Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 121: Đoạt người

Hoa Nhật Phi

04/07/2020

Edited by Bà Còm in Wattpad

Tiết Thần trong lòng có tâm sự, nghĩ ngợi một lúc sau rồi đi vòng đến Xuân Hàn lâu.

Hàn tỷ nhi đang đứng dưới tàng cây ngâm thơ, bóng dáng yểu điệu vừa nhìn đã khiến người trìu mến. Nha hoàn tiến đến nói vài câu với nàng, Hàn tỷ nhi liền xoay người lại, nhìn thấy Tiết Thần đứng ở cửa thuỳ hoa liền đích thân tiến ra mời Tiết Thần vào viện, phân phó nha hoàn: "Vịnh Mai đi pha trà, tẩu tử là nhã khách, hãy dùng nước tuyết tàng trữ từ mùa đông để pha, màu sắc của trà sẽ tươi sáng hơn."

Tiết Thần cùng nàng ngồi trên chiếc sạp lót nệm nhung ở dưới tàng cây, lập tức có nha hoàn đưa tới tấm chăn mỏng để Tiết Thần phủ lên chân. Tiết Thần nhìn bộ dáng ân cần chu đáo của Hàn tỷ nhi, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

Bất quá Hàn tỷ nhi thật sự thích vị tẩu tử này vô cùng. Sau khi chuyện Sài Vinh xảy ra, mẫu thân có lén tìm nàng hỏi qua, ngày ấy Hàn tỷ nhi xác thật bị Sài Vinh dọa không nhẹ, đối với mẫu tử của Đào thị thì từ trước đến nay nàng đều tránh càng xa càng tốt. Sau đó Hàn tỷ nhi mới biết được, hóa ra tẩu tử chỉ cần nói mấy câu liền thu thập mẫu tử Đào thị một cách nhẹ nhàng. Tuy rằng nàng là người vô dụng nhưng cũng không gây trở ngại nàng sùng bái vị tẩu tử mới nhập môn, cho dù tẩu tử chỉ lớn hơn nàng một tuổi.

"Hôm nay sao tẩu lại rảnh rỗi tới chỗ của muội?" Hàn tỷ nhi tự tay rót trà đưa cho Tiết Thần, Tiết Thần cảm tạ xong thì hai người liền bắt đầu nói chuyện với nhau.

Tiết Thần hơi mỉm cười trả lời: "Ta mới từ chỗ mẫu thân trở về, nhìn thấy Thái phó phu nhân và Chính Hưng Hầu phu nhân vừa rời khỏi, các vị ấy tới làm gì muội biết không?"

Hàn tỷ nhi có lẽ là đã thu được tiếng gió, gương mặt hiện lên một mảng đỏ bừng, cúi đầu lí nhí: "Không biết ạ."

Tiết Thần nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng, bỗng nhiên sinh ra rất nhiều cảm khái -- ba muội muội của Lâu Khánh Vân đều thực đoan chính, chẳng qua, muốn nói trong bốn huynh muội này ai có dung mạo tốt nhất thì không ai vượt qua được Lâu Khánh Vân; bất quá, dung mạo của ba muội muội này đều thực không tồi, chỉ là trên người không có loại khí chất hấp dẫn như Lâu Khánh Vân, trong bất tri bất giác mà Tiết Thần đã để đầu óc bay xa đến như vậy. Tiết Thần nâng chung trà gần mũi hít vào hương trà, động tác này làm cho Hàn tỷ nhi cảm thấy thập phần vui mừng, hóa ra tẩu tử cũng là người lịch sự tao nhã biết cách thưởng trà.

Tiết Thần ngửi hương trà trong chốc lát, sau đó cúi đầu nhìn nhìn màu trà rồi mới đưa đến bên môi nhấp ba ngụm nhỏ thưởng thức chén trà xinh xắn, bàn tay trắng nõn đặt chén trà đã uống xong lên trên khay trà, sau đó mới ngẩng đầu khen Hàn tỷ nhi: "Thật là trà ngon."

Hàn tỷ nhi ngượng ngùng cúi đầu, bộ dáng e thẹn nói không nên lời. Nếu dựa theo tính cách mà nói, thật ra ba muội muội Lâu gia có tính cách vô cùng tương tự với Tĩnh tỷ nhi, chẳng qua Tĩnh tỷ nhi vì tự ti mà làm cho tính cách bế tắc, còn Lâu gia muội muội thì vì sống trong nhung lụa nên cho ra loại tính cách an tĩnh này.

"Nghe nói hai vị phu nhân tới làm mai cho đích thứ tử của Tuyên Ninh Hầu, muội thấy thế nào?" Tiết Thần cũng không giấu giếm, trực tiếp đem chuyện này nói ra. Nếu nàng muốn quản chuyện này, vậy tất nhiên là phải thám thính cho rõ ràng tâm tư của Hàn tỷ nhi mới được.

Tiết Thần tinh tế nhìn chằm chằm biểu tình của Hàn tỷ nhi, thấy nàng hơi hơi mỉm cười rồi nói: "Chuyện này do phụ thân mẫu thân làm chủ, đâu thể nào tới phiên muội có ý kiến?"

"Nếu để cho muội làm chủ, muội muốn chọn một người như thế nào?" Tiết Thần lại hỏi.

Hàn tỷ nhi cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó ngẩng đầu cười hỏi Tiết Thần: "Vậy tẩu thì sao? Trước khi gả cho ca ca, tẩu có nghĩ đến sẽ chọn người như thế nào hay không?"

Tiết Thần rũ mắt bật cười: "Trước khi ta gả cho ca ca muội, vốn dĩ là muốn lên núi làm ni cô. Nương của ta qua đời sớm, để lại cho ta một số tiền lớn, ta liền nghĩ, thay vì ở nơi thế tục chịu người đùa nghịch, còn không bằng một mình lên núi tự lập môn hộ, dùng tiền của ta xây một am ni cô, ta làm trụ trì, thanh thanh đạm đạm, thoải mái dễ chịu sống hết cả đời."

Hàn tỷ nhi nghe Tiết Thần nói như vậy, không khỏi che miệng khiếp sợ nhìn nàng: "Tẩu vốn muốn làm ni cô? Sao có thể đây chứ? Đang êm đẹp vì sao phải làm ni cô?"



Tiết Thần cũng không giấu giếm, bèn đem chuyện phụ thân mình bên ngoài nuôi một ngoại thất mười mấy năm kể cho Hàn tỷ nhi, quả thực khiến cho cô nương thiện lương này thân cận với nàng nhiều hơn, đào tim đào phổi tâm sự: "Tư tưởng của muội không tiến bộ giống tẩu vậy đâu, muội chỉ muốn tìm một nam nhân lịch sự văn nhã có học, khi nhàn rỗi thì có thể cùng muội bàn luận thi văn, chẳng ngại xuất thân bần hàn, chỉ cần kiên quyết dốc lòng cầu học, cho dù chỉ khảo trúng tú tài cũng không sao... Chỉ tiếc, phụ thân là võ tướng, ca ca cũng ở Đại Lý Tự, nữ nhi của Lâu gia xuất giá đâu thể nào gả cho một văn chức. Muội thật sự không thích những nam tử thô lỗ chỉ biết đánh đánh giết giết. Khi còn nhỏ muội theo phụ thân đi một chuyến đến quân doanh, nam nhân trong quân doanh trên người hôi thối không ngửi được, nói chuyện lại cực kỳ thô lỗ, tuy rằng muội biết phụ thân mẫu thân sẽ không chọn cho muội một người không hề có học thức hay không có gia thế làm trượng phu, nhưng... thật hiển nhiên, bọn họ đều xuất thân võ tướng, sẽ không nhàn rỗi cùng muội đàm luận thi văn."

Hàn tỷ nhi muốn tìm một nam nhân văn nhã, hiểu thi văn, biết lãng mạn. Tiết Thần âm thầm đồng ý với một vài tiêu chuẩn chọn phu của Hàn tỷ nhi. Tẩu tử và tiểu cô lại hàn huyên thêm một lúc, Hàn tỷ nhi giữ nàng ở Xuân Hàn lâu dùng cơm. Tiết Thần nghĩ Lâu Khánh Vân dù sao cũng không ở trong viện, bèn kêu người đi mời Nhu tỷ nhi đến luôn, ba người ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm, mấy người nhiệt liệt thảo luận chuyện Tiết Thần muốn xây am ni cô tự chủ trì. Hai cô nương thật quá thích vị tẩu tử vừa hài hước lại vừa hiền lành, ba người vốn dĩ tuổi tác không hơn kém nhau bao nhiêu, lần này bắt đầu nói chuyện liền hoàn toàn coi Tiết Thần như là người một nhà, không hề cố kỵ.

*Đăng tại Wattpad*

Ngày hôm sau Nghiêm Lạc Đông và đám hộ vệ của Cố Siêu liền cầm thư mời do Lâu Khánh Vân đích thân viết tới cửa đầu nhập vào Quốc Công phủ. Lâu Khánh Vân rất là nhiệt tình với Nghiêm Lạc Đông, rốt cuộc lúc trước hắn ngã xuống đáy vực cũng nhờ Nghiêm Lạc Đông dẫn đầu các hộ vệ cõng hắn lên trên. Tuy nói hết thảy đều do Tiết Thần ở phía sau bày mưu lập kế, nhưng nếu không có Nghiêm Lạc Đông canh phòng nghiêm ngặt rồi cuối cùng còn tự mình dẫn người đi xuống cõng bọn họ leo lên vách núi, chỉ sợ hiện giờ phu thê hai người đều bị chết dưới đáy vực. Cho nên đối với đám người của Nghiêm Lạc Đông, Lâu Khánh Vân giờ phút này không chỉ là mến tài mà là từ đáy lòng cảm kích bọn họ.

Không cần chờ Tiết Thần an bài, Lâu Khánh Vân đã tự mình ở Thương Lan uyển sắp xếp một chỗ dành riêng cho các hộ vệ của Tiết Thần mời qua, Nghiêm Lạc Đông tiến vào được giao ngay chức vụ nhất đẳng thị vệ của Quốc Công phủ do Lâu Khánh Vân đích thân nhận định, thân phận không có người nào dám nghi ngờ.

Chờ bọn họ tiến vào ổn định xong xuôi, Tiết Thần liền kêu Nghiêm Lạc Đông đi điều tra một chút về Khang Nghĩa Thần, kết quả có được cũng không làm Tiết Thần cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì tuy rằng Khang Nghĩa Thần không nạp thiếp, nhưng hắn ở ngoại phủ dưỡng hai nam sủng.

Chuyện Khang Nghĩa Thần thích nam nhân, phụ mẫu hắn nhất định đã biết, trong tình huống biết nhi tử có tật xấu này mà còn nơi nơi thu xếp hôn sự cho hắn vậy đã sai quá rồi. Tuyên Ninh Hầu phu nhân không biết đã nói như thế nào với Chính Hưng Hầu phu nhân và Thái phó phu nhân mà họ đồng ý tới cửa làm mai cho Khang Nghĩa Thần, bọn họ có biết tật xấu của Khang Nhị công tử hay không?

Thật ra, Tiết Thần một chút cũng không nghi ngờ người khác biết chuyện của Khang Nghĩa Thần, rốt cuộc hắn không quá mức che dấu, chỉ cần hơi hỏi thăm một chút là chuyện này sẽ lộ ra ngay. Nếu trong tình huống hai phu nhân kia biết rõ mà còn đáp ứng Tuyên Ninh Hầu phu nhân tiến đến làm mai, từ đó có thể thấy được danh tiếng hồ đồ của Trưởng Công chúa chắc hẳn đã truyền ra ngoài...Vì thế mới khiến cho những phu nhân kia ngay cả chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô nương nhà người ta mà cũng có thể lôi ra lừa gạt.

Trong Tùng Hạc viện, Lão thái quân cũng biết Chính Hưng Hầu phu nhân tới cửa làm mai cho Hàn tỷ nhi, lập tức cũng phái người ra ngoài hỏi thăm một phen về đức hạnh của Khang Nhị công tử. Thám tử trở về bẩm báo khiến Lão thái quân nổi trận lôi đình, cầm quải trượng đầu rồng dộng xuống đất cả giận mắng: "Thật đúng là lật trời! Dám tính kế trên đầu Lâu gia chúng ta! Nào, giúp ta đổi thân xiêm y đi tìm Công chúa."

Kim ma ma lại ngăn cản Lão thái quân, ghé vào tai bà nói nhỏ: "Lão thái quân, chuyện này ngài còn chưa nhìn xem Thiếu phu nhân xử lý như thế nào mà. Hôm nay nô tỳ nghe nói Thiếu phu nhân đã đưa vào phủ tất cả hộ vệ thân tín của nàng ở Tiết gia, chỉ sợ đúng là vì chuyện này cũng không chừng. Lão thái quân sao không bình tĩnh chờ một chút, nhìn xem Thiếu phu nhân sẽ làm ra chuyện gì? Thứ nhất là có thể thăm dò nhân phẩm của Thiếu phu nhân, thứ hai cũng có thể đánh giá thủ đoạn của nàng."

Lão thái quân nghe Kim ma ma khuyên xong, thu hồi bước chân cười nói: "Nàng là một tiểu cô nương mười sáu tuổi thì có thể có thủ đoạn gì? Chính nàng cũng vừa mới thành thân làm sao biết những sự tình quanh co lòng vòng này? Bất quá, trước tiên ta cứ từ từ cũng được, nhìn xem rốt cuộc nàng có thể làm được bước nào thì hay bước đó. Dù sao cũng chỉ mới tới cửa làm mai, lại không phải đính hôn, để chờ thêm vài ngày nữa cũng không sao."

Kim ma ma nhìn Lão thái quân cùng nhau cười, sau đó liền đỡ Lão thái quân vào nội gian nghỉ ngơi.

*Đăng tại Wattpad*

Tiết Thần ngồi sau án thư suy nghĩ, chỉ chốc lát thì trong đầu đã phác thảo ra một kế hoạch.

Chuyện này của Khang Nghĩa Thần thật sự không nên "rút dây động rừng". Nếu Lâu gia trực tiếp lấy lý do này ra cự tuyệt thì Khang gia hoàn toàn có thể thề thốt phủ nhận, đến lúc đó Lâu gia liền mất đi quyền chủ đạo. Đây là cách giải quyết kém cỏi nhất, Tiết Thần dĩ nhiên sẽ không tính dùng.

Nếu là muốn giải quyết chuyện này nhanh chóng một chút thì chỉ có cách chủ động xuất kích đánh đòn phủ đầu! Mà người được chọn để ra trận sẽ là...

*Đăng tại Wattpad*

Sáng sớm hôm sau, Tiết Thần vừa thức dậy liền đi Kình Thương viện thỉnh an, bồi công chúa bái Phật trong chốc lát, niệm vài bài kinh, vậy mà vẫn chưa tính quay về, còn muốn hầu hạ Công chúa dùng đồ ăn sáng. Công chúa làm sao chịu để nàng đứng hầu hạ, liền bảo nàng ngồi xuống cùng nhau ăn.



Hai bà tức đang ăn dở dang thì bên ngoài liền truyền đến tầng tầng thanh âm thông báo: "Công chúa, Sài phu nhân cầu kiến."

Rốt cuộc truyền tới trước mặt Công chúa. Công chúa vừa nghe nói Đào thị tới, không chút suy nghĩ liền phất tay cho phép: "Mau cho nàng tiến vào."

Nói xong câu này, Công chúa lại nhìn thoáng qua Tiết Thần, sau đó buông cái muỗng dịu dàng nói với Tiết Thần: "Sài phu nhân dù cho có chỗ không đúng, nhưng nàng chung quy cũng là tỷ tỷ kết nghĩa với ta. Cho dù con không thích nàng cũng đừng giáp mặt gây khó dễ cho nàng."

Tiết Thần nhìn Công chúa chậm rãi gật đầu: "Vâng, tức nhi đã biết, hôm nay bảo đảm một câu cũng không chèn ép bà ta."

Công chúa bị nàng chọc cười, vỗ vỗ đầu của nàng. Bên ngoài liền truyền đến một trận bước chân dồn dập, Đào thị ba bước chập làm hai, vội vàng chạy vào lập tức hành lễ với Công chúa, sau đó liền nhìn trên bàn bày đầy đồ ăn điểm tâm. Công chúa thấy Đào thị như vậy, mặt mày vui vẻ mời: "Đào tỷ tỷ nếu là không chê, liền ngối xuống cùng nhau ăn đi."

Đào thị gật đầu, sau đó lại nhìn thoáng qua Tiết Thần đang ngồi một bên, chung quy không dám làm càn giống như trước. Hiện tại Đào thị thật sự sợ vị Thế tử phu nhân này, tuổi còn nhỏ mà sát khí bức người, ra tay tàn nhẫn hoàn toàn không lưu tình, lần trước khiến cho Đào thị bị người lôi sền sệt vứt ra khỏi phủ không khác gì "chuột chạy qua đường". Vốn dĩ còn muốn ở nhà nghỉ tạm mấy ngày rồi lại đến chiến đấu, nhưng ngày hôm qua Đào thị nghe được một tin rất tốt "ngàn năm một thuở", nếu hôm nay không chạy tới nói thì không chừng cơ hội sẽ vụt khỏi tay, sau này khó có thể tìm lại.

Vừa suy tư vừa ăn một miếng cháo, Đào thị rốt cuộc vẫn nhịn không được lên tiếng: "Công chúa, không biết trước đó vài ngày, có phải Tuyên Ninh Hầu phủ nhờ người tới cửa làm mai cho Hàn tỷ nhi hay không?"

Công chúa kinh ngạc nhìn Đào thị hỏi: "Chuyện này làm sao Đào tỷ tỷ lại biết được?"

Đào thị xua xua tay: "Ngài đừng hỏi ta làm sao mà biết được, chỉ cần cho ta biết có phải hay không mà thôi."

Công chúa gật đầu, Đào thị vừa thấy lập tức liền mừng thầm một trận, bắt đầu giở trò dụ dỗ: "Này, ta là đại di của Hàn tỷ nhi, cảm thấy Nhị công tử của Tuyên Ninh Hầu phủ làm sao xứng đôi với Hàn tỷ nhi, chỉ bằng vào dòng dõi của Lâu gia thì có tìm vài vị Vương gia cũng dư sức. Nhưng nhà của chúng ta lại không giống như vậy, Thanh Thanh và Liễu Liễu hiện giờ đều đã mười lăm mười sáu, nếu không gả đi thì có thể nói đã thật biến thành cô nương lỡ thì. Lần trước ta đã nói chuyện này với Công chúa, Công chúa còn nhớ rõ không?"

Công chúa nghe Đào thị nói một tràng dài cũng không hề mất kiên nhẫn, nghĩ ngợi một lúc mới phối hợp nói ra toàn văn: "Ừ, nhớ rõ, Đào tỷ tỷ muốn ta lưu ý tìm người thích hợp cho Thanh Thanh và Liễu Liễu."

"Đúng rồi! Chính là chuyện này! Công chúa ngài xem đi, đây không phải đã có sẵn người được chọn rồi sao? Dù gì Lâu gia cũng coi thường Khang gia, còn không bằng đem Khang Nhị công tử kia nhường cho Thanh Thanh hoặc Liễu Liễu nhà chúng ta, để xem Nhị công tử thích đứa nào."

Công chúa tựa hồ có chút khó xử: "Chuyện này... không tốt lắm đâu."

Người ta rốt cuộc tới cửa đề thân với cô nương Lâu gia, nếu hiện tại lại muốn giới thiệu cho cô nương khác thì Khang gia chắc chắn sẽ có ý kiến.

"Có gì không tốt đâu chứ. Dù sao Khang gia cũng muốn thú thê, Lâu gia lại coi thường bọn họ, vậy dứt khoát tác hợp cho Nhị công tử cùng Thanh Thanh hoặc Liễu Liễu có phải tốt hơn không? Hai chất nữ của ngài sau này nhất định sẽ nhớ rõ ngài tốt với các nàng đến độ nào."

Đào thị coi bộ đã đưa ra quyết định, nhất quyết phải đoạt cho bằng được Khang Nhị công tử. Công chúa thật sự khó xử, nghĩ thầm chính mình cũng không có coi thường Khang gia đâu nha! Trên thực tế, chuyện này bà cũng chưa kịp nói cho Quốc Công và Lão thái quân mà.

Thấy Công chúa do dự, Đào thị lại năn nỉ ỉ ôi một trận, rốt cuộc cũng khuyên được Công chúa viết cho ả ta một phong thư để Đào thị cầm đi Tuyên Ninh Hầu phủ, lấy thân phận Trưởng Công chúa ra lệnh cho Khang Nhị công tử đi gặp hai khuê nữ của Đào thị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiều Hoa Vì Quân Gả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook