Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 64: Dùng Xử Nữ giải quyết bọn chúng

Dạ Thải Hoa

23/04/2014

Nhìn từ góc độ của hai người, Thường Nhạc trên cơ bản không thể tránh, chỉ có thể nghênh đón ngoan chiêu của hai người.

Đột nhiên, sương mù màu trắng sinh ra đầy trời, lượn lờ vây quanh Thường Nhạc. Tóc đen phóng khoáng trên đầu bay lên, mang theo lực độ, giống như ám khí có thể gây tổn thương người. Tiếng vang phần phật của vạt áo, trong không khí xuất hiện mấy tàn ảnh. Sau đó, toàn bộ yên tĩnh lại…

Hứa Quy Lâm và Lưu Manh đều chụp vào khoảng không, đợi đến khi bọn chúng phanh lại thân thể đưa mắt nhìn xung quanh, cằm đều thiếu chút nữa nện xuốt mặt đất. Không chỉ không thấy Thường Nhạc đâu, mà Hoàng Phiêu Nhiên cũng mất tích, bọn chúng chỉ thấy hai bóng đen lướt dọc về phía Đông.

- Đuổi!

Lưu Mãnh hét lên một tiếng liền đuổi theo.

- Lưu huynh, cẩn thận là kế dụ địch!

- Không quản được nhiều như vậy, gọi điện thoại bảo Chu tiền bối đến trợ trận!

Hứa Quy Lâm vừa nghe đến ba chữ ‘Chu tiền bối’, thần sắc dừng một chút, cùng Lưu Mãnh cùng nhau biến mất trong đêm tối.

- Tả Thủ, lập tức thông báo với bên kia, giao dịch đêm nay hủy bỏ!

Thường Nhạc cầm di động đứng bên trong một khu nhà cổ xưa ngoại thành thành phố C, nằm dưới chân hắn là Hoàng Phiêu Nhiên đang không ngừng run rẩy.

- Thiếu gia? Chúng ta… có thể đổi địa điểm giao dịch, đám cớm kia cũng không làm gì chúng ta được!

Giọng nói của Tả Thủ ở đầu bên kia điện thoại có chút kinh ngạc và khó hiểu.

- Anh làm theo, không cần hỏi nhiều.

Thanh âm của Thường Nhạc lập tức lạnh thêm vài phần.

- Vâng!

Cúp điện thoại, Thường Nhạc mỉm cười đi về phía Hoàng Phiêu Nhiên.

- Mày… mày muốn làm gì?

Hoàng Phiêu Nhiên quỳ rạp trên mặt đất không ngừng lăn lộn lùi về sau, giữa hai chân đã ướt đẫm một mảng.

Nhìn đêm tối khôn cùng, Thường Nhạc xoay người ngồi xổm trước mặt Hoàng Phiêu Nhiên, một tay cầm súng ngắn của Hoàng Phiêu Nhiên, một tay sờ sờ mái tóc bóng loáng tỏa sáng của gã, rất là tự tình nói:

- Cảnh sát Hoàng, đừng sợ, tao sẽ không làm gì đâu. Mày xem bầu không khí lúc này ốt như vậy, chi bằng chúng ta thổ lộ tâm tình, tâm sự chuyện cũ, mày cảm thấy thế nào?



- A?

Hoàng Phiêu Nhiên mở to hai mắt nhìn, thứ gì đó trong con mắt bắt đầu co rút lại. Gã biết Thường Nhạc sẽ không bỏ qua cho mình, Thường Nhạc càng khách khí, gã càng cảm thấy đáng sợ.

- Ai, hai anh em chúng mày đều có đức hạnh, bình thường người năm người sáu, đến lúc mấu chốt lại như xe bị tuột xích…

Vỗ vỗ đầu Hoàng Phiêu Nhiên, ấn đầu của gã xuống dưới đất, vùi dưới mặt đất. Dường như hoàn toàn không chú ý Hoàng Dật Nhiên đang khổ sợ giãy dụa, Thường Nhạc lại cảm thán nói:

- Chẳng lẽ bùn lầy thật không trát nên tường? Mày thật sự khiến tao quá thất vọng!

- Ô… A…

Sau khi cảm thấy lực đạo ở tay Thường Nhạc buông lỏng, Hoàng Phiêu Nhiên ra sức ngẩng đầu lên, giống như một con chó há miệng hít thở, hít hết cả bụi đất trên mặt vào đường hô hấp, lại bị nghẹn mà phát ra những tiếng ho khan kịch liệt, hai hàng nước mắt ngã nhào ra ngoài, lưu lại trên lớp tro bụi trên mặt hai đường rãnh mương nhỏ.

Bỗng dưng, gã ôm lấy đùi Thường Nhạc, góc cha gọi mẹ cầu khẩn nói:

- Thường Nhạc… À không, Nhạc thiếu gia! Van cầu ngài, tha cho tôi, van xin ngài bảo tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng cam lòng? Tôi có tình báo mà ngài muốn, tôi cam đoan ngài sẽ cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể hợp tác. Không, tôi nguyện ý không ràng buộc cung cấp thứ ngài muốn, tôi…

- Thật sự có chuyện tốt như vậy? Mày là quan binh tao là kẻ trộm, chúng ta cũng có thể hợp tác? Mày cho là đang đóng ‘Vô gian đạo’ à?

Thường Nhạc rất ‘giật mình’ nhìn Hoàng Dật Nhiên, vẻ mặt vô cùng khoa trương.

