Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 113: Đồng tiền bất chính bay tới

Dạ Thải Hoa

02/09/2015

Kết quả là Diêm Thế Tỏa đột nhiên muốn thể hiện, vẻ mặt không ngờ mang theo vài phần cương quyết:

- Có bản lĩnh thì giết tao đi! Muốn lợi dụng tao để moi tiền, còn lâu nhá!

- Ồ, vậy sao?

Thường Nhạc nhẹ nhàng đè chặt hai tay Diêm Thế Tỏa sau đó dùng thủ pháp kỳ lạ bẻ mạnh.

Một tiếng khớp xương vỡ vụn vang lên, sau đó là tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết của Diêm Thế Tỏa, tiếp đó thanh âm này càng trở nên khủng khiếp vì Thường Nhạc đã đem miệng lão ép xuống bàn.

Thường Nhạc nhàn nhã ngồi trên bàn cúi đầu hỏi:

- Tiên sinh, cảm thấy thế nào?

Diêm Thế Tỏa trong ánh mắt chứa oán độc như muốn đem Thường Nhạc giết chết đến một vạn lần, gã thực sự đau đến nỗi nói không ra tiếng chỉ thê thảm rên rỉ, hừ lạnh.

Một tay bắt lấy tay phải Diêm Thế Tỏa đặt trên bàn, tay kia cầm gạt tàn thuốc lá, Thường Nhạc nặng nề đập xuống, giọng điệu lại dịu dàng:

- Bây giờ cảm thấy thế nào?

Diêm Thế Tỏa đã sớm kêu lên như nổi điên, gã thấy buồn bực sao những người quanh đó không đến cứu mình, tối thiểu là cũng chạy tới xem xét hoặc báo cảnh sát mới phải chứ. Hiện giờ lão chỉ có thể giống con vịt chết mạnh miệng:

- Mẹ mày, có giỏi thì giết tao đi.

- Bốp!

Gạt tàn thuốc lá trong tay Thường Nhạc lại nâng lên đập mạnh vào mu bàn tay Diêm Thế Tỏa, thở dài như ngày tận thế nói:

- Xong rồi, Diêm tiên sinh chẳng phải cầm đũa tay phải sao? Xem ra sau này ngài phải đổi sang tay trái rồi.

Diêm Thế Tỏa hiện tại còn không có sức nói, sắc mặt trắng bệch, cả người không còn sức lực. Thoạt nhìn giống như con cá trạch bị lột xương.

Hai tên vệ sĩ bên cạnh dù đều là những nhân vậy rất hung ác nhưng sau khi nhìn thấy ông chủ bị ngược đãi như vậy thì bọn chỉ có cách lựa chọn thông minh là té xỉu.

- Aaaaa!

Diêm Thế Tỏa khôi phục một chút tinh thần lại bắt đầu mắng chửi bất chấp đau đớn, tuy nhiên còn chưa cố chửi xong đã lại bị người kia tàn phá.

Bộ dạng kia không giống như đang đánh người mà giống như đang đập cây đào, biểu hiện của Thường Nhạc chăm chú mà thoải mái, liên tục không ngừng đập vào mu bàn tay Diêm Thế Tỏa.

Đột nhiên, nét mặt Thường Nhạc lộ ra một chút tươi cười chậm rãi nói:

- Diêm tiên sinh, ông là một thế hệ phú hào, cũng có thể coi là người giới thượng trên đúng không? Vì vậy, ông cũng nên có chút tố chất. Nghe nói ông không biết chữ, cũng không biết đọc sách? Ài, làm ơn đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi chẳng qua chỉ muốn nâng cao tu dưỡng văn hoá cho ông mà thôi.

Lại đập một cái thật mạnh, trong tiếng gào điên cuồng cùng ánh mắt hoảng sợ, tuyệt vọng của Diêm Thế Tỏa, Thường Nhạc chậm rãi:

- Đầu tiên, tôi muốn dậy ông một bài thơ. Nào, đọc theo tôi: “Đầu giường ánh trăng sáng, ngỡ mặt đất tỏa sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương. 1, 2, 3 nào, chuẩn bị, đầu giường…ánh trăng sáng.

Diêm Thế Tỏa hoàn toàn si ngốc, lão hiện tại hiểu rõ thế nào là biểu hiện thái độ thực sự.

- Mẹ kiếp, đọc theo tôi.

Thường Nhạc giận giữ, gạt tàn nện mạnh vào đầu Diêm Thế Tỏa, máu tươi phun trào.

Trong đau đớn, Diêm Thế Tỏa lúc này mới ý thức được gã đang phải đóng vai diễn vô cùng tàn nhẫn, đây tuyệt đối không phải lá gan và sự quyết đoán của một học sinh cấp 3. Trong nguy cấp, lão không ngờ tự chủ được bắt đầu :

- Tôi đọc, tôi đọc, đầu giường ánh trăng sáng, cuối giường hai đôi giầy.

- Mẹ kiếp, ông thật sự biết đổi mới. Cái tố chất gì thế? Nghiêm túc một chút được không?

- Đừng đánh nữa, tôi đọc: Đầu giường ánh trăng sáng, ngỡ mặt đất tỏa sương.

Thường Nhạc lộ ra một nụ cười hài lòng rung đùi đắc ý:

- Trẻ con thật dễ dạy, vậy xin hỏi Diêm tiên sinh, điều kiện tôi đưa ra ngài đã đồng ý chưa?

- Tôi đồng ý, tôi đồng ý.



Diêm Thế Tỏa chết lặng nói năng lộn xộn gật đầu, rồi lại bỗng ý thức được đây là về vấn đề tiền, lập tức lại lắc đầu nói:

- À, không được không được.

Nằm ngoài dự kiến của mọi người, Thường Nhạc không tiếp tục dùng hình mà túm lấy điện thoại của Diêm Thế Tỏa lật giở ra một số điện thoại:

- Diêm tiên sinh, Diêm Hiểu Cang này có phải là quý công tử không? Nghe nói quý công tử đang học ở học viện Kiêu Tử?

- Mày muốn làm gì?

Diêm Thế Tỏa kinh sợ chưa từng có thanh âm lộ vẻ tuyệt vọng, máu và nước mắt trên mặt trở nên mơ hồ.

- Tôi có thể làm gì? Dù sao lệnh công tử cũng là bạn học thì cũng nên giao lưu bồi dưỡng tình cảm thôi mà.

Nụ cười trên mặt Thường Nhạc quả thật rất thuần khiết thiện lương bấm số gọi Diêm Hiểu Cang.

Năm phút đồng hồ sau, Dương Hiểu Cang không hiểu gì đi tới phòng khách, nhìn thấy Thường Nhạc, lại nhìn thấy cha mình sắp bị nện thành gấu mèo, rất nhanh chóng đã hiểu ra hết thảy, tên béo này sợ quá khóc toáng lên.

- Hiểu Cang, đừng khóc.

Thường Nhạc rất hiểu lòng người an ủi tên béo đang sợ run lên, chỉ vào cái máy quay trên bàn hỏi:

- Hiểu Cang, đây là lần trước cậu quay có phải không?

Diêm Hiểu Cang vừa rồi còn muốn chết, mờ mịt gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, không ngờ mang theo tiếng khóc nức nở chỉ trích cha mình:

- Cha, con đã nói cha đừng đến tìm cậu ấy mà.

Diêm Thế Tỏa không có sức lực khẽ đồng ý, hiện tại lão cũng đã hiểu được dụng ý của con mình.

Thường Nhạc hứng khởi nhìn cảnh này lại dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá Diêm Hiểu Cang:

- Cậu béo, nếu ta đoán không sai thì cậu chưa nói với người cha táo bạo này thân phận của ta có phải không?

Diêm Hiểu Cang vừa bị ánh mắt của Thường Nhạc làm cho hết hồn lại ngỡ ngàng gật đầu. Lần trước cậu ta quả thật đã quên nói với cha mình về thân phận của Thường Nhạc, chỉ nói là trong trường có một tên đá bóng rất biến thái, không nghĩ tới người cha dễ kích động nãy đã vội vội vàng vàng tìm tới.

Thường Nhạc cảm thấy bản thân mình bây giờ rất cần thiết phải lợi dụng thân phận của mình, cười nói với Dương Hiểu Cang:

- Cậu béo, bây giờ mời cậu nói với cha mình đi, người không biết không có tội, ta là người rất trọng đạo lý.

Diêm Hiểu Cang run rẩy đi tới cúi đầu nói vài câu bên tai Diêm Thế Tỏa.

Thân hình dài rộng rung mạnh, Diêm Thế Tỏa hoảng sợ nhìn Thường Nhạc, gã nhà giàu mới nổi này đột nhiên cảm thấy mình chính là tên ngốc nhất Trung Quốc này.

Cho dù là nhà giàu mới nổi cũng có lòng đấy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Diêm Thế Tỏa nhìn Thường Nhạc thanh âm mềm như Tôn Tử:

- Nhạc thiếu gia, tôi sai rồi, tôi có mắt không biết thái sơn, tôi mắt chó không nhìn ra người.

- Ừ, không tồi. Biết sai chịu sửa gặp ác hóa lành.

Thường Nhạc làm ra vẻ gật đầu nói.

Diêm Thế Tỏa trong lòng lập tức nổi lên hy vọng tiếp tục nói:

- Nhạc công tử, hôm nay tất cả đều là lỗi của Diêm lão tôi, tôi xin chịu tội với câu, hôm nào tôi mời tiệc cậu ở khách sạn Lệ Đô để chuộc tội được không?

- Tốt, cung kính không bằng tuân mệnh.

Thường Nhạc sảng khoái gật đầu, rất nhanh chóng lại dùng ánh mắt tà ác nhìn Diêm Thế Tỏa không chút để ý nói:

- Tuy nhiên tám trăm triệu kia rốt cuộc bao giờ sẽ tới tài khoản của tôi?

Diêm Thế Tỏa hiện tại chỉ có hai ý tưởng, hoặc là chém mình hoặc là chém Thường Nhạc, nhưng gã không có dũng khí chém. Vì thế gã chỉ có thể hậm hực:

- Nhạc thiếu gia, cậu cũng thiếu chút tiền ấy sao? Đừng đùa giỡn cùng lão Diêm này có được không?



- Ông cho là tôi đang nói đùa sao?

Thường Nhạc quét ngang mắt quét tay trong không khí như các đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp, tên béo đáng thương Diêm Hiểu Cang đã bị Thường Nhạc kéo tới trong tiếng kêu sợ hãi.

Dẫm tên béo trên mặt đất, Thường Nhạc vẻ mặt trang nghiêm, nghiêm túc nói:

- Diêm tiên sinh, ngài hẳn là nhìn ra được tôi không phải đang nói đùa. Thông thường, tôi chọn cách làm một người có văn hóa, nhưng một khi có ai đó không nhã nhặn với mình, tôi tuyệt đối sẽ làm cho đối phương phải trả lại gấp mười gấp trăm lần, ngài hiểu chứ?

Diêm Thế Tỏa là một gã nhà giầu mới nổi nhưng cũng là một tên thần giữ của. Tám trăm triệu à, gã cũng không muốn mất trắng tám trăm triệu như vậy, huống chi trong lòng gã còn có một hy vọng xa vời cho là Thường Nhạc chỉ nổi nóng kiểu công tử như vậy quá nửa là để giữ thể diện cho mình chứ không phải thực sự muốn tiền của gã.

Nội tâm dằng xé, Diêm Thế Tỏa cắn chặt răng dò hỏi:

- Nhạc thiếu gia? Có thể ít hơn một chút không?

Thường Nhạc vỗ bàn:

- Tôi chưa bao giờ cò kè mặc cả, cho ông suy nghĩ hai phút, thời gian bắt đầu.

Diêm Thế Tỏa sửng sốt người này quả là người thật thà, gã cũng bắt đầu cúi đầu suy nghĩ.

Tên béo đang sợ phát run không nhịn được tè ra quần cũng hét lớn:

- Cha à, cha đồng ý hắn đi, người này cái gì cũng làm được đấy.

Sau khi nghe về sự tích bi thảm của Lý Lăng Tiêu và Hoàng Dật Nhiên, tên béo hoàn toàn có lý do để tin tưởng Thường Nhạc tuyệt đối không phải người mà cha con cậu có thể đùa bỡn được.

Diêm Thế Tỏa cả giận:

- Mày thì biết gì? Im miệng cho tao.

- Ha ha, xem ra ông Diêm đúng thật là không nghe trung ngôn.

Thường Nhạc thích ý mỉm cười dùng ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn Diêm Thế Tỏa:

- Chỉ còn 90 giây, ông Diêm, tôi thiện ý nhắc nhở ông một câu, hãy cẩn trọng, cẩn thận đấy, hãy suy xét một chút đến hậu quả.

Diêm Thế Tỏa đương nhiên không biết Đông Phương Thế Gia có bao nhiêu thế lực, tuyệt đối không phải là một thế lực mà giới nhà giàu mới nổi như gã có thể động tới, nhưng gã cũng không tin là tại đây trong trường học Thường Nhạc dám đối xử thế nào với cha con gã, đầu óc thô kệch của gã kẹt cứng không ngờ liều lĩnh hỏi:

- Nếu tôi không đáp ứng thì cậu sẽ làm thế nào?

- Tôi sẽ làm thế nào? Đương nhiên sẽ không làm thế nào cả.

Thường Nhạc đáp trả rất nghiêm túc, sau đó đưa mắt quyến rũ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ từ từ nói:

- Tôi có thể nói một cách có trách nhiệm là, ông Diêm, chỉ cần tôi không vui, thì hôm nay ông sẽ không dậy nổi để bước khỏi cửa học viện Kiêu Tử, phải nói là nửa đời sau của ông sẽ phải trải qua trên giường bệnh, thậm chí có phải người thực vật hay không tôi cũng không dám đảm bảo.

Diêm Thế Tỏa trong lòng căng thẳng, nhìn vẻ mặt như Diêm Vương của Thường Nhạc gã biết tên tiểu tử này chắc chắn sẽ làm thật.

Thường Nhạc nhạy bén nhận ra sự thay đổi trên gương mặt Diêm Thế Tỏa, giọng nói bình thản mang theo vô hạn áp lực:

- Về phần lệnh công tử, tất cả đều là người có học, lại là bạn học, tôi sẽ không quá làm khó cậu ta, nhiều lắm cũng chỉ bán thân bất toại mà thôi, thật đấy.

Trái tim Diêm Thế Tỏa co rút mạnh, lại nghe Thường Nhạc tiếp tục nói:

- Chính xác mà nói là hạ thân bất toại.

Nghe nói như thế, Diêm Thế Tỏa cảm thấy mình muốn điên rồi, lại nghe giọng điệu Thường Nhạc cảm khái rất trữ tình nói:

- Ôi một người đàn ông mà hạ thân bất toại thì còn sống có ý nghĩa gì đâu.

- Đừng nói nữa, tôi đồng ý.

Diêm Thế Tỏa điên cuồng hét lên, cả người thoạt nhìn đã thấy tinh thần muốn phát điên.

Thường Nhạc lúc này rất hài lòng đỡ tên béo dậy, còn rất nhiệt tình vỗ bụi trên người cậu, vô sỉ vỗ bả vai người này như huynh đệ tốt. Sau đó hắn nhìn Diêm Thế Tỏa nhẹ nhàng nói:

- Như vậy mới phải chứ, xin chờ một lát, tôi có một vị trợ thủ rất chuyên nghiệp sẽ đến xử lý khoản tài chính khổng lồ này của ông. Yên tâm, tất cả đều rất thuận lợi kín kẽ, bất kể cơ quan chấp pháp nào cũng không thể kiểm tra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Gia Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook