Chương 52
Hoa Nhật Phi
16/06/2020
Sau khi thanh minh qua đi, Tiết Tú và Hàn Ngọc ở ngõ Yến Tử hai ngày, ba người tỷ muội tụ chung một chỗ cười cười nói nói, cũng rất vui vẻ.
Rốt cục Tiết Thần không cần lại mặc quần áo tang, Tiết Tú chọn cho nàng một bộ váy ngắn hồng lam gấm Tứ Xuyên cổ thêu hoa văn hồ điệp, Hàn Ngọc tự tay chải tóc cho nàng, cả người nhìn liền tươi sáng hơn nhiều.
Nếu như nói lúc trước Tiết Thần mặc quần áo tang giống như một đóa hoa nhài nhỏ, như vậy khi mặc y phục màu sắc nàng chính là một nụ hoa bách hợp chớm nở, hai má phấn đào, trong nét thanh thuần mang theo một chút diễm lệ, lớn thêm một tuổi, vóc dáng cũng cao hơn năm ngoái, cả người thon thả hơn, Tiết Tú đứng sau lưng nàng, nhìn xem sườn mặt Tiết Thần trong gương, nói:
"Thần nhi trưởng thành rồi, đều sắp cao gần bằng ta."
Trong ba người các nàng, Tiết Tú lớn nhất, cho nên dáng người cao nhất, sau đó là Tiết Thần, cuối cùng là Hàn Ngọc, Hàn Ngọc giống như bị thần tiên làm phép thuật, năm ngoái đến năm nay chiều cao không hề thay đổi, tựa hồ cũng không cần may y phục mới, vì thế bản thân nàng vô cùng buồn rầu.
Tiết Thần xoay người lại, mỉm cười với các nàng, khen Hàn Ngọc: "Lúc trước cũng không biết tay nghề chải tóc của Ngọc nhi chúng ta đúng là rất đẹp mắt."
Hàn Ngọc nhoẻn miệng cười, nói: "Hì hì, chủ yếu là vóc người ngươi xinh xắn, coi như tay nghề ta có kém chút, ngươi cũng có thể chịu được."
Tiết Thần cười đi đến trước lồng thỏ con, cầm một ít rau xanh đã rửa sạch đưa đến trước miệng con thỏ, thỏ con trong lồng liền đứng lên, dùng hai chân trước kẹp lấy miếng rau xanh gặm ăn.
Hàn Ngọc nhìn thấy ngạc nhiên, nói như thế nào đều muốn ôm ra chơi một chút, so với năm trước thỏ con đã lớn hơn nhiều, bây giờ một tay không thể ôm được, Tiết Thần thật lo lắng, nếu tiếp tục nuôi như vậy, liệu có to như con mèo hay không, vậy thì có vẻ quá lớn rồi.
Xác thực đã một khoảng thời gian lâu Tiết Thần không đi ra ngoài du ngoạn, từ khi Lô thị qua đời, Tiết Uyển đột nhiên xuất hiện, bắt đầu lúc đó, thần kinh nàng vẫn luôn căng thẳng, mệt mỏi ứng phó Từ Tố Nga, cho tới bây giờ qua ba năm giữ hiếu cho Lô thị, nàng mới thoáng cảm giác được một chút buông lỏng.
Thời tiết thanh minh mưa ào ào, người đi đường muốn mất hồn.
Câu nói này đúng là không sai, khi các nàng Tiết Thần ngồi lên xe ngựa được bọc kín ra cửa, mới đi đến bên cạnh Nam Giao, trời bắt đầu có mưa nhỏ, may mắn Tiết Thần có thói quen dự bị áo tơi và dù che mưa trong xe ngựa, sau khi phân phát cho hộ vệ đi theo, ba cô nương cũng thả rèm xe xuống, trong xe thắp một cây đèn minh châu, mặc dù không thể sáng như ánh mặt trời, nhưng ở trong buồng xe này vẫn rất dư dật, không cần châm nến, đã có thể chiếu sáng chung quanh.
Ba cô nương cảm giác có chút hưng phấn, bởi vì ngoài xe ngựa mưa nhỏ tí tách, xen lẫn một ít tiếng gió thổi, trong xe ngựa lại rất ấm áp, đồng thời không có chút nào ẩm ướt, đèn minh châu phát sáng, ba cô nương vùi ở trên giường êm trong toa xe, ăn mứt hoa quả, nói chuyện, miễn bàn cỡ nào ấm áp.
Tiết Thần tựa ở trong cùng gần giá sách, dưới khuỷu tay lót một cái gối to, ngẫu nhiên nói vài câu với các nàng, nhưng đa số thời gian, nàng đều lẳng lặng ở một bên nghe các nàng nói chuyện.
Có lẽ hoàn cảnh này khiến Tiết Thần cảm thấy đặc biệt an tâm, tiếng mưa rơi xào xạc, gió thổi vù vù, hương vị ấm áp, lời nói ôn hòa, loại yên tĩnh này cả hai đời nàng thật sự đều không trải qua, nói cùng các nàng câu được câu không, đã cảm thấy mí mắt nặng triễu, vậy là nghiêng người ngủ thiếp đi.
Trong mộng hồn phách của nàng tựa như rời đi ra ngoài, trôi nổi bồng bềnh, xuyên qua mưa gió vô tận, quanh thân có chút lạnh, hơi hơi giật giật, liền cảm giác giống như lạnh hơn, lúc này mới mở mắt, đã nhìn thấy Tiết Tú và Hàn Ngọc đang ghé vào trước cửa sổ nhìn cái gì đó.
Cửa sổ mở rộng, cho nên Tiết Thần mới cảm thấy rét run.
"Các ngươi đang nhìn gì đấy?"
Tiết Tú và Hàn Ngọc quay đầu, Tiết Tú buông rèm xe xuống, nói:
"Có phải hơi lạnh không? Chúng ta đang nhìn mưa bên ngoài, mặc dù không phải mưa to, nhưng vẫn rơi không ngừng, còn có khuynh hướng càng lúc càng lớn, trước đó bánh xe bị trượt vài lần, nếu cứ như vậy, không biết đêm nay chúng ta có thể về nhà hay không."
Chùa Định Tuệ nằm trên núi Nam Giao, con đường uốn lượn lên giữa sườn núi, nếu trời tốt thì đường cũng tốt, nếu trời không tốt, vậy đường sẽ có vũng bùn khó đi.
Ngược lại là Tiết Thần không hề quá lo lắng, nói: "Đến lúc đó rồi xem, nếu thật sự không thể xuống núi, cũng không cần miễn cưỡng, ta để cho người trở về báo tin, bên trong chùa Định Tuệ không phải có thiền phòng cho nữ quyến ở lại sao, chúng ta tới thêm dầu vừng, ở một đêm, trong chùa sẽ không cự tuyệt. Chỉ là chúng ta đều không mang theo nha hoàn, nếu ban đêm muốn ngủ lại, không thể tránh phải tự mình động thủ."
Tiết Tú và Hàn Ngọc nghe lời này của Tiết Thần, cũng cảm thấy chẳng phải lo lắng, từ khi Lô thị qua đời, sau khi Tiết Thần được coi trọng, Đông phủ Tiết gia đúng là càng ngày càng đem vị Đại tiểu thư này đặt trên mặt bàn, bây giờ Tiết Thần quản lý công việc trong phủ ở ngõ Yến Tử, những chuyện này phức tạp đến nỗi các nàng không tưởng tượng được, nhưng Tiết Thần có thể xử lý ngay ngắn rõ ràng, khiến người ta tìm không ra bất kỳ khuyết điểm gì, cho nên, cô nương này rõ ràng không lớn, làm việc lại hết sức ổn thỏa, từ trong đáy lòng đại gia liền tín nhiệm. Vì lẽ đó, trong ba người, tuy nói Tiết Tú lớn tuổi nhất, nhưng thật sự gặp chuyện, trong ba người vẫn nghe Tiết Thần hơn.
Ba người các nàng đi ra ngoài, gặp mưa đường khó đi, cho người trở về báo tin, ngủ lại một đêm tại bên ngoài cũng không phải chuyện nghiêm trọng, dù sao có hộ vệ trông coi, ba người ở cùng nhau, có lẽ không có chuyện gì.
Cố gắng lắm xe ngựa mới lên núi được, chủ trì trên núi phái tiểu sa di đến nghênh đón, mặc dù là ngày mưa, nhưng tín đồ bên trong chùa Định Tuệ vẫn không giảm, ba người bái phật xong, thêm ba trăm lượng dầu vừng, liền để tiểu sa di dẫn các nàng đi thiền phòng ở sân sau.
Thiền phòng của chùa Định Tuệ xây dựng không giống với những chùa miếu khác, thiền phòng đều được xây dựng theo kiểu đình viện trong vườn bách hoa, phân ra khu khách nam và khách nữ, thiền viện như một tòa Tứ Hợp Viện lớn, hai bên có hành lang thông nhau, phía Nam là chỗ khách nam, hướng về phía Bắc là chỗ khách nữ. Mặc dù trời mưa, nhưng cảnh sắc chung quanh thiền viện vẫn tương đối không tệ, nhà thuỷ tạ tràn ngập mùi hoa, mười bước một cảnh, phù hợp lẫn nhau.
Hiếm khi các nàng Tiết Thần đi ra ngoài, ba người đồng thời đều không mang nha hoàn, nên chỉ muốn một thiền phòng, ba người quyết định coi như ban đêm không thể quay về, cũng ngủ cùng nhau, mà nhóm hộ vệ thì ở trong thiện phòng đối diện, hai bên không tính gần, nhưng cũng không coi là xa, chỉ cần lớn tiếng kêu liền có thể nghe được.
Có thể nói là ba cô nương đều chưa từng trải qua dạng này bên ngoài, vốn là hẹn nhau đến ngắm hoa, nhưng lại gặp ngày mưa, mặc dù ngắm hoa trong mưa cũng xem như một thú vui tao nhã, nhưng chung quy vẫn không quá đẹp, đồng thời váy áo của nữ nhân dễ nhiễm bùn lầy, nên cũng không dám đi ra ngoài, dựa theo tiếng mưa rơi, ba người ở trong thiện phòng viết chữ vẽ tranh, vui đùa hơn nửa ngày.
Tiết Thần và Hàn Ngọc đều thản nhiên như thường, chỉ có một mình Tiết Tú tựa hồ có chút mất tập trung. Thường xuyên đi đến bên cửa sổ nhìn gì đó.
Hàn Ngọc vừa vẽ xong một con vịt nước, đưa lên quan sát, thì thấy bóng lưng Tiết Tú đang ghé vào trước cửa sổ trông ngóng mong mỏi, nói:
"Trời ơi, Tú nhi ngươi đừng lo lắng. Dù sao chúng ta đã hẹn nhau ra chơi, ngắm hoa hay không kỳ thật không có gì quan trọng." Hàn Ngọc nghĩ Tiết Tú là bởi vì ước định đến ngắm hoa, lại gặp mưa to mà tâm tình phiền muộn, nên mở miệng khuyên bảo.
Tiết Tú không quay đầu lại, vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cao giọng trả lời:
"Ừm, ta biết. Các ngươi cứ vẽ đi, ta nhìn cảnh trí bên ngoài một chút sẽ tới."
Hàn Ngọc vô cùng buồn bực, xa xa tiến tới nhìn thoáng qua, thấy bên ngoài cửa sổ chỉ có thể trông thấy đường núi uốn lượn, cũng không có mấy cảnh đẹp, nhất thời không biết nàng đang có ý đồ gì, nên không miễn cưỡng nàng nữa, tự mình cầm tranh họa đi tìm Tiết Thần chơi.
Mà lúc này Tiết Thần đang vẽ xong một mảnh rừng trúc, cây trúc không có rễ tựa như một thanh đao sắc bén, cắm xuống mặt đất, thẳng tắp uy phong, lá trúc giống như đang đong đưa, cảm giác trong rừng có gió thổi trên trang giấy.
Hàn Ngọc líu lưỡi với kỹ năng vẽ của Tiết Thần, cúi đầu nhìn con vịt nước buồn cười trong tay mình, lập tức cảm thấy người so với người thật tức giận, đem so hàng với hàng càng có cảm giác thất bại.
Hết lần này tới lần khác Tiết Thần còn không cảm thấy gì, quay đầu nhìn Hàn Ngọc, hỏi nàng vẽ cái gì, Hàn Ngọc ấp úng, che đậy giấu giếm, không chịu cho Tiết Thần nhìn.
Hai người đang đùa giỡn, Tiết Tú bên giường đột nhiên vui mừng nhảy dựng lên, sau đó xoay người, trên mặt ửng đỏ đáng ngờ, mặt mũi còn tràn đầy xuân quang xán lạn.
Hàn Ngọc và Tiết Thần liếc nhau, hai người biểu thị đều không hiểu rõ phản ứng này của Tiết Tú là sao. Mà sự hoang mang này vẫn duy trì đến khi màn đêm buông xuống.
Sau khi sắc trời tối xuống, mưa thoáng ngừng lại. Bên trong thiền viện lại tới một nhóm khách khác.
Nguyên công tử phủ Thượng Thư Lệnh, bây giờ đã là Nguyên Thám Hoa, lại đi vào từ cổng vòm rủ hoa ở thiền viện, mà phía sau hắn còn có thêm hai người, Tiết Thần và Hàn Ngọc đều nhận biết hai người kia.
Lần này, hai cô nương mới hiểu được chân chính ý đồ tại sao hôm nay Tiết Tú nhất định phải mời các nàng đến chùa Định Tuệ ngắm hoa...
Rốt cục Tiết Thần không cần lại mặc quần áo tang, Tiết Tú chọn cho nàng một bộ váy ngắn hồng lam gấm Tứ Xuyên cổ thêu hoa văn hồ điệp, Hàn Ngọc tự tay chải tóc cho nàng, cả người nhìn liền tươi sáng hơn nhiều.
Nếu như nói lúc trước Tiết Thần mặc quần áo tang giống như một đóa hoa nhài nhỏ, như vậy khi mặc y phục màu sắc nàng chính là một nụ hoa bách hợp chớm nở, hai má phấn đào, trong nét thanh thuần mang theo một chút diễm lệ, lớn thêm một tuổi, vóc dáng cũng cao hơn năm ngoái, cả người thon thả hơn, Tiết Tú đứng sau lưng nàng, nhìn xem sườn mặt Tiết Thần trong gương, nói:
"Thần nhi trưởng thành rồi, đều sắp cao gần bằng ta."
Trong ba người các nàng, Tiết Tú lớn nhất, cho nên dáng người cao nhất, sau đó là Tiết Thần, cuối cùng là Hàn Ngọc, Hàn Ngọc giống như bị thần tiên làm phép thuật, năm ngoái đến năm nay chiều cao không hề thay đổi, tựa hồ cũng không cần may y phục mới, vì thế bản thân nàng vô cùng buồn rầu.
Tiết Thần xoay người lại, mỉm cười với các nàng, khen Hàn Ngọc: "Lúc trước cũng không biết tay nghề chải tóc của Ngọc nhi chúng ta đúng là rất đẹp mắt."
Hàn Ngọc nhoẻn miệng cười, nói: "Hì hì, chủ yếu là vóc người ngươi xinh xắn, coi như tay nghề ta có kém chút, ngươi cũng có thể chịu được."
Tiết Thần cười đi đến trước lồng thỏ con, cầm một ít rau xanh đã rửa sạch đưa đến trước miệng con thỏ, thỏ con trong lồng liền đứng lên, dùng hai chân trước kẹp lấy miếng rau xanh gặm ăn.
Hàn Ngọc nhìn thấy ngạc nhiên, nói như thế nào đều muốn ôm ra chơi một chút, so với năm trước thỏ con đã lớn hơn nhiều, bây giờ một tay không thể ôm được, Tiết Thần thật lo lắng, nếu tiếp tục nuôi như vậy, liệu có to như con mèo hay không, vậy thì có vẻ quá lớn rồi.
Xác thực đã một khoảng thời gian lâu Tiết Thần không đi ra ngoài du ngoạn, từ khi Lô thị qua đời, Tiết Uyển đột nhiên xuất hiện, bắt đầu lúc đó, thần kinh nàng vẫn luôn căng thẳng, mệt mỏi ứng phó Từ Tố Nga, cho tới bây giờ qua ba năm giữ hiếu cho Lô thị, nàng mới thoáng cảm giác được một chút buông lỏng.
Thời tiết thanh minh mưa ào ào, người đi đường muốn mất hồn.
Câu nói này đúng là không sai, khi các nàng Tiết Thần ngồi lên xe ngựa được bọc kín ra cửa, mới đi đến bên cạnh Nam Giao, trời bắt đầu có mưa nhỏ, may mắn Tiết Thần có thói quen dự bị áo tơi và dù che mưa trong xe ngựa, sau khi phân phát cho hộ vệ đi theo, ba cô nương cũng thả rèm xe xuống, trong xe thắp một cây đèn minh châu, mặc dù không thể sáng như ánh mặt trời, nhưng ở trong buồng xe này vẫn rất dư dật, không cần châm nến, đã có thể chiếu sáng chung quanh.
Ba cô nương cảm giác có chút hưng phấn, bởi vì ngoài xe ngựa mưa nhỏ tí tách, xen lẫn một ít tiếng gió thổi, trong xe ngựa lại rất ấm áp, đồng thời không có chút nào ẩm ướt, đèn minh châu phát sáng, ba cô nương vùi ở trên giường êm trong toa xe, ăn mứt hoa quả, nói chuyện, miễn bàn cỡ nào ấm áp.
Tiết Thần tựa ở trong cùng gần giá sách, dưới khuỷu tay lót một cái gối to, ngẫu nhiên nói vài câu với các nàng, nhưng đa số thời gian, nàng đều lẳng lặng ở một bên nghe các nàng nói chuyện.
Có lẽ hoàn cảnh này khiến Tiết Thần cảm thấy đặc biệt an tâm, tiếng mưa rơi xào xạc, gió thổi vù vù, hương vị ấm áp, lời nói ôn hòa, loại yên tĩnh này cả hai đời nàng thật sự đều không trải qua, nói cùng các nàng câu được câu không, đã cảm thấy mí mắt nặng triễu, vậy là nghiêng người ngủ thiếp đi.
Trong mộng hồn phách của nàng tựa như rời đi ra ngoài, trôi nổi bồng bềnh, xuyên qua mưa gió vô tận, quanh thân có chút lạnh, hơi hơi giật giật, liền cảm giác giống như lạnh hơn, lúc này mới mở mắt, đã nhìn thấy Tiết Tú và Hàn Ngọc đang ghé vào trước cửa sổ nhìn cái gì đó.
Cửa sổ mở rộng, cho nên Tiết Thần mới cảm thấy rét run.
"Các ngươi đang nhìn gì đấy?"
Tiết Tú và Hàn Ngọc quay đầu, Tiết Tú buông rèm xe xuống, nói:
"Có phải hơi lạnh không? Chúng ta đang nhìn mưa bên ngoài, mặc dù không phải mưa to, nhưng vẫn rơi không ngừng, còn có khuynh hướng càng lúc càng lớn, trước đó bánh xe bị trượt vài lần, nếu cứ như vậy, không biết đêm nay chúng ta có thể về nhà hay không."
Chùa Định Tuệ nằm trên núi Nam Giao, con đường uốn lượn lên giữa sườn núi, nếu trời tốt thì đường cũng tốt, nếu trời không tốt, vậy đường sẽ có vũng bùn khó đi.
Ngược lại là Tiết Thần không hề quá lo lắng, nói: "Đến lúc đó rồi xem, nếu thật sự không thể xuống núi, cũng không cần miễn cưỡng, ta để cho người trở về báo tin, bên trong chùa Định Tuệ không phải có thiền phòng cho nữ quyến ở lại sao, chúng ta tới thêm dầu vừng, ở một đêm, trong chùa sẽ không cự tuyệt. Chỉ là chúng ta đều không mang theo nha hoàn, nếu ban đêm muốn ngủ lại, không thể tránh phải tự mình động thủ."
Tiết Tú và Hàn Ngọc nghe lời này của Tiết Thần, cũng cảm thấy chẳng phải lo lắng, từ khi Lô thị qua đời, sau khi Tiết Thần được coi trọng, Đông phủ Tiết gia đúng là càng ngày càng đem vị Đại tiểu thư này đặt trên mặt bàn, bây giờ Tiết Thần quản lý công việc trong phủ ở ngõ Yến Tử, những chuyện này phức tạp đến nỗi các nàng không tưởng tượng được, nhưng Tiết Thần có thể xử lý ngay ngắn rõ ràng, khiến người ta tìm không ra bất kỳ khuyết điểm gì, cho nên, cô nương này rõ ràng không lớn, làm việc lại hết sức ổn thỏa, từ trong đáy lòng đại gia liền tín nhiệm. Vì lẽ đó, trong ba người, tuy nói Tiết Tú lớn tuổi nhất, nhưng thật sự gặp chuyện, trong ba người vẫn nghe Tiết Thần hơn.
Ba người các nàng đi ra ngoài, gặp mưa đường khó đi, cho người trở về báo tin, ngủ lại một đêm tại bên ngoài cũng không phải chuyện nghiêm trọng, dù sao có hộ vệ trông coi, ba người ở cùng nhau, có lẽ không có chuyện gì.
Cố gắng lắm xe ngựa mới lên núi được, chủ trì trên núi phái tiểu sa di đến nghênh đón, mặc dù là ngày mưa, nhưng tín đồ bên trong chùa Định Tuệ vẫn không giảm, ba người bái phật xong, thêm ba trăm lượng dầu vừng, liền để tiểu sa di dẫn các nàng đi thiền phòng ở sân sau.
Thiền phòng của chùa Định Tuệ xây dựng không giống với những chùa miếu khác, thiền phòng đều được xây dựng theo kiểu đình viện trong vườn bách hoa, phân ra khu khách nam và khách nữ, thiền viện như một tòa Tứ Hợp Viện lớn, hai bên có hành lang thông nhau, phía Nam là chỗ khách nam, hướng về phía Bắc là chỗ khách nữ. Mặc dù trời mưa, nhưng cảnh sắc chung quanh thiền viện vẫn tương đối không tệ, nhà thuỷ tạ tràn ngập mùi hoa, mười bước một cảnh, phù hợp lẫn nhau.
Hiếm khi các nàng Tiết Thần đi ra ngoài, ba người đồng thời đều không mang nha hoàn, nên chỉ muốn một thiền phòng, ba người quyết định coi như ban đêm không thể quay về, cũng ngủ cùng nhau, mà nhóm hộ vệ thì ở trong thiện phòng đối diện, hai bên không tính gần, nhưng cũng không coi là xa, chỉ cần lớn tiếng kêu liền có thể nghe được.
Có thể nói là ba cô nương đều chưa từng trải qua dạng này bên ngoài, vốn là hẹn nhau đến ngắm hoa, nhưng lại gặp ngày mưa, mặc dù ngắm hoa trong mưa cũng xem như một thú vui tao nhã, nhưng chung quy vẫn không quá đẹp, đồng thời váy áo của nữ nhân dễ nhiễm bùn lầy, nên cũng không dám đi ra ngoài, dựa theo tiếng mưa rơi, ba người ở trong thiện phòng viết chữ vẽ tranh, vui đùa hơn nửa ngày.
Tiết Thần và Hàn Ngọc đều thản nhiên như thường, chỉ có một mình Tiết Tú tựa hồ có chút mất tập trung. Thường xuyên đi đến bên cửa sổ nhìn gì đó.
Hàn Ngọc vừa vẽ xong một con vịt nước, đưa lên quan sát, thì thấy bóng lưng Tiết Tú đang ghé vào trước cửa sổ trông ngóng mong mỏi, nói:
"Trời ơi, Tú nhi ngươi đừng lo lắng. Dù sao chúng ta đã hẹn nhau ra chơi, ngắm hoa hay không kỳ thật không có gì quan trọng." Hàn Ngọc nghĩ Tiết Tú là bởi vì ước định đến ngắm hoa, lại gặp mưa to mà tâm tình phiền muộn, nên mở miệng khuyên bảo.
Tiết Tú không quay đầu lại, vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cao giọng trả lời:
"Ừm, ta biết. Các ngươi cứ vẽ đi, ta nhìn cảnh trí bên ngoài một chút sẽ tới."
Hàn Ngọc vô cùng buồn bực, xa xa tiến tới nhìn thoáng qua, thấy bên ngoài cửa sổ chỉ có thể trông thấy đường núi uốn lượn, cũng không có mấy cảnh đẹp, nhất thời không biết nàng đang có ý đồ gì, nên không miễn cưỡng nàng nữa, tự mình cầm tranh họa đi tìm Tiết Thần chơi.
Mà lúc này Tiết Thần đang vẽ xong một mảnh rừng trúc, cây trúc không có rễ tựa như một thanh đao sắc bén, cắm xuống mặt đất, thẳng tắp uy phong, lá trúc giống như đang đong đưa, cảm giác trong rừng có gió thổi trên trang giấy.
Hàn Ngọc líu lưỡi với kỹ năng vẽ của Tiết Thần, cúi đầu nhìn con vịt nước buồn cười trong tay mình, lập tức cảm thấy người so với người thật tức giận, đem so hàng với hàng càng có cảm giác thất bại.
Hết lần này tới lần khác Tiết Thần còn không cảm thấy gì, quay đầu nhìn Hàn Ngọc, hỏi nàng vẽ cái gì, Hàn Ngọc ấp úng, che đậy giấu giếm, không chịu cho Tiết Thần nhìn.
Hai người đang đùa giỡn, Tiết Tú bên giường đột nhiên vui mừng nhảy dựng lên, sau đó xoay người, trên mặt ửng đỏ đáng ngờ, mặt mũi còn tràn đầy xuân quang xán lạn.
Hàn Ngọc và Tiết Thần liếc nhau, hai người biểu thị đều không hiểu rõ phản ứng này của Tiết Tú là sao. Mà sự hoang mang này vẫn duy trì đến khi màn đêm buông xuống.
Sau khi sắc trời tối xuống, mưa thoáng ngừng lại. Bên trong thiền viện lại tới một nhóm khách khác.
Nguyên công tử phủ Thượng Thư Lệnh, bây giờ đã là Nguyên Thám Hoa, lại đi vào từ cổng vòm rủ hoa ở thiền viện, mà phía sau hắn còn có thêm hai người, Tiết Thần và Hàn Ngọc đều nhận biết hai người kia.
Lần này, hai cô nương mới hiểu được chân chính ý đồ tại sao hôm nay Tiết Tú nhất định phải mời các nàng đến chùa Định Tuệ ngắm hoa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.