Chương 420: Cái Mông Thật Trắng Nha!
Dạ Thải Hoa
16/02/2016
- Anh nói lại câu vừa rồi một lần nữa xem! Hỏa Phượng Hoàng miễn cướng áp chế khiếp sợ trong lòng, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn bộ hạ đệ nhất cao thủ mafia Hắc Phong.
Hắc Phong cũng dung vẻ mặt kỳ lạ gật gật đầu: - Đúng vậy, thủ hạ chính mắt nhìn thấy cao thủ trông coi cấm địa mafia của chính ta bị một cái vung tay của Thường Nhạc giết chết, đơn giản còn dễ dàng hơn so với giết chết một con kiến.
- Làm sao có thể? Thường Nhạc dù lợi hại như thế nào thì cũng chỉ có một người, đám người trông coi cấm địa đều là cao thủ. Hắc Phong, đầu anh có phải bị choáng không?
- Tôi cũng không tin!
Thanh âm đầy từ tính đột ngột vang lên từ ngoài cửa.
Mày Hỏa Phượng Hoàng lơ đã nhíu lại, dưới tình huống không có thuộc hạ bẩm báo, thậm chí có người có thể tiến vào tổng bộ mafia sao?
Xoay người nhìn sang, - Thường Nhạc! Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy đối phương, hai chữ này vô cùng đột ngột hiện ra trong đầu Hỏa Phượng Hoàng.
Người trước mắt này rất trẻ, rất đẹp trai, toàn thân gã để lộ ra loại khí chết làm cho người ta cân nhắc không rõ, loại khí chất này làm người ta nhìn thoáng qua là không thể nào quên được.
- Anh là ai? Sau khi Hỏa Phượng Hoàng nhìn thấy người trẻ tuổi này đi vào, đi phía sau gã là một nhóm người trẻ tuổi khác, mỗi người đều rất có sức hấp dẫn.
- Tư Đồ Lôi Minh!
Khóe miệng Tư Đồ Lôi Minh lộ ra nụ cười thản nhiên, mắt nhìn chằm chằm Hỏa Phượng Hoàng gằn từng chữ.
- Tư Đồ Lôi Minh!
Đồng tử Hỏa Phượng Hoàng co rút lại, cô gần như không thể tin vào lỗ tai mình, thủ lĩnh của Tân Long Nha không ngờ lại đích thân đến tổng bộ mafia. Cô đương nhiên không tin đường đường là người đứng đầu lại tới nơi này để tán gẫu với mình.
Khả năng để hợp tác là càng không có, phải biết rằng mâu thuẫn giữa mafia và Giáo hội cùng Kỵ sĩ thần thánh đã không thể hóa giải, mà Tân Long Nha lại có quan hệ mọi người đều biết với họ.
- Không tồi, không ngờ người phụ trách của mafia ở Pháp lại là một đại mỹ nữ. Thần thái bước vào đại sảnh của Tư Đồ Lôi Minh giống như đi vào trong nhà mình.
- Hừ! Tư Đồ Lôi Minh, Tân Long Nha của anh tuy rằng lợi hại, nhưng mafia tôi cũng không phải hạng dễ bắt nạt, thức thời thì mau đi ra ngoài! Vẻ mặt Hỏa Phượng Hoàng mang theo vài phần giận dữ.
- Đi ra ngoài? Chỉ sợ dựa vào Hỏa Phượng Hoàng cô còn chưa đủ. Tư Đồ Lôi Minh khinh miệt lắc đầu.
- To gan. Đám Hắc Phong nhìn thấy loại thần thái ngông cuồng kiêu ngạo này của Tư Đồ Lôi Minh, gã theo bản năng muốn xông lên giáo huấn cho Tư Đồ Lôi Minh một chút.
Tư Đồ Lôi Minh không hề động thủ, trong mắt gã chỉ có Hỏa Phượng Hoàng tồn tại, những người khác căn bản không quan trọng.
Ngay thời điểm nắm tay của đám Hắc Phong sắp đến trước mặt Tư Đồ Lôi Minh, động tác bỗng nhiên dừng lại.
- Công kích của nắm tay quá chậm, không có lực đạo, thật đáng tiếc. Một giọng nói âm trầm vang lên, chỉ thấy một người Mỹ trẻ tuổi rất đẹp trai đi đến, quả đấm của gã hơi vung lên, cả người đám Hắc Phong đều bị gã đánh bay ra ngoài.
Bịch!
Đám Hắc Phong lảo đảo lùi về phía sau.
- Người thao túng thời gian.
Thần sắc Hỏa Phượng Hoàng hơi đổi, người thao túng đứng đầu đám cao thủ dị năng này không ngờ lại là thủ hạ của Tư Đồ Lôi Minh, đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.
- Còn có ai muốn lên không? Tôi cảm thấy tay của mfinh rất ngứa. Người thao túng thời gian vẻ mặt khinh miệt nhìn sang những người khác khiêu khích nói.
- Tôi đến thử một lần!
Thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên. Chỉ thấy một thiếu nữ tướng mạo rất đáng yêu ngọt ngào đi ra từ phía sau Hỏa Phượng Hoàng.
Kỳ thật người thiếu nữ này vẫn luôn đứng ở phía sau Hỏa Phượng Hoàng, chỉ cần cô không mở miệng, như vậy vĩnh viễn sẽ không có người chú ý đến cô, thậm chí là hoàn toàn bỏ qua sự hiện hữu của cô.
Bởi vì Hỏa Phượng Hoàng thực sự quá xuất sắc rồi, đã hoàn toàn che hết hào quang của người khác. Cho dù có người chú ý tới thiếu nữ kia, nhiều nhất cũng chỉ coi thiếu nữ là nha hoàn của Hỏa Phượng Hoàng mà thôi.
- Cô chỉ là một cô bé, có thể được không?
Khóe miệng người thao túng thời gian lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm thiếu nữ rồi nhẹ lắc đầu, hiển nhiên căn bản không coi thiếu nữ này ở trong lòng.
Thiếu nữ nghịch ngởm trừng hai mắt khẽ nói: - Tôi biết anh khinh thường tôi, nhưng sự thật sẽ chứng minh tất cả.
Ngay trong lúc nói chuyện, tay của thiếu nữ bắt đầu triển khai, trong chớp mắt tay của thiếu nữ di chuyển, sắc mặt Người thao túng thời gian cũng hơi đổi, gã bật thốt lên: - Người thao túng không gian.
Không khí càng ngày càng loãng, hai người hoàn toàn lâm vào giai đoạn giằng co lẫn nhau.
- Ai dazzz nơi này rõ là long tranh hổ đấu nha.
Giọng nói lười biếng của Thường Nhạc phá vỡ loại không khí căng thẳng này.
Tiểu Bảo và Linh Nhi khôn khéo đứng hai bên trái phải của Thường Nhạc, Thần Vu và Quỷ Vu yên lặng đứng phía sau hắn.
Khi Hỏa Phượng Hoàng nhìn thấy hai người phía sau lung Thường Nhạc, vẻ mặt cô hơi đổi nói: - Thường Nhạc, anh có được sự công nhận của Cổ Vương ở trong cấm địa rồi?
Thường Nhạc nhún vai, dáng vẻ có chú vô tội nói: - Kỳ thật tôi cũng không muốn như vậy đâu, tất cả đều do số mệnh. Thoáng dừng lại một chút, Thường Nhạc chỉ vào Tư Đồ Lôi Minh, thản nhiên nói:
- Mọi người tiếp tục chơi trò phấn khích vừa rồi đi.
Tư Đồ Lôi Minh đối phó với mafia, lại không ngờ rằng Thường Nhạc sẽ xuất hiện, cao thủ của mafia rất nhiều nhưng cao thủ phía bên mình cũng không ít, nhưng nếu Thường Nhạc tham gia vào phe của mafia mà nói.
Kết quả của mình đương nhiên quá rõ ràng.
Bịch!
Ngay trong lúc Thường Nhạc nói chuyện, hai người dị năng cuối cùng cũng tách ra, sắc mặt của họ đều có chút xanh trắng, hiển nhiên là thực lực ngang nhau.
- Oa!
Dòng khí nổi lên cuồn cuộn ở giữa hai người khiến ánh mắt Thường Nhạc sáng lên, thật không ngờ trong giới dị năng lại có hai bảo bối như vậy. Đáng tiếc, một là thủ hạ của Hỏa Phượng Hoàng, người kia lại là thủ hạ của Tư Đồ Lôi Minh, muốn lôi kéo hai người này về Điểm G quả thật không phải chuyện dễ dàng gì.
- Thường Nhạc, nếu anh còn chấp nhận liên minh giữa mafia và Điểm G mà nói, hôm nay chúng ta liền liên kết đánh bại Tư Đồ Lôi Minh ở đây. Hỏa Phượng Hoàng hít sâu một hơi, tuy rằng cô rất muốn đánh cho Thường Nhạc một trận, nhưng so sánh giữa Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh trước mắt này, Thường Nhạc dường như đáng yêu hơn rất nhiều.
Ít nhất, Thường Nhạc sẽ không là địch của mafia, mà Tư Đồ Lôi Minh tuyệt đối là kẻ thủ của mafia.
Thường Nhạc sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười cổ quái, hắn nghiêm trang nói: - Liên kết đối phó với Tư Đồ Lôi Minh đương nhiên là chuyện nhỏ, chỉ có điều
- Chỉ có điều cái gì?
Vẻ mặt Hỏa Phượng Hoàng đầy chờ mong.
Mà Tư Đồ Lôi Minh cũng mỉm cười đứng đó, dường như gã căn bản không để tâm liên hợp giữa Thường Nhạc và Hỏa Phượng Hoàng.
- Nếu tôi và em là người một nhà, như vậy chuyện gì cũng có thể nói. Ha ha em hẳn là hiểu ý tôi chứ? Ánh mắt của Thường Nhạc vẫn luôn dừng trên bộ ngực cao vút của Hỏa Phượng Hoàng.
Kỳ thật, cho dù Thường Nhạc không mở miệng, Hỏa Phượng Hoàng cũng có thể hiểu được hàm ý trong đó, cô bị chọc tức đến độ thiếu chút là xông lên trực tiếp bóp chết tên háo sắc Thường Nhạc ngay tại chỗ.
Đương nhiên, cô cũng biết rõ, hiện tại còn không phải lúc để đối phó với Thường Nhạc, mà Tư Đồ Lôi Minh lại sớm dự liệu được Thường Nhạc sẽ không liên thủ với Hỏa Phượng Hoàng. Nếu Thường Nhạc giết một người mà còn cần liên kết với người khác mà nói, vậy Thường Nhạc không còn là Thường Nhạc nữa rồi.
- Anh không động thủ, tôi tự mình làm.
Mày liễu của Hỏa Phượng Hoàng khẽ dựng lên, kiểu quang minh chính đại đánh vào mafia của Tư Đồ Lôi Minh, nếu như cô cứ nén giận mà nói, chỉ sợ tên tuổi của mafia đều bị hủy bởi tay mình rồi.
Trên mặt Tư Đồ Lôi Minh lờ mờ hiện ra nụ cười, gã cũng không ngờ Hỏa Phượng Hoàng lại trực tiếp chọn phương thức đối chiến với mình.
- Mọi người mau tránh ra, Hỏa đại mỹ nữ của chính ta và Tư Đồ đại thiếu gia sẽ đối chiến, tôi đặt cửa Tư Đồ đại thiếu gia thắng, mọi người tới đặt cửa đi Thường Nhạc kéo theo Tiểu Bảo, trực tiếp ngồi xuống vị trí trên cùng trong đại sảnh.
- Chỉ làm chó sủa bậy. Hỏa Phượng Hoàng không kìm nổi tự nguyền rủa Thường Nhạc ở trong lòng, thân hình vừa khẽ động đã đánh sâu vào chỗ Tư Đồ Lôi Minh.
Động tác của Hỏa Phượng Hoàng thoạt nhìn rất chậm, nhưng cùng với chuyển động của bước chân cô, phía sau đều có một ngọn lửa thật dài, đến khi cô tới trước mặt Tư Đồ Lôi Minh, cả người cô đều biến thành một con phượng hoàng toàn thân đầy lửa.
- Ai ngọn lửa lớn như vậy, quần áo hẳn là đã bị đốt hết rồi. Ha ha tôi rất muốn biết, sau khi cọng long của con phượng hoàng kia bị trụi lủi là cái dạng mê người gì. Thường Nhạc khép nửa con mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười tà.
Hỏa Phượng Hoàng thiếu chút nữa trực tiếp chuyển hướng tấn công về phía tên đáng chết chán ghét Thường Nhạc.
Tư Đồ Lôi Minh vẫn luôn đứng yên tại chỗ giống như ngọn lửa chưa hề xuất hiện, ngay khi ngọn lửa chuẩn bị tới trước mặt gã, một ánh sáng thánh khiết bỗng nhiên bao phủ toàn thân gã.
- Củ chuối thật, tên nhóc này cũng biết làm trò.
Khi Thường Nhạc nhìn thấy ngọn lửa tiếp xúc với ánh sáng kia, ngọn lửa hoàn toàn bị ngăn cách ở bên ngoài, thần sắc hắn hơi đổi, không kìm nổi bật thốt lên.
Tư Đồ Lôi Minh vẻ mặt lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thường Nhạc: - So sánh với tên nhóc cậu, chỉ sợ còn kém một bậc.
Mày liễu của Hỏa Phượng Hoàng hơi dựng lên, Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh giữa lúc này còn bình tĩnh nói chuyện, quả thực là không coi mình ra gì, điều này đã hoàn toàn kích phát cơn giận của cô.
Ngọn lửa của Hỏa Phượng Hoàng bắt đầu càng cháy càng mạnh, không khí xung quanh cũng càng ngày càng loãng.
Mọi người đều hiểu được, Hỏa Phượng Hoàng bắt đầu tức giậnn rồi, đàn ông tức giận còn dễ xử lý, nhưng một khi phụ nữ tức giận, chỉ sợ điều gì cũng không thể khiến họ ngừng lại, mọi người đều theo bản năng lùi lại.
Đương nhiên, điều đó cũng không liên quan nhiều lắm đến Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh, bọn họ đều rõ ràng, cho dù bọn họ có lùi lại đi nữa, Hỏa Phượng Hoàng nếu muốn đốt bọn họ thì vẫn làm như cũ.
Mục tiêu của Hỏa Phượng Hoàng vẫn là Tư Đồ Lôi Minh, nhưng ngay ở thời khắc mấu chốt, Thường Nhạc bỗng nhiên nói một câu: - Không ổn rồi, tôi mình thấy cái mông của Hỏa Phượng Hoàng, thật trắng nha!
Hắc Phong cũng dung vẻ mặt kỳ lạ gật gật đầu: - Đúng vậy, thủ hạ chính mắt nhìn thấy cao thủ trông coi cấm địa mafia của chính ta bị một cái vung tay của Thường Nhạc giết chết, đơn giản còn dễ dàng hơn so với giết chết một con kiến.
- Làm sao có thể? Thường Nhạc dù lợi hại như thế nào thì cũng chỉ có một người, đám người trông coi cấm địa đều là cao thủ. Hắc Phong, đầu anh có phải bị choáng không?
- Tôi cũng không tin!
Thanh âm đầy từ tính đột ngột vang lên từ ngoài cửa.
Mày Hỏa Phượng Hoàng lơ đã nhíu lại, dưới tình huống không có thuộc hạ bẩm báo, thậm chí có người có thể tiến vào tổng bộ mafia sao?
Xoay người nhìn sang, - Thường Nhạc! Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy đối phương, hai chữ này vô cùng đột ngột hiện ra trong đầu Hỏa Phượng Hoàng.
Người trước mắt này rất trẻ, rất đẹp trai, toàn thân gã để lộ ra loại khí chết làm cho người ta cân nhắc không rõ, loại khí chất này làm người ta nhìn thoáng qua là không thể nào quên được.
- Anh là ai? Sau khi Hỏa Phượng Hoàng nhìn thấy người trẻ tuổi này đi vào, đi phía sau gã là một nhóm người trẻ tuổi khác, mỗi người đều rất có sức hấp dẫn.
- Tư Đồ Lôi Minh!
Khóe miệng Tư Đồ Lôi Minh lộ ra nụ cười thản nhiên, mắt nhìn chằm chằm Hỏa Phượng Hoàng gằn từng chữ.
- Tư Đồ Lôi Minh!
Đồng tử Hỏa Phượng Hoàng co rút lại, cô gần như không thể tin vào lỗ tai mình, thủ lĩnh của Tân Long Nha không ngờ lại đích thân đến tổng bộ mafia. Cô đương nhiên không tin đường đường là người đứng đầu lại tới nơi này để tán gẫu với mình.
Khả năng để hợp tác là càng không có, phải biết rằng mâu thuẫn giữa mafia và Giáo hội cùng Kỵ sĩ thần thánh đã không thể hóa giải, mà Tân Long Nha lại có quan hệ mọi người đều biết với họ.
- Không tồi, không ngờ người phụ trách của mafia ở Pháp lại là một đại mỹ nữ. Thần thái bước vào đại sảnh của Tư Đồ Lôi Minh giống như đi vào trong nhà mình.
- Hừ! Tư Đồ Lôi Minh, Tân Long Nha của anh tuy rằng lợi hại, nhưng mafia tôi cũng không phải hạng dễ bắt nạt, thức thời thì mau đi ra ngoài! Vẻ mặt Hỏa Phượng Hoàng mang theo vài phần giận dữ.
- Đi ra ngoài? Chỉ sợ dựa vào Hỏa Phượng Hoàng cô còn chưa đủ. Tư Đồ Lôi Minh khinh miệt lắc đầu.
- To gan. Đám Hắc Phong nhìn thấy loại thần thái ngông cuồng kiêu ngạo này của Tư Đồ Lôi Minh, gã theo bản năng muốn xông lên giáo huấn cho Tư Đồ Lôi Minh một chút.
Tư Đồ Lôi Minh không hề động thủ, trong mắt gã chỉ có Hỏa Phượng Hoàng tồn tại, những người khác căn bản không quan trọng.
Ngay thời điểm nắm tay của đám Hắc Phong sắp đến trước mặt Tư Đồ Lôi Minh, động tác bỗng nhiên dừng lại.
- Công kích của nắm tay quá chậm, không có lực đạo, thật đáng tiếc. Một giọng nói âm trầm vang lên, chỉ thấy một người Mỹ trẻ tuổi rất đẹp trai đi đến, quả đấm của gã hơi vung lên, cả người đám Hắc Phong đều bị gã đánh bay ra ngoài.
Bịch!
Đám Hắc Phong lảo đảo lùi về phía sau.
- Người thao túng thời gian.
Thần sắc Hỏa Phượng Hoàng hơi đổi, người thao túng đứng đầu đám cao thủ dị năng này không ngờ lại là thủ hạ của Tư Đồ Lôi Minh, đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.
- Còn có ai muốn lên không? Tôi cảm thấy tay của mfinh rất ngứa. Người thao túng thời gian vẻ mặt khinh miệt nhìn sang những người khác khiêu khích nói.
- Tôi đến thử một lần!
Thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên. Chỉ thấy một thiếu nữ tướng mạo rất đáng yêu ngọt ngào đi ra từ phía sau Hỏa Phượng Hoàng.
Kỳ thật người thiếu nữ này vẫn luôn đứng ở phía sau Hỏa Phượng Hoàng, chỉ cần cô không mở miệng, như vậy vĩnh viễn sẽ không có người chú ý đến cô, thậm chí là hoàn toàn bỏ qua sự hiện hữu của cô.
Bởi vì Hỏa Phượng Hoàng thực sự quá xuất sắc rồi, đã hoàn toàn che hết hào quang của người khác. Cho dù có người chú ý tới thiếu nữ kia, nhiều nhất cũng chỉ coi thiếu nữ là nha hoàn của Hỏa Phượng Hoàng mà thôi.
- Cô chỉ là một cô bé, có thể được không?
Khóe miệng người thao túng thời gian lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm thiếu nữ rồi nhẹ lắc đầu, hiển nhiên căn bản không coi thiếu nữ này ở trong lòng.
Thiếu nữ nghịch ngởm trừng hai mắt khẽ nói: - Tôi biết anh khinh thường tôi, nhưng sự thật sẽ chứng minh tất cả.
Ngay trong lúc nói chuyện, tay của thiếu nữ bắt đầu triển khai, trong chớp mắt tay của thiếu nữ di chuyển, sắc mặt Người thao túng thời gian cũng hơi đổi, gã bật thốt lên: - Người thao túng không gian.
Không khí càng ngày càng loãng, hai người hoàn toàn lâm vào giai đoạn giằng co lẫn nhau.
- Ai dazzz nơi này rõ là long tranh hổ đấu nha.
Giọng nói lười biếng của Thường Nhạc phá vỡ loại không khí căng thẳng này.
Tiểu Bảo và Linh Nhi khôn khéo đứng hai bên trái phải của Thường Nhạc, Thần Vu và Quỷ Vu yên lặng đứng phía sau hắn.
Khi Hỏa Phượng Hoàng nhìn thấy hai người phía sau lung Thường Nhạc, vẻ mặt cô hơi đổi nói: - Thường Nhạc, anh có được sự công nhận của Cổ Vương ở trong cấm địa rồi?
Thường Nhạc nhún vai, dáng vẻ có chú vô tội nói: - Kỳ thật tôi cũng không muốn như vậy đâu, tất cả đều do số mệnh. Thoáng dừng lại một chút, Thường Nhạc chỉ vào Tư Đồ Lôi Minh, thản nhiên nói:
- Mọi người tiếp tục chơi trò phấn khích vừa rồi đi.
Tư Đồ Lôi Minh đối phó với mafia, lại không ngờ rằng Thường Nhạc sẽ xuất hiện, cao thủ của mafia rất nhiều nhưng cao thủ phía bên mình cũng không ít, nhưng nếu Thường Nhạc tham gia vào phe của mafia mà nói.
Kết quả của mình đương nhiên quá rõ ràng.
Bịch!
Ngay trong lúc Thường Nhạc nói chuyện, hai người dị năng cuối cùng cũng tách ra, sắc mặt của họ đều có chút xanh trắng, hiển nhiên là thực lực ngang nhau.
- Oa!
Dòng khí nổi lên cuồn cuộn ở giữa hai người khiến ánh mắt Thường Nhạc sáng lên, thật không ngờ trong giới dị năng lại có hai bảo bối như vậy. Đáng tiếc, một là thủ hạ của Hỏa Phượng Hoàng, người kia lại là thủ hạ của Tư Đồ Lôi Minh, muốn lôi kéo hai người này về Điểm G quả thật không phải chuyện dễ dàng gì.
- Thường Nhạc, nếu anh còn chấp nhận liên minh giữa mafia và Điểm G mà nói, hôm nay chúng ta liền liên kết đánh bại Tư Đồ Lôi Minh ở đây. Hỏa Phượng Hoàng hít sâu một hơi, tuy rằng cô rất muốn đánh cho Thường Nhạc một trận, nhưng so sánh giữa Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh trước mắt này, Thường Nhạc dường như đáng yêu hơn rất nhiều.
Ít nhất, Thường Nhạc sẽ không là địch của mafia, mà Tư Đồ Lôi Minh tuyệt đối là kẻ thủ của mafia.
Thường Nhạc sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười cổ quái, hắn nghiêm trang nói: - Liên kết đối phó với Tư Đồ Lôi Minh đương nhiên là chuyện nhỏ, chỉ có điều
- Chỉ có điều cái gì?
Vẻ mặt Hỏa Phượng Hoàng đầy chờ mong.
Mà Tư Đồ Lôi Minh cũng mỉm cười đứng đó, dường như gã căn bản không để tâm liên hợp giữa Thường Nhạc và Hỏa Phượng Hoàng.
- Nếu tôi và em là người một nhà, như vậy chuyện gì cũng có thể nói. Ha ha em hẳn là hiểu ý tôi chứ? Ánh mắt của Thường Nhạc vẫn luôn dừng trên bộ ngực cao vút của Hỏa Phượng Hoàng.
Kỳ thật, cho dù Thường Nhạc không mở miệng, Hỏa Phượng Hoàng cũng có thể hiểu được hàm ý trong đó, cô bị chọc tức đến độ thiếu chút là xông lên trực tiếp bóp chết tên háo sắc Thường Nhạc ngay tại chỗ.
Đương nhiên, cô cũng biết rõ, hiện tại còn không phải lúc để đối phó với Thường Nhạc, mà Tư Đồ Lôi Minh lại sớm dự liệu được Thường Nhạc sẽ không liên thủ với Hỏa Phượng Hoàng. Nếu Thường Nhạc giết một người mà còn cần liên kết với người khác mà nói, vậy Thường Nhạc không còn là Thường Nhạc nữa rồi.
- Anh không động thủ, tôi tự mình làm.
Mày liễu của Hỏa Phượng Hoàng khẽ dựng lên, kiểu quang minh chính đại đánh vào mafia của Tư Đồ Lôi Minh, nếu như cô cứ nén giận mà nói, chỉ sợ tên tuổi của mafia đều bị hủy bởi tay mình rồi.
Trên mặt Tư Đồ Lôi Minh lờ mờ hiện ra nụ cười, gã cũng không ngờ Hỏa Phượng Hoàng lại trực tiếp chọn phương thức đối chiến với mình.
- Mọi người mau tránh ra, Hỏa đại mỹ nữ của chính ta và Tư Đồ đại thiếu gia sẽ đối chiến, tôi đặt cửa Tư Đồ đại thiếu gia thắng, mọi người tới đặt cửa đi Thường Nhạc kéo theo Tiểu Bảo, trực tiếp ngồi xuống vị trí trên cùng trong đại sảnh.
- Chỉ làm chó sủa bậy. Hỏa Phượng Hoàng không kìm nổi tự nguyền rủa Thường Nhạc ở trong lòng, thân hình vừa khẽ động đã đánh sâu vào chỗ Tư Đồ Lôi Minh.
Động tác của Hỏa Phượng Hoàng thoạt nhìn rất chậm, nhưng cùng với chuyển động của bước chân cô, phía sau đều có một ngọn lửa thật dài, đến khi cô tới trước mặt Tư Đồ Lôi Minh, cả người cô đều biến thành một con phượng hoàng toàn thân đầy lửa.
- Ai ngọn lửa lớn như vậy, quần áo hẳn là đã bị đốt hết rồi. Ha ha tôi rất muốn biết, sau khi cọng long của con phượng hoàng kia bị trụi lủi là cái dạng mê người gì. Thường Nhạc khép nửa con mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười tà.
Hỏa Phượng Hoàng thiếu chút nữa trực tiếp chuyển hướng tấn công về phía tên đáng chết chán ghét Thường Nhạc.
Tư Đồ Lôi Minh vẫn luôn đứng yên tại chỗ giống như ngọn lửa chưa hề xuất hiện, ngay khi ngọn lửa chuẩn bị tới trước mặt gã, một ánh sáng thánh khiết bỗng nhiên bao phủ toàn thân gã.
- Củ chuối thật, tên nhóc này cũng biết làm trò.
Khi Thường Nhạc nhìn thấy ngọn lửa tiếp xúc với ánh sáng kia, ngọn lửa hoàn toàn bị ngăn cách ở bên ngoài, thần sắc hắn hơi đổi, không kìm nổi bật thốt lên.
Tư Đồ Lôi Minh vẻ mặt lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thường Nhạc: - So sánh với tên nhóc cậu, chỉ sợ còn kém một bậc.
Mày liễu của Hỏa Phượng Hoàng hơi dựng lên, Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh giữa lúc này còn bình tĩnh nói chuyện, quả thực là không coi mình ra gì, điều này đã hoàn toàn kích phát cơn giận của cô.
Ngọn lửa của Hỏa Phượng Hoàng bắt đầu càng cháy càng mạnh, không khí xung quanh cũng càng ngày càng loãng.
Mọi người đều hiểu được, Hỏa Phượng Hoàng bắt đầu tức giậnn rồi, đàn ông tức giận còn dễ xử lý, nhưng một khi phụ nữ tức giận, chỉ sợ điều gì cũng không thể khiến họ ngừng lại, mọi người đều theo bản năng lùi lại.
Đương nhiên, điều đó cũng không liên quan nhiều lắm đến Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh, bọn họ đều rõ ràng, cho dù bọn họ có lùi lại đi nữa, Hỏa Phượng Hoàng nếu muốn đốt bọn họ thì vẫn làm như cũ.
Mục tiêu của Hỏa Phượng Hoàng vẫn là Tư Đồ Lôi Minh, nhưng ngay ở thời khắc mấu chốt, Thường Nhạc bỗng nhiên nói một câu: - Không ổn rồi, tôi mình thấy cái mông của Hỏa Phượng Hoàng, thật trắng nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.