Chương 50
Hoa Nhật Phi
14/06/2020
Từ Tố Nga bị lưu lại phủ của lão phu nhân, về phần lão phu nhân sẽ
xử trí bà ta thế nào, Tiết Thần mặc kệ. Lão phu nhân làm đương gia chủ
mẫu nhiều năm như vậy, tự nhiên có phương pháp xử trí của bà.
Tiết Thần và Tiết Vân Đào cùng ngồi xe ngựa trở về ngõ hẻm Yến Tử, Điền di nương ở cửa sau trông ngóng mong mỏi, nhìn thấy Tiết Vân Đào muốn tiến lên đón lại không dám, Tiết Vân Đào nhìn cũng chưa từng nhìn, tức khắc trực tiếp đi chủ viện, Tiết Thần kéo Điền di nương đang muốn đi theo lại, lúc này mà bà đi vào, vậy sẽ trở thành bia đỡ đạn, liếc mắt ra hiệu với bà, Điền di nương liền thu chân về, lui ra sau hai bước, hành lễ với Tiết Thần, lưu luyến không rời trở về Tây viện.
Tiết Thần đi theo vào chủ viện, Tiết Vân Đào chắp tay đứng trước chụp đèn, không biết đang suy nghĩ gì, Tiết Thần đi qua, cởi xuống áo choàng để lên ghế bên cạnh, sau đó đi đến trước bàn tự mình rót một ly trà cho Tiết Vân Đào.
Tiết Vân Đào xoay người nhìn nàng, thì thấy nữ nhi ngoan ngoãn đứng trước mặt ông, dưới ánh đèn mông lung, mỏng manh gầy yếu như thế, nhận lấy ly trà nàng đưa, để Tiết Thần ngồi xuống vị trí cạnh ông, sau đó uống một ngụm trà nóng, mới phát giác được sự buồn bực trong lòng hơi tản đi.
Tiết Thần ngồi uống trà, một lúc lâu sau Tiết Vân Đào mới thở dài nói:
"Chuyện của Từ di nương, con biết được lúc nào?"
Tiết Thần không có ý định giấu ông, thế là liền nói ra: "Ngay sau khi Từ di nương chính miệng hạ lệnh giết Từ Thiên Kiêu, trước khi Từ Thiên Kiêu chết, tựa như còn có lời nói chưa xong, Từ di nương lập tức sai người chặn miệng hắn lại, con cảm thấy rất kỳ quái, nên phái người đi thăm dò quá khứ của Từ di nương, sau đó..."
Trong một lúc Tiết Thần chưa nghĩ ra nên nói lời kế tiếp như thế nào, Tiết Vân Đào đã đoán được câu chuyện, thở dài, nói: "Sau đó con tra ra những quá khứ bẩn thỉu không thể tả này. Ôi, cũng là cha hồ đồ, bị nữ nhân như vậy lừa gạt đến nay, nếu không phải con tra ra những chuyện này, nói không chừng ta sẽ bị bà ta lừa gạt cả đời, nuôi hai đứa con hoang kia cả đời."
Tiết Vân Đào nói xong, lại cảm thấy tức giận, đặt mạnh ly trà xuống bàn, Tiết Thần thấy ông như thế, trong lòng im lặng thở dài một hơi, cũng đặt ly trà xuống.
Thấp giọng nói: "Kỳ thật, con còn tra được một chút chuyện khác, chỉ là vừa rồi ở trước mặt lão phu nhân mới không dám nói ra."
Tiết Vân Đào nhìn về phía nàng, thấy sườn mặt nàng dưới ánh nến trơn bóng mượt mà, mặt mày xinh xắn, có chút rất giống Lô thị, trong đầu nhớ tới Lô thị cũng tốt, lại thấy áy náy với nữ nhi này, trước đó vài ngày không biết ông bị ma bịt mắt hay gì, để ả Từ Tố Nga kia mê đến đầu óc choáng váng, khiến thân khuê nữ chịu không ít ủy khuất, thực sự vô cùng khốn nạn!
"Còn có cái gì cứ nói ra, việc làm của tiện nhân kia đã đủ ác độc, không lo lại nghe được cái khác. Nói đi."
Hai tay Tiết Thần đút trong tay áo, đầu ngón tay không ngừng vuốt nhẹ tờ phương thuốc cất trong ống tay áo, cúi đầu, do dự không biết có nên nói ra điều này hay không, ánh mắt nhìn chằm chằm ống tay áo vải lụa dệt hoa văn lá cây, cuối cùng vẫn không có dũng khí chính miệng nói ra điều này.
Lẳng lặng đứng lên, đi đến trước mặt Tiết Vân Đào, nhìn chằm chằm ông, Tiết Vân Đào đang uống trà, bị ánh mắt này của Tiết Thần khiến cả người ngây ngẩn, bưng ly trà thật lâu không nói chuyện, sau đó thấy Tiết Thần chậm rãi rút ra một mảnh giấy được gấp gọn trong tay áo, đặt trên mặt bàn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
"Tờ phương thuốc này là người của con chép trở về từ một cửa hàng dược lâu năm ở thành bắc, trước đó dược hương mà Từ di nương cho phụ thân dùng chính là đơn thuốc này."
Nói xong cái này, Tiết Thần cảm thấy mình đã tận lực. Sau đó uốn gối hành lễ với Tiết Vân Đào rồi lui ra ngoài.
Tiết Vân Đào thấy bộ dạng Tiết Thần thế này, trong lòng hiếu kì, để ly trà xuống, cầm phương thuốc kia nhìn xem, trên đơn thuốc có tên mấy vị thuốc khiến ông xấu hổ, lập tức hiểu rõ, Tiết Thần nói Từ di nương cho ông dùng dược hương là cái gì.
Dù cho hiện tại trong sảnh chỉ có một mình ông, Tiết Vân Đào vẫn cảm thấy hết sức khó xử, ho nhẹ hai tiếng, tự nhủ: "Nha đầu này, cầm cái này ra làm gì?"
Vừa định xé bỏ đơn thuốc, nhưng nghĩ lại, nữ nhi đưa đơn thuốc cho ông, vậy đã nói rõ phương thuốc này khẳng định có vấn đề, nhưng cụ thể là vấn đề gì chứ?"
** ** **
Bên trong Thanh Trúc Uyển ở Đông phủ Tiết gia, lão phu nhân Ninh thị trở lại phòng, Tiết Kha đang dựa vào gối mềm, nghiêng người ở đó đọc sách, đương nhiên ông đã biết xảy ra chuyện gì, chỉ có điều, những chuyện ở hậu trạch, một nam nhân như ông không tiện nhúng tay, nhưng muốn ngủ cũng không ngủ được, dứt khoát đọc sách, chờ Ninh thị quay lại.
Những năm này ông đối với loại chuyện đó cũng phai nhạt, đa số thời điểm đều ngủ lại nơi của Ninh thị. Óc Cá diendanlequydon
Ninh thị cho tất cả mọi người lui ra, cũng không lên giường, mà hất y phục lên ngồi tại mép giường nói cho Tiết Kha nghe đầu đuôi gốc ngọn chuyện đã xảy ra trước đó, sau khi Tiết Kha nghe nói hai đứa bé đều không phải cháu ông, sâu sắc thở dài, trầm cả người xuống, để quyển sách phủ lên mặt, âm thanh buồn bực: "Bà nói xem, sao con nối dòng Tiết gia chúng ta gian nan như thế?"
Ninh thị nghe ông nói như vậy, đáp: "Gian nan gì chứ, ta sinh cho ông một trai một gái, những thiếp hầu kia không phải cũng sinh mấy người thứ tử thứ nữ cho ông à, ôi, chính là Vân Đào hồ đồ, tìm một nữ nhân không minh bạch vào phủ, trách không được lúc trước ả ta không chịu nhập phủ làm thiếp, lại không nghĩ tới bên trong còn có nguyên nhân. Lúc trước nếu không có Thần nhi vạch trần gốc gác của Uyển nhi, thật sự để Từ Tố Nga vào phủ làm chủ mẫu, đó mới là Tiết gia chúng ta gặp xui xẻo. Ông không biết nữ nhân kia xấu xa đến mức nào, ôi, Vân Đào của chúng ta làm gì là đối thủ của ả ta, nếu không phải Thần nhi... Ai, cũng không biết hắn phải đội cái nón xanh này đến lúc nào."
Tiết Kha cầm quyển sách che ở trên mặt xuống, Ninh thị nhìn ông, đột nhiên lại nói:
"Đúng rồi lão gia, ta thật cảm thấy Thần nhi không đơn giản! Lúc trước chúng ta không thích nương nàng, nên rất ít chú ý tới nàng, nhưng hôm nay nương nàng đã mất, một tiểu cô nương như nàng còn có thể tự mình biểu hiện ra, trải qua mấy ngày nay, nhiều việc lớn như vậy, tất cả đều do nàng phát hiện, còn có hộ vệ kia của nàng, ta nghe nói trước đó nàng bỏ ra hai ngàn lượng cứu được một người, người kia có qua có lại, không bao lâu liền đưa văn thư đầu nhập cho nàng, xem ra chính là hộ vệ kia. Không biết thế nào, ta luôn cảm thấy hộ vệ kia có chút..."
Ninh thị hơi do dự, Tiết Kha nghe một nửa, không đợi được câu sau, lập tức hỏi:
"Có chút cái gì? Không phải chỉ là một tên hộ vệ sao."
Ninh thị lắc đầu, từ mép giường đứng lên, đi hai bước trong phòng, nói:
"Thân thủ kia tuyệt đối không phải hộ vệ thông thường, mà ta thật sự cảm thấy hắn có chút quen mắt, giống như đã từng gặp qua..."
Tiết Kha thấy thê tử luôn luôn trầm ổn đột nhiên xoắn xuýt về một tên hộ vệ như vậy, không khỏi cũng có chút hiếu kì, cười cười nói:
"Phu nhân gặp qua hộ vệ có thân thủ tốt, ngoại trừ cấm quân trong cung và Cẩm y vệ, còn gặp qua người nào nha!"
Câu nói này lập tức khiến Ninh thị phục hồi tinh thần, vỗ tay nói:
"Không sai! Chính là Cẩm y vệ, hộ vệ bây giờ của Thần nhi chính là Cẩm y vệ lúc trước, ta còn nhớ rõ, sáu bảy năm trước lão gia tham gia vào bản tấu Đường đại nhân, sau này hoàng thượng ân điển, sợ chúng ta gặp bất trắc, liền phái người Bắc Trấn Phủ ti đến bảo hộ chúng ta. Ở tòa nhà nông thôn kia, bộ dáng của người trưởng hộ vệ đó giống y Nghiêm Bách hộ của Bắc Trấn Phủ ti. Thân hình cũng giống, đúng đúng đúng, chính là hắn, không sai!"
Ninh thị nói điều này đã hoàn toàn khiến Tiết Kha nghe mà trợn tròn mắt. Từ trên nệm êm bật dậy, vẫn còn có chút không tin, nghi ngờ nói:
"Bà nói mò gì vậy? Nghiêm Bách hộ...là quan ngũ phẩm đàng hoàng, sao có thể làm hộ vệ cho Thần nhi phủ chúng ta? Không đúng, hồi trước Bắc Trấn Phủ ti xảy ra chuyện, Thiên hộ Lý Đại Hữu liên quan vào một bản án của Hộ bộ bị hoàng thượng chém đầu, Nghiêm Bách hộ kia và Lý đại nhân chính là huynh đệ kết bái, sau khi Lý đại nhân chết, Nghiêm Bách hộ đã từ quan... Nhưng, nhưng hắn... Làm sao có thể? Khẳng định bà đã nhìn lầm, không thể nào là hắn."
Càng nói, ký ức Ninh thị càng rõ ràng, không ngừng vừa đi vừa vỗ tay, nói:
"Không sai được không sai được. Lần đó lão gia không thường ở nhà, nhưng ta thì ở nhà, mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy Nghiêm Bách hộ hai ba lần, ta sẽ không nhận lầm bộ dáng của hắn, huống chi, ông không nhìn thấy thân thủ vừa rồi của hắn trong phòng... Còn có còn có, Thần nhi cũng nói chuyện Từ Tố Nga chính do thị vệ này điều tra ra được, người cũng là hắn bắt, ông nói xem một thị vệ bình thường có bản lãnh thông thiên triệt địa như vậy sao? Cẩm y vệ chuyên làm cái gì? Đào bới gốc gác của người ta! Chỉ có bọn họ mới có thể điều tra rõ ràng những việc quá khứ của Từ Tố Nga trong một thời gian ngắn. Nghĩ như vậy, hoàn toàn chính xác nha."
Tiết Kha cũng nhịn không được nữa, từ trong mền trên giường bước xuống, ngay cả giày cũng không mang, đi đến trước mặt Ninh thị nhìn một hồi, sau đó hai người cùng lúc dời đi ánh mắt, Tiết Kha sâu sắc thở ra một hơi, nói:
"Nếu thật đúng là hắn, vậy Thần nhi của chúng ta quả là người lợi hại."
Ninh thị không ngừng gật đầu, biểu thị đồng ý: "Còn không phải sao. Cứ tưởng rằng nàng giống với nương nàng, đều là người không lên được mặt bàn, nhưng hôm nay xem ra, bản lĩnh hô mưa gọi gió của nàng đúng là không thể khinh thường."
Cảm xúc của hai vợ chồng già có chút không đúng vị, một đứa bé thế này, vậy mà lúc trước bọn họ không thèm để mắt đến, thật sự là quá thất trách.
** ** *
Sáng ngày thứ hai, Tiết Vân Đào lập tức phái người ra ngoài mời một đại phu về, đưa phương thuốc kia cho đại phu xem, đại phu kia chính là một ông lão sáu mươi tuổi, mái tóc hoa râm, nhìn toa thuốc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ, xem xong thì khép lại, trả cho Tiết Vân Đào, nói:
"Lão gia muốn chiếu theo toa thuốc này bốc thuốc sao?"
Tiết Vân Đào lắc đầu, nói: "Không bốc thuốc, ta chỉ muốn ngươi nhìn toa thuốc này, định mức, xem có phải phu thê dùng trong phòng hay không?"
Lão đại phu gật đầu: "Đúng, đúng là dùng trong phòng."
Tiết Vân Đào buồn bực cúi đầu nhìn một chút, thực sự không hiểu Thần nhi đưa phương thuốc này cho ông làm gì, chẳng lẽ vì muốn nói cho ông, nàng đã biết chuyện trong phòng của ông và Từ di nương? Không nên đi.
