Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 44

Hoa Nhật Phi

01/06/2020

Phủ Vệ Quốc Công ở phố Chu Tước phồn hoa nhất, trước kia Vệ Quốc Công Lâu Chiến chiến công hiển hách, cưới Trưởng Công chúa Tuy Dương , lấy phu lễ nghênh thú, phế bỏ phủ phò mã và phủ công chúa, Tuy Dương lấy danh nghĩa con dâu trưởng gả vào phủ Vệ Quốc Công, trở thành chủ mẫu trong phủ.

Trong phòng khách, bây giờ đang diễn ra một màn khóc lóc sướt mướt, Tuy Dương Trưởng Công chúa nhìn xem phụ nhân trước mặt khóc không ngừng, hốc mắt đo đỏ, mũi ê ẩm, giống như hận không thể chịu khổ thay bà.

"Công chúa, người nói chuyện này trách ta sao? Nhị lão gia nhất định phải nạp thiếp ở ngoài, không phải ta không cho, chỉ là nữ nhân bên ngoài làm sao sạch sẽ được, ta cũng chỉ nói đúng một câu như vậy, nhị lão gia tức khắc gây chuyện với ta, còn ở trước mọi người không cho ta mặt mũi, người nói những ngày tháng sau này ta làm sao sống tiếp được đây."

Năm nay công chúa Tuy Dương ba mươi lăm tuổi, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, dung nhan càng là mỹ mạo khuynh thành, bộ dáng thướt tha so với lúc trẻ chẳng những không giảm mà còn tăng lên, cả người phú quý ung dung, khóe mắt không hề nhìn thấy nếp nhăn, mà lúc này nét mặt của bà đồng tình nhìn Nhị phu nhân Dư thị đang khóc lóc kể lể ở trước mặt bà.

"Từ khi ta gả cho Nhị lão gia, có ngày nào, có ngày nào không phải cần cù chăm chỉ lo liệu việc nhà thay hắn, thế nhưng hắn khen ngược, nạp vào cửa trái một người thiếp, phải một người thiếp, vì để cho Nhị lão gia vui vẻ, ngay cả thị tì của ta cũng đem cho hắn, ta có bao giờ nói một câu, thế nhưng dù ta làm tốt như vậy, nhưng Nhị lão gia vẫn cứ không vừa lòng, vụng trộm ở bên ngoài qua lại với một nữ tử, bây giờ còn muốn đưa nàng vào phủ, oa công chúa, người cũng là nữ nhân, ở bên ngoài Quốc Công gia lợi hại như vậy, nhưng không hề tùy tiện nạp thiếp trở về, ngài là công chúa, cũng là chị dâu của ta, ngài có thể hiểu sự khó khăn của ta sao?"

Nghe xong Nhị phu nhân Dư thị, trên mặt công chúa hiện ra do dự, thấy Dư thị càng khóc càng lợi hại, không khỏi an ủi:

"Ôi, đệ muội đừng khóc nữa, khóc nhiều tổn hại sức khoẻ." Quay đầu nói với ma ma bên cạnh: "Ma ma nhanh đưa khăn cho Nhị phu nhân, thay ta an ủi hai câu."

Sau khi ma ma kia vâng mệnh, Nhị phu nhân tiếp nhận khăn tay nhẹ nhàng chậm chậm khóe mắt, Tuy Dương thấy bà đã tỉnh táo lại, lúc này mới hỏi: "Vậy đệ muội muốn ta làm gì đây?"

Trên mặt Nhị phu nhân Dư thị vui mừng, biết chỉ cần công chúa hỏi ra lời này, như vậy chuyện mà bà cầu xin có thể thành công, khóe miệng lập tức cong lên không khách khí nói:

"Ta, ta muốn cầu xin công chúa một ân điển, để Nhị lão gia đừng nạp thiếp kia vào cửa, nếu hắn muốn thiếp mới, trở lại ta sẽ tuyển người bên cạnh cho hắn cũng được, cầu xin tẩu tử nhất định phải giúp ta lần này."

"..."

Lâu Khánh Vân vừa ngâm nga một điệu hát dân gian vừa đi vào cửa viện, xem ra tâm tình rất tốt, chạm mặt với Nhị thẩm nương Dư thị, Lâu Khánh Vân chính là thế tử, cho nên Dư thị vội vàng hành lễ với hắn, hô:

"Thế tử trở về."

Lâu Khánh Vân gật đầu, nhìn Dư thị lộ vẻ vui mừng, trong lòng đã biết rõ, cho mặt mũi đáp lễ lại, sau đó lướt qua người bà, đi đến nội viện.

Công chúa Tuy Dương nghe nói nhi tử trở về, tự mình ra cửa nghênh đón, sau khi Lâu Khánh Vân thỉnh an với bà, Tuy Dương vô cùng vui vẻ ôm cánh tay nhi tử đi vào, Lâu Khánh Vân chỉ phương hướng Dư thị rời đi, hỏi:

"Mẫu thân, lúc nãy con nhìn thấy Nhị thẩm nương từ chỗ này đi ra, bà ấy lại làm sao vậy?"

Công chúa Tuy Dương sinh tổng cộng bốn người con, chỉ có Lâu Khánh Vân là trưởng tử, ba người còn lại đều là nữ nhi, đối với trưởng tử này từ nội tâm bà luôn yêu thương bảo vệ, nghe hắn hỏi, sao có thể không nói, liền đem chuyện Dư thị đến đây nói cho Lâu Khánh Vân biết, Lâu Khánh Vân lại thở dài, nói với mẫu thân:

"Mẫu thân, chuyện này sao người có thể làm như vậy? Bây giờ Nhị thẩm nương có khẩu lệnh của người, liền có thể quang minh chính đại ép buộc Nhị thúc, vậy người đem Nhị thúc đặt ở chỗ nào?"



Công chúa Tuy Dương thấy nhi tử không vui, vội vàng bổ cứu, nói: "Ai da, con không thấy Nhị thẩm nương khóc lóc khổ sở bao nhiêu đâu, bà ấy nói cũng đúng, Nhị thúc con trái một người thiếp, phải một người thiếp, ngay cả thị tì Nhị thẩm nương con cũng cho hắn mà vẫn chưa vừa lòng, bây giờ muốn nạp một nữ tử không rõ lai lịch từ bên ngoài, chuyện này bảo Nhị thẩm nương của con nhịn thế nào được?"

Công chúa Tuy Dương càng nói càng cảm thấy sắc mặc nhi tử không tốt, không ngừng cố gắng nói:

"Nhị thẩm nương con nói, lúc này không cho Nhị thúc nạp thiếp, trở lại bà sẽ chọn một người thân gia sạch sẽ ở bên người cho Nhị thúc con, đây chẳng phải được rồi sao?"

Đây chẳng phải...được rồi sao?

Lâu Khánh Vân thực sự không biết nên nói gì với mẫu thân luôn luôn ngây thơ của hắn, người người đều nói mẫu thân chính là Trưởng Công chúa Tuy Dương, đệ đệ ruột thịt duy nhất còn làm Hoàng đế, địa vị của bà được tôn sùng bao nhiêu, thân phận cao quý thế nào, nhưng người ngoài không biết, mẫu thân này của hắn, nói dễ nghe một chút là ngây thơ hồn nhiên, nói khó nghe chút chính là giống một đứa trẻ thiếu thông minh.

Một người tốt vụng về, hết lần này tới lần khác tự mình còn không có bất luận tự giác gì, luôn luôn trở thành lưỡi kiếm cho người khác sử dụng, còn cứ nghĩ mình đã làm chuyện tốt.

Chỉ là chuyện này cũng không thể trách bà, bởi vì Trưởng Công chúa Tuy Dương không phải lớn lên ở trong cung, mà ở Giang Nam quê ngoại tổ đến bảy tám tuổi mới được tiếp vào cung, phong Trưởng công chúa. Sau khi trở về cung, mẫu phi bà tự cảm thấy thẹn với bà, bởi vậy không nỡ quản giáo, lúc này mới dưỡng thành tính tình không biết gì cả của bà như bây giờ. Tính tình ôn hòa hầu như không còn cách nào khác, ai khóc trước mặt bà, bà đều có thể mềm lòng, thậm chí không tiếc dốc lòng giúp đỡ, cũng mặc kệ bà giúp người ta như thế có đúng hay không, đương nhiên, căn bản có lẽ bà không hề phân rõ cái gì là đúng sai.

"Nương, tại sao người có thể như vậy chứ. Nữ nhân mà Nhị thúc muốn nạp và nữ nhân Nhị thẩm nương cho ông có thể giống nhau sao? Người, sau này người có thể đừng nhúng tay chuyện trong phòng của thúc thúc hay không?"

"Ta..."

Công chúa Tuy Dương nhìn nhi tử tức giận, quan trọng là bà còn không biết rốt cuộc mình sai ở chỗ nào, mũi chua chua, ủy khuất cúi đầu, một lát sau, trong mắt tức khắc đong đầy nước mắt, mặc dù đã nhiều tuổi, nhưng bộ dáng rưng rưng muốn khóc này của bà vẫn rất xinh đẹp.

Mắt thấy lại muốn vỡ đê, Lâu Khánh Vân khoát khoát tay, nói: "Được rồi, được rồi, người tuyệt đối đừng khóc, coi như con trai nói sai, sau này con không nói nữa được chưa." Hắn cũng không muốn vừa về đã làm mẫu thân khóc, ngay lập tức nhận sai.

Công chúa Tuy Dương nhìn nhi tử, biết là hiếm khi nhi tử trở về, khóc lóc thật không tốt, lập tức dùng khăn chậm chậm khóe mắt, sau đó kêu người dâng trà cho nhi tử.

Lâu Khánh Vân cúi đầu nhìn ngón tay của mình, một bàn tay với những đầu ngón tay sơn màu đỏ tươi đưa ly trà tới cho hắn, Lâu Khánh Vân thuận theo cái tay kia nhìn lên, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn ngọc xanh biếc nạm vàng, cổ tay mang một đôi vòng tay hoa văn cát tường mạ vàng, mặc váy bối tử (1) đỏ thắm dệt chỉ vàng vô cùng phú quý, dáng vẻ xinh đẹp, mặt mày cũng không tệ lắm, chỉ là trang điểm rất dày, mặt trắng môi đỏ mắt đen, thấy kinh khủng làm sao, mà kinh khủng nhất chính là nữ nhân này ân cần muốn dán lên hắn, giọng nói cũng rất linh hoạt kỳ ảo, ra vẻ dịu dàng, chỉ một câu đã khiến da đầu hắn tê dại.

(1) Váy bối tử là loại váy nhiều lớp

"Mời thế tử uống trà."

Lâu Khánh Vân kiên trì tiếp nhận ly trà của nàng ta, nhìn mẫu thân hỏi: "Đây là ai vậy?"

Công chúa Tuy Dương vội vàng trả lời: "A, đây là thiếp hầu Nhị bá mẫu đưa cho con, thân gia trong sạch, bộ dáng dung nhan cũng tốt, còn biết hầu hạ người, nếu con thích, hôm nay liền mang nàng đến trong viện con."

"..."

Lâu Khánh Vân đặt ly trà xuống, cơ hồ có xúc động muốn tông cửa xông ra, nhưng nữ tử kia cố ý xem không hiểu sắc mặt, còn khăng khăng muốn cọ bộ ngực của mình lên cánh tay hắn, đẩy ả ta ra, rốt cuộc Lâu Khánh Vân không nhịn được nữa, thở ra một hơi, nói với mẫu thân:



"Nàng biết hầu hạ người như vậy, mẫu thân lưu lại đi thôi. Con còn có việc trong nha môn, nên đi trước đây."

Công chúa Tuy Dương nghe nhi tử vừa trở về lại muốn đi, vội vàng đuổi theo, ủy khuất nói: "Khánh Vân, con sao vậy? Sao vừa trở về đã muốn đi rồi! Có phải không thích nàng hay không, không sao, con không thích, ta cũng không cần nàng, trong phòng con còn có những người xinh đẹp khác, đều để con tuyển, có được hay không?"

Trong lòng Lâu Khánh Vân sinh ra một loại cảm giác hết sức vô lực, nhưng vào lúc này, Vệ Quốc Công Lâu Chiến từ bên ngoài đi vào: "Lại chuyện gì vậy?"

Lâu Chiến khoảng bốn mươi tuổi, mặc dù hai bên tóc mai đã bạc, có điều, dù sao cũng là xuất thân từ quân ngũ, đi đường uy thế hừng hực, nhìn vô cùng tinh thần, dung mạo của Lâu Khánh Vân ngược lại nghiêng về Trưởng công chúa hơn, không hoàn toàn giống vẻ cương nghị của Lâu Chiến.

Công chúa Tuy Dương trông thấy phu quân đi vào, lập tức tiến lên nghênh đón, còn chưa lên tiếng, nước mắt đã rớt xuống: "Gia đã về, Khánh Vân vừa mới trở về, liền muốn đi, người giúp ta lưu hắn lại, cũng đã lâu không về, sao có thể vừa về đến đã đi ngay rồi!"

Lâu Chiến cúi đầu nhìn dáng vẻ thút thít của bà, đẹp thì đẹp đó, nhưng làm sao đều không khiến lòng người vui nổi, thở dài, nhìn Lâu Khánh Vân một chút nói:

"Mẫu thân con suốt ngày nhắc tới con, chuyện trong nha môn để đó trước đi, tối nay liền ở trong phủ." Nói xong việc này, thì quay đầu an ủi công chúa Tuy Dương, nói: "Phu nhân lo liệu việc nhà cả ngày đã mệt mỏi, nhìn trang điểm trên mặt bị trôi rồi nè, mau đi rửa mặt chải đầu, nếu không một lát sẽ không đẹp nữa."

Công chúa Tuy Dương nín khóc mỉm cười, tuy nũng nịu một chút trong ngực trượng phu, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo ma ma đi vào phòng trong, Lâu Khánh Vân nhìn đôi phụ mẫu dính nhau này, cả người nổi da gà.

Thấy thê tử đã vào bên trong, Lâu Chiến mới xoay đầu nhìn Lâu Khánh Vân, lời nói thấm thía:

"Dù sao đừng cứ hung dữ với nương con, tính tình bà là vậy, đổi cũng không đổi được."

Lâu Khánh Vân thở dài, không muốn thảo luận vấn đề cùng cuồng ma hộ thê này, nhưng Lâu Chiến tựa hồ không muốn từ bỏ cơ hội giáo dục nhi tử, tiếp tục nói:

"Nương con nói cũng không sai, trong phòng con nên thêm người, lúc cha con lớn như con vậy, toàn ở trên chiến trường chém giết, không có điều kiện cưới vợ, nhưng bây giờ con có điều kiện lại không lợi dụng, coi như không cưới vợ, con nạp người thiếp chơi đùa cũng được, dù sao trong phòng vẫn náo nhiệt hơn đúng không? Nếu con theo ý nương con, bà ấy sẽ không cả ngày lo nhìn chằm chằm những chuyện khác, đúng hay không? Con phải sớm sinh cháu trai cho bà ấy, thì bà ấy càng không có cách nào làm những chuyện khác, hiểu không?"

Lâu Khánh Vân lạnh lùng liếc cha mình, nói:

"Nếu cưới dạng giống như nương, luôn phải dỗ dành sủng ái, con tình nguyện cả đời không vợ!"

Mặc dù đây là nói nhảm, nhưng trong lòng Lâu Khánh Vân có phần nghĩ như vậy, hắn thật sự rất khó tưởng tượng, cưới một nữ nhân giống như nương hắn ở trong phòng như vậy, thời gian trôi qua không hề thú vị chút nào.

Nghe nhi tử nói như vậy, Lâu Chiến liền không vui, thấp giọng, nhíu mày dạy dỗ:

"Sao lại nói vậy? Giống như nương con thì thế nào? Ôn nhu hiểu ý, khuynh quốc khuynh thành, ba mươi tuổi ta mới cưới bà ấy, khi đó bà mới mười lăm mười sáu tuổi, người còn yêu kiều hơn hoa... Ta không sủng bà còn có thể sủng ai? Con đừng ghét bỏ cái này, ghét bỏ cái kia, chỉ nói không thì không được gì, có năng lực con cưới về một người lợi hại xem!"

Lâu Khánh Vân: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiều Hoa Vì Quân Gả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook