Chương 138: Cái giá phải trả nếu chọc tôi!
Dạ Thải Hoa
02/09/2015
Nhìn Đại tiểu thư ngang ngược giống như một chú dê non sắp bị làm thịt, Thường Nhạc ôn nhu hỏi:
- Tôi hỏi lần cuối, tên mụ của cô là gì?
- San San. Mọi người đều gọi tôi là San San.
Cô gái ngang ngược nghẹn ngào nói, cả người không ngừng run rẩy, cô cảm thấy nụ cười của Thường Nhạc giống như ma quỷ.
Thường Nhạc sờ mũi, trầm tư trong chốc lát rồi nói:
- Về sau, cô không thể xưng là San San, ở trước mặt tôi, cô phải xưng “Nô tỳ” còn gọi tôi là “Ông chủ”. Cô hiểu chưa?
- A?
Tư Đồ San San sợ hãi mà kinh ngạc nhìn Thường Nhạc, lắc đầu điên cuồng, cô rút cục xác định, hắn là kẻ điên, đồng thời cũng là đời sau của ngũ đại thế gia. Dù có cho cô cả nghìn giả thuyết, cô cũng không tưởng tượng được hắn dám đối xử với cô như vậy!
- Nghe rõ ràng chưa?
Thanh âm của Thường Nhạc đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Vì danh dự của cả gia tộc, cô gái ngang ngược ra sức kháng cự.
Thường Nhạc túm lấy cổ họng Tư Đồ San San, cười quỷ dị, vô cùng bình tĩnh nói:
- Vậy trước tiên cô xuống Địa ngục cùng liệt tổ liệt tông của Tư Đồ gia các người đi.
Cổ họng bị bóp mạnh, Tư Đồ San San mặt đỏ tai hồng, hô hấp gian nan, dần dần khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên vì sung huyết như quả hồng chín mọng, ho khan vào tiếng khó khăn, hơi thở của nàng càng ngày càng yếu ớt. Con ngươi dần dần co rút lại.
Mà Thường Nhạc mặt không chút thay đổi nhìn cô, dường như thứ hắn nắm trong tay không phải là người mà chỉ là một chú cừu non.
Cô gái ngang ngược cuối cùng cũng chịu khuất phục, thanh âm đứt quãng:
- Thả. Thả tôi ra. Tôi đáp ứng anh.
- Cô còn dám tự xưng tôi? Thường Nhạc giọng điệu lạnh lùng.
- Không. Ông chủ. Nô tỳ. Nô tỳ biết sai rồi.
Cô khó khăn nói xong, trong mắt thoáng hiện lện sự thù hằn. Nếu có một ngày, cô có thể thoát ra khỏi bàn tay ma quỷ của Thường Nhạc, cô nhất định sẽ trả lại hắn gấp nhiều lần, phải biết rằng, anh trai của cô là Tư Đồ Lôi Minh, một thế hệ Ngưu Nhân.
Nếu Tư Đồ Lôi Minh biết giờ phút này em gái mình đang phải chịu sự tra tấn như vậy, không biết có thổ huyết hôn mê tại chỗ hay không.
Thường Nhạc đem tất cả biểu hiện của cô thu vào tầm mắt, nhưng hắn không hề mảy may để trong lòng, cười hỏi:
- Tiểu nô tỳ, năm nay cô bao nhiêu tuổi?
- A?
Tư Đồ San San bị ba chữ “tiểu nô tỳ” làm giật mình. Tuy nhiên khi nhìn tới sắc mắt của Thường Nhạc, cô lập tức đáp:
- Mười, mười bảy.
- Ah!
Ngọn lửa trong mắt Thường Nhạc ngày càng mạnh mẽ. Trên mặt dường như mang theo sự căm hận, hai bàn tay đều để trước ngực Tư Đồ San San, hung hăng xoa nắn hai nhũ thịt cao ngất, mềm mại của cô.
- Mới mười bảy tuổi đã lớn như vậy rồi, cô tự nói xem, có phải cô rất xấu, rất dâm đãng hay không?
- Ô, tôi không có. Trời sinh ra đã như vậy.
Tư Đồ San San đau tới lạnh người, nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt, không ngừng chảy xuống.
- A. Nhẹ một chút. Đau quá.
- Ha ha, muốn thoải mái rất dễ thôi. Bộ dạng cô như vậy chắc hẳn đã hết đau rồi đi.
Thường Nhạc lộ ra nụ cười vô cùng tà mị, dùng ngón tay kẹp một bên núm thịt mềm mại. Đồng thời, đầu hướng về phía nhũ phong trắng mịn còn lại, lè lưỡi liếm nụ hoa màu hồng nhạt.
- Đừng.
Tư Đồ San San lắc đầu kịch liệt, cảm giác vừa nóng vừa ướt ở phía dưới, kèm theo từng đợt ngứa ngáy truyền lên đỉnh đầu. Nghĩ đến khuôn mặt tà khí của Thường Nhạc, cô liền sợ hãi, nhưng không cách nào khống chế được phản ứng bản năng của cơ thể, theo thời gian, hai nụ hoa dần dần dựng đứng lên.
- Nhìn đi, tiểu nô tỳ, cô còn dám nói cô không dâm đãng. Nụ hoa nhỏ đã cứng ngắc rồi, khiến cho người có văn hoá như tôi cũng phải ngượng ngùng.
Thường Nhạc ngẩng đầu lên, cười lạnh châm chọc.
- Miệng nói không cần nhưng thực ra đã hưng phấn lắm rồi.
Nói xong lời này, mắt Thường Nhạc lóe lên chút ánh sáng kỳ dị, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân mình giống nhân vật nam chính đồi bại trong truyền thuyết.
- Không. Không phải.
Tư Đồ San San xấu hổ không phản bác được, không kìm được lại nức nở thành tiếng:
- Đừng như vậy, van anh hãy dừng tay.
Nhưng Thường Nhạc đâu có chịu nghe cô, hai tay tùy ý đùa bỡn bộ ngực đã phát triển thành thục của cô, rà qua rà lại hai nụ hoa nhỏ sớm đã sung mãn tràn trề, trong ánh mắt hắn lóe lên vẻ cuồng nhiệt, giống như trẻ nhỏ có được món đồ chơi mình yêu thích, quyết không buông tay.
Qua một hồi lâu, hắn mới ngừng động tác vuốt ve, như chợt nhớ ra điều gì nói:
- Cô vừa mới nói, anh trai cô sẽ không bỏ qua cho tôi.
Tư Đồ San San lệ nóng gật đầu, đột nhiên ý thức được điều gì, lại liên tục lắc đầu nói:
- Không phải, tôi không dám. Tôi sẽ không kêu anh trai tôi tới làm phiền anh, tôi sẽ thật biết điều.
- Thật vậy sao?
Thường Nhạc cười cười.
- Đúng vậy, tôi không dám mà.
Tư Đồ San San liên tục gật đầu, để thoát khỏi sự khống chế của ác ma này, chiêu gì cô cũng dám dùng.
- Vậy cô còn dám tự xưng tôi?
- A, không, nô tỳ không dám, ông chủ, nô tỳ sẽ biết nghe lời.
Cô gái ngang ngược thức thời nói, nhìn không ra, diễn xuất đúng là không tồi.
Sau một hồi nhìn chằm chằm cô gái khỏa thân lộ ra hai ngọn núi thật lớn, Thường Nhạc mới thu lại ánh mắt, mỉm cười nói:
- Gọi anh trai cô tới đây đi, 10 năm trước tôi đã muốn chiếu cố gã. Hy vọng gã không quá yếu, nếu không sẽ rất vô nghĩa. Nếu hắn yếu đuối như Hoàng Dật Nhiên và Lý Lăng Tiêu, thì thiếu gia ta sẽ rất thất vọng đấy.
Nghe thấy hắn nhục mạ anh trai mình kính yêu nhất, trong mắt Tư Đồ San San theo bản năng lộ ra vẻ phẫn nộ, nhưng gặp phải ánh mắt dữ tợn của Thường Nhạc liền sợ hãi rụt về, toàn thân lạnh run.
- Nói chuyện đi chứ, tiểu nô tỳ, miệng lưỡi cô không phải rất cay nghiệt hay sao, sao không dám mắng tôi nữa rồi?
Thường Nhạc chủ động tìm đề tài, nắm thật mạnh ngực cô, tà ác mà cười nói:
- Chẳng nhẽ cô cứ ti tiện như vậy sao? Chỉ bắt nạt được kẻ yếu, chỉ biết ức hiếp những con người nhỏ bé kia hay sao?
Hắn ác ý nói, đôi môi đỏ như máu gầm thét, bộ dáng cực kỳ đáng sợ. Tư Đồ San San sợ tới mức không dám hô hấp, ép chính mình không được bật ra tiếng khóc, chỉ cầu mong hắn không trút cơn tức giận lên người mình.
Đáng tiếc không như mong muốn, Thường Nhạc đột nhiên nhìn cô, cười độc ác:
- Tốt lắm, tự cô công nhận bản thân mình thấp hèn rồi, đúng lúc người đưa tới tận cửa, tiện nhân kia, trước tiên tôi sẽ dạy dỗ cô một bài học.
Thường Nhạc đột nhiên giống như dã thú nhào tới, lập tức cởi cúc quần Tư Đồ San San, dùng sức kéo xuống dưới.
- Không. Đừng mà. Dừng tay. Đừng. Van cầu anh. Đừng.
Tư Đồ San San hoảng sợ kêu khóc, nửa người trên kịch liệt giãy dụa, hai chân ra sức vùng vẫy, đá đạp lung tung. Nhưng mà như vậy cũng vô ích, Thường Nhạc rất nhanh lột sạch quần cô, đồng thời xé toang áo phông của cô.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Tư Đồ San San xinh đẹp bị giam cầm trên ván gỗ, toàn thân trên dưới trần như nhộng, hai cái đùi tuyết trắng trơn bóng gắt gao kẹp chặt lại, ở giữa lộ ra một khoảng đen nhánh vô cùng hấp dẫn.
Nhưng ở trong mắt Thường Nhạc, hấp dẫn nhất vẫn chính là bộ ngực thiếu nữ. Cao thẳng giống như chú thỏ non kinh hãi, hai nụ hoa màu hồng phấn vì khẩn trương mà ngày càng cương cứng.
- Mẹ kiếp, thật lớn, quả thực là chịu không nổi.
Thường Nhạc nhìn ngực cô, quyến rũ mà cảm thán, dục vọng mãnh liệt từ dưới bốc lên, hắn thuần thục cởi quần áo của chính mình, để lộ ra bộ phận đàn ông to lớn.
Cô gái ngang ngược bị hù dọa tới choáng váng, không ngừng khóc lóc van xin:
- Cầu xin anh. Bỏ qua cho tôi đi. Van cầu anh. Buông tha cho tôi.
Thường Nhạc không chút để ý tới nước mắt đau khổ cầu xin của Tư Đồ San San, tách hai chân cô thật rộng sang hai bên, khiến hoa viên bí ẩn hoàn toàn phơi bày ra trước mắt, để bộ phận đàn ông cương cứng của mình nhắm thẳng vào khe hẹp chật khít kia.
- Chuẩn bị xong chưa? Tiểu nô tỳ, tôi tới đây!
Cùng với âm thanh dâm đãng ấy, hắn bức bách mở hai cánh hoa mềm mại, không hề nhẹ nhàng từng chút một mà mạnh mẽ đem đầu dục vọng tiến thẳng vào hoa viên còn khô ráo, chưa hề trải qua màn dạo đầu, rất nhanh đụng phải một tầng màng trinh mỏng.
- A. Đừng. Đau quá.
Tư Đồ San San mở to mắt tuyệt vọng, nước mắt không ngừng lăn xuống khuôn mặt trắng nõn, bờ mông mạnh mẽ lay động, muốn vùng vẫy thoát khỏi tay kẻ sắp cướp đi sự trong sạch của mình.
Uổng công giãy dụa, ngược lại càng khơi dậy thú tính của Thường Nhạc, hắn thở dốc một hơi, không chút lưu tình di chuyển phần eo, mạnh mẽ đưa về phía trước, lập tức đâm thật mạnh vào chỗ sâu nhất của hoa viên.
- A a a. Mẹ ơi.
Tư Đồ San San phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, cảm thấy cả người giống như bị một nhát đao chém thành hai mảnh, bên tai như ù đi, đau nhức khiến cô gần như ngất đi.
- A. Có thể lấy đi sự trong sạch của tiểu thư Tư Đồ gia, cảm giác thật là tốt.
Thường Nhạc cười dâm đãng, dốc sức hưởng thụ lần đầu tươi mới của Tư Đồ San San. Bộ phận đàn ông chôn ở nơi ấm áp, chặt khít đó, vách hoa viên bởi vì đau đớn mà không ngừng co rút đem tới cho hắn cảm giác kích thích thật lớn.
Hắn hoàn toàn không để ý tới đau đớn của cô gái vừa mới bị phá đi sự trong sạch, nhanh chóng di chuyển phần eo, chỉ lo giải phóng thú tính của chính mình, hoàn toàn không có chút cảm giác thương hoa tiếc ngọc nào. Đối với cô gái bốc đồng này, Thường Nhạc từ nhiều năm trước đã muốn ra tay, tới giờ cuối cùng cũng đã đạt được ước muốn.
- Ô ô. Đau. Dừng lại. Van cầu anh. Ô ô. Đừng.
Tư Đồ San San kêu khóc nức nở, cảm thấy hạ thân giống như bị tách ra sau đó từng chút từng chút một bị xé nát.
- Tôi hỏi lần cuối, tên mụ của cô là gì?
- San San. Mọi người đều gọi tôi là San San.
Cô gái ngang ngược nghẹn ngào nói, cả người không ngừng run rẩy, cô cảm thấy nụ cười của Thường Nhạc giống như ma quỷ.
Thường Nhạc sờ mũi, trầm tư trong chốc lát rồi nói:
- Về sau, cô không thể xưng là San San, ở trước mặt tôi, cô phải xưng “Nô tỳ” còn gọi tôi là “Ông chủ”. Cô hiểu chưa?
- A?
Tư Đồ San San sợ hãi mà kinh ngạc nhìn Thường Nhạc, lắc đầu điên cuồng, cô rút cục xác định, hắn là kẻ điên, đồng thời cũng là đời sau của ngũ đại thế gia. Dù có cho cô cả nghìn giả thuyết, cô cũng không tưởng tượng được hắn dám đối xử với cô như vậy!
- Nghe rõ ràng chưa?
Thanh âm của Thường Nhạc đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Vì danh dự của cả gia tộc, cô gái ngang ngược ra sức kháng cự.
Thường Nhạc túm lấy cổ họng Tư Đồ San San, cười quỷ dị, vô cùng bình tĩnh nói:
- Vậy trước tiên cô xuống Địa ngục cùng liệt tổ liệt tông của Tư Đồ gia các người đi.
Cổ họng bị bóp mạnh, Tư Đồ San San mặt đỏ tai hồng, hô hấp gian nan, dần dần khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên vì sung huyết như quả hồng chín mọng, ho khan vào tiếng khó khăn, hơi thở của nàng càng ngày càng yếu ớt. Con ngươi dần dần co rút lại.
Mà Thường Nhạc mặt không chút thay đổi nhìn cô, dường như thứ hắn nắm trong tay không phải là người mà chỉ là một chú cừu non.
Cô gái ngang ngược cuối cùng cũng chịu khuất phục, thanh âm đứt quãng:
- Thả. Thả tôi ra. Tôi đáp ứng anh.
- Cô còn dám tự xưng tôi? Thường Nhạc giọng điệu lạnh lùng.
- Không. Ông chủ. Nô tỳ. Nô tỳ biết sai rồi.
Cô khó khăn nói xong, trong mắt thoáng hiện lện sự thù hằn. Nếu có một ngày, cô có thể thoát ra khỏi bàn tay ma quỷ của Thường Nhạc, cô nhất định sẽ trả lại hắn gấp nhiều lần, phải biết rằng, anh trai của cô là Tư Đồ Lôi Minh, một thế hệ Ngưu Nhân.
Nếu Tư Đồ Lôi Minh biết giờ phút này em gái mình đang phải chịu sự tra tấn như vậy, không biết có thổ huyết hôn mê tại chỗ hay không.
Thường Nhạc đem tất cả biểu hiện của cô thu vào tầm mắt, nhưng hắn không hề mảy may để trong lòng, cười hỏi:
- Tiểu nô tỳ, năm nay cô bao nhiêu tuổi?
- A?
Tư Đồ San San bị ba chữ “tiểu nô tỳ” làm giật mình. Tuy nhiên khi nhìn tới sắc mắt của Thường Nhạc, cô lập tức đáp:
- Mười, mười bảy.
- Ah!
Ngọn lửa trong mắt Thường Nhạc ngày càng mạnh mẽ. Trên mặt dường như mang theo sự căm hận, hai bàn tay đều để trước ngực Tư Đồ San San, hung hăng xoa nắn hai nhũ thịt cao ngất, mềm mại của cô.
- Mới mười bảy tuổi đã lớn như vậy rồi, cô tự nói xem, có phải cô rất xấu, rất dâm đãng hay không?
- Ô, tôi không có. Trời sinh ra đã như vậy.
Tư Đồ San San đau tới lạnh người, nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt, không ngừng chảy xuống.
- A. Nhẹ một chút. Đau quá.
- Ha ha, muốn thoải mái rất dễ thôi. Bộ dạng cô như vậy chắc hẳn đã hết đau rồi đi.
Thường Nhạc lộ ra nụ cười vô cùng tà mị, dùng ngón tay kẹp một bên núm thịt mềm mại. Đồng thời, đầu hướng về phía nhũ phong trắng mịn còn lại, lè lưỡi liếm nụ hoa màu hồng nhạt.
- Đừng.
Tư Đồ San San lắc đầu kịch liệt, cảm giác vừa nóng vừa ướt ở phía dưới, kèm theo từng đợt ngứa ngáy truyền lên đỉnh đầu. Nghĩ đến khuôn mặt tà khí của Thường Nhạc, cô liền sợ hãi, nhưng không cách nào khống chế được phản ứng bản năng của cơ thể, theo thời gian, hai nụ hoa dần dần dựng đứng lên.
- Nhìn đi, tiểu nô tỳ, cô còn dám nói cô không dâm đãng. Nụ hoa nhỏ đã cứng ngắc rồi, khiến cho người có văn hoá như tôi cũng phải ngượng ngùng.
Thường Nhạc ngẩng đầu lên, cười lạnh châm chọc.
- Miệng nói không cần nhưng thực ra đã hưng phấn lắm rồi.
Nói xong lời này, mắt Thường Nhạc lóe lên chút ánh sáng kỳ dị, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân mình giống nhân vật nam chính đồi bại trong truyền thuyết.
- Không. Không phải.
Tư Đồ San San xấu hổ không phản bác được, không kìm được lại nức nở thành tiếng:
- Đừng như vậy, van anh hãy dừng tay.
Nhưng Thường Nhạc đâu có chịu nghe cô, hai tay tùy ý đùa bỡn bộ ngực đã phát triển thành thục của cô, rà qua rà lại hai nụ hoa nhỏ sớm đã sung mãn tràn trề, trong ánh mắt hắn lóe lên vẻ cuồng nhiệt, giống như trẻ nhỏ có được món đồ chơi mình yêu thích, quyết không buông tay.
Qua một hồi lâu, hắn mới ngừng động tác vuốt ve, như chợt nhớ ra điều gì nói:
- Cô vừa mới nói, anh trai cô sẽ không bỏ qua cho tôi.
Tư Đồ San San lệ nóng gật đầu, đột nhiên ý thức được điều gì, lại liên tục lắc đầu nói:
- Không phải, tôi không dám. Tôi sẽ không kêu anh trai tôi tới làm phiền anh, tôi sẽ thật biết điều.
- Thật vậy sao?
Thường Nhạc cười cười.
- Đúng vậy, tôi không dám mà.
Tư Đồ San San liên tục gật đầu, để thoát khỏi sự khống chế của ác ma này, chiêu gì cô cũng dám dùng.
- Vậy cô còn dám tự xưng tôi?
- A, không, nô tỳ không dám, ông chủ, nô tỳ sẽ biết nghe lời.
Cô gái ngang ngược thức thời nói, nhìn không ra, diễn xuất đúng là không tồi.
Sau một hồi nhìn chằm chằm cô gái khỏa thân lộ ra hai ngọn núi thật lớn, Thường Nhạc mới thu lại ánh mắt, mỉm cười nói:
- Gọi anh trai cô tới đây đi, 10 năm trước tôi đã muốn chiếu cố gã. Hy vọng gã không quá yếu, nếu không sẽ rất vô nghĩa. Nếu hắn yếu đuối như Hoàng Dật Nhiên và Lý Lăng Tiêu, thì thiếu gia ta sẽ rất thất vọng đấy.
Nghe thấy hắn nhục mạ anh trai mình kính yêu nhất, trong mắt Tư Đồ San San theo bản năng lộ ra vẻ phẫn nộ, nhưng gặp phải ánh mắt dữ tợn của Thường Nhạc liền sợ hãi rụt về, toàn thân lạnh run.
- Nói chuyện đi chứ, tiểu nô tỳ, miệng lưỡi cô không phải rất cay nghiệt hay sao, sao không dám mắng tôi nữa rồi?
Thường Nhạc chủ động tìm đề tài, nắm thật mạnh ngực cô, tà ác mà cười nói:
- Chẳng nhẽ cô cứ ti tiện như vậy sao? Chỉ bắt nạt được kẻ yếu, chỉ biết ức hiếp những con người nhỏ bé kia hay sao?
Hắn ác ý nói, đôi môi đỏ như máu gầm thét, bộ dáng cực kỳ đáng sợ. Tư Đồ San San sợ tới mức không dám hô hấp, ép chính mình không được bật ra tiếng khóc, chỉ cầu mong hắn không trút cơn tức giận lên người mình.
Đáng tiếc không như mong muốn, Thường Nhạc đột nhiên nhìn cô, cười độc ác:
- Tốt lắm, tự cô công nhận bản thân mình thấp hèn rồi, đúng lúc người đưa tới tận cửa, tiện nhân kia, trước tiên tôi sẽ dạy dỗ cô một bài học.
Thường Nhạc đột nhiên giống như dã thú nhào tới, lập tức cởi cúc quần Tư Đồ San San, dùng sức kéo xuống dưới.
- Không. Đừng mà. Dừng tay. Đừng. Van cầu anh. Đừng.
Tư Đồ San San hoảng sợ kêu khóc, nửa người trên kịch liệt giãy dụa, hai chân ra sức vùng vẫy, đá đạp lung tung. Nhưng mà như vậy cũng vô ích, Thường Nhạc rất nhanh lột sạch quần cô, đồng thời xé toang áo phông của cô.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Tư Đồ San San xinh đẹp bị giam cầm trên ván gỗ, toàn thân trên dưới trần như nhộng, hai cái đùi tuyết trắng trơn bóng gắt gao kẹp chặt lại, ở giữa lộ ra một khoảng đen nhánh vô cùng hấp dẫn.
Nhưng ở trong mắt Thường Nhạc, hấp dẫn nhất vẫn chính là bộ ngực thiếu nữ. Cao thẳng giống như chú thỏ non kinh hãi, hai nụ hoa màu hồng phấn vì khẩn trương mà ngày càng cương cứng.
- Mẹ kiếp, thật lớn, quả thực là chịu không nổi.
Thường Nhạc nhìn ngực cô, quyến rũ mà cảm thán, dục vọng mãnh liệt từ dưới bốc lên, hắn thuần thục cởi quần áo của chính mình, để lộ ra bộ phận đàn ông to lớn.
Cô gái ngang ngược bị hù dọa tới choáng váng, không ngừng khóc lóc van xin:
- Cầu xin anh. Bỏ qua cho tôi đi. Van cầu anh. Buông tha cho tôi.
Thường Nhạc không chút để ý tới nước mắt đau khổ cầu xin của Tư Đồ San San, tách hai chân cô thật rộng sang hai bên, khiến hoa viên bí ẩn hoàn toàn phơi bày ra trước mắt, để bộ phận đàn ông cương cứng của mình nhắm thẳng vào khe hẹp chật khít kia.
- Chuẩn bị xong chưa? Tiểu nô tỳ, tôi tới đây!
Cùng với âm thanh dâm đãng ấy, hắn bức bách mở hai cánh hoa mềm mại, không hề nhẹ nhàng từng chút một mà mạnh mẽ đem đầu dục vọng tiến thẳng vào hoa viên còn khô ráo, chưa hề trải qua màn dạo đầu, rất nhanh đụng phải một tầng màng trinh mỏng.
- A. Đừng. Đau quá.
Tư Đồ San San mở to mắt tuyệt vọng, nước mắt không ngừng lăn xuống khuôn mặt trắng nõn, bờ mông mạnh mẽ lay động, muốn vùng vẫy thoát khỏi tay kẻ sắp cướp đi sự trong sạch của mình.
Uổng công giãy dụa, ngược lại càng khơi dậy thú tính của Thường Nhạc, hắn thở dốc một hơi, không chút lưu tình di chuyển phần eo, mạnh mẽ đưa về phía trước, lập tức đâm thật mạnh vào chỗ sâu nhất của hoa viên.
- A a a. Mẹ ơi.
Tư Đồ San San phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, cảm thấy cả người giống như bị một nhát đao chém thành hai mảnh, bên tai như ù đi, đau nhức khiến cô gần như ngất đi.
- A. Có thể lấy đi sự trong sạch của tiểu thư Tư Đồ gia, cảm giác thật là tốt.
Thường Nhạc cười dâm đãng, dốc sức hưởng thụ lần đầu tươi mới của Tư Đồ San San. Bộ phận đàn ông chôn ở nơi ấm áp, chặt khít đó, vách hoa viên bởi vì đau đớn mà không ngừng co rút đem tới cho hắn cảm giác kích thích thật lớn.
Hắn hoàn toàn không để ý tới đau đớn của cô gái vừa mới bị phá đi sự trong sạch, nhanh chóng di chuyển phần eo, chỉ lo giải phóng thú tính của chính mình, hoàn toàn không có chút cảm giác thương hoa tiếc ngọc nào. Đối với cô gái bốc đồng này, Thường Nhạc từ nhiều năm trước đã muốn ra tay, tới giờ cuối cùng cũng đã đạt được ước muốn.
- Ô ô. Đau. Dừng lại. Van cầu anh. Ô ô. Đừng.
Tư Đồ San San kêu khóc nức nở, cảm thấy hạ thân giống như bị tách ra sau đó từng chút từng chút một bị xé nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.