Chương 46
Hoa Nhật Phi
07/06/2020
Editor: ÓcCá
“Nghe nói phương thuốc này do một vị đố phụ nổi danh nghiên cứu chế tạo ra ở trăm năm trước, có công hiệu thôi tình, nhưng công hiệu lớn nhất lại là tránh tử, công dụng giống như nữ nhân dùng nhiều hoa hồng dễ dàng bị cung hàn (lạnh tử cung), thì loại dược này khiến nam nhân tránh tử, nếu nam tử dùng cái này, sẽ thương tổn đến thân thể, rất có thể sau này sẽ không còn có thể sinh ra hài tử được nữa.”
Lời của Nghiêm Lạc Đông cứ văng vẳng bên tai Tiết Thần, không thể sinh được hài tử có nghĩa là, nếu Tiết Vân Đào và Từ Tố Nga đã dùng loại dược trợ hứng này trong một thời gian dài, vậy hiện tại rất có thể thân thể ông đã bị tổn hại, sau này sẽ không có hài tử được nữa?
Vấn đề này khiến Tiết Thần hết sức coi trọng, nhớ tới đời trước, hình như thật là như vậy, trừ nàng do Lô thị sinh ra, Từ Tố Nga sinh Tiết Uyển và Tiết Lôi, nhiều năm sau đó, Tiết Vân Đào đích xác đều không có thêm hài tử nào.
Chẳng lẽ đều có quan hệ với phương thuốc này của Từ Tố Nga? Nếu thật là vậy, nữ nhân này điên rồi sao? Vì không muốn hài tử khác chia sẻ sự yêu thương của Tiết Vân Đào đối với Tiết Uyển và Tiết Lôi, bà lại có thể ra tay tàn nhẫn với người nam nhân của mình như vậy?
Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, nếu Từ Tố Nga chỉ muốn Tiết Vân Đào không thể có hài tử, ở đời trước, bà ta đã có đủ năng lực dùng phương pháp khác làm được, nhưng vì sao rốt cuộc bà ta lại muốn Tiết Vân Đào không thể có hài tử?
Nhớ tới trước khi Từ Thiên Kiêu chết, tựa hồ muốn nói điều gì đó, lại bị Từ Tố Nga ngăn cản, Tiết Thần xoay người, nói với Nghiêm Lạc Đông:
“Ngươi có thể tra được chuyện của mười mấy năm trước không?”
Nghiêm Lạc Đông thoáng nhìn Tiết Thần, sau khi cân nhắc mới nói: “Tiểu thư cứ việc phân phó, ta có thể thử tra một chút.”
Tiết Thần gật đầu, gương mặt nhỏ xinh đẹp trở nên nghiêm nghị, nói Nghiêm Lạc Đông nói:
“Ta muốn biết, tình trạng sinh hoạt của cả nhà bọn họ sau khi phụ thân của Từ Tố Nga bị biếm quan lưu đày. Năm đó Từ Tố Nga đã làm gì?”
Nghiêm Lạc Đông cẩn thận nhớ kỹ phân phó của Tiết Thần, sau đó mới gật đầu, trả lời:
“Được, ta đã hiểu, sẽ lập tức đi tra. Bởi vì cách quá nhiều năm, việc điều tra sẽ tương đối phiền phức, có thể cần một chút thời gian.”
Tiết Thần tự nhiên hiểu rõ đạo lý bên trong, cũng không phải yêu cầu Nghiêm Lạc Đông đưa ra đáp án ngay lập tức, sau khi hai người bàn xong, Nghiêm Lạc Đông mới rời khỏi Thanh Tước Cư.
Sau khi hắn đi, trong lòng Tiết Thần luôn không thể bình tĩnh, có một suy nghĩ đáng sợ đang nổi lên trong đầu nàng...
