Chương 50: OTP này tui theo
Ánh Trăng Sáng Vằng Vặc
25/12/2023
Yến Minh Hy được sinh ra trước khi Yến Tháp Tùng kế thừa gia nghiệp của
ông nội. Anh lớn lên trong một môi trường tranh giành quyền thừa kế khốc liệt giữa cha và các cô chú trong nhà.
Năm sáu tuổi, anh từng bị bắt cóc, tuy rằng người bắt cóc anh đã bị bắt. Nhưng anh biết, họ muốn uy hiếp cha từ bỏ quyền thừa kế tài sản.
Từ đó tính cách anh trở nên trầm lặng và lầm lì hơn. Một đứa bé sáu tuổi, anh không muốn tin tưởng bất kỳ ai trong nhà, ngay cả cha của mình. Anh như một đứa bé tự kỷ luôn nhốt mình trong phòng.
Cho đến một hôm, Cố Nhan Dung gõ cửa phòng anh. Bà nói cho anh biết, anh sắp có một người em. Phản ứng đầu tiên chính là không chấp nhận được. Chẳng có đứa trẻ nào mong muốn chia sẻ tình yêu của mẹ mình cho ai cả, ngay cả anh.
Yến Minh Hy bé con trở nên quấn quýt mẹ hơn bao giờ hết. Mỗi ngày đều sẽ ôm chặt lấy mẹ lẩm bẩm rằng: “Con không muốn có em đâu.”
Vì quấn riết mẹ, Yến Minh Hy được chứng kiến khoảnh khắc em bé trong bụng từ một hạt đậu, lớn dần lên khiến bụng mẹ tròn vo. Cảm xúc bài xích dần dần bị mài mòn bởi sự mong đợi.
Thậm chí Yến Minh Hy còn có suy nghĩ, khi em bé được sinh ra, anh nhất định sẽ nhường hết tất cả những thứ mình có cho em ấy. Yêu thương và bảo vệ em trai thật tốt, thật tốt.
Mười tám năm nay, anh cứ tưởng anh đã làm một anh trai tốt, yêu thương em trai mình hết mực. Anh vẫn luôn cố gắng vì đứa em bé bỏng này.
Khi sự thật được phơi bày ra, tuy rằng Yến Minh Hy là người biết chuyện sớm hơn cha mẹ, nhưng anh lại là người bị đả kích nhất. Trong lòng an ủi bản thân mình rằng, như vậy anh sẽ có hai người em trai, ai cũng đáng yêu cả.
Thâm tâm anh lại không nghĩ vậy, anh thật sự không chịu được sự thật này. Chính vì lẽ đó, từ khi cho Yến gia biết chuyện, anh không trở về nhà chính một lần nào.
Yến Minh Hy ngồi một mình trong một quán bar khá nổi tiếng, nhấp vài ngụm Negroni, vị đắng và cay xâm chiếm trong khoang miệng khiến anh tỉnh táo khỏi những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Bỗng chốc, ánh mắt anh rơi vào một thân ảnh quen thuộc. Cậu con trai đó quay lưng lại với anh, bên cạnh cậu ta còn có hai ba người.
Là Yến Vân Ly!?
Yến Minh Hy chưa kịp suy nghĩ gì thì trong vô thức cảm thấy lo lắng. Tại sao Yến Vân Ly lại ở nơi này? Đây không phải là một nơi em trai anh có thể đến mà.
Nhìn thái độ cậu ta dành cho mấy người kia cũng không tốt cho lắm. Thoạt nhìn, mấy người thanh niên kia cũng không nhỏ tuổi hơn anh bao nhiêu.
Yến Minh Hy đứng lên, muốn bước lại gần kéo ta lại. Bàn tay dừng giữa không trung, Yến Minh Hy cứng đờ cả người khi nghe được đám người đó nói chuyện.
“Tiểu thiếu gia, đến khi nào mới gặp được bên kia đây?”
“Chúng tôi đã làm theo yêu cầu của cậu, chặn đường của tên thủ khoa kia, bôi nhọ cậu ta danh tiếng cậu ta, chúng tôi làm đúng yêu cầu mà. Chỉ là, người này khó nhằn hơn tôi tưởng, chậc chậc.”
Yến Vân Ly trừng mắt nhìn gã đàn ông vừa nói chuyện, quát, “Anh im đi!”
“Sau này những chuyện như này không được nói ra ngoài miệng, nếu không đừng trách tôi không nương tay với mấy người.”
Yến Minh Hy sững sờ, không dám tin vào những gì tai nghe mắt thấy này. Trước khi đám người kia kịp phát giác ra anh, anh nhanh chóng trốn trong đám đông.
Người kia là Yến Vân Ly thật sao? Thật sự là người em trai anh nhìn đến lớn 18 năm đó sao?
Bàng hoàng, kinh hoảng, anh chạy ra ngoài, phóng xe với tốc độ kinh người, lao nhanh về căn hộ của mình. Anh phải điều tra chuyện này, anh muốn biết sự thật. Chuyện của Yến Tri An còn nhiều uẩn khúc như thế, bây giờ đến cả Yến Vân Ly. Đầu anh bây giờ như muốn nổ tung cả ra.
___
Chiều thứ bảy, Yến Tri An không có tiết học, cũng không đến phòng nghiên cứu. Cậu có hẹn với Giang Tịnh Du, hôm trước khi ăn cơm, anh có nhắc đến rằng anh biết một nhà sách ở Thủ Đô.
Nơi đó bán đa số là sách cũ, nhưng thỉnh thoảng Giang Tịnh Du lại phát hiện ra, ngoài sách cũ còn có sách cổ. Anh muốn giới thiệu nó cho Yến Tri An - một người yêu sách như mạng. Chỉ tiếc rằng vị trí của nó quá khó tìm, còn hơi hẻo lánh.
Vậy nên, Giang Tịnh Du chỉ có thể hẹn cậu và tự mình đưa cậu đi.
Thời tiết cuối tháng 10 hơi se se, trên người Yến Tri An mặc một chiếc áo hoodie màu trắng in hình con mèo, bên trên mũ còn có hai cái tai xinh xinh vểnh lên. Cũng không biết mua nó khi nào, nhưng khi mặc vào cũng rất thoải mái.
Cậu đứng dưới toà nhà Big Roof, vẫn bàng hoàng như lần đầu. Yến Tri An mím môi, điềm tĩnh bước vào. Ánh nhìn của tất cả nhân viên lễ tân đều đổ dồn lên cậu.
Yến Tri An: “???” Cậu đã bỏ lỡ gì sao?
Cô gái lễ tân lúc trước cậu từng gặp phản ứng lại đầu tiên, cô nói: “Chào ngài, phó chủ tịch Giang đang họp, một lát nữa sẽ có thư ký xuống đón, xin ngài đợi một lát ạ.”
“…” Thì ra chú đã nhắc trước với lễ tân à? Yến Tri An nở nụ cười lễ phép với lễ tân “Cảm ơn chị.”
Khi Yến Tri An quay lưng đi, chị lễ tân này như bị trúng gió, ôm lấy ngực khụy xuống được đồng nghiệp đỡ lấy.
“Cấp cứu, bạn nhỏ của sếp Giang đáng yêu quá, phải làm sao, phải làm sao?”
Cô len lén chụp lấy bóng lưng của cậu bé, gửi vào group chat nào đó trong điện thoại, tin nhắn liền oanh tạc cả cái điện thoại. Gào thét cùng một kiểu.
[Aaaaaa]
Sau những chuỗi aaaaa đó, là:
[Đến tìm sếp sao?]
[Chắc chắn đến tìm sếp rồi!]
[Tôi còn nhớ cái cảnh sếp đang nổi giận, nhìn thấy bé mèo nhỏ này thì mắt sáng lên, cơn giận bay sạch không còn một mống!!!]
[Ai hiểu thấu cảm giác này, OTP này tui theo rồi đó!]
[Bé con như một thiên thần!]
[Thiên thần+99]
Năm sáu tuổi, anh từng bị bắt cóc, tuy rằng người bắt cóc anh đã bị bắt. Nhưng anh biết, họ muốn uy hiếp cha từ bỏ quyền thừa kế tài sản.
Từ đó tính cách anh trở nên trầm lặng và lầm lì hơn. Một đứa bé sáu tuổi, anh không muốn tin tưởng bất kỳ ai trong nhà, ngay cả cha của mình. Anh như một đứa bé tự kỷ luôn nhốt mình trong phòng.
Cho đến một hôm, Cố Nhan Dung gõ cửa phòng anh. Bà nói cho anh biết, anh sắp có một người em. Phản ứng đầu tiên chính là không chấp nhận được. Chẳng có đứa trẻ nào mong muốn chia sẻ tình yêu của mẹ mình cho ai cả, ngay cả anh.
Yến Minh Hy bé con trở nên quấn quýt mẹ hơn bao giờ hết. Mỗi ngày đều sẽ ôm chặt lấy mẹ lẩm bẩm rằng: “Con không muốn có em đâu.”
Vì quấn riết mẹ, Yến Minh Hy được chứng kiến khoảnh khắc em bé trong bụng từ một hạt đậu, lớn dần lên khiến bụng mẹ tròn vo. Cảm xúc bài xích dần dần bị mài mòn bởi sự mong đợi.
Thậm chí Yến Minh Hy còn có suy nghĩ, khi em bé được sinh ra, anh nhất định sẽ nhường hết tất cả những thứ mình có cho em ấy. Yêu thương và bảo vệ em trai thật tốt, thật tốt.
Mười tám năm nay, anh cứ tưởng anh đã làm một anh trai tốt, yêu thương em trai mình hết mực. Anh vẫn luôn cố gắng vì đứa em bé bỏng này.
Khi sự thật được phơi bày ra, tuy rằng Yến Minh Hy là người biết chuyện sớm hơn cha mẹ, nhưng anh lại là người bị đả kích nhất. Trong lòng an ủi bản thân mình rằng, như vậy anh sẽ có hai người em trai, ai cũng đáng yêu cả.
Thâm tâm anh lại không nghĩ vậy, anh thật sự không chịu được sự thật này. Chính vì lẽ đó, từ khi cho Yến gia biết chuyện, anh không trở về nhà chính một lần nào.
Yến Minh Hy ngồi một mình trong một quán bar khá nổi tiếng, nhấp vài ngụm Negroni, vị đắng và cay xâm chiếm trong khoang miệng khiến anh tỉnh táo khỏi những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Bỗng chốc, ánh mắt anh rơi vào một thân ảnh quen thuộc. Cậu con trai đó quay lưng lại với anh, bên cạnh cậu ta còn có hai ba người.
Là Yến Vân Ly!?
Yến Minh Hy chưa kịp suy nghĩ gì thì trong vô thức cảm thấy lo lắng. Tại sao Yến Vân Ly lại ở nơi này? Đây không phải là một nơi em trai anh có thể đến mà.
Nhìn thái độ cậu ta dành cho mấy người kia cũng không tốt cho lắm. Thoạt nhìn, mấy người thanh niên kia cũng không nhỏ tuổi hơn anh bao nhiêu.
Yến Minh Hy đứng lên, muốn bước lại gần kéo ta lại. Bàn tay dừng giữa không trung, Yến Minh Hy cứng đờ cả người khi nghe được đám người đó nói chuyện.
“Tiểu thiếu gia, đến khi nào mới gặp được bên kia đây?”
“Chúng tôi đã làm theo yêu cầu của cậu, chặn đường của tên thủ khoa kia, bôi nhọ cậu ta danh tiếng cậu ta, chúng tôi làm đúng yêu cầu mà. Chỉ là, người này khó nhằn hơn tôi tưởng, chậc chậc.”
