Chương 298: Gió giục mây vần
Dạ Thải Hoa
06/02/2016
Hắc Long cảm thấy vô cùng hài lòng về đứa con rể mang tên Thường Nhạc kia, nhưng không gả Đệ Nhị Mộng ngay cho Thường Nhạc.
Nghe nói phải trải qua một thời gian thử thách, nếu đạt mới chính thức thăng cấp, nhưng trong lòng Thường Nhạc và Đệ Nhị Mộng đều rõ, quan hệ giữa hai người coi như là đã xác định rồi.
Việc đồng ý với Mafia tiến vào châu Âu cần phải xử lý, trừ chuyện đó ra thì mình và Nô cũng mất đi liên hệ, Thường Nhạc hiểu rằng mình phải nhanh chóng đến Nam Phi.
Đệ Nhị Mộng không đi, chỉ là khi Thường Nhạc từ biển trở về, cô dùng đôi môi anh đào nhỏ nhắn rung động lòng người của mình hôn nhẹ lên má của Thường Nhạc, chỉ là một nụ hôn lại làm dậy sóng ham muốn của Thường Nhạc.
Còn Đệ Nhị Mộng thì vẫn như thế, do vậy trong đầu Thường Nhạc lập tức nghĩ đến Huyễn Linh, bóng dáng ấy vụt đến nhanh như điện.
Không ngờ vừa mới vào phòng khách đã thấy cảnh sắc rung động lòng người.
Lúc này Huyễn Linh đang mặc chiếc áo ngủ màu trắng, dây áo buộc ngang eo, làm hiện rõ đường cong của khuôn ngực, cổ áo trễ xuống thấp.
Đôi gò bồng đảo trẻ trung dựng đứng, lộ ra một phần ba, càng làm cho thiếu nữ này thêm phần hấp dẫn.
Thường Nhạc cẩn thận nhìn lên, chiếc khe sâu và trắng như tuyết, nét quyến rũ đến vô cùng, Thường Nhạc thật muốn leo lên ngay lập tức, bắt lấy chúng, cảm nhận một chút, sau đó thưởng thức một cách nhiệt tình.
Đặc biệt là chiếc khe, cổ áo màu bạch kim kia rũ xuống ngực, làm cho bộ ngực xinh đẹp của thiếu nữ có thể phát huy hết tất cả sức hấp dẫn tiềm tàng trong đó.
Thường Nhạc say mê nhìn, cả người nóng lên, hắn thật sự muốn ôm Huyễn Linh vào lòng ngay tức khắc, do áo ngủ quá mỏng nên đã phát họa một cách tuyệt vời bức tranh với những đường cong đẹp đẽ của nàng.
Huyễn Linh lén nhìn đằng sau Thường Nhạc, cô thấy đôi mắt của hắn giống hết của sói, đôi mắt này đối với các cô thiếu nữ đa tình không những không đáng sợ, mà còn mang tính kích thích, sự ham muốn và chờ mong.
Huyễn Linh tất nhiên nhìn thấy, phía dưới của Thường Nhạc đã biến thành lều trại trong chiếc quần, chỗ đó của Thường Nhạc lợi hại thế nào, mấy hôm nay cô đã biết, điều này làm cho cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nghĩ như vậy, Huyễn Linh nhận ra bụng dưới của mình đã bắt đầu nóng lên.
Vừa đúng lúc này, Thường Nhạc không thể chịu đựng được nữa, liền mạnh mẽ tiến lên, ôm Huyễn Linh từ phía sau, cách lớp quần áo mỏng manh đó, dùng vật đàn ông cứng rắn đó đâm trúng vào nơi sâu thẳm trong người Huyễn Linh.
- Ưm… a…!
Huyễn Linh rên rỉ một cách thoải mái.
Hai tay Thường Nhạc vươn đến trước ngực Ảo Linh, tham lam nắm chặt lấy chúng, dùng sức vuốt ve, thật là tuyệt.
Đôi gò bồng đảo co dãn liên tục.
Trong lúc xoa nắn cặp bánh bao hấp của Huyễn Linh, dục hỏa của Thường Nhạc càng thêm bùng cháy.
Huyễn Linh rên rỉ một tiếng, hé mắt nhìn vật đàn ông đang rục rịch của Thường Nhạc rồi nói: - Anh nằm trên giường đợi em nhé, em đi tắm cái đã.
Nhưng Thường Nhạc lại lười biếng không đi.
Lúc này Huyễn Linh đã cởi hết quần áo, cô để chúng trên móc treo đồ, bắt đầu cởi chiếc quần nhỏ xíu.
Dục vọng của Thường Nhạc đã hoàn toàn được thắp lên.
Huyễn Linh giả vờ không nhìn ra điều gì, thật ra cô sớm biết phản ứng của Thường Nhạc, hơn nữa phản ứng ấy phản xạ lại khiến dục hỏa trong cô càng mãnh liệt hơn lúc nãy, cô cảm thấy mặt mình nóng lên. Huyễn Linh đã cởi sạch đồ, cô đứng dưới vòi sen, vặn nó, dòng nước rơi xuống tưới lên thân hình trắng như tuyết của cô.
Khuôn mặt hột dưa chuẩn, đôi mắt to long lanh, chiếc mũi nhỏ và thẳng, cái miệng nhỏ nhắn, cái cổ cao cao, trắng trẻo, cánh tay thon dài, bàn tay nhỏ xinh, trắng mịn.
Khuôn ngực đầy đặn, chiếc eo thon, phần hông hình dạng kích thước đặt đúng chỗ, đôi chân thon dài.
Lúc này Huyễn Linh đang gỡ chiếc kẹp tóc màu đen ra, mái tóc tựa như thác nước xõa xuống sau lưng, khi cô sửa sang lại mái tóc của mình, do hai cánh tay nâng lên sau ót nên bộ ngực tự nhiên nhô lên.
Người Thường Nhạc đột nhiên dán lên trên, thủy triều mùa xuân dâng lên trong nhà tắm.
Hai người sửa soạn xong, khi bước ra khỏi nhà tắm liền trông thấy Tiểu Bảo với sắc mặt cổ quái đang đi đến.
Tiểu Bảo nhìn Thường Nhạc, sau đó lại nhìn Huyễn Linh, bỗng nhiên phát ra một câu: - Đàn ông chỉ là động vật thân dưới, Tiểu Bảo cuối cùng cũng đã nhìn rõ rồi!
- Đúng vậy!
Thường Nhạc không nói gì, đứa con nít mang tên Tiểu Bảo này, làm sao hiểu được cảnh giới cao nhất trong niềm sung sướng giữa đàn ông và đàn bà!
Người anh em Vô Nhai và Hải Văn lần lượt bước tới, Thường Nhạc trông thấy vài thuộc hạ thân thủ siêu phàm, cười nhạt, nói: - Đi thôi, chúng ta chào tạm biệt Koinu, sao đó trở về Nam Phi.
Sở Phi Dương có cảm giác sắp điên lên.
Từ khi đại chiến tướng số một dưới tay cha - Lực Hoàng chết, uy tín của gã đã bị khiêu khích nghiêm trọng.
- Con trai của ông trùm xã hội đen phía Nam Sở Thiên Hùng là một bao cỏ!
Lời này truyền đến tai Sở Phi Dương, lửa giận trong lòng gã đã hoàn toàn bốc lên.
Gã cần tìm một nơi để giải tỏa tâm lý.
Nhưng Sở Phi Dương là người thông minh, gã hiểu Điểm G bây giờ cũng không dễ đối phó, cho dù Thường Nhạc đã rời khỏi Trung Quốc.
Tả Thủ và Cổ Tư Văn vừa về nước, bọn họ không phải là nhân vật bình thường, nếu bản thân mình lại thất bại thì sợ rằng muốn xoay chuyển uy tín cũng khó.
Cho nên bản thân nhất định phải thắng, hơn nửa còn phải thắng đẹp, nhưng mục tiêu cuối cùng sẽ nhắm vào ai đây?
- Sở thiếu gia, tôi thật sự có thể giúp được cậu.
Âm thanh lạnh lùng đột nhiên vang lên bên cạnh Sở Phi Dương.
- Anh là ai?
Đồng tử Sở Phi Dương co lại, có thể coi xã hội đen phía Nam là chỗ không người, đối phương nhất định không phải là nhân vật tầm thường.
- Tôi là ai ư? Không cần gấp gáp, cậu phải chú ý: tôi là bạn của cậu, là người bạn có thể giúp cậu! Khuôn mặt trắng bệch xuất hiện trước mặt Sở Phi Dương, thoạt nhìn có cảm giác bệnh hoạn, không có tiếng bước chân, điều này làm cho người ta không khỏi nghĩ đến hai chữ: hồn ma!
Sở Phi Dương quan sát người thanh niên trẻ tuổi thần bí trước mặt mình bằng ánh mắt nghiền ngẫm, rồi hơi chuyển đề tài, nói: - Anh dựa vào gì khiến tôi tin anh? Ai dám bảo đảm anh không phải là kẻ thù của tôi?
Người bí ẩn cười nhạt: - Có chút việc không cần bảo đảm nhưng lại có ích, giống như cậu và Thường Nhạc không có bất cứ thù oán nào nhưng hắn cướp đi phụ nữ của cậu, biến cậu thành loài phế vật!
Toàn thân Sở Phi Dương run rẩy kịch liệt, chuyện bản thân biến thành phế vật luôn là nỗi đau tận sâu trong lòng gã, đàn ông, một người đàn ông tràn đầy sinh lực, đột nhiên biến thành thái giám, thật là đau đớn!
Gã nắm tay lại, ánh mắt bắt đầu nghi ngờ, trở nên điên cuồng: - Được, cho dù anh là ai, chỉ cần có thể giúp tôi đối phó với Thường Nhạc, tôi sẽ đồng ý mọi điều kiện.
Nghe lời nói này, người bí ẩn nở nụ cười tà ác.
Mấy ngày không gặp, sắc mặt Koinu tốt lên rất nhiều, hai bên má cũng hồng hào lên rồi.
Koinu xúc động bước lên phía trước, cầm tay Thường Nhạc và nói: - Cảm ơn Thường Nhạc kun!
Thường Nhạc cười nói: - Chúng ta là bạn bè, cũng là đồng minh, chuyện của hội Hắc Long cũng là chuyện của Thường Nhạc tôi. Nếu không phải do thực lực chưa đủ thì tôi nhất định sẽ giúp cậu lấy lại địa bàn.
Koinu cũng hiểu được, bọn Mafia châu Âu, bộ đội bí ẩn Thiên Hoàng và tổ Sơn Khẩu, không có nhóm nào không phải là nhân vật độc ác. Gã hít thật sâu, nói: - Thường Nhạc kun có thể đàm phán với Mafia châu Âu, bảo vệ tổng bộ hội Hắc Long, Koinu đã vô cùng biết ơn. Những địa bàn đã mất, chỉ cần cho tôi một thời gian, tôi nhất định sẽ cướp chúng về.
Nghe lời nói này, mắt Thường Nhạc chợt lóe lên, sớm biết, hôm nay quả thật đã hiện hình rồi, theo lời kể của đám người bí ẩn, trong lúc vài thế lực lớn vây hãm tổng bộ Hắc Long thì chắc chắn sẽ có một số nhân vật bí ẩn xuất hiện, những người này giống quái vật bất tử vậy, cho nên mới trì hoãn thời gian bị tiêu diệt của tổng bộ Hắc Long.
Hội Hắc Long thành lập được mấy trăm năm, là thế lực xã hội đen lớn thứ hai ở Nhật Bản, nếu dễ dàng tiêu diệt như vậy thì sợ rằng chỉ là một câu chuyện cười.
- Koinu à, dựa vào thế lực còn sót lại của hội Hắc Long thì muốn lấy lại địa bàn trước kia, chỉ sợ có chút khó khăn! Thường Nhạc tỏ ra nghi hoặc.
- Thường Nhạc kun, đi theo tôi nào!
Koinu cười quỷ dị, dẫn Thường Nhạc ra hậu viện của hội Hắc Long.
Đẩy từng chiếc cửa ngầm, Thường Nhạc nói thầm, những cánh cửa đơn gỉan này có thể cản trở bao nhiêu lần tấn công? Nếu như mình sai người đến giết hội Hắc Long, những cánh cửa thế này dùng cách nào để đánh tan trong thời gian ngắn nhất?
Cánh cửa cuối cùng được làm bằng đá, tay Koinu ấn vào trong thùng thiết bên cạnh, chiếc cửa đá lóe ra ánh hào quang màu trắng bạc, từ từ mở ra.
- Kiểm tra vân tay!
Mắt Thường Nhạc hơi động một chút, trải qua nhiều quá trình như vậy mới có thể bước vào, rốt cuộc bên trong có cái gì hay ho nhỉ?
- Mời Thường Nhạc kun xem!
Koinu tự tin và đắc ý chỉ vào đống dụng cụ bằng thủy tinh.
Tiếp xúc với những thi thể không còn sinh khí kia, Thường Nhạc nhăn mặt nói: - Không lẽ cậu muốn dùng người chết đánh giặc?
- Đúng vậy, chính là sử dụng bọn họ, nhưng họ không phải là người chết mà là người thuốc!
Koinu cười đắc ý, nói tiếp: - Bọn họ đều là người sống trải qua quá trình sử dụng thuốc nên đã biến thành thế này, còn bây giờ, cơ thể bọn họ có công dụng bất tử, muốn giết bọn họ thì cần phải tiêu diệt hoàn toàn cơ thể của họ.
Thường Nhạc nhíu mày, chậm rãi nói: - Không lẽ bọn họ không có ý thức gì sao?
- Có chứ, đương nhiên là có, ít nhất bọn họ có thể nghe thấy lời chỉ huy của tôi, có thể nhận ra ai là bạn ai là thù, nhưng có một chỗ vẫn chưa hoàn thiện, đó cũng là nguyên nhân khiến tôi không có cách nào sản xuất người thuốc với quy mô lớn.
Koinu nhìn sang Thường Nhạc.
Lòng Thường Nhạc hơi động, dùng người sống để chế thành người thuốc, vốn là chuyện mà nhân thần cộng phẫn, nhưng Koinu lại dẫn mình đến đây, chỉ sợ mục đích không chỉ là xem, khoe khoang đơn giản như vậy được.
Nghĩ đến đây, Thường Nhạc cười thản nhiên, nói: - Người anh em cứ nói, chỉ cần anh em có thể giúp thì nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Nghe nói phải trải qua một thời gian thử thách, nếu đạt mới chính thức thăng cấp, nhưng trong lòng Thường Nhạc và Đệ Nhị Mộng đều rõ, quan hệ giữa hai người coi như là đã xác định rồi.
Việc đồng ý với Mafia tiến vào châu Âu cần phải xử lý, trừ chuyện đó ra thì mình và Nô cũng mất đi liên hệ, Thường Nhạc hiểu rằng mình phải nhanh chóng đến Nam Phi.
Đệ Nhị Mộng không đi, chỉ là khi Thường Nhạc từ biển trở về, cô dùng đôi môi anh đào nhỏ nhắn rung động lòng người của mình hôn nhẹ lên má của Thường Nhạc, chỉ là một nụ hôn lại làm dậy sóng ham muốn của Thường Nhạc.
Còn Đệ Nhị Mộng thì vẫn như thế, do vậy trong đầu Thường Nhạc lập tức nghĩ đến Huyễn Linh, bóng dáng ấy vụt đến nhanh như điện.
Không ngờ vừa mới vào phòng khách đã thấy cảnh sắc rung động lòng người.
Lúc này Huyễn Linh đang mặc chiếc áo ngủ màu trắng, dây áo buộc ngang eo, làm hiện rõ đường cong của khuôn ngực, cổ áo trễ xuống thấp.
Đôi gò bồng đảo trẻ trung dựng đứng, lộ ra một phần ba, càng làm cho thiếu nữ này thêm phần hấp dẫn.
Thường Nhạc cẩn thận nhìn lên, chiếc khe sâu và trắng như tuyết, nét quyến rũ đến vô cùng, Thường Nhạc thật muốn leo lên ngay lập tức, bắt lấy chúng, cảm nhận một chút, sau đó thưởng thức một cách nhiệt tình.
Đặc biệt là chiếc khe, cổ áo màu bạch kim kia rũ xuống ngực, làm cho bộ ngực xinh đẹp của thiếu nữ có thể phát huy hết tất cả sức hấp dẫn tiềm tàng trong đó.
Thường Nhạc say mê nhìn, cả người nóng lên, hắn thật sự muốn ôm Huyễn Linh vào lòng ngay tức khắc, do áo ngủ quá mỏng nên đã phát họa một cách tuyệt vời bức tranh với những đường cong đẹp đẽ của nàng.
Huyễn Linh lén nhìn đằng sau Thường Nhạc, cô thấy đôi mắt của hắn giống hết của sói, đôi mắt này đối với các cô thiếu nữ đa tình không những không đáng sợ, mà còn mang tính kích thích, sự ham muốn và chờ mong.
Huyễn Linh tất nhiên nhìn thấy, phía dưới của Thường Nhạc đã biến thành lều trại trong chiếc quần, chỗ đó của Thường Nhạc lợi hại thế nào, mấy hôm nay cô đã biết, điều này làm cho cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nghĩ như vậy, Huyễn Linh nhận ra bụng dưới của mình đã bắt đầu nóng lên.
Vừa đúng lúc này, Thường Nhạc không thể chịu đựng được nữa, liền mạnh mẽ tiến lên, ôm Huyễn Linh từ phía sau, cách lớp quần áo mỏng manh đó, dùng vật đàn ông cứng rắn đó đâm trúng vào nơi sâu thẳm trong người Huyễn Linh.
- Ưm… a…!
Huyễn Linh rên rỉ một cách thoải mái.
Hai tay Thường Nhạc vươn đến trước ngực Ảo Linh, tham lam nắm chặt lấy chúng, dùng sức vuốt ve, thật là tuyệt.
Đôi gò bồng đảo co dãn liên tục.
Trong lúc xoa nắn cặp bánh bao hấp của Huyễn Linh, dục hỏa của Thường Nhạc càng thêm bùng cháy.
Huyễn Linh rên rỉ một tiếng, hé mắt nhìn vật đàn ông đang rục rịch của Thường Nhạc rồi nói: - Anh nằm trên giường đợi em nhé, em đi tắm cái đã.
Nhưng Thường Nhạc lại lười biếng không đi.
Lúc này Huyễn Linh đã cởi hết quần áo, cô để chúng trên móc treo đồ, bắt đầu cởi chiếc quần nhỏ xíu.
Dục vọng của Thường Nhạc đã hoàn toàn được thắp lên.
Huyễn Linh giả vờ không nhìn ra điều gì, thật ra cô sớm biết phản ứng của Thường Nhạc, hơn nữa phản ứng ấy phản xạ lại khiến dục hỏa trong cô càng mãnh liệt hơn lúc nãy, cô cảm thấy mặt mình nóng lên. Huyễn Linh đã cởi sạch đồ, cô đứng dưới vòi sen, vặn nó, dòng nước rơi xuống tưới lên thân hình trắng như tuyết của cô.
Khuôn mặt hột dưa chuẩn, đôi mắt to long lanh, chiếc mũi nhỏ và thẳng, cái miệng nhỏ nhắn, cái cổ cao cao, trắng trẻo, cánh tay thon dài, bàn tay nhỏ xinh, trắng mịn.
Khuôn ngực đầy đặn, chiếc eo thon, phần hông hình dạng kích thước đặt đúng chỗ, đôi chân thon dài.
Lúc này Huyễn Linh đang gỡ chiếc kẹp tóc màu đen ra, mái tóc tựa như thác nước xõa xuống sau lưng, khi cô sửa sang lại mái tóc của mình, do hai cánh tay nâng lên sau ót nên bộ ngực tự nhiên nhô lên.
Người Thường Nhạc đột nhiên dán lên trên, thủy triều mùa xuân dâng lên trong nhà tắm.
Hai người sửa soạn xong, khi bước ra khỏi nhà tắm liền trông thấy Tiểu Bảo với sắc mặt cổ quái đang đi đến.
Tiểu Bảo nhìn Thường Nhạc, sau đó lại nhìn Huyễn Linh, bỗng nhiên phát ra một câu: - Đàn ông chỉ là động vật thân dưới, Tiểu Bảo cuối cùng cũng đã nhìn rõ rồi!
- Đúng vậy!
Thường Nhạc không nói gì, đứa con nít mang tên Tiểu Bảo này, làm sao hiểu được cảnh giới cao nhất trong niềm sung sướng giữa đàn ông và đàn bà!
Người anh em Vô Nhai và Hải Văn lần lượt bước tới, Thường Nhạc trông thấy vài thuộc hạ thân thủ siêu phàm, cười nhạt, nói: - Đi thôi, chúng ta chào tạm biệt Koinu, sao đó trở về Nam Phi.
Sở Phi Dương có cảm giác sắp điên lên.
Từ khi đại chiến tướng số một dưới tay cha - Lực Hoàng chết, uy tín của gã đã bị khiêu khích nghiêm trọng.
- Con trai của ông trùm xã hội đen phía Nam Sở Thiên Hùng là một bao cỏ!
Lời này truyền đến tai Sở Phi Dương, lửa giận trong lòng gã đã hoàn toàn bốc lên.
Gã cần tìm một nơi để giải tỏa tâm lý.
Nhưng Sở Phi Dương là người thông minh, gã hiểu Điểm G bây giờ cũng không dễ đối phó, cho dù Thường Nhạc đã rời khỏi Trung Quốc.
Tả Thủ và Cổ Tư Văn vừa về nước, bọn họ không phải là nhân vật bình thường, nếu bản thân mình lại thất bại thì sợ rằng muốn xoay chuyển uy tín cũng khó.
Cho nên bản thân nhất định phải thắng, hơn nửa còn phải thắng đẹp, nhưng mục tiêu cuối cùng sẽ nhắm vào ai đây?
- Sở thiếu gia, tôi thật sự có thể giúp được cậu.
Âm thanh lạnh lùng đột nhiên vang lên bên cạnh Sở Phi Dương.
- Anh là ai?
Đồng tử Sở Phi Dương co lại, có thể coi xã hội đen phía Nam là chỗ không người, đối phương nhất định không phải là nhân vật tầm thường.
- Tôi là ai ư? Không cần gấp gáp, cậu phải chú ý: tôi là bạn của cậu, là người bạn có thể giúp cậu! Khuôn mặt trắng bệch xuất hiện trước mặt Sở Phi Dương, thoạt nhìn có cảm giác bệnh hoạn, không có tiếng bước chân, điều này làm cho người ta không khỏi nghĩ đến hai chữ: hồn ma!
Sở Phi Dương quan sát người thanh niên trẻ tuổi thần bí trước mặt mình bằng ánh mắt nghiền ngẫm, rồi hơi chuyển đề tài, nói: - Anh dựa vào gì khiến tôi tin anh? Ai dám bảo đảm anh không phải là kẻ thù của tôi?
Người bí ẩn cười nhạt: - Có chút việc không cần bảo đảm nhưng lại có ích, giống như cậu và Thường Nhạc không có bất cứ thù oán nào nhưng hắn cướp đi phụ nữ của cậu, biến cậu thành loài phế vật!
Toàn thân Sở Phi Dương run rẩy kịch liệt, chuyện bản thân biến thành phế vật luôn là nỗi đau tận sâu trong lòng gã, đàn ông, một người đàn ông tràn đầy sinh lực, đột nhiên biến thành thái giám, thật là đau đớn!
Gã nắm tay lại, ánh mắt bắt đầu nghi ngờ, trở nên điên cuồng: - Được, cho dù anh là ai, chỉ cần có thể giúp tôi đối phó với Thường Nhạc, tôi sẽ đồng ý mọi điều kiện.
Nghe lời nói này, người bí ẩn nở nụ cười tà ác.
Mấy ngày không gặp, sắc mặt Koinu tốt lên rất nhiều, hai bên má cũng hồng hào lên rồi.
Koinu xúc động bước lên phía trước, cầm tay Thường Nhạc và nói: - Cảm ơn Thường Nhạc kun!
Thường Nhạc cười nói: - Chúng ta là bạn bè, cũng là đồng minh, chuyện của hội Hắc Long cũng là chuyện của Thường Nhạc tôi. Nếu không phải do thực lực chưa đủ thì tôi nhất định sẽ giúp cậu lấy lại địa bàn.
Koinu cũng hiểu được, bọn Mafia châu Âu, bộ đội bí ẩn Thiên Hoàng và tổ Sơn Khẩu, không có nhóm nào không phải là nhân vật độc ác. Gã hít thật sâu, nói: - Thường Nhạc kun có thể đàm phán với Mafia châu Âu, bảo vệ tổng bộ hội Hắc Long, Koinu đã vô cùng biết ơn. Những địa bàn đã mất, chỉ cần cho tôi một thời gian, tôi nhất định sẽ cướp chúng về.
Nghe lời nói này, mắt Thường Nhạc chợt lóe lên, sớm biết, hôm nay quả thật đã hiện hình rồi, theo lời kể của đám người bí ẩn, trong lúc vài thế lực lớn vây hãm tổng bộ Hắc Long thì chắc chắn sẽ có một số nhân vật bí ẩn xuất hiện, những người này giống quái vật bất tử vậy, cho nên mới trì hoãn thời gian bị tiêu diệt của tổng bộ Hắc Long.
Hội Hắc Long thành lập được mấy trăm năm, là thế lực xã hội đen lớn thứ hai ở Nhật Bản, nếu dễ dàng tiêu diệt như vậy thì sợ rằng chỉ là một câu chuyện cười.
- Koinu à, dựa vào thế lực còn sót lại của hội Hắc Long thì muốn lấy lại địa bàn trước kia, chỉ sợ có chút khó khăn! Thường Nhạc tỏ ra nghi hoặc.
- Thường Nhạc kun, đi theo tôi nào!
Koinu cười quỷ dị, dẫn Thường Nhạc ra hậu viện của hội Hắc Long.
Đẩy từng chiếc cửa ngầm, Thường Nhạc nói thầm, những cánh cửa đơn gỉan này có thể cản trở bao nhiêu lần tấn công? Nếu như mình sai người đến giết hội Hắc Long, những cánh cửa thế này dùng cách nào để đánh tan trong thời gian ngắn nhất?
Cánh cửa cuối cùng được làm bằng đá, tay Koinu ấn vào trong thùng thiết bên cạnh, chiếc cửa đá lóe ra ánh hào quang màu trắng bạc, từ từ mở ra.
- Kiểm tra vân tay!
Mắt Thường Nhạc hơi động một chút, trải qua nhiều quá trình như vậy mới có thể bước vào, rốt cuộc bên trong có cái gì hay ho nhỉ?
- Mời Thường Nhạc kun xem!
Koinu tự tin và đắc ý chỉ vào đống dụng cụ bằng thủy tinh.
Tiếp xúc với những thi thể không còn sinh khí kia, Thường Nhạc nhăn mặt nói: - Không lẽ cậu muốn dùng người chết đánh giặc?
- Đúng vậy, chính là sử dụng bọn họ, nhưng họ không phải là người chết mà là người thuốc!
Koinu cười đắc ý, nói tiếp: - Bọn họ đều là người sống trải qua quá trình sử dụng thuốc nên đã biến thành thế này, còn bây giờ, cơ thể bọn họ có công dụng bất tử, muốn giết bọn họ thì cần phải tiêu diệt hoàn toàn cơ thể của họ.
Thường Nhạc nhíu mày, chậm rãi nói: - Không lẽ bọn họ không có ý thức gì sao?
- Có chứ, đương nhiên là có, ít nhất bọn họ có thể nghe thấy lời chỉ huy của tôi, có thể nhận ra ai là bạn ai là thù, nhưng có một chỗ vẫn chưa hoàn thiện, đó cũng là nguyên nhân khiến tôi không có cách nào sản xuất người thuốc với quy mô lớn.
Koinu nhìn sang Thường Nhạc.
Lòng Thường Nhạc hơi động, dùng người sống để chế thành người thuốc, vốn là chuyện mà nhân thần cộng phẫn, nhưng Koinu lại dẫn mình đến đây, chỉ sợ mục đích không chỉ là xem, khoe khoang đơn giản như vậy được.
Nghĩ đến đây, Thường Nhạc cười thản nhiên, nói: - Người anh em cứ nói, chỉ cần anh em có thể giúp thì nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.