Lại nghe lão đại phu ở bên cạnh nói:
"Chỉ có điều, phương thuốc này hơi có chút vấn đề."
Tiết Vân Đào giương mắt, nhìn lão, nhíu mày hỏi: "Vấn đề gì? Không phải chỉ là... gia tăng phương diện kia... sao?"
Lão đại phu khó xử, không dám nhìn thẳng vào mặt Tiết Vân Đào, mà cúi đầu, đem điều ông biết nói ra hết:
"Toa thuốc này đích thật là phu thê dùng trong phòng, có thể chế hương, có thể nấu thuốc, vốn là dùng một chút thì không gì đáng trách, tuy nhiên trong đây lại tăng thêm hai vị thuốc giết tinh (tinh trùng), loại thuốc này vô cùng hung mãnh, đối với nơi đó của nam nhân có thương tổn, thuốc này ngày trước những quan phu nhân muốn nuôi trai lơ chuyên dùng, vì để khiến nam nhân tuyệt đi công năng sinh dục, nếu lão gia muốn cùng phu nhân dùng thuốc, tốt nhất đừng dùng toa thuốc này, hoặc là loại bỏ hai vị thuốc bên trong kia, cho dù có hơi ít tình dược, nhưng sử dụng cũng không sao."
Tiết Vân Đào càng nghe càng cảm thấy trong đầu trống không.
Lời của lão đại phu, không ngừng vòng đi vòng lại trong đầu ông, nuôi trai lơ... giết tinh... tuyệt sinh dục?
"Đại phu, ý ngươi là, dùng loại thuốc này sẽ bị tuyệt dục?"
Lão đại phu phát giác giọng nói của Tiết Vân Đào lạnh như băng, bất giác lùi ra sau, kiên trì nói: "Đúng, đúng vậy. Dược tính của thuốc này vốn rất hung mãnh, thôi tình hương bình thường trên thị trường căn bản sẽ không dùng cái này, nếu như lão gia chưa muốn sinh hài tử, thì nên tìm biện pháp khác đi, chứ dùng cái này thế nhưng là sẽ tuyệt môn hộ. Nếu lão gia không còn gì phân phó, vậy, lão phu liền cáo từ."
Lão đại phu lau mồ hôi trên đầu, trong lòng oán thầm người nhà này có bệnh đi, kêu đại phu đến lại không xem bệnh, mà chỉ để xem một phương thuốc không đứng đắn, có bệnh mà!
Sau khi đại phu rời đi, cả người Tiết Vân Đào sững sờ ngồi trên ghế, cảm giác tựa hồ ngay cả một lời mình cũng không nói ra được.
Ông nhớ rất rõ ràng, năm đó ông ở với Từ Tố Nga không bao lâu, thì không biết bà ta lấy loại hương này ở đâu ra, nói vì muốn gia tăng hứng thú, sau đó ông dùng, cảm giác thật không tệ, nên luôn để bà ta dùng tiếp...
Cảm thấy đầu óc tựa như bị sét đánh trúng, đầu đau muốn nứt ra. Óc Cá diendanlequydon
Ông và Từ Tố Nga là ngay sau khi Lô thị sinh Thần nhi, nếu như khi đó bà ta liền cho ông dùng loại thuốc này, vậy nói cách khác từ khi đó bắt đầu ông đã không thể có hài tử được nữa. Trên thực tế, Từ Tố Nga sinh hai đứa nhỏ đều không phải con của ông, mà từng ấy năm tới nay Lô thị và Điền thị cũng chưa từng lại mang thai hài tử của ông...
Ngay từ lúc Từ Tố Nga ở bên ông, thì đã có lòng muốn ông đoạn tử tuyệt tôn.
Đoạn tử tuyệt tôn... Đoạn tử tuyệt tôn...
Bốn chữ này liên tục không ngừng quanh quẩn trong đầu Tiết Vân Đào.
Trời ơi, rốt cuộc ông đã tạo nghiệt gì! Chả trách Thần nhi lại phản ứng như vậy, chả trách từ đầu đến cuối nàng đều muốn trừ đi Từ Tố Nga. Một nữ nhân hại ông đoạn tử tuyệt tôn...ông còn xem như bảo vật sủng ả nhiều năm như vậy! Mà Lô thị vì không sinh ra hài tử nữa nên bị ông vắng vẻ, năm đó Lô thị vì muốn mang thai hài tử, mỗi ngày đều uống ba bốn lần thuốc đắng, đến cuối cùng bà ói ra máu cũng có mùi vị cay đắng, cũng bởi vì uống thuốc khiến thân thể tổn thương, còn trẻ tuổi đã chết đi. Lúc bà chết, mới hai mươi bảy tuổi thôi. Hai mươi bảy đó!
Tiết Vân Đào lấy tay quét hết tất cả đồ uống trà trên mặt bàn xuống đất, đập đánh loạn xạ trong phòng như phát điên, trong cổ họng thì phát ra tiếng gầm thét như dã thú.
Rốt cuộc ông đã tạo nghiệt gì chứ!!
Tiết Thần và Tiết Vân Đào cùng ngồi xe ngựa trở về ngõ hẻm Yến Tử, Điền di nương ở cửa sau trông ngóng mong mỏi, nhìn thấy Tiết Vân Đào muốn tiến lên đón lại không dám, Tiết Vân Đào nhìn cũng chưa từng nhìn, tức khắc trực tiếp đi chủ viện, Tiết Thần kéo Điền di nương đang muốn đi theo lại, lúc này mà bà đi vào, vậy sẽ trở thành bia đỡ đạn, liếc mắt ra hiệu với bà, Điền di nương liền thu chân về, lui ra sau hai bước, hành lễ với Tiết Thần, lưu luyến không rời trở về Tây viện.
Tiết Thần đi theo vào chủ viện, Tiết Vân Đào chắp tay đứng trước chụp đèn, không biết đang suy nghĩ gì, Tiết Thần đi qua, cởi xuống áo choàng để lên ghế bên cạnh, sau đó đi đến trước bàn tự mình rót một ly trà cho Tiết Vân Đào.
Tiết Vân Đào xoay người nhìn nàng, thì thấy nữ nhi ngoan ngoãn đứng trước mặt ông, dưới ánh đèn mông lung, mỏng manh gầy yếu như thế, nhận lấy ly trà nàng đưa, để Tiết Thần ngồi xuống vị trí cạnh ông, sau đó uống một ngụm trà nóng, mới phát giác được sự buồn bực trong lòng hơi tản đi.
Tiết Thần ngồi uống trà, một lúc lâu sau Tiết Vân Đào mới thở dài nói:
"Chuyện của Từ di nương, con biết được lúc nào?"
Tiết Thần không có ý định giấu ông, thế là liền nói ra: "Ngay sau khi Từ di nương chính miệng hạ lệnh giết Từ Thiên Kiêu, trước khi Từ Thiên Kiêu chết, tựa như còn có lời nói chưa xong, Từ di nương lập tức sai người chặn miệng hắn lại, con cảm thấy rất kỳ quái, nên phái người đi thăm dò quá khứ của Từ di nương, sau đó..."
Trong một lúc Tiết Thần chưa nghĩ ra nên nói lời kế tiếp như thế nào, Tiết Vân Đào đã đoán được câu chuyện, thở dài, nói: "Sau đó con tra ra những quá khứ bẩn thỉu không thể tả này. Ôi, cũng là cha hồ đồ, bị nữ nhân như vậy lừa gạt đến nay, nếu không phải con tra ra những chuyện này, nói không chừng ta sẽ bị bà ta lừa gạt cả đời, nuôi hai đứa con hoang kia cả đời."
Tiết Vân Đào nói xong, lại cảm thấy tức giận, đặt mạnh ly trà xuống bàn, Tiết Thần thấy ông như thế, trong lòng im lặng thở dài một hơi, cũng đặt ly trà xuống.
Thấp giọng nói: "Kỳ thật, con còn tra được một chút chuyện khác, chỉ là vừa rồi ở trước mặt lão phu nhân mới không dám nói ra."
Tiết Vân Đào nhìn về phía nàng, thấy sườn mặt nàng dưới ánh nến trơn bóng mượt mà, mặt mày xinh xắn, có chút rất giống Lô thị, trong đầu nhớ tới Lô thị cũng tốt, lại thấy áy náy với nữ nhi này, trước đó vài ngày không biết ông bị ma bịt mắt hay gì, để ả Từ Tố Nga kia mê đến đầu óc choáng váng, khiến thân khuê nữ chịu không ít ủy khuất, thực sự vô cùng khốn nạn!
"Còn có cái gì cứ nói ra, việc làm của tiện nhân kia đã đủ ác độc, không lo lại nghe được cái khác. Nói đi."
Hai tay Tiết Thần đút trong tay áo, đầu ngón tay không ngừng vuốt nhẹ tờ phương thuốc cất trong ống tay áo, cúi đầu, do dự không biết có nên nói ra điều này hay không, ánh mắt nhìn chằm chằm ống tay áo vải lụa dệt hoa văn lá cây, cuối cùng vẫn không có dũng khí chính miệng nói ra điều này.
Lẳng lặng đứng lên, đi đến trước mặt Tiết Vân Đào, nhìn chằm chằm ông, Tiết Vân Đào đang uống trà, bị ánh mắt này của Tiết Thần khiến cả người ngây ngẩn, bưng ly trà thật lâu không nói chuyện, sau đó thấy Tiết Thần chậm rãi rút ra một mảnh giấy được gấp gọn trong tay áo, đặt trên mặt bàn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
"Tờ phương thuốc này là người của con chép trở về từ một cửa hàng dược lâu năm ở thành bắc, trước đó dược hương mà Từ di nương cho phụ thân dùng chính là đơn thuốc này."
Nói xong cái này, Tiết Thần cảm thấy mình đã tận lực. Sau đó uốn gối hành lễ với Tiết Vân Đào rồi lui ra ngoài.
Tiết Vân Đào thấy bộ dạng Tiết Thần thế này, trong lòng hiếu kì, để ly trà xuống, cầm phương thuốc kia nhìn xem, trên đơn thuốc có tên mấy vị thuốc khiến ông xấu hổ, lập tức hiểu rõ, Tiết Thần nói Từ di nương cho ông dùng dược hương là cái gì.
Dù cho hiện tại trong sảnh chỉ có một mình ông, Tiết Vân Đào vẫn cảm thấy hết sức khó xử, ho nhẹ hai tiếng, tự nhủ: "Nha đầu này, cầm cái này ra làm gì?"
Vừa định xé bỏ đơn thuốc, nhưng nghĩ lại, nữ nhi đưa đơn thuốc cho ông, vậy đã nói rõ phương thuốc này khẳng định có vấn đề, nhưng cụ thể là vấn đề gì chứ?"
** ** **
Bên trong Thanh Trúc Uyển ở Đông phủ Tiết gia, lão phu nhân Ninh thị trở lại phòng, Tiết Kha đang dựa vào gối mềm, nghiêng người ở đó đọc sách, đương nhiên ông đã biết xảy ra chuyện gì, chỉ có điều, những chuyện ở hậu trạch, một nam nhân như ông không tiện nhúng tay, nhưng muốn ngủ cũng không ngủ được, dứt khoát đọc sách, chờ Ninh thị quay lại.
Những năm này ông đối với loại chuyện đó cũng phai nhạt, đa số thời điểm đều ngủ lại nơi của Ninh thị. Óc Cá diendanlequydon
Ninh thị cho tất cả mọi người lui ra, cũng không lên giường, mà hất y phục lên ngồi tại mép giường nói cho Tiết Kha nghe đầu đuôi gốc ngọn chuyện đã xảy ra trước đó, sau khi Tiết Kha nghe nói hai đứa bé đều không phải cháu ông, sâu sắc thở dài, trầm cả người xuống, để quyển sách phủ lên mặt, âm thanh buồn bực: "Bà nói xem, sao con nối dòng Tiết gia chúng ta gian nan như thế?"
Ninh thị nghe ông nói như vậy, đáp: "Gian nan gì chứ, ta sinh cho ông một trai một gái, những thiếp hầu kia không phải cũng sinh mấy người thứ tử thứ nữ cho ông à, ôi, chính là Vân Đào hồ đồ, tìm một nữ nhân không minh bạch vào phủ, trách không được lúc trước ả ta không chịu nhập phủ làm thiếp, lại không nghĩ tới bên trong còn có nguyên nhân. Lúc trước nếu không có Thần nhi vạch trần gốc gác của Uyển nhi, thật sự để Từ Tố Nga vào phủ làm chủ mẫu, đó mới là Tiết gia chúng ta gặp xui xẻo. Ông không biết nữ nhân kia xấu xa đến mức nào, ôi, Vân Đào của chúng ta làm gì là đối thủ của ả ta, nếu không phải Thần nhi... Ai, cũng không biết hắn phải đội cái nón xanh này đến lúc nào."
Tiết Kha cầm quyển sách che ở trên mặt xuống, Ninh thị nhìn ông, đột nhiên lại nói:
"Đúng rồi lão gia, ta thật cảm thấy Thần nhi không đơn giản! Lúc trước chúng ta không thích nương nàng, nên rất ít chú ý tới nàng, nhưng hôm nay nương nàng đã mất, một tiểu cô nương như nàng còn có thể tự mình biểu hiện ra, trải qua mấy ngày nay, nhiều việc lớn như vậy, tất cả đều do nàng phát hiện, còn có hộ vệ kia của nàng, ta nghe nói trước đó nàng bỏ ra hai ngàn lượng cứu được một người, người kia có qua có lại, không bao lâu liền đưa văn thư đầu nhập cho nàng, xem ra chính là hộ vệ kia. Không biết thế nào, ta luôn cảm thấy hộ vệ kia có chút..."
Ninh thị hơi do dự, Tiết Kha nghe một nửa, không đợi được câu sau, lập tức hỏi:
"Có chút cái gì? Không phải chỉ là một tên hộ vệ sao."
Ninh thị lắc đầu, từ mép giường đứng lên, đi hai bước trong phòng, nói:
"Thân thủ kia tuyệt đối không phải hộ vệ thông thường, mà ta thật sự cảm thấy hắn có chút quen mắt, giống như đã từng gặp qua..."
Tiết Kha thấy thê tử luôn luôn trầm ổn đột nhiên xoắn xuýt về một tên hộ vệ như vậy, không khỏi cũng có chút hiếu kì, cười cười nói:
"Phu nhân gặp qua hộ vệ có thân thủ tốt, ngoại trừ cấm quân trong cung và Cẩm y vệ, còn gặp qua người nào nha!"
Câu nói này lập tức khiến Ninh thị phục hồi tinh thần, vỗ tay nói:
"Không sai! Chính là Cẩm y vệ, hộ vệ bây giờ của Thần nhi chính là Cẩm y vệ lúc trước, ta còn nhớ rõ, sáu bảy năm trước lão gia tham gia vào bản tấu Đường đại nhân, sau này hoàng thượng ân điển, sợ chúng ta gặp bất trắc, liền phái người Bắc Trấn Phủ ti đến bảo hộ chúng ta. Ở tòa nhà nông thôn kia, bộ dáng của người trưởng hộ vệ đó giống y Nghiêm Bách hộ của Bắc Trấn Phủ ti. Thân hình cũng giống, đúng đúng đúng, chính là hắn, không sai!"
Ninh thị nói điều này đã hoàn toàn khiến Tiết Kha nghe mà trợn tròn mắt. Từ trên nệm êm bật dậy, vẫn còn có chút không tin, nghi ngờ nói:
"Bà nói mò gì vậy? Nghiêm Bách hộ...là quan ngũ phẩm đàng hoàng, sao có thể làm hộ vệ cho Thần nhi phủ chúng ta? Không đúng, hồi trước Bắc Trấn Phủ ti xảy ra chuyện, Thiên hộ Lý Đại Hữu liên quan vào một bản án của Hộ bộ bị hoàng thượng chém đầu, Nghiêm Bách hộ kia và Lý đại nhân chính là huynh đệ kết bái, sau khi Lý đại nhân chết, Nghiêm Bách hộ đã từ quan... Nhưng, nhưng hắn... Làm sao có thể? Khẳng định bà đã nhìn lầm, không thể nào là hắn."
Càng nói, ký ức Ninh thị càng rõ ràng, không ngừng vừa đi vừa vỗ tay, nói:
"Không sai được không sai được. Lần đó lão gia không thường ở nhà, nhưng ta thì ở nhà, mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy Nghiêm Bách hộ hai ba lần, ta sẽ không nhận lầm bộ dáng của hắn, huống chi, ông không nhìn thấy thân thủ vừa rồi của hắn trong phòng... Còn có còn có, Thần nhi cũng nói chuyện Từ Tố Nga chính do thị vệ này điều tra ra được, người cũng là hắn bắt, ông nói xem một thị vệ bình thường có bản lãnh thông thiên triệt địa như vậy sao? Cẩm y vệ chuyên làm cái gì? Đào bới gốc gác của người ta! Chỉ có bọn họ mới có thể điều tra rõ ràng những việc quá khứ của Từ Tố Nga trong một thời gian ngắn. Nghĩ như vậy, hoàn toàn chính xác nha."
Tiết Kha cũng nhịn không được nữa, từ trong mền trên giường bước xuống, ngay cả giày cũng không mang, đi đến trước mặt Ninh thị nhìn một hồi, sau đó hai người cùng lúc dời đi ánh mắt, Tiết Kha sâu sắc thở ra một hơi, nói:
"Nếu thật đúng là hắn, vậy Thần nhi của chúng ta quả là người lợi hại."
Ninh thị không ngừng gật đầu, biểu thị đồng ý: "Còn không phải sao. Cứ tưởng rằng nàng giống với nương nàng, đều là người không lên được mặt bàn, nhưng hôm nay xem ra, bản lĩnh hô mưa gọi gió của nàng đúng là không thể khinh thường."
Cảm xúc của hai vợ chồng già có chút không đúng vị, một đứa bé thế này, vậy mà lúc trước bọn họ không thèm để mắt đến, thật sự là quá thất trách.
** ** *
Sáng ngày thứ hai, Tiết Vân Đào lập tức phái người ra ngoài mời một đại phu về, đưa phương thuốc kia cho đại phu xem, đại phu kia chính là một ông lão sáu mươi tuổi, mái tóc hoa râm, nhìn toa thuốc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ, xem xong thì khép lại, trả cho Tiết Vân Đào, nói:
"Lão gia muốn chiếu theo toa thuốc này bốc thuốc sao?"
Tiết Vân Đào lắc đầu, nói: "Không bốc thuốc, ta chỉ muốn ngươi nhìn toa thuốc này, định mức, xem có phải phu thê dùng trong phòng hay không?"
Lão đại phu gật đầu: "Đúng, đúng là dùng trong phòng."
Tiết Vân Đào buồn bực cúi đầu nhìn một chút, thực sự không hiểu Thần nhi đưa phương thuốc này cho ông làm gì, chẳng lẽ vì muốn nói cho ông, nàng đã biết chuyện trong phòng của ông và Từ di nương? Không nên đi.
Lại nghe lão đại phu ở bên cạnh nói:
"Chỉ có điều, phương thuốc này hơi có chút vấn đề."
Tiết Vân Đào giương mắt, nhìn lão, nhíu mày hỏi: "Vấn đề gì? Không phải chỉ là... gia tăng phương diện kia... sao?"
Lão đại phu khó xử, không dám nhìn thẳng vào mặt Tiết Vân Đào, mà cúi đầu, đem điều ông biết nói ra hết:
"Toa thuốc này đích thật là phu thê dùng trong phòng, có thể chế hương, có thể nấu thuốc, vốn là dùng một chút thì không gì đáng trách, tuy nhiên trong đây lại tăng thêm hai vị thuốc giết tinh (tinh trùng), loại thuốc này vô cùng hung mãnh, đối với nơi đó của nam nhân có thương tổn, thuốc này ngày trước những quan phu nhân muốn nuôi trai lơ chuyên dùng, vì để khiến nam nhân tuyệt đi công năng sinh dục, nếu lão gia muốn cùng phu nhân dùng thuốc, tốt nhất đừng dùng toa thuốc này, hoặc là loại bỏ hai vị thuốc bên trong kia, cho dù có hơi ít tình dược, nhưng sử dụng cũng không sao."
Tiết Vân Đào càng nghe càng cảm thấy trong đầu trống không.
Lời của lão đại phu, không ngừng vòng đi vòng lại trong đầu ông, nuôi trai lơ... giết tinh... tuyệt sinh dục?
"Đại phu, ý ngươi là, dùng loại thuốc này sẽ bị tuyệt dục?"
Lão đại phu phát giác giọng nói của Tiết Vân Đào lạnh như băng, bất giác lùi ra sau, kiên trì nói: "Đúng, đúng vậy. Dược tính của thuốc này vốn rất hung mãnh, thôi tình hương bình thường trên thị trường căn bản sẽ không dùng cái này, nếu như lão gia chưa muốn sinh hài tử, thì nên tìm biện pháp khác đi, chứ dùng cái này thế nhưng là sẽ tuyệt môn hộ. Nếu lão gia không còn gì phân phó, vậy, lão phu liền cáo từ."
Lão đại phu lau mồ hôi trên đầu, trong lòng oán thầm người nhà này có bệnh đi, kêu đại phu đến lại không xem bệnh, mà chỉ để xem một phương thuốc không đứng đắn, có bệnh mà!
Sau khi đại phu rời đi, cả người Tiết Vân Đào sững sờ ngồi trên ghế, cảm giác tựa hồ ngay cả một lời mình cũng không nói ra được.
Ông nhớ rất rõ ràng, năm đó ông ở với Từ Tố Nga không bao lâu, thì không biết bà ta lấy loại hương này ở đâu ra, nói vì muốn gia tăng hứng thú, sau đó ông dùng, cảm giác thật không tệ, nên luôn để bà ta dùng tiếp...
Cảm thấy đầu óc tựa như bị sét đánh trúng, đầu đau muốn nứt ra. Óc Cá diendanlequydon
Ông và Từ Tố Nga là ngay sau khi Lô thị sinh Thần nhi, nếu như khi đó bà ta liền cho ông dùng loại thuốc này, vậy nói cách khác từ khi đó bắt đầu ông đã không thể có hài tử được nữa. Trên thực tế, Từ Tố Nga sinh hai đứa nhỏ đều không phải con của ông, mà từng ấy năm tới nay Lô thị và Điền thị cũng chưa từng lại mang thai hài tử của ông...
Ngay từ lúc Từ Tố Nga ở bên ông, thì đã có lòng muốn ông đoạn tử tuyệt tôn.
Đoạn tử tuyệt tôn... Đoạn tử tuyệt tôn...
Bốn chữ này liên tục không ngừng quanh quẩn trong đầu Tiết Vân Đào.
Trời ơi, rốt cuộc ông đã tạo nghiệt gì! Chả trách Thần nhi lại phản ứng như vậy, chả trách từ đầu đến cuối nàng đều muốn trừ đi Từ Tố Nga. Một nữ nhân hại ông đoạn tử tuyệt tôn...ông còn xem như bảo vật sủng ả nhiều năm như vậy! Mà Lô thị vì không sinh ra hài tử nữa nên bị ông vắng vẻ, năm đó Lô thị vì muốn mang thai hài tử, mỗi ngày đều uống ba bốn lần thuốc đắng, đến cuối cùng bà ói ra máu cũng có mùi vị cay đắng, cũng bởi vì uống thuốc khiến thân thể tổn thương, còn trẻ tuổi đã chết đi. Lúc bà chết, mới hai mươi bảy tuổi thôi. Hai mươi bảy đó!
Tiết Vân Đào lấy tay quét hết tất cả đồ uống trà trên mặt bàn xuống đất, đập đánh loạn xạ trong phòng như phát điên, trong cổ họng thì phát ra tiếng gầm thét như dã thú.
Rốt cuộc ông đã tạo nghiệt gì chứ!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.