Tiêu làm cái mũi anh tuấn của gã bị va chạm chảy rất nhiều máu rồi ngã lăn ra đất sau một tiếng “ầm”.

Đợi gã nhìn thấy rõ vật công kích mình là loại vũ khí có tính sát thương không rõ quy mô lớn thế nào thì gã cũng muốn chết luôn.

Ánh mắt hung hãn, răng nhọn sát khí, cái đầu ngẩng cao mà nện bước vững vàng, còn thân hình khoẻ mạnh với đường cong hoàn mỹ kia đã nói lên tất cả.

Đúng vậy, cái đầu trâu này chính là con chó cưng của Thường Nhạc – Big Ben. Giờ phút này con chó như thể vừa thắng một trận chiến, ngóc đầu lên cái đuôi không lông loạng choạng phe phẩy ở chỗ hướng đường mòn.

Như thể phối hợp với con chó, con đường mòn cũng như dội lên thanh âm:

- Big Ben, mày đúng là anh hùng, không ngờ một chiêu đã giết được gã, quả thực là kinh thiên động địa, tốt, đâm hay lắm, đâm cho thằng ngốc này kêu ầm lên đi.

Nương theo thanh âm này còn như có tiếng cười lớn phảng phất, thứ ngôn ngữ độc hữu cùng với động tác lắc đầu xua tay mà người ngoài căn bản không thể học được làm Lý Lăng Tiêu có loại cảm giác như hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Big Ben dường như rất hài lòng khi được Cao Tiếu khen ngợi, ngẩng đầu ưỡn ngực dạo qua một vòng ngay tại chỗ đó, hung tợn hướng tới phía Lý Lăng Tiêu gầm thét một tiếng sau đó vọt ra bản sắc như của mình, nhẹ soải đến chân Vũ Thì Tình nịnh nọt.



Vũ Thì Tình ngơ ngác nhìn hết thảy, lúc Lý Lăng Tiêu nhào đầu về phía trước thì rất sợ hãi, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là “Thường Nhạc” mau đến cứu tôi, lúc này Thường Nhạc không tới mà chỉ có con Big Ben tới, nhưng cô biết được con chó ở đây thì Thường Nhạc nhất định là ở đâu đó gần đây.

Cuối cùng cặp mắt phượng không thấy ai ngoài Cao Tiếu, hướng ra xung quanh tìm kiếm bóng dáng ý trung nhân, nhưng thật không may là cũng không thấy Thường Nhạc xuất hiện.

Cùng lúc đó, Lý Lăng Tiêu đã dùng đôi mắt đỏ ngầu quan sát xung quanh, sau khi xác định Thường Nhạc sẽ không xuất hiện gã liền thẳng sống lưng, vỗ vỗ bụi đất trên người, rồi đưa ngón tay trỏ đến miệng làm thành tiếng huýt sáo lớn.

Sau tiếng huýt sao, hai người vệ sĩ của Lý Lăng Tiêu đã xuất hiện một cách rất có đạo đức nghề nghiệp. Hai tên này nhìn trẻ tuổi, ánh mắt linh hoạt, sắc bén, phát ra hơi thể mạnh mẽ không kém Cao Tiếu.

Nhìn thấy hai vị huynh đệ này Cao Tiếu giật mình, lắc mình một cái đã ở trước người Vũ Thì Tình. Mà Big Ben còn không hề yếu thế trừng mắt với hai người trước mắt, hào quang hung tàn loé ra, miệng phát ra tiếng sủa chói tai.

Lý Lăng Tiêu ung dung chỉnh tóc, dùng ánh mắt cảm thông nhìn Cao Tiếu:

- Về nói với Thường Nhạc, học viện Kiêu Tử không chỉ có mình hắn. Tình Tình hoặc là thuộc về tao, hoặc là từ nay về sau biến mất, tuyệt đối không thể có chuyện thuộc về Thường Nhạc được.

- Khẩu khí thật là lớn.

Cao Tiếu làm một động tác rất khoa trương, tuy rằng trong lòng có chút kiêng kỵ hai tên vệ sĩ nhưng căn cứ vào đạo đức nghề nghiệp của tiểu đệ cấp thần tượng, gã vẫn cứng đầu kiên trì giữ thể diện.

- Đúng thì sao?

Lý Lăng Tiêu dường như bất chấp bất cứ giá nào:

- Cao Tiếu, tao khuyên mày nên lập tức cút đi, bằng không… Hứ, ta nhớ nhà ngươi còn có một mẹ già đúng không, đừng tưởng tao tìm không ra địa chỉ nhà mày.

Lòng Cao Tiếu trầm xuống, thằng nhóc đối diện này dù gì cũng là một trong những PB6c của học viện, cũng không phải là không thể không e dè, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại chỉ có thể ném một câu về phía Lý Lăng Tiêu:

- *** Mẹ mày.

Lý Lăng Tiêu sắc mặt xanh mét cũng không quản nhiều nữa mà lạnh lùng ra lệnh:

- Xông lên.

- Có bản lĩnh thử động tới một cọng tóc gáy của anh ta xem.

Tiếng Thường Nhạc lạnh lùng như vọng tới từ địa ngục, tất cả mọi người đều cảm thấy mát mẻ trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Gia Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook