Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 48

Hoa Nhật Phi

09/06/2020

Tiết Thần đem cả hai con diều nhặt được về phòng, không hiểu tại sao tâm tình đột nhiên tốt hơn, ngồi trên ghế xích đu bằng dây mây, dơ con diều lên cao, vì sự may mắn của mình hôm nay mà cảm thấy vui vẻ.

Bức họa ở mặt trái con diều, nhan sắc tươi sáng, bút pháp sắc bén, dùng nét vẽ đơn giản để phác hoạ ra hình dạng giống y như đúc, ở góc trái bên dưới bức họa phát hiện một ấn chương, ở trên khắc hai chữ ‘Tùng Trúc’, cổ xưa phong nhã, từ phong cách của bức họa có thể nhìn ra được người này là một cư sĩ nhàn nhã, lấy danh hào Tùng Trúc, khí phách ngạo nghễ nổi bật trên giấy.

Cũng không biết đây là của vị nào có tâm vẽ cho người trong lòng, nhưng ông trời cố tình không chiều lòng người, thổi tới trong viện nàng, tự dưng để nàng tiện nghi nhặt được, không biết người vẽ kia, lúc này có phải đang đấm ngực dậm chân hay không.

Nghĩ đến đây, Tiết Thần liền bật cười.

Khâm Phượng và Chẩm Uyên không hiểu, hỏi: “Tiểu thư, sao người chỉ nhặt được con diều mà đã vui vẻ như vậy? Người biết là của ai sao?”

Năm nay tiểu thư nhà nàng mới mười hai tuổi, số lần ra cửa không nhiều lắm, khẳng định sẽ không trêu chọc phải ong bướm gì, nghĩ đến từ khi phu nhân qua đời, nàng luôn biểu hiện giống như một đại cô nương, tuy vậy trong xương cốt, phỏng chừng tâm tính vẫn là một tiểu hài tử, thích loại đồ chơi này.

Trên thực tế, Tiết Thần xác thật thích những thứ này, bởi vì ở đời trước sau khi Lô thị qua đời, nàng gần như không có thời thơ ấu, tuổi còn nhỏ, suốt ngày sinh hoạt trong sự ép bức và bất an, làm sao có thể giống như những hài tử khác, làm nũng trong lòng cha nương, vui chơi càn rỡ quên trời đất, cho nên, dù đời trước nàng đã là Trường Ninh Hầu phu nhân, nhưng ở trên đường nếu bắt gặp bán những vật như chong chóng, con quay này đó, đều sẽ dừng cỗ kiệu và xe ngựa lại nhìn xem trong chốc lát rồi mới đi tiếp.

Nhưng thật sự đáng buồn chính là, đời trước bên người nàng trước nay liền không có một người có thể hiểu nàng, không cần phải nói tới Tống An Đường, kỳ thật hắn và Tiết Vân Đào là một loại nam nhân, trong lòng ích kỷ chỉ có một mình hắn, chưa bao giờ chú ý đến cảm thụ của người bên cạnh.

Dựa vào ghế xích đu vỗ về chơi đùa con diều, giống như đang vỗ về chơi đùa món bảo bối vô cùng quý trọng, Chẩm Uyên tiến vào bẩm báo, nói Nghiêm hộ vệ cầu kiến.

Trong lòng Tiết Thần căng thẳng, ngẩng đầu nhìn vào viện, quả nhiên lập tức thấy được thân hình cường tráng và dung mạo bình thường của Nghiêm Lạc Đông, thu lại tất cả cảm xúc, Tiết Thần từ ghế xích đu đứng lên, giao con diều cho Khâm Phượng đang hầu hạ một bên, sau đó nói với Chẩm Uyên:

“Kêu hắn tiến vào, ta ở thư phòng.”

Sau khi Tiết Thần đi thư phòng, liền đứng ở bàn sách, tiếp tục công việc mài mực vừa rồi chưa xong, Nghiêm Lạc Đông đi vào, đầu tiên là ôm quyền làm lễ với nàng, sau đó mới nói:

“Tiểu thư, chuyện người bảo ta tra, ta đã tra được, lập tức nói ở đây sao?”

Tiết Thần nhìn mực đen chậm rãi chảy ra ở chỗ nàng đang mài, chần chờ một hồi, mới hơi gật đầu, nói:

“Nói ở chỗ này đi.”

