Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 262: Long Cung dưới đáy biển 2

Dạ Thải Hoa

19/11/2015

Long Cung

- @#%(@^, anh nghĩ là đang làm phim sao!

Trong đầu Thường Nhạc theo bản năng chửi một câu, trên miệng lại nói.

- Long Cung? Dưới đáy biển sao có thể xây dựng được những thứ này?

Đại Hán nhìn bộ dạng nghi hoặc của Thường Nhạc, gã cũng lười phải phí lời, trực tiếp dựng bàn tay to lên, nói.

- Những người muốn tiến vào Long Cung, phải qua được cửa ải của ta!

- Qua thế nào?

Thường Nhạc cười cợt, hổ không phát uy, hắn coi mình thành mèo ốm rồi.

Đại Hán dùng nắm tay vỗ vỗ ngực mình, ngạo nghễ nói.

- Ta đánh cậu ba quyền, cậu đánh lại ta ba quyền, ai gục xuống trước, kẻ đó thua!

Thường Nhạc vẻ mặt cổ quái nhìn tên này, lẽ nào gã có tật xấu? Thế này mà cũng kêu qua ải sao? Sau đấy, trên miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, nói.

- Được, tôi sẽ đánh anh ba quyền trước.

Đại Hán không nghĩ ngợi gì, liền gật đầu nói

- Được, động thủ đi.

- Tôi đến đây!

- Đến đi!

Thường Nhạc vung nắm đấm lên, sức mạnh như thủy triều vọt tới phía Đại Hán.

- Phanh!

Đại Hán thân hình lắc lư, sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh.

Thường Nhạc sững sờ, vừa rồi mặc dù không xuất hết năng lực ra nhưng lực đánh ra đó, cho dù là Quang Minh cũng sẽ bị đánh bay đi. Mà tên to con này lại như không có việc gì, có hơi chút không thể tin nổi!

Đem sự kinh ngạc này áp chế lại. Vẻ mặt Thường Nhạc trở nên nghiêm túc, không thể lật thuyền giữa biển được, nếu không thì thật quá mất mặt đi!

- Giết!

Nắm đấm của Thường Nhạc nhanh như chớp, nhanh chóng đánh ra.

Lần này vốn không cho Đại Hán cơ hội để phản ứng và chuẩn bị.

- Phanh!

Nắm đấm và cơ thể Đại Hán va chạm vào nhau, Đại Hán chỉ lùi về phía sau nửa bước.

- Choáng!

Thường Nhạc thiếu chút bị dọa nhảy dựng lên. Ở đáy biển, năng lực của bản thân bị trói buộc nhưng cũng không yếu đến mức độ này chứ? Năng lực phản kháng của đối phương có phần quá mạnh.

Đại Hán mở miệng cười, vỗ vỗ ngực nói.

- Nhanh chút đi, thêm một đấm nữa, sau đó là tới lượt ta!

Ánh mắt Thường Nhạc nheo lại, dựa theo phỏng đoán mà nói, cho dù phát huy ra năng lượng Khôi giáp Hắc Ám, đối phương cùng lắm chỉ bị lùi về sau vài bước mà thôi.

Nhưng nếu như năng lực của gã và khả năng chống đỡ cũng biến thái như nhau, một kẻ ung dung tự tại, xưng hùng xưng bá như mình e rằng sẽ thật mất mặt. Cũng không thể nằm rên rỉ trên mặt đất, đợi kẻ bị thương Tiểu Bảo đưa mình trở về ư?

Một cao thủ tuyệt thế, tới đáy biển rốt cuộc lại biến thành mèo ba chân, nói ra cũng làm cho người ta buồn bực.

Trong nháy mắt, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng.

- Đê tiện thì có điểm đáng khinh, dù sao vẫn hơn bị người khác đánh ngã.

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, nắm đấm Thường Nhạc bắt đầu hành động, như nhanh lại như chậm, dường như chất chứa vô số huyền cơ.

- Phanh!

Nắm đấm như bút pháo thần kỳ, đợi Đại Hán kịp phản ứng lại, gã đã cảm thấy một trận đau đơn ở phía dưới. Cả người như con tôm cong lại rúc vào nơi nào đấy.

Hóa ra nắm đấm của Thường Nhạc đánh trúng vào bộ phận quan trọng nhất của đàn ông.

Nếu như đang ở trên sàn thi đấu, e rằng Thường Nhạc sớm đã bị phạt đuổi ra ngoài, nhưng ở đây không phải là trận thi đấu. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười vô lại, nói.

- Hết cách rồi, anh lại không nói chỗ nào không được phép đánh. Ha ha, ông anh thật xin lỗi!

Lời vừa dứt, Thường Nhạc tự vỗ vỗ ngực.

- Đến đi, đến lượt anh rồi!



Đại Hán đau đớn không còn sức đứng dậy, làm sao còn có thể dánh ra ba quyền chứ.

Thường Nhạc thấy đối phương không có động tĩnh, mân mê bảo vệ phía dưới. Hắn cười hi hi nói.

- Nếu anh không nỡ đánh tôi ba quyền, vậy coi như tôi thắng, tạm biệt!

Nói xong nghênh ngang đi về phía Long Cung.

- Phanh!

Sự dao động mãnh liệt lúc trước lại truyền tới lần nữa.

Chính là cách đấy không xa, mắt Thường Nhạc sáng lên, rõ ràng, nha đầu Tiểu Bảo kia cũng có thế ở đâu đấy.

- Công chúa ư, đồ mê tiền đáng chết, có thể đánh đồng với nhau sao?

Thường Nhạc cảm khái lắc lắc đầu.

Cách khoảng trăm bước chân, Thường Nhạc lờ mờ nhìn thấy hai bóng hình cách đấy không xa. Nắm đấm của họ đánh lẫn nhau, tốc độ vô cùng nhanh. Mỗi lần đánh đều làm cho mực nước bốn phía dao động dữ dội.

Mà cách một khoảng thời gian, những mực nước kia sau khi tụ tập lại, sẽ phát sinh ra âm thanh long trời lở đất.

- Tiểu Bảo, Đệ Nhị Mộng!

Đi đến nơi gần hơn, khi nhìn rõ hai cái bóng kia, Thường Nhạc không kìm được thốt lên.

Chị em họ hai ngươi làm sao lại không nhìn thấy Thường Nhạc xuất hiện tại nơi này. Đệ Nhị Mộng theo bản năng dừng động tác lại, mặt đầy khiếp sợ nhìn Thường Nhạc.

Mà đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta thừa cơ đánh ra một quyền, đem Đệ Nhị Mộng đánh lùi về phía sau vài bước, rồi mới vô cùng vui vẻ chạy đến bên cạnh Thương Nhạc, nói.

- Anh Thường Nhạc, sao anh vào được Long Cung? Tấm rào chắn đó phải có mật ngữ do em đặc chế ra mới có thể mở được à. Còn nữa, chuyện em giúp anh bắt chị gái là thật nha, hiện tại anh tận mắt thấy rồi đó!

Cái loại rào cản ngôn ngữ thô tục này, Thường Nhạc đoán ngoài Tiểu Bảo ra căn bản không có người khác. Nhưng mà đối với Long Cung, thần kinh của Thường Nhạc lại chịu kích thích lớn, nói.

- Tiểu Bảo, nơi đây là Long Cung, em lại là công chúa, lẽ nào em là một con rồng.

Tiểu Bảo lấy tay sờ sờ đầu mình, cười hi hi nói.

- Yên tâm đi, em là người bình thường, trên đầu không có sừng đâu.

Ánh mắt Thường Nhạc theo bản năng hướng sang nhìn Đệ Nhị Mộng, lại nhìn trên mái tóc hơi hở ra của Đệ Nhị Mộng, dường như đang che dấu vật gì đó. Hắn có chút cổ quái nói.

