Chương 96: Thân thế hoành tráng
Dạ Thải Hoa
02/09/2015
Trở về gian phòng của mình, Thường Nhạc có một quyết định, ngày mai về thẳng trường học.
Hắn đột nhiên cảm thấy rất mệt, cũng không rõ là tại sao, chỉ là sự trầm mặc của Thạch Tán Y làm hắn cảm nhận được một sự đau lòng rất chân thực.
Một cái bóng màu tím, giống như loài sen cao quý trong cái ao ma thuật, lại giống như thỏ hoang trong dồi dào sức sống, thoát tiến vào trong phòng Thường Nhạc. Không có lấy điềm báo, Đồng Uyên trực tiếp áp chặt trên người Thường Nhạc giống như "Con cừu đói vồ con hổ", trên mặt là nụ cười tràn đầy sự hoạt bát dí dỏm, dùng đôi mắt quỷ mị mà trong veo nhìn Thường Nhạc.
Dường như, vừa bước vào đến cửa phòng đã nhận ra Thường Nhạc có cái gì đó không đúng. Đồng Uyên không ngừng nhướn mày nháy mắt, làm mặt xấu trêu trọc Thường Nhạc. Đáng tiếc là Thường Nhạc như con cá chết, căn bản không có phản ứng gì.
Cho đến một lúc sau, Thường Nhạc dường như đã lấy lại tinh thần, nhìn kẻ nằm sấp trên người mình. Đồng Uyên đang chu cái mỏ lên hờn dỗi không khỏi thất thanh cười:
- Tiểu nha đầu, đừng làm bộ này nữa, không lừa được ba đâu.
Quả nhiên vẻ mặt hờn dỗi của Đồng Uyên lập tức biến mất không tung tích, đổi thành vẻ mặt bị vạch trần âm mưu, sẵng giọng nói:
- Ai bảo ba không để ý tới con, hừ hừ…. có phải vì Đồng Uyên gọi ba là sư huynh, ba giận rồi đúng không?
Thường Nhạc rất thành thực gật gật đầu, kia ý nói là hắn quả thật đã giận rồi.
- Nhưng sư phụ ra lệnh cho Đồng Uyên chỉ có thể gọi ba là sư huynh thôi a….
Đồng Uyên chớp chớp dôi mắt thực đáng thương. Bộ dạng đó thoạt nhìn thật làm cho người ta thoạt nhìn mà không nhịn được mà nâng trong tay yêu thương. Chỉ nhìn thấy đôi mắt trân trâu làm cho người ta thán phục của Đồng Uyên đảo đảo, thì thầm nói:
- Lúc không có người có thể để Đồng Uyên gọi ba là “ba” không, khi có người sẽ gọi là sư huynh.
Cảm nhận được mùi hương thân thể tự nhiên từ trên người tiểu mỹ nhân truyền đến, nhìn dáng vẻ động lòng người của cô, Thường Nhạc có thể không đáp ứng sao?
- A!
Sau khi thấy Thường Nhạc gật đầu, Đông Uyên trụ lấy cổ Thường Nhạc sau đó tranh thủ yêu cầu nói:
- Vậy ba kể chuyện cho con nghe đi!
Thương Nhạc cười gượng:
- Ái… hiện tại, quả thực không có tâm tình, lần sau đi.
- Không được!
Đồng Uyên trừng đôi mắt trong xoe bắt đầu làm nũng, quấn lấy Thường Nhạc lăn lộn trên giường. Thân mật tiếp xúc cảm giác truyền đến nhanh như gió, mái tóc mầu bạc dài như thác nước nghiêng xuống, phủ lên trên mặt Thường Nhạc, hương thơm lặp đi lặp lại xộc thẳng vào mũi làm cho Thường Nhạc cùng lúc say mê, lại có chút hậm hực…. tiểu nha đầu, đừng ép bản thiếu gia phạm sai lầm chứ.
- Khụ khụ!
Mộ tiếng ho nhẹ nhàng lẫn lạnh lùng từ cửa truyền tới. Công Tôn Thị như một pho tượng nữ thần đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh nhưng lai có sự uy nghiêm không thể kháng cự.
Âm thanh này dường như mang theo ma lực, tiểu yêu nữ lập tức dáng vẻ siêu trần thoát tục, vẻ mặt giống như một đứa trẻ làm chuyện sai trái, chạy như bay ra khỏi phòng Thường Nhạc.
Thường Nhạc có chút lúng túng nhìn bà nội, vẻ mặt rất phong phú chỉ hehe qua quýt vài tiếng.
Công Tôn Thị dường như không nhìn thấy biểu cảm của Thường Nhạc, vẻ mặt như cũ bĩnh tĩnh như nước, lạnh lùng nói:
- Nhạc nhi, cháu và con gái nhà người ta chung chạ bừa bãi thế nào bà nội không quản, nhưng nhất định không thể có quan hệ thân mật cùng Đồng Uyên ….
Nói tới đây, đôi mắt nhìn không thấy đáy của Công Tôn Thị dường như có ẩn khuất điều khó nói gì đấy. Không đợi Thường Nhạc đưa ra thắc mắc, bà liền tiếp tục công bố đáp án:
- Chuyện cho đến hôm nay, bà nội cũng không dấu cháu nữa…. Đồng Uyên là thân thể Huyền Âm!
- Thân thể Huyền Âm?
Thường Nhạc kinh hô một tiếng, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất. Cái gọi là cơ thể Huyền Âm chính là một loại thể chất vô cùng quỷ dị trong giới Đông Phương huyền dị. Người con gái có loại tố chất này, đừng nói những người đàn ông bình thường, cho dù cùng vài ba người đàn ông để giao hợp cũng không tránh được kết cục hủy diệt thần xác.
- Cho nên…
Công Tôn Thị nhìn Thường Nhạc, trong bộ dáng đoan trang kia dường như ẩn núp ý cười:
- Nếu con muốn tiếp xúc cùng Đồng Uyên, phải tu luyện bí kíp Hiên Viên đến đệ tứ trọng mới không ngại….
Thường Nhạc tức thời thật muốn chết tâm, trời xanh ơi, mặt đất ơi, là vị thần tiên tỉ tỉ nào cùng chính mình không qua vậy….
Phải biết rằng, Thường Nhạc bây giờ tu luyện bí kíp Hiên Viên mới đến đệ nhất trọng tầng thứ 3. Khi nào thì mới đột phá bình cảnh đạt đến đệ nhị trọng còn là ẩn số chưa biết… Về phần đệ tứ trọng, đây là một oán niệm vĩnh viễn. Vì mạnh mẽ như tổ mẫu Công Tôn Thị cũng mới chỉ gần chạm đến ngưỡng cửa đệ tam trọng mà thôi…. Có thể nói như thế này, tu luyên Hiên Viên bí kíp đạt đến đệ tứ trọng tuyệt đối không thể so với cấp độ S của người dị năng.
Thường Nhạc giương mắt nhìn. Dùng ánh mắt trong sáng thuần khiêt lại vô cùng tuyệt vọng nhìn Công Tôn Thị:
- Bà Nội, bà xác định bà không lừa cháu chứ?
Công Tôn Thị có chút buồn cười nhìn Thường Nhạc, trong mặt ẩn chứa sự nhân từ và ý cười, cũng không trả lời.
Thường Nhạc cảm thấy toàn bộ thế giới đều tối sầm lại, bà nội trong trí nhớ dường như là từ trước đến giờ chưa bao giờ nói dối. Xong rồi, xong rồi, cho rằng hắn thuộc cấp nhân vật nhân tài siêu cấp, đợi luyện xong đệ tứ trọng đến râu cũng bạc trắng rồi…. Vì những tu sĩ bình thường hoặc những người dị năng, cùng kỳ cả đời đều không thể đạt tới cấp S, có thể đạt tới cấp A còn ít đến thảm thương. Tổ mẫu của hắn là Công Tôn Thị ở trong nước được tính là một trong những cao thủ không cao hơn cấp độ A.
Công Tôn Thị dường như rất thích nhìn bộ dạng ngạc nhiên của ai đó, trong hiền từ yên lặng từ đầu đến cuối đều mang ý cười.
Không ngờ Thường Nhạc rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh, dường như thế giới của hắn từ trước tới giờ không có sự bi thương và thất vọng. Với vẻ mặt khá vô lại nhìn Công Tôn Thị, ngữ khí như thể đứa cháu đang đòi kẹo bà nội:
- Bà nội, có phương pháp học cấp tốc không? Hoặc là, cho A Nhạc một chút linh đan thần dược, để cho đứa cháu ngoan của bà là cháu đây một phát tăng lên 100 năm công lực.
Công Tôn Thị không nhịn nổi cười, yêu thương vuốt đầu Thường Nhạc, chậm rãi nói:
- Bà nội sớm đã nói qua, Hiên Viên quyết tối kỵ nhất là học cấp tốc, hơn nữa, bà nội cũng không có linh đan thần dược như lời con nói. Do đó, tất cả đều phải dựa vào chính cháu….
Thường Nhạc biết rằng, tiếp theo Công Tôn Thị sẽ cùng hắn giảng giải cái gì mà đường rộng, cài gì mà tu thân dưỡng tính, cái gì mà tập trung tư tưởng. Vì không để lỗ tai bị tra tấn, Thường Nhạc lập tức chuyển vấn đề:
- Bà nội, có việc này A Nhạc muốn thỉnh giáo bà…. Con quen một cô gái, tên là Vũ Thì Tình, ngày sinh tháng đẻ của cô là…..
Chậm rãi nghe Thường Nhạc nói xong, ánh mắt yên tĩnh như nước giếng của Công Tôn Thị thoáng hiện sự ngạc nhiên. Loại nhân vật cấp thần tượng giống bà này căn bản không cầng giống giả thần giả thánh như vậy động thủ, chỉ là trong nháy mắt hình như phải cho ra một kết luận nào đó.
Thường Nhạc trên mặt tuy rằng bình tĩnh, ngữ khí lại vô tình lộ ra sự nôn nóng:
- Bà nội, cô ấy có là định mệnh một đời của con không?
Công Tôn Thị cũng không trả lời, chỉ khẽ gật gật đầu.
- Vậy làm sao hóa giải đây?
Giọng Thường Nhạc khẩn thiết lên.
Công Tôn Thị có chút tò mò nhìn Thường Nhạc hỏi:
- Con từ khi nào lại quan tâm đến việc sống chết của người khác?
Thường Nhạc hậm hực cười, biểu cảm trên mặt vô cùng trong sáng, lương thiện:
- Con quan tâm một chút tới nỗi khổ của quần chúng có được không?
- Vậy bà nội cũng không cần nói rồi, tất cả đều đã định trước, con hỏi cũng không vô ích.
- Không được ạ!
Thường Nhạc thiếu chút nữa sụp đổ, rất vô lại lôi kéo Công Tôn Thị:
- Việc không liên quan đã cho qua rồi, lần này có liên quan đến A Nhạc. Bà nội, bà đại phát từ bi đi mà….
Công Tôn Thị giống như chỉ thường xuyên tươi cười trước mặt Thường Nhạc. Có chút đau đầu nhìn đứa cháu nội duy nhất này, cười nói:
- Vậy tại sao lúc đầu không đồng ý theo bà khổ luyện hai năm. Điều này rất có ích đối với tu vi của cháu. Đến lúc đó cháu tự mình có thể suy tính rồi, không cần bà nội giúp đỡ nữa.
- Ái… cái này, sau này hẵng nói có được không?
Thường Nhạc có chút im lặng, rất nhanh liền phát huy diễn xuất. Chuẩn xác mà nói xuất ra tuyệt chiêu, lắc lắc tay Công Tôn Thị, một khóc, hai nháo, ba treo cổ nói:
- Bà nội, mau nói cho A Nhạc biết làm thế nào để hóa giải kiếp nạn của cô ấy, nếu không cháu tuyệt thực, cháu nhảy xuống biển, cháu…..
Khá buồn bục nhìn Thường Nhạc, Công Tôn Thị cao thâm khó dò phun ra sáu từ:
- Tìm đường sống trong cõi chết!
"Tìm đường sống trong cõi chết?" Thường Nhạc giật mình, đây là cái đáp án gì vậy?
- Chỉ có thể nói cho con biết bấy nhiêu đây, về phần những cái khác, ha ha, thiên cơ bất khả lộ.
Thường Nhạc mải miết trầm tư một khắc, nhìn bộ dạng của tổ mẫu, em gái Vũ có lẽ không xảy ra chuyện gì lớn, tim đang treo lơ lửng lại đem trở lại trong bụng.
Hình như đột nhiên nhớ tới điều gì, Thường Nhạc hỏi:
- Bà nội, cái gì mà Lang quân mặt quỷ Châu Thuật Nhân, có phải là trong giới Huyền Dị có rất nhiều bạn bè xấu không?
Vừa nhắc tới Châu Thuật Nhân, trên mặt Công Tôn Thi nổi lên một tầng sương lạnh:
- Những gì người này đã làm từ trước đến nay, chết không đáng tiếc. Nhưng con ra tay cũng quá độc ác! Aizz, nghiệt ân nha! Sau này con phải đề phòng nhiều hơn, ngộ nhỡ bị lộ tin tức, đám đồ đệ không ra hồn của Châu Thuật Nhân rất có khả năng liên hệ phần tử cặn bã khắp nơi tìm con kiếm chuyện đấy… Nhớ lấy, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, những ngày sau này con phải cực kỳ cẩn thận.
- Ờ, đã hiểu ạ.
Thường Nhạc gật gật đầu, chớp chớp mắt, hỏi:
- Giới dị năng có rất nhiều phần tử bại hoại sao? Như Lưu Mãnh và Hứa Quy Lâm bị tổ siêu năng đuổi đi?
Khi nói những lời này, trong mắt Thường Nhạc ánh lên sự hưng phấn. Những tên bại hoại này, nhân sĩ chính phái không thích, nhưng bản thiếu gia thích a…. Nếu như bản thiếu gia có thể sử dụng mà nói, vậy… một thế lực tà ác lớn mạnh sẽ phải hình thành!
Công Tôn Thị trìu mến nhìn cháu nội bảo bối, tựa hồ không phát hiện dụng tâm hiểm ác của người nào đó, nói:
- Thân thủ những kẻ bại hoại này đa số đều không bằng cháu, hoàn toàn không cần bận tâm, huống hồ… Aizz, việc đến hôm nay, bà nội cũng nên nói cho cháu biết một số cơ mật rồi.
Thường nhạc rỏng lỗ tai lên, bà nội của hắn muốn nói một số cơ mật, nhất định là bí mật kinh thiên, tim không khỏi đập nhanh hơn.
Công Tôn Thị đứng trước cửa sổ, tư thái xa rời trần thế, nhẹ giọng nói:
- A Nhạc, còn nhớ chú họ của cháu Công Tôn Liệt không?
Thường nhạc chợt rùng mình một cái, vị chú họ này là Công Tôn Thế gia gia chủ, là con trai anh ruột của Công Tôn Thị. Hắn đương nhiên là nhớ, tuy rằng khi còn nhỏ chỉ gặp Công Tôn Liệt một lần nhưng ngược lại lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong thế giới tâm linh khi còn nhỏ của Thường Nhạc. Đôi mắt tuyệt thế cuồng nhân của Công Tôn Liệt vô cùng mênh mông, khiến Thường Nhạc khắc cốt ghi tâm cho đến tận bây giờ.
- Nhớ rõ.
Vẻ mặt Thường Nhạc trở nên nghiêm túc, tuy nhiên rất nhanh lại khôi phục bản sắc playboy.
