Chương 27: Có bệnh
Tô cầm chi
06/04/2024
Nàng vội lật chăn bước chân xuống Chiêu Sở nắm lấy tay không muốn cho nàng đi Yến Nguyệt hoảng sợ nghĩ hắn muốn giết nàng thật hất tay Chiêu Sở ra lao xuống đứng ép người run sợ kinh hãi
“Ngài đừng động vào ta”
Yến Nguyệt cũng không hiểu sao bản thân khi ở gần Chiêu Sở lại sợ hãi như vậy lúc trước cũng có nhưng khá bình thường bây giờ thấy hắn là muốn tránh xa như tránh tà vậy
Mục Tạ biết sẽ như vậy nên đi chuẩn bị xe ngựa cho Yến Nguyệt giờ trong phòng chỉ còn hai người Chiêu Sở tiến lại gần nắm lấy đội tay đang run rẩy lòng hắn rất buồn khi thấy nàng phản ứng như vậy
“Chúng ta thành hôn đi, ta sẽ xin hoàng thượng ban hôn”
Yến Nguyệt vừa tỉnh dậy đầu hẵng còn nhức nghe thấy câu nói này bị doạ xanh mặt còn ngạc nhiên nói lại
“Ngài bị bệnh à? Ta gặp ngài có vài lần mà ngài bảo ta thành hôn với ngài, nếu ngài muốn kiểm soát hành động của ta thì yên tâm ta còn muốn sống thọ lắm chưa muốn chết”
Hiện giờ nàng chỉ cảm thấy tên này đang nói nhảm cái gì vậy chắc chắn bị hư não rồi hoặc lo sợ bí mật bị bại lộ nên kiếm cách khiến nàng nằm trong tầm kiểm soát để dễ bề bịt miệng nếu không vì muốn cải biên nội dung nhanh chóng về nhà thì cũng chả rảnh mà liên quan tới người như này nàng thấy sau này vẫn nên ít đụng mặt thì tối hơn chưa để Chiêu Sở trả lời nàng liền cáo từ rồi đi thẳng ra ngoài
Chiêu Sở hụt hẫng nhưng hắn nghĩ chắc chưa phải lúc nên nàng mới phản ứng như vậy hắn tin rồi nàng cũng phải trở thành Thanh vương phi thôi kêu người hộ tống nàng về phủ an toàn
Yếm Nguyệt ra khỏi Thanh vương phủ mới thở vào nhẹ nhõm hoàn hồn chuyện vừa rồi nàng còn tự nghĩ mình tưởng tượng ra tên nguy hiểm như Chiêu Sở mà lại nói muốn xin hoàng thượng ban hôn với nàng chỉ sợ tránh xa còn chẳng kịp chắc chắn chỉ đang thử lòng nàng thôi vừa nãy mà vớ vẩn là bay đầu rồi trời cũng không còn sớm vẫn là nên kiếm cái lý do để giải thích với phụ thân đã
“Tất cả là tại cái tên Chiêu Sở kia bảo sao lại bị nhiều ghét vậy
…
Hoàng thượng đang cùng Khương Thanh bàn chuyện chính sự ở Giao thái điện, Chiêu Cơ rất trọng dụng người thanh liên minh chính như Khương Thanh nên hay cùng chia sẻ chuyện chính sự với hắn bởi chỉ có hắn mới khiến Chiêu Cơ tin tưởng, Khương Thanh từ Doanh phủ nhận lệnh diện kiến liền tới Giao Thái Điện. Chiêu Cơ than phiền chuyện ở An châu trước mắt muốn lập tức chặn đại dịch rồi mới tính chuyện Cao nguy Khương Thanh cũng đã nghĩ ra một người có khả năng dẹp dịch bệnh
Bên ngoài Lý công công cung kính tay cầm gậy phất trần đi vào tâu lên
“Hoàng thượng có Yên Vương gia tới cầu kiến”
Chiêu Cơ nhìn Khương Thanh vẻ bất ngờ ngày thường không có việc gấp Chiêu Viễn sẽ không cầu kiến chắc hẳn đang có việc cần bẩm báo liền bảo lý công công cho Chiêu Viễn vào diện kiến
Lý công công ra triệu Chiêu Viễn hắn dẫn đường trước vào trong Chiêu Viễn theo sau khi đến giữa điện lý công công cung kính lui xuống Chiêu Viễn vội hành lễ
“Tham kiến hoàng thượng”
“Hoàng đệ đứng lên đi”
“Tạ ơn hoàng thượng”
Chiêu Viễn ngẩng mặt lên thấy bên cạnh có Khương Thanh đang đứng cạnh hoàng thượng, hắn vội giữ lễ chào hỏi Chiêu Viễn cũng lễ lại
Chuyện của Nhược Uyên khiến Chiêu Viễn rất lo lắng mới vừa cho nàng ấy dùng thuốc an thần để nghỉ ngơi nhưng chuyện tư không thể để ảnh hưởng đến việc nước an nguy của kinh thành nên vội đến đây muốn bàn chuyện với Chiêu Cơ bởi tình hình trước mắt rất gấp gáp
“Hoàng huynh hôm nay đệ đến đây là muốn được bàn về chuyện ở An Châu và của Cao Nguy”
Chiêu Cơ đang mệt mỏi nghe thấy có hy vọng liền bừng tỉnh mừng rỡ Khương Thanh bên cạnh cũng ngạc nhiên
“Hoàng đệ có cách rồi sao?”
Chiêu Viễn đã suy nghĩ rất kĩ lưỡng trước khi nói ra để hôm nay tấu lên kế sách này
“Đúng đệ đã có cách không biết hoàng huynh muốn nghe không?”
Chiêu Cơ rất mừng chí ít cũng có cách cứ để nói ra còn hơn bây giờ một ý nghĩ cũng không có vội cho Chiêu Viễn trình bày. Hắn thuật lại hết kế sách mà Yến Nguyệt đã nói trước đó nói đến đâu đều nghĩ đường tiến và đường lui Khương Thanh cũng lắng nghe chỗ nào thấy không ổn đều thay bằng phương án khác nhưng kế sách này quá ổn thoả đến nỗi khiến hắn cũng bất ngờ chỉ có một vài chỗ chưa có đề cập rõ Khương Thanh hiểu ý Hoàng thượng liền đặt câu nghi vấn để Chiêu Viễn giải thích
“Vậy xin mạn phép cho thần được hỏi Yên Vương gia vị cao nhân nào sẽ đảm nhận chức vụ đến An châu cứu chữa đây?”
Ngay cả thái y viện còn chưa nghĩ ra đơn thuốc thể trị bệnh của An châu thì để thực hiện kế sách này căn bản không thực hiện được. Yến Nguyệt không phải kẻ nói hươu nói vượn nghĩ ra ắt đã lo ổn thoả nàng không muốn Chiêu Viễn trở thành kẻ xàm ngôn trên triều nàng đã đưa tờ giấy ghi rõ phương thuốc để chữa bệnh triệu chứng bệnh cho Chiêu Viễn bởi nàng không muốn nhận công lao mà muốn một mình Chiêu Viễn lập công lấy tiếng, tạo tín nhiệm trong lòng toàn dân và các bá quan lúc nói kế sách nàng có nói rõ bản thân không muốn can dự chuyện triều chính vì thế đừng nói nàng có tham gia vào. Chiêu Viễn định lấy ra tờ giấy đó nhưng lại do dự nếu lần này thành công chắc chắn có lợi nhưng hắn lại cảm thấy đây không phải công sức của mình mà nhận cảm thấy cắn rứt lương tâm
Chiêu Cơ thấy Chiêu Viễn mãi mà không trả lời liền thấy hơi hụt hẫng nếu không có cách chữa trị thì kế sách vừa rồi coi như bỏ
“Chẳng lẽ đệ không biết loại thuốc chữa bệnh mà chỉ nghĩ ra kế sách?”
Sự đắn đo không biết nên làm vậy không nếu như dâng lên tờ giấy này sẽ chắc chắn công lao thuộc về mình đâu ai biết nhưng Yến Nguyệt thì sao đây là công sức của muội ấy ta không thể làm vậy Chiêu Viễn thu hồi tay đang cầm tờ giấy cung kính nói
“Thật ra kế sách này không phải là của đệ mà là của đại tiểu thư Chu gia nghĩ ra hỏi chính người nghĩ ra sẽ dễ hơn đệ”
Chiêu Cơ và Khương thanh bất ngờ nhìn nhau đây mà là do Chu Yến Nguyệt nghĩ ra sao nàng ta như vậy mà có thể «Đa mưu túc trí» như vậy nói của Chiêu Viễn họ còn tin chứ nói của Yến Nguyệt thật hơi khó tin nhưng vẫn phải thử
“Truyền dụng ý của trẫm sai người tới Chu phủ mời Đại tiểu thư Chu Yến Nguyệt vào cung diện kiến”
Ngay lập tức lý công công cùng vài thái giám khởi hành tới phủ Chu gia truyền ý chỉ
….
Xe ngựa của Thanh Vương phủ đưa Yến Nguyệt về phủ Mục Tạ nhận lệnh của Chiêu Sở hộ tống nàng về khi vừa đến cửa phủ hắn nhảy xuống đưa cẳng tay dìu Yến Nguyệt kẻ không cùng thân phận hay có thân phận thấp hơn hoặc không phải người thân không có quyền được nắm tay nữ quyến nhà quyền thế là thị vệ nên hắn biết rõ quy củ
Lúc vừa bước xuống Yến Nguyệt chưa quay mặt vào luôn mà ở lại dặn dò Mục Tạ đôi lời
“Hôm nay ta không biết Thanh vương gia là bị gì nhưng ta không để tâm đến chuyện hôm nay có gì vẫn sẽ giúp đỡ dù sao giữa ta và ngài ấy vẫn là nên hạn chế gặp mặt thôi”
Mục Tạ gật đầu cung kính sẽ về chuyển lời lại hộ bản thân hắn cũng không thích Yến Nguyệt lắm mong nàng đừng gặp chủ tử của hắn nữa cành tốt tại mỗi lần gặp lại có chuyện chẳng lành
Yến Nguyệt dặn thêm mặt cảm thông với Mục Tạ
“Ngươi quay về trông chừng chủ tử ngươi cho tốt hãy tìm đại phu bắt mạch xem bị bệnh gì chứ ta thấy bệnh khá nặng đấy thật vất vả cho ngươi”
“Ta sẽ về chuyền lại cho vương gia”
Chưa kịp để Mục Tạ phản ứng Yến Nguyệt đã đi vào trong phủ hắn tiếp thu và suy nghĩ chậm chạp vội cúi người cung kính nhưng một lúc sau lại nghĩ ra hét vào trong
“Này! Chu tiểu thư đang nói vương gia của ta bị điên ấy hả”
Yến Nguyệt vừa đi vừa nhịn cười đúng là cái tên chậm hiểu người ta mắng nhiếc mà còn không biết
“Tiểu thư tiểu thư…”
Tiểu Đào đang đứng đợi tiểu thư về vừa thấy nàng vội chạy ra vẻ mừng rỡ nhìn quanh người nàng một lượt sợ trên người có vết thương Dù sao Tô linh kia bị đồn là ra tay không biết nặng nhẹ sợ lúc tỉ thí võ bị ả ta đánh cho nhừ tử nhưng xem một lượt không thấy có vẻ bị thương mới thở vào nhẹ nhõm Yến Nguyệt bị xoay như chong chóng thắc mắc
“Em làm gì vậy?”
Tiểu Đào trả lời
“Em xem xem người có bị thương ở đâu không? Sao người về trễ vậy?”
