Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - Hkl 2
Chương 48: Thích một người
shuuya
15/05/2018
Trong ba ngày còn lại trước khi đến ngày thi đấu, Tử Nguyệt và Tử Lẫm
phải luyện tập vất vả cả sáng lẫn tối. Khi được Lam Thiên huấn luyện, cả hai mới hiểu được những bài tập mà Cố Hoành đề ra vẫn thực nhẹ nhàng.
Khác với phương pháp luyện tập của Cố Hoành, Lam Thiên chọn phương pháp
thi đấu, thông qua thi đấu để rèn kĩ năng. Nhờ có cơ hội này, Tử Lẫm mới nhận ra trình độ giữa mình và Lam Thiên chênh lệch cơ nào. Hóa ra lúc ở trại tập huấn, cậu vẫn chưa dùng hết sức. Tử Lẫm có chút nghi ngờ về
khả năng đánh bại Lam Thiên trong vòng một năm của mình. Nếu quả thật
thất bại, cậu sẽ xong đời.
Còn về phần Tử Nguyệt, nó nhiều hơn là thưởng thức thay vì khiếp sợ. Chưa bao giờ nó có thể tượng tưởng mình sẽ đấu với một người mạnh như thế. Khi thi đấu với Lam Thiên, nó luôn có cảm giác mọi hành động của mình đều bị nắm rõ. Lam Thiên đều có thể dễ dàng chặn đòn và phản đòn một cách nhẹ nhàng. Luôn thấy Lam Thiên bận rộn, chưa từng thấy cậu luyện tập kendo dù chỉ một lần từ lúc nó nhập học vậy mà cậu lại có thể mạnh đến thế. Cái này là thứ gọi là thiên phú sao?
Tuy vậy, trong hai buổi tối đầu tiên vẫn chỉ là thi đấu nhẹ nhàng, Lam Thiên ngoài chỉ ra cho bọn nó những điểm yếu, cách quan sát đối thủ trong thời gian ngắn, cách nắm bắt thời gian ra đòn cho chuẩn xác thì không đề cập đến cách để chiến thắng lối tấn công tàn bạo của nhóm Vũ Kiệt. Nhóm vũ Kiệt thiên về sức mạnh, lực kiếm của cậu ta rất dữ dội, nếu là người có hình thể cao lớn như Tử Lẫm chắc còn chịu được, còn người nhỏ nhắn như nó, hai ba đòn là gục ngay.
Đến buổi tối thứ ba, Lam Thiên tiếp tục bắt đầu buổi tập huấn bằng hình thức thi đấu đối kháng. Cậu chọn Tử Lẫm thi đấu đầu tiên. Khác với hai buổi đầu, lần này cậu ra đòn hiểm ác hơn. Nhìn cậu tấn công nó nhớ lại Vũ Kiệt hôm khai mạc. Khác một chỗ là Vũ Kiệt đem đối thủ ra đùa giỡn còn Lam Thiên là trực tiếp phô bày sức mạnh của mình trong từng nhát kiếm.
Tử Lẫm chật vật đỡ được vài đòn liền thua trận, Lam Thiên thu kiếm lại, thở ra một hơi rồi nói:
- Trình độ của các cậu đã có sự tiến bộ, tuy nhiên muốn thi đấu với lối tấn công bạo lực thì vẫn chưa được. Vì những đòn đánh đó là nhắm mục đích gây thương tích cho đối phương, thanh shinai thông thương với cách thi đấu bình thường sẽ không để lại thương tích nhiều nhưng một khi người cầm nó muốn gây thương tích cho người khác thì thanh shinai ấy chẳng khác nào thanh bokuto cả. Đòn đánh của họ sẽ thiên về sức mạnh, lực vung kiếm, hạ kiếm đều nhanh, dứt khoát và mạnh. Nếu không kịp phản ứng các cậu sẽ lãnh đủ.
- Thế, bọn em phải làm gì? - Tử Lẫm xoa cổ tay hỏi.
- Còn tùy thuộc vào mục đích thi đấu. Muốn trả thù hay là giành chiến thắng.
Dứt lời, cậu khẽ liếc mắt nhìn qua bọn nó, cái nhìn thâm sâu, chờ đợi cậu trả lời vừa giống như thờ ờ, không quan tâm đến câu trả lời ấy là gì?
- Đương nhiên là chiến thắng rồi! - Tử Lẫm dứt khoát trả lời. Đối với cậu, chiến thắng luôn cái đích mà cậu nhắm tới.
- Còn cậu? - Lam Thiên tập trung ánh mắt lên người nó.
- Tôi... muốn trả thù! Tôi không thể tha thứ cho hành vi của cậu ta được. Đó là thái độ nhạo báng, khinh thường kendo... kendo không phải là thứ dùng để tổn thương người khác, nó có ý nghĩa hơn rất nhiều!
Trả lời xong nó lại lo lắng, chờ đợi Lam Thiên thể hiện thái độ. Lam Thiên không ngừng nỗ lực để có thể đưa trường tới chiến thắng trong mùa giải lần này. Mà nó, nó lại có mục đích thi đấu ích kỉ, liệu điều đó có làm cậu ghét không?
- Tốt!
Lam Thiên chỉ thốt ra một từ với ngữ điệu không mặn không nhạt lại làm trái tim đập mạnh vì lo âu của nó đập bình thường trở lại.
- Tôi sẽ đáp ứng nguyện vọng của cả hai cậu. Hãy nhớ kĩ, đừng tôi thất vọng! Cho dù mục đích thi đấu của các cậu là gì cũng phải nhớ cho rõ, chiến thắng của toàn đội mới là quan trọng nhất!
- Vâng!
Tối muộn, sau khi kết thúc buổi tập luyện, nó với Tử Lẫm vừa về đến phòng thi có người bạn năm nhất nó nhờ làm việc điểm danh hộ tới, cậu ta nói:
- Tớ mới vừa điểm danh xong, giờ tớ đem lên cho kí túc xá trưởng hay cậu đem lên!
Hai hôm trước tập luyện trễ hơn, cho nên nó nhờ cậu bạn đưa cho Cao Văn hộ. Hôm nay lại về sớm hơn. Nó vẫn có thể nhờ cậu bạn đem lên cho Lam Thiên giúp nhưng không hiểu sao, hôm nay nó lại muốn tự mình đem lên cho cậu.
- Tớ sẽ tự đem lên. Cảm ơn cậu nha!
Lam Thiên vừa lên tới phòng đã thấy Cao Văn đứng đợi. Trông cậu ta có vẻ bồn chồn.
- Có chuyện gì à? - Lam Thiên hỏi.
- Diệc Phàm... cậu ấy liên lạc với cậu chưa?
- Có. - Lam Thiên gật đầu.
- Cậu ấy tính toán chừng nào về? Kì thi cuối kì sắp diễn ra rồi.
- Diệc Phàm còn đang chơi vui. Cậu ấy chưa tính toán trở về. Còn về phần kì thi cuối kỳ, cậu ta sẽ trở về đúng ngày. Cậu không cần phải lo! - Lam Thiên đặt tay trên nắm cửa, vừa xoay được nửa vòng, Cao Văn ngăn cậu lại.
- Cậu ta đang ở đâu? Cậu không thể nói với tớ sao?
- Cao Văn, cậu là bạn thân của tớ nhưng Diệc Phàm là người thân của tớ! Tớ tôn trọng cậu ấy! - Lam Thiên đẩy tay Cao Văn ra, lạnh nhạt nói.
Cao Văn buông lỏng hai tay, đôi mắt cậu hiện lên sự giãy dụa, cậu đang phải đấu tranh với thứ gì đó. Lam Thiên thở dài một hơi, ra vẻ bất đắc dĩ, hỏi:
- Diệc Phàm có gửi bưu thiếp cho tớ nhưng lúc tớ tới hỏi thì người ta nói cậu đã lấy nó đi! Đưa cho tớ được chứ!
- Tớ xé rồi. - Cao Văn quay ngoắt đầu đi chỗ khác nói.
- Tại sao? Bưu thiếp ấy có vấn đề gì à? - Lam Thiên nheo mắt hỏi.
- Là tớ có vấn đề. Tớ xin lỗi. Tớ về phòng trước đây!
- Cao Văn, nếu cậu thích Diệc Phàm, việc gì phải khổ sở như vậy?
- Lam Thiên, bọn tớ đều là nam!
- Thích chính là thích. Cần gì phải để ý nhiều như vậy. Tớ cũng thích con trai và tớ cảm thấy hạnh phúc của bản thân do chính mình định đoạt, không cần để ý nhiều đến suy nghĩ và ánh mắt của người khác!
- Lam Thiên, cậu khác tớ! Đối tượng cậu thích dễ dàng hơn đối tượng tớ thích! Huống chi... Diệc Phàm còn trẻ con, liệu cái thích đó của cậu ấy được bao lâu. Một người chưa từng trải qua mất mát như cậu sẽ không thể hiểu được nỗi sợ hãi phải mất đi một cái gì đó. Chúng ta, thực sự khác nhau rất nhiều.
Cao Văn đóng sầm cửa. Lưng dựa vào cửa. Lấy trong túi ra tấm bưu thiếp được gửi cho Lam Thiên. Nhìn đến hình ảnh Diệc Phàm thân thiết khoác vai cùng với thiếu nữ xinh đẹp, ngày gửi cách đây một tuần cùng với lời nhắn "Chúng tớ đến nơi tiếp theo đây! Cảm ơn cậu nhé!". Địa chỉ trên tấm bưu thiếp không có tác dụng, người biết bọn họ ở đâu chỉ có thể là Lam Thiên nhưng cậu lại không chịu nói. Cao Văn khó chịu vò nát tấm bưu thiếp, vứt vào thùng rác.
Lam Thiên thu tầm mắt xuống đất. Chưa từng trải qua mất mát nên không hiểu được nỗi sợ phải mất đi sao? Cách tốt nhất để làm tan đi nỗi sợ ấy là tự mình nắm giữ thứ mình muốn, cậu không hiểu sao, Cao Văn?
Lam Thiên vừa xoay nắm cửa liền nghe thấy tiếng động nhỏ, quay đầu sang thì thấy nó không biết đến từ lúc nào, ngây ngốc cầm bản báo cáo nhìn cậu với đôi mắt bàng hoàng. Lam Thiên nhíu mày tự hỏi nó đến từ lúc nào và đã nghe được những gì?
- Cậu... - Lam Thiên bước lại gần Tử Nguyệt, vừa định hỏi "Cậu nghe được những gì rồi?" thì nó đã vội vàng lùi lại.
- Tôi đến đưa bản báo cáo! Tôi về phòng đây! - Tử Nguyệt nhét bản báo cáo vào người cậu rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Lam Thiên hơi ngẩn người giữ bản báo cáo, xem phản ứng này của nó là đã nghe hết rồi đúng không? Lam Thiên nhớ lại cuộc hội thoại ban nãy. Cậu chưa đề cập đến người mình thích là ai... nên sẽ ổn thôi.
Tử Nguyệt chạy về phòng liền khóa chặt cửa phòng ngủ, nhào lên giường. Nó vừa tình cờ biết một bí mật động trời. Aaaa, tại sao lại là nó? Lam Thiên liệu có vì che giấu chuyện này mà giết người diệt khẩu không? Nhưng... thật không ngờ rằng hội trưởng lại thích hội phó? Lý do bọn họ cãi nhau và hội phó bỏ đi có phải là vì chuyện này? Hơn nữa... người Lam Thiên thích là ai? Anh ta nói thích con trai... thật sự không ngờ tới luôn. Người con trai nào lại có thể khiến anh ta thích đến thế... thích một người đến mức vì người ấy mà không để ý đến con mắt của người ngoài... người đó thật là tốt... được người như Lam Thiên thích thật là tốt... Phát hiện suy nghĩ của mình mang theo cảm xúc bất thường, Tử Nguyệt vùi mặt vào gối, không ngừng lẩm bẩm:
- Mình sao thế này... sao suy nghĩ đó lại giống như... ghen tỵ thế này... không được. Không được nghĩ nữa!
Còn về phần Tử Nguyệt, nó nhiều hơn là thưởng thức thay vì khiếp sợ. Chưa bao giờ nó có thể tượng tưởng mình sẽ đấu với một người mạnh như thế. Khi thi đấu với Lam Thiên, nó luôn có cảm giác mọi hành động của mình đều bị nắm rõ. Lam Thiên đều có thể dễ dàng chặn đòn và phản đòn một cách nhẹ nhàng. Luôn thấy Lam Thiên bận rộn, chưa từng thấy cậu luyện tập kendo dù chỉ một lần từ lúc nó nhập học vậy mà cậu lại có thể mạnh đến thế. Cái này là thứ gọi là thiên phú sao?
Tuy vậy, trong hai buổi tối đầu tiên vẫn chỉ là thi đấu nhẹ nhàng, Lam Thiên ngoài chỉ ra cho bọn nó những điểm yếu, cách quan sát đối thủ trong thời gian ngắn, cách nắm bắt thời gian ra đòn cho chuẩn xác thì không đề cập đến cách để chiến thắng lối tấn công tàn bạo của nhóm Vũ Kiệt. Nhóm vũ Kiệt thiên về sức mạnh, lực kiếm của cậu ta rất dữ dội, nếu là người có hình thể cao lớn như Tử Lẫm chắc còn chịu được, còn người nhỏ nhắn như nó, hai ba đòn là gục ngay.
Đến buổi tối thứ ba, Lam Thiên tiếp tục bắt đầu buổi tập huấn bằng hình thức thi đấu đối kháng. Cậu chọn Tử Lẫm thi đấu đầu tiên. Khác với hai buổi đầu, lần này cậu ra đòn hiểm ác hơn. Nhìn cậu tấn công nó nhớ lại Vũ Kiệt hôm khai mạc. Khác một chỗ là Vũ Kiệt đem đối thủ ra đùa giỡn còn Lam Thiên là trực tiếp phô bày sức mạnh của mình trong từng nhát kiếm.
Tử Lẫm chật vật đỡ được vài đòn liền thua trận, Lam Thiên thu kiếm lại, thở ra một hơi rồi nói:
- Trình độ của các cậu đã có sự tiến bộ, tuy nhiên muốn thi đấu với lối tấn công bạo lực thì vẫn chưa được. Vì những đòn đánh đó là nhắm mục đích gây thương tích cho đối phương, thanh shinai thông thương với cách thi đấu bình thường sẽ không để lại thương tích nhiều nhưng một khi người cầm nó muốn gây thương tích cho người khác thì thanh shinai ấy chẳng khác nào thanh bokuto cả. Đòn đánh của họ sẽ thiên về sức mạnh, lực vung kiếm, hạ kiếm đều nhanh, dứt khoát và mạnh. Nếu không kịp phản ứng các cậu sẽ lãnh đủ.
- Thế, bọn em phải làm gì? - Tử Lẫm xoa cổ tay hỏi.
- Còn tùy thuộc vào mục đích thi đấu. Muốn trả thù hay là giành chiến thắng.
Dứt lời, cậu khẽ liếc mắt nhìn qua bọn nó, cái nhìn thâm sâu, chờ đợi cậu trả lời vừa giống như thờ ờ, không quan tâm đến câu trả lời ấy là gì?
- Đương nhiên là chiến thắng rồi! - Tử Lẫm dứt khoát trả lời. Đối với cậu, chiến thắng luôn cái đích mà cậu nhắm tới.
- Còn cậu? - Lam Thiên tập trung ánh mắt lên người nó.
- Tôi... muốn trả thù! Tôi không thể tha thứ cho hành vi của cậu ta được. Đó là thái độ nhạo báng, khinh thường kendo... kendo không phải là thứ dùng để tổn thương người khác, nó có ý nghĩa hơn rất nhiều!
Trả lời xong nó lại lo lắng, chờ đợi Lam Thiên thể hiện thái độ. Lam Thiên không ngừng nỗ lực để có thể đưa trường tới chiến thắng trong mùa giải lần này. Mà nó, nó lại có mục đích thi đấu ích kỉ, liệu điều đó có làm cậu ghét không?
- Tốt!
Lam Thiên chỉ thốt ra một từ với ngữ điệu không mặn không nhạt lại làm trái tim đập mạnh vì lo âu của nó đập bình thường trở lại.
- Tôi sẽ đáp ứng nguyện vọng của cả hai cậu. Hãy nhớ kĩ, đừng tôi thất vọng! Cho dù mục đích thi đấu của các cậu là gì cũng phải nhớ cho rõ, chiến thắng của toàn đội mới là quan trọng nhất!
- Vâng!
Tối muộn, sau khi kết thúc buổi tập luyện, nó với Tử Lẫm vừa về đến phòng thi có người bạn năm nhất nó nhờ làm việc điểm danh hộ tới, cậu ta nói:
- Tớ mới vừa điểm danh xong, giờ tớ đem lên cho kí túc xá trưởng hay cậu đem lên!
Hai hôm trước tập luyện trễ hơn, cho nên nó nhờ cậu bạn đưa cho Cao Văn hộ. Hôm nay lại về sớm hơn. Nó vẫn có thể nhờ cậu bạn đem lên cho Lam Thiên giúp nhưng không hiểu sao, hôm nay nó lại muốn tự mình đem lên cho cậu.
- Tớ sẽ tự đem lên. Cảm ơn cậu nha!
Lam Thiên vừa lên tới phòng đã thấy Cao Văn đứng đợi. Trông cậu ta có vẻ bồn chồn.
- Có chuyện gì à? - Lam Thiên hỏi.
- Diệc Phàm... cậu ấy liên lạc với cậu chưa?
- Có. - Lam Thiên gật đầu.
- Cậu ấy tính toán chừng nào về? Kì thi cuối kì sắp diễn ra rồi.
- Diệc Phàm còn đang chơi vui. Cậu ấy chưa tính toán trở về. Còn về phần kì thi cuối kỳ, cậu ta sẽ trở về đúng ngày. Cậu không cần phải lo! - Lam Thiên đặt tay trên nắm cửa, vừa xoay được nửa vòng, Cao Văn ngăn cậu lại.
- Cậu ta đang ở đâu? Cậu không thể nói với tớ sao?
- Cao Văn, cậu là bạn thân của tớ nhưng Diệc Phàm là người thân của tớ! Tớ tôn trọng cậu ấy! - Lam Thiên đẩy tay Cao Văn ra, lạnh nhạt nói.
Cao Văn buông lỏng hai tay, đôi mắt cậu hiện lên sự giãy dụa, cậu đang phải đấu tranh với thứ gì đó. Lam Thiên thở dài một hơi, ra vẻ bất đắc dĩ, hỏi:
- Diệc Phàm có gửi bưu thiếp cho tớ nhưng lúc tớ tới hỏi thì người ta nói cậu đã lấy nó đi! Đưa cho tớ được chứ!
- Tớ xé rồi. - Cao Văn quay ngoắt đầu đi chỗ khác nói.
- Tại sao? Bưu thiếp ấy có vấn đề gì à? - Lam Thiên nheo mắt hỏi.
- Là tớ có vấn đề. Tớ xin lỗi. Tớ về phòng trước đây!
- Cao Văn, nếu cậu thích Diệc Phàm, việc gì phải khổ sở như vậy?
- Lam Thiên, bọn tớ đều là nam!
- Thích chính là thích. Cần gì phải để ý nhiều như vậy. Tớ cũng thích con trai và tớ cảm thấy hạnh phúc của bản thân do chính mình định đoạt, không cần để ý nhiều đến suy nghĩ và ánh mắt của người khác!
- Lam Thiên, cậu khác tớ! Đối tượng cậu thích dễ dàng hơn đối tượng tớ thích! Huống chi... Diệc Phàm còn trẻ con, liệu cái thích đó của cậu ấy được bao lâu. Một người chưa từng trải qua mất mát như cậu sẽ không thể hiểu được nỗi sợ hãi phải mất đi một cái gì đó. Chúng ta, thực sự khác nhau rất nhiều.
Cao Văn đóng sầm cửa. Lưng dựa vào cửa. Lấy trong túi ra tấm bưu thiếp được gửi cho Lam Thiên. Nhìn đến hình ảnh Diệc Phàm thân thiết khoác vai cùng với thiếu nữ xinh đẹp, ngày gửi cách đây một tuần cùng với lời nhắn "Chúng tớ đến nơi tiếp theo đây! Cảm ơn cậu nhé!". Địa chỉ trên tấm bưu thiếp không có tác dụng, người biết bọn họ ở đâu chỉ có thể là Lam Thiên nhưng cậu lại không chịu nói. Cao Văn khó chịu vò nát tấm bưu thiếp, vứt vào thùng rác.
Lam Thiên thu tầm mắt xuống đất. Chưa từng trải qua mất mát nên không hiểu được nỗi sợ phải mất đi sao? Cách tốt nhất để làm tan đi nỗi sợ ấy là tự mình nắm giữ thứ mình muốn, cậu không hiểu sao, Cao Văn?
Lam Thiên vừa xoay nắm cửa liền nghe thấy tiếng động nhỏ, quay đầu sang thì thấy nó không biết đến từ lúc nào, ngây ngốc cầm bản báo cáo nhìn cậu với đôi mắt bàng hoàng. Lam Thiên nhíu mày tự hỏi nó đến từ lúc nào và đã nghe được những gì?
- Cậu... - Lam Thiên bước lại gần Tử Nguyệt, vừa định hỏi "Cậu nghe được những gì rồi?" thì nó đã vội vàng lùi lại.
- Tôi đến đưa bản báo cáo! Tôi về phòng đây! - Tử Nguyệt nhét bản báo cáo vào người cậu rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Lam Thiên hơi ngẩn người giữ bản báo cáo, xem phản ứng này của nó là đã nghe hết rồi đúng không? Lam Thiên nhớ lại cuộc hội thoại ban nãy. Cậu chưa đề cập đến người mình thích là ai... nên sẽ ổn thôi.
Tử Nguyệt chạy về phòng liền khóa chặt cửa phòng ngủ, nhào lên giường. Nó vừa tình cờ biết một bí mật động trời. Aaaa, tại sao lại là nó? Lam Thiên liệu có vì che giấu chuyện này mà giết người diệt khẩu không? Nhưng... thật không ngờ rằng hội trưởng lại thích hội phó? Lý do bọn họ cãi nhau và hội phó bỏ đi có phải là vì chuyện này? Hơn nữa... người Lam Thiên thích là ai? Anh ta nói thích con trai... thật sự không ngờ tới luôn. Người con trai nào lại có thể khiến anh ta thích đến thế... thích một người đến mức vì người ấy mà không để ý đến con mắt của người ngoài... người đó thật là tốt... được người như Lam Thiên thích thật là tốt... Phát hiện suy nghĩ của mình mang theo cảm xúc bất thường, Tử Nguyệt vùi mặt vào gối, không ngừng lẩm bẩm:
- Mình sao thế này... sao suy nghĩ đó lại giống như... ghen tỵ thế này... không được. Không được nghĩ nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.