- Chú Liệt còn có một người con gái tên là Công Tôn Khả Nhân phải không ạ? Đáng tiếc, A Nhạc đến hôm nay vẫn chưa biết chị Khả Nhân hình dạng thế nào. Chị ấy có thật là hàng năm đều ở danh sơn đại xuyên tiềm tu không ạ, không qua lại với người phàm thế sao?
Nói tới đây, Thường Nhạc sản sinh ra tưởng tượng vô tận đối với người chị họ chưa từng gặp mặt này. Nếu như tên gọi Khả Nhân, vậy chắc lớn lên cũng rất dễ thương đi?
- Thằng nhóc tinh quái, chỉ biết nghĩ đến gái! Đừng có chủ ý lệch lạc với chị họ cháu, cô bé có lẽ là thiên tài kiệt xuất nhất trăm năm mới có của Công Tôn gia, trên vai phụ trách qua nhiều hi vọng. Tóm lại, cháu đừng có động não vớ vẩn, bằng không đừng nói chú Liệt của cháu không tha cho cháu, bà nội cũng không tha cho cháu đâu!
Công Tôn Thị khẽ gõ một cái lên đầu Thường Nhạc. Lúc này bà hoàn toàn không phải là thế ngoại cao nhân gì, chỉ là một người bà nội bình thường mà thôi.
- Ờ, đã biết ạ.
Thường Nhạc vẻ mặt ủy khuất, diễn xuất phát huy rất vừa đúng.
Công Tôn Thị bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái, nói:
- Chúng ta nói chuyện chính đi, kỳ thực, chú Liệt của cháu… Chính là lãnh đạo đất nước siêu năng ngày nay!
Tim Thường Nhạc rung mạnh một cái, mắt trợn lên, suýt nữa rơi xuống đất. Qua hơn nửa ngày hắn mới khôi phục tâm tình vô cùng kích động:
- Ô ô, bà nội, sao bà không nói sớm cho cháu biết a, sớm biết cháu sẽ….
Nhìn vẻ mặt Công Tôn Thị, Thường Nhạc không dám nói tiếp.
Kỳ thực những lời nói ngầm này là sớm biết có một chỗ dựa hoành tráng như vậy, bản thiếu gia đã không thèm để Tư Đồ Lôi Minh vào trong mắt rồi…. Giờ này phút này, Thường Nhạc cuối cùng đã hiểu, tại sao có lời đồn Công Tôn gia còn dũng mãnh hơn Ngũ đại thế gia, quả nhiên thực con mẹ nó hoành tráng quá đi!
Vài giây sau, Thường Nhạc bắt đầu bái phục ông nội của mình, ông quả nhiên có bản lĩnh, lúc đầu làm sao có thể theo đuổi được bà nội chứ? Quả nhiên là nhân tài a! Ờ ờ, bản lĩnh của cha cũng không tồi, cư nhiên có thể cua được tuyệt đại mỹ nhân Đông Phương Ngọc… Nghĩ đến đây,Thường Nhạc cảm thấy trách nhiệm nặng nề mà đường xa. Cái gọi là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tương lai vợ của Thường mỗ hắn nhất định phải sắc tài song hành hơn Công tôn Thị và Đông Phương Ngọc….. Nếu như không cách vượt qua, thì phải dùng số lượng để chiến thắng! Đây là suy nghĩ vô sỉ nhất trực tiếp từ đáy lòng của bạn học nào đó.
Công Tôn Thị nhìn Thường nhạc:
- Hiện tại cháu không còn lo lắng gì nữa chứ? Nhớ lời cảnh cáo ban đầu của bà nội. Chỉ cần A Nhạc không làm gì quá đáng, không ai dám tìm cháu gây chuyện.
Ngạc nhiên ngoài ý muốn, Thường Nhạc vậy mà nghiêm túc gật gật đầu. Kỳ thực yêu cầu của Công Tôn Thị rất đơn giản, bà thậm chí còn chiều Thường Nhạc hơn hai vị lão gia. Chỉ cần tiểu sát tinh này không phải là địch của tổ quốc, làm cái gì cũng tùy hắn.
Hiện tại trong lòng Thường Nhạc rất thoải mái, giống như uống thuốc an thần. Dù sao tính cách hắn vẫn còn trẻ, so với những người trưởng thành còn lông bông hơn nhiều. Trông đàu chỉ có một ý nghĩ: có Công Tôn gia là chỗ dựa, bản thiếu gia còn sợ ai?
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Thường Nhạc có chút nghiêm trọng nhìn Công Tôn Thị, nghiêm trọng hỏi:
- Bà nội, cái gọi là Giang Nam Lãnh gia có thật sự khủng bố giống như trong lời đồn không?
Trong mắt Công Tôn Thị thoáng chút ngạc nhiên, nói:
- Không sai, nghìn năm trước giới Huyền Dị đã có câu nói “Nam Lãnh Thị, Bắc Công Tôn”. Thực lực Lãnh gia xác thực không thể coi thường, có thể nói sàn sàn như nhau với Công Tôn gia chúng ta! Tuy nhiên lịch sử hai nhà vốn nước sông không phạm nước giếng. Nhạc Nhi, vì sao lại hỏi những điều này?
Vẻ mặt Thường Nhạc thoáng chút buồn bực, bĩu môi, thờ ơ nói:
- Không có gì, A Nhạc tại học viện Kiêu Tử quen biết một người, tên gọi Lãnh Mạc.
Hắn đột nhiên cảm thấy rất mệt, cũng không rõ là tại sao, chỉ là sự trầm mặc của Thạch Tán Y làm hắn cảm nhận được một sự đau lòng rất chân thực.
Một cái bóng màu tím, giống như loài sen cao quý trong cái ao ma thuật, lại giống như thỏ hoang trong dồi dào sức sống, thoát tiến vào trong phòng Thường Nhạc. Không có lấy điềm báo, Đồng Uyên trực tiếp áp chặt trên người Thường Nhạc giống như "Con cừu đói vồ con hổ", trên mặt là nụ cười tràn đầy sự hoạt bát dí dỏm, dùng đôi mắt quỷ mị mà trong veo nhìn Thường Nhạc.
Dường như, vừa bước vào đến cửa phòng đã nhận ra Thường Nhạc có cái gì đó không đúng. Đồng Uyên không ngừng nhướn mày nháy mắt, làm mặt xấu trêu trọc Thường Nhạc. Đáng tiếc là Thường Nhạc như con cá chết, căn bản không có phản ứng gì.
Cho đến một lúc sau, Thường Nhạc dường như đã lấy lại tinh thần, nhìn kẻ nằm sấp trên người mình. Đồng Uyên đang chu cái mỏ lên hờn dỗi không khỏi thất thanh cười:
- Tiểu nha đầu, đừng làm bộ này nữa, không lừa được ba đâu.
Quả nhiên vẻ mặt hờn dỗi của Đồng Uyên lập tức biến mất không tung tích, đổi thành vẻ mặt bị vạch trần âm mưu, sẵng giọng nói:
- Ai bảo ba không để ý tới con, hừ hừ…. có phải vì Đồng Uyên gọi ba là sư huynh, ba giận rồi đúng không?
Thường Nhạc rất thành thực gật gật đầu, kia ý nói là hắn quả thật đã giận rồi.
- Nhưng sư phụ ra lệnh cho Đồng Uyên chỉ có thể gọi ba là sư huynh thôi a….
Đồng Uyên chớp chớp dôi mắt thực đáng thương. Bộ dạng đó thoạt nhìn thật làm cho người ta thoạt nhìn mà không nhịn được mà nâng trong tay yêu thương. Chỉ nhìn thấy đôi mắt trân trâu làm cho người ta thán phục của Đồng Uyên đảo đảo, thì thầm nói:
- Lúc không có người có thể để Đồng Uyên gọi ba là “ba” không, khi có người sẽ gọi là sư huynh.
Cảm nhận được mùi hương thân thể tự nhiên từ trên người tiểu mỹ nhân truyền đến, nhìn dáng vẻ động lòng người của cô, Thường Nhạc có thể không đáp ứng sao?
- A!
Sau khi thấy Thường Nhạc gật đầu, Đông Uyên trụ lấy cổ Thường Nhạc sau đó tranh thủ yêu cầu nói:
- Vậy ba kể chuyện cho con nghe đi!
Thương Nhạc cười gượng:
- Ái… hiện tại, quả thực không có tâm tình, lần sau đi.
- Không được!
Đồng Uyên trừng đôi mắt trong xoe bắt đầu làm nũng, quấn lấy Thường Nhạc lăn lộn trên giường. Thân mật tiếp xúc cảm giác truyền đến nhanh như gió, mái tóc mầu bạc dài như thác nước nghiêng xuống, phủ lên trên mặt Thường Nhạc, hương thơm lặp đi lặp lại xộc thẳng vào mũi làm cho Thường Nhạc cùng lúc say mê, lại có chút hậm hực…. tiểu nha đầu, đừng ép bản thiếu gia phạm sai lầm chứ.
- Khụ khụ!
Mộ tiếng ho nhẹ nhàng lẫn lạnh lùng từ cửa truyền tới. Công Tôn Thị như một pho tượng nữ thần đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh nhưng lai có sự uy nghiêm không thể kháng cự.
Âm thanh này dường như mang theo ma lực, tiểu yêu nữ lập tức dáng vẻ siêu trần thoát tục, vẻ mặt giống như một đứa trẻ làm chuyện sai trái, chạy như bay ra khỏi phòng Thường Nhạc.
Thường Nhạc có chút lúng túng nhìn bà nội, vẻ mặt rất phong phú chỉ hehe qua quýt vài tiếng.
Công Tôn Thị dường như không nhìn thấy biểu cảm của Thường Nhạc, vẻ mặt như cũ bĩnh tĩnh như nước, lạnh lùng nói:
- Nhạc nhi, cháu và con gái nhà người ta chung chạ bừa bãi thế nào bà nội không quản, nhưng nhất định không thể có quan hệ thân mật cùng Đồng Uyên ….
Nói tới đây, đôi mắt nhìn không thấy đáy của Công Tôn Thị dường như có ẩn khuất điều khó nói gì đấy. Không đợi Thường Nhạc đưa ra thắc mắc, bà liền tiếp tục công bố đáp án:
- Chuyện cho đến hôm nay, bà nội cũng không dấu cháu nữa…. Đồng Uyên là thân thể Huyền Âm!
- Thân thể Huyền Âm?
Thường Nhạc kinh hô một tiếng, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất. Cái gọi là cơ thể Huyền Âm chính là một loại thể chất vô cùng quỷ dị trong giới Đông Phương huyền dị. Người con gái có loại tố chất này, đừng nói những người đàn ông bình thường, cho dù cùng vài ba người đàn ông để giao hợp cũng không tránh được kết cục hủy diệt thần xác.
- Cho nên…
Công Tôn Thị nhìn Thường Nhạc, trong bộ dáng đoan trang kia dường như ẩn núp ý cười:
- Nếu con muốn tiếp xúc cùng Đồng Uyên, phải tu luyện bí kíp Hiên Viên đến đệ tứ trọng mới không ngại….
Thường Nhạc tức thời thật muốn chết tâm, trời xanh ơi, mặt đất ơi, là vị thần tiên tỉ tỉ nào cùng chính mình không qua vậy….
Phải biết rằng, Thường Nhạc bây giờ tu luyện bí kíp Hiên Viên mới đến đệ nhất trọng tầng thứ 3. Khi nào thì mới đột phá bình cảnh đạt đến đệ nhị trọng còn là ẩn số chưa biết… Về phần đệ tứ trọng, đây là một oán niệm vĩnh viễn. Vì mạnh mẽ như tổ mẫu Công Tôn Thị cũng mới chỉ gần chạm đến ngưỡng cửa đệ tam trọng mà thôi…. Có thể nói như thế này, tu luyên Hiên Viên bí kíp đạt đến đệ tứ trọng tuyệt đối không thể so với cấp độ S của người dị năng.
Thường Nhạc giương mắt nhìn. Dùng ánh mắt trong sáng thuần khiêt lại vô cùng tuyệt vọng nhìn Công Tôn Thị:
- Bà Nội, bà xác định bà không lừa cháu chứ?
Công Tôn Thị có chút buồn cười nhìn Thường Nhạc, trong mặt ẩn chứa sự nhân từ và ý cười, cũng không trả lời.
Thường Nhạc cảm thấy toàn bộ thế giới đều tối sầm lại, bà nội trong trí nhớ dường như là từ trước đến giờ chưa bao giờ nói dối. Xong rồi, xong rồi, cho rằng hắn thuộc cấp nhân vật nhân tài siêu cấp, đợi luyện xong đệ tứ trọng đến râu cũng bạc trắng rồi…. Vì những tu sĩ bình thường hoặc những người dị năng, cùng kỳ cả đời đều không thể đạt tới cấp S, có thể đạt tới cấp A còn ít đến thảm thương. Tổ mẫu của hắn là Công Tôn Thị ở trong nước được tính là một trong những cao thủ không cao hơn cấp độ A.
Công Tôn Thị dường như rất thích nhìn bộ dạng ngạc nhiên của ai đó, trong hiền từ yên lặng từ đầu đến cuối đều mang ý cười.
Không ngờ Thường Nhạc rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh, dường như thế giới của hắn từ trước tới giờ không có sự bi thương và thất vọng. Với vẻ mặt khá vô lại nhìn Công Tôn Thị, ngữ khí như thể đứa cháu đang đòi kẹo bà nội:
- Bà nội, có phương pháp học cấp tốc không? Hoặc là, cho A Nhạc một chút linh đan thần dược, để cho đứa cháu ngoan của bà là cháu đây một phát tăng lên 100 năm công lực.
Công Tôn Thị không nhịn nổi cười, yêu thương vuốt đầu Thường Nhạc, chậm rãi nói:
- Bà nội sớm đã nói qua, Hiên Viên quyết tối kỵ nhất là học cấp tốc, hơn nữa, bà nội cũng không có linh đan thần dược như lời con nói. Do đó, tất cả đều phải dựa vào chính cháu….
Thường Nhạc biết rằng, tiếp theo Công Tôn Thị sẽ cùng hắn giảng giải cái gì mà đường rộng, cài gì mà tu thân dưỡng tính, cái gì mà tập trung tư tưởng. Vì không để lỗ tai bị tra tấn, Thường Nhạc lập tức chuyển vấn đề:
- Bà nội, có việc này A Nhạc muốn thỉnh giáo bà…. Con quen một cô gái, tên là Vũ Thì Tình, ngày sinh tháng đẻ của cô là…..
Chậm rãi nghe Thường Nhạc nói xong, ánh mắt yên tĩnh như nước giếng của Công Tôn Thị thoáng hiện sự ngạc nhiên. Loại nhân vật cấp thần tượng giống bà này căn bản không cầng giống giả thần giả thánh như vậy động thủ, chỉ là trong nháy mắt hình như phải cho ra một kết luận nào đó.
Thường Nhạc trên mặt tuy rằng bình tĩnh, ngữ khí lại vô tình lộ ra sự nôn nóng:
- Bà nội, cô ấy có là định mệnh một đời của con không?
Công Tôn Thị cũng không trả lời, chỉ khẽ gật gật đầu.
- Vậy làm sao hóa giải đây?
Giọng Thường Nhạc khẩn thiết lên.
Công Tôn Thị có chút tò mò nhìn Thường Nhạc hỏi:
- Con từ khi nào lại quan tâm đến việc sống chết của người khác?
Thường Nhạc hậm hực cười, biểu cảm trên mặt vô cùng trong sáng, lương thiện:
- Con quan tâm một chút tới nỗi khổ của quần chúng có được không?
- Vậy bà nội cũng không cần nói rồi, tất cả đều đã định trước, con hỏi cũng không vô ích.
- Không được ạ!
Thường Nhạc thiếu chút nữa sụp đổ, rất vô lại lôi kéo Công Tôn Thị:
- Việc không liên quan đã cho qua rồi, lần này có liên quan đến A Nhạc. Bà nội, bà đại phát từ bi đi mà….
Công Tôn Thị giống như chỉ thường xuyên tươi cười trước mặt Thường Nhạc. Có chút đau đầu nhìn đứa cháu nội duy nhất này, cười nói:
- Vậy tại sao lúc đầu không đồng ý theo bà khổ luyện hai năm. Điều này rất có ích đối với tu vi của cháu. Đến lúc đó cháu tự mình có thể suy tính rồi, không cần bà nội giúp đỡ nữa.
- Ái… cái này, sau này hẵng nói có được không?
Thường Nhạc có chút im lặng, rất nhanh liền phát huy diễn xuất. Chuẩn xác mà nói xuất ra tuyệt chiêu, lắc lắc tay Công Tôn Thị, một khóc, hai nháo, ba treo cổ nói:
- Bà nội, mau nói cho A Nhạc biết làm thế nào để hóa giải kiếp nạn của cô ấy, nếu không cháu tuyệt thực, cháu nhảy xuống biển, cháu…..
Khá buồn bục nhìn Thường Nhạc, Công Tôn Thị cao thâm khó dò phun ra sáu từ:
- Tìm đường sống trong cõi chết!
"Tìm đường sống trong cõi chết?" Thường Nhạc giật mình, đây là cái đáp án gì vậy?
- Chỉ có thể nói cho con biết bấy nhiêu đây, về phần những cái khác, ha ha, thiên cơ bất khả lộ.
Thường Nhạc mải miết trầm tư một khắc, nhìn bộ dạng của tổ mẫu, em gái Vũ có lẽ không xảy ra chuyện gì lớn, tim đang treo lơ lửng lại đem trở lại trong bụng.
Hình như đột nhiên nhớ tới điều gì, Thường Nhạc hỏi:
- Bà nội, cái gì mà Lang quân mặt quỷ Châu Thuật Nhân, có phải là trong giới Huyền Dị có rất nhiều bạn bè xấu không?
Vừa nhắc tới Châu Thuật Nhân, trên mặt Công Tôn Thi nổi lên một tầng sương lạnh:
- Những gì người này đã làm từ trước đến nay, chết không đáng tiếc. Nhưng con ra tay cũng quá độc ác! Aizz, nghiệt ân nha! Sau này con phải đề phòng nhiều hơn, ngộ nhỡ bị lộ tin tức, đám đồ đệ không ra hồn của Châu Thuật Nhân rất có khả năng liên hệ phần tử cặn bã khắp nơi tìm con kiếm chuyện đấy… Nhớ lấy, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, những ngày sau này con phải cực kỳ cẩn thận.
- Ờ, đã hiểu ạ.
Thường Nhạc gật gật đầu, chớp chớp mắt, hỏi:
- Giới dị năng có rất nhiều phần tử bại hoại sao? Như Lưu Mãnh và Hứa Quy Lâm bị tổ siêu năng đuổi đi?
Khi nói những lời này, trong mắt Thường Nhạc ánh lên sự hưng phấn. Những tên bại hoại này, nhân sĩ chính phái không thích, nhưng bản thiếu gia thích a…. Nếu như bản thiếu gia có thể sử dụng mà nói, vậy… một thế lực tà ác lớn mạnh sẽ phải hình thành!
Công Tôn Thị trìu mến nhìn cháu nội bảo bối, tựa hồ không phát hiện dụng tâm hiểm ác của người nào đó, nói:
- Thân thủ những kẻ bại hoại này đa số đều không bằng cháu, hoàn toàn không cần bận tâm, huống hồ… Aizz, việc đến hôm nay, bà nội cũng nên nói cho cháu biết một số cơ mật rồi.
Thường nhạc rỏng lỗ tai lên, bà nội của hắn muốn nói một số cơ mật, nhất định là bí mật kinh thiên, tim không khỏi đập nhanh hơn.
Công Tôn Thị đứng trước cửa sổ, tư thái xa rời trần thế, nhẹ giọng nói:
- A Nhạc, còn nhớ chú họ của cháu Công Tôn Liệt không?
Thường nhạc chợt rùng mình một cái, vị chú họ này là Công Tôn Thế gia gia chủ, là con trai anh ruột của Công Tôn Thị. Hắn đương nhiên là nhớ, tuy rằng khi còn nhỏ chỉ gặp Công Tôn Liệt một lần nhưng ngược lại lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong thế giới tâm linh khi còn nhỏ của Thường Nhạc. Đôi mắt tuyệt thế cuồng nhân của Công Tôn Liệt vô cùng mênh mông, khiến Thường Nhạc khắc cốt ghi tâm cho đến tận bây giờ.
- Nhớ rõ.
Vẻ mặt Thường Nhạc trở nên nghiêm túc, tuy nhiên rất nhanh lại khôi phục bản sắc playboy.
- Chú Liệt còn có một người con gái tên là Công Tôn Khả Nhân phải không ạ? Đáng tiếc, A Nhạc đến hôm nay vẫn chưa biết chị Khả Nhân hình dạng thế nào. Chị ấy có thật là hàng năm đều ở danh sơn đại xuyên tiềm tu không ạ, không qua lại với người phàm thế sao?
Nói tới đây, Thường Nhạc sản sinh ra tưởng tượng vô tận đối với người chị họ chưa từng gặp mặt này. Nếu như tên gọi Khả Nhân, vậy chắc lớn lên cũng rất dễ thương đi?
- Thằng nhóc tinh quái, chỉ biết nghĩ đến gái! Đừng có chủ ý lệch lạc với chị họ cháu, cô bé có lẽ là thiên tài kiệt xuất nhất trăm năm mới có của Công Tôn gia, trên vai phụ trách qua nhiều hi vọng. Tóm lại, cháu đừng có động não vớ vẩn, bằng không đừng nói chú Liệt của cháu không tha cho cháu, bà nội cũng không tha cho cháu đâu!
Công Tôn Thị khẽ gõ một cái lên đầu Thường Nhạc. Lúc này bà hoàn toàn không phải là thế ngoại cao nhân gì, chỉ là một người bà nội bình thường mà thôi.
- Ờ, đã biết ạ.
Thường Nhạc vẻ mặt ủy khuất, diễn xuất phát huy rất vừa đúng.
Công Tôn Thị bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái, nói:
- Chúng ta nói chuyện chính đi, kỳ thực, chú Liệt của cháu… Chính là lãnh đạo đất nước siêu năng ngày nay!
Tim Thường Nhạc rung mạnh một cái, mắt trợn lên, suýt nữa rơi xuống đất. Qua hơn nửa ngày hắn mới khôi phục tâm tình vô cùng kích động:
- Ô ô, bà nội, sao bà không nói sớm cho cháu biết a, sớm biết cháu sẽ….
Nhìn vẻ mặt Công Tôn Thị, Thường Nhạc không dám nói tiếp.
Kỳ thực những lời nói ngầm này là sớm biết có một chỗ dựa hoành tráng như vậy, bản thiếu gia đã không thèm để Tư Đồ Lôi Minh vào trong mắt rồi…. Giờ này phút này, Thường Nhạc cuối cùng đã hiểu, tại sao có lời đồn Công Tôn gia còn dũng mãnh hơn Ngũ đại thế gia, quả nhiên thực con mẹ nó hoành tráng quá đi!
Vài giây sau, Thường Nhạc bắt đầu bái phục ông nội của mình, ông quả nhiên có bản lĩnh, lúc đầu làm sao có thể theo đuổi được bà nội chứ? Quả nhiên là nhân tài a! Ờ ờ, bản lĩnh của cha cũng không tồi, cư nhiên có thể cua được tuyệt đại mỹ nhân Đông Phương Ngọc… Nghĩ đến đây,Thường Nhạc cảm thấy trách nhiệm nặng nề mà đường xa. Cái gọi là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tương lai vợ của Thường mỗ hắn nhất định phải sắc tài song hành hơn Công tôn Thị và Đông Phương Ngọc….. Nếu như không cách vượt qua, thì phải dùng số lượng để chiến thắng! Đây là suy nghĩ vô sỉ nhất trực tiếp từ đáy lòng của bạn học nào đó.
Công Tôn Thị nhìn Thường nhạc:
- Hiện tại cháu không còn lo lắng gì nữa chứ? Nhớ lời cảnh cáo ban đầu của bà nội. Chỉ cần A Nhạc không làm gì quá đáng, không ai dám tìm cháu gây chuyện.
Ngạc nhiên ngoài ý muốn, Thường Nhạc vậy mà nghiêm túc gật gật đầu. Kỳ thực yêu cầu của Công Tôn Thị rất đơn giản, bà thậm chí còn chiều Thường Nhạc hơn hai vị lão gia. Chỉ cần tiểu sát tinh này không phải là địch của tổ quốc, làm cái gì cũng tùy hắn.
Hiện tại trong lòng Thường Nhạc rất thoải mái, giống như uống thuốc an thần. Dù sao tính cách hắn vẫn còn trẻ, so với những người trưởng thành còn lông bông hơn nhiều. Trông đàu chỉ có một ý nghĩ: có Công Tôn gia là chỗ dựa, bản thiếu gia còn sợ ai?
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Thường Nhạc có chút nghiêm trọng nhìn Công Tôn Thị, nghiêm trọng hỏi:
- Bà nội, cái gọi là Giang Nam Lãnh gia có thật sự khủng bố giống như trong lời đồn không?
Trong mắt Công Tôn Thị thoáng chút ngạc nhiên, nói:
- Không sai, nghìn năm trước giới Huyền Dị đã có câu nói “Nam Lãnh Thị, Bắc Công Tôn”. Thực lực Lãnh gia xác thực không thể coi thường, có thể nói sàn sàn như nhau với Công Tôn gia chúng ta! Tuy nhiên lịch sử hai nhà vốn nước sông không phạm nước giếng. Nhạc Nhi, vì sao lại hỏi những điều này?
Vẻ mặt Thường Nhạc thoáng chút buồn bực, bĩu môi, thờ ơ nói:
- Không có gì, A Nhạc tại học viện Kiêu Tử quen biết một người, tên gọi Lãnh Mạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.