Đâu có thế nói ta từ chỗ Thanh vương phủ về cái chuyện nàng từng đến đó bị nói ra ngoài thì mặt mũi để đâu thanh danh của nàng chắc bị tụt dốc mất đành kiếm cớ nói dối
“Ta ở lại Doanh phủ một lát, lại không nhất thời để ý thời gian”
“Ngài đừng động vào ta”
Yến Nguyệt cũng không hiểu sao bản thân khi ở gần Chiêu Sở lại sợ hãi như vậy lúc trước cũng có nhưng khá bình thường bây giờ thấy hắn là muốn tránh xa như tránh tà vậy
Mục Tạ biết sẽ như vậy nên đi chuẩn bị xe ngựa cho Yến Nguyệt giờ trong phòng chỉ còn hai người Chiêu Sở tiến lại gần nắm lấy đội tay đang run rẩy lòng hắn rất buồn khi thấy nàng phản ứng như vậy
“Chúng ta thành hôn đi, ta sẽ xin hoàng thượng ban hôn”
Yến Nguyệt vừa tỉnh dậy đầu hẵng còn nhức nghe thấy câu nói này bị doạ xanh mặt còn ngạc nhiên nói lại
“Ngài bị bệnh à? Ta gặp ngài có vài lần mà ngài bảo ta thành hôn với ngài, nếu ngài muốn kiểm soát hành động của ta thì yên tâm ta còn muốn sống thọ lắm chưa muốn chết”
Hiện giờ nàng chỉ cảm thấy tên này đang nói nhảm cái gì vậy chắc chắn bị hư não rồi hoặc lo sợ bí mật bị bại lộ nên kiếm cách khiến nàng nằm trong tầm kiểm soát để dễ bề bịt miệng nếu không vì muốn cải biên nội dung nhanh chóng về nhà thì cũng chả rảnh mà liên quan tới người như này nàng thấy sau này vẫn nên ít đụng mặt thì tối hơn chưa để Chiêu Sở trả lời nàng liền cáo từ rồi đi thẳng ra ngoài
Chiêu Sở hụt hẫng nhưng hắn nghĩ chắc chưa phải lúc nên nàng mới phản ứng như vậy hắn tin rồi nàng cũng phải trở thành Thanh vương phi thôi kêu người hộ tống nàng về phủ an toàn
Yếm Nguyệt ra khỏi Thanh vương phủ mới thở vào nhẹ nhõm hoàn hồn chuyện vừa rồi nàng còn tự nghĩ mình tưởng tượng ra tên nguy hiểm như Chiêu Sở mà lại nói muốn xin hoàng thượng ban hôn với nàng chỉ sợ tránh xa còn chẳng kịp chắc chắn chỉ đang thử lòng nàng thôi vừa nãy mà vớ vẩn là bay đầu rồi trời cũng không còn sớm vẫn là nên kiếm cái lý do để giải thích với phụ thân đã
“Tất cả là tại cái tên Chiêu Sở kia bảo sao lại bị nhiều ghét vậy
…
Hoàng thượng đang cùng Khương Thanh bàn chuyện chính sự ở Giao thái điện, Chiêu Cơ rất trọng dụng người thanh liên minh chính như Khương Thanh nên hay cùng chia sẻ chuyện chính sự với hắn bởi chỉ có hắn mới khiến Chiêu Cơ tin tưởng, Khương Thanh từ Doanh phủ nhận lệnh diện kiến liền tới Giao Thái Điện. Chiêu Cơ than phiền chuyện ở An châu trước mắt muốn lập tức chặn đại dịch rồi mới tính chuyện Cao nguy Khương Thanh cũng đã nghĩ ra một người có khả năng dẹp dịch bệnh
Bên ngoài Lý công công cung kính tay cầm gậy phất trần đi vào tâu lên
“Hoàng thượng có Yên Vương gia tới cầu kiến”
Chiêu Cơ nhìn Khương Thanh vẻ bất ngờ ngày thường không có việc gấp Chiêu Viễn sẽ không cầu kiến chắc hẳn đang có việc cần bẩm báo liền bảo lý công công cho Chiêu Viễn vào diện kiến
Lý công công ra triệu Chiêu Viễn hắn dẫn đường trước vào trong Chiêu Viễn theo sau khi đến giữa điện lý công công cung kính lui xuống Chiêu Viễn vội hành lễ
“Tham kiến hoàng thượng”
“Hoàng đệ đứng lên đi”
“Tạ ơn hoàng thượng”
Chiêu Viễn ngẩng mặt lên thấy bên cạnh có Khương Thanh đang đứng cạnh hoàng thượng, hắn vội giữ lễ chào hỏi Chiêu Viễn cũng lễ lại
Chuyện của Nhược Uyên khiến Chiêu Viễn rất lo lắng mới vừa cho nàng ấy dùng thuốc an thần để nghỉ ngơi nhưng chuyện tư không thể để ảnh hưởng đến việc nước an nguy của kinh thành nên vội đến đây muốn bàn chuyện với Chiêu Cơ bởi tình hình trước mắt rất gấp gáp
“Hoàng huynh hôm nay đệ đến đây là muốn được bàn về chuyện ở An Châu và của Cao Nguy”
Chiêu Cơ đang mệt mỏi nghe thấy có hy vọng liền bừng tỉnh mừng rỡ Khương Thanh bên cạnh cũng ngạc nhiên
“Hoàng đệ có cách rồi sao?”
Chiêu Viễn đã suy nghĩ rất kĩ lưỡng trước khi nói ra để hôm nay tấu lên kế sách này
“Đúng đệ đã có cách không biết hoàng huynh muốn nghe không?”
Chiêu Cơ rất mừng chí ít cũng có cách cứ để nói ra còn hơn bây giờ một ý nghĩ cũng không có vội cho Chiêu Viễn trình bày. Hắn thuật lại hết kế sách mà Yến Nguyệt đã nói trước đó nói đến đâu đều nghĩ đường tiến và đường lui Khương Thanh cũng lắng nghe chỗ nào thấy không ổn đều thay bằng phương án khác nhưng kế sách này quá ổn thoả đến nỗi khiến hắn cũng bất ngờ chỉ có một vài chỗ chưa có đề cập rõ Khương Thanh hiểu ý Hoàng thượng liền đặt câu nghi vấn để Chiêu Viễn giải thích
“Vậy xin mạn phép cho thần được hỏi Yên Vương gia vị cao nhân nào sẽ đảm nhận chức vụ đến An châu cứu chữa đây?”
Ngay cả thái y viện còn chưa nghĩ ra đơn thuốc thể trị bệnh của An châu thì để thực hiện kế sách này căn bản không thực hiện được. Yến Nguyệt không phải kẻ nói hươu nói vượn nghĩ ra ắt đã lo ổn thoả nàng không muốn Chiêu Viễn trở thành kẻ xàm ngôn trên triều nàng đã đưa tờ giấy ghi rõ phương thuốc để chữa bệnh triệu chứng bệnh cho Chiêu Viễn bởi nàng không muốn nhận công lao mà muốn một mình Chiêu Viễn lập công lấy tiếng, tạo tín nhiệm trong lòng toàn dân và các bá quan lúc nói kế sách nàng có nói rõ bản thân không muốn can dự chuyện triều chính vì thế đừng nói nàng có tham gia vào. Chiêu Viễn định lấy ra tờ giấy đó nhưng lại do dự nếu lần này thành công chắc chắn có lợi nhưng hắn lại cảm thấy đây không phải công sức của mình mà nhận cảm thấy cắn rứt lương tâm
Chiêu Cơ thấy Chiêu Viễn mãi mà không trả lời liền thấy hơi hụt hẫng nếu không có cách chữa trị thì kế sách vừa rồi coi như bỏ
“Chẳng lẽ đệ không biết loại thuốc chữa bệnh mà chỉ nghĩ ra kế sách?”
Sự đắn đo không biết nên làm vậy không nếu như dâng lên tờ giấy này sẽ chắc chắn công lao thuộc về mình đâu ai biết nhưng Yến Nguyệt thì sao đây là công sức của muội ấy ta không thể làm vậy Chiêu Viễn thu hồi tay đang cầm tờ giấy cung kính nói
“Thật ra kế sách này không phải là của đệ mà là của đại tiểu thư Chu gia nghĩ ra hỏi chính người nghĩ ra sẽ dễ hơn đệ”
Chiêu Cơ và Khương thanh bất ngờ nhìn nhau đây mà là do Chu Yến Nguyệt nghĩ ra sao nàng ta như vậy mà có thể «Đa mưu túc trí» như vậy nói của Chiêu Viễn họ còn tin chứ nói của Yến Nguyệt thật hơi khó tin nhưng vẫn phải thử
“Truyền dụng ý của trẫm sai người tới Chu phủ mời Đại tiểu thư Chu Yến Nguyệt vào cung diện kiến”
Ngay lập tức lý công công cùng vài thái giám khởi hành tới phủ Chu gia truyền ý chỉ
….
Xe ngựa của Thanh Vương phủ đưa Yến Nguyệt về phủ Mục Tạ nhận lệnh của Chiêu Sở hộ tống nàng về khi vừa đến cửa phủ hắn nhảy xuống đưa cẳng tay dìu Yến Nguyệt kẻ không cùng thân phận hay có thân phận thấp hơn hoặc không phải người thân không có quyền được nắm tay nữ quyến nhà quyền thế là thị vệ nên hắn biết rõ quy củ
Lúc vừa bước xuống Yến Nguyệt chưa quay mặt vào luôn mà ở lại dặn dò Mục Tạ đôi lời
“Hôm nay ta không biết Thanh vương gia là bị gì nhưng ta không để tâm đến chuyện hôm nay có gì vẫn sẽ giúp đỡ dù sao giữa ta và ngài ấy vẫn là nên hạn chế gặp mặt thôi”
Mục Tạ gật đầu cung kính sẽ về chuyển lời lại hộ bản thân hắn cũng không thích Yến Nguyệt lắm mong nàng đừng gặp chủ tử của hắn nữa cành tốt tại mỗi lần gặp lại có chuyện chẳng lành
Yến Nguyệt dặn thêm mặt cảm thông với Mục Tạ
“Ngươi quay về trông chừng chủ tử ngươi cho tốt hãy tìm đại phu bắt mạch xem bị bệnh gì chứ ta thấy bệnh khá nặng đấy thật vất vả cho ngươi”
“Ta sẽ về chuyền lại cho vương gia”
Chưa kịp để Mục Tạ phản ứng Yến Nguyệt đã đi vào trong phủ hắn tiếp thu và suy nghĩ chậm chạp vội cúi người cung kính nhưng một lúc sau lại nghĩ ra hét vào trong
“Này! Chu tiểu thư đang nói vương gia của ta bị điên ấy hả”
Yến Nguyệt vừa đi vừa nhịn cười đúng là cái tên chậm hiểu người ta mắng nhiếc mà còn không biết
“Tiểu thư tiểu thư…”
Tiểu Đào đang đứng đợi tiểu thư về vừa thấy nàng vội chạy ra vẻ mừng rỡ nhìn quanh người nàng một lượt sợ trên người có vết thương Dù sao Tô linh kia bị đồn là ra tay không biết nặng nhẹ sợ lúc tỉ thí võ bị ả ta đánh cho nhừ tử nhưng xem một lượt không thấy có vẻ bị thương mới thở vào nhẹ nhõm Yến Nguyệt bị xoay như chong chóng thắc mắc
“Em làm gì vậy?”
Tiểu Đào trả lời
“Em xem xem người có bị thương ở đâu không? Sao người về trễ vậy?”
Đâu có thế nói ta từ chỗ Thanh vương phủ về cái chuyện nàng từng đến đó bị nói ra ngoài thì mặt mũi để đâu thanh danh của nàng chắc bị tụt dốc mất đành kiếm cớ nói dối
“Ta ở lại Doanh phủ một lát, lại không nhất thời để ý thời gian”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.