Chương 37
Hoa Nhật Phi
20/05/2020
Editor: ÓcCá
Ngày mười bốn tháng sáu, Tiết Thần thức dậy từ sớm, quản gia để tế phẩm đã chuẩn bị xong vào trong từng hộp cơm, hộp cơm màu đen khắc hoa văn, trên nắp dùng tương gạo dính một tờ giấy trắng, dùng dây thừng màu xanh trắng đan xen để cột, như vậy người ta vừa nhìn liền biết đây là dùng riêng cho tang sự.
Tiết Thần mang theo Khâm Phượng và Chẩm Uyên ngồi vào xe ngựa, quản gia trong phủ cũng đi chung, trước sau có tám tên hộ vệ trong phủ đi theo. Tiết Thần vốn muốn Tiết Uyển và Tiết Lôi đi cùng, nhưng đêm qua Tiết Uyển đột nhiên cảm lạnh, còn Tiết Lôi thì bị tiên sinh lưu lại Đông phủ để học thêm, Tiết Thần không muốn miễn cưỡng bọn họ, dứt khoát cho phép bọn họ không cần đi nữa, một mình nàng đi chùa Bạch Mã.
Đội xe Tiết gia xuất phát từ ngõ hẻm Yến Tử, bởi vì là sáng sớm, ngoại trừ vài cửa hàng mở tiệm sớm, trên đường phố vẫn rất yên tĩnh, bởi vậy lúc đội xe Tiết gia đi vào đường lớn thì vô cùng thông thoáng.
Chùa Bạch Mã ở phía đông ngoại thành kinh thành, mặc dù không phải ra khỏi thành, nhưng chặng đường vẫn coi như rất xa, đội xe xuất phát từ giờ Mão ba khắc, thẳng đến giờ Thìn một khắc mới đến chùa Bạch Mã, chùa Bạch Mã có thiền phòng chuyên môn tiếp đãi thí chủ từ xa tới.
Mấy ngày trước Tiết Thần đã phái người đến nói qua việc này với chủ trì trong chùa, sau đó ước định thời gian, sáng nay khi Tiết Thần tới, trong chùa đã chuẩn bị sẵn một thiền phòng chuyên dùng làm pháp sự cho Lô Thị. Buổi trưa, Tiết Thần ở lại chùa Bạch Mã dùng cơm chay, sau khi Khâm Phượng và Chẩm Uyên quét dọn sạch sẽ hậu viện thiền phòng, đang muốn mời Tiết Thần vào ngủ trưa, Nghiêm Lạc Đông đột nhiên đến cầu kiến.
Sau khi tới liền nói mấy câu ở bên tai Tiết Thần, Tiết Thần lập tức gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó Nghiêm Lạc Đông rời đi một cách xuất quỷ nhập thần giống như lúc đến.
Chẩm Uyên bưng ly trà trong tay, lại chưa kịp đưa đến tay Nghiêm Lạc Đông, không nhịn được đi thẳng tới bên Tiết Thần đang chuẩn bị lên giường nói:
"Tiểu thư, Nghiêm hộ vệ có lai lịch gì vậy? Luôn cảm thấy hắn tới vô ảnh đi vô tung, rất đáng sợ."
Khâm Phượng cởi giày cho Tiết Thần, hầu hạ Tiết Thần lên giường, sau đó mới nói:
"Thân thủ Nghiêm hộ vệ tốt như vậy, trước kia ngươi chưa từng thấy sao? Có gì mà ngạc nhiên."
Chẩm Uyên chu môi hừ với Khâm Phượng, thấy khóe miệng Tiết Thần mang cười, cho rằng Tiết Thần cũng đang cười nàng, hờn dỗi giậm chân, sau đó bưng ly trà đi ra ngoài, Khâm Phượng và Tiết Thần nhìn nhau cười, Tiết Thần tựa đầu lên gối dựa mà mình mang từ nhà theo, thoáng chợp mắt một lát.
Một tràng pháp sự diễn ra, dùng trọn vẹn bốn canh giờ, Tiết Thần theo suốt từ sáng sớm giờ Thìn ba khắc đến buổi chiều giờ Thân ba khắc, sau khi pháp sự kết thúc, nàng lại đi đến chỗ người coi miếu quyên góp một trăm lượng tiền dầu vừng, ghi vào công đức của Lô Thị.
Sau đó để quản gia triệu tập mọi người về phủ.
******
Một chỗ sườn dốc cách chân núi chùa Bạch Mã, có hai người nằm sấp không ngừng nhìn ngó, Từ Thiên Kiêu nói với người bên cạnh:
"Chờ một lát sẽ ra tay từ chỗ này, trong vòng một dặm xung quanh đều không có người, nhất định phải bắt tiểu cô nương trong xe ngựa ra cho ta, sau khi chuyện này thành công, sẽ không thiếu lợi ích của các ngươi."
Người mà Từ Thiên Kiêu nói chuyện chính là một hán tử râu quai nón, bên cạnh hắn còn có một nữ nhân mặc áo ngắn đang đứng, rồi nghe hắn nói với Từ Thiên Kiêu:
"Ngươi xác định chỉ là thương hộ, đến không phải bọn thổ phỉ lợi hại gì chứ, cướp một tiểu cô nương gia đình thương nhân liền có thể có tiền?"
Từ Thiên Kiêu vỗ ngực nói: "Tôn đương gia yên tâm, tới chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, thổ phỉ hay không thổ phỉ gì chứ, ngày thường cô nương kia không ra cổng trước không bước cổng trong, ngay cả cửa viện cũng không thể ra, thì lợi hại làm thế nào được?"
Vẫn là nữ nhân bên cạnh hán tử cẩn thận hơn, hỏi:
"Rốt cuộc lai lịch là gì? Tốt nhất ngươi nên nói rõ ràng với bọn ta, ở kinh thành có mấy gia đình thương hộ có tiền đâu, nói ra để trong lòng bọn ta biết chắc cũng tốt. Đừng để đến cuối cùng, ngươi thì được năm trăm lượng bạc, còn liên lụy đến tính mạng huynh đệ bọn ta."
Từ Thiên Kiêu lập tức ưỡn ngực cười nói: "Tẩu tử yên tâm. Cô nương kia...là cô nương của Lô gia Đại Hưng, các ngươi chắc cũng đã nghe tới Lô gia đi. Thủ phủ Đại Hưng, một ít vàng bạc lọt giữa kẽ tay cũng đủ cho một nhà nghèo khổ ăn được cả đời."
Nữ tử kia tựa hồ đang suy nghĩ, miệng lẩm bẩm: "Lô gia... Đại Hưng?"
Nam tử khôi ngô bên cạnh không yên lòng, hỏi: "Thế nào? Có gia đình này hay không?"
Nữ tử gật đầu: "Có thì có, chỉ là... Lô gia Đại Hưng sao lại chạy đến kinh thành? Cô nương mà ngươi muốn là người nào ở Lô gia?"
Tròng mắt Từ Thiên Kiêu xoay chuyển, quả quyết nói: "Là cháu gái Lô gia. Trước kia cô cô của nàng gả tới kinh thành, cô nương này chỉ đến thăm viếng, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở nha."
Hắn biết, nếu như nói ra Tiết gia, những thổ phỉ này nhất định sẽ e ngại là nhà quan rồi không dám ra tay, nhưng nếu chỉ nói là nữ nhi thương gia, thì dễ xử lý hơn nhiều, chỉ cần bọn họ cản người lại, chờ đến trong tay hắn, muốn làm gì còn không phải do hắn định đoạt sao.
Đang nói chuyện, thì còi báo vang lên, cho biết đội xe được theo dõi đã đi vào đường này, lập tức sẽ đến chổ dự tính ra tay, một đám người vội vàng im lặng, cả người núp xuống, trốn sau sườn dốc.
Phía sau sườn dốc, có một ngọn núi nhỏ, rừng cây trên núi rậm rạp xanh tươi, che lại ánh nắng và tầm mắt.
Một người mặc áo màu đỏ tía thêu hoa văn đen, trong tay cầm kính viễn vọng bằng đồng, đứng trên trạm gác cao thăm dò về phía trước, trên người không thấy bất kỳ đồ trang sức gì khác, trong sự đơn giản cổ xưa lộ ra sự thận trọng chững chạc, đúng là Lâu Khánh Vân.
Chỉ thấy hắn đứng thẳng tắp, chung quanh đều là hộ vệ mặc áo giáp nặng nề, rải rác trong rừng cây, hôm nay bọn họ ra làm nhiệm vụ, truy nã một kẻ trọng phạm giết người không chớp mắt, ngoại trừ người của Đại Lý Tự, còn có Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn Phủ Ti cùng nhau xuất hành, mắt thấy nhiệm vụ sắp bắt đầu, thì bên dưới lại có đạo phỉ qua lại.
Phạm Văn Siêu đứng bên cạnh sợ hãi kêu lên: "Ta thấy những tên thổ phỉ kia đang muốn cướp của người qua đường, chúng ta nên cứu giúp hay là mặc kệ?"
Lâu Khánh Vân lại cầm lấy kính viễn vọng nhìn xem, đội xe từ xa đi tới, từ từ đến gần, xe ngựa phủ nền lam lụa trắng chứng minh nhà này có người qua đời, hoặc là nói người ngồi trong xe đang có tang trong người, phía trên vách xe, một chữ Tiết thật lớn hiện ra trước kính viễn vọng trong tay Lâu Khánh Vân, đầu chân mày hắn cau lại.
Hiện giờ ở Tiết gia, người đang có tang, xe ngựa ra vào đều là nền lam lụa trắng, hình như chỉ có một người mà thôi.
Ngẩng đầu nhìn về hướng chùa Bạch Mã, hiểu ra nha đầu kia ắt hẳn là đi thắp hương, lại không nghĩ rằng trên đường sẽ có giặc cướp phục kích.
"Thế nào? Bên dưới tựa hồ sắp ra tay, chúng ta..."
Mặc dù Phạm Văn Siêu không biết trong xe ngựa là người xui xẻo nào, nhưng bọn họ là quan phủ, gặp phải loại chuyện như thế, sao có thể nhân nhượng, nhưng bọn họ vì tên tội phạm quan trọng này, cả Đại Lý Tự và Bắc Trấn Phủ Ti đã an bài ước chừng ba ngày ba đêm, chỉ còn chờ một bước này thôi, nếu vì chuyện phía dưới mà thất bại trong gang tấc, nói thật sẽ vô cùng đáng tiếc.
Lâu Khánh Vân luôn dùng kính viễn vọng chú ý phía dưới, hồi lâu sau mới trả lời Phạm Văn Siêu:
"Chờ một chút đi, chúng ta ở đây không thể hành động, Vương Sinh rất giảo hoạt, không dễ dàng gì mới khiến hắn hẹn người gặp mặt nơi này, đợi đến khi hành động sẽ bắt được hắn ngay, chỉ trễ một chút cũng không sao."
Nói xong lời này, Lâu Khánh Vân liền cất lại kính viễn vọng, xoay người đi đến chỗ trung tâm bố trí.
Phạm Văn Siêu theo sát phía sau, nhỏ giọng nói: "Nhưng chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ."
Bỗng nhiên Lâu Khánh Vân ngừng chân, kém chút Phạm Văn Siêu đã đụng vào lưng của hắn, thấy sắc mặt Lâu Khánh Vân không tốt lắm, Phạm Văn Siêu hết sức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói gì thêm nữa.
Cũng không phải lòng dạ Lâu Khánh Vân sắt đá thấy chết không cứu, mà là trước đó qua kính viễn vọng hắn nhìn thấy một vài thứ, nhớ tới xưa nay tiểu nha đầu kia vô cùng tinh quái, bên người lại có cao thủ như Nghiêm Lạc Đông hộ tống, cho dù nàng thật sự ở trong xe, trong thời gian ngắn cũng sẽ không xảy ra chuyện, huống chi, hắn có thể khẳng định, nha đầu kia vốn là...
Không biết nàng lại đang bày trò gì.
Khóe miệng không khỏi hơi cong lên, vắt kính viễn vọng vào sau lưng, tìm một chỗ bí mật, chờ trọng phạm đến, bắt rùa trong hũ.
******
Khi đội xe Tiết Thần tới gần sườn dốc kia, chờ toàn bộ người của đội xe đều tiến vào vòng vây của bọn hắn, đại đương gia dẫn đầu từ phía sau sườn dốc ra lệnh, tất cả toàn bộ thổ phỉ ẩn núp sau sườn dốc đều xông ra ngoài, tất cả vây quanh đội xe Tiết gia.
Người hầu Tiết gia bị dọa cho sợ hãi, muốn chạy nhưng không có đường trốn, đành phải ôm đầu ngồi xổm xuống.
Bọn thổ phỉ không ngờ rằng những người này ngay cả một chút phản kháng cũng không có, cứ như vậy ôm đầu xin hàng, sĩ khí đại chấn, cười vang rồi kéo màn xe ngựa đầu tiên ra nói:
"Để lão tử nhìn xem, đây là tiểu cô nương nhà ai, dáng dấp xinh đẹp hay không nào."
Thổ phỉ chung quanh lại cười vang một trận, màn được xốc lên, nhưng lộ ra ngoài nào có tiểu cô nương gì, mà là một ông lão sáu mươi đang run lẩy bẩy.
Đại đương gia dẫn đầu bỗng nhiên biến sắc, biết rằng không ổn, còn chưa kịp ra lệnh, thì thấy hai đội khoảng hai mươi người hộ vệ lao ra từ hai đầu con đường, trong tay mỗi người đều trang bị đao, hung thần ác sát xông về phía bọn họ.
"Móa nó, bị lừa rồi! Tất cả rút hết cho ta!"
Đáng tiếc quá muộn, do Nghiêm Lạc Đông dẫn đầu, đội hộ vệ Tiết gia đã vây chặt bọn họ đến không lọt một giọt nước từ sớm, muốn chạy? Thật xin lỗi, đã chậm!
Giữa đường bắt đầu chiến đấu hỗn loạn, Từ Thiên Kiêu luôn trốn phía sau sườn dốc, thấy tình thế không ổn, vội vàng bỏ chạy, bò, lăn từ trên sườn dốc xuống dưới, mặt mày xám xịt muốn chạy trốn, thế nhưng còn chưa trốn được hai bước, đã bị người đuổi theo, hắn không dám ngẩng đầu nhìn là ai, chỉ muốn trong lúc ở giữa trái phải toán loạn mà trốn đi, thế nhưng người cản trở hắn là người luyện võ, làm sao cho hắn cơ hội để chạy trốn được.
Từ Thiên Kiêu càng trở nên hung bạo, rút môt cây chủy thủ ra từ trong giày, bất chấp tất cả, hung ác đâm về phía người ngăn cản hắn, ai ngờ, chưa tiếp xúc được đến đối phương, cổ tay đã bị người khống chế, giãy dụa một cái, hắn cảm giác tay mình không còn là của chính mình nữa, kêu lên ôi ôi.
Nghiêm Lạc Đông đá vào mông hắn, khiến mặt hắn trực tiếp đập xuống, té ngã như chó ăn phân...
Tiếp đó Từ Thiên Kiêu vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, thì bị một cái tay xách lấy cổ áo, giao hắn cho hộ vệ, trói chéo tay ném lên xe ngựa.
Ngày mười bốn tháng sáu, Tiết Thần thức dậy từ sớm, quản gia để tế phẩm đã chuẩn bị xong vào trong từng hộp cơm, hộp cơm màu đen khắc hoa văn, trên nắp dùng tương gạo dính một tờ giấy trắng, dùng dây thừng màu xanh trắng đan xen để cột, như vậy người ta vừa nhìn liền biết đây là dùng riêng cho tang sự.
Tiết Thần mang theo Khâm Phượng và Chẩm Uyên ngồi vào xe ngựa, quản gia trong phủ cũng đi chung, trước sau có tám tên hộ vệ trong phủ đi theo. Tiết Thần vốn muốn Tiết Uyển và Tiết Lôi đi cùng, nhưng đêm qua Tiết Uyển đột nhiên cảm lạnh, còn Tiết Lôi thì bị tiên sinh lưu lại Đông phủ để học thêm, Tiết Thần không muốn miễn cưỡng bọn họ, dứt khoát cho phép bọn họ không cần đi nữa, một mình nàng đi chùa Bạch Mã.
Đội xe Tiết gia xuất phát từ ngõ hẻm Yến Tử, bởi vì là sáng sớm, ngoại trừ vài cửa hàng mở tiệm sớm, trên đường phố vẫn rất yên tĩnh, bởi vậy lúc đội xe Tiết gia đi vào đường lớn thì vô cùng thông thoáng.
Chùa Bạch Mã ở phía đông ngoại thành kinh thành, mặc dù không phải ra khỏi thành, nhưng chặng đường vẫn coi như rất xa, đội xe xuất phát từ giờ Mão ba khắc, thẳng đến giờ Thìn một khắc mới đến chùa Bạch Mã, chùa Bạch Mã có thiền phòng chuyên môn tiếp đãi thí chủ từ xa tới.
Mấy ngày trước Tiết Thần đã phái người đến nói qua việc này với chủ trì trong chùa, sau đó ước định thời gian, sáng nay khi Tiết Thần tới, trong chùa đã chuẩn bị sẵn một thiền phòng chuyên dùng làm pháp sự cho Lô Thị. Buổi trưa, Tiết Thần ở lại chùa Bạch Mã dùng cơm chay, sau khi Khâm Phượng và Chẩm Uyên quét dọn sạch sẽ hậu viện thiền phòng, đang muốn mời Tiết Thần vào ngủ trưa, Nghiêm Lạc Đông đột nhiên đến cầu kiến.
Sau khi tới liền nói mấy câu ở bên tai Tiết Thần, Tiết Thần lập tức gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó Nghiêm Lạc Đông rời đi một cách xuất quỷ nhập thần giống như lúc đến.
Chẩm Uyên bưng ly trà trong tay, lại chưa kịp đưa đến tay Nghiêm Lạc Đông, không nhịn được đi thẳng tới bên Tiết Thần đang chuẩn bị lên giường nói:
"Tiểu thư, Nghiêm hộ vệ có lai lịch gì vậy? Luôn cảm thấy hắn tới vô ảnh đi vô tung, rất đáng sợ."
Khâm Phượng cởi giày cho Tiết Thần, hầu hạ Tiết Thần lên giường, sau đó mới nói:
"Thân thủ Nghiêm hộ vệ tốt như vậy, trước kia ngươi chưa từng thấy sao? Có gì mà ngạc nhiên."
Chẩm Uyên chu môi hừ với Khâm Phượng, thấy khóe miệng Tiết Thần mang cười, cho rằng Tiết Thần cũng đang cười nàng, hờn dỗi giậm chân, sau đó bưng ly trà đi ra ngoài, Khâm Phượng và Tiết Thần nhìn nhau cười, Tiết Thần tựa đầu lên gối dựa mà mình mang từ nhà theo, thoáng chợp mắt một lát.
Một tràng pháp sự diễn ra, dùng trọn vẹn bốn canh giờ, Tiết Thần theo suốt từ sáng sớm giờ Thìn ba khắc đến buổi chiều giờ Thân ba khắc, sau khi pháp sự kết thúc, nàng lại đi đến chỗ người coi miếu quyên góp một trăm lượng tiền dầu vừng, ghi vào công đức của Lô Thị.
Sau đó để quản gia triệu tập mọi người về phủ.
******
Một chỗ sườn dốc cách chân núi chùa Bạch Mã, có hai người nằm sấp không ngừng nhìn ngó, Từ Thiên Kiêu nói với người bên cạnh:
"Chờ một lát sẽ ra tay từ chỗ này, trong vòng một dặm xung quanh đều không có người, nhất định phải bắt tiểu cô nương trong xe ngựa ra cho ta, sau khi chuyện này thành công, sẽ không thiếu lợi ích của các ngươi."
Người mà Từ Thiên Kiêu nói chuyện chính là một hán tử râu quai nón, bên cạnh hắn còn có một nữ nhân mặc áo ngắn đang đứng, rồi nghe hắn nói với Từ Thiên Kiêu:
"Ngươi xác định chỉ là thương hộ, đến không phải bọn thổ phỉ lợi hại gì chứ, cướp một tiểu cô nương gia đình thương nhân liền có thể có tiền?"
Từ Thiên Kiêu vỗ ngực nói: "Tôn đương gia yên tâm, tới chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, thổ phỉ hay không thổ phỉ gì chứ, ngày thường cô nương kia không ra cổng trước không bước cổng trong, ngay cả cửa viện cũng không thể ra, thì lợi hại làm thế nào được?"
Vẫn là nữ nhân bên cạnh hán tử cẩn thận hơn, hỏi:
"Rốt cuộc lai lịch là gì? Tốt nhất ngươi nên nói rõ ràng với bọn ta, ở kinh thành có mấy gia đình thương hộ có tiền đâu, nói ra để trong lòng bọn ta biết chắc cũng tốt. Đừng để đến cuối cùng, ngươi thì được năm trăm lượng bạc, còn liên lụy đến tính mạng huynh đệ bọn ta."
Từ Thiên Kiêu lập tức ưỡn ngực cười nói: "Tẩu tử yên tâm. Cô nương kia...là cô nương của Lô gia Đại Hưng, các ngươi chắc cũng đã nghe tới Lô gia đi. Thủ phủ Đại Hưng, một ít vàng bạc lọt giữa kẽ tay cũng đủ cho một nhà nghèo khổ ăn được cả đời."
Nữ tử kia tựa hồ đang suy nghĩ, miệng lẩm bẩm: "Lô gia... Đại Hưng?"
Nam tử khôi ngô bên cạnh không yên lòng, hỏi: "Thế nào? Có gia đình này hay không?"
Nữ tử gật đầu: "Có thì có, chỉ là... Lô gia Đại Hưng sao lại chạy đến kinh thành? Cô nương mà ngươi muốn là người nào ở Lô gia?"
Tròng mắt Từ Thiên Kiêu xoay chuyển, quả quyết nói: "Là cháu gái Lô gia. Trước kia cô cô của nàng gả tới kinh thành, cô nương này chỉ đến thăm viếng, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở nha."
Hắn biết, nếu như nói ra Tiết gia, những thổ phỉ này nhất định sẽ e ngại là nhà quan rồi không dám ra tay, nhưng nếu chỉ nói là nữ nhi thương gia, thì dễ xử lý hơn nhiều, chỉ cần bọn họ cản người lại, chờ đến trong tay hắn, muốn làm gì còn không phải do hắn định đoạt sao.
Đang nói chuyện, thì còi báo vang lên, cho biết đội xe được theo dõi đã đi vào đường này, lập tức sẽ đến chổ dự tính ra tay, một đám người vội vàng im lặng, cả người núp xuống, trốn sau sườn dốc.
Phía sau sườn dốc, có một ngọn núi nhỏ, rừng cây trên núi rậm rạp xanh tươi, che lại ánh nắng và tầm mắt.
Một người mặc áo màu đỏ tía thêu hoa văn đen, trong tay cầm kính viễn vọng bằng đồng, đứng trên trạm gác cao thăm dò về phía trước, trên người không thấy bất kỳ đồ trang sức gì khác, trong sự đơn giản cổ xưa lộ ra sự thận trọng chững chạc, đúng là Lâu Khánh Vân.
Chỉ thấy hắn đứng thẳng tắp, chung quanh đều là hộ vệ mặc áo giáp nặng nề, rải rác trong rừng cây, hôm nay bọn họ ra làm nhiệm vụ, truy nã một kẻ trọng phạm giết người không chớp mắt, ngoại trừ người của Đại Lý Tự, còn có Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn Phủ Ti cùng nhau xuất hành, mắt thấy nhiệm vụ sắp bắt đầu, thì bên dưới lại có đạo phỉ qua lại.
Phạm Văn Siêu đứng bên cạnh sợ hãi kêu lên: "Ta thấy những tên thổ phỉ kia đang muốn cướp của người qua đường, chúng ta nên cứu giúp hay là mặc kệ?"
Lâu Khánh Vân lại cầm lấy kính viễn vọng nhìn xem, đội xe từ xa đi tới, từ từ đến gần, xe ngựa phủ nền lam lụa trắng chứng minh nhà này có người qua đời, hoặc là nói người ngồi trong xe đang có tang trong người, phía trên vách xe, một chữ Tiết thật lớn hiện ra trước kính viễn vọng trong tay Lâu Khánh Vân, đầu chân mày hắn cau lại.
Hiện giờ ở Tiết gia, người đang có tang, xe ngựa ra vào đều là nền lam lụa trắng, hình như chỉ có một người mà thôi.
Ngẩng đầu nhìn về hướng chùa Bạch Mã, hiểu ra nha đầu kia ắt hẳn là đi thắp hương, lại không nghĩ rằng trên đường sẽ có giặc cướp phục kích.
"Thế nào? Bên dưới tựa hồ sắp ra tay, chúng ta..."
Mặc dù Phạm Văn Siêu không biết trong xe ngựa là người xui xẻo nào, nhưng bọn họ là quan phủ, gặp phải loại chuyện như thế, sao có thể nhân nhượng, nhưng bọn họ vì tên tội phạm quan trọng này, cả Đại Lý Tự và Bắc Trấn Phủ Ti đã an bài ước chừng ba ngày ba đêm, chỉ còn chờ một bước này thôi, nếu vì chuyện phía dưới mà thất bại trong gang tấc, nói thật sẽ vô cùng đáng tiếc.
Lâu Khánh Vân luôn dùng kính viễn vọng chú ý phía dưới, hồi lâu sau mới trả lời Phạm Văn Siêu:
"Chờ một chút đi, chúng ta ở đây không thể hành động, Vương Sinh rất giảo hoạt, không dễ dàng gì mới khiến hắn hẹn người gặp mặt nơi này, đợi đến khi hành động sẽ bắt được hắn ngay, chỉ trễ một chút cũng không sao."
Nói xong lời này, Lâu Khánh Vân liền cất lại kính viễn vọng, xoay người đi đến chỗ trung tâm bố trí.
Phạm Văn Siêu theo sát phía sau, nhỏ giọng nói: "Nhưng chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ."
Bỗng nhiên Lâu Khánh Vân ngừng chân, kém chút Phạm Văn Siêu đã đụng vào lưng của hắn, thấy sắc mặt Lâu Khánh Vân không tốt lắm, Phạm Văn Siêu hết sức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói gì thêm nữa.
Cũng không phải lòng dạ Lâu Khánh Vân sắt đá thấy chết không cứu, mà là trước đó qua kính viễn vọng hắn nhìn thấy một vài thứ, nhớ tới xưa nay tiểu nha đầu kia vô cùng tinh quái, bên người lại có cao thủ như Nghiêm Lạc Đông hộ tống, cho dù nàng thật sự ở trong xe, trong thời gian ngắn cũng sẽ không xảy ra chuyện, huống chi, hắn có thể khẳng định, nha đầu kia vốn là...
Không biết nàng lại đang bày trò gì.
Khóe miệng không khỏi hơi cong lên, vắt kính viễn vọng vào sau lưng, tìm một chỗ bí mật, chờ trọng phạm đến, bắt rùa trong hũ.
******
Khi đội xe Tiết Thần tới gần sườn dốc kia, chờ toàn bộ người của đội xe đều tiến vào vòng vây của bọn hắn, đại đương gia dẫn đầu từ phía sau sườn dốc ra lệnh, tất cả toàn bộ thổ phỉ ẩn núp sau sườn dốc đều xông ra ngoài, tất cả vây quanh đội xe Tiết gia.
Người hầu Tiết gia bị dọa cho sợ hãi, muốn chạy nhưng không có đường trốn, đành phải ôm đầu ngồi xổm xuống.
Bọn thổ phỉ không ngờ rằng những người này ngay cả một chút phản kháng cũng không có, cứ như vậy ôm đầu xin hàng, sĩ khí đại chấn, cười vang rồi kéo màn xe ngựa đầu tiên ra nói:
"Để lão tử nhìn xem, đây là tiểu cô nương nhà ai, dáng dấp xinh đẹp hay không nào."
Thổ phỉ chung quanh lại cười vang một trận, màn được xốc lên, nhưng lộ ra ngoài nào có tiểu cô nương gì, mà là một ông lão sáu mươi đang run lẩy bẩy.
Đại đương gia dẫn đầu bỗng nhiên biến sắc, biết rằng không ổn, còn chưa kịp ra lệnh, thì thấy hai đội khoảng hai mươi người hộ vệ lao ra từ hai đầu con đường, trong tay mỗi người đều trang bị đao, hung thần ác sát xông về phía bọn họ.
"Móa nó, bị lừa rồi! Tất cả rút hết cho ta!"
Đáng tiếc quá muộn, do Nghiêm Lạc Đông dẫn đầu, đội hộ vệ Tiết gia đã vây chặt bọn họ đến không lọt một giọt nước từ sớm, muốn chạy? Thật xin lỗi, đã chậm!
Giữa đường bắt đầu chiến đấu hỗn loạn, Từ Thiên Kiêu luôn trốn phía sau sườn dốc, thấy tình thế không ổn, vội vàng bỏ chạy, bò, lăn từ trên sườn dốc xuống dưới, mặt mày xám xịt muốn chạy trốn, thế nhưng còn chưa trốn được hai bước, đã bị người đuổi theo, hắn không dám ngẩng đầu nhìn là ai, chỉ muốn trong lúc ở giữa trái phải toán loạn mà trốn đi, thế nhưng người cản trở hắn là người luyện võ, làm sao cho hắn cơ hội để chạy trốn được.
Từ Thiên Kiêu càng trở nên hung bạo, rút môt cây chủy thủ ra từ trong giày, bất chấp tất cả, hung ác đâm về phía người ngăn cản hắn, ai ngờ, chưa tiếp xúc được đến đối phương, cổ tay đã bị người khống chế, giãy dụa một cái, hắn cảm giác tay mình không còn là của chính mình nữa, kêu lên ôi ôi.
Nghiêm Lạc Đông đá vào mông hắn, khiến mặt hắn trực tiếp đập xuống, té ngã như chó ăn phân...
Tiếp đó Từ Thiên Kiêu vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, thì bị một cái tay xách lấy cổ áo, giao hắn cho hộ vệ, trói chéo tay ném lên xe ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.