Nếu Từ Tố Nga hạ loại dược này với Tiết Vân Đào, là vì năm đó muốn Lô thị không bao giờ có thể sinh ra hài tử khác cho Tiết Vân Đào, như vậy sau khi bà ta hạ dược xong, làm sao có thể bảo đảm, Tiết Vân Đào liền nhất định có thể cùng bà ta sinh hài tử chứ? Năm đó bà chỉ là một ngoại thất bám vào Tiết Vân Đào, nếu không có hài tử, ai có thể bảo đảm bà ta có thể giữ được Tiết Vân Đào nhiều năm như vậy? Nhưng nếu bà ta muốn hài tử, mà thân mình Tiết Vân Đào đã bị dược làm tổn thương không thể có hài tử được...Như vậy liền có vấn đề.
Tiết Uyển và Tiết lôi...Làm sao có được hai đứa nhỏ này??
Tiết Uyển nhỏ hơn nàng một tuổi, Tiết Lôi thì nhỏ hơn ba tuổi, nếu nói trong khoảng thời gian này Từ Tố Nga không hạ dược với Tiết Vân Đào, như vậy vì sao Lô thị lại không thể mang thai hài tử? Lúc Lô thị sinh nàng, cũng không có tổn thương thân mình, vì cái gì suốt bốn năm lại không sinh ra thêm hài tử nào? Còn có Điền di nương, thời gian bà đi theo Tiết Vân Đào cũng không tính ngắn, nhưng vì cái gì ngay cả bà cũng không thể sinh hài tử?
Không có khả năng thân mình của Lô thị và Điền di nương đều không tốt, chỉ có một mình Từ Tố Nga là tốt nha.
Cho nên, hiện tại quan trọng nhất chính là, phải điều tra xem năm đó Từ di nương đã gặp chuyện gì, lần trước ở điền trang, kỳ thật nàng cũng không phải thật sự nhất định muốn mạng của Từ Thiên Kiêu, chỉ là nghĩ ép buộc Từ di nương, khiến bà ta đồng ý đưa Từ Thiên Kiêu đến Đông phủ đáp lời, nhưng Từ Tố Nga không chỉ nhiều lần phản đối đề nghị này, cuối cùng vì sợ Từ Thiên Kiêu nói ra cái gì đó, mà dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, ra lệnh đánh chết ca ca ruột của mình.
Đó là ca ca ruột thịt của bà ta! Lý do gì khiến bà ta không màng đến huyết mạch thân tình như vậy? Nhất định là một bí mật còn quan trọng hơn cả ca ca ruột thịt, nếu bị vạch trần, rất có khả năng liền sẽ gặp phải kết cục giống như Từ Thiên Kiêu, cho nên khiến bà ta không thể không làm ra lựa chọn này.
Vào lúc đang nghĩ mãi không ra, thì nghe thấy tiếng bước chân ồn ào bên ngoài Thanh Tước Cư, không lâu sau, thấy Khâm Phượng có vẻ lo lắng đi đến, bẩm báo với Tiết Thần:
"Đại tiểu thư, người mau đi xem một chút. Nhị tiểu thư đâm Oanh Ca không ra hình dạng nữa, hiện tại tất cả nha hoàn bà tử trong Hải Đường Uyển đều đang phản kháng, mang Oanh Ca đến tìm người để nói lí lẽ."
Tiết Thần tranh thủ thời gian ra ngoài cùng Khâm Phượng, Chẩm Uyên đang ở trong viện sắp xếp, nhìn thấy Oanh Ca đang nằm ở chiếc giường trúc nhỏ, trên lưng máu đỏ một mảng lớn, Oanh Ca cắn chặt môi dưới, hai mắt đẫm lệ, chóp mũi ửng đỏ, cũng không biết do khóc hay bị người đánh.
"Chuyện gì xảy ra?"
Giọng nói bình tĩnh của Tiết Thần truyền đến, khiến cho trong viện vốn đang ồn ào náo động lập tức an tĩnh lại, đám người Hải Đường Uyển trông thấy Tiết Thần, thì cùng nhau quỳ xuống, Tiết Thần liếc nhìn Chẩm Uyên, Chẩm Uyên tức khắc hiểu rõ khom người lui ra, đi ra ngoài sân.
Trong đám người có một bà tử hơn bốn mươi tuổi, mắt to mặt tròn đứng ra nói chuyện:
"Cầu xin Đại tiểu thư cứu giúp Oanh Ca, Nhị tiểu thư không xem các nô tì là con người, xem nàng ta đã đâm lưng của Oanh Ca thành như cái sàng rồi."
Tiết Thần đi xuống bậc thang, đứng lại trước người Oanh Ca, cúi đầu nhìn vết thương trên lưng của Oanh Ca, nhíu mày hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Oanh Ca im lặng không nói, chỉ biết khóc, bà tử khi nãy lại nói tiếp: "Bẩm Đại tiểu thư, hôm nay Nhị tiểu thư bảo Oanh Ca đi phòng thu chi lấy cho nàng ta một trăm lượng bạc để chi dùng, nhưng phòng thu chi lại muốn Nhị tiểu thư lấy ra mệnh lệnh của Đại tiểu thư hoặc lão gia, mới có thể đưa bạc, nhưng hai thứ này Nhị tiểu thư đều không giao cho Oanh Ca, hiển nhiên Oanh Ca không thể mang ngân lượng trở về, Nhị tiểu thư liền nổi giận với Oanh Ca, nói Oanh Ca vô dụng, nói nếu như là Khâm Phượng và Chẩm Uyên bên cạnh Đại tiểu thư, Đại tiểu thư mà muốn một trăm lượng, thì các nàng có thể cầm về hai trăm lượng cho Đại tiểu thư, Oanh Ca nghe lời này tức khắc không phục, bật thốt lại một câu, Nhị tiểu thư liền đạp vào mặt Oanh Ca, Oanh Ca bị hù sợ rồi khóc lên, Nhị tiểu thư lo người bên ngoài biết, vì vậy dùng cây trâm đâm vào lưng Oanh Ca thành bộ dáng này. Cầu xin Đại tiểu thư làm chủ thay Oanh Ca và chúng ta."
Bà tử kia nói xong, Tiết Thần chưa kịp phản ứng, những người khác của Hải Đường Uyển cũng nói theo:
"Đúng vậy thưa Đại tiểu thư, cầu người làm chủ thay chúng ta, trước đó không lâu, hai chân của Bách Thúy bị Nhị tiểu thư phạt kém chút đã bị phế, bây giờ vẫn còn đang dưỡng thương, hôm nay Oanh Ca lại bị nặng như vậy, xin Đại tiểu thư đừng đem chúng ta đi hầu hạ bên người Nhị tiểu thư nữa."
"Đúng vậy, van xin Đại tiểu thư hãy cứu lấy chúng ta. Bọn nô tì tình nguyện xin đi phòng làm việc lặt vặt, cũng không muốn lại đi hầu hạ Nhị tiểu thư đâu."
Lời cầu xin nối theo nhau mỗi lúc một to hơn, Tiết Thần nhìn người quỳ đầy đất, thở dài, mới vẩy tay với các nàng, nói:
"Được rồi, đều đứng lên đi. Chuyện này ta đã biết, tạm thời các ngươi trở về với công việc trước đó đi, ở Hải Đường Uyển ta sẽ phái người khác đi." Rồi quay đầu nhìn thoáng qua Khâm Phượng, nói: "Đến tư khố lấy hai mươi lượng bạc cho Oanh Ca và Bách Thúy, bảo đại phu trị thương cho các nàng thật tốt, sau khi lành lại liền đến Thanh Tước Cư hầu hạ. Tất cả đừng quỳ nữa, đứng lên đi. Ta sẽ để quản sự phân công lại công việc cho các ngươi."
Sau khi đám người Hải Đường Uyển rời đi, Chẩm Uyên ở bên ngoài hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện xảy ra đã trở về, trước đó Tiết Thần bảo Chẩm Uyên nhanh ra ngoài hỏi thăm chuyện đã xảy ra hôm nay ở Hải Đường Uyển, mặc dù biết có thể khiến nhiều người cùng đến đây xin nàng chủ trì công đạo như vậy, sự tình ắt hẳn không sai được, nhưng Tiết Thần vẫn cẩn thận, để Chẩm Uyên đi điều tra một phen.
Chuyện này gây nên ồn ào xôn xao trong phủ, cho nên Chẩm Uyên không phí bao nhiêu công sức liền nghe được ngọn nguồn sự tình, bên tai Tiết Thần nhẹ giọng nói:
"Tiểu thư, bọn họ nói đều là sự thật, sáng nay Oanh Ca quả thực không mang về thứ gì, thay Nhị tiểu thư tới phòng thu chi lấy bạc, phòng thu chi chỉ nhận lệnh của người và lão gia, đương nhiên nàng sẽ không lấy được, sau khi trở về, Nhị tiểu thư lập tức nổi giận, sau khi chà đạp Oanh Ca thì đi Tây viện."
Sự tình cũng không phức tạp, nhưng Tiết Uyển cũng thật lợi hại, mới bao nhiêu ngày đã có thể khiến người phục vụ bên người đều người ngã ngựa đổ, nguyên một đám tránh nàng ta như ma quỷ, dù bị xử phạt cũng liều mạng đến chỗ của nàng cáo trạng, có thể thấy được bình thường Tiết Uyển không được lòng người đến cỡ nào.
Lại thêm chuyện trước đó Nghiêm Lạc Đông báo cáo, hiện tại Tiết Thần cảm thấy không có cách nào sinh ra tình nghĩa tỷ muội với Tiết Uyển, nên nói với Khâm Phượng:
"Kêu Nhị tiểu thư đi Phật đường chép năm mươi lần Pháp Lan Kinh, để nàng ta sám hối tội lỗi, chép không xong không cho phép ra ngoài."
Xử phạt này đối với Tiết Uyển mà nói, không nặng cũng không nhẹ, chỉ là Tiết Thần không muốn trước khi mọi việc còn chưa sáng tỏ, mà làm ra bất cứ phản ứng dư thừa nào, nên để Tiết Uyển chép kinh, khiến Hải Đường Uyển bình tĩnh mấy ngày rồi nói sau.
***
Mà sau khi màn đêm buông xuống, Tiết Vân Đào làm Từ di nương đi chủ viện thị tẩm.
Sau khi Từ di nương trêu chọc ông một hồi, thì ngay trước mặt Tiết Vân Đào, ở lư hương Thụy Thú trong phòng đốt hương liệu gia tăng tình thú này, Tiết Vân Đào cũng không bài xích, không lâu sau lập tức ôm Từ di nương nằm trở về trong màn.
Từ di nương nhẹ giọng thì thầm, nhuyễn ngọc ôn hương, câu mất ba hồn bảy phách của Tiết Vân Đào, hận không thể chết trong sự ôn nhu này của bà. Không hề ý thức được bất kỳ sự nguy hiểm và không bình thường nào.
"Lão gia, nghe nói Đại tiểu thư cấm túc Nhị tiểu thư phạt chép sách kinh, ngày bình thường Nhị tiểu thư luôn nói tốt cho Đại tiểu thư, càng không có nửa phần bất kính, cho dù có mạo phạm Đại tiểu thư ở chỗ nào, nhưng nàng còn nhỏ, không hiểu quy củ, để quản giáo mụ mụ dạy cũng được, tội gì phải chép sách kinh đâu."
Từ Tố Nga rất am hiểu lòng của nam nhân, biết lúc nào nói chuyện sẽ có tác dụng nhất.
Liền nghe giọng nói thở hổn hển của Tiết Vân Đào:
"Sáng mai ta sẽ đi hỏi xem chuyện gì xảy ra, có đôi khi Thần nhi xác thực hơi nghiêm khắc, để ta nói với nàng. Ngươi nhanh chút nữa đi, ta sắp được rồi."
Theo sau lời tuyên bố này, bên trong màn giường lại một trận dạt dào xuân ý, một tiếng cao hơn nối tiếp một tiếng yêu kiều, màn giường lắc lư, rốt cục ngừng lại.
“Nghe nói phương thuốc này do một vị đố phụ nổi danh nghiên cứu chế tạo ra ở trăm năm trước, có công hiệu thôi tình, nhưng công hiệu lớn nhất lại là tránh tử, công dụng giống như nữ nhân dùng nhiều hoa hồng dễ dàng bị cung hàn (lạnh tử cung), thì loại dược này khiến nam nhân tránh tử, nếu nam tử dùng cái này, sẽ thương tổn đến thân thể, rất có thể sau này sẽ không còn có thể sinh ra hài tử được nữa.”
Lời của Nghiêm Lạc Đông cứ văng vẳng bên tai Tiết Thần, không thể sinh được hài tử có nghĩa là, nếu Tiết Vân Đào và Từ Tố Nga đã dùng loại dược trợ hứng này trong một thời gian dài, vậy hiện tại rất có thể thân thể ông đã bị tổn hại, sau này sẽ không có hài tử được nữa?
Vấn đề này khiến Tiết Thần hết sức coi trọng, nhớ tới đời trước, hình như thật là như vậy, trừ nàng do Lô thị sinh ra, Từ Tố Nga sinh Tiết Uyển và Tiết Lôi, nhiều năm sau đó, Tiết Vân Đào đích xác đều không có thêm hài tử nào.
Chẳng lẽ đều có quan hệ với phương thuốc này của Từ Tố Nga? Nếu thật là vậy, nữ nhân này điên rồi sao? Vì không muốn hài tử khác chia sẻ sự yêu thương của Tiết Vân Đào đối với Tiết Uyển và Tiết Lôi, bà lại có thể ra tay tàn nhẫn với người nam nhân của mình như vậy?
Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, nếu Từ Tố Nga chỉ muốn Tiết Vân Đào không thể có hài tử, ở đời trước, bà ta đã có đủ năng lực dùng phương pháp khác làm được, nhưng vì sao rốt cuộc bà ta lại muốn Tiết Vân Đào không thể có hài tử?
Nhớ tới trước khi Từ Thiên Kiêu chết, tựa hồ muốn nói điều gì đó, lại bị Từ Tố Nga ngăn cản, Tiết Thần xoay người, nói với Nghiêm Lạc Đông:
“Ngươi có thể tra được chuyện của mười mấy năm trước không?”
Nghiêm Lạc Đông thoáng nhìn Tiết Thần, sau khi cân nhắc mới nói: “Tiểu thư cứ việc phân phó, ta có thể thử tra một chút.”
Tiết Thần gật đầu, gương mặt nhỏ xinh đẹp trở nên nghiêm nghị, nói Nghiêm Lạc Đông nói:
“Ta muốn biết, tình trạng sinh hoạt của cả nhà bọn họ sau khi phụ thân của Từ Tố Nga bị biếm quan lưu đày. Năm đó Từ Tố Nga đã làm gì?”
Nghiêm Lạc Đông cẩn thận nhớ kỹ phân phó của Tiết Thần, sau đó mới gật đầu, trả lời:
“Được, ta đã hiểu, sẽ lập tức đi tra. Bởi vì cách quá nhiều năm, việc điều tra sẽ tương đối phiền phức, có thể cần một chút thời gian.”
Tiết Thần tự nhiên hiểu rõ đạo lý bên trong, cũng không phải yêu cầu Nghiêm Lạc Đông đưa ra đáp án ngay lập tức, sau khi hai người bàn xong, Nghiêm Lạc Đông mới rời khỏi Thanh Tước Cư.
Sau khi hắn đi, trong lòng Tiết Thần luôn không thể bình tĩnh, có một suy nghĩ đáng sợ đang nổi lên trong đầu nàng...
Nếu Từ Tố Nga hạ loại dược này với Tiết Vân Đào, là vì năm đó muốn Lô thị không bao giờ có thể sinh ra hài tử khác cho Tiết Vân Đào, như vậy sau khi bà ta hạ dược xong, làm sao có thể bảo đảm, Tiết Vân Đào liền nhất định có thể cùng bà ta sinh hài tử chứ? Năm đó bà chỉ là một ngoại thất bám vào Tiết Vân Đào, nếu không có hài tử, ai có thể bảo đảm bà ta có thể giữ được Tiết Vân Đào nhiều năm như vậy? Nhưng nếu bà ta muốn hài tử, mà thân mình Tiết Vân Đào đã bị dược làm tổn thương không thể có hài tử được...Như vậy liền có vấn đề.
Tiết Uyển và Tiết lôi...Làm sao có được hai đứa nhỏ này??
Tiết Uyển nhỏ hơn nàng một tuổi, Tiết Lôi thì nhỏ hơn ba tuổi, nếu nói trong khoảng thời gian này Từ Tố Nga không hạ dược với Tiết Vân Đào, như vậy vì sao Lô thị lại không thể mang thai hài tử? Lúc Lô thị sinh nàng, cũng không có tổn thương thân mình, vì cái gì suốt bốn năm lại không sinh ra thêm hài tử nào? Còn có Điền di nương, thời gian bà đi theo Tiết Vân Đào cũng không tính ngắn, nhưng vì cái gì ngay cả bà cũng không thể sinh hài tử?
Không có khả năng thân mình của Lô thị và Điền di nương đều không tốt, chỉ có một mình Từ Tố Nga là tốt nha.
Cho nên, hiện tại quan trọng nhất chính là, phải điều tra xem năm đó Từ di nương đã gặp chuyện gì, lần trước ở điền trang, kỳ thật nàng cũng không phải thật sự nhất định muốn mạng của Từ Thiên Kiêu, chỉ là nghĩ ép buộc Từ di nương, khiến bà ta đồng ý đưa Từ Thiên Kiêu đến Đông phủ đáp lời, nhưng Từ Tố Nga không chỉ nhiều lần phản đối đề nghị này, cuối cùng vì sợ Từ Thiên Kiêu nói ra cái gì đó, mà dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, ra lệnh đánh chết ca ca ruột của mình.
Đó là ca ca ruột thịt của bà ta! Lý do gì khiến bà ta không màng đến huyết mạch thân tình như vậy? Nhất định là một bí mật còn quan trọng hơn cả ca ca ruột thịt, nếu bị vạch trần, rất có khả năng liền sẽ gặp phải kết cục giống như Từ Thiên Kiêu, cho nên khiến bà ta không thể không làm ra lựa chọn này.
Vào lúc đang nghĩ mãi không ra, thì nghe thấy tiếng bước chân ồn ào bên ngoài Thanh Tước Cư, không lâu sau, thấy Khâm Phượng có vẻ lo lắng đi đến, bẩm báo với Tiết Thần:
"Đại tiểu thư, người mau đi xem một chút. Nhị tiểu thư đâm Oanh Ca không ra hình dạng nữa, hiện tại tất cả nha hoàn bà tử trong Hải Đường Uyển đều đang phản kháng, mang Oanh Ca đến tìm người để nói lí lẽ."
Tiết Thần tranh thủ thời gian ra ngoài cùng Khâm Phượng, Chẩm Uyên đang ở trong viện sắp xếp, nhìn thấy Oanh Ca đang nằm ở chiếc giường trúc nhỏ, trên lưng máu đỏ một mảng lớn, Oanh Ca cắn chặt môi dưới, hai mắt đẫm lệ, chóp mũi ửng đỏ, cũng không biết do khóc hay bị người đánh.
"Chuyện gì xảy ra?"
Giọng nói bình tĩnh của Tiết Thần truyền đến, khiến cho trong viện vốn đang ồn ào náo động lập tức an tĩnh lại, đám người Hải Đường Uyển trông thấy Tiết Thần, thì cùng nhau quỳ xuống, Tiết Thần liếc nhìn Chẩm Uyên, Chẩm Uyên tức khắc hiểu rõ khom người lui ra, đi ra ngoài sân.
Trong đám người có một bà tử hơn bốn mươi tuổi, mắt to mặt tròn đứng ra nói chuyện:
"Cầu xin Đại tiểu thư cứu giúp Oanh Ca, Nhị tiểu thư không xem các nô tì là con người, xem nàng ta đã đâm lưng của Oanh Ca thành như cái sàng rồi."
Tiết Thần đi xuống bậc thang, đứng lại trước người Oanh Ca, cúi đầu nhìn vết thương trên lưng của Oanh Ca, nhíu mày hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Oanh Ca im lặng không nói, chỉ biết khóc, bà tử khi nãy lại nói tiếp: "Bẩm Đại tiểu thư, hôm nay Nhị tiểu thư bảo Oanh Ca đi phòng thu chi lấy cho nàng ta một trăm lượng bạc để chi dùng, nhưng phòng thu chi lại muốn Nhị tiểu thư lấy ra mệnh lệnh của Đại tiểu thư hoặc lão gia, mới có thể đưa bạc, nhưng hai thứ này Nhị tiểu thư đều không giao cho Oanh Ca, hiển nhiên Oanh Ca không thể mang ngân lượng trở về, Nhị tiểu thư liền nổi giận với Oanh Ca, nói Oanh Ca vô dụng, nói nếu như là Khâm Phượng và Chẩm Uyên bên cạnh Đại tiểu thư, Đại tiểu thư mà muốn một trăm lượng, thì các nàng có thể cầm về hai trăm lượng cho Đại tiểu thư, Oanh Ca nghe lời này tức khắc không phục, bật thốt lại một câu, Nhị tiểu thư liền đạp vào mặt Oanh Ca, Oanh Ca bị hù sợ rồi khóc lên, Nhị tiểu thư lo người bên ngoài biết, vì vậy dùng cây trâm đâm vào lưng Oanh Ca thành bộ dáng này. Cầu xin Đại tiểu thư làm chủ thay Oanh Ca và chúng ta."
Bà tử kia nói xong, Tiết Thần chưa kịp phản ứng, những người khác của Hải Đường Uyển cũng nói theo:
"Đúng vậy thưa Đại tiểu thư, cầu người làm chủ thay chúng ta, trước đó không lâu, hai chân của Bách Thúy bị Nhị tiểu thư phạt kém chút đã bị phế, bây giờ vẫn còn đang dưỡng thương, hôm nay Oanh Ca lại bị nặng như vậy, xin Đại tiểu thư đừng đem chúng ta đi hầu hạ bên người Nhị tiểu thư nữa."
"Đúng vậy, van xin Đại tiểu thư hãy cứu lấy chúng ta. Bọn nô tì tình nguyện xin đi phòng làm việc lặt vặt, cũng không muốn lại đi hầu hạ Nhị tiểu thư đâu."
Lời cầu xin nối theo nhau mỗi lúc một to hơn, Tiết Thần nhìn người quỳ đầy đất, thở dài, mới vẩy tay với các nàng, nói:
"Được rồi, đều đứng lên đi. Chuyện này ta đã biết, tạm thời các ngươi trở về với công việc trước đó đi, ở Hải Đường Uyển ta sẽ phái người khác đi." Rồi quay đầu nhìn thoáng qua Khâm Phượng, nói: "Đến tư khố lấy hai mươi lượng bạc cho Oanh Ca và Bách Thúy, bảo đại phu trị thương cho các nàng thật tốt, sau khi lành lại liền đến Thanh Tước Cư hầu hạ. Tất cả đừng quỳ nữa, đứng lên đi. Ta sẽ để quản sự phân công lại công việc cho các ngươi."
Sau khi đám người Hải Đường Uyển rời đi, Chẩm Uyên ở bên ngoài hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện xảy ra đã trở về, trước đó Tiết Thần bảo Chẩm Uyên nhanh ra ngoài hỏi thăm chuyện đã xảy ra hôm nay ở Hải Đường Uyển, mặc dù biết có thể khiến nhiều người cùng đến đây xin nàng chủ trì công đạo như vậy, sự tình ắt hẳn không sai được, nhưng Tiết Thần vẫn cẩn thận, để Chẩm Uyên đi điều tra một phen.
Chuyện này gây nên ồn ào xôn xao trong phủ, cho nên Chẩm Uyên không phí bao nhiêu công sức liền nghe được ngọn nguồn sự tình, bên tai Tiết Thần nhẹ giọng nói:
"Tiểu thư, bọn họ nói đều là sự thật, sáng nay Oanh Ca quả thực không mang về thứ gì, thay Nhị tiểu thư tới phòng thu chi lấy bạc, phòng thu chi chỉ nhận lệnh của người và lão gia, đương nhiên nàng sẽ không lấy được, sau khi trở về, Nhị tiểu thư lập tức nổi giận, sau khi chà đạp Oanh Ca thì đi Tây viện."
Sự tình cũng không phức tạp, nhưng Tiết Uyển cũng thật lợi hại, mới bao nhiêu ngày đã có thể khiến người phục vụ bên người đều người ngã ngựa đổ, nguyên một đám tránh nàng ta như ma quỷ, dù bị xử phạt cũng liều mạng đến chỗ của nàng cáo trạng, có thể thấy được bình thường Tiết Uyển không được lòng người đến cỡ nào.
Lại thêm chuyện trước đó Nghiêm Lạc Đông báo cáo, hiện tại Tiết Thần cảm thấy không có cách nào sinh ra tình nghĩa tỷ muội với Tiết Uyển, nên nói với Khâm Phượng:
"Kêu Nhị tiểu thư đi Phật đường chép năm mươi lần Pháp Lan Kinh, để nàng ta sám hối tội lỗi, chép không xong không cho phép ra ngoài."
Xử phạt này đối với Tiết Uyển mà nói, không nặng cũng không nhẹ, chỉ là Tiết Thần không muốn trước khi mọi việc còn chưa sáng tỏ, mà làm ra bất cứ phản ứng dư thừa nào, nên để Tiết Uyển chép kinh, khiến Hải Đường Uyển bình tĩnh mấy ngày rồi nói sau.
***
Mà sau khi màn đêm buông xuống, Tiết Vân Đào làm Từ di nương đi chủ viện thị tẩm.
Sau khi Từ di nương trêu chọc ông một hồi, thì ngay trước mặt Tiết Vân Đào, ở lư hương Thụy Thú trong phòng đốt hương liệu gia tăng tình thú này, Tiết Vân Đào cũng không bài xích, không lâu sau lập tức ôm Từ di nương nằm trở về trong màn.
Từ di nương nhẹ giọng thì thầm, nhuyễn ngọc ôn hương, câu mất ba hồn bảy phách của Tiết Vân Đào, hận không thể chết trong sự ôn nhu này của bà. Không hề ý thức được bất kỳ sự nguy hiểm và không bình thường nào.
"Lão gia, nghe nói Đại tiểu thư cấm túc Nhị tiểu thư phạt chép sách kinh, ngày bình thường Nhị tiểu thư luôn nói tốt cho Đại tiểu thư, càng không có nửa phần bất kính, cho dù có mạo phạm Đại tiểu thư ở chỗ nào, nhưng nàng còn nhỏ, không hiểu quy củ, để quản giáo mụ mụ dạy cũng được, tội gì phải chép sách kinh đâu."
Từ Tố Nga rất am hiểu lòng của nam nhân, biết lúc nào nói chuyện sẽ có tác dụng nhất.
Liền nghe giọng nói thở hổn hển của Tiết Vân Đào:
"Sáng mai ta sẽ đi hỏi xem chuyện gì xảy ra, có đôi khi Thần nhi xác thực hơi nghiêm khắc, để ta nói với nàng. Ngươi nhanh chút nữa đi, ta sắp được rồi."
Theo sau lời tuyên bố này, bên trong màn giường lại một trận dạt dào xuân ý, một tiếng cao hơn nối tiếp một tiếng yêu kiều, màn giường lắc lư, rốt cục ngừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.