Chương 65: Chú lại không vui
Ánh Trăng Sáng Vằng Vặc
10/02/2024
Giang Cẩn Diên tạm biệt chú của mình, sau khi chú đi, hắn đứng ở cổng trường đợi Yến Tri An.
Hôm qua cứ ngỡ cậu sẽ ở nhà hắn thêm mấy ngày, ai ngờ chỉ một đêm. Hắn còn muốn kéo Yến Tri An tám chuyện thâu đêm mà, hóng quá nhiều drama mà không có nơi nào đáng tin cậy để xả. Giang Cẩn Diên tỏ vẻ, bản thân hắn sắp nhịn đến nghẹn rồi.
Haizzz.
Đứng không lâu lắm, chiếc xe quen thuộc của Yến Minh Hy dừng ở gần đó. Giang Cẩn Diên ghét bỏ nó lái không sướng, mắt nhìn chằm chằm vào nó.
Không vì gì đâu, vì Yến Tri An chắc chắn ngồi trong đó thôi, chứ không phải hắn đang tìm cách ăn trộm chìa khoá thêm một lần nữa đâu.
Khi Yến Tri An bước xuống, Giang Cẩn Diên chuẩn bị vui vẻ chạy qua thì lại thấy một người nữa mở cửa đi ra.
Yến Tri An đi về phía hắn, Yến Vân Ly vũng kè kè đi sau, ra bộ dáng ngoan ngoãn, yếu đuối, mong manh, dễ vỡ, cần người bảo vệ.
Giang Cẩn Diên: “…” Giờ nên hoang mang trước hay khinh bỉ trước ta!
“Giang Cẩn Diên.” Hắn bị gọi cho tỉnh hồn. Yến Tri An nhìn hắn, “Gọi cậu nãy giờ, đi thôi.”
“…” Giang Cẩn Diên theo thói quen khoác lấy tay của Yến Tri An, hai người sóng vai nhau đi vào trường. Hắn nói vào tai bạn thân: “Nè, cậu mọc cái đuôi xấu xí kia từ khi nào vậy.”
Cái đuôi xấu xí Yến Vân Ly nghe rõ mồn một: “…” Giang Cẩn Diên sao lại đáng ghét như thế, oái oăm thay chẳng có ai có thể trị nổi hắn.
Yến Tri An đáp: “Mới hôm qua.”
Giang Cẩn Diên chẳng thật sự muốn biết đuôi này mọc từ hôm nào, hắn chỉ đơn giản ghét bỏ Yến Vân Ly thôi. Nghe Yến Tri An nói vậy thì không để ý nữa.
Hai người đi phía trước, Yến Vân Ly làm cái đuôi đi theo phía sau, cùng nhau đi vào trong trường học.
Khoa âm nhạc khác hướng với khoa quản lý và công nghệ, đi nửa đường thì Yến Vân Ly phải tách ra.
Không còn cái đuôi nữa, Giang Cẩn Diên mới thoải mái mà tám chuyện. Hắn nhìn Yến Tri An: “Hôm qua Trịnh Thăng bị kéo đi, nghe nói hai hôm nữa sẽ lên toà. Nhà họ Trịnh vận dụng quan hệ như thế nào cũng không cứu nổi gã ta.”
“Không biết đắc tội phải nhân vật cỡ nào nữa.”
Yến Tri An khựng lại, hỏi: “Cậu biết gì về Ninh Diêu Tuyết không?”
“Ninh Diêu Tuyết? Cậu cũng biết về cô ấy hả? Tôi không quen cổ, nhưng biết một chút. Ninh Diêu Tuyết gia cảnh bình thường, nhưng lại nổi tiếng trong giới cậu ấm cô chiêu mấy năm trước. Thân với Yến Vân Ly lắm. Hồi gần tốt nghiệp, tôi có nghe tin đồn nói cổ và Trịnh Thăng đang trong quan hệ yêu đương. Không biết tại sao, tốt nghiệp xong thì tự sát.”
Nói một tràng dài, hắn cảm thán: “Ai mà ngờ, không phải tự sát mà là bị sát hại cơ chứ.”
Yến Tri An gật gù. Xem ra Ninh Ngọc Sương công khai tất cả bằng chứng ra rồi tung tin này lên, cô ta muốn tất cả mọi người biết đến tội ác này của Trịnh Thăng, muốn triệt để phá hủy gã và nhà họ Trịnh.
Một người con gái khó lường như vậy… Thật sự, Yến Tri An không muốn tiếp xúc nhiều. Cho dù cậu có lợi thế sống lại, biết trước một số chuyện trong ba năm này, nhưng cậu lại không có chống lưng.
“Cậu hóng chuyện kỹ nhỉ!”
“Chuyện! Tôi ghét cái gã họ Trịnh đó lâu lắm rồi, gã còn bại hoại hơn tôi nghĩ nhiều. Lần đầu nhìn thấy gã tôi đã không ưa nổi rồi.”
Yến Tri An: “…”
Buổi chiều, Yến Tri An đi đến phòng nghiên cứu. Điều kỳ lạ là, đàn anh vẫn luôn đóng cọc tròng phòng nghiên cứu không thấy đâu cả, máy tính cũng được tắt nguồn.
Một lúc sau, Hoàng Thế Dương đi vào, cũng nhìn qua bên đó một chút. “Hôm nay, đàn anh không đến nhỉ? Lạ ghê.”
Hắn nói như thể cố tình để Yến Tri An nghe thấy vậy. Cậu im lặng nhíu mày, Hoàng Thế Dương có ý gì.
Hắn tươi cười nhìn Yến Tri An, “Nghe nói đàn anh là hacker đó, ảnh sống kín tiếng cực kỳ, mà chẳng biết tin đồn ảnh là hacker từ đâu tuồn ra nữa…”
“Ừ.” Yến Tri An đáp một cách qua loa.
Hoàng Thế Dương bị lạnh nhạt cũng không giận, trở về chỗ của mình.
Yến Tri An thì khác.
Hacker à?
Hoàng Thế Dương cố ý muốn cho cậu biết người đó là hacker để làm gì cơ chứ.
Yến Tri An vẫn luôn cảm thấy Hoàng Thế Dương rất kỳ lạ. Cậu rất nhạy cảm với thiện ý và ác ý người khác dành cho mình. Nên phần thiện cảm của Hoàng Thế Dương nhìn từ góc độ nào cũng rất giả tạo, như là cố ý tạo ra vậy.
Đến giờ tan học. Yến Tri An như bình thường đi ra ngoài cổng trường. Trên đường đi bắt gặp bóng dáng của Yến Vân Ly. Xung quanh cậu ta vẫn có người vây quanh như cũ.
Yến Tri An nghĩ, Cố Nhan Dung nghĩ nhiều rồi, con trai bà ta chỗ nào sẽ bị người khác bắt nạt chứ. Cậu mặc kệ cậu ta, đi thẳng ra cổng trường.
Một chiếc xe quen thuộc đậu ở nơi quen thuộc và một chiếc nữa của Yến Minh Hy. Yến Tri An quyết đoán chọn chiếc xe quen thuộc, quen cửa quen nẻo, ngồi vào trong ghế phụ.
“Chú!”
Buổi chiều Giang Cẩn Diên không có tiết, hẳn là đã về từ sớm.
Giang Tịnh Du nhìn cậu thiếu niên, tay đưa lên xoa đầu một cái. Yến Tri An bỗng nhận ra, hôm nay Giang Tịnh Du lại không vui.
Yến Tri An nghiêng đầu nhìn Giang Tịnh Du, không hỏi gì cả.
Hẳn không phải dỗi cháu trai như bình thường, có lẽ đến từ nơi khác. Tâm trạng của anh nhìn qua cũng thấy nặng nề ra mặt.
Hôm qua cứ ngỡ cậu sẽ ở nhà hắn thêm mấy ngày, ai ngờ chỉ một đêm. Hắn còn muốn kéo Yến Tri An tám chuyện thâu đêm mà, hóng quá nhiều drama mà không có nơi nào đáng tin cậy để xả. Giang Cẩn Diên tỏ vẻ, bản thân hắn sắp nhịn đến nghẹn rồi.
Haizzz.
Đứng không lâu lắm, chiếc xe quen thuộc của Yến Minh Hy dừng ở gần đó. Giang Cẩn Diên ghét bỏ nó lái không sướng, mắt nhìn chằm chằm vào nó.
Không vì gì đâu, vì Yến Tri An chắc chắn ngồi trong đó thôi, chứ không phải hắn đang tìm cách ăn trộm chìa khoá thêm một lần nữa đâu.
Khi Yến Tri An bước xuống, Giang Cẩn Diên chuẩn bị vui vẻ chạy qua thì lại thấy một người nữa mở cửa đi ra.
Yến Tri An đi về phía hắn, Yến Vân Ly vũng kè kè đi sau, ra bộ dáng ngoan ngoãn, yếu đuối, mong manh, dễ vỡ, cần người bảo vệ.
Giang Cẩn Diên: “…” Giờ nên hoang mang trước hay khinh bỉ trước ta!
“Giang Cẩn Diên.” Hắn bị gọi cho tỉnh hồn. Yến Tri An nhìn hắn, “Gọi cậu nãy giờ, đi thôi.”
“…” Giang Cẩn Diên theo thói quen khoác lấy tay của Yến Tri An, hai người sóng vai nhau đi vào trường. Hắn nói vào tai bạn thân: “Nè, cậu mọc cái đuôi xấu xí kia từ khi nào vậy.”
Cái đuôi xấu xí Yến Vân Ly nghe rõ mồn một: “…” Giang Cẩn Diên sao lại đáng ghét như thế, oái oăm thay chẳng có ai có thể trị nổi hắn.
Yến Tri An đáp: “Mới hôm qua.”
Giang Cẩn Diên chẳng thật sự muốn biết đuôi này mọc từ hôm nào, hắn chỉ đơn giản ghét bỏ Yến Vân Ly thôi. Nghe Yến Tri An nói vậy thì không để ý nữa.
Hai người đi phía trước, Yến Vân Ly làm cái đuôi đi theo phía sau, cùng nhau đi vào trong trường học.
Khoa âm nhạc khác hướng với khoa quản lý và công nghệ, đi nửa đường thì Yến Vân Ly phải tách ra.
Không còn cái đuôi nữa, Giang Cẩn Diên mới thoải mái mà tám chuyện. Hắn nhìn Yến Tri An: “Hôm qua Trịnh Thăng bị kéo đi, nghe nói hai hôm nữa sẽ lên toà. Nhà họ Trịnh vận dụng quan hệ như thế nào cũng không cứu nổi gã ta.”
“Không biết đắc tội phải nhân vật cỡ nào nữa.”
Yến Tri An khựng lại, hỏi: “Cậu biết gì về Ninh Diêu Tuyết không?”
“Ninh Diêu Tuyết? Cậu cũng biết về cô ấy hả? Tôi không quen cổ, nhưng biết một chút. Ninh Diêu Tuyết gia cảnh bình thường, nhưng lại nổi tiếng trong giới cậu ấm cô chiêu mấy năm trước. Thân với Yến Vân Ly lắm. Hồi gần tốt nghiệp, tôi có nghe tin đồn nói cổ và Trịnh Thăng đang trong quan hệ yêu đương. Không biết tại sao, tốt nghiệp xong thì tự sát.”
Nói một tràng dài, hắn cảm thán: “Ai mà ngờ, không phải tự sát mà là bị sát hại cơ chứ.”
Yến Tri An gật gù. Xem ra Ninh Ngọc Sương công khai tất cả bằng chứng ra rồi tung tin này lên, cô ta muốn tất cả mọi người biết đến tội ác này của Trịnh Thăng, muốn triệt để phá hủy gã và nhà họ Trịnh.
Một người con gái khó lường như vậy… Thật sự, Yến Tri An không muốn tiếp xúc nhiều. Cho dù cậu có lợi thế sống lại, biết trước một số chuyện trong ba năm này, nhưng cậu lại không có chống lưng.
“Cậu hóng chuyện kỹ nhỉ!”
“Chuyện! Tôi ghét cái gã họ Trịnh đó lâu lắm rồi, gã còn bại hoại hơn tôi nghĩ nhiều. Lần đầu nhìn thấy gã tôi đã không ưa nổi rồi.”
Yến Tri An: “…”
Buổi chiều, Yến Tri An đi đến phòng nghiên cứu. Điều kỳ lạ là, đàn anh vẫn luôn đóng cọc tròng phòng nghiên cứu không thấy đâu cả, máy tính cũng được tắt nguồn.
Một lúc sau, Hoàng Thế Dương đi vào, cũng nhìn qua bên đó một chút. “Hôm nay, đàn anh không đến nhỉ? Lạ ghê.”
Hắn nói như thể cố tình để Yến Tri An nghe thấy vậy. Cậu im lặng nhíu mày, Hoàng Thế Dương có ý gì.
Hắn tươi cười nhìn Yến Tri An, “Nghe nói đàn anh là hacker đó, ảnh sống kín tiếng cực kỳ, mà chẳng biết tin đồn ảnh là hacker từ đâu tuồn ra nữa…”
“Ừ.” Yến Tri An đáp một cách qua loa.
Hoàng Thế Dương bị lạnh nhạt cũng không giận, trở về chỗ của mình.
Yến Tri An thì khác.
Hacker à?
Hoàng Thế Dương cố ý muốn cho cậu biết người đó là hacker để làm gì cơ chứ.
Yến Tri An vẫn luôn cảm thấy Hoàng Thế Dương rất kỳ lạ. Cậu rất nhạy cảm với thiện ý và ác ý người khác dành cho mình. Nên phần thiện cảm của Hoàng Thế Dương nhìn từ góc độ nào cũng rất giả tạo, như là cố ý tạo ra vậy.
Đến giờ tan học. Yến Tri An như bình thường đi ra ngoài cổng trường. Trên đường đi bắt gặp bóng dáng của Yến Vân Ly. Xung quanh cậu ta vẫn có người vây quanh như cũ.
Yến Tri An nghĩ, Cố Nhan Dung nghĩ nhiều rồi, con trai bà ta chỗ nào sẽ bị người khác bắt nạt chứ. Cậu mặc kệ cậu ta, đi thẳng ra cổng trường.
Một chiếc xe quen thuộc đậu ở nơi quen thuộc và một chiếc nữa của Yến Minh Hy. Yến Tri An quyết đoán chọn chiếc xe quen thuộc, quen cửa quen nẻo, ngồi vào trong ghế phụ.
“Chú!”
Buổi chiều Giang Cẩn Diên không có tiết, hẳn là đã về từ sớm.
Giang Tịnh Du nhìn cậu thiếu niên, tay đưa lên xoa đầu một cái. Yến Tri An bỗng nhận ra, hôm nay Giang Tịnh Du lại không vui.
Yến Tri An nghiêng đầu nhìn Giang Tịnh Du, không hỏi gì cả.
Hẳn không phải dỗi cháu trai như bình thường, có lẽ đến từ nơi khác. Tâm trạng của anh nhìn qua cũng thấy nặng nề ra mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.