Chương 363: Lộ Đức Đến Rồi
Dạ Thải Hoa
16/02/2016
Thường Nhạc dù thế nào cũng không ngờ Lộ Đức sẽ đánh lén mình, bàn tay nhỏ mảnh khảnh kia tức thì gõ vào đầu Thường Nhạc.
Nhìn chung dưới tình hình này, với thân thủ của Thường Nhạc, đừng nói là đánh chính mình, cho dù đối phương vừa mới bắt đầu, thì bản thân cũng có thể cảm nhận .
Nhưng lần này Lộ Đức thật sự quá giảo hoạt, động tác của cô rất nhanh, nhưng không có sức, nếu dùng sức mà nói, thì sức mạnh nội lực trong cơ thể Thường Nhạc sẽ tự nhiên nảy sinh phản ứng .
Như vậy Lộ Đức đánh lén sẽ không công mà lui, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn tương phải, cái ót đột ngột vang lên tiếng kêu.
- Hắc hắc hắc hắc!
Tiểu Bảo đầu tiên mỉm cười, cái kiểu cười gian xảo ấy, âm thanh dâm đãng, tưởng chừng như muốn lấy mạng người khác, quả thật điệu cười đó chỉ có thể của Tiểu Bảo.
Phải biết rằng, nơi này Tiểu Bảo đi từ bên Thường Nhạc đến cái ót kia nhiều nhất, cũng vang dội nhất, bình thường cô muốn trả thù Thường Nhạc, nhưng như vậy thực sự còn khó hơn lên trời .
- Bảo bối, lâu như vậy mà không gặp, em dùng cách này để chào đón tôi sao? Thường Nhạc vẻ mặt ngây thơ, Lộ Đức còn không kịp phản ứng, đã bị hắn ôm chặt vào trong lòng.
- Tôi tới để đòi lại một thứ.
Lộ Đức cố gắng vùng vẫy một lúc, nhưng không được, cuối cùng là lựa chọn phải để yên, ánh mắt nàng hung dữ nhìn Thường Nhạc, dường như chỉ muốn Thường Nhạc buông lỏng tay, cô sẽ lập tức đánh cho hắn một trận.
- Một thứ?
Thường Nhạc hơi ngẩn ra, cười tà tà nói: - Em muốn gì, tôi sẽ cho nàng cái đó. Thứ quý giá nhất của tôi bất cứ lúc nào cũng có thể đem tặng cho em.
Lúc này nơi Thường Nhạc đứng có hơn nửa là thủ lĩnh của Điểm G, hiển nhiên chính là một cái trò lưu manh, Như Vân nhìn rồi chớp chớp mắt, long tin đối với việc thu lại địa bàn của cha ở Tam Giác Vàng giảm bớt hai phần.
Mặt Lộ Đức cũng không bất giác đỏ lên, tên đáng chết này, bóp chết hắn, bóp chết hắn, miễn cưỡng lắm mới khống chế được sự kích động này, cô ngọt ngào cười nói: - Tôi muốn anh trai cùng tôi về Anh!
- Quang Minh?
Thường Nhạc sửng sốt, chuyện này cũng sẽ không làm giả được. Đám thuộc hạ hút máu của Quang Minh đều ở Trung Quốc, mà Quang Minh hẳn là ở cùng một chỗ với Bá Vương.
Nói vậy, Lộ Đức tìm Quang Minh hẳn là thuận tiện hơn so với tìm chính mình a.
Nghĩ đến đây, hắn cười kỳ lạ. Nói: - Bảo bối, xem ra em vẫn là còn nhớ tôi, bảo tên nhóc Quang Minh kia về, đây không phải là việc có thể nói một câu mà được.
- Vậy anh tôi ở đâu? Lộ Đức trực tiếp loại bỏ cách xưng hô ám muội của Thường Nhạc, trên mặt lộ vẻ chờ mong, nói.
- Chẳng lẽ không phải ở Nam Phi?
Thường Nhạc cũng ngây ngẩn cả người, dựa vào cái tính ấy của Quang Minh, làm sao có thể chạy loạn? Chẳng lẽ lại có thằng ranh con nào lừa gã? Nghĩ đến đây. Thường Nhạc nhất vỗ ngực, nói: - Yên tâm, trước hãy ở lại đây hai ngày, cho dù Quang Minh chui xuống địa ngục, tôi cũng sẽ lôi trở về.
- Chị gái xinh đẹp, chị tuyệt đối đừng ngốc vậy. Thật sự nghe theo lời lão đại mà ở lại, buổi tối anh ta nhất định sẽ chui vào giường của chị, sau đó biến chị thành người của anh ta. Ha ha đến lúc đó gạo đều nấu thành cơm rồi, tất cả đều đã muộn.
Tiểu Bảo thân thiện nhìn sang phía Lộ Đức.
Thường Nhạc thiếu chút nữa là ngất đi, tiểu nha đầu đáng chết này, ăn của mình, mặc của mình, cuối cùng lại phản bội mình, mà Lộ Đức mặt đỏ phừng phừng .
Cô yêu thương đau lòng ôm Paula nhỏ vào ngực mình, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Thường Nhạc: - Anh đến đứa nhỏ cũng sẽ không bỏ qua sao?
Quả nhiên, Tiểu Bảo gật gật đầu ấm ức - Buổi đêm gió cao không trăng ấy, anh ta leo lên giường của em, Tiểu Bảo còn rất nhỏ, sẽ có con mất, chị, chị có tiền cho em phá thai không?
- Bịch!
Nghe được câu này, Thường Nhạc thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh, qua những gì Tiểu Bảo miêu tả, một anh chàng vốn khôi ngô tuấn tú, phóng khoáng như mình quả thực biến thành một tên súc sinh!
- Đáng thương quá, cái tên đáng chết nhà anh, sắc lang, thổ phỉ, đồ pê đê! L ộ Đức phẫn nộ, buột miệng nói ra những đều đó.
- Đại tiểu thư, em đừng chửi bới tôi là pê đê được không? Ha ha em tới thử xem, em nhìn bộ dáng Tiểu Bảo mà xem, nó còn chưa trưởng thành, bản thiếu gia sao có thể có hứng thú chứ?
Thường Nhạc đột nhiên cảm thấy tính tình mình kỳ thật rất tốt, không ngờ có thể nhẫn nại để mà giải thích.
Tiểu Bảo chuyển ánh mắt, nói: - Chị, lão Đại nói nuôi em cho mập rồi làm thịt, hiện tại anh ta còn nuôi một người nữa ở trong tổng bộ đấy!
- Chị Tiểu Bảo!
Tiểu Bảo vừa dứt lời, Linh Nhi đáng yêu đã chạy tới.
- TMD người xui xẻo đến uống nước cũng lạnh buốt cả răng . Thường Nhạc hoàn toàn im lặng, Tiểu Bảo thì trái lại, cô chà xát ngón tay, bộ mặt đáng thương, nói: - Chị, cho chút RMB đi!
Lộ Đức cố gắng hít một hơi, dịu dàng sờ đầu Tiểu Bảo: -Yên tâm, chị có chính là tiền, chị nhất định sẽ cho em rất nhiều tiền!
- Hi hi, thật sao?
Tiểu Bảo hai mắt sáng bừng lên, làm thế nào Lão Đại toàn biết những người có tiền vậy? Những ngày này càng qua càng thoải mái.
Bạch cảm giác mí mắt mình nháy liên tục, tục ngữ có câu, nháy mắt trái là phúc, nháy mắt phải là họa, nhưng mình thì nháy cả hai mắt, rốt cuộc là phúc hay là họa đây?
- MK, ông đây đến rồi!
Một âm thanh ngông cuồng tràn đầy giết chóc, Bạch hơi sững sờ, chẳng lẽ có người nổi điên? Lại dám chạy đến tổng bộ mình gây rối?
Đương nhiên, bản thân Bạch cũng không ở bên trong tổng bộ, gã cách tổng bộ có chừng hai dặm, mà những cao thủ ở đây tuyệt đối cảnh giác, không cần ba phút là có thể bắt được gã.
Lúc ánh mắt Bạch nhìn chăm chú, gã chỉ thấy thân hình phía trước chuyển động, cuối cùng nhất là có thể phân biệt nhận rõ ràng bắt đầu vị trí và cuối cùng xuất hiện vị trí của đối thủ.
- Thật là nhanh!
Bạch hít một hơi khí lạnh, mình đã tính cao thủ dị năng, nhưng bây giờ chính bản thân mình thậm chí ngay đến bóng dáng đối phương cũng không thể nắm bắt được, thật không thể tin nổi.
Thuộc hạ bên cạnh Bạch đã móc súng lục ra. Viên đạn kia nhanh như tia chớp bắn về phía hình ảnh mờ nhạt,
- Sảng khoái! Chỉ thấy bóng dáng ấy khẽ động đậy, viên đạn kia lại bị chính đối phương kẹp lại.
Động tác liên hoàn, hoàn toàn không có chút chậm trễ nào, đương nhiên, không ngừng chiến đấu tích lũy thêm kinh nghiệm.
- Giết!
Khi Quang Minh chú ý tập trung dồn sức, một loại khí hậu quỷ dị ở từng khu vực khác nhau chảy về phía anh ta, ánh mắt anh ta mắt loé lên, một sự kinh ngạc.
Không biết khi nào, thì bên cạnh không ngờ xuất hiện một thiếu nữ mềm yếu. Đối phương không ngờ hóa khí lam kiêm, nghênh lưng đánh tới. Sát khí hung ác sắc bén bị phong tỏa lại, một khi Quang Minh hơi mất tập trung tinh thần, sẽ bị đối phương vượt qua chém thành hai khúc .
Dòng khí vừa quen thuộc vừa xa lạ chuyển qua trong thân thể Quang Minh - Sát! Quang minh thét một tiếng đầy giận dữ, trong nháy mắt thân hình tiến vào cuồng hóa, nắm tay biến thành một dòng ảo ảnh, sức mạnh khổng lồ nhập vào cơ thể mà ra.
- Bịch bịch!
Quang Minh, thiếu nữ yếu đuối, Bạch ba người cùng lui về phía sau hai bước.
- Tiếp tục đi!
Quang Minh căn bản là không cần điều chỉnh hô hấp, thân hình lại lao đến, thiếu nữ yếu đuối và Bạch thoáng nhìn nhau, trong ánh mắt đồng thời lộ ra vẻ kinh hãi: - Điên rồi, người kia quả đúng là tên điên!
Quả thật, sau khi bước vào giai đoạn cuồng hóa, Quang Minh không khác kẻ điên là mấy, anh ta chỉ biết giết chóc, mục tiêu đã sớm dự định xong rồi, máu liền sôi trào lên. Mấy ttay cao thủ nghe tiếng liền chạy tới, bao vây xung quanh Quang Minh.
Mà Kerri cũng một hồi đau đầu, tên đáng chết này, dẫn theo hơn năm mươi tay cao thủ, nhưng lại xông lại đầu tiên, hơn năm mươi cao thủ đều bị ném về đến tận phía sau.
Nhìn đám người đông nghìn nghịt bao vây quanh Quang Minh, Kerri cảm thấy đau đầu, thực lực của mình kém xa so với đối phương, một khi tham gia vào, chỉ sợ tình huống sẽ rất không ổn, nhưng để Quang minh một mình đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, cho dù anh ta là thần cũng sẽ có lúc chết vì mệt.
- Ném bom cho bố!
Ánh mắt Kerri trở nên sắc bén hẳn, anh ta quyết đoán ra lệnh.
- Đổ mồ hôi !!
Những tên thuộc hạ kia cùng lúc sửng sốt, ném bom vào, như vậy mà Quang Minh không phải cũng
- Sợ cọng lông, Quang Minh là chiến tướng đánh không chết, bom với anh ta mà nói, không đáng là gì! Kerri hiểu được thời gian kéo dài càng dài, mình càng bất lợi.
- Thần ơi..., cứu cứu tôi!
Thường Nhạc vốn là muốn dẫn Lộ Đức tới phòng một mình nói chuyện riêng, lại không ngờ Tiểu Bảo dường như luôn bám theo đuôi Lộ Đức.
Cô ruốt cuộc là muốn phá hỏng chuyện tốt của mình, hay là vẫn muốn kiếm của Lộ Đức một ít tiền, dựa vào tình hình như vậy mà phát triển tiếp, thì phí Lộ Đức xuất giá sợ cũng nguy hiểm.
Như Vân thần sắc cổ quái nhìn Cao Tiếu và Huyết Hổ bọn họ nháo thành nhất đoàn, cô không kìm nổi lòng ngưỡng mộ, bọn người kia thoạt nhìn dường như người một nhà.
Hơn nữa Thường Nhạc tiến vào tình trạng càng giống cha mẹ của bọn họ hơn, hắn quan tâm đến sự trưởng thành của những tên thuộc hạ này, quan tâm đến cuộc sống của họ, mọi thứ tựa như ở trong dự liệu của Thường Nhạc .
- Như Vân, cô nói xem nếu như ném một ít đạn đạo vào Tam Giác Vàng, kết quả sẽ như thế nào? Không biết bắt đầu từ lúc nào, Thường Nhạc đi tới bên cạnh Như Vân.
Như Vân bị những lời Thường Nhạc dọa nhảy dựng lên, vẻ mặt cô kinh hãi nói: - Anh. . . Anh sẽ không phải sẽ cho nổ Tam Giác Vàng chứ?
Thường Nhạc sắc mặt cổ quái nói: - Cô dùng cái đầu nhỏ của mình tưởng tượng phong phú quá đấy, Tam Giác Vàng lớn như vậy, tôi phải dùng bao nhiêu đạn đạo? Tôi chỉ là muốn đem Tam Giác Vàng sửa lại thôi!
Như Vân nghe được câu nói của Thường Nhạc, trong lòng rốt cuộc lắng xuống, Tam Giác Vàng mặc dù là một khu tập trung thuốc phiện, nhưng dù sao đó cũng là nhà của mình .
Nếu quả thật nị hủy diệt, trái tim sẽ rất đau đớn.
- Vậy định sửa Tam Giác Vàng thành cái gì? Như Vân chân thành nói, cô hiểu được, người như Thường Nhạc, chuyện gì cũng làm ra được.
- Căn cứ quân sự!
Thường Nhạc trong đầu bất giác xuất hiện bóng dáng Diệp Linh Lung, có quan hệ quân khu đặc thù, tin rằng muốn làm một ít gì đó hẳn là rất thuận tiện rồi!
- Căn cứ quân sự ?
Như Vân kinh ngạc một lúc, kinh hồn táng đảm nói: - Anh sẽ không phải muốn thành lập quốc gia ở Tam Giác Vàng chứ?
- Ngốc mới làm như vậy! Thường Nhạc liếc mắt nhìn Như Mây, dung mạo xinh đẹp như vậy, nhưng nói năng thì lại không chịu suy nghĩ.
Nhìn chung dưới tình hình này, với thân thủ của Thường Nhạc, đừng nói là đánh chính mình, cho dù đối phương vừa mới bắt đầu, thì bản thân cũng có thể cảm nhận .
Nhưng lần này Lộ Đức thật sự quá giảo hoạt, động tác của cô rất nhanh, nhưng không có sức, nếu dùng sức mà nói, thì sức mạnh nội lực trong cơ thể Thường Nhạc sẽ tự nhiên nảy sinh phản ứng .
Như vậy Lộ Đức đánh lén sẽ không công mà lui, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn tương phải, cái ót đột ngột vang lên tiếng kêu.
- Hắc hắc hắc hắc!
Tiểu Bảo đầu tiên mỉm cười, cái kiểu cười gian xảo ấy, âm thanh dâm đãng, tưởng chừng như muốn lấy mạng người khác, quả thật điệu cười đó chỉ có thể của Tiểu Bảo.
Phải biết rằng, nơi này Tiểu Bảo đi từ bên Thường Nhạc đến cái ót kia nhiều nhất, cũng vang dội nhất, bình thường cô muốn trả thù Thường Nhạc, nhưng như vậy thực sự còn khó hơn lên trời .
- Bảo bối, lâu như vậy mà không gặp, em dùng cách này để chào đón tôi sao? Thường Nhạc vẻ mặt ngây thơ, Lộ Đức còn không kịp phản ứng, đã bị hắn ôm chặt vào trong lòng.
- Tôi tới để đòi lại một thứ.
Lộ Đức cố gắng vùng vẫy một lúc, nhưng không được, cuối cùng là lựa chọn phải để yên, ánh mắt nàng hung dữ nhìn Thường Nhạc, dường như chỉ muốn Thường Nhạc buông lỏng tay, cô sẽ lập tức đánh cho hắn một trận.
- Một thứ?
Thường Nhạc hơi ngẩn ra, cười tà tà nói: - Em muốn gì, tôi sẽ cho nàng cái đó. Thứ quý giá nhất của tôi bất cứ lúc nào cũng có thể đem tặng cho em.
Lúc này nơi Thường Nhạc đứng có hơn nửa là thủ lĩnh của Điểm G, hiển nhiên chính là một cái trò lưu manh, Như Vân nhìn rồi chớp chớp mắt, long tin đối với việc thu lại địa bàn của cha ở Tam Giác Vàng giảm bớt hai phần.
Mặt Lộ Đức cũng không bất giác đỏ lên, tên đáng chết này, bóp chết hắn, bóp chết hắn, miễn cưỡng lắm mới khống chế được sự kích động này, cô ngọt ngào cười nói: - Tôi muốn anh trai cùng tôi về Anh!
- Quang Minh?
Thường Nhạc sửng sốt, chuyện này cũng sẽ không làm giả được. Đám thuộc hạ hút máu của Quang Minh đều ở Trung Quốc, mà Quang Minh hẳn là ở cùng một chỗ với Bá Vương.
Nói vậy, Lộ Đức tìm Quang Minh hẳn là thuận tiện hơn so với tìm chính mình a.
Nghĩ đến đây, hắn cười kỳ lạ. Nói: - Bảo bối, xem ra em vẫn là còn nhớ tôi, bảo tên nhóc Quang Minh kia về, đây không phải là việc có thể nói một câu mà được.
- Vậy anh tôi ở đâu? Lộ Đức trực tiếp loại bỏ cách xưng hô ám muội của Thường Nhạc, trên mặt lộ vẻ chờ mong, nói.
- Chẳng lẽ không phải ở Nam Phi?
Thường Nhạc cũng ngây ngẩn cả người, dựa vào cái tính ấy của Quang Minh, làm sao có thể chạy loạn? Chẳng lẽ lại có thằng ranh con nào lừa gã? Nghĩ đến đây. Thường Nhạc nhất vỗ ngực, nói: - Yên tâm, trước hãy ở lại đây hai ngày, cho dù Quang Minh chui xuống địa ngục, tôi cũng sẽ lôi trở về.
- Chị gái xinh đẹp, chị tuyệt đối đừng ngốc vậy. Thật sự nghe theo lời lão đại mà ở lại, buổi tối anh ta nhất định sẽ chui vào giường của chị, sau đó biến chị thành người của anh ta. Ha ha đến lúc đó gạo đều nấu thành cơm rồi, tất cả đều đã muộn.
Tiểu Bảo thân thiện nhìn sang phía Lộ Đức.
Thường Nhạc thiếu chút nữa là ngất đi, tiểu nha đầu đáng chết này, ăn của mình, mặc của mình, cuối cùng lại phản bội mình, mà Lộ Đức mặt đỏ phừng phừng .
Cô yêu thương đau lòng ôm Paula nhỏ vào ngực mình, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Thường Nhạc: - Anh đến đứa nhỏ cũng sẽ không bỏ qua sao?
Quả nhiên, Tiểu Bảo gật gật đầu ấm ức - Buổi đêm gió cao không trăng ấy, anh ta leo lên giường của em, Tiểu Bảo còn rất nhỏ, sẽ có con mất, chị, chị có tiền cho em phá thai không?
- Bịch!
Nghe được câu này, Thường Nhạc thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh, qua những gì Tiểu Bảo miêu tả, một anh chàng vốn khôi ngô tuấn tú, phóng khoáng như mình quả thực biến thành một tên súc sinh!
- Đáng thương quá, cái tên đáng chết nhà anh, sắc lang, thổ phỉ, đồ pê đê! L ộ Đức phẫn nộ, buột miệng nói ra những đều đó.
- Đại tiểu thư, em đừng chửi bới tôi là pê đê được không? Ha ha em tới thử xem, em nhìn bộ dáng Tiểu Bảo mà xem, nó còn chưa trưởng thành, bản thiếu gia sao có thể có hứng thú chứ?
Thường Nhạc đột nhiên cảm thấy tính tình mình kỳ thật rất tốt, không ngờ có thể nhẫn nại để mà giải thích.
Tiểu Bảo chuyển ánh mắt, nói: - Chị, lão Đại nói nuôi em cho mập rồi làm thịt, hiện tại anh ta còn nuôi một người nữa ở trong tổng bộ đấy!
- Chị Tiểu Bảo!
Tiểu Bảo vừa dứt lời, Linh Nhi đáng yêu đã chạy tới.
- TMD người xui xẻo đến uống nước cũng lạnh buốt cả răng . Thường Nhạc hoàn toàn im lặng, Tiểu Bảo thì trái lại, cô chà xát ngón tay, bộ mặt đáng thương, nói: - Chị, cho chút RMB đi!
Lộ Đức cố gắng hít một hơi, dịu dàng sờ đầu Tiểu Bảo: -Yên tâm, chị có chính là tiền, chị nhất định sẽ cho em rất nhiều tiền!
- Hi hi, thật sao?
Tiểu Bảo hai mắt sáng bừng lên, làm thế nào Lão Đại toàn biết những người có tiền vậy? Những ngày này càng qua càng thoải mái.
Bạch cảm giác mí mắt mình nháy liên tục, tục ngữ có câu, nháy mắt trái là phúc, nháy mắt phải là họa, nhưng mình thì nháy cả hai mắt, rốt cuộc là phúc hay là họa đây?
- MK, ông đây đến rồi!
Một âm thanh ngông cuồng tràn đầy giết chóc, Bạch hơi sững sờ, chẳng lẽ có người nổi điên? Lại dám chạy đến tổng bộ mình gây rối?
Đương nhiên, bản thân Bạch cũng không ở bên trong tổng bộ, gã cách tổng bộ có chừng hai dặm, mà những cao thủ ở đây tuyệt đối cảnh giác, không cần ba phút là có thể bắt được gã.
Lúc ánh mắt Bạch nhìn chăm chú, gã chỉ thấy thân hình phía trước chuyển động, cuối cùng nhất là có thể phân biệt nhận rõ ràng bắt đầu vị trí và cuối cùng xuất hiện vị trí của đối thủ.
- Thật là nhanh!
Bạch hít một hơi khí lạnh, mình đã tính cao thủ dị năng, nhưng bây giờ chính bản thân mình thậm chí ngay đến bóng dáng đối phương cũng không thể nắm bắt được, thật không thể tin nổi.
Thuộc hạ bên cạnh Bạch đã móc súng lục ra. Viên đạn kia nhanh như tia chớp bắn về phía hình ảnh mờ nhạt,
- Sảng khoái! Chỉ thấy bóng dáng ấy khẽ động đậy, viên đạn kia lại bị chính đối phương kẹp lại.
Động tác liên hoàn, hoàn toàn không có chút chậm trễ nào, đương nhiên, không ngừng chiến đấu tích lũy thêm kinh nghiệm.
- Giết!
Khi Quang Minh chú ý tập trung dồn sức, một loại khí hậu quỷ dị ở từng khu vực khác nhau chảy về phía anh ta, ánh mắt anh ta mắt loé lên, một sự kinh ngạc.
Không biết khi nào, thì bên cạnh không ngờ xuất hiện một thiếu nữ mềm yếu. Đối phương không ngờ hóa khí lam kiêm, nghênh lưng đánh tới. Sát khí hung ác sắc bén bị phong tỏa lại, một khi Quang Minh hơi mất tập trung tinh thần, sẽ bị đối phương vượt qua chém thành hai khúc .
Dòng khí vừa quen thuộc vừa xa lạ chuyển qua trong thân thể Quang Minh - Sát! Quang minh thét một tiếng đầy giận dữ, trong nháy mắt thân hình tiến vào cuồng hóa, nắm tay biến thành một dòng ảo ảnh, sức mạnh khổng lồ nhập vào cơ thể mà ra.
- Bịch bịch!
Quang Minh, thiếu nữ yếu đuối, Bạch ba người cùng lui về phía sau hai bước.
- Tiếp tục đi!
Quang Minh căn bản là không cần điều chỉnh hô hấp, thân hình lại lao đến, thiếu nữ yếu đuối và Bạch thoáng nhìn nhau, trong ánh mắt đồng thời lộ ra vẻ kinh hãi: - Điên rồi, người kia quả đúng là tên điên!
Quả thật, sau khi bước vào giai đoạn cuồng hóa, Quang Minh không khác kẻ điên là mấy, anh ta chỉ biết giết chóc, mục tiêu đã sớm dự định xong rồi, máu liền sôi trào lên. Mấy ttay cao thủ nghe tiếng liền chạy tới, bao vây xung quanh Quang Minh.
Mà Kerri cũng một hồi đau đầu, tên đáng chết này, dẫn theo hơn năm mươi tay cao thủ, nhưng lại xông lại đầu tiên, hơn năm mươi cao thủ đều bị ném về đến tận phía sau.
Nhìn đám người đông nghìn nghịt bao vây quanh Quang Minh, Kerri cảm thấy đau đầu, thực lực của mình kém xa so với đối phương, một khi tham gia vào, chỉ sợ tình huống sẽ rất không ổn, nhưng để Quang minh một mình đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, cho dù anh ta là thần cũng sẽ có lúc chết vì mệt.
- Ném bom cho bố!
Ánh mắt Kerri trở nên sắc bén hẳn, anh ta quyết đoán ra lệnh.
- Đổ mồ hôi !!
Những tên thuộc hạ kia cùng lúc sửng sốt, ném bom vào, như vậy mà Quang Minh không phải cũng
- Sợ cọng lông, Quang Minh là chiến tướng đánh không chết, bom với anh ta mà nói, không đáng là gì! Kerri hiểu được thời gian kéo dài càng dài, mình càng bất lợi.
- Thần ơi..., cứu cứu tôi!
Thường Nhạc vốn là muốn dẫn Lộ Đức tới phòng một mình nói chuyện riêng, lại không ngờ Tiểu Bảo dường như luôn bám theo đuôi Lộ Đức.
Cô ruốt cuộc là muốn phá hỏng chuyện tốt của mình, hay là vẫn muốn kiếm của Lộ Đức một ít tiền, dựa vào tình hình như vậy mà phát triển tiếp, thì phí Lộ Đức xuất giá sợ cũng nguy hiểm.
Như Vân thần sắc cổ quái nhìn Cao Tiếu và Huyết Hổ bọn họ nháo thành nhất đoàn, cô không kìm nổi lòng ngưỡng mộ, bọn người kia thoạt nhìn dường như người một nhà.
Hơn nữa Thường Nhạc tiến vào tình trạng càng giống cha mẹ của bọn họ hơn, hắn quan tâm đến sự trưởng thành của những tên thuộc hạ này, quan tâm đến cuộc sống của họ, mọi thứ tựa như ở trong dự liệu của Thường Nhạc .
- Như Vân, cô nói xem nếu như ném một ít đạn đạo vào Tam Giác Vàng, kết quả sẽ như thế nào? Không biết bắt đầu từ lúc nào, Thường Nhạc đi tới bên cạnh Như Vân.
Như Vân bị những lời Thường Nhạc dọa nhảy dựng lên, vẻ mặt cô kinh hãi nói: - Anh. . . Anh sẽ không phải sẽ cho nổ Tam Giác Vàng chứ?
Thường Nhạc sắc mặt cổ quái nói: - Cô dùng cái đầu nhỏ của mình tưởng tượng phong phú quá đấy, Tam Giác Vàng lớn như vậy, tôi phải dùng bao nhiêu đạn đạo? Tôi chỉ là muốn đem Tam Giác Vàng sửa lại thôi!
Như Vân nghe được câu nói của Thường Nhạc, trong lòng rốt cuộc lắng xuống, Tam Giác Vàng mặc dù là một khu tập trung thuốc phiện, nhưng dù sao đó cũng là nhà của mình .
Nếu quả thật nị hủy diệt, trái tim sẽ rất đau đớn.
- Vậy định sửa Tam Giác Vàng thành cái gì? Như Vân chân thành nói, cô hiểu được, người như Thường Nhạc, chuyện gì cũng làm ra được.
- Căn cứ quân sự!
Thường Nhạc trong đầu bất giác xuất hiện bóng dáng Diệp Linh Lung, có quan hệ quân khu đặc thù, tin rằng muốn làm một ít gì đó hẳn là rất thuận tiện rồi!
- Căn cứ quân sự ?
Như Vân kinh ngạc một lúc, kinh hồn táng đảm nói: - Anh sẽ không phải muốn thành lập quốc gia ở Tam Giác Vàng chứ?
- Ngốc mới làm như vậy! Thường Nhạc liếc mắt nhìn Như Mây, dung mạo xinh đẹp như vậy, nhưng nói năng thì lại không chịu suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.