- Thế chị của em……

Tâm trạng Tiểu Bảo căng thẳng, có một số câu không nói thành lời. Nếu Thường Nhạc lại giảm giá, thì chính mình lại không kiếm được bao nhiêu tiền. Cho nên cô trịnh trọng nói.

- Yên tâm, chị của ta là mỹ nữ hàng thật giá thật.

Đệ Nhị Mộng nghe hai kẻ này nói chuyện với nhau, cô gần như muốn ngất đi.

Em gái bảo bối vì tiền đem cô đi bán mà tên kia lại càng không biết xấu hổ…..

Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn sang Thường Nhạc, nói.

- Thường Nhạc, Long Cung chúng tôi không hoan nghênh anh, mời anh rồi khỏi cho!

Thường Nhạc liếc mắt nhìn Đệ Nhị Mộng, tươi cười nói.

- Dựa vào cái gì? Biển lớn là thuộc về vạn vật chúng sinh, ai cũng có thể ở lại nơi này. Cho nên em không có quyền yêu cầu tôi rời đi.

Nói ra những lời bất đắc dĩ này, làm cho Đệ Nhị Mộng hít thở không thông, chiếc miệng nhỏ của cô bĩu một cái.

- Không xong rồi!

Nhìn đến sự biến hóa của chị gái, Tiểu Bảo lập tức luống cuống. Cô vội vàng kéo tay Thường Nhạc, nói.

- Mau, chúng ta mau đi, nếu không không kịp mất.

- Sợ cái gì?

Thường Nhạc vô cùng kinh ngạc, lẽ nào Đệ Nhị Mộng thật lợi hại như vậy sao?

Đôi mắt xinh đẹp của Đệ Nhị Mộng nhìn chằm chằm Thường Nhạc, giọng nói vẫn vô cùng tức giận, nói.

- Anh rời đi, nhất định hiện tại phải rời đi.

Thường Nhạc cũng phát cáu, hắn vỗ tay của Tiểu Bảo, hùng dũng oai vệ nói.

- Ta không đi, em có thể làm gì tôi nào?

Đệ Nhị Mộng ngay khi Thường Nhạc dứt lời, cô bắt đầu hành động, động tác rất nhanh, cũng rất sắc bén.

Thường Nhạc cũng rất dứt khoát, Đệ Nhị Mộng xinh đẹp là không ai có thể thay thế được, cho dù cô tức giận cũng có sức hấp dẫn đặc biệt.

Đệ Nhị Mộng vừa đến trước mặt Thường Nhạc, Thường Nhạc liền quỷ dị cười lên, đôi tay hắn trực tiếp nắm lấy bộ ngực của Đệ Nhị Mộng.

- Anh…



Đệ Nhị Mộng không nghĩ Thường Nhạc sẽ dùng phương thức bỉ ổi này, sự công kích của cô thoáng chút chậm chạp. Điều này đối với Thường Nhạc mà nói, thế là đã đủ rồi.

- Mềm mại, mượt mà!

Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thỏa mãn. Tay hắn như đang ở trong chiêm bao, ra sức bóp ngực Đệ Nhị Mộng.

Cái loại tư vị này thật quá sung sướng!

Đệ Nhị Mộng bị Thường Nhạc sờ như vậy, cả người suýt chút nữa thì sơ lụi đi. Khuôn mặt cô đỏ bừng nhìn Thường Nhạc, nói

- Anh… đồ sắc lang bỉ ổi, vô sỉ, tôi muốn… giết anh!

Nụ cười của Thường Nhạc biến mất, hắn bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Đệ Nhị Mộng, nói.

- Khi lần đầu tiên nhìn thấy em. Tôi liền nhận định em phải thuộc về tôi, chỉ cần em gật đầu, tôi sẽ yêu thương em thật nhiều. Cho dù em không gật đầu, em cũng chỉ có thể thuộc về Thường Nhạc tôi. Bất kỳ người đàn ông nào khác đều không có tư cách chạm vào em.

Sắc mặt Đệ Nhị Mộng ngày càng khó coi, thân thể kịch liệt run rẩy.

- Không xong rồi, lần này chị thực sự tức giận rồi, chúng ta đi mau, lại chậm chễ chúng ta không đi được nữa đâu!

Tiểu Bảo nhìn bộ dạng của Đệ Nhị Mộng, cô lại kéo quần áo Thường Nhạc lần nữa, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương nói.

Thường Nhạc buồn bực nói.

- Chị em cũng sẽ không ăn thịt em, sợ cái gì chứ!

Vừa dứt lời cả người Thường Nhạc như bị sét đánh trúng, kịch liệt run rẩy, Thượng Đế ơi!

Ngay trước mắt, trên đầu Đệ Nhị Mộng xuất hiện Long giác, móng tay bắt đầu dài ra, thân thể bắt đầu lớn lên….

Một cỗ khí thế vô cùng cường đại che phủ trời đất, hướng về phía Thường Nhạc ép tới.

- Đi mau, chị em sau khi cuồng hóa lục thân cũng không nhận đâu.

Tiểu Bảo lại kéo quần áo Thường Nhạc lần nữa. Dễ nhận thấy, vết sẹo trên mặt cô. Có bao nhiêu vết đều là do Đệ Nhị Mộng sau khi cuồng hóa ban tặng cho.

Theo bản năng Thường Nhạc cảm thấy không ổn. Hắn cũng muốn cùng Tiểu Bảo rời đi, nhưng là rời đi như thế này không khỏi rất uất ức sao.

Hắn nắm chặt tay, trực tiếp xông về phía Đệ Nhị Mộng.

- Phanh!

Va chạm trắng trợn khiến thân hình Thường Nhạc dao động dữ dội, ngay sau đó Đệ Nhị Mộng lao đến.

- Thật là bá đạo!

Thường Nhạc ngang nhiên, tay hắn ở phía trước cong thành một đường cong quỷ dị, bao vây chặt lấy Đệ Nhị Mộng.

Đổ mồ hôi!

Thường Nhạc sửng sốt, Đệ Nhị Mộng căn bản không chịu được sự hạn chế, vậy mà trực tiếp xông về phía hắn.

- Đi mau!

Lần này Thường Nhạc không do dự nữa, trực tiếp kéo tay Tiểu Bảo nhanh chóng bỏ chạy ra xa.

- Công chúa điện hạ, đại công chúa đã phân phó, không cho phép người rời biển!

Vừa mới chạy đến tấm rào chắn, một thân hình to lớn liền ngăn trở đi lên.

Nhìn gương mặt quen thuộc của đối phương, Thường Nhạc thấy đau đầu. Tên này năng lực chống đỡ siêu cấp biến thái, nhanh như vậy đã hồi phục rồi, thật là làm cho người ta đau đầu đi!

- Anh có muốn kiếm tiền không?

Tiểu Bảo lười phải phí lời với Đại Hán, trực tiếp mở miệng nói.

Ánh mắt Đại Hán sáng lên, hưng phấn nói:

- Muốn, vô cùng muốn!

- Muốn là tốt rồi, ha ha. Tôi trả anh mỗi ngày 10 đô là, sau này anh có thể là vệ sĩ riêng của tôi. Không cần ở nơi này gác cửa nữa, thế nào?

Tiểu Bảo rất thẳng thắn nói.

Đại Hán nghe nói vậy, kích động suýt khóc thét lên.

- Tiểu công chúa, cô thật tốt. Thủ hạ nguyện sống chết trung thành với công chúa điện hạ!

- Mỗi ngày 10 đô, một tháng 30 đô, 1 năm 365 đô mỹ….. Phát tài rồi!

Đại Hán hưng phấn vỗ ngực, vội vàng theo sát Thường Nhạc bọn họ ra khỏi đáy biển.

Thường Nhạc xem ra phục hoàn toàn rồi.

Cao thủ siêu cấp biến thái như thế, 10 đô một ngày liền thuê mướn về được, thất là quá mất giá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Gia Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook