Chương 36: Đom đóm
Ánh Trăng Sáng Vằng Vặc
05/12/2023
“Cẩn Diên có Yến Minh Hy để ý rồi, để tôi đưa em về.” Giang Tịnh Du chìa tay ra với Yến Tri An.
Cậu nhớ đến chuyện Giang Cẩn Diên trộm xe thì chột dạ, cũng không từ chối lời mới của anh như bình thường. Khi đã ngồi vào trong xe, Giang Tịnh Du như biết suy nghĩ của cậu, anh cười nói: “Bình thường nó cũng hay vậy, chuyện nó làm thì để nó tự mình đối mặt thôi.”
Yến Tri An: “…” Cậu cảm thấy chú của bạn thân có hơi xấu tính.
Mà cậu cũng chẳng kém. Vì không muốn gặp Yến Minh Hy nên mới để Giang Cẩn Diên ở lại một mình. Yến Tri An rất chi là chân thành gửi một tin nhắn cho Giang Cẩn Diên. [Cẩn Diên, tôi về trước rồi, không cần đợi tôi đâu nha.]
Cậu nhìn người đàn ông trên ghế lái. Hai người như nhìn thấy một tia giảo hoạt trong mắt nhau, bỗng dưng cùng nhau bật cười lên.
Lần đầu Giang Tịnh Du nhìn thấy Yến Tri An cười vui vẻ như thế, nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút.
“Hôm nay là sinh nhật em đúng không?” Giang Tịnh Du vừa lái xe, vừa vờ như vô tình mà hỏi Yến Tri An.
Cậu có chút bất ngờ nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi tại sao anh lại biết điều đó. Sau đó gật đầu khẽ đáp một tiếng.
Giang Tịnh Du nhìn phản ứng đáng yêu của cậu, anh cũng không giải đáp thắc mắc bằng ánh mắt kia. Chỉ nói: “Bây giờ mới hơn 9 giờ, tôi đưa em đến một nơi, nhé?”
Yến Tri An bị giọng điệu ân cần đó thuyết phục, lại nhìn sườn mặt góc cạnh của người đàn ông đang nghiêm túc lái xe, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, bỗng như bị mê hoặc tâm trí. Cậu đáp ứng rồi.
“Chúng ta đi đâu?”
“Bí mật.” Giang Tịnh Du ra vẻ thần bí, một tay lái xe, một tay xoa đầu của đứa nhỏ này. Xoa được một lần thì muốn xoa mãi, thành nghiện.
Giang Tịnh Du thu tay lại, trong lòng lại nghĩ sao lại có một người đáng yêu như vậy. Ấy thế mà làm bạn được với thằng cháu của anh.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở một chân núi nhỏ, ngọn núi này nằm gần thành phố nhưng lại không thuộc ngoại ô, có một số resort được xây ở đây, là một khu nghỉ dưỡng. Giang Tịnh Du không dẫn Yến Tri An đi về phía resort đang sáng đèn kia. Anh lấy ra một chiếc đèn pin ở hộp đựng trong xe.
Yến Tri An có chút khó hiểu. Nửa đêm rồi còn đến đây sao? Là muốn nghỉ dưỡng à?
“Đi theo tôi.” Giang Tịnh Du chìa tay ra với cậu, “Đường phía trước hơi tối, cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Yến Tri An đành nắm lấy tay anh. Bàn tay của Giang Tịnh Du rất lớn, tay anh có thể ôm trọn bàn tay của cậu, nhìn cậu cứ như em bé vậy.
Hai người đi về phía rừng, đây là rừng trồng, những cái cây to lớn xếp thành hàng, còn có một lối mòn được lát đá. Đi tầm mười phút, hai người dừng lại trước một mảnh đất, nơi đây không còn những cái cây to nữa, chỉ còn những loại cỏ và hoa mọc ngang đầu gối.
“Đợi một chút.” Không biết Giang Tịnh Du làm gì, một lúc sau anh tắt đèn. Ánh sáng từ dưới đất rọi lên.
Yến Tri An trợn tròn mắt.
Đom đóm.
Giờ đã tháng 9 rồi, mùa hè cũng đã kết thúc, vậy mà còn có nơi có đom đóm.
“Sao, đẹp không?” Giang Tịnh Du cười, tay lại đưa lên xoa đầu cậu.
“Sao chú biết chỗ này vậy?” Cậu gật đầu, đôi mắt được ánh sáng của những chú đom đóm chiếu vào, lấp la lấp lánh.
Giang Tịnh Du có chút ngượng ngùng, không biết nên trả lời sao? Cuối cùng vẫn nói ra, “Đây là sản nghiệp của Giang gia.”
“Ò.”
“Hồi còn nhỏ, mỗi năm đến sinh nhật, tôi vẫn thường đến đây.” Anh nhìn đứa nhỏ. Ở Giang gia, những ngày sinh nhật như thế này chỉ dùng để xã giao. Là mẹ anh dẫn anh đến đây sau khi bữa tiệc kết thúc, sau khi mẹ mất, anh vẫn thường đến nơi này.
Hôm nay cũng là sinh nhật của Yến Tri An, nhưng cậu lại đến mừng sinh nhật của một người khác. Giang Tịnh Du muốn chia sẻ với cậu, muốn xua đi sự cô đơn vào ngày như thế này quanh quẩn của cậu bé. Anh nhớ đến, Giang Cẩn Diên từng kể về Yến Tri An.
Từ khi cậu rời viện mồ côi vẫn luôn ở một mình, sinh nhật cũng đón một mình. Giang Cẩn Diên thỉnh thoảng có thể đến chơi với cậu, hoặc đưa cậu đi đây đi đó chơi, nhưng đa số thời gian, Yến Tri An cũng chỉ ở một mình. Yến Tri An qua lời nói của Giang Cẩn Diên như một tảng băng, luôn lạnh nhạt xa cách với mọi người, cậu không giao du, không kết bạn, nhưng cậu vẫn luôn bảo trì một mặt thân thiện trước họ.
Lần đầu gặp Yến Tri An ở trong cánh gà hội trường lớn đại học A, ấn tượng đầu tiên với cậu cũng giống như những gì mà Giang Cẩn Diên nói, có lẽ cậu không có ấn tượng gì với lần gặp này. Lần thứ hai là ở dưới nhà trọ của Yến Tri An, Giang Tịnh Du nhìn thấy nhiều hơn, cậu còn có một mặt rất dịu dàng. Tuy không có nhiều cuộc gặp gỡ, nhưng qua những lần tiếp xúc ít ỏi đó, Giang Tịnh Du nhận ra rằng, chỉ cần người thuộc vòng tròn quan hệ của cậu, cậu sẽ đối xử bao dung với người đó, gần như không có giới hạn.
Ngoài ra, Yến Tri An còn có một mặt rất bí ẩn, như cất giấu nhiều thứ không thể đưa ra ngoài ánh sáng, đôi mắt cậu sẽ ảm đạm, sẽ trầm tư. Lúc như thế này, cả người cậu như mọc gai nhọn, ai lại gần thì đâm người đó một cái.
Một Yến Tri An như vậy, lại khiến Giang Tịnh Du để ý. Anh dường như có xúc động muốn kéo cậu vào trong cánh chim của mình mà bảo vệ, mới đầu là đặt ngang hàng với Giang Cẩn Diên, sau đó còn muốn hơn thế.
Bỗng dưng Yến Tri An cảm thấy ánh mắt Giang Tịnh Du nhìn mình khác lạ. Cậu không hiểu được cảm xúc trong ánh mắt đó, nhưng nó không làm cậu khó chịu hay bài xích, ngược lại là sự ấm áp len lỏi vào từng thớ thịt.
“Cảm ơn chú.” Không biết tại sao Giang Tịnh Du muốn dẫn cậu đến đây, nhưng điều này khiến cậu vui vẻ từ tận đáy lòng, lời cảm ơn chỉ có ba từ nói ra rất chân thành.
Cậu nhớ đến chuyện Giang Cẩn Diên trộm xe thì chột dạ, cũng không từ chối lời mới của anh như bình thường. Khi đã ngồi vào trong xe, Giang Tịnh Du như biết suy nghĩ của cậu, anh cười nói: “Bình thường nó cũng hay vậy, chuyện nó làm thì để nó tự mình đối mặt thôi.”
Yến Tri An: “…” Cậu cảm thấy chú của bạn thân có hơi xấu tính.
Mà cậu cũng chẳng kém. Vì không muốn gặp Yến Minh Hy nên mới để Giang Cẩn Diên ở lại một mình. Yến Tri An rất chi là chân thành gửi một tin nhắn cho Giang Cẩn Diên. [Cẩn Diên, tôi về trước rồi, không cần đợi tôi đâu nha.]
Cậu nhìn người đàn ông trên ghế lái. Hai người như nhìn thấy một tia giảo hoạt trong mắt nhau, bỗng dưng cùng nhau bật cười lên.
Lần đầu Giang Tịnh Du nhìn thấy Yến Tri An cười vui vẻ như thế, nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút.
“Hôm nay là sinh nhật em đúng không?” Giang Tịnh Du vừa lái xe, vừa vờ như vô tình mà hỏi Yến Tri An.
Cậu có chút bất ngờ nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi tại sao anh lại biết điều đó. Sau đó gật đầu khẽ đáp một tiếng.
Giang Tịnh Du nhìn phản ứng đáng yêu của cậu, anh cũng không giải đáp thắc mắc bằng ánh mắt kia. Chỉ nói: “Bây giờ mới hơn 9 giờ, tôi đưa em đến một nơi, nhé?”
Yến Tri An bị giọng điệu ân cần đó thuyết phục, lại nhìn sườn mặt góc cạnh của người đàn ông đang nghiêm túc lái xe, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, bỗng như bị mê hoặc tâm trí. Cậu đáp ứng rồi.
“Chúng ta đi đâu?”
“Bí mật.” Giang Tịnh Du ra vẻ thần bí, một tay lái xe, một tay xoa đầu của đứa nhỏ này. Xoa được một lần thì muốn xoa mãi, thành nghiện.
Giang Tịnh Du thu tay lại, trong lòng lại nghĩ sao lại có một người đáng yêu như vậy. Ấy thế mà làm bạn được với thằng cháu của anh.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở một chân núi nhỏ, ngọn núi này nằm gần thành phố nhưng lại không thuộc ngoại ô, có một số resort được xây ở đây, là một khu nghỉ dưỡng. Giang Tịnh Du không dẫn Yến Tri An đi về phía resort đang sáng đèn kia. Anh lấy ra một chiếc đèn pin ở hộp đựng trong xe.
Yến Tri An có chút khó hiểu. Nửa đêm rồi còn đến đây sao? Là muốn nghỉ dưỡng à?
“Đi theo tôi.” Giang Tịnh Du chìa tay ra với cậu, “Đường phía trước hơi tối, cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Yến Tri An đành nắm lấy tay anh. Bàn tay của Giang Tịnh Du rất lớn, tay anh có thể ôm trọn bàn tay của cậu, nhìn cậu cứ như em bé vậy.
Hai người đi về phía rừng, đây là rừng trồng, những cái cây to lớn xếp thành hàng, còn có một lối mòn được lát đá. Đi tầm mười phút, hai người dừng lại trước một mảnh đất, nơi đây không còn những cái cây to nữa, chỉ còn những loại cỏ và hoa mọc ngang đầu gối.
“Đợi một chút.” Không biết Giang Tịnh Du làm gì, một lúc sau anh tắt đèn. Ánh sáng từ dưới đất rọi lên.
Yến Tri An trợn tròn mắt.
Đom đóm.
Giờ đã tháng 9 rồi, mùa hè cũng đã kết thúc, vậy mà còn có nơi có đom đóm.
“Sao, đẹp không?” Giang Tịnh Du cười, tay lại đưa lên xoa đầu cậu.
“Sao chú biết chỗ này vậy?” Cậu gật đầu, đôi mắt được ánh sáng của những chú đom đóm chiếu vào, lấp la lấp lánh.
Giang Tịnh Du có chút ngượng ngùng, không biết nên trả lời sao? Cuối cùng vẫn nói ra, “Đây là sản nghiệp của Giang gia.”
“Ò.”
“Hồi còn nhỏ, mỗi năm đến sinh nhật, tôi vẫn thường đến đây.” Anh nhìn đứa nhỏ. Ở Giang gia, những ngày sinh nhật như thế này chỉ dùng để xã giao. Là mẹ anh dẫn anh đến đây sau khi bữa tiệc kết thúc, sau khi mẹ mất, anh vẫn thường đến nơi này.
Hôm nay cũng là sinh nhật của Yến Tri An, nhưng cậu lại đến mừng sinh nhật của một người khác. Giang Tịnh Du muốn chia sẻ với cậu, muốn xua đi sự cô đơn vào ngày như thế này quanh quẩn của cậu bé. Anh nhớ đến, Giang Cẩn Diên từng kể về Yến Tri An.
Từ khi cậu rời viện mồ côi vẫn luôn ở một mình, sinh nhật cũng đón một mình. Giang Cẩn Diên thỉnh thoảng có thể đến chơi với cậu, hoặc đưa cậu đi đây đi đó chơi, nhưng đa số thời gian, Yến Tri An cũng chỉ ở một mình. Yến Tri An qua lời nói của Giang Cẩn Diên như một tảng băng, luôn lạnh nhạt xa cách với mọi người, cậu không giao du, không kết bạn, nhưng cậu vẫn luôn bảo trì một mặt thân thiện trước họ.
Lần đầu gặp Yến Tri An ở trong cánh gà hội trường lớn đại học A, ấn tượng đầu tiên với cậu cũng giống như những gì mà Giang Cẩn Diên nói, có lẽ cậu không có ấn tượng gì với lần gặp này. Lần thứ hai là ở dưới nhà trọ của Yến Tri An, Giang Tịnh Du nhìn thấy nhiều hơn, cậu còn có một mặt rất dịu dàng. Tuy không có nhiều cuộc gặp gỡ, nhưng qua những lần tiếp xúc ít ỏi đó, Giang Tịnh Du nhận ra rằng, chỉ cần người thuộc vòng tròn quan hệ của cậu, cậu sẽ đối xử bao dung với người đó, gần như không có giới hạn.
Ngoài ra, Yến Tri An còn có một mặt rất bí ẩn, như cất giấu nhiều thứ không thể đưa ra ngoài ánh sáng, đôi mắt cậu sẽ ảm đạm, sẽ trầm tư. Lúc như thế này, cả người cậu như mọc gai nhọn, ai lại gần thì đâm người đó một cái.
Một Yến Tri An như vậy, lại khiến Giang Tịnh Du để ý. Anh dường như có xúc động muốn kéo cậu vào trong cánh chim của mình mà bảo vệ, mới đầu là đặt ngang hàng với Giang Cẩn Diên, sau đó còn muốn hơn thế.
Bỗng dưng Yến Tri An cảm thấy ánh mắt Giang Tịnh Du nhìn mình khác lạ. Cậu không hiểu được cảm xúc trong ánh mắt đó, nhưng nó không làm cậu khó chịu hay bài xích, ngược lại là sự ấm áp len lỏi vào từng thớ thịt.
“Cảm ơn chú.” Không biết tại sao Giang Tịnh Du muốn dẫn cậu đến đây, nhưng điều này khiến cậu vui vẻ từ tận đáy lòng, lời cảm ơn chỉ có ba từ nói ra rất chân thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.