Chương 455: Thế Giới Băng Xuyên 1
Dạ Thải Hoa
16/02/2016
Hai người Tiểu Bảo và Vũ Dực lập tức gật đầu.
- Còn có một con đường sao?
Thường Nhạc giật mình, theo sự thiết lập thì không thể nào xuất hiện hiện tượng này. Chỉ thấy bên cạnh có một cửa sắt bị vứt bỏ, tâm thần Thường Nhạc xao động, nhớ tới lời nói lúc trước của Mộc, phát hiện ra nhiều điều, chẳng lẽ chính là chỗ này sao?
- Hắn nhẹ nhàng dùng sức đánh bật mở cửa sắt ra.
- Cái gì?
Lúc trước mắt hiện ra một thế giới trắng xóa, Thường Nhạc hoàn toàn ngây ngẩn cả người một bên này quả thật là một dòng sông trắng, phải biết rằng nơi đây là một khu hẻo lánh của Paris.
Đừng nói có dòng song băng cho dù chỉ là con sông điều đó cũng là việc hiếm thấy, nhớ tới nơi đây bốn phía xung quanh đều không có cư dân ở, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý nghĩ: - Chẳng lẽ không có người ở đây sao?
Nghĩ thông suốt điểm này, Thường Nhạc có chút nghi hoặc: - Đây rút cuộc là chỗ nào? Tại sao Mộc lại dẫn chúng ta tới đây?
Thường Nhạc cũng không phải loại người chùn chân bó gối. Hắn quyết định bước vào xem xét, vừa bước vào dòng song băng bước đầu tiên, một cảm giác lạnh đến thấu xương lập tức ùa tới, cơ thể Thường Nhạc bất giác run lên.
- Các em đừng vào đây.
Thường Nhạc cảm thấy kiểu rét lạnh này bọn Tiểu Bảo hoàn toàn không thể chịu đựng được, hắn theo bản năng ngăn cản nói.
- Không sao. Vũ Dực đưa cánh tay nhỏ bé ra, bỗng nhiên trên người các cô xuất hiện tấm màng mỏng màu đen, nhiệt độ của Tiểu Bảo và Đệ Nhị Mộng bên cạnh ngay lập tức tăng lên.
Vẻ mặt Thường Nhạc cổ quái, cô bé này rốt cuộc giấu bao nhiêu bảo bối? Thoáng hơi sửng sốt rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước dòng sông trắng phau, phạm vi dòng song băng ngày càng lớn. Cái lạnh này càng ngày càng tồi tệ.
Trong lòng Thường Nhạc càng lúc càng kinh ngạc, rốt cuộc đây là đâu? Nhiệt độ đã ở dưới âm 20 độ, tiếp tục đi vào nữa nhiệt độ sẽ còn thấp hơn.
Tình cờ có hai tảng băng, những cái khác cũng không thay đổi nhiều.
- Lão Đại, anh mau nhìn xem. Bỗng nhiên lúc đó chỉ thấy Tiểu Bảo kinh ngạc kêu lên, Thường Nhạc nhìn sang theo hướng chỉ tay của cô.
Chỉ thấy hai người băng đang vui đùa ở bên kia, hắn ngẩn ra, mặc dù nghe nói ở Nam Cực có cư dân nhưng những người đó nhất định không phải như trước mặt thế này.
Trên toàn cơ thể của hai người băng trước mặt này bao phủ một màu trắng. Nhìn qua hoàn toàn song băng hòa hợp mà thành, điều này khiến Thường Nhạc theo bản năng đi về phía trước.
Hai người kia cũng phát hiện ra bọn Thường Nhạc, nhưng bọn họ cũng không sợ mà bước tới, bọn chúng phân theo tứ tự một nam một nữ, trong đó cô bé kia bỗng nhiên nói: - Các người là quái vật gì vậy? Tại sao không giống chúng tôi?
- Quái vật? Gân xanh trên trán Thường Nhạc nổi lên, một anh chàng đẹp trai cùng với ba đại mỹ nữ lại bị cô ta xem như quái vật, quan điểm thẩm mỹ của cô ta có vấn đề sao?
Thấy người băng đáng yêu như vậy, Tiểu Bảo cẩn thận đi lên phía trước, không ngờ chìa bàn tay nhỏ bé ra chạm vào mặt cô bé Băng Xuyên: - A, lạnh quá!
Cô giống như bị điện giật, bàn tay nhỏ nhanh chóng rụt lại.
- Nhịp tim. Bọn họ có nhịp tim.
Thường Nhạc kinh ngạc. Hắn gần như không tin nổi vào lỗ tai mình, không ngờ mình lại nghe thấy nhịp tim của hai người băng.
- Bọn họ.bọn họ đúng là có nhịp tim. Sau khi nghe kỹ, sắc mặt Đệ Nhị Mộng cũng thay đổi.
Hai người băng nghiêng đầu thảo luận với nhau: - Em gái, bọn họ là quái vật gì? Chúng ta có cần nói cho mẹ không?
Cô gái băng kia gật gật một cái, ánh mắt cảng giác liếc nhìn bọn Thường Nhạc: - Anh canh chừng bọn họ, em đi gọi mẹ.
- Cô bạn nhỏ, bọn chị là người không phải quái vật, những thứ này là kẹo, chị tặng các em ăn. Cô bé Tiểu Bảo móc trong túi áo ra kẹo trái cây, trong đầu Thường Nhạc vô thức phản ứng nói: - Trẻ con luôn luôn là trẻ con.
Mật ngọt chết ruồi, quả nhiên thông dụng, hai người băng liếc mắt nhìn nhau, không ngờ cô bé Băng Xuyên đi lên trước nhận lấy kẹo.
Hai đứa nhỏ đó liếc mắt nhìn nhau đồng thời cho kẹo vào trong miệng.
- ? Mấy người cùng sững sờ, trong đó Vũ Dực hì một tiếng mỉm cười: - Các em nhỏ các em còn chưa bóc vỏ kẹo đâu!
- Chị, ngọt quá nhỉ! Vẻ mặt cậu bé băng lúc đó lộ ra chút vui mừng.
- Dạ, ngọt quá, chị quái vật, chị còn nữa không? Cô bé chìa tay ra, vẻ mặt mong ngóng dò hỏi.
Khả năng tiêu hóa này, muốn Thường Nhạc không phục không được, nhưng hắn cảm thấy kinh ngạc, hai đứa bé thuần khiết đáng yêu như vậy, ngoại trừ cơ thể trắng phau ra kỳ thực bọn chúng không hề khác với người thường.
Vũ Dực bị người ta gọi là chị quái vật, cô không những không tức giận ngược lại cười vui vẻ, bàn tay mảnh khảnh kia như làm ảo thuật cùng lúc lập tức xuất hiện kẹo trong tay.
Sau khi hai đứa nhỏ chia kẹo cho nhau chúng đều đồng thanh nói:
- Chị quái vật là người tốt.
Đây là khen ngợi hay là mắng chửi người ta đây?
- Hai em nhỏ, các em tên là gì? Tâm thần Thường Nhạc hơi xao động, lập tức tạo ra mối quan hệ.
- Không nói cho anh! Cô bé băng cảnh giác liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái sau đó chuyển ánh mắt sang nhìn Vũ Dực, yên tâm nói: - Chị, em tên là Băng Lan, đây là anh em Băng Phong.
- Có thể đưa các chị đến gặp mẹ các em không? Đệ Nhị Mộng nhìn sang Thường Nhạc hé miệng cười, ưu thế đẹp trai của Thường Nhạc rõ ràng không có bất tác dụng nào với cô bé băng.
- Dạ, có thể! Băng Lan cười điềm tĩnh kéo tay Băng Phong đi về phía trước.
- Nhanh thật.
Lúc Băng Lan bắt đầu di chuyển, Thường Nhạc hít thở một hơi cô bé băng trước mặt này đang đi bộ tưởng chừng như đang không ngừng biến ảo.
Mỗi bước đi của cô bé một bước tiếp theo đã đến vị trí khác, một bước của cô bé ít nhất bằng mười bước bình thường.
Kiềm chế sự kinh ngạc này ở trong lòng, tiếp tục đi thẳng về phía trước, không khí bắt đầu thay đổi càng lúc càng lạnh, địa hình cũng trở nên ngày càng phức tạp.
- Khách lạ xin dừng bước!
Bỗng nhiên lúc đó một giọng nói lúc trầm lúc bổng bất định đột ngột vang lên bốn xung quanh bọn Thường Nhạc.
Băng Lan và Băng Phong nghe thấy giọng nói này cùng lúc vui mừng kêu lên: - Mẹ!
- Chúng tôi không có ý xấu chỉ là muốn đi vào xem một chút. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười chân thành.
- Băng Xuyên không hoan nghênh con người vào đây.
Giọng nói vừa dứt, hai người băng Băng Lan và Băng Phong đã biến mất trong hư không rồi.
- Nhanh thật.
Thường Nhạc nheo mắt, dựa vào thị lực của mình chỉ mới bắt được một tia ảo ảnh mà thôi, đơn thuần dựa vào trình độ này của đối phương, ít nhất là cấp cao thủ.
Những người mạnh mẽ bậc nhất như thế này từ trước tới nay đều không nghe nói đến, điểm này có phần quá đáng sợ.
- Thường Nhạc, chúng ta quay về đi.
Đệ Nhị Mộng cùng cảm thấy bầu không khí bốn xung quanh bắt đầu thay đổi.
- Không, cô ta không cho tôi vào, tôi lại càng muốn vào. Thường Nhạc bị kích động. Ánh mắt nhìn theo hướng cách đó không xa, chỉ cần đi qua cái rào chắn này. Hiển nhiên cái gì cũng có thể hiểu được.
- Con người ngoan cố, chỉ cần cậu có thể đi qua phòng thủ Băng Xuyên, từ nay về sau khu vực Băng Xuyên cho cậu mặc sức hoành hành! Trong giọng nói dịu dàng đó có chút giận dữ.
- Thường Nhạc Trên khuôn mặt Đệ Nhị Mộng tràn đầy sự lo lắng, so với Tiểu Bảo và Vũ Dực cô ý thức rõ ràng được sức mạnh của đối phương.
Tiểu Bảo và Vũ Dực hoàn toàn mù quáng, trong suy nghĩ của các cô, chỉ cần việc Thường Nhạc muốn làm chắc chắn có thể thành công.
- Các em ở đây đợi anh. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn muốn mở mang kiến thức. Cái gọi là phòng ngự Băng Xuyên này rút cuộc có gì lợi hại? Thân hình vừa di chuyển trong chớp mắt đã chìm trong dòng song băng trắng phau.
Bây giờ trước mặt xuất hiện bốn con thú băng khổng lồ, thấy bên trong bốn con thú này tỏa ra khí lạnh lẽo nồng nặc, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười thú vị.
- Grào!!!
Bốn con thú băng cùng gầm rú một tiếng mặt đất Băng Xuyên rung chuyển, Thường Nhạc vỗ vỗ ngực: - Chẳng lẽ cứ gọi như vậy, tôi phải rời đi sao?
Vừa dứt lời, Thường Nhạc khẽ động tay, ngọn lửa đã hiện ra giữa ngón tay hắn.
- Hỏa năng.
Giọng nói đó sửng sốt. Băng Xuyên thuộc vùng đất lạnh nhất, các trường hợp sử dụng lửa đều không thể cháy mà người thanh niên trước mắt này lại có thể châm.
- Cháy lên đi, đốt cháy cả thế giới tà ác. Kèm theo đó Thường Nhạc lẩm bẩm nói thầm chỉ thấy ngọn lửa đó càng lúc càng cháy to, trong chớp mắt đã tạo thành một con rồng dài vây quanh bốn thân hình con thú xoay tòn bốn xung quanh.
Bốn con thú kia dường như rất ghét ngọn lửa này, bọn chúng cùng lúc nổi giận gầm thét lên một tiếng, bốn cái bóng trắng không ngờ rõ ràng xuyên qua thật mạnh ngọn lửa trực tiếp đến trước mặt Thường Nhạc.
- Có chút thú vị.
Thường Nhạc không ngờ hỏa công lại không có tác dụng, trên mặt hắn lộ ra chút hưng phấn, chỉ thấy hắn hơi nghiêng về phía trước bước vào nửa bước, nắm tay mạnh mẽ giơ lên
- Bịch!
Sức mạnh hung mãnh kèm theo ngọn lửa cháy giống như ảo ảnh trực tiếp hướng về phía đầu bốn con thú đồng thời đánh tới.
Bốn đầu con thú kia thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, gặp nắm đấm đòn nghiêm trọng, theo bản năng bọn chúng dùng hết sức ngăn cản nhưng ngọn lửa tấn công lại bao phủ hoàn toàn.
Đây là sức mạnh và ngọn lửa kết hợp hoàn mỹ cùng nhau.
Lúc này bốn con thú băng đồng thời bị một cái bình phong bao vây lại, đó là Thường Nhạc đã mang Phong tỏa vực có sẵn của Công Tôn Liệt tiến hành thay đổi.
Trong vực lửa bốc cháy, bốn con thú băng sau khi bị bao vây hoàn toàn không tìm thấy bất cứ đường ra nào, cơ thể dần dần nóng chảy.
Đệ Nhị Mộng lo lắng cầm tay Tiểu Bảo và Vũ Dực, chẳng biết tại sao trong lòng cô bỗng nhiên có một thứ cảm giác vô cùng bất an.
Dường như trong dòng song băng này ẩn chứa mối nguy hiểm lớn, nhưng cô lại vẫn giữ được bình tĩnh, rõ ràng một khi tâm trạng mình bị ảnh hưởng thế nào cũng ảnh hưởng đến Thường Nhạc.
- Chị, chúng ta mau rời khỏi đây đi.
Lúc này giọng nói của Tiểu Bảo đột ngột vang lên, Đệ Nhị Mộng có chút khiếp sợ, bây giờ trên cái trán trắng nõn của Tiểu Bảo đã đổ mồ hôi.
Mồ hôi vừa xuất hiện liền tự động kết thành khối băng, thoạt nhìn có hơi buồn cười nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không thể tin nổi và rất kỳ lạ.
- Còn có một con đường sao?
Thường Nhạc giật mình, theo sự thiết lập thì không thể nào xuất hiện hiện tượng này. Chỉ thấy bên cạnh có một cửa sắt bị vứt bỏ, tâm thần Thường Nhạc xao động, nhớ tới lời nói lúc trước của Mộc, phát hiện ra nhiều điều, chẳng lẽ chính là chỗ này sao?
- Hắn nhẹ nhàng dùng sức đánh bật mở cửa sắt ra.
- Cái gì?
Lúc trước mắt hiện ra một thế giới trắng xóa, Thường Nhạc hoàn toàn ngây ngẩn cả người một bên này quả thật là một dòng sông trắng, phải biết rằng nơi đây là một khu hẻo lánh của Paris.
Đừng nói có dòng song băng cho dù chỉ là con sông điều đó cũng là việc hiếm thấy, nhớ tới nơi đây bốn phía xung quanh đều không có cư dân ở, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý nghĩ: - Chẳng lẽ không có người ở đây sao?
Nghĩ thông suốt điểm này, Thường Nhạc có chút nghi hoặc: - Đây rút cuộc là chỗ nào? Tại sao Mộc lại dẫn chúng ta tới đây?
Thường Nhạc cũng không phải loại người chùn chân bó gối. Hắn quyết định bước vào xem xét, vừa bước vào dòng song băng bước đầu tiên, một cảm giác lạnh đến thấu xương lập tức ùa tới, cơ thể Thường Nhạc bất giác run lên.
- Các em đừng vào đây.
Thường Nhạc cảm thấy kiểu rét lạnh này bọn Tiểu Bảo hoàn toàn không thể chịu đựng được, hắn theo bản năng ngăn cản nói.
- Không sao. Vũ Dực đưa cánh tay nhỏ bé ra, bỗng nhiên trên người các cô xuất hiện tấm màng mỏng màu đen, nhiệt độ của Tiểu Bảo và Đệ Nhị Mộng bên cạnh ngay lập tức tăng lên.
Vẻ mặt Thường Nhạc cổ quái, cô bé này rốt cuộc giấu bao nhiêu bảo bối? Thoáng hơi sửng sốt rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước dòng sông trắng phau, phạm vi dòng song băng ngày càng lớn. Cái lạnh này càng ngày càng tồi tệ.
Trong lòng Thường Nhạc càng lúc càng kinh ngạc, rốt cuộc đây là đâu? Nhiệt độ đã ở dưới âm 20 độ, tiếp tục đi vào nữa nhiệt độ sẽ còn thấp hơn.
Tình cờ có hai tảng băng, những cái khác cũng không thay đổi nhiều.
- Lão Đại, anh mau nhìn xem. Bỗng nhiên lúc đó chỉ thấy Tiểu Bảo kinh ngạc kêu lên, Thường Nhạc nhìn sang theo hướng chỉ tay của cô.
Chỉ thấy hai người băng đang vui đùa ở bên kia, hắn ngẩn ra, mặc dù nghe nói ở Nam Cực có cư dân nhưng những người đó nhất định không phải như trước mặt thế này.
Trên toàn cơ thể của hai người băng trước mặt này bao phủ một màu trắng. Nhìn qua hoàn toàn song băng hòa hợp mà thành, điều này khiến Thường Nhạc theo bản năng đi về phía trước.
Hai người kia cũng phát hiện ra bọn Thường Nhạc, nhưng bọn họ cũng không sợ mà bước tới, bọn chúng phân theo tứ tự một nam một nữ, trong đó cô bé kia bỗng nhiên nói: - Các người là quái vật gì vậy? Tại sao không giống chúng tôi?
- Quái vật? Gân xanh trên trán Thường Nhạc nổi lên, một anh chàng đẹp trai cùng với ba đại mỹ nữ lại bị cô ta xem như quái vật, quan điểm thẩm mỹ của cô ta có vấn đề sao?
Thấy người băng đáng yêu như vậy, Tiểu Bảo cẩn thận đi lên phía trước, không ngờ chìa bàn tay nhỏ bé ra chạm vào mặt cô bé Băng Xuyên: - A, lạnh quá!
Cô giống như bị điện giật, bàn tay nhỏ nhanh chóng rụt lại.
- Nhịp tim. Bọn họ có nhịp tim.
Thường Nhạc kinh ngạc. Hắn gần như không tin nổi vào lỗ tai mình, không ngờ mình lại nghe thấy nhịp tim của hai người băng.
- Bọn họ.bọn họ đúng là có nhịp tim. Sau khi nghe kỹ, sắc mặt Đệ Nhị Mộng cũng thay đổi.
Hai người băng nghiêng đầu thảo luận với nhau: - Em gái, bọn họ là quái vật gì? Chúng ta có cần nói cho mẹ không?
Cô gái băng kia gật gật một cái, ánh mắt cảng giác liếc nhìn bọn Thường Nhạc: - Anh canh chừng bọn họ, em đi gọi mẹ.
- Cô bạn nhỏ, bọn chị là người không phải quái vật, những thứ này là kẹo, chị tặng các em ăn. Cô bé Tiểu Bảo móc trong túi áo ra kẹo trái cây, trong đầu Thường Nhạc vô thức phản ứng nói: - Trẻ con luôn luôn là trẻ con.
Mật ngọt chết ruồi, quả nhiên thông dụng, hai người băng liếc mắt nhìn nhau, không ngờ cô bé Băng Xuyên đi lên trước nhận lấy kẹo.
Hai đứa nhỏ đó liếc mắt nhìn nhau đồng thời cho kẹo vào trong miệng.
- ? Mấy người cùng sững sờ, trong đó Vũ Dực hì một tiếng mỉm cười: - Các em nhỏ các em còn chưa bóc vỏ kẹo đâu!
- Chị, ngọt quá nhỉ! Vẻ mặt cậu bé băng lúc đó lộ ra chút vui mừng.
- Dạ, ngọt quá, chị quái vật, chị còn nữa không? Cô bé chìa tay ra, vẻ mặt mong ngóng dò hỏi.
Khả năng tiêu hóa này, muốn Thường Nhạc không phục không được, nhưng hắn cảm thấy kinh ngạc, hai đứa bé thuần khiết đáng yêu như vậy, ngoại trừ cơ thể trắng phau ra kỳ thực bọn chúng không hề khác với người thường.
Vũ Dực bị người ta gọi là chị quái vật, cô không những không tức giận ngược lại cười vui vẻ, bàn tay mảnh khảnh kia như làm ảo thuật cùng lúc lập tức xuất hiện kẹo trong tay.
Sau khi hai đứa nhỏ chia kẹo cho nhau chúng đều đồng thanh nói:
- Chị quái vật là người tốt.
Đây là khen ngợi hay là mắng chửi người ta đây?
- Hai em nhỏ, các em tên là gì? Tâm thần Thường Nhạc hơi xao động, lập tức tạo ra mối quan hệ.
- Không nói cho anh! Cô bé băng cảnh giác liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái sau đó chuyển ánh mắt sang nhìn Vũ Dực, yên tâm nói: - Chị, em tên là Băng Lan, đây là anh em Băng Phong.
- Có thể đưa các chị đến gặp mẹ các em không? Đệ Nhị Mộng nhìn sang Thường Nhạc hé miệng cười, ưu thế đẹp trai của Thường Nhạc rõ ràng không có bất tác dụng nào với cô bé băng.
- Dạ, có thể! Băng Lan cười điềm tĩnh kéo tay Băng Phong đi về phía trước.
- Nhanh thật.
Lúc Băng Lan bắt đầu di chuyển, Thường Nhạc hít thở một hơi cô bé băng trước mặt này đang đi bộ tưởng chừng như đang không ngừng biến ảo.
Mỗi bước đi của cô bé một bước tiếp theo đã đến vị trí khác, một bước của cô bé ít nhất bằng mười bước bình thường.
Kiềm chế sự kinh ngạc này ở trong lòng, tiếp tục đi thẳng về phía trước, không khí bắt đầu thay đổi càng lúc càng lạnh, địa hình cũng trở nên ngày càng phức tạp.
- Khách lạ xin dừng bước!
Bỗng nhiên lúc đó một giọng nói lúc trầm lúc bổng bất định đột ngột vang lên bốn xung quanh bọn Thường Nhạc.
Băng Lan và Băng Phong nghe thấy giọng nói này cùng lúc vui mừng kêu lên: - Mẹ!
- Chúng tôi không có ý xấu chỉ là muốn đi vào xem một chút. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười chân thành.
- Băng Xuyên không hoan nghênh con người vào đây.
Giọng nói vừa dứt, hai người băng Băng Lan và Băng Phong đã biến mất trong hư không rồi.
- Nhanh thật.
Thường Nhạc nheo mắt, dựa vào thị lực của mình chỉ mới bắt được một tia ảo ảnh mà thôi, đơn thuần dựa vào trình độ này của đối phương, ít nhất là cấp cao thủ.
Những người mạnh mẽ bậc nhất như thế này từ trước tới nay đều không nghe nói đến, điểm này có phần quá đáng sợ.
- Thường Nhạc, chúng ta quay về đi.
Đệ Nhị Mộng cùng cảm thấy bầu không khí bốn xung quanh bắt đầu thay đổi.
- Không, cô ta không cho tôi vào, tôi lại càng muốn vào. Thường Nhạc bị kích động. Ánh mắt nhìn theo hướng cách đó không xa, chỉ cần đi qua cái rào chắn này. Hiển nhiên cái gì cũng có thể hiểu được.
- Con người ngoan cố, chỉ cần cậu có thể đi qua phòng thủ Băng Xuyên, từ nay về sau khu vực Băng Xuyên cho cậu mặc sức hoành hành! Trong giọng nói dịu dàng đó có chút giận dữ.
- Thường Nhạc Trên khuôn mặt Đệ Nhị Mộng tràn đầy sự lo lắng, so với Tiểu Bảo và Vũ Dực cô ý thức rõ ràng được sức mạnh của đối phương.
Tiểu Bảo và Vũ Dực hoàn toàn mù quáng, trong suy nghĩ của các cô, chỉ cần việc Thường Nhạc muốn làm chắc chắn có thể thành công.
- Các em ở đây đợi anh. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn muốn mở mang kiến thức. Cái gọi là phòng ngự Băng Xuyên này rút cuộc có gì lợi hại? Thân hình vừa di chuyển trong chớp mắt đã chìm trong dòng song băng trắng phau.
Bây giờ trước mặt xuất hiện bốn con thú băng khổng lồ, thấy bên trong bốn con thú này tỏa ra khí lạnh lẽo nồng nặc, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười thú vị.
- Grào!!!
Bốn con thú băng cùng gầm rú một tiếng mặt đất Băng Xuyên rung chuyển, Thường Nhạc vỗ vỗ ngực: - Chẳng lẽ cứ gọi như vậy, tôi phải rời đi sao?
Vừa dứt lời, Thường Nhạc khẽ động tay, ngọn lửa đã hiện ra giữa ngón tay hắn.
- Hỏa năng.
Giọng nói đó sửng sốt. Băng Xuyên thuộc vùng đất lạnh nhất, các trường hợp sử dụng lửa đều không thể cháy mà người thanh niên trước mắt này lại có thể châm.
- Cháy lên đi, đốt cháy cả thế giới tà ác. Kèm theo đó Thường Nhạc lẩm bẩm nói thầm chỉ thấy ngọn lửa đó càng lúc càng cháy to, trong chớp mắt đã tạo thành một con rồng dài vây quanh bốn thân hình con thú xoay tòn bốn xung quanh.
Bốn con thú kia dường như rất ghét ngọn lửa này, bọn chúng cùng lúc nổi giận gầm thét lên một tiếng, bốn cái bóng trắng không ngờ rõ ràng xuyên qua thật mạnh ngọn lửa trực tiếp đến trước mặt Thường Nhạc.
- Có chút thú vị.
Thường Nhạc không ngờ hỏa công lại không có tác dụng, trên mặt hắn lộ ra chút hưng phấn, chỉ thấy hắn hơi nghiêng về phía trước bước vào nửa bước, nắm tay mạnh mẽ giơ lên
- Bịch!
Sức mạnh hung mãnh kèm theo ngọn lửa cháy giống như ảo ảnh trực tiếp hướng về phía đầu bốn con thú đồng thời đánh tới.
Bốn đầu con thú kia thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, gặp nắm đấm đòn nghiêm trọng, theo bản năng bọn chúng dùng hết sức ngăn cản nhưng ngọn lửa tấn công lại bao phủ hoàn toàn.
Đây là sức mạnh và ngọn lửa kết hợp hoàn mỹ cùng nhau.
Lúc này bốn con thú băng đồng thời bị một cái bình phong bao vây lại, đó là Thường Nhạc đã mang Phong tỏa vực có sẵn của Công Tôn Liệt tiến hành thay đổi.
Trong vực lửa bốc cháy, bốn con thú băng sau khi bị bao vây hoàn toàn không tìm thấy bất cứ đường ra nào, cơ thể dần dần nóng chảy.
Đệ Nhị Mộng lo lắng cầm tay Tiểu Bảo và Vũ Dực, chẳng biết tại sao trong lòng cô bỗng nhiên có một thứ cảm giác vô cùng bất an.
Dường như trong dòng song băng này ẩn chứa mối nguy hiểm lớn, nhưng cô lại vẫn giữ được bình tĩnh, rõ ràng một khi tâm trạng mình bị ảnh hưởng thế nào cũng ảnh hưởng đến Thường Nhạc.
- Chị, chúng ta mau rời khỏi đây đi.
Lúc này giọng nói của Tiểu Bảo đột ngột vang lên, Đệ Nhị Mộng có chút khiếp sợ, bây giờ trên cái trán trắng nõn của Tiểu Bảo đã đổ mồ hôi.
Mồ hôi vừa xuất hiện liền tự động kết thành khối băng, thoạt nhìn có hơi buồn cười nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không thể tin nổi và rất kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.