Chương 180: Chung vui
Hoa Nhật Phi
04/07/2020
Edited by Bà Còm in Wattpad
Lão thái quân đỡ Tiết Thần ngồi dậy, thuận khí cho nàng: "Ai nha, con cũng đừng tức giận! Nàng thời trẻ đã gả đến An Dương Hầu phủ, chúng ta đã không lui tới một thời gian lâu, ta vẫn luôn nhớ kỹ tình cảm khi còn khuê nữ, ngày lễ ngày tết cũng sẽ gởi vài thứ cho nàng, cũng thật không ngờ nàng sẽ biến thành bộ dáng hiện giờ. Con cứ yên tâm, con và Khánh ca nhi đều rất tốt, ta cũng không vội, không sợ các con sinh không ra hài tử."
Sau khi Tiết Thần dễ chịu rất nhiều mới nhìn Lão thái quân phân trần: "Tôn tức không phải giả bộ đâu, là buồn nôn thật đấy ạ. Tối hôm qua Thế tử có bắt mạch cho tôn tức, nói có khả năng là đúng rồi."
Lão thái quân nhất thời không nghe rõ, gật gật đầu nói: "Ta biết ta biết, chuyện này ta cũng không ép... Con nói cái gì?"
Lão thái quân đột nhiên phản ứng lại, khó có thể tin nhìn Tiết Thần, sửng sốt nửa ngày mới tiến đến trước người nhìn bụng nàng hỏi: "Thật sao? Đúng rồi?"
Tiết Thần gật đầu: "Vâng, Thế tử nói tám chín phần mười là đúng. Tôn tức cũng không ngờ sẽ nhanh như vậy. Vốn dĩ muốn chờ qua một thời gian đợi ổn định chút mới báo cho Lão thái quân. Chỉ là ngài cũng thấy rồi, ở trong tình thế này coi bộ cũng không cho phép tôn tức giấu giếm."
Lão thái quân lập tức ôm Tiết Thần, vui mừng kêu lên: "Ai da, ta phải nói cái gì cho đúng? Nha đầu này, đây là chuyện vui ngập trời, tại sao còn muốn giấu chứ? Ta cứ nói hai ngày nay ta đều có mộng đẹp, không ngờ mộng đẹp hóa ra lại thành sự thật. Mau mau, đi thỉnh Trương Ngự y đến phủ, nói là ta mời."
Tiết Thần vẫn có chút bất an, ngập ngừng nói với Lão thái quân: "Có nên chờ thêm mấy ngày nữa không ạ, chờ..."
Lão thái quân cắt ngang: "Không đợi không đợi! Nếu Thế tử đã chẩn ra rồi, vậy là không sai được, hắn đâu thể vô dụng đến nỗi chuyện này cũng chẩn lầm. Đi, thỉnh Trương Thái y, nếu ông ta đã vào cung khám bệnh, vậy kêu Lưu Thái y cũng được, mau đi mau đi."
Kim ma ma đã đi tới cửa còn bị Lão thái quân kêu giật lại dặn thêm, liên tục gật đầu nói với Lão thái quân: "Được được được, ngài cứ yên tâm! Lão nô sẽ thỉnh Thái y tốt nhất của Thái Y Viện cho ngài."
Nói xong liền mang theo mấy nha hoàn cùng đi vào cung.
Sau một lúc, ngay cả Trưởng Công chúa cũng được tin, vui mừng khôn xiết chạy đến Tùng Hạc viện, thấy Tiết Thần quả thực muốn nhào lại, may mắn bị Lão thái quân ngăn được: "Con cẩn thận chút, đừng làm nàng bị thương."
Trưởng Công chúa liên tục gật đầu: "Tốt tốt tốt, tức nhi thật là cao hứng. Lão thái quân ngài không phải không biết, tức nhi đã mong tin này bao nhiêu năm qua, từ khi Khánh ca nhi thành niên tức nhi đã bắt đầu mong chờ rồi."
Lão thái quân cũng mỉm cười, nhưng thật ra Tiết Thần có chút ngượng ngùng cúi đầu. Hóa ra Lão thái quân và Trưởng Công chúa đều rất ngóng trông hài tử này, chẳng qua hai vị chưa một lần biểu hiện vẻ sốt ruột trước mặt nàng, thật sự chưa từng cho nàng áp lực.
Một lát sau, Thái y vội vàng từ bên ngoài chạy vào, là một Lão thái y râu tóc trắng xoá. Lão thái quân tự mình ra đón làm lão Thái y "thụ sủng nhược kinh". Sau khi tiến vào, lão Thái y ổn định tâm thần rồi bắt đầu chẩn mạch cho Tiết Thần. Tiết Thần cũng nín thở, tim đập thình thịch, chỉ sợ không phải sẽ khiến cho mọi người đều thất vọng.
Bất quá thật may mắn, không bao lâu Lão thái y liền cho mọi người ăn viên định tâm hoàn, đứng dậy chúc mừng Lão thái quân: "Chúc mừng Trưởng Công chúa, chúc mừng Lão thái quân, Thiếu phu nhân xác thật hoài thai, ước chừng hơn một tháng, mạch thai rất vững vàng. Chỉ là mấy ngày nay có lẽ sẽ có chút thai nghén, nghĩ đến cũng không có gì đáng ngại."
Vừa nghe Lão thái y nói xong thì quả tim treo cao của Tiết Thần cuối cùng buông xuống.
Lão thái quân và Trưởng Công chúa liền đứng sang một bên, chắp tay trước ngực vui sướng đến mức muốn bay bổng.
Lão thái quân lập tức phái cho Tiết Thần bốn ma ma thông hiểu chuyện dưỡng thai để giúp đỡ Tiết Thần ứng phó thai nghén cùng bất cứ chuyện gì phát sinh trong quá trình mang thai. Trưởng Công chúa lại từ trong cung đem về mấy Ngự nương chuyên môn làm đồ ăn cho Tiết Thần. Vệ Quốc Công Lâu Chiến biết được tin này càng cao hứng cực kỳ, thật cứ như chính thê tử của ông hoài thai, không đến hai ngày thì tin tức đã truyền khắp triều dã, ai gặp ông và Lâu Khánh Vân đều đến chắp tay nói một tiếng chúc mừng.
Lâu Khánh Vân cũng bị sự nhiệt tình thình lình của quần chúng làm cho kinh hãi, về nhà cùng Tiết Thần hai người tố khổ với nhau: Tiết Thần kể cho Lâu Khánh Vân mấy ngày nay nàng phải ăn cái gì, uống thứ gì, ai tới thăm nàng, nói chuyện gì; Lâu Khánh Vân kể cho nàng nghe chỉ vì chuyện này mà trước sau đã phải từ chối hơn mười bữa tiệc, các đồng liêu đều sôi nổi mời Lâu Khánh Vân uống rượu.
*Edited by Bà Còm*
Cái thai trong bụng Tiết Thần không chỉ có Lão thái quân và Trưởng Công chúa coi trọng, từ trên xuống dưới Quốc Công phủ tất cả đều chú ý, ngay cả Tiết Thần cũng vô cùng cẩn thận không muốn làm cho thai này xảy ra vấn đề gì không tốt. Nghe theo Lão thái quân phân phó, ba tháng đầu nàng liền tận lực nằm ở trên giường; ngẫu nhiên có khách tới chỉ cũng chỉ hội kiến không quá nửa canh giờ; mỗi một canh giờ, Ngự nương đều sẽ đưa tới chút canh bổ và điểm tâm cho Tiết Thần bổ sung dinh dưỡng sau khi nôn hết đồ ăn trong bụng. Tuy rằng Tiết Thần bị nôn nghén nên rất khó chịu không muốn ăn uống gì, nhưng vì hài tử nàng mặc kệ khó chịu bao nhiêu cũng sẽ kiên trì ăn tất cả mọi thứ để bảo đảm dinh dưỡng cho hài tử.
Ngay cả những ma ma Lão thái quân phái tới đều nói, Tiết Thần là thai phụ phối hợp nhất mà họ gặp qua.
Tiêu thị và Tĩnh tỷ nhi cũng cùng nhau tới thăm Tiết Thần, mang đến mơ chua Ninh thị đích tay ướp cho nàng. Tiết Thần thích thú ăn vài miếng, nhưng bởi vì Tiết Thần đang dưỡng thai nên không thể phí sức, vì thế cũng không nói chuyện nhiều với Tiêu thị và Tĩnh tỷ nhi. Tiết Thần ước hẹn qua ba tháng nàng sẽ trở về Tiết gia thăm mọi người.
Tú tỷ nhi cũng tới một chút, nói rằng vốn muốn đi cùng với Ngọc tỷ nhi, chỉ là Ngọc tỷ nhi không may lại sinh bệnh, sợ lây bệnh cho Tiết Thần nên không tới. Tú tỷ nhi sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên dạo này cùng Nguyên Khanh thụ hưởng cuộc sống đường mật ngọt ngào. Hai tỷ muội cũng chỉ nói một vài lời, không bao lâu thì đã có ma ma tới nhắc nhở để cho Tiết Thần nghỉ ngơi.
Tình trạng "gà bay chó sủa" như vậy kéo dài ba tháng. Trương Thái y cứ mỗi tuần qua phủ bắt mạch, ba tháng sau mới tuyên bố thai nhi ổn định, đã tương đối vững vàng có thể xuống giường đi lại. Hơn nữa, Thái y còn cổ vũ Tiết Thần đi lại nhiều, nói ba tháng đầu là luyện thể trạng cho hài tử, ba tháng sau là luyện thể trạng cho mẫu thân, có thể đứng thì đừng ngồi, có thể đi thì đừng dừng lại, dù sao cũng không thể biếng nhác phải để thân mình hoạt động, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, nhưng khi hoạt động cũng nên chú ý đừng làm động tác quá mạnh, vân vân...
Tiết Thần khiến cho Phúc thẩm ghi nhớ, lúc thích hợp thì nhắc nhở nàng.
Bởi vì năm nay nàng hoài thai cho nên cuối năm vào cung thăm viếng, Lão thái quân sớm thay nàng xin phép để có thể ở nhà nghỉ ngơi, không cần vào cung. Mà tháng giêng nàng cũng không về Tiết gia chúc tết. Bởi vì tiếng pháo quá kinh động nên toàn bộ Quốc Công phủ đều cấm đốt pháo, không chỉ như thế, trước đêm ba mươi, Lâu Chiến và Lâu Khánh Vân liền cùng nhau bái phỏng hàng xóm đại nhân gia cách vách, xin bọn họ khi ăn tết cũng ít đốt pháo. Thái độ coi trọng của đôi phụ tử làm những người khác cũng không dám chậm trễ, dĩ nhiên là đồng thanh đáp ứng. Cho nên trong khu vực phụ cận của Vệ Quốc Công phủ, đêm ba mươi và mấy ngày đầu năm đều thật im ắng. Tiết Thần cũng ngủ một giấc ngon lành mới phát hiện chung quanh có điểm không đúng, lúc này hỏi Lâu Khánh Vân mới biết chân tướng, nhất thời trong lòng lại rất cảm động.
*Đăng tại Wattpad*
Qua tháng giêng, Tiết Thần có thể ra cửa đi lại. Nàng đã sớm hẹn với Tiêu thị là nàng sẽ về Tiết gia vấn an, sau khi Tiêu thị báo cho Tiết Vân Đào, Tiết Vân Đào bảo Tiết Thần hãy trở về vào ngày hưu mộc, nhờ vậy mới có thời gian cùng nữ nhi trò chuyện, thuận tiện nhìn xem ngoại tôn khiến Tiết Vân Đào cũng vô cùng chờ mong.
Tĩnh tỷ nhi nghe nói Tiết Thần trở về, dĩ nhiên cũng muốn hồi Tiết gia tụ họp với nàng. Dạo này Tĩnh tỷ nhi rất bận rộn quản lý tửu lầu Tiết Thần đưa cho nàng, từ lúc bắt đầu hoàn toàn không hiểu gì, đến bây giờ đã có thể một mình đảm đương một phía, làm tính tình nội liễm của nàng rộng mở hơn rất nhiều. Tiết Thần hỏi Đường Phi đối xử với nàng thế nào, biểu tình của Tĩnh tỷ nhi nửa vui nửa buồn. Tiết Thần gặn hỏi mới biết được: "Ai nha, muội cũng rất muốn một hài tử, nhưng dường như Đường Phi không quá nguyện ý. Chàng luôn nói "nam nhi chí tại tứ phương", tương lai có cơ hội liền phải ra chiến trường giết địch gì đó, nếu có hài tử thì tương lai sẽ là điều vướng bận."
Tiết Thần nhíu mày khó hiểu: "Nói gì mà lạ vậy, thê nhi đâu thể nào coi đó là chuyện vướng bận? Nếu hắn muốn ra chiến trường cũng không thể ngại cho muội một hài tử chứ..." Trong đầu nhớ tới vấn đề lúc trước của Lâu Khánh Vân, bèn thò người qua ghé tai Tĩnh tỷ nhi hỏi nàng vài câu, có lẽ Đường Phi chỉ giống Lâu Khánh Vân muốn hưởng thụ thế giới riêng của hai người lâu một chút cho nên mới nói không muốn, vân vân...
Tĩnh tỷ nhi mặt có chút hồng, còn có chút mất tự nhiên ngập ngừng: "Muội cảm thấy... không phải lý do giống tỷ tỷ nói. Chàng, chàng thường thường cũng rất ít chạm vào muội, nếu là nghĩ muốn hưởng thụ nhiều hơn... đâu thể nào sẽ có thái độ này!"
Thấy Tiết Thần vẫn có chút không hiểu, Tĩnh tỷ nhi lúc này mới ghé sát vào nàng thầm thì: "Lời này muội chỉ nói với tỷ tỷ, ngàn vạn lần đừng cho nương biết. Muội cảm thấy Đường Phi đối với chuyện này cũng không giống như đặc biệt cảm thấy hứng thú, hoặc là nói, có thể chàng không có gì hứng thú đối với muội. Muội có hỏi vì sao thì chàng cũng không nói, muội cảm thấy chàng có chuyện gì gạt muội."
Tiết Thần là lần đầu tiên nghe Tĩnh tỷ nhi thổ lộ chuyện này. Lúc trước nàng luôn bận rộn chuyện của mình nên đã xem nhẹ muội muội: "Không đến mức như vậy chứ, muôi và Đường Phi là thiếu niên phu thê, đúng là thời điểm đường mật ngọt ngào, làm sao có thể xa lạ được?"
Tĩnh tỷ nhi lắc đầu: "Muội cũng không biết, rất nhiều lần muội chủ động tìm chàng, nhưng chàng cũng không phải đặc biệt thích thú. Muội cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng khi mới vừa thành thân còn rất tốt mà."
Những việc này Tiết Thần cũng không có cách gì phán đoán hoặc phân tích ra được gì ngay trong lúc này. Tĩnh tỷ nhi là người tính tình mềm mại, rất bị động, tuy nói hiện tại đã đỡ hơn chút, nhưng khi đối diện với Đường Phi là phu quân, nàng vẫn giữ thói quen nghe lời và không bàn luận. Tính tình này nếu gặp loại nam nhân biết phân biệt đúng sai thì còn dễ nói chuyện, nhưng nếu gặp người tâm trí không kiên định thì không thể nói được gì.
Mặc kệ thế nào, Tiết Thần vẫn hy vọng Đường Phi là loại nam nhân trước chứ không phải loại sau.
Hai người lại chuyển qua nói chuyện Ngọc tỷ nhi, Tiết Thần hỏi Tĩnh tỷ nhi bệnh của Ngọc tỷ nhi đỡ hơn chưa, Tĩnh tỷ nhi lắc đầu nói: "Vẫn chưa đỡ chút nào. Cơn bệnh này của nàng cũng quá kỳ quái, đã hơn một tháng mà vẫn chưa khỏi. Khi muội đến thăm thì nàng nằm bệt ở trên giường, hỏi nàng bệnh thế nào nàng cũng không nói. Bất quá tính cách vẫn không thay đổi, đã bệnh mà vẫn vui tươi hớn hở, thật giống một đại tỷ ngốc."
Tiết Thần nghe xong mới gật đầu: "Để ngày mai Ngự y trong cung tới bắt mạch cho ta, ta sẽ phó thác ông ta đến chẩn trị cho Ngọc tỷ nhi. Ngự y trong cung thì vẫn tốt hơn đại phu khác."
Hai người lại nói thêm một ít vấn đề liên quan đến cửa hàng. Tĩnh tỷ nhi thật sự đã hiểu biết rất nhiều, trình bày chuyện kinh doanh đạo lý rõ ràng, làm Tiết Thần cảm thấy rất vui mừng.
Lão thái quân đỡ Tiết Thần ngồi dậy, thuận khí cho nàng: "Ai nha, con cũng đừng tức giận! Nàng thời trẻ đã gả đến An Dương Hầu phủ, chúng ta đã không lui tới một thời gian lâu, ta vẫn luôn nhớ kỹ tình cảm khi còn khuê nữ, ngày lễ ngày tết cũng sẽ gởi vài thứ cho nàng, cũng thật không ngờ nàng sẽ biến thành bộ dáng hiện giờ. Con cứ yên tâm, con và Khánh ca nhi đều rất tốt, ta cũng không vội, không sợ các con sinh không ra hài tử."
Sau khi Tiết Thần dễ chịu rất nhiều mới nhìn Lão thái quân phân trần: "Tôn tức không phải giả bộ đâu, là buồn nôn thật đấy ạ. Tối hôm qua Thế tử có bắt mạch cho tôn tức, nói có khả năng là đúng rồi."
Lão thái quân nhất thời không nghe rõ, gật gật đầu nói: "Ta biết ta biết, chuyện này ta cũng không ép... Con nói cái gì?"
Lão thái quân đột nhiên phản ứng lại, khó có thể tin nhìn Tiết Thần, sửng sốt nửa ngày mới tiến đến trước người nhìn bụng nàng hỏi: "Thật sao? Đúng rồi?"
Tiết Thần gật đầu: "Vâng, Thế tử nói tám chín phần mười là đúng. Tôn tức cũng không ngờ sẽ nhanh như vậy. Vốn dĩ muốn chờ qua một thời gian đợi ổn định chút mới báo cho Lão thái quân. Chỉ là ngài cũng thấy rồi, ở trong tình thế này coi bộ cũng không cho phép tôn tức giấu giếm."
Lão thái quân lập tức ôm Tiết Thần, vui mừng kêu lên: "Ai da, ta phải nói cái gì cho đúng? Nha đầu này, đây là chuyện vui ngập trời, tại sao còn muốn giấu chứ? Ta cứ nói hai ngày nay ta đều có mộng đẹp, không ngờ mộng đẹp hóa ra lại thành sự thật. Mau mau, đi thỉnh Trương Ngự y đến phủ, nói là ta mời."
Tiết Thần vẫn có chút bất an, ngập ngừng nói với Lão thái quân: "Có nên chờ thêm mấy ngày nữa không ạ, chờ..."
Lão thái quân cắt ngang: "Không đợi không đợi! Nếu Thế tử đã chẩn ra rồi, vậy là không sai được, hắn đâu thể vô dụng đến nỗi chuyện này cũng chẩn lầm. Đi, thỉnh Trương Thái y, nếu ông ta đã vào cung khám bệnh, vậy kêu Lưu Thái y cũng được, mau đi mau đi."
Kim ma ma đã đi tới cửa còn bị Lão thái quân kêu giật lại dặn thêm, liên tục gật đầu nói với Lão thái quân: "Được được được, ngài cứ yên tâm! Lão nô sẽ thỉnh Thái y tốt nhất của Thái Y Viện cho ngài."
Nói xong liền mang theo mấy nha hoàn cùng đi vào cung.
Sau một lúc, ngay cả Trưởng Công chúa cũng được tin, vui mừng khôn xiết chạy đến Tùng Hạc viện, thấy Tiết Thần quả thực muốn nhào lại, may mắn bị Lão thái quân ngăn được: "Con cẩn thận chút, đừng làm nàng bị thương."
Trưởng Công chúa liên tục gật đầu: "Tốt tốt tốt, tức nhi thật là cao hứng. Lão thái quân ngài không phải không biết, tức nhi đã mong tin này bao nhiêu năm qua, từ khi Khánh ca nhi thành niên tức nhi đã bắt đầu mong chờ rồi."
Lão thái quân cũng mỉm cười, nhưng thật ra Tiết Thần có chút ngượng ngùng cúi đầu. Hóa ra Lão thái quân và Trưởng Công chúa đều rất ngóng trông hài tử này, chẳng qua hai vị chưa một lần biểu hiện vẻ sốt ruột trước mặt nàng, thật sự chưa từng cho nàng áp lực.
Một lát sau, Thái y vội vàng từ bên ngoài chạy vào, là một Lão thái y râu tóc trắng xoá. Lão thái quân tự mình ra đón làm lão Thái y "thụ sủng nhược kinh". Sau khi tiến vào, lão Thái y ổn định tâm thần rồi bắt đầu chẩn mạch cho Tiết Thần. Tiết Thần cũng nín thở, tim đập thình thịch, chỉ sợ không phải sẽ khiến cho mọi người đều thất vọng.
Bất quá thật may mắn, không bao lâu Lão thái y liền cho mọi người ăn viên định tâm hoàn, đứng dậy chúc mừng Lão thái quân: "Chúc mừng Trưởng Công chúa, chúc mừng Lão thái quân, Thiếu phu nhân xác thật hoài thai, ước chừng hơn một tháng, mạch thai rất vững vàng. Chỉ là mấy ngày nay có lẽ sẽ có chút thai nghén, nghĩ đến cũng không có gì đáng ngại."
Vừa nghe Lão thái y nói xong thì quả tim treo cao của Tiết Thần cuối cùng buông xuống.
Lão thái quân và Trưởng Công chúa liền đứng sang một bên, chắp tay trước ngực vui sướng đến mức muốn bay bổng.
Lão thái quân lập tức phái cho Tiết Thần bốn ma ma thông hiểu chuyện dưỡng thai để giúp đỡ Tiết Thần ứng phó thai nghén cùng bất cứ chuyện gì phát sinh trong quá trình mang thai. Trưởng Công chúa lại từ trong cung đem về mấy Ngự nương chuyên môn làm đồ ăn cho Tiết Thần. Vệ Quốc Công Lâu Chiến biết được tin này càng cao hứng cực kỳ, thật cứ như chính thê tử của ông hoài thai, không đến hai ngày thì tin tức đã truyền khắp triều dã, ai gặp ông và Lâu Khánh Vân đều đến chắp tay nói một tiếng chúc mừng.
Lâu Khánh Vân cũng bị sự nhiệt tình thình lình của quần chúng làm cho kinh hãi, về nhà cùng Tiết Thần hai người tố khổ với nhau: Tiết Thần kể cho Lâu Khánh Vân mấy ngày nay nàng phải ăn cái gì, uống thứ gì, ai tới thăm nàng, nói chuyện gì; Lâu Khánh Vân kể cho nàng nghe chỉ vì chuyện này mà trước sau đã phải từ chối hơn mười bữa tiệc, các đồng liêu đều sôi nổi mời Lâu Khánh Vân uống rượu.
*Edited by Bà Còm*
Cái thai trong bụng Tiết Thần không chỉ có Lão thái quân và Trưởng Công chúa coi trọng, từ trên xuống dưới Quốc Công phủ tất cả đều chú ý, ngay cả Tiết Thần cũng vô cùng cẩn thận không muốn làm cho thai này xảy ra vấn đề gì không tốt. Nghe theo Lão thái quân phân phó, ba tháng đầu nàng liền tận lực nằm ở trên giường; ngẫu nhiên có khách tới chỉ cũng chỉ hội kiến không quá nửa canh giờ; mỗi một canh giờ, Ngự nương đều sẽ đưa tới chút canh bổ và điểm tâm cho Tiết Thần bổ sung dinh dưỡng sau khi nôn hết đồ ăn trong bụng. Tuy rằng Tiết Thần bị nôn nghén nên rất khó chịu không muốn ăn uống gì, nhưng vì hài tử nàng mặc kệ khó chịu bao nhiêu cũng sẽ kiên trì ăn tất cả mọi thứ để bảo đảm dinh dưỡng cho hài tử.
Ngay cả những ma ma Lão thái quân phái tới đều nói, Tiết Thần là thai phụ phối hợp nhất mà họ gặp qua.
Tiêu thị và Tĩnh tỷ nhi cũng cùng nhau tới thăm Tiết Thần, mang đến mơ chua Ninh thị đích tay ướp cho nàng. Tiết Thần thích thú ăn vài miếng, nhưng bởi vì Tiết Thần đang dưỡng thai nên không thể phí sức, vì thế cũng không nói chuyện nhiều với Tiêu thị và Tĩnh tỷ nhi. Tiết Thần ước hẹn qua ba tháng nàng sẽ trở về Tiết gia thăm mọi người.
Tú tỷ nhi cũng tới một chút, nói rằng vốn muốn đi cùng với Ngọc tỷ nhi, chỉ là Ngọc tỷ nhi không may lại sinh bệnh, sợ lây bệnh cho Tiết Thần nên không tới. Tú tỷ nhi sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên dạo này cùng Nguyên Khanh thụ hưởng cuộc sống đường mật ngọt ngào. Hai tỷ muội cũng chỉ nói một vài lời, không bao lâu thì đã có ma ma tới nhắc nhở để cho Tiết Thần nghỉ ngơi.
Tình trạng "gà bay chó sủa" như vậy kéo dài ba tháng. Trương Thái y cứ mỗi tuần qua phủ bắt mạch, ba tháng sau mới tuyên bố thai nhi ổn định, đã tương đối vững vàng có thể xuống giường đi lại. Hơn nữa, Thái y còn cổ vũ Tiết Thần đi lại nhiều, nói ba tháng đầu là luyện thể trạng cho hài tử, ba tháng sau là luyện thể trạng cho mẫu thân, có thể đứng thì đừng ngồi, có thể đi thì đừng dừng lại, dù sao cũng không thể biếng nhác phải để thân mình hoạt động, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, nhưng khi hoạt động cũng nên chú ý đừng làm động tác quá mạnh, vân vân...
Tiết Thần khiến cho Phúc thẩm ghi nhớ, lúc thích hợp thì nhắc nhở nàng.
Bởi vì năm nay nàng hoài thai cho nên cuối năm vào cung thăm viếng, Lão thái quân sớm thay nàng xin phép để có thể ở nhà nghỉ ngơi, không cần vào cung. Mà tháng giêng nàng cũng không về Tiết gia chúc tết. Bởi vì tiếng pháo quá kinh động nên toàn bộ Quốc Công phủ đều cấm đốt pháo, không chỉ như thế, trước đêm ba mươi, Lâu Chiến và Lâu Khánh Vân liền cùng nhau bái phỏng hàng xóm đại nhân gia cách vách, xin bọn họ khi ăn tết cũng ít đốt pháo. Thái độ coi trọng của đôi phụ tử làm những người khác cũng không dám chậm trễ, dĩ nhiên là đồng thanh đáp ứng. Cho nên trong khu vực phụ cận của Vệ Quốc Công phủ, đêm ba mươi và mấy ngày đầu năm đều thật im ắng. Tiết Thần cũng ngủ một giấc ngon lành mới phát hiện chung quanh có điểm không đúng, lúc này hỏi Lâu Khánh Vân mới biết chân tướng, nhất thời trong lòng lại rất cảm động.
*Đăng tại Wattpad*
Qua tháng giêng, Tiết Thần có thể ra cửa đi lại. Nàng đã sớm hẹn với Tiêu thị là nàng sẽ về Tiết gia vấn an, sau khi Tiêu thị báo cho Tiết Vân Đào, Tiết Vân Đào bảo Tiết Thần hãy trở về vào ngày hưu mộc, nhờ vậy mới có thời gian cùng nữ nhi trò chuyện, thuận tiện nhìn xem ngoại tôn khiến Tiết Vân Đào cũng vô cùng chờ mong.
Tĩnh tỷ nhi nghe nói Tiết Thần trở về, dĩ nhiên cũng muốn hồi Tiết gia tụ họp với nàng. Dạo này Tĩnh tỷ nhi rất bận rộn quản lý tửu lầu Tiết Thần đưa cho nàng, từ lúc bắt đầu hoàn toàn không hiểu gì, đến bây giờ đã có thể một mình đảm đương một phía, làm tính tình nội liễm của nàng rộng mở hơn rất nhiều. Tiết Thần hỏi Đường Phi đối xử với nàng thế nào, biểu tình của Tĩnh tỷ nhi nửa vui nửa buồn. Tiết Thần gặn hỏi mới biết được: "Ai nha, muội cũng rất muốn một hài tử, nhưng dường như Đường Phi không quá nguyện ý. Chàng luôn nói "nam nhi chí tại tứ phương", tương lai có cơ hội liền phải ra chiến trường giết địch gì đó, nếu có hài tử thì tương lai sẽ là điều vướng bận."
Tiết Thần nhíu mày khó hiểu: "Nói gì mà lạ vậy, thê nhi đâu thể nào coi đó là chuyện vướng bận? Nếu hắn muốn ra chiến trường cũng không thể ngại cho muội một hài tử chứ..." Trong đầu nhớ tới vấn đề lúc trước của Lâu Khánh Vân, bèn thò người qua ghé tai Tĩnh tỷ nhi hỏi nàng vài câu, có lẽ Đường Phi chỉ giống Lâu Khánh Vân muốn hưởng thụ thế giới riêng của hai người lâu một chút cho nên mới nói không muốn, vân vân...
Tĩnh tỷ nhi mặt có chút hồng, còn có chút mất tự nhiên ngập ngừng: "Muội cảm thấy... không phải lý do giống tỷ tỷ nói. Chàng, chàng thường thường cũng rất ít chạm vào muội, nếu là nghĩ muốn hưởng thụ nhiều hơn... đâu thể nào sẽ có thái độ này!"
Thấy Tiết Thần vẫn có chút không hiểu, Tĩnh tỷ nhi lúc này mới ghé sát vào nàng thầm thì: "Lời này muội chỉ nói với tỷ tỷ, ngàn vạn lần đừng cho nương biết. Muội cảm thấy Đường Phi đối với chuyện này cũng không giống như đặc biệt cảm thấy hứng thú, hoặc là nói, có thể chàng không có gì hứng thú đối với muội. Muội có hỏi vì sao thì chàng cũng không nói, muội cảm thấy chàng có chuyện gì gạt muội."
Tiết Thần là lần đầu tiên nghe Tĩnh tỷ nhi thổ lộ chuyện này. Lúc trước nàng luôn bận rộn chuyện của mình nên đã xem nhẹ muội muội: "Không đến mức như vậy chứ, muôi và Đường Phi là thiếu niên phu thê, đúng là thời điểm đường mật ngọt ngào, làm sao có thể xa lạ được?"
Tĩnh tỷ nhi lắc đầu: "Muội cũng không biết, rất nhiều lần muội chủ động tìm chàng, nhưng chàng cũng không phải đặc biệt thích thú. Muội cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng khi mới vừa thành thân còn rất tốt mà."
Những việc này Tiết Thần cũng không có cách gì phán đoán hoặc phân tích ra được gì ngay trong lúc này. Tĩnh tỷ nhi là người tính tình mềm mại, rất bị động, tuy nói hiện tại đã đỡ hơn chút, nhưng khi đối diện với Đường Phi là phu quân, nàng vẫn giữ thói quen nghe lời và không bàn luận. Tính tình này nếu gặp loại nam nhân biết phân biệt đúng sai thì còn dễ nói chuyện, nhưng nếu gặp người tâm trí không kiên định thì không thể nói được gì.
Mặc kệ thế nào, Tiết Thần vẫn hy vọng Đường Phi là loại nam nhân trước chứ không phải loại sau.
Hai người lại chuyển qua nói chuyện Ngọc tỷ nhi, Tiết Thần hỏi Tĩnh tỷ nhi bệnh của Ngọc tỷ nhi đỡ hơn chưa, Tĩnh tỷ nhi lắc đầu nói: "Vẫn chưa đỡ chút nào. Cơn bệnh này của nàng cũng quá kỳ quái, đã hơn một tháng mà vẫn chưa khỏi. Khi muội đến thăm thì nàng nằm bệt ở trên giường, hỏi nàng bệnh thế nào nàng cũng không nói. Bất quá tính cách vẫn không thay đổi, đã bệnh mà vẫn vui tươi hớn hở, thật giống một đại tỷ ngốc."
Tiết Thần nghe xong mới gật đầu: "Để ngày mai Ngự y trong cung tới bắt mạch cho ta, ta sẽ phó thác ông ta đến chẩn trị cho Ngọc tỷ nhi. Ngự y trong cung thì vẫn tốt hơn đại phu khác."
Hai người lại nói thêm một ít vấn đề liên quan đến cửa hàng. Tĩnh tỷ nhi thật sự đã hiểu biết rất nhiều, trình bày chuyện kinh doanh đạo lý rõ ràng, làm Tiết Thần cảm thấy rất vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.