Chương 2: Chết đi
Hoa Nhật Phi
13/10/2016
Nha hoàn Tân Nhu
mới vừa hầu hạ Tiết Thần uống thuốc xong, gần nửa chén thuốc đen như mực trong bát làm bằng sứ thanh hoa, uống ba phần, phun ra bảy phần.
Tân Bích đỡ Tiết Thần nằm xuống, Tiết Thần cảm thấy tốt hơn một chút, để nàng ta chèn chiếc gối thêu tường vân màu vàng sau lưng, hơi ngồi dậy một lát, cảm thấy hít khí thuận hơn, chỉ là trên khuôn mặt tuyệt sắc lại trắng bệch như tờ giấy lộ ra vẻ bệnh tật, không còn nhan sắc như trước đây nữa.
Lúc này Tiết Thần không có tâm tư đi quản dung mạo của mình biến thành như thế nào, cảm thấy có chút khí lực, liền nói với Tân Bích:
"Trên cơ bản sổ nợ trong phủ đều đã được thanh toán, chỉ còn lại những cửa hàng ở thôn trang và mặt đường, bây giờ nhân lúc tinh thần của ta đang tốt, hãy lấy tới đây, để ta có thể xem nhiều ít là bao nhiêu."
Tân Bích không phải là người hầu hạ Tiết Thần từ nhỏ, khi Tiết Thần thành thân, đã mua nàng ta từ ngoài về, để cho quản lí sổ sách, Tiết Thần tín nhiệm nàng ta, liền giao tư khố của mình cho nàng xử lý, tuy rằng đồ cưới của Tiết Thần không tính là nhiều, nhưng mà Tiết Thần biết kinh doanh, hơn mười năm trôi qua, cũng không còn thiếu là mấy, nếu không phải tiền chi tiêu trong hầu phủ quá lớn, Tiết Thần có thể sẽ sống thoải mái hơn bất cứ vị phu nhân nào.
Chỉ đáng tiếc, phu nhân gả vào Trường Ninh hầu phủ rỗng tuếch, đã vậy người trong hầu phủ này còn không tự giác, vẫn tưởng rằng hầu phủ là núi vàng núi bạc, từ trước tới nay không biết tiết kiệm chi phí ăn mặc là gì, khoản thu của phu nhân nhiều như vậy, đặt trước mặt những người trong Trường Ninh hầu phủ này, gần như chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, nhưng bây giờ không được, phu nhân bị bệnh, bắt đầu từ tháng 3 năm nay, tiền thu đã bắt đầu hơi ít đi, phu nhân không khỏe lại kinh doanh nhiều cửa hàng cùng thôn trang như vậy, đành phải bán đi hơn nửa, đổi sang tiền bạc sung vào phủ khố, thân là đương gia phu nhân, làm được đến tình trạng như ngày hôm nay đã là hết lòng quan tâm, nhưng dù là như thế, người trong Trường Ninh hầu phủ còn bất mãn với phu nhân rất nhiều, hoài nghi nàng cầm giữ tiền tài, không rộng lượng.
Tân Bích thay phu nhân nhà mình cảm thấy bất bình.
Thấy lúc này rồi mà Tiết Thần còn muốn nhìn sổ sách, Tân Bích nhận lấy tấm khăn trong tay Tiết Thần, thay nàng lau miệng một cái, nói:
"Phu nhân, ngài khó có được tinh thần tốt như thế này, đừng nhìn những thứ đau đầu kia nữa, tu dưỡng thật tốt, chăm sóc thân thể thật tốt mới là trọng yếu nhất ."
Tiết Thần biết Tân Bích là muốn tốt cho nàng, nhếch nhếch khóe miệng, Tiết Thần vốn sinh mĩ mạo, coi như bị bệnh cũng mang một bộ dáng xinh đẹp khác, làm cho nữ nhân nhìn thấy không khỏi cảm thán nàng sinh ra quá tốt, nay bộ dáng nhếch môi, ngược lại khôi phục nhan sắc hoạt bát, làm cho người trước mắt cảm thấy sáng ngời, có thể thấy được khi nàng không mắc bệnh, bộ dáng có bao nhiêu xinh đẹp .
"Chỉ là nhìn xem sổ sách, có cái gì vội vàng ."
Lời nói của Tiết Thần vừa dứt, Tân Bích liền không nhịn được đỏ hốc mắt, quay đầu đi lau nước mắt, sau đó mới nói: "Phu nhân, ngài đừng xem. Dưỡng tốt thân thể mình, mới có thể kéo hầu gia trở về."
Sau khi nghe lời nói của Tân Bích, vốn trên mặt Tiết Thần không có nhiều ý cười lại thu liễm vài phần, tựa vào nơi đó một lúc sau không nói gì, trong lời Tân Bích nói đã nhắc đến hầu gia, chính là Trường Ninh hầu Tống An Đường bây giờ, trượng phu của Tiết Thần.
Tống An Đường này không coi như tệ, chỉ là hơi ngu ngốc cùng ích kỷ. Năm đó nếu như không phải là nàng bị Từ Tố Nga bức đến cùng đường bí lối, làm sao có thể dùng thủ đoạn kia để gả được vào Trường Ninh hầu phủ. Cũng không phải là ham gia sản của Tống An Đường, chỉ là đơn thuần muốn thu xếp ổn thỏa, để tránh bị mẹ con Từ thị chém tận giết tuyệt.
Đến sau này, phát hiện Trường Ninh hầu phủ chỉ là cái thùng rỗng, đồ cưới không còn lại bao nhiêu của mình phục vụ chi phí chi tiêu, thiếu hụt nhiều đến nỗi không cần nhìn cũng biết, bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình quản lý thôn trang cùng cửa hàng, bởi vì nàng cần phải làm cho Trường Ninh hầu phủ tiếp tục hưng thịnh, chỉ có như vậy mới có thể duy trì mặt mũi của nàng trước mặt người Tiết gia.
Nhưng hiện tại, thể diện còn sót lại, chỉ sợ cũng sắp không chống đỡ nổi nữa.
Tống An Đường xốc rèm cẩm tú lên, chóp mũi liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, chân mày hơi hơi cau lên, phía sau cửa có nha hoàn đưa lò sưởi, thay hắn cởi áo choàng, xốc rèm bên trong, mời hắn đi vào. Tống An Đường năm nay ba lăm, trời sinh gương mặt tuấn dật, nhìn chỉ giống bộ dáng hơn hai mươi, bảo dưỡng vô cùng tốt, vàng ngọc đeo bên hông, toàn thân hầu gia phú quý, mặc áo xanh lam thêu mây được tô điểm thêm bằng hoa, trên mặt mang theo ý cười, tuấn nhã phong lưu không nói nên lời.
Chỉ thấy hắn một bước làm thành hai bước, đi đến trước giường Tiết Thần, Tân Bích mang ghế con đến cho hắn, hắn lại không ngồi, giống như đứa nhỏ, nhất định phải ngồi bên mép giường Tiết Thần, nắm tay Tiết Thần, nói:
"Thần, trong phòng nàng thật ấm áp, tay cũng ấm áp, bên ngoài rất lạnh, nàng sưởi cho ta đi." Thần là Tiết Thần tiểu chữ, sau khi kết hôn Tống An Đường vẫn luôn xưng hô với nàng như vậy.
Tính nết Tống An Đường chính là như vậy, nói dễ nghe một chút là thẳng thắn, nói khó nghe điểm chính là vô tâm, túm lấy tay Tiết Thần ấm áp sưởi cho mình hồi lâu, còn muốn cởi giày chui vào trong chăn Tiết Thần để sửa chân, Tiết Thần bị bệnh, vốn dĩ sợ lạnh, đâu chịu được hắn ép buộc như thế này, sắc mặt nhợt nhạt đi không ít, Tân Bích bên cạnh thấy thế, không khỏi lên tiếng nhắc nhở:
"Hầu gia, phu nhân đang bệnh, trong chăn có bệnh khí, đừng để lây cho ngài."
Tân Bích là nha hoàn, nàng không thể trực tiếp chỉ trích Tống An Đường không đúng, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở như vậy, quả nhiên, Tống An Đường nghe nói đến bệnh khí, mới bỏ đi suy nghĩ chui vào trong ổ chăn của Tiết Thần sưởi ấm, thò bàn tay vào tay áo nàng, túm lấy cổ tay ấm áp.
Tiết Thần cũng không phản kháng, không lên tiếng, cứ như vậy dựa vào bên giường tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, Tống An Đường sợ nhất là vẻ mặt này của Tiết Thần, giống như cái gì cũng không gạt được nàng, đặc biệt đáng sợ.
Không tự chủ được liền xòe tay ra, dù sao tay cũng đã ấm rồi, cầm lấy lò sưởi ở một bên tiếp tục sưởi.
"Thật ra hôm nay hầu gia trở về hơi sớm. Khụ khụ."
Tiết Thần bị Tống An Đường mang vào khí lạnh nên kinh sợ, bắt đầu ho khan không ngừng được, liều mạng nhịn xuống, nuốt thứ tanh ngọt đã trào đến cổ vào, Tân Bích đi lại đỡ nàng thay nàng thuận khí, nhưng Tống An Đường lại theo bản năng ngồi cách xa nàng chút.
Đây chính là trượng phu tốt mà lúc ấy nàng hao hết tâm lực mới cầu được, Tiết Thần không khỏi cười tự giễu một tiếng.
"Đúng vậy. Hôm nay trong nha môn không có chuyện gì, ta liền trở về sớm chút, vừa vặn có việc cùng nàng thương lượng."
Nha hoàn của Tiết Thần đến đưa thuốc, đưa trà sâm, Tống An Đường liền thuận thế từ trên mép giường đứng lên, ngồi xuống ghế con lúc trước Tân Bích đưa cho hắn, Tiết Thần uống vài ngụm thuốc, lại uống hai cốc trà sâm, nha hoàn hầu hạ nàng dựa vào phía sau, mới hỏi hắn:
"Hầu gia có chuyện gì thì chính mình làm chủ là được, đâu cần phải thương lượng với ta."
Sau khi Tiết Thần hỏi xong, Tống An Đường không lập tức nói chuyện, mà là hơi do dự một hồi, trong lúc đó nâng mắt nhìn Tiết Thần hai lần, nhớ tới năm đó lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của nàng, nàng xinh đẹp kinh tâm động phách như vậy, lập tức liền hấp dẫn hắn, cho tới bây giờ, Tống An Đường vẫn không dám phủ nhận, gương mặt của Tiết Thần có dụ hoặc rất lớn với hắn, nhất là bộ dáng ốm yếu như thế này của nàng, càng là làm cho tâm hắn ngứa đến tận xương tủy.
Mỗi khi thấy nàng đều muốn làm chút chuyện, nhưng mà, từ năm thứ nhất hắn và Tiết Thần thành thân bị mất hai đứa nhỏ, thân thể của Tiết Thần trở nên không tốt, nàng vốn không ham thích chuyện đó dần trở nên bài xích, dần dà, hắn nhìn thấy được ăn không được, mới dưỡng vài ngoại thất kiều diễm bên ngoài, hóa giải một chút hưng trí ở phương diện này.
Kỳ thật muốn nói đời này nữ nhân hắn thích nhất, hẳn chính là Tiết Thần. Cho nên mới có thể nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) cưới nàng, cưới một đích nữ phải chịu tang mẫu không được cưng chiều như vậy, giống như là mẫu thân nói, nếu như năm đó hắn cưới không phải là nàng, mà là một nữ nhi con nhà quyền thế, nhiều năm như vậy, phỏng chừng đã sớm trèo lên, nơi nào vẫn còn là cái danh hiệu hầu gia, làm quan lục thất phẩm làm mấy việc vặt vãnh kia đây.
Nghĩ như vậy, Tống An Đường cảm thấy lúc trước mẫu thân nói chuyện với hắn, vẫn là rất có đạo lý, yêu thương khó sinh ra được với Tiết Thần trong nháy mắt liền biến mất gần như không còn, thu lại mặt mày, khẽ mở môi mỏng, nói:
"Chuyện này nhất định phải cùng nàng thương lượng." Hơi dừng một lát, lại không quá lâu, liền lại mở miệng nói:
"Ta muốn... Cưới bình thê vào cửa. Nàng... Có lẽ sẽ không không đồng ý đi."
Sau khi Tống An Đường nói xong lời này, cũng biết có lẽ Tiết Thần sẽ tức giận, cho nên trước tiên bày ra khuôn mặt vui cười rất tươi với nàng, tuấn nhã thuần khiết vô tội, giống như không biết câu nói kia có bao nhiêu đả kích với người ta.
Câu nói thẳng thắn làm cho Tiết Thần đã quen với sóng gió đều lâm vào sửng sốt, mãi đến khi vẻ mặt Tống An Đường tươi cười đẩy đẩy nàng, nàng mới phản ứng kịp, không nói gì, vì thế Tống An Đường lại mở miệng nói:
"Đây là chuyện tốt, mẫu thân cũng đã đáp ứng, nói đây là chuyện tốt, nàng đều đã bị bệnh hơn nửa năm, cũng không thấy khá, ta cưới bình thê vào cửa, may mắn còn xung hỉ cho nàng đấy."
"..."
Chuyện tốt.
Tiết Thần lẩm nhẩm trong miệng hai chữ châm chọc này.
Lại là một trận ho khan, lần này rõ ràng trong máu trong cơ thể đã không nhịn được, phun ra theo tiếng ho khan của nàng, máu đỏ sẫm nhuốm vào tấm khăn màu trắng, nhìn thật chói mắt, phàm là Tống An Đường đối với Tiết Thần có chút tình nghĩa, tâm đã sớm mềm nhũn, nhưng Tống An Đường người này để mặc cho mẫu thân của hắn, vô cùng ích kỷ, bất cứ việc gì cũng nghĩ đến chính mình đầu tiên, làm sao có thể đi quản chết sống của những người khác? Cho nên, dù là Tiết Thần phun một ngụm máu như vậy, cũng không thể làm cho Tống An Đường thu hồi lời nói vừa rồi, mặt cứ không mang biểu cảm gì nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nha hoàn lần nữa tiến lên hầu hạ nàng.
Tiết Thần thở hắt ra một hơi dài, cảm thấy khí tức trong thân thể càng ngày càng ít, thở nhiều ra một ngụm, liền thiếu một ngụm .
Chuẩn bị nửa ngày sau, Tiết Thần mới hỏi Tống An Đường:
"Là cô nương nhà ai?"
Tống An Đường nghe Tiết Thần chủ động hỏi thăm, trong lòng vui vẻ, không chút nào giấu diếm nói: "Là đích tiểu thư của Ngọc Vinh Hầu phủ, họ Lạc gọi Nhã Phân, người rất tốt, rất dễ ở chung. Đến khi nàng ta vào cửa, ta sẽ để nàng ta kêu nàng là tỷ tỷ, nhưng mà dù sao nàng ta cũng là bình thê gả vào, nàng cũng đừng quá soi mói, cũng không thể dùng thái độ đối đãi với thiếp thất để đối xử với nàng ta, biết không?"
"..." Tiết Thần lại tự giễu cười một tiếng, căn bản Úc thị đã tính toán tốt hết rồi, đích tiểu thư của Ngọc Vinh Hầu phủ... Cái nơi này là để cho bình thê nha, căn bản là lấy tục huyền (vợ kế)! Ngọc Vinh Hầu phủ lại có thể để cho đích tiểu thư gả làm bình thê? Chỉ là buồn cười, nàng còn chưa chết đâu, bọn họ đã tìm được người rồi. Đấy là nàng vốn không có tình cảm gì với Tống An Đường, nếu thật sự gặp nữ nhân có tình cảm với Tống An Đường, một câu nói như vậy của hắn, không đúng thì có thể trực tiếp hại chết nàng .
Chỉ là, có lẽ đây đúng là mục đích của Úc thị, chỉ đáng tiếc, bà ta đã đoán sai tâm của Tiết Thần đối với Tống An Đường.
Nhếch môi hỏi một câu: "Khi nào thì cưới, quyết định rồi sao?"
Tống An Đường tri vô bất ngôn (đã biết thì nói), khi nói chuyện đều mang theo ý cười, chứng minh chuyện này làm cho tâm tình của hắn ta trở nên rất tốt, trả lời: "Kỳ thật hai nhà chúng ta đều đã chuẩn bị gần hết rồi, canh thiếp cũng đổi, ngày thì định vào tháng ba năm sau."
Hai nhà đều đã chuẩn bị gần hết rồi, nhưng nàng là chủ mẫu lại không biết một cái gì. Tháng ba sang năm... Bây giờ đã là tháng chạp, thật đúng là cái cũng đã chuẩn bị xong.
Tiết Thần cảm giác khí lực của mình đang dần rút khỏi thân thể, ngay cả ngón tay đều không muốn nhúc nhích nửa phần, thì ra dầu hết đèn tắt chính là loại cảm giác này. Úc thị thật là làm điều thừa, kỳ thật căn bản không cần để cho Tống An Đường đến kích thích nàng, nàng đều đã không xong.
Ánh mắt nhìn lọng che màu vàng thêu hoa văn hoa mẫu đơn, Tiết Thần đột nhiên nghĩ tới, nếu như nàng chống đỡ không được đến tháng ba sang năm, bọn họ sẽ làm tang sự trước, hay vẫn là làm hỉ sự trước...
Chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, yết hầu như là bị nghẹn cái gì, ngực bị lấp kín, đến khí lực để ho khan cũng không có, không cảm thấy có bao nhiêu thống khổ, Tiết Thần cứ như vậy ngậm miệng, mở to mắt, yên tĩnh rời khỏi nơi trần thế làm cho nàng mệt mỏi này.
Tống An Đường còn đang chờ Tiết Thần đáp lời, thấy nàng nhìn chằm chằm lọng che rất lâu cũng không phản ứng, lúc này mới đứng lên đi nhìn nàng, thấy hai mắt nàng đã mất đi tiêu cự, Tống An Đường mới khiếp sợ đưa tay dò xét chóp mũi nàng, sau đó liền sợ tới mức ngã ngửa ra sau...
Tân Bích đỡ Tiết Thần nằm xuống, Tiết Thần cảm thấy tốt hơn một chút, để nàng ta chèn chiếc gối thêu tường vân màu vàng sau lưng, hơi ngồi dậy một lát, cảm thấy hít khí thuận hơn, chỉ là trên khuôn mặt tuyệt sắc lại trắng bệch như tờ giấy lộ ra vẻ bệnh tật, không còn nhan sắc như trước đây nữa.
Lúc này Tiết Thần không có tâm tư đi quản dung mạo của mình biến thành như thế nào, cảm thấy có chút khí lực, liền nói với Tân Bích:
"Trên cơ bản sổ nợ trong phủ đều đã được thanh toán, chỉ còn lại những cửa hàng ở thôn trang và mặt đường, bây giờ nhân lúc tinh thần của ta đang tốt, hãy lấy tới đây, để ta có thể xem nhiều ít là bao nhiêu."
Tân Bích không phải là người hầu hạ Tiết Thần từ nhỏ, khi Tiết Thần thành thân, đã mua nàng ta từ ngoài về, để cho quản lí sổ sách, Tiết Thần tín nhiệm nàng ta, liền giao tư khố của mình cho nàng xử lý, tuy rằng đồ cưới của Tiết Thần không tính là nhiều, nhưng mà Tiết Thần biết kinh doanh, hơn mười năm trôi qua, cũng không còn thiếu là mấy, nếu không phải tiền chi tiêu trong hầu phủ quá lớn, Tiết Thần có thể sẽ sống thoải mái hơn bất cứ vị phu nhân nào.
Chỉ đáng tiếc, phu nhân gả vào Trường Ninh hầu phủ rỗng tuếch, đã vậy người trong hầu phủ này còn không tự giác, vẫn tưởng rằng hầu phủ là núi vàng núi bạc, từ trước tới nay không biết tiết kiệm chi phí ăn mặc là gì, khoản thu của phu nhân nhiều như vậy, đặt trước mặt những người trong Trường Ninh hầu phủ này, gần như chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, nhưng bây giờ không được, phu nhân bị bệnh, bắt đầu từ tháng 3 năm nay, tiền thu đã bắt đầu hơi ít đi, phu nhân không khỏe lại kinh doanh nhiều cửa hàng cùng thôn trang như vậy, đành phải bán đi hơn nửa, đổi sang tiền bạc sung vào phủ khố, thân là đương gia phu nhân, làm được đến tình trạng như ngày hôm nay đã là hết lòng quan tâm, nhưng dù là như thế, người trong Trường Ninh hầu phủ còn bất mãn với phu nhân rất nhiều, hoài nghi nàng cầm giữ tiền tài, không rộng lượng.
Tân Bích thay phu nhân nhà mình cảm thấy bất bình.
Thấy lúc này rồi mà Tiết Thần còn muốn nhìn sổ sách, Tân Bích nhận lấy tấm khăn trong tay Tiết Thần, thay nàng lau miệng một cái, nói:
"Phu nhân, ngài khó có được tinh thần tốt như thế này, đừng nhìn những thứ đau đầu kia nữa, tu dưỡng thật tốt, chăm sóc thân thể thật tốt mới là trọng yếu nhất ."
Tiết Thần biết Tân Bích là muốn tốt cho nàng, nhếch nhếch khóe miệng, Tiết Thần vốn sinh mĩ mạo, coi như bị bệnh cũng mang một bộ dáng xinh đẹp khác, làm cho nữ nhân nhìn thấy không khỏi cảm thán nàng sinh ra quá tốt, nay bộ dáng nhếch môi, ngược lại khôi phục nhan sắc hoạt bát, làm cho người trước mắt cảm thấy sáng ngời, có thể thấy được khi nàng không mắc bệnh, bộ dáng có bao nhiêu xinh đẹp .
"Chỉ là nhìn xem sổ sách, có cái gì vội vàng ."
Lời nói của Tiết Thần vừa dứt, Tân Bích liền không nhịn được đỏ hốc mắt, quay đầu đi lau nước mắt, sau đó mới nói: "Phu nhân, ngài đừng xem. Dưỡng tốt thân thể mình, mới có thể kéo hầu gia trở về."
Sau khi nghe lời nói của Tân Bích, vốn trên mặt Tiết Thần không có nhiều ý cười lại thu liễm vài phần, tựa vào nơi đó một lúc sau không nói gì, trong lời Tân Bích nói đã nhắc đến hầu gia, chính là Trường Ninh hầu Tống An Đường bây giờ, trượng phu của Tiết Thần.
Tống An Đường này không coi như tệ, chỉ là hơi ngu ngốc cùng ích kỷ. Năm đó nếu như không phải là nàng bị Từ Tố Nga bức đến cùng đường bí lối, làm sao có thể dùng thủ đoạn kia để gả được vào Trường Ninh hầu phủ. Cũng không phải là ham gia sản của Tống An Đường, chỉ là đơn thuần muốn thu xếp ổn thỏa, để tránh bị mẹ con Từ thị chém tận giết tuyệt.
Đến sau này, phát hiện Trường Ninh hầu phủ chỉ là cái thùng rỗng, đồ cưới không còn lại bao nhiêu của mình phục vụ chi phí chi tiêu, thiếu hụt nhiều đến nỗi không cần nhìn cũng biết, bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình quản lý thôn trang cùng cửa hàng, bởi vì nàng cần phải làm cho Trường Ninh hầu phủ tiếp tục hưng thịnh, chỉ có như vậy mới có thể duy trì mặt mũi của nàng trước mặt người Tiết gia.
Nhưng hiện tại, thể diện còn sót lại, chỉ sợ cũng sắp không chống đỡ nổi nữa.
Tống An Đường xốc rèm cẩm tú lên, chóp mũi liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, chân mày hơi hơi cau lên, phía sau cửa có nha hoàn đưa lò sưởi, thay hắn cởi áo choàng, xốc rèm bên trong, mời hắn đi vào. Tống An Đường năm nay ba lăm, trời sinh gương mặt tuấn dật, nhìn chỉ giống bộ dáng hơn hai mươi, bảo dưỡng vô cùng tốt, vàng ngọc đeo bên hông, toàn thân hầu gia phú quý, mặc áo xanh lam thêu mây được tô điểm thêm bằng hoa, trên mặt mang theo ý cười, tuấn nhã phong lưu không nói nên lời.
Chỉ thấy hắn một bước làm thành hai bước, đi đến trước giường Tiết Thần, Tân Bích mang ghế con đến cho hắn, hắn lại không ngồi, giống như đứa nhỏ, nhất định phải ngồi bên mép giường Tiết Thần, nắm tay Tiết Thần, nói:
"Thần, trong phòng nàng thật ấm áp, tay cũng ấm áp, bên ngoài rất lạnh, nàng sưởi cho ta đi." Thần là Tiết Thần tiểu chữ, sau khi kết hôn Tống An Đường vẫn luôn xưng hô với nàng như vậy.
Tính nết Tống An Đường chính là như vậy, nói dễ nghe một chút là thẳng thắn, nói khó nghe điểm chính là vô tâm, túm lấy tay Tiết Thần ấm áp sưởi cho mình hồi lâu, còn muốn cởi giày chui vào trong chăn Tiết Thần để sửa chân, Tiết Thần bị bệnh, vốn dĩ sợ lạnh, đâu chịu được hắn ép buộc như thế này, sắc mặt nhợt nhạt đi không ít, Tân Bích bên cạnh thấy thế, không khỏi lên tiếng nhắc nhở:
"Hầu gia, phu nhân đang bệnh, trong chăn có bệnh khí, đừng để lây cho ngài."
Tân Bích là nha hoàn, nàng không thể trực tiếp chỉ trích Tống An Đường không đúng, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở như vậy, quả nhiên, Tống An Đường nghe nói đến bệnh khí, mới bỏ đi suy nghĩ chui vào trong ổ chăn của Tiết Thần sưởi ấm, thò bàn tay vào tay áo nàng, túm lấy cổ tay ấm áp.
Tiết Thần cũng không phản kháng, không lên tiếng, cứ như vậy dựa vào bên giường tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, Tống An Đường sợ nhất là vẻ mặt này của Tiết Thần, giống như cái gì cũng không gạt được nàng, đặc biệt đáng sợ.
Không tự chủ được liền xòe tay ra, dù sao tay cũng đã ấm rồi, cầm lấy lò sưởi ở một bên tiếp tục sưởi.
"Thật ra hôm nay hầu gia trở về hơi sớm. Khụ khụ."
Tiết Thần bị Tống An Đường mang vào khí lạnh nên kinh sợ, bắt đầu ho khan không ngừng được, liều mạng nhịn xuống, nuốt thứ tanh ngọt đã trào đến cổ vào, Tân Bích đi lại đỡ nàng thay nàng thuận khí, nhưng Tống An Đường lại theo bản năng ngồi cách xa nàng chút.
Đây chính là trượng phu tốt mà lúc ấy nàng hao hết tâm lực mới cầu được, Tiết Thần không khỏi cười tự giễu một tiếng.
"Đúng vậy. Hôm nay trong nha môn không có chuyện gì, ta liền trở về sớm chút, vừa vặn có việc cùng nàng thương lượng."
Nha hoàn của Tiết Thần đến đưa thuốc, đưa trà sâm, Tống An Đường liền thuận thế từ trên mép giường đứng lên, ngồi xuống ghế con lúc trước Tân Bích đưa cho hắn, Tiết Thần uống vài ngụm thuốc, lại uống hai cốc trà sâm, nha hoàn hầu hạ nàng dựa vào phía sau, mới hỏi hắn:
"Hầu gia có chuyện gì thì chính mình làm chủ là được, đâu cần phải thương lượng với ta."
Sau khi Tiết Thần hỏi xong, Tống An Đường không lập tức nói chuyện, mà là hơi do dự một hồi, trong lúc đó nâng mắt nhìn Tiết Thần hai lần, nhớ tới năm đó lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của nàng, nàng xinh đẹp kinh tâm động phách như vậy, lập tức liền hấp dẫn hắn, cho tới bây giờ, Tống An Đường vẫn không dám phủ nhận, gương mặt của Tiết Thần có dụ hoặc rất lớn với hắn, nhất là bộ dáng ốm yếu như thế này của nàng, càng là làm cho tâm hắn ngứa đến tận xương tủy.
Mỗi khi thấy nàng đều muốn làm chút chuyện, nhưng mà, từ năm thứ nhất hắn và Tiết Thần thành thân bị mất hai đứa nhỏ, thân thể của Tiết Thần trở nên không tốt, nàng vốn không ham thích chuyện đó dần trở nên bài xích, dần dà, hắn nhìn thấy được ăn không được, mới dưỡng vài ngoại thất kiều diễm bên ngoài, hóa giải một chút hưng trí ở phương diện này.
Kỳ thật muốn nói đời này nữ nhân hắn thích nhất, hẳn chính là Tiết Thần. Cho nên mới có thể nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) cưới nàng, cưới một đích nữ phải chịu tang mẫu không được cưng chiều như vậy, giống như là mẫu thân nói, nếu như năm đó hắn cưới không phải là nàng, mà là một nữ nhi con nhà quyền thế, nhiều năm như vậy, phỏng chừng đã sớm trèo lên, nơi nào vẫn còn là cái danh hiệu hầu gia, làm quan lục thất phẩm làm mấy việc vặt vãnh kia đây.
Nghĩ như vậy, Tống An Đường cảm thấy lúc trước mẫu thân nói chuyện với hắn, vẫn là rất có đạo lý, yêu thương khó sinh ra được với Tiết Thần trong nháy mắt liền biến mất gần như không còn, thu lại mặt mày, khẽ mở môi mỏng, nói:
"Chuyện này nhất định phải cùng nàng thương lượng." Hơi dừng một lát, lại không quá lâu, liền lại mở miệng nói:
"Ta muốn... Cưới bình thê vào cửa. Nàng... Có lẽ sẽ không không đồng ý đi."
Sau khi Tống An Đường nói xong lời này, cũng biết có lẽ Tiết Thần sẽ tức giận, cho nên trước tiên bày ra khuôn mặt vui cười rất tươi với nàng, tuấn nhã thuần khiết vô tội, giống như không biết câu nói kia có bao nhiêu đả kích với người ta.
Câu nói thẳng thắn làm cho Tiết Thần đã quen với sóng gió đều lâm vào sửng sốt, mãi đến khi vẻ mặt Tống An Đường tươi cười đẩy đẩy nàng, nàng mới phản ứng kịp, không nói gì, vì thế Tống An Đường lại mở miệng nói:
"Đây là chuyện tốt, mẫu thân cũng đã đáp ứng, nói đây là chuyện tốt, nàng đều đã bị bệnh hơn nửa năm, cũng không thấy khá, ta cưới bình thê vào cửa, may mắn còn xung hỉ cho nàng đấy."
"..."
Chuyện tốt.
Tiết Thần lẩm nhẩm trong miệng hai chữ châm chọc này.
Lại là một trận ho khan, lần này rõ ràng trong máu trong cơ thể đã không nhịn được, phun ra theo tiếng ho khan của nàng, máu đỏ sẫm nhuốm vào tấm khăn màu trắng, nhìn thật chói mắt, phàm là Tống An Đường đối với Tiết Thần có chút tình nghĩa, tâm đã sớm mềm nhũn, nhưng Tống An Đường người này để mặc cho mẫu thân của hắn, vô cùng ích kỷ, bất cứ việc gì cũng nghĩ đến chính mình đầu tiên, làm sao có thể đi quản chết sống của những người khác? Cho nên, dù là Tiết Thần phun một ngụm máu như vậy, cũng không thể làm cho Tống An Đường thu hồi lời nói vừa rồi, mặt cứ không mang biểu cảm gì nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nha hoàn lần nữa tiến lên hầu hạ nàng.
Tiết Thần thở hắt ra một hơi dài, cảm thấy khí tức trong thân thể càng ngày càng ít, thở nhiều ra một ngụm, liền thiếu một ngụm .
Chuẩn bị nửa ngày sau, Tiết Thần mới hỏi Tống An Đường:
"Là cô nương nhà ai?"
Tống An Đường nghe Tiết Thần chủ động hỏi thăm, trong lòng vui vẻ, không chút nào giấu diếm nói: "Là đích tiểu thư của Ngọc Vinh Hầu phủ, họ Lạc gọi Nhã Phân, người rất tốt, rất dễ ở chung. Đến khi nàng ta vào cửa, ta sẽ để nàng ta kêu nàng là tỷ tỷ, nhưng mà dù sao nàng ta cũng là bình thê gả vào, nàng cũng đừng quá soi mói, cũng không thể dùng thái độ đối đãi với thiếp thất để đối xử với nàng ta, biết không?"
"..." Tiết Thần lại tự giễu cười một tiếng, căn bản Úc thị đã tính toán tốt hết rồi, đích tiểu thư của Ngọc Vinh Hầu phủ... Cái nơi này là để cho bình thê nha, căn bản là lấy tục huyền (vợ kế)! Ngọc Vinh Hầu phủ lại có thể để cho đích tiểu thư gả làm bình thê? Chỉ là buồn cười, nàng còn chưa chết đâu, bọn họ đã tìm được người rồi. Đấy là nàng vốn không có tình cảm gì với Tống An Đường, nếu thật sự gặp nữ nhân có tình cảm với Tống An Đường, một câu nói như vậy của hắn, không đúng thì có thể trực tiếp hại chết nàng .
Chỉ là, có lẽ đây đúng là mục đích của Úc thị, chỉ đáng tiếc, bà ta đã đoán sai tâm của Tiết Thần đối với Tống An Đường.
Nhếch môi hỏi một câu: "Khi nào thì cưới, quyết định rồi sao?"
Tống An Đường tri vô bất ngôn (đã biết thì nói), khi nói chuyện đều mang theo ý cười, chứng minh chuyện này làm cho tâm tình của hắn ta trở nên rất tốt, trả lời: "Kỳ thật hai nhà chúng ta đều đã chuẩn bị gần hết rồi, canh thiếp cũng đổi, ngày thì định vào tháng ba năm sau."
Hai nhà đều đã chuẩn bị gần hết rồi, nhưng nàng là chủ mẫu lại không biết một cái gì. Tháng ba sang năm... Bây giờ đã là tháng chạp, thật đúng là cái cũng đã chuẩn bị xong.
Tiết Thần cảm giác khí lực của mình đang dần rút khỏi thân thể, ngay cả ngón tay đều không muốn nhúc nhích nửa phần, thì ra dầu hết đèn tắt chính là loại cảm giác này. Úc thị thật là làm điều thừa, kỳ thật căn bản không cần để cho Tống An Đường đến kích thích nàng, nàng đều đã không xong.
Ánh mắt nhìn lọng che màu vàng thêu hoa văn hoa mẫu đơn, Tiết Thần đột nhiên nghĩ tới, nếu như nàng chống đỡ không được đến tháng ba sang năm, bọn họ sẽ làm tang sự trước, hay vẫn là làm hỉ sự trước...
Chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, yết hầu như là bị nghẹn cái gì, ngực bị lấp kín, đến khí lực để ho khan cũng không có, không cảm thấy có bao nhiêu thống khổ, Tiết Thần cứ như vậy ngậm miệng, mở to mắt, yên tĩnh rời khỏi nơi trần thế làm cho nàng mệt mỏi này.
Tống An Đường còn đang chờ Tiết Thần đáp lời, thấy nàng nhìn chằm chằm lọng che rất lâu cũng không phản ứng, lúc này mới đứng lên đi nhìn nàng, thấy hai mắt nàng đã mất đi tiêu cự, Tống An Đường mới khiếp sợ đưa tay dò xét chóp mũi nàng, sau đó liền sợ tới mức ngã ngửa ra sau...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.