Chương 133: Bóc trần
Hoa Nhật Phi
04/07/2020
Edited by Bà Còm in Wattpad
Giọng nói the thé của Tống Dục Hoa làm tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía ả, Tống Dục Hoa cũng cảm thấy giọng điệu của mình có chút quá phận, ảo não cúi đầu. May mắn Vu Tam không bị ả ta dọa sợ mà thập phần trấn định giải thích cho ả ta: "Thiếu phu nhân có điều không biết, cứ mỗi một tấm ngân phiếu xuất ra từ hiệu bạc Thái Xương đều có một dãy số đặc chế của hiệu bạc được chạm lồi lõm trên tấm ngân phiếu mà người khác không thể làm giả. Mỗi một trương mục đều sẽ dùng dãy số này để ghi nhớ tên người mua ngân phiếu và số tiền để tương lai dễ bề đối chiếu. Tấm ngân phiếu này chính là cuối năm trước mới xuất ra cho nên dãy số cũng không khó tra, hơn nữa Tiết phu nhân đặt mua một lượng lớn ngân phiếu cùng một lúc cho nên dãy số sẽ nối tiếp nhau, càng thêm tiện bề phân biệt."
Bộ não của Tống Dục Hoa dường như bị gõ ong ong, trong đầu trống rỗng.
Đường Phi cũng mặc kệ ả ta, trực tiếp đi đến trước người Minh Tú và Thải Phượng, từ trên cao nhìn xuống bọn họ chất vấn: "Nói đi, ngân phiếu này là ai đưa cho các ngươi? Thiếu phu nhân có tâm bảo hộ các ngươi, đó là nàng đối với các ngươi làm tròn nhân nghĩa chủ tớ -- nếu ngân phiếu này thật là Thiếu phu nhân thưởng cho các ngươi, vậy Thiếu phu nhân chính là người ăn cắp của hồi môn của đệ muội, chuyện tổn hại âm đức đến bậc này thì đâu thể nào do Thiếu phu nhân làm ra? Các ngươi cần phải nghĩ kỹ rồi khai thật."
Minh Tú và Thải Phượng run lẩy bẩy cúi đầu không nói, chỉ nghe Đường Phi lại chuyển hướng gió cáo buộc: "Bất quá, nếu các ngươi không nói ra được lai lịch của tấm ngân phiếu này, vậy chính là do các ngươi lấy trộm. Hạ nhân trộm cắp tài vật của chủ nhân gia không thể nhẹ nhàng bỏ qua, trước tiên bị đánh gãy chân rồi giải lên quan phủ xử theo pháp luật; đến quan phủ lại bị phạt trượng, nếu là giữ mệnh ra được thì coi như các ngươi mạng lớn, Đường gia chúng ta liền nhận lấy các ngươi, sau đó đưa đến chợ nô lệ bán đi, có thể được bán cho một hộ đối tốt với các ngươi giống như Thiếu phu nhân đây hay không thì thật là khó nói. Huống chi khi đó, hai ngươi cho dù không chết thì cũng tàn tật bán thân bất toại."
Hai nha đầu tức khắc tuyệt vọng, liên tục dập đầu cầu xin: "Nhị công tử tha mạng, Nhị công tử tha mạng. Chúng nô tỳ không có trộm bạc, Nhị công tử tha mạng."
"Không có trộm thì từ chỗ nào có được? Quả thực như lời nói của Thiếu phu nhân, là nàng thưởng cho các ngươi hay sao?" Đường Phi nói với hai nha đầu nhưng ánh mắt lại đặt trên người Tống Dục Hoa.
Minh Tú và Thải Phượng cũng nhìn Tống Dục Hoa, nhưng hiện giờ Tống Dục Hoa đã khó bảo toàn bản thân, làm sao còn rảnh bận tâm bọn chúng. Nếu ả thừa nhận ngân phiếu là do mình thưởng, vậy đã chứng thực tội danh trộm cắp của hồi môn của đệ muội, đến lúc đó cho dù miệng mọc khắp người cũng không cách gì thanh minh. Nghĩ như vậy nên Tống Dục Hoa đột nhiên chỉ vào hai nha đầu mắng: "Giỏi cho các ngươi hai đứa "ăn cây táo, rào cây sung", mệt ta đối tốt với các ngươi như vậy mà các ngươi lại làm ra loại sự tình này. Vốn ta còn muốn bênh vực các ngươi một hồi nhưng không nghĩ tới ngân phiếu này lại có lai lịch. Không cần những người khác đánh, ta liền đánh chết các ngươi trước."
Nói xong liền tiến lên cho hai nha đầu trái phải vài cái tát, đánh cho Minh Tú và Thải Phượng lệch đầu qua một bên, ngây ngốc bụm mặt hoảng sợ nhìn phu nhân nhà mình, biết phu nhân đây là chuẩn bị buông bỏ bọn họ. Nếu không có chủ tử bảo hộ mà nha hoàn bị phán trộm cắp tài vật của chủ nhân, đó là kết cục gì thì không cần Nhị công tử nói ra bọn họ cũng đã biết đến. Không ngờ Thiếu phu nhân ở ngay lúc này lại bỏ rơi bọn họ không màng, hai nha đầu cũng quá sợ hãi bèn bấp chấp tất cả ngẩng đầu khai hết với mọi người của Đường gia: "Không phải, tiền không phải do chúng nô tỳ trộm, là Thiếu phu nhân thưởng cho. Ngân phiếu như vậy trong hộp bách bảo ở phòng Thiếu phu nhân còn thật nhiều, là Thiếu phu nhân phân phó chúng nô tỳ đi trộm ngân phiếu trong của hồi môn của Nhị thiếu phu nhân. Nàng sai chúng nô tỳ chuốc rượu người Tiết gia trông coi của hồi môn, Minh Tú giữ chân người của Tiết gia, nô tỳ thì đi vào lấy trộm. Chúng nô tỳ là hạ nhân thì đương nhiên phải nghe lời chủ tử phân phó, đây cũng không phải chúng nô tỳ chủ động đi trộm, tất cả ngân phiếu chúng nô tỳ đều giao cho Thiếu phu nhân. Nếu không tin thì Nhị công tử có thể đi kiểm tra phòng của Thiếu phu nhân, ngân phiếu tất cả đều đặt trong hộp bách bảo ở bàn trang điểm."
Tống Dục Hoa tức khắc mềm nhũn hai chân, thấy Đường Phi cũng không quay đầu lại đi ra khỏi nhà ăn, lôi kéo Đường Ngọc đi về hướng phòng của ả, cả người Tống Dục Hoa liền lo sợ bất an -- ngân phiếu đúng là ở trong hộp bách bảo, nhưng trong hộp bách bảo không chỉ có ngân phiếu, còn có...
"Không -- -- các ngươi không được đi! Không được! Ai cũng không được vào phòng của ta! Ai cũng không được! Đường Ngọc, ngươi là cái đồ hèn, ngươi hùa theo người ngoài khi dễ ta, ngươi là đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn -- --"
Tống Dục Hoa nghiêng ngả lảo đảo xông ra ngoài. Võ An Bá Đường Tu nếu đến nước này mà còn nhìn không ra người trộm bạc chính là ai thì chức Bá gia này thật khỏi cần làm, lập tức sai người giữ lại Tống Dục Hoa, cả giận mắng: "Canh giữ nàng cẩn thận cho ta! Ta phải xem trong hộp bách bảo của nàng có thứ gì không thể cho người khác thấy!"
Tống Dục Hoa dường như điên khùng, không rảnh lo búi tóc tán loạn xiêm y bất chỉnh, bằng bất cứ giá nào cũng muốn giãy giụa thoát ra. Nhưng ả ta là một phụ nhân thâm trạch, sức lực làm sao có thể thắng được ba bốn bà tử thô sử, càng giãy giụa càng chật vật, đến cuối cùng ả ta giống như bị phát ngốc ngồi thẫn thờ một chỗ không nhúc nhích.
Tôn thị có chút lo lắng cho tức phụ, muốn lại xem tình huống của Tống Dục Hoa thì bị Đường Tu rống: "Đứng lại! Nàng ta làm ra loại sự tình mất mặt như vậy, đến bây giờ còn muốn đi quản nàng ta hay sao?"
Nghe trượng phu la xong Tôn thị cũng không dám lại tiến về phía trước. Một lát sau, Đường Ngọc và Đường Phi đã quay lại, vẻ mặt Đường Ngọc âm trầm đáng sợ, trong tay cầm một tờ giấy, nổi giận đùng đùng đi tới.
Tôn thị cũng rất ngạc nhiên, Đại nhi tử của bà tính tình ôn hòa, từ nhỏ đến lớn rất ít khi phát giận, cho dù không cao hứng đến mức nào cũng sẽ tự khắc chế, nhưng hiện tại hắn lại tức giận đến như vậy. Tôn thị lập tức suy đoán, nhất định là hắn cùng với Đường Phi ở trong phòng tìm được chứng cứ xác thật, nói cách khác, trưởng tức xác thật là trộm tiền hồi môn của nhị tức phụ, không chỉ như thế còn xúi giục quản gia đi mẫu gia của nhị tức phụ đòi tiền.
Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Tống Dục Hoa, Tôn thị thật là "hận sắt không thành thép" thở dài mắng: "Ngươi cũng quá hồ đồ, đâu phải nuôi ngươi thiếu ăn thiếu uống, vì sao phải làm ra chuyện trộm cắp như vậy chứ?"
Bất quá tuy rằng mắng vậy, nhưng Tôn thị nghĩ sở dĩ trưởng tức làm như thế có lẽ cũng không phải tham tài. Rốt cuộc nàng ta xuất thân Trường Ninh Hầu phủ, là một thiên kim Hầu phủ đứng đắn, sẽ không vì ba ngàn lượng bạc mà động tà niệm, đoán chừng cũng chính là muốn ra oai phủ đầu tiểu nhi tức mà thôi. Loại tính kế giữa tẩu tử và đệ muội kiểu này trước đây Tôn thị cũng đã từng thể nghiệm qua, cho nên trong lòng cũng không có thập phần trách tội, chỉ cảm thấy trưởng tức có chút không lý trí mà thôi. Tôn thị thầm nghĩ chờ lát nữa nhi tử và trượng phu nguôi giận một chút bà sẽ đi mắng nhiếc trưởng tức vài câu là xong.
Đường Ngọc vứt tờ giấy kia vào mặt Tống Dục Hoa, ngữ khí thâm trầm, biểu tình âm lãnh hỏi: "Đây là cái gì?"
Khóe mắt Tống Dục Hoa giật giật, sau đó ánh mắt liền đảo từ trái sang phải, chỉ là không dám nhìn mặt Đường Ngọc. Trước nay vẫn ôn hòa Đường Ngọc đột nhiên bạo phát túm lấy búi tóc của Tống Dục Hoa, một tay kéo ả ta quăng xuống đất, giận không thể át rống lên: "Tống Dục Hoa, ngươi nói cho ta biết đây là cái gì?"
Tống Dục Hoa bị quẳng xuống đất cũng không dám nói chuyện. Tôn thị thấy Đại nhi tử đột nhiên động thủ, thật sự cảm thấy đâu có gì quan trọng để giận như vậy? Chuyện này chỉ là đấu tranh giữa các trục lý, mắng một chút, phạt một lần vậy cũng đủ rồi, nhưng hắn động thủ như vậy thì cũng hơi quá đáng. Tôn thị bèn đi qua đỡ Tống Dục Hoa ngồi dậy rồi bảo Đường Ngọc: "Ngươi có chuyện gì thì hãy từ từ mà nói, động thủ làm cái gì?"
Đối mặt với sự che chở của mẫu thân, khuôn mặt Đường Ngọc tím cả lại, hít vào thở ra hổn hển một hồi lâu mới chỉ vào tờ giấy trên mặt đất la to: "Nương! Ngài biết ả ta làm gì không? Ngài còn che chở cho ả ta!"
Tôn thị chưa bao giờ thấy nhi tử tức giận như vậy chứ đừng nói đến chuyện bị nhi tử rống trước mặt mọi người, nhất thời đầu óc không thông nhíu mày mắng: "Ngươi lớn tiếng với ta như vậy làm cái gì? Cho dù bạc là do Hoa tỷ nhi lấy, nàng có sai thì bắt nàng nhận lỗi là được. Ngươi quăng ngã đánh đập như vậy còn ra thể thống gì?"
Đường Ngọc nhìn bộ dáng bênh vực của mẫu thân, dậm chân một cái bèn giơ tay lên đầu hàng. Đường Phi nhặt tờ giấy dưới đất lên giao vào tay Đường Tu cho phụ thân xem, sau đó quay lại nói với Tôn thị: "Nương, đại tẩu này cũng thật sự quá đáng. Nhi tử còn tưởng rằng nàng ta cũng chỉ trộm tiền hồi môn của đệ muội mà thôi, ai ngờ ở trong hộp bách bảo - ngoại trừ có ngân phiếu cùng một dãy số của Tĩnh tỷ nhi - còn có tờ khế ước này. Ngài biết trên giấy viết gì không? Đại tẩu thản nhiên bán đi mảnh đất ở Đông Giao mà khi nàng và ca ca thành thân nương đã giao cho nàng ta bảo quản! Miếng đất đó chính là tế điền, là tài sản công, nàng đem bán lấy tám ngàn lượng bạc rồi đấy."
Tôn thị chỉ cảm thấy trong tai một trận ù ù, mãi một thời gian cũng không biến mất được. Sau một lúc lâu mới nhớ tới quay đầu lại nhìn Tống Dục Hoa, chả trách lúc nãy ả điên cuồng muốn lao ra, bà còn tưởng rằng ả sợ bị tìm ra ba ngàn lượng bạc kia, nhưng hiện tại nghĩ đến, hóa ra là ả muốn giấu giếm chuyện này. Tôn thi khó có thể tin chụp lấy bả vai Tống Dục Hoa hỏi: "Ngươi thật sự bán đi miếng đất kia? Đó là Đường gia tổ tiên để lại cho trưởng tôn, đều ở trong tay trưởng tức phụ truyền qua bảy tám đời, vậy mà ngươi dám bán lấy tám ngàn lượng?"
Tống Dục Hoa sợ tới mức run rẩy không ngừng, môi trắng bệch, mồ hôi lạnh tẩm ướt sau lưng. Đường Tu nhìn khế ước trong tay, phía trên viết chính xác rõ ràng địa điểm cùng tên người mua bán hai bên và điều khoản khế ước, hai bên đều ký tên. Đường Tu chỉ cảm thấy đau lòng đến cực điểm -- đây chính là mảnh đất lão tổ tông lưu lại mà!
Đường Ngọc thấy phụ thân đau lòng như vậy lại đá Tống Dục Hoa một cái khiến ả ta té nhào xuống đất. Có lẽ thật sự bị đau hóa liều, Tống Dục Hoa từ dưới đất bò dậy chỉ vào Đường Ngọc hét lên: "Đường Ngọc, ngươi không phải là nam nhân! Quả thật mắt ta bị mù mới có thể gả cho ngươi! Chính ngươi vô dụng thì thôi, ta bất quá chỉ bán đi một mảnh đất hoang mà ngươi đối xử với ta như vậy! Ngươi là cái thá gì? Chỉ được một chức quan từ lục phẩm nho nhỏ, ngươi dựa vào cái gì mà đối với ta như vậy? Cha ta là Trường Ninh Hầu, đệ đệ ta là Thế tử, ta là đích trưởng nữ của Trường Ninh Hầu phủ! Ngươi dựa vào gì mà vừa đánh vừa mắng ta, dựa vào cái gì?"
Lời nói của Tống Dục Hoa lại chọc giận Đường Ngọc một lần nữa, hắn xông lên tát vào mặt Tống Dục Hoa mấy cái, đánh cho ả ta máu mũi giàn giụa, răng cửa gẫy một cái. Trong nhà ăn tràn ngập tiếng thét chói tai không ngừng của Tống Dục Hoa.
Tĩnh tỷ nhi đã sớm bị Đường Phi kéo ra tránh sang một bên, nhìn Tống Dục Hoa lăn lộn dưới đất cũng không hiểu ra sao, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải đang tra vụ của hồi môn của nàng hay sao? Như thế nào cuối cùng lại tra ra vụ Tống Dục Hoa mua bán tế điền? Tĩnh tỷ nhi quay đầu nhìn thoáng qua tướng công nhà mình, đột nhiên nhớ tới hai ngày nay phu quân không ngừng chạy ra ngoài, chẳng lẽ có quan hệ đến chuyện này hay sao? Trong lòng mang theo nghi vấn, Tĩnh tỷ nhi muốn hỏi lại biết không phải thời điểm, đành phải an tĩnh đứng ở một bên chờ đợi sự tình kết thúc.
Đường Ngọc chưa từng hận bất kỳ một nữ nhân nào nhưng Tống Dục Hoa thật là khiến hắn làm được. Hắn có thể chịu đựng nữ nhân này lười biếng ích kỷ ghen ghét thành tánh, nhưng lại không thể chịu đựng nổi ả bán đi tế điền chuyện "đoạn tử tuyệt tôn" như vậy. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy mình vô cùng có lỗi với Đường gia liệt tổ liệt tông, một khối đất truyền xuống bảy tám đời, vậy mà mới truyền tới trong tay thê tử của hắn có hơn một năm thì ả ta đã bán đi đổi tiền, dùng tế điền kiếm lời bỏ bạc vào túi riêng.
Quả thực khó có thể hình dung tâm trạng của hắn khi phát hiện ngân phiếu và tờ khế ước mua bán này trong hộp bách bảo của ả ta -- sau này kêu hắn làm thế nào đối mặt với Đường gia, làm thế nào đối mặt với phụ mẫu, làm thế nào đối mặt với thân đệ? Nữ nhân ác độc này đã hủy mất một đời anh danh của hắn chỉ trong một sớm một chiều!
Đường Tu nhìn tờ khế ước trong tay, sau đó lại đi đến bàn lật xem một chút những thứ trong hộp bách bảo Đường Phi ôm lại đây. Trong hộp là đồ trang sức của Tống Dục Hoa, còn có một xấp ngân phiếu thật dầy, nhìn như là từ hai trương mục khác nhau -- một trương mục gồm ngân phiếu với dãy số liền nhau giống như lời chưởng quầy nói, là xuất ra cùng một lúc; ngoài ra còn có xấp ngân phiếu tổng cộng bốn ngàn lượng, hẳn là tiền bán tế điền mà có.
Giọng nói the thé của Tống Dục Hoa làm tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía ả, Tống Dục Hoa cũng cảm thấy giọng điệu của mình có chút quá phận, ảo não cúi đầu. May mắn Vu Tam không bị ả ta dọa sợ mà thập phần trấn định giải thích cho ả ta: "Thiếu phu nhân có điều không biết, cứ mỗi một tấm ngân phiếu xuất ra từ hiệu bạc Thái Xương đều có một dãy số đặc chế của hiệu bạc được chạm lồi lõm trên tấm ngân phiếu mà người khác không thể làm giả. Mỗi một trương mục đều sẽ dùng dãy số này để ghi nhớ tên người mua ngân phiếu và số tiền để tương lai dễ bề đối chiếu. Tấm ngân phiếu này chính là cuối năm trước mới xuất ra cho nên dãy số cũng không khó tra, hơn nữa Tiết phu nhân đặt mua một lượng lớn ngân phiếu cùng một lúc cho nên dãy số sẽ nối tiếp nhau, càng thêm tiện bề phân biệt."
Bộ não của Tống Dục Hoa dường như bị gõ ong ong, trong đầu trống rỗng.
Đường Phi cũng mặc kệ ả ta, trực tiếp đi đến trước người Minh Tú và Thải Phượng, từ trên cao nhìn xuống bọn họ chất vấn: "Nói đi, ngân phiếu này là ai đưa cho các ngươi? Thiếu phu nhân có tâm bảo hộ các ngươi, đó là nàng đối với các ngươi làm tròn nhân nghĩa chủ tớ -- nếu ngân phiếu này thật là Thiếu phu nhân thưởng cho các ngươi, vậy Thiếu phu nhân chính là người ăn cắp của hồi môn của đệ muội, chuyện tổn hại âm đức đến bậc này thì đâu thể nào do Thiếu phu nhân làm ra? Các ngươi cần phải nghĩ kỹ rồi khai thật."
Minh Tú và Thải Phượng run lẩy bẩy cúi đầu không nói, chỉ nghe Đường Phi lại chuyển hướng gió cáo buộc: "Bất quá, nếu các ngươi không nói ra được lai lịch của tấm ngân phiếu này, vậy chính là do các ngươi lấy trộm. Hạ nhân trộm cắp tài vật của chủ nhân gia không thể nhẹ nhàng bỏ qua, trước tiên bị đánh gãy chân rồi giải lên quan phủ xử theo pháp luật; đến quan phủ lại bị phạt trượng, nếu là giữ mệnh ra được thì coi như các ngươi mạng lớn, Đường gia chúng ta liền nhận lấy các ngươi, sau đó đưa đến chợ nô lệ bán đi, có thể được bán cho một hộ đối tốt với các ngươi giống như Thiếu phu nhân đây hay không thì thật là khó nói. Huống chi khi đó, hai ngươi cho dù không chết thì cũng tàn tật bán thân bất toại."
Hai nha đầu tức khắc tuyệt vọng, liên tục dập đầu cầu xin: "Nhị công tử tha mạng, Nhị công tử tha mạng. Chúng nô tỳ không có trộm bạc, Nhị công tử tha mạng."
"Không có trộm thì từ chỗ nào có được? Quả thực như lời nói của Thiếu phu nhân, là nàng thưởng cho các ngươi hay sao?" Đường Phi nói với hai nha đầu nhưng ánh mắt lại đặt trên người Tống Dục Hoa.
Minh Tú và Thải Phượng cũng nhìn Tống Dục Hoa, nhưng hiện giờ Tống Dục Hoa đã khó bảo toàn bản thân, làm sao còn rảnh bận tâm bọn chúng. Nếu ả thừa nhận ngân phiếu là do mình thưởng, vậy đã chứng thực tội danh trộm cắp của hồi môn của đệ muội, đến lúc đó cho dù miệng mọc khắp người cũng không cách gì thanh minh. Nghĩ như vậy nên Tống Dục Hoa đột nhiên chỉ vào hai nha đầu mắng: "Giỏi cho các ngươi hai đứa "ăn cây táo, rào cây sung", mệt ta đối tốt với các ngươi như vậy mà các ngươi lại làm ra loại sự tình này. Vốn ta còn muốn bênh vực các ngươi một hồi nhưng không nghĩ tới ngân phiếu này lại có lai lịch. Không cần những người khác đánh, ta liền đánh chết các ngươi trước."
Nói xong liền tiến lên cho hai nha đầu trái phải vài cái tát, đánh cho Minh Tú và Thải Phượng lệch đầu qua một bên, ngây ngốc bụm mặt hoảng sợ nhìn phu nhân nhà mình, biết phu nhân đây là chuẩn bị buông bỏ bọn họ. Nếu không có chủ tử bảo hộ mà nha hoàn bị phán trộm cắp tài vật của chủ nhân, đó là kết cục gì thì không cần Nhị công tử nói ra bọn họ cũng đã biết đến. Không ngờ Thiếu phu nhân ở ngay lúc này lại bỏ rơi bọn họ không màng, hai nha đầu cũng quá sợ hãi bèn bấp chấp tất cả ngẩng đầu khai hết với mọi người của Đường gia: "Không phải, tiền không phải do chúng nô tỳ trộm, là Thiếu phu nhân thưởng cho. Ngân phiếu như vậy trong hộp bách bảo ở phòng Thiếu phu nhân còn thật nhiều, là Thiếu phu nhân phân phó chúng nô tỳ đi trộm ngân phiếu trong của hồi môn của Nhị thiếu phu nhân. Nàng sai chúng nô tỳ chuốc rượu người Tiết gia trông coi của hồi môn, Minh Tú giữ chân người của Tiết gia, nô tỳ thì đi vào lấy trộm. Chúng nô tỳ là hạ nhân thì đương nhiên phải nghe lời chủ tử phân phó, đây cũng không phải chúng nô tỳ chủ động đi trộm, tất cả ngân phiếu chúng nô tỳ đều giao cho Thiếu phu nhân. Nếu không tin thì Nhị công tử có thể đi kiểm tra phòng của Thiếu phu nhân, ngân phiếu tất cả đều đặt trong hộp bách bảo ở bàn trang điểm."
Tống Dục Hoa tức khắc mềm nhũn hai chân, thấy Đường Phi cũng không quay đầu lại đi ra khỏi nhà ăn, lôi kéo Đường Ngọc đi về hướng phòng của ả, cả người Tống Dục Hoa liền lo sợ bất an -- ngân phiếu đúng là ở trong hộp bách bảo, nhưng trong hộp bách bảo không chỉ có ngân phiếu, còn có...
"Không -- -- các ngươi không được đi! Không được! Ai cũng không được vào phòng của ta! Ai cũng không được! Đường Ngọc, ngươi là cái đồ hèn, ngươi hùa theo người ngoài khi dễ ta, ngươi là đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn -- --"
Tống Dục Hoa nghiêng ngả lảo đảo xông ra ngoài. Võ An Bá Đường Tu nếu đến nước này mà còn nhìn không ra người trộm bạc chính là ai thì chức Bá gia này thật khỏi cần làm, lập tức sai người giữ lại Tống Dục Hoa, cả giận mắng: "Canh giữ nàng cẩn thận cho ta! Ta phải xem trong hộp bách bảo của nàng có thứ gì không thể cho người khác thấy!"
Tống Dục Hoa dường như điên khùng, không rảnh lo búi tóc tán loạn xiêm y bất chỉnh, bằng bất cứ giá nào cũng muốn giãy giụa thoát ra. Nhưng ả ta là một phụ nhân thâm trạch, sức lực làm sao có thể thắng được ba bốn bà tử thô sử, càng giãy giụa càng chật vật, đến cuối cùng ả ta giống như bị phát ngốc ngồi thẫn thờ một chỗ không nhúc nhích.
Tôn thị có chút lo lắng cho tức phụ, muốn lại xem tình huống của Tống Dục Hoa thì bị Đường Tu rống: "Đứng lại! Nàng ta làm ra loại sự tình mất mặt như vậy, đến bây giờ còn muốn đi quản nàng ta hay sao?"
Nghe trượng phu la xong Tôn thị cũng không dám lại tiến về phía trước. Một lát sau, Đường Ngọc và Đường Phi đã quay lại, vẻ mặt Đường Ngọc âm trầm đáng sợ, trong tay cầm một tờ giấy, nổi giận đùng đùng đi tới.
Tôn thị cũng rất ngạc nhiên, Đại nhi tử của bà tính tình ôn hòa, từ nhỏ đến lớn rất ít khi phát giận, cho dù không cao hứng đến mức nào cũng sẽ tự khắc chế, nhưng hiện tại hắn lại tức giận đến như vậy. Tôn thị lập tức suy đoán, nhất định là hắn cùng với Đường Phi ở trong phòng tìm được chứng cứ xác thật, nói cách khác, trưởng tức xác thật là trộm tiền hồi môn của nhị tức phụ, không chỉ như thế còn xúi giục quản gia đi mẫu gia của nhị tức phụ đòi tiền.
Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Tống Dục Hoa, Tôn thị thật là "hận sắt không thành thép" thở dài mắng: "Ngươi cũng quá hồ đồ, đâu phải nuôi ngươi thiếu ăn thiếu uống, vì sao phải làm ra chuyện trộm cắp như vậy chứ?"
Bất quá tuy rằng mắng vậy, nhưng Tôn thị nghĩ sở dĩ trưởng tức làm như thế có lẽ cũng không phải tham tài. Rốt cuộc nàng ta xuất thân Trường Ninh Hầu phủ, là một thiên kim Hầu phủ đứng đắn, sẽ không vì ba ngàn lượng bạc mà động tà niệm, đoán chừng cũng chính là muốn ra oai phủ đầu tiểu nhi tức mà thôi. Loại tính kế giữa tẩu tử và đệ muội kiểu này trước đây Tôn thị cũng đã từng thể nghiệm qua, cho nên trong lòng cũng không có thập phần trách tội, chỉ cảm thấy trưởng tức có chút không lý trí mà thôi. Tôn thị thầm nghĩ chờ lát nữa nhi tử và trượng phu nguôi giận một chút bà sẽ đi mắng nhiếc trưởng tức vài câu là xong.
Đường Ngọc vứt tờ giấy kia vào mặt Tống Dục Hoa, ngữ khí thâm trầm, biểu tình âm lãnh hỏi: "Đây là cái gì?"
Khóe mắt Tống Dục Hoa giật giật, sau đó ánh mắt liền đảo từ trái sang phải, chỉ là không dám nhìn mặt Đường Ngọc. Trước nay vẫn ôn hòa Đường Ngọc đột nhiên bạo phát túm lấy búi tóc của Tống Dục Hoa, một tay kéo ả ta quăng xuống đất, giận không thể át rống lên: "Tống Dục Hoa, ngươi nói cho ta biết đây là cái gì?"
Tống Dục Hoa bị quẳng xuống đất cũng không dám nói chuyện. Tôn thị thấy Đại nhi tử đột nhiên động thủ, thật sự cảm thấy đâu có gì quan trọng để giận như vậy? Chuyện này chỉ là đấu tranh giữa các trục lý, mắng một chút, phạt một lần vậy cũng đủ rồi, nhưng hắn động thủ như vậy thì cũng hơi quá đáng. Tôn thị bèn đi qua đỡ Tống Dục Hoa ngồi dậy rồi bảo Đường Ngọc: "Ngươi có chuyện gì thì hãy từ từ mà nói, động thủ làm cái gì?"
Đối mặt với sự che chở của mẫu thân, khuôn mặt Đường Ngọc tím cả lại, hít vào thở ra hổn hển một hồi lâu mới chỉ vào tờ giấy trên mặt đất la to: "Nương! Ngài biết ả ta làm gì không? Ngài còn che chở cho ả ta!"
Tôn thị chưa bao giờ thấy nhi tử tức giận như vậy chứ đừng nói đến chuyện bị nhi tử rống trước mặt mọi người, nhất thời đầu óc không thông nhíu mày mắng: "Ngươi lớn tiếng với ta như vậy làm cái gì? Cho dù bạc là do Hoa tỷ nhi lấy, nàng có sai thì bắt nàng nhận lỗi là được. Ngươi quăng ngã đánh đập như vậy còn ra thể thống gì?"
Đường Ngọc nhìn bộ dáng bênh vực của mẫu thân, dậm chân một cái bèn giơ tay lên đầu hàng. Đường Phi nhặt tờ giấy dưới đất lên giao vào tay Đường Tu cho phụ thân xem, sau đó quay lại nói với Tôn thị: "Nương, đại tẩu này cũng thật sự quá đáng. Nhi tử còn tưởng rằng nàng ta cũng chỉ trộm tiền hồi môn của đệ muội mà thôi, ai ngờ ở trong hộp bách bảo - ngoại trừ có ngân phiếu cùng một dãy số của Tĩnh tỷ nhi - còn có tờ khế ước này. Ngài biết trên giấy viết gì không? Đại tẩu thản nhiên bán đi mảnh đất ở Đông Giao mà khi nàng và ca ca thành thân nương đã giao cho nàng ta bảo quản! Miếng đất đó chính là tế điền, là tài sản công, nàng đem bán lấy tám ngàn lượng bạc rồi đấy."
Tôn thị chỉ cảm thấy trong tai một trận ù ù, mãi một thời gian cũng không biến mất được. Sau một lúc lâu mới nhớ tới quay đầu lại nhìn Tống Dục Hoa, chả trách lúc nãy ả điên cuồng muốn lao ra, bà còn tưởng rằng ả sợ bị tìm ra ba ngàn lượng bạc kia, nhưng hiện tại nghĩ đến, hóa ra là ả muốn giấu giếm chuyện này. Tôn thi khó có thể tin chụp lấy bả vai Tống Dục Hoa hỏi: "Ngươi thật sự bán đi miếng đất kia? Đó là Đường gia tổ tiên để lại cho trưởng tôn, đều ở trong tay trưởng tức phụ truyền qua bảy tám đời, vậy mà ngươi dám bán lấy tám ngàn lượng?"
Tống Dục Hoa sợ tới mức run rẩy không ngừng, môi trắng bệch, mồ hôi lạnh tẩm ướt sau lưng. Đường Tu nhìn khế ước trong tay, phía trên viết chính xác rõ ràng địa điểm cùng tên người mua bán hai bên và điều khoản khế ước, hai bên đều ký tên. Đường Tu chỉ cảm thấy đau lòng đến cực điểm -- đây chính là mảnh đất lão tổ tông lưu lại mà!
Đường Ngọc thấy phụ thân đau lòng như vậy lại đá Tống Dục Hoa một cái khiến ả ta té nhào xuống đất. Có lẽ thật sự bị đau hóa liều, Tống Dục Hoa từ dưới đất bò dậy chỉ vào Đường Ngọc hét lên: "Đường Ngọc, ngươi không phải là nam nhân! Quả thật mắt ta bị mù mới có thể gả cho ngươi! Chính ngươi vô dụng thì thôi, ta bất quá chỉ bán đi một mảnh đất hoang mà ngươi đối xử với ta như vậy! Ngươi là cái thá gì? Chỉ được một chức quan từ lục phẩm nho nhỏ, ngươi dựa vào cái gì mà đối với ta như vậy? Cha ta là Trường Ninh Hầu, đệ đệ ta là Thế tử, ta là đích trưởng nữ của Trường Ninh Hầu phủ! Ngươi dựa vào gì mà vừa đánh vừa mắng ta, dựa vào cái gì?"
Lời nói của Tống Dục Hoa lại chọc giận Đường Ngọc một lần nữa, hắn xông lên tát vào mặt Tống Dục Hoa mấy cái, đánh cho ả ta máu mũi giàn giụa, răng cửa gẫy một cái. Trong nhà ăn tràn ngập tiếng thét chói tai không ngừng của Tống Dục Hoa.
Tĩnh tỷ nhi đã sớm bị Đường Phi kéo ra tránh sang một bên, nhìn Tống Dục Hoa lăn lộn dưới đất cũng không hiểu ra sao, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải đang tra vụ của hồi môn của nàng hay sao? Như thế nào cuối cùng lại tra ra vụ Tống Dục Hoa mua bán tế điền? Tĩnh tỷ nhi quay đầu nhìn thoáng qua tướng công nhà mình, đột nhiên nhớ tới hai ngày nay phu quân không ngừng chạy ra ngoài, chẳng lẽ có quan hệ đến chuyện này hay sao? Trong lòng mang theo nghi vấn, Tĩnh tỷ nhi muốn hỏi lại biết không phải thời điểm, đành phải an tĩnh đứng ở một bên chờ đợi sự tình kết thúc.
Đường Ngọc chưa từng hận bất kỳ một nữ nhân nào nhưng Tống Dục Hoa thật là khiến hắn làm được. Hắn có thể chịu đựng nữ nhân này lười biếng ích kỷ ghen ghét thành tánh, nhưng lại không thể chịu đựng nổi ả bán đi tế điền chuyện "đoạn tử tuyệt tôn" như vậy. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy mình vô cùng có lỗi với Đường gia liệt tổ liệt tông, một khối đất truyền xuống bảy tám đời, vậy mà mới truyền tới trong tay thê tử của hắn có hơn một năm thì ả ta đã bán đi đổi tiền, dùng tế điền kiếm lời bỏ bạc vào túi riêng.
Quả thực khó có thể hình dung tâm trạng của hắn khi phát hiện ngân phiếu và tờ khế ước mua bán này trong hộp bách bảo của ả ta -- sau này kêu hắn làm thế nào đối mặt với Đường gia, làm thế nào đối mặt với phụ mẫu, làm thế nào đối mặt với thân đệ? Nữ nhân ác độc này đã hủy mất một đời anh danh của hắn chỉ trong một sớm một chiều!
Đường Tu nhìn tờ khế ước trong tay, sau đó lại đi đến bàn lật xem một chút những thứ trong hộp bách bảo Đường Phi ôm lại đây. Trong hộp là đồ trang sức của Tống Dục Hoa, còn có một xấp ngân phiếu thật dầy, nhìn như là từ hai trương mục khác nhau -- một trương mục gồm ngân phiếu với dãy số liền nhau giống như lời chưởng quầy nói, là xuất ra cùng một lúc; ngoài ra còn có xấp ngân phiếu tổng cộng bốn ngàn lượng, hẳn là tiền bán tế điền mà có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.