Yến Vân Ly trừng mắt nhìn gã đàn ông vừa nói chuyện, quát, “Anh im đi!”
“Sau này những chuyện như này không được nói ra ngoài miệng, nếu không đừng trách tôi không nương tay với mấy người.”
Yến Minh Hy sững sờ, không dám tin vào những gì tai nghe mắt thấy này. Trước khi đám người kia kịp phát giác ra anh, anh nhanh chóng trốn trong đám đông.
Người kia là Yến Vân Ly thật sao? Thật sự là người em trai anh nhìn đến lớn 18 năm đó sao?
Bàng hoàng, kinh hoảng, anh chạy ra ngoài, phóng xe với tốc độ kinh người, lao nhanh về căn hộ của mình. Anh phải điều tra chuyện này, anh muốn biết sự thật. Chuyện của Yến Tri An còn nhiều uẩn khúc như thế, bây giờ đến cả Yến Vân Ly. Đầu anh bây giờ như muốn nổ tung cả ra.
___
Chiều thứ bảy, Yến Tri An không có tiết học, cũng không đến phòng nghiên cứu. Cậu có hẹn với Giang Tịnh Du, hôm trước khi ăn cơm, anh có nhắc đến rằng anh biết một nhà sách ở Thủ Đô.
Nơi đó bán đa số là sách cũ, nhưng thỉnh thoảng Giang Tịnh Du lại phát hiện ra, ngoài sách cũ còn có sách cổ. Anh muốn giới thiệu nó cho Yến Tri An - một người yêu sách như mạng. Chỉ tiếc rằng vị trí của nó quá khó tìm, còn hơi hẻo lánh.
Vậy nên, Giang Tịnh Du chỉ có thể hẹn cậu và tự mình đưa cậu đi.
Thời tiết cuối tháng 10 hơi se se, trên người Yến Tri An mặc một chiếc áo hoodie màu trắng in hình con mèo, bên trên mũ còn có hai cái tai xinh xinh vểnh lên. Cũng không biết mua nó khi nào, nhưng khi mặc vào cũng rất thoải mái.
Cậu đứng dưới toà nhà Big Roof, vẫn bàng hoàng như lần đầu. Yến Tri An mím môi, điềm tĩnh bước vào. Ánh nhìn của tất cả nhân viên lễ tân đều đổ dồn lên cậu.
Yến Tri An: “???” Cậu đã bỏ lỡ gì sao?
Cô gái lễ tân lúc trước cậu từng gặp phản ứng lại đầu tiên, cô nói: “Chào ngài, phó chủ tịch Giang đang họp, một lát nữa sẽ có thư ký xuống đón, xin ngài đợi một lát ạ.”
“…” Thì ra chú đã nhắc trước với lễ tân à? Yến Tri An nở nụ cười lễ phép với lễ tân “Cảm ơn chị.”
Khi Yến Tri An quay lưng đi, chị lễ tân này như bị trúng gió, ôm lấy ngực khụy xuống được đồng nghiệp đỡ lấy.
“Cấp cứu, bạn nhỏ của sếp Giang đáng yêu quá, phải làm sao, phải làm sao?”
Cô len lén chụp lấy bóng lưng của cậu bé, gửi vào group chat nào đó trong điện thoại, tin nhắn liền oanh tạc cả cái điện thoại. Gào thét cùng một kiểu.
[Aaaaaa]
Sau những chuỗi aaaaa đó, là:
[Đến tìm sếp sao?]
[Chắc chắn đến tìm sếp rồi!]
[Tôi còn nhớ cái cảnh sếp đang nổi giận, nhìn thấy bé mèo nhỏ này thì mắt sáng lên, cơn giận bay sạch không còn một mống!!!]
[Ai hiểu thấu cảm giác này, OTP này tui theo rồi đó!]
[Bé con như một thiên thần!]
[Thiên thần+99]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.