Chương 41: Dám Ngắt Điện Thoại Của Tôi, Hửm?
Minh Lam Phong
02/01/2016
Bạch Thù không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại cái gối thêu hoa Tiền Dương.
Đó là vào hôm sau lúc Bạch Thù tới tập đoàn Phong Khiêm chụp quảng cáo, vào thời điểm đang đợi thang máy, Bạch Thù đụng phải Tiền Dương.
Tiền Dương nhìn thấy Bạch Thù, hoàn toàn không nhớ đến chuyện xấu hổ ngày hôm qua, vẫn như bình thường tiến về phía trước chào hỏi Bạch Thù, “Cô Bạch, chúng ta thật có duyên.”
Trong lòng Bạch Thù khinh bỉ, nhanh như vậy đã đem chuyện ngày hôm qua quên sạch sẽ, quả thực không phải thứ tốt lành gì! Trong lòng tuy nghic như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn cười nhạt, “Hóa ra là Tiền thiếu.”
Bạch Thù nhấn mạnh từ “thiếu”, sau đó âm thầm đem so sánh hắn với Kỳ Liên và Lí Tô Mặc.
Đều là thiếu gia giống nhau, vì sao hai vị kia có mười phần khí chất quý tộc? Mà hắn lại giống như khuông đúc một dạng với cún? (ND: Thật ra nguyên văn là “cẩu”, tớ lại không dám dịch là chó vì thấy hơi nặng. T^T)
Nếu Tiền Dương mà biết Bạch Thù nghĩ vậy về hắn, nhất định sẽ khóc chết! Hăn cũng rất hối hận vì mình đã trông mặt mà bắt hình dong, nhưng mà tướng mạo của các cô, cùng với lời nói của cô gái mảnh mai nhu nhược kia, có thể không khiến hắn hiểu lầm sao? Hắn hoàn toàn vô tội có được hay không TAT? Các cô đã biết hắn hiểu nhầm, lại còn tiếp tục dẫn đường hắn “lạc lối”!
Trong lòng Tiền Dương vẫn còn chút xấu hổ, dù sao trong cảm nhận của các cô hành vi của hắn ngày hôm qua rất đáng khinh bỉ, đánh giá này không biết đám người quen của hắn cười hắn thế nào đâu! Nhưng mà muốn bắt tâm của mỹ nhân làm tù binh, hắn chỉ có thể ra vẻ như đã quên mất chuyện ngày hôm qua.
“Cô Bạch đến nơi này làm gì?”
“Việc tư, không thể nói.” Môi Bạch Thù hơi mở, nói vài tiếng.
Nhìn biểu tình phấn khích trên mặt Tiền Dương, trong lòng Bạch Thù rất thích, nói ra lời này thật có cảm giác, lần trước lúc Lí Tô Mặc phun ra bốn chữ này, có lẽ cảm giác trong lòng cũng sẽ thế này!
“Hahaha…”
Bạch Thù chợt nghĩ đến một câu nói rất được lưu hành trên mạng: lời đồn đã chỉ dành cho người học thức, nói chuyện phiếm chỉ có thể cười haha. (ND: Thật sự là không hiểu nghĩa của câu này TT____TT)
"Tiền thiếu, tôi còn có việc, đi trước một bước." Nhìn thấy thang máy đến, Bạch Thù lập tức đi vào thang máy, ai ngờ Tiền Dương phía sau cũng bước vào theo, "Haha, chúng ta cùng nhau đi thang máy."
Tuy trong lòng Bạch Thù khó chịu, nhưng thang máy là phương tiện công cộng, hắn muốn đi cũng không thể trách được gì.
Đến tầng 31, Bạch Thù lập tức đi ra ngoài.
Trong lòng Tiền Dương có cảm giác rất khó nói, ôi, khi nào thì hắn đứng trước một người phụ nữ mà không đạt được mục đích! Nói thế nào thì hắn cũng là một chàng trai trẻ đẹp đầy hứa hẹn, nhưng mà cô gái này đến nháy mắt cũng không nháy với hắn một cái, rất tổn thương lòng tự tôn của hắn.
Ra khỏi thang máy, Bạch Thù cảm thấy hô hấp thông hơn rất nhiều, sau đó Bạch Thù tìm được người phụ trách sân khấu nói cho cô biết địa điểm, chỉ nhìn thấy đám người bên kia rất bận rộn.
Nhiếp ảnh gia, nhà trang điểm, đạo diễn, tất cả đã bắt đầu bắt tay vào làm công tác chuẩn bị đâu vào đấy.
Đại khái là đạo diễn đã xem qua ảnh chụp của Bạch Thù, thấy Bạch Thù đến, gật đầu với cô, sau đó nói với nhà trang điểm, “Đi giúp cô ấy trang điểm, không cần đậm quá.”
Nhà trang điểm nhận được lệnh của đạo diễn, dẫn Bạch Thù vào phòng hóa trang.
“Cô Bạch thật đẹp, tôi tin rằng quảng cáo này nhất định sẽ nổi tiếng.”
“Haha…cảm ơn lời chúc của cô.”
Sau khi trang điểm thì tiến hành chụp quảng cáo, Bạch Thù cảm thấy các nhân viên công tác đều rất tốt, không dữ dằn giống như Tiểu Mã nói. Ít nhất vào lúc cô bị NG (cảnh quay hỏng), đạo diễn dùng giọng nói ôn hòa giảng giải cho cô biết nên chú ý chỗ nào. Trên mặt nhà trang điểm, nhiếp ảnh gia cũng mỉm cười, chưa bao giờ cao giọng nói chuyện.
Aiz…╮(╯_╰)╭, tố chất tổ đạo diễn của một tập đoàn lớn cao hơn các chỗ khác không ít.
Làm sao Bạch Thù biết được, người ta đối tốt với cô hoàn toàn là vì không dám đắc tội với cô!
Những người này, đã lăn lộn biết bao lâu trong vòng giải trí, có ai mà không thành tinh cơ chứ!
Bằng một sinh viên chưa tốt nghiệp mới ra đời chưa có kinh nghiệm như cô, vậy mà có thể đến tập đoàn Phong Khiêm chụp quảng cáo bộ mỹ phẩm trang điểm mới nhất, bên trong không có mờ ám thì ai mà tin?
Cả ngày chụp hình quảng cáo, thân người Bạch Thù có chút cứng ngắt, nụ cười trên mặt cũng trở nên máy móc không ít.
“Ok! Kết thúc công việc! Ngày mai tiếp tục.” Đạo diễn vung tay lên, “Ngày mai sẽ chụp ngoại cảnh, mọi người nên mặc thêm nhiều áo vào.”
Bạch Thù thở dài, sau đó mặc áo lông vào, chính vào lúc này, điện thoại trong túi cũng chầm chậm vang lên, sắc mặt mọi người 囧, thầm nghĩ, tiếng chuông của cô gái nhỏ này cũng thật giản dị, không giống như các nữ sinh đương thời, thích cài đủ loại nhạc chuông cho mình.
Bọn họ nào biết rằng không phải Bạch Thù không muốn cài nhạc chuông thật cá tính, mà là cái điện thoại này của cô không hề có chức năng đó!
“Alo~” Bạch Thù tưởng Kỳ Liên gọi, ngay lập tức nghe máy, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Đi ăn cơm.” Thanh âm lạnh lẽo của Lí Tô Mặc rơi vào trong tai Bạch Thù.
Trước kia đã từng nói qua, đi động của Bạch Thù và cái loa phóng thanh cũng không khác gì nhau, cho nên mọi người ngay lập tức trầm mặc.
Bạch Thù hỗn độn, luống cuống tay chân ngắt điện thoại! Nhất định là cô choáng váng nên mới không đi đến chỗ không người nghe điện thoại. TAT
Mọi người thấy thần sắc của Bạch Thù kỳ quái, sau đó vẫn là đạo diễn nói một câu, “Mọi người có thể về rồi.”
Đám nhà trang điểm, nhiếp ảnh gia, nhân viên phụ trách ánh sáng, trợ lý toàn bộ yên lặng gật đầu, xoay người đi, để lại Bạch Thù hóa đá trước máy sưởi trong phòng chụp.
Lúc này điện thoại của cô lại vang, đáng người chưa đi xa kia, thân mình nháy mắt cứng lại, sau đó liều mạng chạy ra ngoài.
Bạch Thù cắn khăn tay rơi lệ, oán giận nhận cuộc gọi, “Anh có để cho tôi yên không!”
“Bạch Thù?” Thanh âm ôn nhu tựa như long chim của Kỳ Liên nháy mắt khiến tâm tư rối loạn của Bạch Thù bình tĩnh.
“Kỳ Liên.” Bạch Thù chảy hai hàng lệ, vì sao anh không gọi sớm chứ!
“Có ai quấy rầy em sao?”
Bạch Thù lắc đầu, sau đó nhớ rằng Kỳ Liên không nhìn thấy, vì thế liền nói, “Chỉ là người xa lạ, đánh mãi không chết, cũng không biết bị em từ chối bao nhiêu lần, phiền muốn chết! Chưa từng thấy đàm ông nào mặt dày như vậy!” (ND: Không biết được Mặc ca nếu biết chị nói vậy sẽ chỉnh chết chị thế nào nhỉ O.O)
“Haha…ai bảo Tiểu Thù nhà chúng ta đáng yêu như vậy.”
Bạch Thù nghe xong rất hưởng thụ, “Kỳ Liên, đã gần một tháng rồi em chưa gặp anh.”
“Nhớ anh sao? Buổi tối chũng ta xài webcam? Hửm?” Tiếng mềm yếu cuối cùng kia khiến xương cốt Bạch Thù giật lên một cái.
“Em không có máy tính.” Cô nào có thời gian lên mạng chứ, huống chi phóng xạ từ máy tính rất có hại cho da.
“Được rồi, anh sẽ về sơm một chút.” Kỳ Liên cười hớ hớ nói với Bạch Thù.
“Vậy cúp nhé?”
“Ừ…nhớ không được ngoại tình, chờ anh trở lại.” Nói xong, Kỳ Liên liền ngắt điện thoại.
Bạch Thù thở dài, lần nào cũng kết thúc bằng một câu sát phong cảnh như vậy! Cất điện thoại, Bạch Thù liền thấy trước mặt nhiều hơn một người.
Cô sợ tới mức nháy mắt liền nhảy dựng lên, sau đó mới thấy rõ người trước mặt trưng ra vẻ mặt của bà mẹ kế, mà đôi mắt trong trẻo lại vô cùng u ám.
“Haha…Lí thiếu.” Bạch Thù nhếch môi, cười đến vô cùng chân chó.
Cô có thể không cười sao? Trước mắt, người đàn ông này chính là người lãnh đạo trực tiếp của cô!
“Ngắt điện thoại của tôi?” Thanh âm Lí Tô Mặc không nặng không nhẹ, lại giống như đang nện lên đầu quả tim Bạch Thù, khiến cà người cô run lên.
Đó là vào hôm sau lúc Bạch Thù tới tập đoàn Phong Khiêm chụp quảng cáo, vào thời điểm đang đợi thang máy, Bạch Thù đụng phải Tiền Dương.
Tiền Dương nhìn thấy Bạch Thù, hoàn toàn không nhớ đến chuyện xấu hổ ngày hôm qua, vẫn như bình thường tiến về phía trước chào hỏi Bạch Thù, “Cô Bạch, chúng ta thật có duyên.”
Trong lòng Bạch Thù khinh bỉ, nhanh như vậy đã đem chuyện ngày hôm qua quên sạch sẽ, quả thực không phải thứ tốt lành gì! Trong lòng tuy nghic như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn cười nhạt, “Hóa ra là Tiền thiếu.”
Bạch Thù nhấn mạnh từ “thiếu”, sau đó âm thầm đem so sánh hắn với Kỳ Liên và Lí Tô Mặc.
Đều là thiếu gia giống nhau, vì sao hai vị kia có mười phần khí chất quý tộc? Mà hắn lại giống như khuông đúc một dạng với cún? (ND: Thật ra nguyên văn là “cẩu”, tớ lại không dám dịch là chó vì thấy hơi nặng. T^T)
Nếu Tiền Dương mà biết Bạch Thù nghĩ vậy về hắn, nhất định sẽ khóc chết! Hăn cũng rất hối hận vì mình đã trông mặt mà bắt hình dong, nhưng mà tướng mạo của các cô, cùng với lời nói của cô gái mảnh mai nhu nhược kia, có thể không khiến hắn hiểu lầm sao? Hắn hoàn toàn vô tội có được hay không TAT? Các cô đã biết hắn hiểu nhầm, lại còn tiếp tục dẫn đường hắn “lạc lối”!
Trong lòng Tiền Dương vẫn còn chút xấu hổ, dù sao trong cảm nhận của các cô hành vi của hắn ngày hôm qua rất đáng khinh bỉ, đánh giá này không biết đám người quen của hắn cười hắn thế nào đâu! Nhưng mà muốn bắt tâm của mỹ nhân làm tù binh, hắn chỉ có thể ra vẻ như đã quên mất chuyện ngày hôm qua.
“Cô Bạch đến nơi này làm gì?”
“Việc tư, không thể nói.” Môi Bạch Thù hơi mở, nói vài tiếng.
Nhìn biểu tình phấn khích trên mặt Tiền Dương, trong lòng Bạch Thù rất thích, nói ra lời này thật có cảm giác, lần trước lúc Lí Tô Mặc phun ra bốn chữ này, có lẽ cảm giác trong lòng cũng sẽ thế này!
“Hahaha…”
Bạch Thù chợt nghĩ đến một câu nói rất được lưu hành trên mạng: lời đồn đã chỉ dành cho người học thức, nói chuyện phiếm chỉ có thể cười haha. (ND: Thật sự là không hiểu nghĩa của câu này TT____TT)
"Tiền thiếu, tôi còn có việc, đi trước một bước." Nhìn thấy thang máy đến, Bạch Thù lập tức đi vào thang máy, ai ngờ Tiền Dương phía sau cũng bước vào theo, "Haha, chúng ta cùng nhau đi thang máy."
Tuy trong lòng Bạch Thù khó chịu, nhưng thang máy là phương tiện công cộng, hắn muốn đi cũng không thể trách được gì.
Đến tầng 31, Bạch Thù lập tức đi ra ngoài.
Trong lòng Tiền Dương có cảm giác rất khó nói, ôi, khi nào thì hắn đứng trước một người phụ nữ mà không đạt được mục đích! Nói thế nào thì hắn cũng là một chàng trai trẻ đẹp đầy hứa hẹn, nhưng mà cô gái này đến nháy mắt cũng không nháy với hắn một cái, rất tổn thương lòng tự tôn của hắn.
Ra khỏi thang máy, Bạch Thù cảm thấy hô hấp thông hơn rất nhiều, sau đó Bạch Thù tìm được người phụ trách sân khấu nói cho cô biết địa điểm, chỉ nhìn thấy đám người bên kia rất bận rộn.
Nhiếp ảnh gia, nhà trang điểm, đạo diễn, tất cả đã bắt đầu bắt tay vào làm công tác chuẩn bị đâu vào đấy.
Đại khái là đạo diễn đã xem qua ảnh chụp của Bạch Thù, thấy Bạch Thù đến, gật đầu với cô, sau đó nói với nhà trang điểm, “Đi giúp cô ấy trang điểm, không cần đậm quá.”
Nhà trang điểm nhận được lệnh của đạo diễn, dẫn Bạch Thù vào phòng hóa trang.
“Cô Bạch thật đẹp, tôi tin rằng quảng cáo này nhất định sẽ nổi tiếng.”
“Haha…cảm ơn lời chúc của cô.”
Sau khi trang điểm thì tiến hành chụp quảng cáo, Bạch Thù cảm thấy các nhân viên công tác đều rất tốt, không dữ dằn giống như Tiểu Mã nói. Ít nhất vào lúc cô bị NG (cảnh quay hỏng), đạo diễn dùng giọng nói ôn hòa giảng giải cho cô biết nên chú ý chỗ nào. Trên mặt nhà trang điểm, nhiếp ảnh gia cũng mỉm cười, chưa bao giờ cao giọng nói chuyện.
Aiz…╮(╯_╰)╭, tố chất tổ đạo diễn của một tập đoàn lớn cao hơn các chỗ khác không ít.
Làm sao Bạch Thù biết được, người ta đối tốt với cô hoàn toàn là vì không dám đắc tội với cô!
Những người này, đã lăn lộn biết bao lâu trong vòng giải trí, có ai mà không thành tinh cơ chứ!
Bằng một sinh viên chưa tốt nghiệp mới ra đời chưa có kinh nghiệm như cô, vậy mà có thể đến tập đoàn Phong Khiêm chụp quảng cáo bộ mỹ phẩm trang điểm mới nhất, bên trong không có mờ ám thì ai mà tin?
Cả ngày chụp hình quảng cáo, thân người Bạch Thù có chút cứng ngắt, nụ cười trên mặt cũng trở nên máy móc không ít.
“Ok! Kết thúc công việc! Ngày mai tiếp tục.” Đạo diễn vung tay lên, “Ngày mai sẽ chụp ngoại cảnh, mọi người nên mặc thêm nhiều áo vào.”
Bạch Thù thở dài, sau đó mặc áo lông vào, chính vào lúc này, điện thoại trong túi cũng chầm chậm vang lên, sắc mặt mọi người 囧, thầm nghĩ, tiếng chuông của cô gái nhỏ này cũng thật giản dị, không giống như các nữ sinh đương thời, thích cài đủ loại nhạc chuông cho mình.
Bọn họ nào biết rằng không phải Bạch Thù không muốn cài nhạc chuông thật cá tính, mà là cái điện thoại này của cô không hề có chức năng đó!
“Alo~” Bạch Thù tưởng Kỳ Liên gọi, ngay lập tức nghe máy, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Đi ăn cơm.” Thanh âm lạnh lẽo của Lí Tô Mặc rơi vào trong tai Bạch Thù.
Trước kia đã từng nói qua, đi động của Bạch Thù và cái loa phóng thanh cũng không khác gì nhau, cho nên mọi người ngay lập tức trầm mặc.
Bạch Thù hỗn độn, luống cuống tay chân ngắt điện thoại! Nhất định là cô choáng váng nên mới không đi đến chỗ không người nghe điện thoại. TAT
Mọi người thấy thần sắc của Bạch Thù kỳ quái, sau đó vẫn là đạo diễn nói một câu, “Mọi người có thể về rồi.”
Đám nhà trang điểm, nhiếp ảnh gia, nhân viên phụ trách ánh sáng, trợ lý toàn bộ yên lặng gật đầu, xoay người đi, để lại Bạch Thù hóa đá trước máy sưởi trong phòng chụp.
Lúc này điện thoại của cô lại vang, đáng người chưa đi xa kia, thân mình nháy mắt cứng lại, sau đó liều mạng chạy ra ngoài.
Bạch Thù cắn khăn tay rơi lệ, oán giận nhận cuộc gọi, “Anh có để cho tôi yên không!”
“Bạch Thù?” Thanh âm ôn nhu tựa như long chim của Kỳ Liên nháy mắt khiến tâm tư rối loạn của Bạch Thù bình tĩnh.
“Kỳ Liên.” Bạch Thù chảy hai hàng lệ, vì sao anh không gọi sớm chứ!
“Có ai quấy rầy em sao?”
Bạch Thù lắc đầu, sau đó nhớ rằng Kỳ Liên không nhìn thấy, vì thế liền nói, “Chỉ là người xa lạ, đánh mãi không chết, cũng không biết bị em từ chối bao nhiêu lần, phiền muốn chết! Chưa từng thấy đàm ông nào mặt dày như vậy!” (ND: Không biết được Mặc ca nếu biết chị nói vậy sẽ chỉnh chết chị thế nào nhỉ O.O)
“Haha…ai bảo Tiểu Thù nhà chúng ta đáng yêu như vậy.”
Bạch Thù nghe xong rất hưởng thụ, “Kỳ Liên, đã gần một tháng rồi em chưa gặp anh.”
“Nhớ anh sao? Buổi tối chũng ta xài webcam? Hửm?” Tiếng mềm yếu cuối cùng kia khiến xương cốt Bạch Thù giật lên một cái.
“Em không có máy tính.” Cô nào có thời gian lên mạng chứ, huống chi phóng xạ từ máy tính rất có hại cho da.
“Được rồi, anh sẽ về sơm một chút.” Kỳ Liên cười hớ hớ nói với Bạch Thù.
“Vậy cúp nhé?”
“Ừ…nhớ không được ngoại tình, chờ anh trở lại.” Nói xong, Kỳ Liên liền ngắt điện thoại.
Bạch Thù thở dài, lần nào cũng kết thúc bằng một câu sát phong cảnh như vậy! Cất điện thoại, Bạch Thù liền thấy trước mặt nhiều hơn một người.
Cô sợ tới mức nháy mắt liền nhảy dựng lên, sau đó mới thấy rõ người trước mặt trưng ra vẻ mặt của bà mẹ kế, mà đôi mắt trong trẻo lại vô cùng u ám.
“Haha…Lí thiếu.” Bạch Thù nhếch môi, cười đến vô cùng chân chó.
Cô có thể không cười sao? Trước mắt, người đàn ông này chính là người lãnh đạo trực tiếp của cô!
“Ngắt điện thoại của tôi?” Thanh âm Lí Tô Mặc không nặng không nhẹ, lại giống như đang nện lên đầu quả tim Bạch Thù, khiến cà người cô run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.