- Thật mà, tất cả đều là thật, tôi thề với trời…

Hoàng Dật Nhiên sống chết ôm lấy chân Thường Nhạc, chỉ thiếu thè lưỡi ra liếm đầu ngón chân Thường Nhạc mà thôi.

- Được rồi, nếu cảnh sát Hoàng có thành ý như vậy, vậy chúng ta lát nữa lại tiếp tục nói chuyện. Bây giờ, mày nghỉ ngơi một chút đi đã…

Còn chưa dứt lời, trong ánh mắt khó hiểu và hoảng sợ của Hoàng Phiêu Nhiên, Thường Nhạc nhấc chân đá bay gã ra ngoài. Giữa tiếng kêu thê thảm như giết heo, Hoàng Phiêu Nhiên giống như con diều đứt dây rơi xuống góc tường, phun ra một ngụm máu, rất cho thể diện mà ngất đi.

- Khốn kiếp!

Một tiếng thanh thúy giận dữ mắng mỏ vang lên toàn bộ căn phòng, chủ nhân của tiếng nói này là một em gái, sở dĩ dùng từ em gái để hình dung, là vì tuổi của cô ta không lớn.

Đây là một gian phòng làm việc bí mật của Cảnh sát, từ các thiết bị điện tử bốn phía để xem, rõ ràng là đang nghe trộm một số tin tức. Vài tên cảnh sát thè lưỡi, đều là bộ dạng giận mà không dám nói gì, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn nữ cảnh sát trẻ tuổi thoạt nhìn chức vụ khá cao đang ném ống nghe điện thoại kia.

Diệp Hoàng, năm nay hai mươi bốn tuổi, sinh ra trong gia đình trinh sát, từ 16 tuổi đã hỗ trợ cha mình phá một vụ kinh thiên đại án, danh chấn cả nước.

Vị em gái Diệp này chẳng những là Tổ trưởng Tổ trọng án trẻ tuổi nhất thành phố C từ trước đến nay, mà còn là vị hoa khôi Cảnh sát động lòng người. Bất kể là dung mạo thanh lịch thoát tục, khí chất uy nghiêm lạnh lùng hay là dáng người tức giận bay bổng, đều tỏa ra một sức hấp dẫn không gì sánh kịp.



Giờ phút này, Diệp Hoàng không còn vẻ bình tĩnh tỉnh táo như bình thường, người mù cũng nhìn ra được vẻ vô vùng phẫn nộ trên mặt cô ta.

Dáng người chừng một mét bảy kia mặc một bộ quần áo bình thường, áo màu trắng ngà kết hợp với váy đồng phục ngang gối màu lam đậm, khiến cô nhìn qua có vẻ thần thái sáng láng, anh khí kinh người. Nhưng hấp dẫn tầm mắt người ta nhất vẫn là bộ ngực cao ngất dị thường kia, bộ ngực không tính là quá kinh khủng nhưng lại cao ngất dị thường, rất tròn và đầy đặn khiến trang phục cảnh sát căng đến cực hạn, làm người ta có một loại ảo giác tùy thời đều có thể lột sạch quần áo.

- Đám cặn bã kia không ngờ lại hủy bỏ giao dịch!

Diệp Hoàng hừ lạnh một tiếng, lời này cũng không biết là nói với ai.

Nhưng có một điều có thể khặng định, bọn họ nhất định là nghe lén điện thoại của người nào đó, không phải Thường Nhạc thì chính là Tả Thủ, cho nên hiện tại cô có vẻ vô cùng căm phẫn.

Đột nhiên, một gã cảnh sát chỉ vào một điểm đỏ giống định vị GPS nói:

- Cảnh sát Diệp, người kia lại có động tĩnh rồi!

Diệp Hoàng sắc mặt vui vẻ, vội vàng hỏi:

- Tra được vị trí cụ thể chưa?

- Gần một kho chuyên để hàng hóa ngoại thành phía Tây.

- Điều động nhân sự, lập tức tới đó! Gọi cho tổng bộ, bảo bọn họ tăng nhân sự bọc đánh từ bốn phía!

- Hy vọng tin tức lần này của nhóc là chính xác.

Thường Nhạc đột nhiên nói những lời này với không khí, giống như đang tự nói.

- Yên tâm đi, thiếu gia, tin tức của tôi tuyệt đối đáng tin cậy!

Theo giọng nói quỷ dị âm trầm này, một thân ảnh vọt ra từ trong bóng tối.

Người trẻ tuổi này làm cho người ta có cảm giác kỳ quái không nói nên lời, giống như là sinh vật trời sinh ẩn nấp trong bóng đêm, thậm chí có lúc anh ta đứng bên cạnh bạn, bạn lại không hề cảm nhận được sự hiện hữu của anh ta. Chỉ đến khi anh ta nói chuyện, trên người mới tản ra một loại hơi thở máu tanh không lái đi được, bạn mới cảm nhận được anh ta tồn tại vô cùng khùng bố… Nhưng, bình thường đến lúc đó, những người phát hiện ra sự tồn tại của anh ta đều tiến vào Quỷ Môn quan.

Xử Nữ!

Thời điểm nhắc đến hai chữ này, khả năng là đa số mọi người đều sẽ miên man bất định.

Nhưng bạn có bao giờ nghĩ tới sẽ có một người tên là Xử Nữ không?

Đúng vậy, người trẻ tuổi trước mặt này tên gọi Xử Nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Gia Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook