Chương 6: Chuột lớn và mãnh hổ
Tô cầm chi
05/04/2024
Nàng quay đầu lại, đi theo mùi thơm gương mặt hớn hở bước vào quán chọn đại một chỗ ngồi gọi to
“Tiểu nhị! Cho ta hai cái màn thầu một bát hoành thánh”
“Có ngay, công tử đợi một chút”
Tiểu nhị nhanh nhẹn tay cầm khay đựng trên vai vắt khăn lau bàn chạy vội vào trong bếp
Yến Nguyệt ngồi nhìn xung quanh tửu quán khá đông khách đang ăn uống họ đi thành từng nhóm ngồi tán gẫu, trên bàn phải có bình rượu, nàng chọn chỗ ngồi khá khuất, trong góc không muốn mọi người để ý
Một lát sau tiểu nhị bưng đồ ra luồn lách qua những vị khách chuẩn bị rời đi
“Đây đây, mời dùng”
Tay nhanh thoăn thoắt đặt lên trên bàn khuôn mặt tươi cười thân thiện
Yến Nguyệt đón lấy bát hoành thánh hít mùi hương đang tỏa ra nghi ngút từ bát vui vẻ cầm đũa thưởng thức, nàng ăn rất ngon miệng, đúng là khi đói gì cũng là mĩ vị
“Các huynh biết tin gì chưa?”
Ba nam nhân ăn bận y phục gấm lụa trông chắc là công tử nhà địa vị cao quý ngồi uống rượu với nhau, tên ngồi gần cửa hỏi hai tên còn lại
“chuyện gì?”
Tên kia đảo mắt nhìn quanh đề phòng xem có ai đang nghe lén không vẫy tay ghé sát tai thì thào
“Nghe nói ít nữa Cao Nguy sẽ cử sứ giả tới để đàm phán, xưa nay người Cao Nguy nổi tiếng là thô lỗ nay lại tới đàm phán chắc chắn có vấn đề”
Vô tình Yến Nguyệt đang ngồi cạnh họ nghe được một vài câu, nàng dừng lại không ăn tiếp cố gắng nghe cuộc nói chuyện, đại khái nắm được nội ý của họ muốn nói là Cao nguy xưa nay ngang ngược hung ác luôn nuôi tham vọng đánh vào Tự Kinh cướp thành nay lại muốn giảng hoà, nhìn qua thì sẽ tưởng họ đang có ý tốt nhưng căn bản đang thị uy muốn Tự kinh rụt rè mà nể chúng vài phần. Hàng năm Cao Nguy luôn bắt Tự Kinh cống nạp cho chúng, bày ra vẻ thị uy để đòi thêm cống nạp hay muốn Tự Kinh lơ là cảnh giác mà khai chiến
Yến Nguyệt vẫn là cảm thấy khó hiểu không phải nói là vài ngày nữa sứ giả mới vào kinh vậy tại sao bây giờ nhị hoàng tử lại lén gặp mặt được căn bản phía sau là có bẫy đang được giăng sẵn chúng tới không phải mục đích là giảng hoà mà là cấu kết với quân tạo phản
Vì lúc tiến hành viết kịch bản để giảm thiểu chi phí mà Thanh nhan đã cho cắt bớt vài chỗ rườm rà không cần thiết nên biến cốt truyện rời rạc thiếu mạch gốc
Nàng chỉ biết là nhị hoàng tử là nội gián cho Cao Nguy hôm nay hẹn gặp trao đổi, Chiêu Sở biết từ trước cùng thuộc hạ của mình đi thăm dò kế hoạch của chúng là gì ai ngờ bị phục kích Chiêu Sở thương nặng không lâu sau bị nhị hoàng tử đổ tội cấu kết với quân nghịch đảng tuy có bằng chứng chứng minh mình vô tội nhưng về sau vẫn bị Hoàng thượng đề phòng dẫn đến khó giữ vị thế trong triều
Yến Nguyệt móc túi tiền lấy ra lượng bạc để lên bàn cho tiểu nhị rồi rời đi, đồ ăn vẫn còn nguyên bát hoành thánh nàng mới kịp ăn có hai miếng
Nàng đi dạo tìm nơi có tên là Cốc chủ Các bây giờ đã quá trưa không còn nhiều thời gian
Bỗng bước chân nàng dừng ở một y quán đầu nàng đột nhiên là nghĩ tới một thứ hay ho khiến nàng bất giác mỉm cười, đi vào trong thấy một vị đại phu đang bốc thuốc trước quầy bên trên đề hiệu «tâm y» thấy Yến Nguyệt là một vị công tử trông có vẻ nho nhã thư sinh chắc con nhà hộ nào đó có hứng mua thuốc, mấy bữa nay ế ẩm, thời tới lão ta thân thiện chào hỏi
“Không biết công tử bị bệnh gì để ta giúp ngài bốc thuốc”
Yến Nguyệt nhìn lão than thở
“Đại phu ta bị chuyện khó nói mấy hôm nay cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên giấc, bụng trương phì”
Lão suy nghĩ một chút đột nhiên hiểu ý mà Yến Nguyệt nói đập tay cái chộp, nhỏ giọng với nàng
“Ngài bị khó tiêu sao?”
Yến Nguyệt cũng là diễn cho tròn vai giả vờ vẻ mặt bất ngờ thán phục
“Đúng, đúng là vậy không ngờ ngài như thần y vậy thế mà đoán ra bệnh của ta, không biết chỗ ngài có loại đặc trị không cái loại dùng cái khỏi luôn ấy”
Đại phu kia được khen vuốt râu tấm tắc cười ra vẻ cao nhân, lão cố giữ bình tĩnh nói úp mở
“Ừm…thật ra hơi khó…cũng có đấy mà…”
Nàng nghe đã hiểu nhếch mày cười khẩy lôi túi gấm ra, tên đại phu liếc mắt lén nhìn vào trong chiếc túi đang hé mở, nàng thó lấy một lượng bạc đặt cái bộp lên trên quầy làm tên kia loé mắt, nhanh tay vồ lấy cười khà khà đi vào gian trong của quán
“công tử đợi ta chút ta lấy cho ngài ngay”
Đúng là có tiền mua tiên cũng được, chưa đầy mấy giây cái tên đại phu kia mang ra là một mảnh giấy gấp nhỏ đưa cho Yến Nguyệt giới thiệu đây là loại siêu phàm dùng lượng nhỏ cũng có thể khiến người đang khó tiêu lâu năm cũng phải nếm mùi tào tháo rượt
Nàng mở ra kiểm tra là loại bột trắng tinh như vôi tự nghĩ không biết tên này có phải lừa đảo không, định nếu công dụng không giống vậy sẽ tới dẹp tiệm lão
Nàng rời khỏi y quán nhét thuốc xổ vào tay áo
Khi nàng tới được Cốc chủ các cũng đã sang chiều, nàng đặt một phòng trên lầu hai chỉ là đóng giả khách quan tìn nơi trú lại qua đêm, phòng mà sứ giả hẹn gặp nhị hoàng tử cũng ở trên lầu hai nhưng hai phòng sát vách đều bị họ đặt trước sợ có tai mắt nghe trộm
Tiểu nhị dẫn nàng lên phòng chuẩn bị giường ngủ, nàng nhìn bố cục bày trí trong phòng hỏi tiểu nhị
“Phòng nào cũng được bày biện vậy sao”
“Vâng”
Sau khi tiểu nhị đi nàng đóng cửa lại mở cửa sổ nhìn ra ngoài là phố xá tấp nập đối diện từ đây nhìn sang là Kỹ Viện tuy còn sáng nhưng vẫn khá đông nam nhân ra vào
….
Chiêu Sở ngồi thưởng trà điềm tĩnh trong căn phòng ở Cốc Chủ Các sát bên phòng của Yến Nguyệt ngài cũng biết bọn người Cao Nguy dễ nào bị theo dõi nên cũng đã thuê một phòng trên lầu hai
Mục Tạ đứng khoanh tay tựa vào mé cửa sổ quan sát bên ngoài, ngoáp dài chờ đợi làm hắn dần mất kiên nhẫn nói giọng uể oải
“Vương gia sao ngài còn tâm trạng uống trà vậy? chúng ta còn phải đợi tới chừng nào nữa?”
Chiêu Sở vẫn im lặng nhắm mắt không nói gì, bỏ ngoài tai lời của Mục tạ
*“Cốc cốc…”
Bỗng nhiên có người gõ cửa phòng, Chiêu Sở ra hiệu cho Mục tạ đi mở cửa, hắn ta cảnh giác cầm chắc thanh kiếm định ra tay
Thì ra là tiểu nhị đang bưng đĩa bánh quế hoa hỏi
“Khách quan vừa rồi gọi bánh quế hoa phải không?”
“Không!” Mục Tạ nhìn đĩa bánh hắn đang cầm dứt khoát trả lời
không để tên tiểu nhị kịp nghe rõ Mục tạ đã đóng cửa lại hắn xoay người đi về lại chỗ cũ bên cửa sổ, vừa đi vừa nói lại với Chiêu Sở
“Chỉ là tiểu nhị đi nhầm phòng thôi”
Chiêu Sở vẫn trầm ngâm, tay cầm tách trà còn ấm nóng đưa lên thổi hơi nhẹ cho nguội bớt, con người hắn là không ưa lạnh cũng chả ưa nóng, tách trà đưa lên môi hắn nhâm từ từ bỗng khẽ mỉm cười
“Ở đây có chuột, là một con chuột lớn”
Mục Tạ nghe thấy bèn nhìn xung quanh dưới chân, trên xà nhà, dưới gầm giường
“Chuột? Ta có thấy đâu, ngài sợ chuột à? để ta đi bắt cho ngài, yên tâm có ta ở đây đừng nói là một con chuột kể cả một con mãnh hổ ta cũng không để ngài mất một sợi tóc”
Chiêu Sở vẫn là hết nhịn nổi quay lại vẻ mặt tức giận nhìn hắn lườm nhẹ hạ giọng nói
“Ta cảm thấy ngươi vẫn là hợp với cái tên Liên Lâu* hơn” (Liên Lâu [嗹嘍]: nói nhiều, nói luyên thuyên)
“Liên Lâu? Nghe hay mà nhỉ?”
….
Yến Nguyệt núp sau cánh cửa thò đầu ra nhìn tiểu nhị ở trước phòng của Chiêu Sở vẫy vẫy gọi lại
Vừa nãy nàng mua chuộc tên tiểu nhị này muốn thám thính xem Chiêu sở chính xác đang ở phòng nào, nàng bảo hắn bưng đĩa bánh đi từng phòng có người đặt trên lầu trừ hai chỗ mà nhị hoàng tử, tới hỏi xem ai là người gọi bánh là muốn xem bên trong có mấy người
Hắn tay còn đang bưng đĩa bánh vội vàng chạy lại, Yến Nguyệt không quên nhìn xung quanh rồi kéo tay tiểu nhị lại giọng thì thầm
“Trong đó có mấy người? họ mặt mũi ra sao?”
Tên tiểu nhị trả lời nhỏ nhẹ liếc nhìn lại căn phòng bên đó
“Tiểu nô cũng rõ người đang trong phòng nhưng hình như là có hai người, một người mặc đồ đen tay cầm kiếm mặt trong như đang bực tức, người còn lại hình như mặc đồ trắng nhìn rất giống thư sinh”
Yến Nguyệt nghe xong đuổi hắn biến đi lẹ tay giật lấy đĩa bánh
“Được rồi đi làm việc đi có gì ta lại gọi, đĩa này đưa ta”
Nàng quay người đi vào trong, khép cửa lại, đặt đĩa bánh xuống bàn, nàng đã biết được vị trí mà Chiêu Sở theo dõi là ngay sát bên phòng nàng tuy hắn chỉ dẫn theo mình Mục Tạ, nhưng một mình hắn thừa sức đối phó với đám thuộc hạ của nhị hoàng tử chỉ là nàng vẫn không hiểu nếu thế thì sao trong mạch chuyện gốc Chiêu Sở lại bị thương nặng được cơ chứ? không phải nó quá vô lí hay sao hoặc có thể đã bỏ sót chi tiết nào đó
Yến Nguyệt cố nhớ mà lại chẳng thể nhớ nổi quá nhiều sự kiện quan trọng mấy chi tiết nhỏ quá sức rồi
….
Kỹ viện đối diện là nơi xa hoa truỵ lạc của Tự kinh là nơi mua vui cho đấng nam nhân, khi màn đêm buông xuống đây là nơi tấp nập nhất, tiếng mồi chài của tú bà với các kỹ nữ ngọt xớt tiếng đàn ca múa hát vang vọng khắp nơi, tiếng reo hò vỗ tay mùi rượu chè nồng nặc hoà vào với mùi nước hoa của kỹ viện nhưng buổi sáng nơi đây lại khá yên ắng mặc dù cũng vẫn có dăm ba công tử trăng hoa chơi bời ham mê sắc dục tìm tới
Nơi đây là chỗ quen của nhị hoàng tử Chiêu Dạ Hoa–nhị hoàng tử mà thiên hạ đồn thổi rằng nơi đây chẳng khác gì hoàng phủ của hắn, nói hắn ham mê nữ sắc đến mức ngu muội người gọi danh hắn thì bảy phần chế nhạo ba phần chê cười
“Aiya…hoàng tử à…ngài hư quá đi”
Chiêu Dạ Hoa ngồi trên ghế hai bên đùi là hai kỹ nữ mặc yếm lụa đào, đầu cài trâm hoa mai, trang điểm đậm, cách thể hiện lẳng lơ nịnh nọt, ả cầm chén rượu ả cầm miếng bánh, rót rượu đút bánh liên hồi, miệng lưỡi ngọt xớt
Chiêu Dạ Hoa ăn uống lo say khoác vai họ leo lên giường, công việc của họ là phục vụ nam nhân nghỉ ngơi, ả ta đang vươn tay mò vào trong ngực của hắn sờ dần lên cổ còn hắn ôm hôn cổ ả đang chuẩn bị cởi yếm thì đột nhiên của phòng mở toang
Một tên thuộc hạ lao vào trong không hề hay biết khi thấy việc bên trong, hắn đỏ mặt nhanh chóng quay ra sau gọi to “Nhị hoàng tử!”
Chiêu Dạ Hoa đang dâng trào cảm xúc thăng hoanthì tụt hứng liếc mắt nhìn tên thuộc hạ xuyên qua cổ của kỹ nữ tức giận quát
“Chuyện gì?”
Tên thuộc hạ vẫn ngại ngùng nói ấp úng
“Chúng ta…phải tới Cốc Chủ Các thôi ạ”
Hắn tỏ vẻ chán ghét khua tay đuổi hai ả kỹ nữ ra ngoài chỉnh lại y phục như cũ đứng dậy đi thẳng ra ngoài thuộc hạ theo sau
Bên ngoài tú bà cùng hai ả kĩ nữ kia kéo tay hắn lại nịnh bợ
“Nhị hoàng tử đi đâu vậy hôm nay không vui sao?”
“Ta đang có việc bận tối quay lại nhé, nhớ dành ta mỹ nhân nhé”
Hắn vừa nói vừa lấy tay nựng cằm ả kỹ nữ bên cạnh, mặt tươi cười trăng hoa vẫn không quên nữ sắc thật chẳng muốn rời thanh lâu
Chiêu Dạ Hoa cùng đám thuộc hạ đi sang Cốc Chủ Các đối diện
(*): Liên Lâu [嗹嘍]: nói nhiều, nói luyên thuyên
“Tiểu nhị! Cho ta hai cái màn thầu một bát hoành thánh”
“Có ngay, công tử đợi một chút”
Tiểu nhị nhanh nhẹn tay cầm khay đựng trên vai vắt khăn lau bàn chạy vội vào trong bếp
Yến Nguyệt ngồi nhìn xung quanh tửu quán khá đông khách đang ăn uống họ đi thành từng nhóm ngồi tán gẫu, trên bàn phải có bình rượu, nàng chọn chỗ ngồi khá khuất, trong góc không muốn mọi người để ý
Một lát sau tiểu nhị bưng đồ ra luồn lách qua những vị khách chuẩn bị rời đi
“Đây đây, mời dùng”
Tay nhanh thoăn thoắt đặt lên trên bàn khuôn mặt tươi cười thân thiện
Yến Nguyệt đón lấy bát hoành thánh hít mùi hương đang tỏa ra nghi ngút từ bát vui vẻ cầm đũa thưởng thức, nàng ăn rất ngon miệng, đúng là khi đói gì cũng là mĩ vị
“Các huynh biết tin gì chưa?”
Ba nam nhân ăn bận y phục gấm lụa trông chắc là công tử nhà địa vị cao quý ngồi uống rượu với nhau, tên ngồi gần cửa hỏi hai tên còn lại
“chuyện gì?”
Tên kia đảo mắt nhìn quanh đề phòng xem có ai đang nghe lén không vẫy tay ghé sát tai thì thào
“Nghe nói ít nữa Cao Nguy sẽ cử sứ giả tới để đàm phán, xưa nay người Cao Nguy nổi tiếng là thô lỗ nay lại tới đàm phán chắc chắn có vấn đề”
Vô tình Yến Nguyệt đang ngồi cạnh họ nghe được một vài câu, nàng dừng lại không ăn tiếp cố gắng nghe cuộc nói chuyện, đại khái nắm được nội ý của họ muốn nói là Cao nguy xưa nay ngang ngược hung ác luôn nuôi tham vọng đánh vào Tự Kinh cướp thành nay lại muốn giảng hoà, nhìn qua thì sẽ tưởng họ đang có ý tốt nhưng căn bản đang thị uy muốn Tự kinh rụt rè mà nể chúng vài phần. Hàng năm Cao Nguy luôn bắt Tự Kinh cống nạp cho chúng, bày ra vẻ thị uy để đòi thêm cống nạp hay muốn Tự Kinh lơ là cảnh giác mà khai chiến
Yến Nguyệt vẫn là cảm thấy khó hiểu không phải nói là vài ngày nữa sứ giả mới vào kinh vậy tại sao bây giờ nhị hoàng tử lại lén gặp mặt được căn bản phía sau là có bẫy đang được giăng sẵn chúng tới không phải mục đích là giảng hoà mà là cấu kết với quân tạo phản
Vì lúc tiến hành viết kịch bản để giảm thiểu chi phí mà Thanh nhan đã cho cắt bớt vài chỗ rườm rà không cần thiết nên biến cốt truyện rời rạc thiếu mạch gốc
Nàng chỉ biết là nhị hoàng tử là nội gián cho Cao Nguy hôm nay hẹn gặp trao đổi, Chiêu Sở biết từ trước cùng thuộc hạ của mình đi thăm dò kế hoạch của chúng là gì ai ngờ bị phục kích Chiêu Sở thương nặng không lâu sau bị nhị hoàng tử đổ tội cấu kết với quân nghịch đảng tuy có bằng chứng chứng minh mình vô tội nhưng về sau vẫn bị Hoàng thượng đề phòng dẫn đến khó giữ vị thế trong triều
Yến Nguyệt móc túi tiền lấy ra lượng bạc để lên bàn cho tiểu nhị rồi rời đi, đồ ăn vẫn còn nguyên bát hoành thánh nàng mới kịp ăn có hai miếng
Nàng đi dạo tìm nơi có tên là Cốc chủ Các bây giờ đã quá trưa không còn nhiều thời gian
Bỗng bước chân nàng dừng ở một y quán đầu nàng đột nhiên là nghĩ tới một thứ hay ho khiến nàng bất giác mỉm cười, đi vào trong thấy một vị đại phu đang bốc thuốc trước quầy bên trên đề hiệu «tâm y» thấy Yến Nguyệt là một vị công tử trông có vẻ nho nhã thư sinh chắc con nhà hộ nào đó có hứng mua thuốc, mấy bữa nay ế ẩm, thời tới lão ta thân thiện chào hỏi
“Không biết công tử bị bệnh gì để ta giúp ngài bốc thuốc”
Yến Nguyệt nhìn lão than thở
“Đại phu ta bị chuyện khó nói mấy hôm nay cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên giấc, bụng trương phì”
Lão suy nghĩ một chút đột nhiên hiểu ý mà Yến Nguyệt nói đập tay cái chộp, nhỏ giọng với nàng
“Ngài bị khó tiêu sao?”
Yến Nguyệt cũng là diễn cho tròn vai giả vờ vẻ mặt bất ngờ thán phục
“Đúng, đúng là vậy không ngờ ngài như thần y vậy thế mà đoán ra bệnh của ta, không biết chỗ ngài có loại đặc trị không cái loại dùng cái khỏi luôn ấy”
Đại phu kia được khen vuốt râu tấm tắc cười ra vẻ cao nhân, lão cố giữ bình tĩnh nói úp mở
“Ừm…thật ra hơi khó…cũng có đấy mà…”
Nàng nghe đã hiểu nhếch mày cười khẩy lôi túi gấm ra, tên đại phu liếc mắt lén nhìn vào trong chiếc túi đang hé mở, nàng thó lấy một lượng bạc đặt cái bộp lên trên quầy làm tên kia loé mắt, nhanh tay vồ lấy cười khà khà đi vào gian trong của quán
“công tử đợi ta chút ta lấy cho ngài ngay”
Đúng là có tiền mua tiên cũng được, chưa đầy mấy giây cái tên đại phu kia mang ra là một mảnh giấy gấp nhỏ đưa cho Yến Nguyệt giới thiệu đây là loại siêu phàm dùng lượng nhỏ cũng có thể khiến người đang khó tiêu lâu năm cũng phải nếm mùi tào tháo rượt
Nàng mở ra kiểm tra là loại bột trắng tinh như vôi tự nghĩ không biết tên này có phải lừa đảo không, định nếu công dụng không giống vậy sẽ tới dẹp tiệm lão
Nàng rời khỏi y quán nhét thuốc xổ vào tay áo
Khi nàng tới được Cốc chủ các cũng đã sang chiều, nàng đặt một phòng trên lầu hai chỉ là đóng giả khách quan tìn nơi trú lại qua đêm, phòng mà sứ giả hẹn gặp nhị hoàng tử cũng ở trên lầu hai nhưng hai phòng sát vách đều bị họ đặt trước sợ có tai mắt nghe trộm
Tiểu nhị dẫn nàng lên phòng chuẩn bị giường ngủ, nàng nhìn bố cục bày trí trong phòng hỏi tiểu nhị
“Phòng nào cũng được bày biện vậy sao”
“Vâng”
Sau khi tiểu nhị đi nàng đóng cửa lại mở cửa sổ nhìn ra ngoài là phố xá tấp nập đối diện từ đây nhìn sang là Kỹ Viện tuy còn sáng nhưng vẫn khá đông nam nhân ra vào
….
Chiêu Sở ngồi thưởng trà điềm tĩnh trong căn phòng ở Cốc Chủ Các sát bên phòng của Yến Nguyệt ngài cũng biết bọn người Cao Nguy dễ nào bị theo dõi nên cũng đã thuê một phòng trên lầu hai
Mục Tạ đứng khoanh tay tựa vào mé cửa sổ quan sát bên ngoài, ngoáp dài chờ đợi làm hắn dần mất kiên nhẫn nói giọng uể oải
“Vương gia sao ngài còn tâm trạng uống trà vậy? chúng ta còn phải đợi tới chừng nào nữa?”
Chiêu Sở vẫn im lặng nhắm mắt không nói gì, bỏ ngoài tai lời của Mục tạ
*“Cốc cốc…”
Bỗng nhiên có người gõ cửa phòng, Chiêu Sở ra hiệu cho Mục tạ đi mở cửa, hắn ta cảnh giác cầm chắc thanh kiếm định ra tay
Thì ra là tiểu nhị đang bưng đĩa bánh quế hoa hỏi
“Khách quan vừa rồi gọi bánh quế hoa phải không?”
“Không!” Mục Tạ nhìn đĩa bánh hắn đang cầm dứt khoát trả lời
không để tên tiểu nhị kịp nghe rõ Mục tạ đã đóng cửa lại hắn xoay người đi về lại chỗ cũ bên cửa sổ, vừa đi vừa nói lại với Chiêu Sở
“Chỉ là tiểu nhị đi nhầm phòng thôi”
Chiêu Sở vẫn trầm ngâm, tay cầm tách trà còn ấm nóng đưa lên thổi hơi nhẹ cho nguội bớt, con người hắn là không ưa lạnh cũng chả ưa nóng, tách trà đưa lên môi hắn nhâm từ từ bỗng khẽ mỉm cười
“Ở đây có chuột, là một con chuột lớn”
Mục Tạ nghe thấy bèn nhìn xung quanh dưới chân, trên xà nhà, dưới gầm giường
“Chuột? Ta có thấy đâu, ngài sợ chuột à? để ta đi bắt cho ngài, yên tâm có ta ở đây đừng nói là một con chuột kể cả một con mãnh hổ ta cũng không để ngài mất một sợi tóc”
Chiêu Sở vẫn là hết nhịn nổi quay lại vẻ mặt tức giận nhìn hắn lườm nhẹ hạ giọng nói
“Ta cảm thấy ngươi vẫn là hợp với cái tên Liên Lâu* hơn” (Liên Lâu [嗹嘍]: nói nhiều, nói luyên thuyên)
“Liên Lâu? Nghe hay mà nhỉ?”
….
Yến Nguyệt núp sau cánh cửa thò đầu ra nhìn tiểu nhị ở trước phòng của Chiêu Sở vẫy vẫy gọi lại
Vừa nãy nàng mua chuộc tên tiểu nhị này muốn thám thính xem Chiêu sở chính xác đang ở phòng nào, nàng bảo hắn bưng đĩa bánh đi từng phòng có người đặt trên lầu trừ hai chỗ mà nhị hoàng tử, tới hỏi xem ai là người gọi bánh là muốn xem bên trong có mấy người
Hắn tay còn đang bưng đĩa bánh vội vàng chạy lại, Yến Nguyệt không quên nhìn xung quanh rồi kéo tay tiểu nhị lại giọng thì thầm
“Trong đó có mấy người? họ mặt mũi ra sao?”
Tên tiểu nhị trả lời nhỏ nhẹ liếc nhìn lại căn phòng bên đó
“Tiểu nô cũng rõ người đang trong phòng nhưng hình như là có hai người, một người mặc đồ đen tay cầm kiếm mặt trong như đang bực tức, người còn lại hình như mặc đồ trắng nhìn rất giống thư sinh”
Yến Nguyệt nghe xong đuổi hắn biến đi lẹ tay giật lấy đĩa bánh
“Được rồi đi làm việc đi có gì ta lại gọi, đĩa này đưa ta”
Nàng quay người đi vào trong, khép cửa lại, đặt đĩa bánh xuống bàn, nàng đã biết được vị trí mà Chiêu Sở theo dõi là ngay sát bên phòng nàng tuy hắn chỉ dẫn theo mình Mục Tạ, nhưng một mình hắn thừa sức đối phó với đám thuộc hạ của nhị hoàng tử chỉ là nàng vẫn không hiểu nếu thế thì sao trong mạch chuyện gốc Chiêu Sở lại bị thương nặng được cơ chứ? không phải nó quá vô lí hay sao hoặc có thể đã bỏ sót chi tiết nào đó
Yến Nguyệt cố nhớ mà lại chẳng thể nhớ nổi quá nhiều sự kiện quan trọng mấy chi tiết nhỏ quá sức rồi
….
Kỹ viện đối diện là nơi xa hoa truỵ lạc của Tự kinh là nơi mua vui cho đấng nam nhân, khi màn đêm buông xuống đây là nơi tấp nập nhất, tiếng mồi chài của tú bà với các kỹ nữ ngọt xớt tiếng đàn ca múa hát vang vọng khắp nơi, tiếng reo hò vỗ tay mùi rượu chè nồng nặc hoà vào với mùi nước hoa của kỹ viện nhưng buổi sáng nơi đây lại khá yên ắng mặc dù cũng vẫn có dăm ba công tử trăng hoa chơi bời ham mê sắc dục tìm tới
Nơi đây là chỗ quen của nhị hoàng tử Chiêu Dạ Hoa–nhị hoàng tử mà thiên hạ đồn thổi rằng nơi đây chẳng khác gì hoàng phủ của hắn, nói hắn ham mê nữ sắc đến mức ngu muội người gọi danh hắn thì bảy phần chế nhạo ba phần chê cười
“Aiya…hoàng tử à…ngài hư quá đi”
Chiêu Dạ Hoa ngồi trên ghế hai bên đùi là hai kỹ nữ mặc yếm lụa đào, đầu cài trâm hoa mai, trang điểm đậm, cách thể hiện lẳng lơ nịnh nọt, ả cầm chén rượu ả cầm miếng bánh, rót rượu đút bánh liên hồi, miệng lưỡi ngọt xớt
Chiêu Dạ Hoa ăn uống lo say khoác vai họ leo lên giường, công việc của họ là phục vụ nam nhân nghỉ ngơi, ả ta đang vươn tay mò vào trong ngực của hắn sờ dần lên cổ còn hắn ôm hôn cổ ả đang chuẩn bị cởi yếm thì đột nhiên của phòng mở toang
Một tên thuộc hạ lao vào trong không hề hay biết khi thấy việc bên trong, hắn đỏ mặt nhanh chóng quay ra sau gọi to “Nhị hoàng tử!”
Chiêu Dạ Hoa đang dâng trào cảm xúc thăng hoanthì tụt hứng liếc mắt nhìn tên thuộc hạ xuyên qua cổ của kỹ nữ tức giận quát
“Chuyện gì?”
Tên thuộc hạ vẫn ngại ngùng nói ấp úng
“Chúng ta…phải tới Cốc Chủ Các thôi ạ”
Hắn tỏ vẻ chán ghét khua tay đuổi hai ả kỹ nữ ra ngoài chỉnh lại y phục như cũ đứng dậy đi thẳng ra ngoài thuộc hạ theo sau
Bên ngoài tú bà cùng hai ả kĩ nữ kia kéo tay hắn lại nịnh bợ
“Nhị hoàng tử đi đâu vậy hôm nay không vui sao?”
“Ta đang có việc bận tối quay lại nhé, nhớ dành ta mỹ nhân nhé”
Hắn vừa nói vừa lấy tay nựng cằm ả kỹ nữ bên cạnh, mặt tươi cười trăng hoa vẫn không quên nữ sắc thật chẳng muốn rời thanh lâu
Chiêu Dạ Hoa cùng đám thuộc hạ đi sang Cốc Chủ Các đối diện
(*): Liên Lâu [嗹嘍]: nói nhiều, nói luyên thuyên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.