Nghiêm Lạc Đông tựa hồ cũng cảm giác được Tiết Thần có chút khẩn trương, đánh giá tiểu thư thông minh như vậy, hẳn là đại khái có thể đoán được, kêu hắn đi tra, chẳng qua vì muốn xác định, nên không dấu diếm, không cố kỵ mà nói thẳng:

“Sau khi Từ Diệp phụ thân của Từ di nương bị biếm quan lưu đày, người Từ gia liền trở lại sinh sống ở nhà tổ trong nông thôn, chỉ là trong nhà không có trụ cột, sinh hoạt trôi qua vô cùng túng quẫn, toàn dựa vào tiền vay qua ngày, sau đó Từ Thiên Kiêu chọc vào kiện tụng, tất cả tiền để dành trong nhà đều dùng cho việc bồi thường, nhưng người mà Từ Thiên Kiêu đắc tội đã thu tiền vẫn không chịu bỏ qua, nhìn thấy Từ Tố Nga xinh đẹp, thì nẩy lên ý muốn cướp đoạt, viện lý do thân phận của nàng là nữ quyến tội thần mà đưa vào giáo phường ti, bởi vì là hành động lén lút, cho nên người biết được cũng không nhiều. Từ Tố Nga ở giáo phường ti hơn một năm, gặp được tên quan coi ngục gọi là Lưu Vĩnh, hắn đưa Từ Thiên Kiêu tất cả số bạc, để hắn cứu Từ Tố Nga ra khỏi giáo phường ti, vốn muốn ở ngoài sống chung với Từ Tố Nga thật tốt, cho rằng Từ Tố Nga sẽ cảm kích ơn chuộc thân của hắn, nhưng không nghĩ tới, sau khi Từ Tố Nga ra ngoài, thì trở mặt không nhận người, nhanh chóng tìm người tốt hơn, hoàn toàn giẫm đạp ân tình của Lưu Vĩnh. Mà người bà ta tìm được, chính là phụ thân của tiểu thư, khi đó ông ấy vừa mới thành thân với mẫu thân ngài, hơn nữa còn sinh ra ngài, ông và Từ Tố Nga quen nhau ở một phường trà, khi đó, Từ Tố Nga làm trà nữ ở phường trà, thường xuyên qua lại, không mấy ngày liền bám lên Tiết đại nhân, mượn một lần say rượu, hai người liền chính thức ở bên nhau. Hơn tám tháng sau, Từ Tố Nga đã sinh một nữ nhi, hẳn là Uyển tiểu thư.”

Nghiêm Lạc Đông nói chuyện trau chuốt không hề có chút dư thừa, xem như đang nói đến một chuyện cũ bình thường năm xưa, kỳ thật hắn như vậy, Tiết Thần còn cảm giác tốt hơn, nhưng nếu lúc nói chuyện, lại xen lẫn một ít cảm xúc hoặc phán đoán của bản thân trong đó, có lẽ nàng thật sự sẽ không nhịn được mà than thở xả giận.



Nhíu mày hỏi:

“Như vậy Tiết Lôi thì sao? Tiết Lôi là chuyện như thế nào?”

Hiện tại cơ hồ đã có thể xác định, sau khi Từ Tố Nga quen biết Tiết Vân Đào, lập tức động tâm tư với ông, điều này đối với một người có phụ thân bị giáng chức quan, bản thân còn bị đưa vào giáo phường ti, so sánh những nam nhân kia với một công tử Tiết Vân Đào nhẹ nhàng, có thể nói là khác nhau một trời một vực, Từ Tố Nga không muốn bỏ lỡ Tiết Vân Đào, vì thế binh hành hiểm chiêu, có quan hệ da thịt thật sự từ sớm, để đem hài nhi trong bụng vốn nên bỏ đi tính lên đầu Tiết Vân Đào, mà Tiết Vân Đào xuất thân tốt lành, làm sao tiếp xúc qua nữ nhân thế này, càng thêm không thể nghĩ được sẽ có một nữ nhân lớn mật như vậy, đem chuyện vu oan lên người ông, sau khi cho rằng Từ Tố Nga thật là con nhà quan lại, gia đạo sa sút, lưu lạc vào phường trà làm trà nữ, bộ dạng của Từ Tố Nga như vậy, Tiết Vân Đào làm sao có thể biết, bà ta lại có thủ đoạn như thế.

Từ Tố Nga biết Tiết Vân Đào có gia thất, hơn nữa chính phòng phu nhân mới vừa sinh một nữ nhi cho ông, nàng sợ Lô thị nếu lại sinh đứa con trai cho Tiết Vân Đào, như vậy thì có thể kéo lại tâm của Tiết Vân Đào, cho nên, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dùng loại dược khiến nam nhân không sinh được hài tử với Tiết Vân Đào, chính vì nguyên nhân này, bà ta thế nhưng muốn cho một người nam nhân bởi vì bà ta mà đoạn tử tuyệt tôn, Tiết Vân Đào chính là nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, cuối cùng bản thân mình trêu chọc tới cái dạng ma quỷ gì.

Nhưng là, thân thể Tiết Vân Đào có biến hóa, thê tử Lô thị xác thật không sinh ra hài tử, còn bà ta thì sao? Bà ta là một ngoại thất, bên người chỉ có một nữ nhi thật sự không có tự tin gì, cho nên, bà ta liền muốn sinh thêm một đứa nữa để củng cố địa vị của mình bên người Tiết Vân Đào, cho nên đã có sự tồn tại của Tiết Lôi……

Nghiêm Lạc Đông tận hết chức trách nói với Tiết Uyển:

“Từ di nương ở bên cạnh Tiết đại nhân ba năm sau mới có Tiết Lôi, đoạn thời gian đó, tựa hồ quan hệ giữa Tiết đại nhân và thái thái cũng không tệ lắm, nên rất ít đi chỗ Từ di nương, bà ta đã nương theo khoảng thời gian này, cấu kết với một người đến từ vùng khác, lúc ấy người nọ thuê nhà ở cách vách Từ di nương, bản thân hắn cũng đã có gia đình, mỗi đêm đều trèo tường qua yêu đương vụng trộm với Từ di nương, người nọ lưu lại kinh thành năm tháng, Từ di nương liền có thai.”

Cuối cùng vẫn không nhịn xuống thở dài một hơi: “Ai……”

Dù trước đó đoán được sự thật là một chuyện, nghe người khác chính miệng nói ra lại là một chuyện khác, Nghiêm Lạc Đông thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng đang suy nghĩ đối sách, vì thế tiến đến vội vàng nói:

“Tiểu thư, hai năm trước Lưu Vĩnh đã bệnh chết, còn người kia chính là khách thuê ở ngõ nhỏ Miêu Nhi, ta nghe được hắn mở một cửa hàng ở Bảo Định, hai ngày trước ta đã đi một chuyến Bảo Định, cho nên mới trì hoãn chút ít thời gian, có điều vì như vậy, ta đã bắt được người nọ trở về, hiện tại đang nhốt ở thôn trang.”

Lúc này Tiết Thần lại há hốc mồm, nhìn Nghiêm Lạc Đông thật lâu cũng không nói chuyện, đột nhiên cảm giác chỗ ở của mình vô cùng không có cảm giác an toàn, trên đời này, có Nghiêm Lạc Đông một thám tử không chỗ nào không vào được như vậy tồn tại, thì sao còn có bí mật gì nữa, chỉ cần hắn muốn tra, cơ hồ có thể nói không có gì hắn tra không được!

Thật là đáng sợ.

*******

Đêm nay Tiết Vân Đào phái người truyền lời về, nói trong bí thư giám sự vụ quá bận rộn, đêm nay sẽ không trở về.

Từ Tố Nga liền rửa mặt lên giường từ sớm, còn chưa ngủ, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng chim đỗ quyên rất quen thuộc, ba tiếng dài, hai tiếng ngắn, cuối cùng còn gõ lên song cửa sổ.

Bà đột nhiên từ trên giường bật dậy, kinh hoàng luống cuống nhìn bốn phía, có nha hoàn nghe thấy tiếng động, muốn vào đốt đèn cho bà, lại bị Từ Tố Nga quát bảo ngưng lại, vội vàng xuống giường, choàng lên áo khoác, lập tức đi ra ngoài, nương theo ánh trăng nhìn đình viện trống không.

Thanh âm này không đúng.

Vương Sinh đã rời khỏi kinh thành từ sớm, nhiều năm như vậy lâu lâu sẽ đưa chút tiền đến đây cho bà, nhưng không hề xuất hiện qua, tiếng kêu chim đỗ quyên này, chính là ám hiệu năm đó khi bọn họ hẹn hò đã dùng, những người khác không có khả năng biết.



Nhưng vừa rồi bà rõ ràng nghe được. Qủa thật nghe vào trong tai, tuyệt đối sẽ không nghe lầm mới đúng.

Trong đình viện một người đều không có, dù trong lòng Từ Tố Nga vẫn còn nghi ngờ, cũng có chút không dám xác định, có lẽ chỉ là trùng hợp không chừng, khoác áo ngoài, từ nha hoàn đỡ, bà liền quay về phòng.

Nhưng mới vừa nằm xuống, thanh âm kia lại truyền tới, như cũ là ba tiếng dài, hai tiếng ngắn, cuối cùng là tiếng gõ vào song cửa sổ.

Từ Tố Nga đột nhiên đứng dậy, đẩy ra cửa sổ phía nam, nhưng nơi đó là một hồ nước, căn bản không thể có người, bà khoác áo, lại đi đến trong viện, đuổi nha hoàn, tự mình một người tìm theo âm thanh lúc trước.

Phía sau viện của bà là một hồ nước, bờ bên kia hồ nước chính là rừng núi giả, tiếng kêu chim đỗ quyên trước sau vẫn quanh quẩn chung quanh, Từ Tố Nga đi tới bên núi giả, không khỏi lạnh lùng gọi:

“Rốt cuộc là ai? Đừng giả thần giả quỷ, mau bước ra cho ta!”

Bên phải sau núi giả truyền đến hai tiếng bước chân, một người nam nhân đi ra từ sau núi giả, chính là Vương Sinh đang bị trói tay.

Từ Tố Nga thấy hắn, thầm nghĩ không ổn, cũng không thèm nhìn, xoay người liền muốn rời đi, Vương Sinh đã bị sợ mất mật từ sớm mãi mới chờ đến hy vọng đến cứu hắn, làm sao có thể vứt bỏ cơ hội này, đứng sau Từ Tố Nga kêu to:

“Tố nhi, là ta! Ta là Vương Sinh! Ta là Vương Sinh đây! Nàng mau tới cứu ta, người nọ bắt ta tới đây rồi giấu ở chỗ này, ta hoàn toàn không quen biết hắn, nàng mau giúp ta cởi bỏ dây thừng, mang ta rời khỏi nơi này đi.”

Vương Sinh nóng lòng cầu sinh, hắn chỉ bị trói tay ở sau người, nhưng chân thì tự do, chẳng qua hắn không dám đi, bởi vì đi không đúng, phía sau sẽ có người đánh hắn, thẳng đến khi nhìn thấy Từ Tố Nga, hắn mới liều lĩnh đuổi theo, chỉ chốc lát sau đã đuổi kịp, ngăn ở trước mặt bà, nói:

“Tố nhi, là ta! Nàng nhìn rõ đi, là ta đây! Lúc trước chúng ta ngày đêm ở bên nhau, vui sướng như vậy, chẳng lẽ nàng không quen biết ta sao? Hãy cởi trói cho ta nhanh lên!”

Từ Tố Nga biết bản thân đã trúng kế, làm sao còn dám lo đến người này, cúi đầu lập tức muốn rời đi, trong miệng còn lớn tiếng nói:

“Ta không quen biết ngươi! Ngươi tránh ra cho ta! Còn như vậy, ta sẽ kêu người đó.”

Vương Sinh thấy Từ Tố Nga tuyệt tình như vậy, vào thời điểm sống còn, thế nhưng không chút nào nhớ tình cũ, lập tức nổi giận, nói:

“Hảo ngươi cái đồ nữ nhân xấu xa lả lơi ong bướm. Lúc muốn ta thì còn tiện hơn cả thanh lâu kỹ nữ, hiện giờ làm di nương của người ta, lại trở mặt không biết người?”

Từ Tố Nga sợ hắn nói thêm gì nữa, lớn tiếng thét to: “Ngươi câm miệng cho ta! Ta căn bản không quen biết ngươi! Là ai kêu ngươi tới bôi nhọ ta? Ta liều mạng với ngươi!”

Sau khi nói xong lời này, Từ Tố Nga đột nhiên dồn hết sức, đẩy Vương Sinh ngã sấp xuống đất, sau đó không hề do dự vượt qua hắn muốn rời đi, nhưng Vương Sinh nơi nào chấp nhận, bò dậy lại quấn lên:

“Từ Tố Nga ngươi giỏi lắm, uổng ta ngần ấy năm vẫn luôn nhớ thương mẫu tử các ngươi, thường xuyên phái người đưa chút vàng bạc qua cho ngươi, sau lại biết ngươi làm thiếp cho người ta, ta cũng chưa nói cái gì, nhưng hôm nay, ngươi lại muốn chối bỏ mọi thứ với ta. Hiện nay mạng của ta bị người nắm trong tay, ngươi cũng không thèm liếc mắt để ý, thật sự là con hát vô tình, kỹ nữ vô nghĩa, coi như Vương Sinh ta mắt mù nhiều năm vậy đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiều Hoa Vì Quân Gả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook