Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - Hkl 2
Chương 51: Cái chết của Tử Nhật
shuuya
31/05/2018
Đại hội thể thao toàn quốc dành cho cấp sơ trung diễn ra vào tháng ba,
trước tháng ba, các trường phải vượt qua vòng loại tỉnh diễn ra vào
tháng mười và mười một.
Trước vòng loại tỉnh hai năm trước, trường sơ trung Hoa Kiếm rục rịch lên kế hoạch luyện tập. Câu lạc bộ kendo vừa vặn đủ sáu thành viên, đáp ứng đúng lượng thành viên thi đấu theo quy định.
Trường Hoa Kiếm nhiều năm không đạt được thành tích nổi bật trong thể thao những năm trước câu lạc bộ kendo lại lọt vào top của tỉnh nên năm nay câu lạc bộ kendo được nhà trường dành cho rất nhiều kì vọng. Dù đạt được thành tích cao nhưng kendo không phải là môn nổi tiếng trong nước nên số người thiết tha với nó rất ít. Cũng vì vậy mà câu lạc bộ năm nay suýt soát vừa đủ thành viên.
Trong phòng tập, đội trưởng câu lạc bộ kendo Hoàng Tử Nhật, vỗ vai át chủ bài của đội đồng thời cũng là đối thủ trong các trận đấu tập của cậu - Lui, cậu con trai lai tây có đôi mắt xanh ngọc tuyệt đẹp.
- Lui, chúng ta đấu một trận đi!
- À, được.
- Có hai cậu làm chủ lực, bọn tớ có động lực hẳn lên! - Long Phi gác thanh shinai lên vai nói.
- Năm nay chúng ta nhất định sẽ thắng! Anh hy vọng thế. - Một đàn anh năm ba nói.
- À, nhất định rồi phải không, Lui! - Tử Nhật hất đầu nói với Lui.
- À... ừm. - Lui không được tự nhiên nói.
- Cậu sao vậy? - Tử Nhật hỏi.
- Không... không có gì.
Tan học, Tử Nhật cùng Long Phi về nhà, trước cổng trường, họ chào tạm biệt Lui. Trên đường về, Long Phi bỗng nhiên hỏi:
- Không biết thân thế của Lui như thế nào nhỉ? Hôm trước tớ có thấy cậu ấy ngồi trên một chiếc xe hơi sang trọng lắm.
- Có lẽ nhà cậu ấy giàu lắm! Nhưng điều đó không quan trọng, cậu ấy vẫn là bạn của chúng ta mà! - Tử Nhật nói.
- Cậu nói đúng!
Trước vòng loại tỉnh một tuần, Lui đột nhiên không tới tập. Qua hai ngày, không cách nào liên lạc được với cậu, Tử Nhật vô cùng sốt ruột, bề ngoài cậu tỏ ra trấn tĩnh, tìm lý do trấn an đồng đội cũng đang lo lắng, trong lòng lại nóng như lửa vì ngày thi đấu cận kề, thiếu mất Lui, bọn họ sẽ không đủ điều kiện tham gia thi đấu, sẽ bỏ uổng một năm tập luyện vất vả với bọn khổ nhọc.
Đột nhiên, vào buổi chiều sau giờ luyện tập, Tử Nhật nhận được cuộc gọi của Lui, hẹn cậu đến một quán cafe trong thành phố nói chuyện. Long Phi nghe thấy cuộc gọi đó, quyết định đi cùng cậu.
Đến nơi, họ thấy Lui ngồi lặng lẽ trong quán, tóc mái rũ xuống, đôi mắt xanh ngọc thiếu sức sống.
- Các cậu đến rồi. - Thấy hai cậu đến, Lui khẽ nói. - Hai cậu uống gì?
- Không cần đâu. - Tử Nhật nói. - Lui, sao mấy hôm nay cậu không đến tập!
- Tử Nhật... tớ có chuyện muốn nói. - Lui ngập ngừng nói.
- Cậu nói đi. - Tử Nhật có cảm giác bất an.
- Tớ muốn...
- A, tớ quên mất phải mua đồ cho mẹ! - Long Phi đột nhiên đứng bật dậy. - Bên kia sẵn tiện có cửa hàng, tớ qua mua đồ một lát nhé!
- Được! - Tử Nhật gật đầu.
Mỗi lần nghĩ lại lần đó, Long Phi đều hối hận. Cậu ước gì lúc đó mình không rời đi, lúc đó cậu ở lại thì tốt biết mấy. Nếu như cậu ở lại, Tử Nhật đã không chết!
Chờ Long Phi đi khuất, Lui mới nói tiếp:
- Tử Nhật... tớ muốn rời khỏi đội!
- Cái gì? Cậu muốn rời khỏi đội! - Tử Nhật kích động đập mạnh tay xuống bàn, phát hiện hành động của mình thu hút quá nhiều sự chú ý, cậu cố bình tĩnh lại, ngồi xuống và hỏi. - Tại sao? Chúng ta gần đến ngày thi đấu rồi! Cậu nói rút là rút sao!
- Tớ thật sự xin lỗi! Tớ không thể tiếp tục được nữa... - Lui cúi đầu nói.
- Cậu gặp chuyện gì sao? Chúng ta là bạn, cậu cứ việc nói ra, tớ nhất định sẽ giúp cậu. - Tử Nhật nói.Hai bàn tay Lui đặt trên bàn xiết chặt lại, khổ sở nói
- Mẹ tớ bị bệnh nặng... trước giờ tớ chỉ sống cùng mẹ, tớ không biết ba mình là ai... cho đến tháng trước... ông ấy tìm đến bảo muốn tớ đi cùng ông ấy... tớ nhất quyết không đồng ý... nhưng mà... chỉ có ông ấy mới có thể cứu sống mẹ tớ... chỉ có ông ấy... đến hôm nay... bệnh tình của mẹ tớ chuyển nặng, nếu tớ có do dự sẽ phải đánh đổi bằng mạng sống của mẹ mình... tớ không còn lựa chọn nào khác... Thành thật xin lỗi, Tử Nhật! Thành thật xin lỗi cậu!
Lui vừa nói vừa nấc lên từng tiếng. Người con trai trầm lặng, quật cường trên sàn đấu giờ bỗng trở nên yếu đuối, bất lực. Tử Nhật bàng hoàng, cậu dường như không tin vào những gì mình nghe thấy.
- Lui, không phải cậu rất thích kendo sao? Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau chiến thắng mà!
- Tớ thật xin lỗi. Bây giờ, tớ phải lên máy bay... xin lỗi cậu!
Lui vừa dứt lời đã có một toáng người áo đen xông vào, nói với cậu:
- Đến giờ rồi!
Lui đứng bật dậy chạy ra ngoài, cảm giác tội lỗi khiến cậu không tài nào đối mặt với người bạn của mình. Cậu biết rõ, vì giải đấu này, bọn họ đã hi sinh nhiều đến cỡ nào, có người bất chấp cả sự phản đối của gia đình, cố sức luyện tập hay là các anh năm ba, nhiều người thậm chí phải chấp nhận từ bỏ sở thích của mình khi lên cao trung vì gia đình, chính vì vậy, giải đấu chính là cơ hội cuối của họ. Hay là Tử Nhật, kinh phí hoạt động của câu lạc bộ một phần dựa vào học bổng của cậu. Nếu như câu lạc bộ năm nay đạt thành tích cao, nhà trường sẽ cung cấp thêm kinh phí hoạt động. Mấy năm nay, Hoa Kiếm gặp nhiều khó khăn trong việc duy trì hoạt động của các câu lạc bộ, chính vì vậy, muốn tồn tại, bọn họ phải đạt được thành tích. Tuy rằng thành tích năm ngoái rất tốt nhưng số tiền thưởng không đủ để duy trì hoạt động trong năm nay. Vì vậy, giải đấu này vô cùng quan trọng. Việc cậu rời đi lúc này chẳng khác nào giáng một đòn chí tử xuống câu lạc bộ. Ngày thi đấu đến gần, họ làm cách nào kiếm thêm thành viên cơ chứ.
Tử Nhật vội vàng đuổi theo Lui ra ngoài, có rất nhiều chuyện họ cần phải nói rõ và nhiều hơn là bây giờ cậu đang rất mê man. Tại sao lại lúc này cơ chứ? Hơn nữa, Lui chính là bị ép buộc, bản thân cậu ấy không muốn như vậy!
Tử Nhật đuổi ra đến nơi thì Lui đã leo lên chiếc xe hơi đậu gần đây, cậu hét lên:
- Lui! - Cậu muốn mở cửa xe, nói chuyện với Lui, người áo đen đã mạnh tay hất Tử Nhật ra, ngã bịch xuống đường.
Cậu vội vàng đứng lên, vỗ cửa kính, gọi tên Lui. Nhưng chiếc xe đã khởi động. Tử Nhật đuổi theo sau chiếc xe ấy trên đường. Ngồi trong xe, Lui bịt chặt tai lại, cố ngăn tiếng gọi của Tử Nhật truyền tới.
- Lui! Chờ đã!
Long Phi vừa mua đồ ra đã thấy tiếng hét của cậu, và thấy cậu đang chạy đuổi theo sau một chiếc xe hơi đang bắt đầu tăng nhanh tốc độ, bỏ xa Tử Nhật.
- Này, Tử Nhật...
Long Phi vừa gọi cậu thì chiếc xe hơi đột nhiên chuyển hướng, lạng lách phóng vụt lên còn Tử Nhật thì đang đối mặt với một chiếc xe tải đang lao tới. Và cứ thế một tiếng "rầm" thật lớn... Tử Nhật nằm dưới đất với một vũng máu đỏ tươi đang loang ra.
- Hể? Tử Nhật... Tử Nhật... - Hai mắt Long Phi mở lớn, đôi đồng tử co rút lại, bước chân loạng choạng gần như không còn chút sức lực nào.
Mười mấy phút sau, xe cấp cứu chạy tới còn chiếc xe tải kia thì đã đâm người rồi chạy mất. Thế nhưng, Tử Nhật lại không qua khỏi, cậu đã chảy máu quá nhiều. Giá như có thể đưa cậu đến bệnh viện sớm hơn... mọi việc đã khác.
Sau đó, Tử Nguyệt thay thế anh mình làm đội trưởng câu lạc bộ, nó đã không biết về sự tồn tại của người tên Lui vì các thành viên trong câu lạc bộ căm ghét khi nhắc đến cậu ta. Họ không biết lý do Lui rời đi nhưng họ biết, cậu đã phản bội lại lòng tin của mọi người và vì cậu, đội trưởng của họ đã qua đời. Năm đó, vì mục tiêu hoàn thành nguyện vọng của anh hai, Tử Nguyệt đã phải rất vất vả mới thuyết phục được một người bạn không biết kendo tham gia cho đủ thành viên và các thành viên trong đội đã phải điên cuồng tập luyện để bù đắp khoảng trống lớn về thực lực. Năm đó, câu lạc bộ vào được giải toàn quốc nhưng lại bị loại ngay từ vòng đầu. Đến năm sau, câu lạc bộ đã trở thành Á quân của giải toàn quốc.
- Hóa ra... anh hai chết là vì thế sao? - Tử Nguyệt khó khăn trụ vững. Anh nó chết vì đuổi theo một người đồng đội muốn rời đi... chết vì anh ta.
- Lúc đó, tôi đã không biết Tử Nhật xảy ra tai nạn... - Lui nhỏ giọng nói.
- Tử Nguyệt... - So với việc tức giận Lui, Long Phi càng thêm lo lắng cho Tử Nguyệt. Khuôn mặt nó trắng bệch không còn một giọt máu, đôi mắt vô hồn, sức sống cả người như bị rút cạn.
- Tử Nguyệt, cô không nên tiếp tục việc giả làm Tử Nhật nữa, cũng nên từ bỏ giải đấu này đi, một khi bị phát hiện... hậu quả sẽ rất lớn.
- Tử Nhật...
Tử Nguyệt không nghe rõ anh ta nói gì nữa. Lúc trước, nó chỉ biết Tử Nhật bị xe đụng mới qua đời bởi lúc nó đến bệnh viện không biết rõ nội tình, nhận được là tin tử của Tử Nhật. Trong đầu nó toàn hình ảnh Tử Nhật nằm trên chiếc giường trắng muốt, một chiếc khăn trắng mỏng manh phủ kín mặt anh... Anh hai của nó... hóa ra là chết như thế... Nếu lúc đó... Lui quay đầu lại... hay anh ta không rời đi... hay anh nó không đuổi theo... chiếc xe tải kia không bỏ chạy...
- Tử Nguyệt, cậu đi đâu làm tớ tìm mãi. - Tử Lẫm khó lắm mới tìm thấy Tử Nguyệt trên hành lang. - Oi, Tử Nguyệt... Tử Nguyệt, cậu sao vậy? Sao lại khóc?
Tử Lẫm luống cuống hỏi thăm. Sao mới đi không bao lâu mà quay lại với bộ dáng thất lạc, mặt ướt đẫm nước mắt.
- Tử Lẫm... anh tôi...
- Anh cậu sao?
- Anh ấy... đáng lẽ sẽ không chết... anh ấy...
Tử Lẫm không biết làm thế nào ngoài ôm lấy nó vỗ về. Tử Nguyệt áp mặt vào trong ngực Tử Lẫm, nghẹn ngào bật khóc. Nỗi đau khi Tử Nhật qua đời vốn đã chôn sâu giờ lại được đào lên và nỗi đau ấy càng thêm sâu sắc khi biết được... anh ấy vốn có thể sống.
Trước vòng loại tỉnh hai năm trước, trường sơ trung Hoa Kiếm rục rịch lên kế hoạch luyện tập. Câu lạc bộ kendo vừa vặn đủ sáu thành viên, đáp ứng đúng lượng thành viên thi đấu theo quy định.
Trường Hoa Kiếm nhiều năm không đạt được thành tích nổi bật trong thể thao những năm trước câu lạc bộ kendo lại lọt vào top của tỉnh nên năm nay câu lạc bộ kendo được nhà trường dành cho rất nhiều kì vọng. Dù đạt được thành tích cao nhưng kendo không phải là môn nổi tiếng trong nước nên số người thiết tha với nó rất ít. Cũng vì vậy mà câu lạc bộ năm nay suýt soát vừa đủ thành viên.
Trong phòng tập, đội trưởng câu lạc bộ kendo Hoàng Tử Nhật, vỗ vai át chủ bài của đội đồng thời cũng là đối thủ trong các trận đấu tập của cậu - Lui, cậu con trai lai tây có đôi mắt xanh ngọc tuyệt đẹp.
- Lui, chúng ta đấu một trận đi!
- À, được.
- Có hai cậu làm chủ lực, bọn tớ có động lực hẳn lên! - Long Phi gác thanh shinai lên vai nói.
- Năm nay chúng ta nhất định sẽ thắng! Anh hy vọng thế. - Một đàn anh năm ba nói.
- À, nhất định rồi phải không, Lui! - Tử Nhật hất đầu nói với Lui.
- À... ừm. - Lui không được tự nhiên nói.
- Cậu sao vậy? - Tử Nhật hỏi.
- Không... không có gì.
Tan học, Tử Nhật cùng Long Phi về nhà, trước cổng trường, họ chào tạm biệt Lui. Trên đường về, Long Phi bỗng nhiên hỏi:
- Không biết thân thế của Lui như thế nào nhỉ? Hôm trước tớ có thấy cậu ấy ngồi trên một chiếc xe hơi sang trọng lắm.
- Có lẽ nhà cậu ấy giàu lắm! Nhưng điều đó không quan trọng, cậu ấy vẫn là bạn của chúng ta mà! - Tử Nhật nói.
- Cậu nói đúng!
Trước vòng loại tỉnh một tuần, Lui đột nhiên không tới tập. Qua hai ngày, không cách nào liên lạc được với cậu, Tử Nhật vô cùng sốt ruột, bề ngoài cậu tỏ ra trấn tĩnh, tìm lý do trấn an đồng đội cũng đang lo lắng, trong lòng lại nóng như lửa vì ngày thi đấu cận kề, thiếu mất Lui, bọn họ sẽ không đủ điều kiện tham gia thi đấu, sẽ bỏ uổng một năm tập luyện vất vả với bọn khổ nhọc.
Đột nhiên, vào buổi chiều sau giờ luyện tập, Tử Nhật nhận được cuộc gọi của Lui, hẹn cậu đến một quán cafe trong thành phố nói chuyện. Long Phi nghe thấy cuộc gọi đó, quyết định đi cùng cậu.
Đến nơi, họ thấy Lui ngồi lặng lẽ trong quán, tóc mái rũ xuống, đôi mắt xanh ngọc thiếu sức sống.
- Các cậu đến rồi. - Thấy hai cậu đến, Lui khẽ nói. - Hai cậu uống gì?
- Không cần đâu. - Tử Nhật nói. - Lui, sao mấy hôm nay cậu không đến tập!
- Tử Nhật... tớ có chuyện muốn nói. - Lui ngập ngừng nói.
- Cậu nói đi. - Tử Nhật có cảm giác bất an.
- Tớ muốn...
- A, tớ quên mất phải mua đồ cho mẹ! - Long Phi đột nhiên đứng bật dậy. - Bên kia sẵn tiện có cửa hàng, tớ qua mua đồ một lát nhé!
- Được! - Tử Nhật gật đầu.
Mỗi lần nghĩ lại lần đó, Long Phi đều hối hận. Cậu ước gì lúc đó mình không rời đi, lúc đó cậu ở lại thì tốt biết mấy. Nếu như cậu ở lại, Tử Nhật đã không chết!
Chờ Long Phi đi khuất, Lui mới nói tiếp:
- Tử Nhật... tớ muốn rời khỏi đội!
- Cái gì? Cậu muốn rời khỏi đội! - Tử Nhật kích động đập mạnh tay xuống bàn, phát hiện hành động của mình thu hút quá nhiều sự chú ý, cậu cố bình tĩnh lại, ngồi xuống và hỏi. - Tại sao? Chúng ta gần đến ngày thi đấu rồi! Cậu nói rút là rút sao!
- Tớ thật sự xin lỗi! Tớ không thể tiếp tục được nữa... - Lui cúi đầu nói.
- Cậu gặp chuyện gì sao? Chúng ta là bạn, cậu cứ việc nói ra, tớ nhất định sẽ giúp cậu. - Tử Nhật nói.Hai bàn tay Lui đặt trên bàn xiết chặt lại, khổ sở nói
- Mẹ tớ bị bệnh nặng... trước giờ tớ chỉ sống cùng mẹ, tớ không biết ba mình là ai... cho đến tháng trước... ông ấy tìm đến bảo muốn tớ đi cùng ông ấy... tớ nhất quyết không đồng ý... nhưng mà... chỉ có ông ấy mới có thể cứu sống mẹ tớ... chỉ có ông ấy... đến hôm nay... bệnh tình của mẹ tớ chuyển nặng, nếu tớ có do dự sẽ phải đánh đổi bằng mạng sống của mẹ mình... tớ không còn lựa chọn nào khác... Thành thật xin lỗi, Tử Nhật! Thành thật xin lỗi cậu!
Lui vừa nói vừa nấc lên từng tiếng. Người con trai trầm lặng, quật cường trên sàn đấu giờ bỗng trở nên yếu đuối, bất lực. Tử Nhật bàng hoàng, cậu dường như không tin vào những gì mình nghe thấy.
- Lui, không phải cậu rất thích kendo sao? Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau chiến thắng mà!
- Tớ thật xin lỗi. Bây giờ, tớ phải lên máy bay... xin lỗi cậu!
Lui vừa dứt lời đã có một toáng người áo đen xông vào, nói với cậu:
- Đến giờ rồi!
Lui đứng bật dậy chạy ra ngoài, cảm giác tội lỗi khiến cậu không tài nào đối mặt với người bạn của mình. Cậu biết rõ, vì giải đấu này, bọn họ đã hi sinh nhiều đến cỡ nào, có người bất chấp cả sự phản đối của gia đình, cố sức luyện tập hay là các anh năm ba, nhiều người thậm chí phải chấp nhận từ bỏ sở thích của mình khi lên cao trung vì gia đình, chính vì vậy, giải đấu chính là cơ hội cuối của họ. Hay là Tử Nhật, kinh phí hoạt động của câu lạc bộ một phần dựa vào học bổng của cậu. Nếu như câu lạc bộ năm nay đạt thành tích cao, nhà trường sẽ cung cấp thêm kinh phí hoạt động. Mấy năm nay, Hoa Kiếm gặp nhiều khó khăn trong việc duy trì hoạt động của các câu lạc bộ, chính vì vậy, muốn tồn tại, bọn họ phải đạt được thành tích. Tuy rằng thành tích năm ngoái rất tốt nhưng số tiền thưởng không đủ để duy trì hoạt động trong năm nay. Vì vậy, giải đấu này vô cùng quan trọng. Việc cậu rời đi lúc này chẳng khác nào giáng một đòn chí tử xuống câu lạc bộ. Ngày thi đấu đến gần, họ làm cách nào kiếm thêm thành viên cơ chứ.
Tử Nhật vội vàng đuổi theo Lui ra ngoài, có rất nhiều chuyện họ cần phải nói rõ và nhiều hơn là bây giờ cậu đang rất mê man. Tại sao lại lúc này cơ chứ? Hơn nữa, Lui chính là bị ép buộc, bản thân cậu ấy không muốn như vậy!
Tử Nhật đuổi ra đến nơi thì Lui đã leo lên chiếc xe hơi đậu gần đây, cậu hét lên:
- Lui! - Cậu muốn mở cửa xe, nói chuyện với Lui, người áo đen đã mạnh tay hất Tử Nhật ra, ngã bịch xuống đường.
Cậu vội vàng đứng lên, vỗ cửa kính, gọi tên Lui. Nhưng chiếc xe đã khởi động. Tử Nhật đuổi theo sau chiếc xe ấy trên đường. Ngồi trong xe, Lui bịt chặt tai lại, cố ngăn tiếng gọi của Tử Nhật truyền tới.
- Lui! Chờ đã!
Long Phi vừa mua đồ ra đã thấy tiếng hét của cậu, và thấy cậu đang chạy đuổi theo sau một chiếc xe hơi đang bắt đầu tăng nhanh tốc độ, bỏ xa Tử Nhật.
- Này, Tử Nhật...
Long Phi vừa gọi cậu thì chiếc xe hơi đột nhiên chuyển hướng, lạng lách phóng vụt lên còn Tử Nhật thì đang đối mặt với một chiếc xe tải đang lao tới. Và cứ thế một tiếng "rầm" thật lớn... Tử Nhật nằm dưới đất với một vũng máu đỏ tươi đang loang ra.
- Hể? Tử Nhật... Tử Nhật... - Hai mắt Long Phi mở lớn, đôi đồng tử co rút lại, bước chân loạng choạng gần như không còn chút sức lực nào.
Mười mấy phút sau, xe cấp cứu chạy tới còn chiếc xe tải kia thì đã đâm người rồi chạy mất. Thế nhưng, Tử Nhật lại không qua khỏi, cậu đã chảy máu quá nhiều. Giá như có thể đưa cậu đến bệnh viện sớm hơn... mọi việc đã khác.
Sau đó, Tử Nguyệt thay thế anh mình làm đội trưởng câu lạc bộ, nó đã không biết về sự tồn tại của người tên Lui vì các thành viên trong câu lạc bộ căm ghét khi nhắc đến cậu ta. Họ không biết lý do Lui rời đi nhưng họ biết, cậu đã phản bội lại lòng tin của mọi người và vì cậu, đội trưởng của họ đã qua đời. Năm đó, vì mục tiêu hoàn thành nguyện vọng của anh hai, Tử Nguyệt đã phải rất vất vả mới thuyết phục được một người bạn không biết kendo tham gia cho đủ thành viên và các thành viên trong đội đã phải điên cuồng tập luyện để bù đắp khoảng trống lớn về thực lực. Năm đó, câu lạc bộ vào được giải toàn quốc nhưng lại bị loại ngay từ vòng đầu. Đến năm sau, câu lạc bộ đã trở thành Á quân của giải toàn quốc.
- Hóa ra... anh hai chết là vì thế sao? - Tử Nguyệt khó khăn trụ vững. Anh nó chết vì đuổi theo một người đồng đội muốn rời đi... chết vì anh ta.
- Lúc đó, tôi đã không biết Tử Nhật xảy ra tai nạn... - Lui nhỏ giọng nói.
- Tử Nguyệt... - So với việc tức giận Lui, Long Phi càng thêm lo lắng cho Tử Nguyệt. Khuôn mặt nó trắng bệch không còn một giọt máu, đôi mắt vô hồn, sức sống cả người như bị rút cạn.
- Tử Nguyệt, cô không nên tiếp tục việc giả làm Tử Nhật nữa, cũng nên từ bỏ giải đấu này đi, một khi bị phát hiện... hậu quả sẽ rất lớn.
- Tử Nhật...
Tử Nguyệt không nghe rõ anh ta nói gì nữa. Lúc trước, nó chỉ biết Tử Nhật bị xe đụng mới qua đời bởi lúc nó đến bệnh viện không biết rõ nội tình, nhận được là tin tử của Tử Nhật. Trong đầu nó toàn hình ảnh Tử Nhật nằm trên chiếc giường trắng muốt, một chiếc khăn trắng mỏng manh phủ kín mặt anh... Anh hai của nó... hóa ra là chết như thế... Nếu lúc đó... Lui quay đầu lại... hay anh ta không rời đi... hay anh nó không đuổi theo... chiếc xe tải kia không bỏ chạy...
- Tử Nguyệt, cậu đi đâu làm tớ tìm mãi. - Tử Lẫm khó lắm mới tìm thấy Tử Nguyệt trên hành lang. - Oi, Tử Nguyệt... Tử Nguyệt, cậu sao vậy? Sao lại khóc?
Tử Lẫm luống cuống hỏi thăm. Sao mới đi không bao lâu mà quay lại với bộ dáng thất lạc, mặt ướt đẫm nước mắt.
- Tử Lẫm... anh tôi...
- Anh cậu sao?
- Anh ấy... đáng lẽ sẽ không chết... anh ấy...
Tử Lẫm không biết làm thế nào ngoài ôm lấy nó vỗ về. Tử Nguyệt áp mặt vào trong ngực Tử Lẫm, nghẹn ngào bật khóc. Nỗi đau khi Tử Nhật qua đời vốn đã chôn sâu giờ lại được đào lên và nỗi đau ấy càng thêm sâu sắc khi biết được... anh ấy vốn có thể sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.