Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 130: Vợ chồng trẻ ngày ngày ác chiến. (3)

Dạ Thải Hoa

02/09/2015

- Trời ạ, tôi xem nào, đã có được Long Thương rồi, đây không phải đang nằm mơ chứ!

Lâm Phong hưng phấn đi qua đi lại trong phòng, không ngừng kích động lắc lư bả vai của Thường Nhạc, dường như không tin vào những gì đang có trước mặt.

- Anh hai, anh từ từ mà nằm mơ đi, tôi đi ra ngoài tìm Quai Quai đây.

Thường Nhạc nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Lâm Phong, hắn rất tự nhiên mỉm cười một cái, thằng nhóc này cũng quá dễ đối phó.

- Ha ha, người anh em, tôi nhất định sẽ theo cậu tới cùng! Cậu ngàn vạn lần đừng thương tiếc em gái tôi, có chuyện gì tôi sẽ giúp đỡ cậu!

Lâm Phong nhìn Thường Nhạc một cái, không tim không phổi nói một câu, sau đó liền sải bước đi đến bên cạnh bàn vi tính, chỉ vì một cây Long Thương đã bán đứng cả em gái mình.

Thường Nhạc bất đắc dĩ cười, chậm rãi đi ra phòng khách, lúc này Lâm Quai Quai đã chạy ào đến và ôm lấy hắn ta, cong cái miệng nho nhỏ đáng yêu lên nói:

- Có phải anh trai em lại nói xấu em không? Anh đừng tin anh ta nhé!

Thường Nhạc giật mình, lập tức phát huy tài diễn xuất:

- À không có, anh ấy nói chuyện game với anh thôi.

- Ồ, phải không đó?

Lâm Quai Quai tinh nghịch nhìn Thường Nhạc, vô tình phát hiện ánh mắt người kia có gì đó mờ ám, rất tự nhiên mặt đỏ ửng lên, trong lúc bất mãn hếch cái miệng anh đào nhỏ nhắn, cô kiêu kỳ nói:

- Đi dạo phố cùng em chứ?

- Đi dạo phố cùng em?

Thân hình rắn chắc, kiên cường của Thường Nhạc bất giác run rẩy một chút, dường như hắn cái gì cũng không sợ, nhưng lại rất sợ đi dạo phố cùng phụ nữ, lực sát thương kinh khủng đó như muốn trực tiếp lấy mạng người vậy. Ngay đúng lúc này, bất chợt hắn nhớ tới Ôn Nhu.

- Hừ, không đi thì thôi vậy!

Lâm Quai Quai nhìn thấy sắc mặt chần chừ của Thường Nhạc, cái miệng nhỏ nhắn của cô hơi nhếch lên nói.

- Được rồi, đi thôi!

Nhận lấy ánh mắt tội nghiệp đáng thương của Lâm Quai Quai, lại nghĩ đến hai nhân vật trụ cột về mặt tinh thần đứng kế bên Lâm Quai Quai, cuối cùng Thường Nhạc đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Có lẽ bởi vì cấm dục trong thời gian dài, lúc nhìn thấy các cô gái mặc nội y sặc sỡ, không ngờ Thường Nhạc lại có một cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

Càng làm cho Thường Nhạc kích thích hơn, không ngờ Lâm Quai Quai lại đưa một cái áo lót đến trước mặt Thường Nhạc, tỏ ra vô cùng thẹn thùng hỏi:

- Anh cảm thấy cái này thế nào?

- Tốt, tốt lắm. Hi hi, nếu như không mặc thì càng tốt.

Thường Nhạc liếc nhìn Lâm Quai Quai với ánh mắt mờ ám một cái, trên mặt tên tà ác này mang theo một nụ cười dâm đãng.

Ở cái thế giới hiện tại này, đàn ông cùng với phụ nữ đi mua quần áo đã trở nên rất khan hiếm rồi, một số thiếu nữ đi vào cửa tiệm, trước tiên là tỏ vẻ kinh ngạc nhẹ nhàng giơ tay lên che cái miệng nhỏ xinh xắn vốn đã mở to, dùng ánh mắt như nhìn thấy bảo vật quốc gia len lén nhìn Thường Nhạc.

- Anh Nhạc, qua đây một chút đi!

Ngay lúc Thường Nhạc đang dùng ánh mắt tán thưởng để đánh giá các thân hình thon thả này, giọng nói của Lâm Quai Quai đột nhiên vang lên.

- Làm gì?

Trong lòng Thường Nhạc cực kỳ thích thú, nhưng ngoài miệng lại cố ý chần chờ nói, thằng nhóc này đã được lợi rồi còn tỏ vẻ thông minh, ngoan hiền.

- Anh qua đây mau đi, bằng không, bằng không em sẽ không ra ngoài đâu!

Lâm Quai Quai bĩu môi, giọng nói ngọt ngào ấy vô cùng mê mẫn.

- Được rồi, anh qua đây!

Thường Nhạc xoa tay, haiz, đẹp trai thì cũng hết cách. Người đi về phía sau, đẩy cách cửa ra, nhìn thấy có một tấm vải màu sắc rực rỡ đang treo trước một cái cửa nhỏ cách đó khoảng hai thước, Thường Nhạc theo bản năng muốn qua đó vén lên.

- A? Ha ha, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu!

Nhìn thấy trước mặt mình cảnh cực kỳ nóng bỏng đến nổi có thể trào cả máu mũi, trong mắt Thường Nhạc phát ra một tia nhìn cực kỳ chói rọi kích thích.

Không ngờ trước mắt lại xuất hiện một người đẹp mặc bộ quần áo lót, trên tay cô ta đang cầm lấy một vài cái nội y và một cái quần lót, người phụ nữ này, không ngờ lại là Tô Mị Nhi!

Thường Nhạc nhìn soi mói Tô Mị Nhi một lúc lâu, lúc này mới phát hiện mình rất không lịch sự, mới xoay người rời khỏi đó.

- Đứng lại!



Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Tô Mị Nhi khẽ hé mở, đột nhiên nói.

“Mẹ kiếp, không phải lại bắt tôi phải chịu trách nhiệm chứ?” Trong lòng Thường Nhạc chửi thầm một câu, để lộ nụ cười kỳ quái, nhìn thấy người ta mặc quần áo lót, không chịu trách nhiệm cũng không được!

- Anh thấy mắt thẩm mỹ của tôi thế nào?

Tô Mị Nhi nói xong liền đem từng bộ từng bộ nội y so sánh, muốn Thường Nhạc nói ra quan điểm của bản thân.

Thường Nhạc sửng sốt, mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Tô Mị Nhi, nhưng miệng lại cười một nụ cười rất nghiêm trang:

- Vô cùng hợp thời!

Tô Mị Nhi cười quyến rũ nói:

- Có thể nhận được lời khen ngợi của anh, thật là một chuyện khiến người ta vô cùng sung sướng.

Sau khi nói xong, phát hiện Thường Nhạc vẫn luôn dùng ánh mắt mờ ám nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình, trên mặt cô ta đỏ ửng lên ánh mắt lơ đãng nhìn qua, sắc mặt kỳ lạ và nói:

- Có phải là nhìn rất thích không?

- Nói bằng cả lương tâm, tuy rằng không phải là lớn lắm, nhưng rất chắc chắn, cảm giác khi tay sờ vào hẳn là rất không tệ, rất thích. Nếu như tôi đoán không nhầm, bảo bối trước ngực cô hẳn là chưa từng để ai sờ qua, haiz, thật là đáng tiếc quá đi! Chẳng lẽ Mộ Dung Trường Thiên chưa bao giờ sờ cô sao? Tôi còn cho rằng gã là tên chuyên sờ mó chứ...

Trong ánh mắt của Thường Nhạc chứa đầy ý cười vô cùng dâm đãng.

Làm sao mà Tô Mị Nhi lại không nghĩ đến chứ, nhưng lời nói của tên này không ngờ lại thẳng thắn đến thế, khuôn mặt bình thường đã như yêu tinh của cô trong chốc lát đã hoàn toàn đỏ ửng lên.

Bỗng nhiên lúc đó, cô nhìn Thường Nhạc nở một nụ cười quyến rũ và nói:

- Ha ha, rất tiếc là anh muốn sờ cũng không được sờ.

- Thật vậy sao?

Trên mặt lộ ra vẻ cười càng hiểm ác hơn, ngay lúc ánh mắt Tô Mị Nhi trở nên hoảng loạn, Thường Nhạc đi tới, dùng hai tay hung hăng nắm lấy bộ ngực của cô, mạnh mẽ xoa nắn vài cái.

- A, anh!

Tô Mị Nhi vốn muốn hét lớn, nhưng đột nhiên trong ý thức lại, nghĩ đây chỉ là một phòng thay đồ, cho nên không thể không giảm âm lượng xuống.

Nhưng ngay lúc đó người ra tay đã nhẹ nhàng rời khỏi, để lại người bị thất lễ là Tô Mị Nhi ở lại đứng đó ngẩn người ra.

Lắc mạnh đầu, cố gắng xóa bỏ một chút ý thức hình ảnh mê người đó, bước chân của Thường Nhạc rất khó khăn đi ra phía bên ngoài.

- Hây da, trên đời này còn có người nhiều người đẹp đang đợi tôi.

Sau khi Thường Nhạc chạy ra ngoài, trong đầu của hắn vẫn mơ hồ xuất hiện bóng dáng lúc nảy của Tô Mị Nhi.

- Quai Quai, em ở phòng nào?

Thường Nhạc ra sức ngẩng đầu lên, hắn phát hiện mình đã đi nhầm vào một mê cung, không ngờ phía sau cửa lại có nhiều không gian nhỏ được dùng vải nhiều màu sắc rực rỡ làm cửa che chắn lại, lúc vừa rồi hắn đã được giáo huấn một lần, hắn biết rằng không thể nào tuỳ tiện mở ra những cánh cửa có màu sắc rực rỡ đó!

- Ha ha, em đang ở trong này!

Giọng nói nghịch ngợm của Lâm Quai Quai mang theo một chút ngượng ngùng vang lên phía sau một cánh cửa cách Thường Nhạc không xa. Tiếp đến là một bức họa như đang đi vào cảnh thần tiên hiện hữu trước mặt Thường Nhạc.

Vẻ xinh đẹp của Lâm Quai Quai từ lâu Thường Nhạc đã được lĩnh giáo rồi, dù sao cũng là hoa khôi trong các mỹ nữ, thời khắc đó thoạt nhìn cô dường như để lộ một vẻ đẹp đoan trang thanh tú.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, hoàn toàn không giống, cô bây giờ có vẻ tinh thần rất đặc biệt, một khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rạng, một đôi mắt sáng ngời còn đặc biệt to nữa, cái mũi nhỏ cao thẳng, miệng nhỏ, trên má còn có hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.

Vô cùng mê hoặc lòng người, chỉ cần nói đến đôi mắt to đấy đã có phần nổi bật rồi, những người đã từng nhìn cô, ấn tượng sâu sắc nhất chính là đôi mắt mê hoặc lòng người đó. Một bộ đồ lót màu trắng nhạt, để lộ ra bộ ngực vô cùng đầy đặn, phía bên dưới chỉ mặc một cái quần đùi màu đen, bao lấy cái mông nhỏ đẫy đà, để lộ ra một nửa cái rốn nhỏ của cô, thắt chặt lấy eo thon nhỏ của cô, phong thái có vẻ rất yểu điệu.

- Nhìn cái gì thế!

Lâm Quai Quai cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Thường Nhạc nhìn cô như muốn nuốt chửng cô vậy, giọng nói của cô có phần hơi đắc ý và cũng xen lẫn một chút xấu hổ thành ra lời nói có chút nóng giận.

- Người đẹp như ngọc, kiếm như cầu vồng, quả nhiên không tệ!

Nhìn làn da trắng mà bông tuyết cũng không bì nổi, Thường Nhạc cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, thần sắc mê hoặc nói thầm.

Thật sự không ngờ tới, một cô bé luôn ngượng ngùng lại xuất hiện trước mặt mình một cách kiềm mỵ như thế.

“Xoẹt” một tiếng cười nhẹ, cuối cùng cũng đã có thể kéo Thường Nhạc ra khỏi những suy nghĩ u ám.

Lâm Quai Quai có chút bất mãn đối với người gây tiếng động đó đã làm quấy nhiễu đến việc tốt của mình.



Ngay thời khắc chủ nhân của âm thanh phát ra này thấy Thường Nhạc nhìn mình, cô đột nhiên cười quyến rũ.

Tô Mị Nhi lại xuất hiện trước mặt mình với bộ đồ Suzanna màu đen, vừa vặn với thân hình của cô, tất cả các bộ phận đầy đặn của cô đều được biểu hiện ra ngoài, dáng vẻ nóng bỏng quả thực như ma quỷ hóa thân, đặc biệt là sự lẫn lộn của màu đen và màu trắng, làm cho làn da trắng của cô càng thêm động lòng người!

Ánh mắt lẳng lơ cũng như bản tính của người vợ bé nhìn có vẻ nóng bỏng hơn so với bất kỳ lúc nào, khiến cho người ta rất muốn phạm tội.

Trong mơ hồ, trên vai Thường Nhạc đột nhiên xuất hiện một cơn đau tột cùng, hắn có chút không hiểu nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ của Lâm Quai Quai, ghen sao? Cho dù là ghen đi nữa cũng không nên dùng lực mạnh đến thế chứ?

- Em gái có vẻ như rất ghen đó!

Tô Mị Nhi mỉm cười đi tới, điềm nhiên nói:

- Bạn trai của em cũng là một trong những người đàn ông tôi từng gặp, người hấp dẫn nhất, em phải kiểm soát kỹ anh ta đấy!

- Không cần chị phải quan tâm, tôi nhất định kiểm soát kỹ anh ta!

Lâm Quai Quai tức giận nói.

- Vậy sao? Vậy thì tôi càng muốn xem xem thế nào!

Tô Mị Nhi cười một cách bí ẩn, cùng với San San phía sau lưng rời khỏi.

Nhìn bóng dáng Tô Mị Nhi rời khỏi, Thường Nhạc cảm thấy một cảm giác thần bí trong lòng đã bị kích động rồi.

- Hừ, Vẫn còn nhìn chằm chằm vào bóng dáng mê hoặc của người ta! Không để ý anh nữa!

Lâm Quai Quai nhìn thấy suy nghĩ đó của Thường Nhạc, cô bất mãn kháng nghị một câu.

Mà hiện tại dục vọng trong lòng Thường Nhạc như con thú hoang, đột nhiên dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Quai Quai đang đúng trước mặt.

Lâm Quai Quai tưởng lầm là hắn đang tức giận, bĩu môi lên, làm ra một bộ dạng như muốn khóc, ngã mạnh vào ngực Thường Nhạc bật khóc. Thường Nhạc ngẩn người ra, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Quai Quai, vỗ nhẹ bờ vai của cô an ủi, tùy ý để cho cô dựa vào ngực mình khóc thút thít.

Ngửi thấy mùi tóc của cô, nhìn thấy bộ dạng như du khách vừa mới thay bộ quần áo mới, tim Thường Nhạc không ngừng nhảy loạn lên, Lâm Quai Quai dựa sát vào lòng ngực của Thường Nhạc, đương nhiên sẽ nghe thấy tim đập của hắn, lúc đó cô cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ, nhịp tim của cô cũng đập theo tiết tấu nhịp tim của Thường Nhạc.

Thường Nhạc nhìn thấy Lâm Quai Quai mặt đỏ đến cả mang tai, tuy rằng đã ngừng khóc, nhưng không có ý định sẽ rời khỏi ngực mình, liền cúi đầu xuống hôn vào lỗ tai cô khiến cô run rẩy một chút, lại còn cắn nhè nhẹ vào vành tai của cô làm cho thân thể mềm mại của Lâm Quai Quai khẽ run lên, cả khuôn mặt trốn vào ngực của Thường Nhạc, Thường Nhạc thấy thời cơ đã chín muồi, lè lưỡi ra liếm vào tai của cô, làm cho Lâm Quai Quai không kìm chế nổi “ừ” một tiếng, sinh lý cũng có chút thay đổi, cô thì thào nói:

- Anh Nhạc à, không, không được đâu.

Thường Nhạc đã hôn đến đôi môi đỏ mọng của cô rồi, cô không đợi Thường Nhạc gõ cửa, liền lè đầu lưỡi ra, cùng với Thường Nhạc quấn lấy vào nhau, đến lúc cả hai thở không nổi nữa mới tách ra, tâm hồn của cô cũng đã bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, liền đổi ý nói:

- Không, đừng ở chỗ này được không?

Một tay kéo lấy Lâm Quai Quai vào trong phòng thay đồ, trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười mờ ám, dùng tay trái đang đặt trên lưng cô từ từ sờ xuống bộ mông đặc biệt cao. Lâm Quai Quai mẫn cảm bị sờ vào mông, lại bị Thường Nhạc hôn đến nóng cả người, miệng liền phát ra những tiếng rên rỉ, thân hình bắt đầu vặn vẹo.

Thường Nhạc lại ôm chặt hôn cô, chầm chậm đẩy ngã Lâm Quai Quai xuống, một tay đặt bên eo từ từ nhẹ nhàng luồn lên phía trên, cho đến lúc bắt được một bên con thỏ trắng lớn, dùng tay nắm chặt lấy toàn bộ ngực của cô, năm ngón tay không theo quy luật nào nhào nặn, bắt đầu sờ mó sang bên kia, Lâm Quai Quai sung sướng rên rỉ, Thường Nhạc lại luồn ngón tay ra phía sau lưng cô, nhẹ nhàng kéo khóa xuống.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Quai Quai đã ửng đỏ cả lên rồi, trong lòng vừa có cảm giác chờ mong lại vừa mâu thuẫn, đứng thẳng người lên để Thường Nhạc dễ hoạt động hơn, trong lòng tự nói với bản thân mình: “Đừng lo, chỉ cần phối hợp một chút là được rồi, chỉ cần bảo vệ tốt cửa ải cuối cùng là được rồi”.

Thường Nhạc lột bỏ y phục Lâm Quai Quai đang mặc trên người, lộ ra bộ ngực nở nang trắng như tuyết của cô, bộ ngực đó thuộc loại một vừa ăn no lại rắn chắc, cho dù là bây giờ có nằm ngửa trên giường, cũng có thể duy trì độ cao của bộ ngực đó, giống như hai cái bát lớn lật úp lại vậy.

Nhìn thấy bộ ngực như hai bánh mì vừa mới ra lò vậy, Thường Nhạc dùng ngón trỏ của tay phải tò mò đè lên, xem thử độ co dãn và sự mềm mại của bộ ngực cô. Hắn ta cực kỳ vừa ý, hắn lại dùng ngón trỏ và ngón giữa, kẹp lấy đầu vú bên trái của cô không ngừng nắn lên và bỏ xuống, không bao lâu thì đầu vú liền trở nên cứng rắn hẳn lên, hắn ta còn lấy miệng ngậm lấy đầu vú của cô, dùng lực hút lại, khuôn mặt tròn chĩnh của Lâm Quai Quai vừa nóng vừa thẹn, dùng hai tay đẩy đầu của Thường Nhạc áp sát vào giữa lòng ngực, âm thanh ‘a a’ phát ra từ cổ họng. Đương nhiên, chỉ có thế không phải là đã thỏa mãn được Thường Nhạc, hắn ra vẻ không đếm xỉa gì cả!

Hắn tiếp tục lột y phục của Lâm Quai Quai ra, làm cho những đường cong lồi lõm đều mất đi sự che đậy, hắn tiếp tục tháo bỏ giày của cô, làm cho cô co rút e dè đứng sát vào tường phòng thay đồ, chiếc quần lót màu đen đã bị Thường Nhạc hung hăng cởi bỏ.

- Á?

Lâm Quai Quai hô lên một tiếng, không dám nhìn Thường Nhạc, đợi đến lúc Thường Nhạc lại dính sát vào người cô, cô liền cảm thấy, xác thịt của hai người đã tiếp xúc với nhau, lúc này cô vẫn còn suy nghĩ: “Không sao cả, vẫn chưa đến giai đoạn cuối cùng”.

Bây giờ Thường Nhạc chỉ chú tâm công kích bộ phận phía dưới của cô, như kẻ trộm dùng tay âu yếm mò mẫn tới hoa viên thần bí kia.

“À?” Lâm Quai Quai suy nghĩ: “Không sao, chỉ để cho anh ấy sờ mó một chút thôi mà.”

Thường Nhạc dùng ngón giữa sờ mó, lập tức biết dục vọng của cô đã hoàn toàn bị kích động rồi.

Hắn cười cười một cách dâm đãng, cưỡi lên cô còn duỗi thẳng một chân ra, lấy ra hung khí dạo quanh khu hoa viên thần bí đó.

“Không sao cả”. Lâm Quai Quai nhắm mắt lại suy nghĩ: “Chỉ là va chạm một chút mà thôi”.

Đột nhiên, Thường Nhạc dùng sức mạnh đem “quân tiên phong” đâm thẳng vào “lòng địch”!

“A, trời ạ”. Lâm Quai Quai muốn thoát ra, nhưng sau đó cô lại nghĩ: “Chỉ để cho anh ấy tiến vào một cái thôi, mình có thể lập tức ngừng lại”.

Thường Nhạc không ngừng lại dù chỉ một chút, đầu tàu dẫn theo một đoàn tàu trực tiếp chui lọt vào sơn động, đi sâu vào tận cùng bên trong.

“A, xong rồi, tiêu rồi.” Đây là suy nghĩ cuối cùng của Lâm Quai Quai, tuy nhiên cũng đã muộn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Gia Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook