Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Chương 133: Vương Sở Minh ghen
Mãn Diêm Ninh Anh
20/05/2024
Mạnh Thanh vui vẻ đến cười không dừng lại được, bà thầm khen.
"Con zai mẹ ơi, con đúng là con của mẹ. Không uồng phí tối qua mẹ đả thông tư tưởng cho con."
"Vương phu nhân, chúc mừng chị nhé."
" Chúc mừng chị nhé."
Những lời chúc liên tục được gửi tới Mạnh Thanh, bà vui vẻ đón nhận rồi cúi người cảm ơn. Phương Nguyệt cũng lên tiếng.
"Thanh Thanh, chúc mừng bà nhé, giờ không phải lo đến việc tìm đối tượng cho Tử Dương nữa rồi."
" Cảm ơn Nguyệt của tôi." Bà vui vẻ ôm lấy Phương Nguyệt.
Bữa tiệc cũng được bắt đầu, mọi người vui vẻ dùng bữa, tiếng chạm ly vang vọng khắp nơi.
" Chị Minh Nguyệt, sao vừa nãy chị lại né chứ?" Vương Gia Ninh thắc mắc hỏi người ngồi cạnh anh hai mình.
Vương Sở Minh cầm trên tay ly rượu, hờ hững cho lên miệng, ánh mắt anh đảo qua Tần Minh Nguyệt. Cô nghe thấy câu hỏi thì bất giác quay sang nhìn Vương Sở Minh rồi quay đi, nụ cười gượng nửa ẩn nửa hiện trên môi cô.
" Chị chỉ cảm thấy nó không hợp với chị, nên chị nhường cho Tiểu Diệp thôi."
"Sao lại không hợp chứ?" Vương Sở Hàn cũng không dấu khỏi phần hiếu kì.
" Không phải em nghe nói là chị sắp lấy chồng sao, có được hoa cưới ở thời điểm này không phải là rất tốt sao?"
Vương Gia Ninh đảo mặt qua vẻ mặt không mấy vui vẻ của Vương Sở Minh rồi cố tình lên tiếng.
Vương Sở Minh nghe thấy vậy liền đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, ánh mắt lộ rõ phẫn nộ nhìn sang Tần Minh Nguyệt.
"Khụ, khụ, em nghe ở đâu vậy?" Cô tý nữa bị sặc khi nghe thấy câu nói của Vương Gia Ninh, ánh mắt gượng gạo nhìn sang Vương Sở Minh đang nhìn chẳm chẳm mình.
"Em nghe bác Tần hôm trước nói với mẹ em như vậy, bác ý nói là chị đi xem mắt và đã gặp được người ưng ý để giao phó cuộc đời rồi. Bác ý còn nói là qua Tết hai người sẽ tổ chức đám cưới nữa." Cô cố tình thêm dầu vào lửa, cô chính là muốn nhìn anh trai mình nổi cơn ghen.
Thầm Vũ Thần, Vương Sở Hàn và Lục Tử Hàng đều đã nhận ra ý đồ của Vương Gia Ninh, họ thầm quan sát sắc mặt của Vương Sở Minh. Thầm Vũ Thần cũng hùa theo, cố ý chêm lời.
" Hôm trước tôi đặt làm thiệp cưới cho em gái tôi cũng thấy Tẩn phu nhân đang đến chọn thiệp cưới."
Sắc mặc của Vương Sở Minh ngày càng khó coi, ai cũng nhận ra sắc mặt tệ hại đó và Tần Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ. Cô vội vàng khua tay giải thích.
" Không có, không có, mọi người đừng hiểu lầm. Quả thực dạo đây mẹ tôi có sắp xếp cho tôi vài cuộc xem mắt, cũng có người hợp ý tôi nhưng chúng tôi đều chưa đi đến đâu cả."
" Vậy Tần tiểu thư còn muốn đi đến đâu nữa."
Vương Sở Minh chân trái vắt trên đùi phải, tựa lưng ra sau ghế, giọng đầy khí lạnh hỏi cô.
"Hả?" Tần Minh Nguyệt có chút bất ngờ, cô nhìn sang Vương Sở Minh.
" Nếu như Tần tiểu thư đã tìm được người ưng ý vậy thì có thể tìm hiểu thử xem, biết đâu sẽ đi được cùng người đó đến cuối đời." Lục Tử Hàng cũng thêm chút dầu vào lửa.
Lời của Lục Tử Hàng vừa dứt thì từ đằng sau họ truyền đến tiếng gọi của một người thanh niên, nghe giọng của anh ta cũng phần nào đoán được anh ta có chút ngà ngà say.
" Tần tiểu thư."
Tần Minh Nguyệt hoảng hồn quay người, cô vội vàng đứng dậy, bước ra khỏi ghế.
"Trương thiếu."
"Chị quen sao?" Vương Gia Ninh nhìn người đó có chút không ổn liền lên tiếng hỏi thăm.
" Chị và anh ta từng có một buổi xem mắt nhưng đã không liên lạc vì anh ta không hợp."
Mấy người ngồi đó đưa mắt nhìn nhau rồi thầm cười.
"Tần tiểu thư, tôi đợi cô trả lời tôi mà lâu quá trời." Người đàn ông được gọi là Trương thiếu đó lảo đảo tiến đến định khoác vai Tần Minh Nguyệt.
"Con zai mẹ ơi, con đúng là con của mẹ. Không uồng phí tối qua mẹ đả thông tư tưởng cho con."
"Vương phu nhân, chúc mừng chị nhé."
" Chúc mừng chị nhé."
Những lời chúc liên tục được gửi tới Mạnh Thanh, bà vui vẻ đón nhận rồi cúi người cảm ơn. Phương Nguyệt cũng lên tiếng.
"Thanh Thanh, chúc mừng bà nhé, giờ không phải lo đến việc tìm đối tượng cho Tử Dương nữa rồi."
" Cảm ơn Nguyệt của tôi." Bà vui vẻ ôm lấy Phương Nguyệt.
Bữa tiệc cũng được bắt đầu, mọi người vui vẻ dùng bữa, tiếng chạm ly vang vọng khắp nơi.
" Chị Minh Nguyệt, sao vừa nãy chị lại né chứ?" Vương Gia Ninh thắc mắc hỏi người ngồi cạnh anh hai mình.
Vương Sở Minh cầm trên tay ly rượu, hờ hững cho lên miệng, ánh mắt anh đảo qua Tần Minh Nguyệt. Cô nghe thấy câu hỏi thì bất giác quay sang nhìn Vương Sở Minh rồi quay đi, nụ cười gượng nửa ẩn nửa hiện trên môi cô.
" Chị chỉ cảm thấy nó không hợp với chị, nên chị nhường cho Tiểu Diệp thôi."
"Sao lại không hợp chứ?" Vương Sở Hàn cũng không dấu khỏi phần hiếu kì.
" Không phải em nghe nói là chị sắp lấy chồng sao, có được hoa cưới ở thời điểm này không phải là rất tốt sao?"
Vương Gia Ninh đảo mặt qua vẻ mặt không mấy vui vẻ của Vương Sở Minh rồi cố tình lên tiếng.
Vương Sở Minh nghe thấy vậy liền đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, ánh mắt lộ rõ phẫn nộ nhìn sang Tần Minh Nguyệt.
"Khụ, khụ, em nghe ở đâu vậy?" Cô tý nữa bị sặc khi nghe thấy câu nói của Vương Gia Ninh, ánh mắt gượng gạo nhìn sang Vương Sở Minh đang nhìn chẳm chẳm mình.
"Em nghe bác Tần hôm trước nói với mẹ em như vậy, bác ý nói là chị đi xem mắt và đã gặp được người ưng ý để giao phó cuộc đời rồi. Bác ý còn nói là qua Tết hai người sẽ tổ chức đám cưới nữa." Cô cố tình thêm dầu vào lửa, cô chính là muốn nhìn anh trai mình nổi cơn ghen.
Thầm Vũ Thần, Vương Sở Hàn và Lục Tử Hàng đều đã nhận ra ý đồ của Vương Gia Ninh, họ thầm quan sát sắc mặt của Vương Sở Minh. Thầm Vũ Thần cũng hùa theo, cố ý chêm lời.
" Hôm trước tôi đặt làm thiệp cưới cho em gái tôi cũng thấy Tẩn phu nhân đang đến chọn thiệp cưới."
Sắc mặc của Vương Sở Minh ngày càng khó coi, ai cũng nhận ra sắc mặt tệ hại đó và Tần Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ. Cô vội vàng khua tay giải thích.
" Không có, không có, mọi người đừng hiểu lầm. Quả thực dạo đây mẹ tôi có sắp xếp cho tôi vài cuộc xem mắt, cũng có người hợp ý tôi nhưng chúng tôi đều chưa đi đến đâu cả."
" Vậy Tần tiểu thư còn muốn đi đến đâu nữa."
Vương Sở Minh chân trái vắt trên đùi phải, tựa lưng ra sau ghế, giọng đầy khí lạnh hỏi cô.
"Hả?" Tần Minh Nguyệt có chút bất ngờ, cô nhìn sang Vương Sở Minh.
" Nếu như Tần tiểu thư đã tìm được người ưng ý vậy thì có thể tìm hiểu thử xem, biết đâu sẽ đi được cùng người đó đến cuối đời." Lục Tử Hàng cũng thêm chút dầu vào lửa.
Lời của Lục Tử Hàng vừa dứt thì từ đằng sau họ truyền đến tiếng gọi của một người thanh niên, nghe giọng của anh ta cũng phần nào đoán được anh ta có chút ngà ngà say.
" Tần tiểu thư."
Tần Minh Nguyệt hoảng hồn quay người, cô vội vàng đứng dậy, bước ra khỏi ghế.
"Trương thiếu."
"Chị quen sao?" Vương Gia Ninh nhìn người đó có chút không ổn liền lên tiếng hỏi thăm.
" Chị và anh ta từng có một buổi xem mắt nhưng đã không liên lạc vì anh ta không hợp."
Mấy người ngồi đó đưa mắt nhìn nhau rồi thầm cười.
"Tần tiểu thư, tôi đợi cô trả lời tôi mà lâu quá trời." Người đàn ông được gọi là Trương thiếu đó lảo đảo tiến đến định khoác vai Tần Minh Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.