Chương 20: Phong ba
Hoa Nhật Phi
03/10/2017
Tiết Vân Đào đang theo sau Tiết Kha, kính trà mời rượu các vị tân khách, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân ầm ĩ, kèm theo giọng nói gay gắt của một nữ nhi:
“Cha, cha, con là Uyển Nhi, cứu mạng. Cha —— “
Lúc đó tân khách trở nên hỗn loạn, Tiết Kha lập tức gọi quản gia Lý Phúc tới, nhưng Tiết Kha còn chưa kịp phân phó xong, đã thấy một bóng dáng nho nhỏ vượt qua bậc cửa, chạy vào, gia đinh đứng ngoài cửa không kịp ngăn cản, nàng ta xác định rõ mục tiêu chạy đến bên cạnh Tiết Vân Đào, bắt được cánh tay Tiết Vân Đào, trốn ra sau lưng ông.
Tiết Vân Đào cùng Tiết Kha đều bị chuyện xảy ra đột ngột trước mắt làm cho ngây người, Tiết Vân Đào quay đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt của Tiết Uyển, quả thực có thể dùng từ đặc sắc để hình dung, một lát xanh, một lát trắng, chân mày nhíu chặt đến mức gần như có thể kẹp chết một con ruồi, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa giận dữ:
“Ngươi đến làm cái gì? Ai bảo ngươi tới đây?”
Tiết Uyển cảm giác được lời nói của Tiết Vân Đào sục sôi giận dữ, sợ tới mức buông lỏng tay ra, hoảng sợ nhìn chung quanh đối diện, tân khách đang chỉ chỉ chỏ chỏ, cảm giác trong tai ong ong vang, mơ hồ biết, có lẽ mình vừa phạm phải một sai lầm lớn không thể tha thứ.
Len lén nâng mắt nhìn nhìn Tiết Vân Đào, Tiết Uyển định giải thích:
“Có, có người đuổi, các nàng, các nàng muốn đánh chết con, con, con...”
Tiết Kha cũng ý thức được sự tình không đúng, để cho Lý Phúc đi ra ngoài nhìn xem, Lý Phúc nhanh chóng trở về bẩm báo, nói: “Bên ngoài cũng không có những người khác.”
Tiết Uyển kinh hãi, nói:
“Làm sao có thể không có! Ngươi...”
Lời của Tiết Uyển còn chưa nói xong, đã bị Tiết Vân Đào thô bạo cắt ngang: “Ngươi câm miệng cho ta! Cút về!”
Tiết Uyển ngơ ngác nhìn phụ thân trước giờ chưa từng lớn tiếng với nàng ta, cũng biết có lẽ mình phạm sai lầm, nhưng đó là phụ thân của nàng ta, tại sao không phân biệt tốt xấu mà đối xử với nàng ta như vậy? Cũng bởi vì nàng ta là nữ nhi của ngoại thất sao?
Bên cạnh Tiết Vân Đào có hai người đồng liêu đứng lên hỏi:
“Tiết huynh, vị cô nương này... Là lệnh ái thiên kim sao?”
Tiết Vân Đào khó xử không biết trả lời như thế nào, lập tức bên cạnh có người nói: “Nhìn không giống lắm, ta đã từng thấy qua thiên kim nhà Tiết đại nhân.”
Về hai vấn đề này, tân khách lập tức thảo luận thân phận của nữ hài đột nhiên chạy vào nhận cha khí thế ngất trời, nhất thời, tâm Tiết Uyển đập thình thịch, đây là lần đầu tiên nàng ta đứng cùng một chỗ với Tiết Vân Đào ở chỗ đông người, có khoảnh khắc, gần như nàng ta hi vọng Tiết Vân Đào nhận nàng ta trước mặt mọi người, nàng ta không cần tại làm nữ nhi ngoại thất nữa, nàng ta muốn đi vào Tiết gia, không phải nàng ta cũng là nữ nhi của Tiết gia sao? Dựa vào cái gì mà Tiết Thần có thể tới lui tự nhiên tại Tiết gia, Tiết Uyển nàng ta lại không thể đây?
Chỉ cần cha có thể thừa nhận nàng ta trước mặt mọi ngườt, nhất định liền có thể làm cho những người khi dễ nàng ta mở rộng tầm mắt, để cho các nàng nhìn thấy, nàng ta cũng là nữ nhi của Tiết gia, cũng là chủ nhân của Tiết gia!
Lại đi về phía trước một bước, lần này nàng nắm chặt ống tay áo của Tiết Vân Đào, giọng nói rành mạch hô:
“Cha, con cũng là nữ nhi của ngài mà. Ngài nói cho bọn họ biết, ta là nữ nhi Tiết Uyển của ngài đi!”
Những lời này làm dâng lên cơn sóng động trời trong phòng khách, mọi người bắt đầu ào ào bàn tán, bộ dáng nghi ngờ truyền khắp.
“Tiết Uyển? Ta nhớ rõ Tiết đại nhân chỉ có một nữ nhi, gọi là Tiết Thần mà! Chẳng lẽ là thiếp thị sinh? Nhưng cũng chưa nghe nói qua đâu.”
“Không phải thiếp thị sinh, Tiết đại nhân chỉ có một thị thiếp, dưới gối người thị thiếp kia không có con, chỉ có một người đích tiểu thư, gọi là Tiết Thần.”
“Nữ nhi kia từ nơi nào xuất hiện? Sẽ không phải là... Ngoại thất sinh chứ?”
Lời đồn đãi trong bữa tiệc ngày càng nghiêm trọng, dù là Tiết Vân Đào cũng bị trận ồn ào này chèn ép khiến đầu như muốn nứt ra, ngược lại Tiết Kha nhẫn nhịn được, liếc tên đần vẫn đang túm ống tay áo Tiết Vân Đào một cái, nháy mắt ra hiệu với Lý Phúc, Lý Phúc liền phái người tiến tới kéo Tiết Uyển đang la to vào hậu trạch, giao cho lão phu nhân xử trí, sau khi hắn cùng Tiết Vân Đào xử lí chu toàn ở gian nhà ngoài tiếp khách xong, Tiết Vân Đào cũng vội vàng chạy tới hậu trạch xử lý chuyện này.
Trong Thanh Trúc uyển, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi, bước chân Tiết Vân Đào nhanh như gió, tự mình vén màn trúc đi vào, liền nhìn thấy Tiết Uyển đang quỳ tại trên mặt đất, mặt Ninh thị đầy oán giận, nữ quyến tân khách bên cạnh cũng được mời đi ra ngoài, chỉ còn lại hai vị di nương cùng Tiết thị, sau khi nhìn quanh một vòng, Tiết Vân Đào không hề ngoài ý muốn nhìn thấy Tiết Thần đang ngồi ở vị trí cuối cùng, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Tiết Uyển đang quỳ xuống đất khóc nức nở, sau khi cảm giác được ánh mắt của Tiết Vân Đào, Tiết Thần mới lạnh lùng nâng lên đôi mắt sáng như sao, lạnh như băng nhìn lướt qua Tiết Vân Đào.
Chỉ ánh nhìn kia, đã làm cho Tiết Vân Đào gần như muốn tông cửa xông ra.
Cúi đầu đi đến bên cạnh Tiết Uyển, chắp tay hành lễ với lão phu nhân, lão phu nhân Ninh thị vẫn đang ngồi xếp bằng trên giường La Hán, ý vị không rõ nhìn lướt qua Tiết Thần đầu tiên, sau đó mới hỏi Tiết Vân Đào:
“Ngươi cũng nói một chút xem, đây là xảy ra chuyện gì? Nha đầu kia là ai?”
Tiết Vân Đào nhìn Ninh thị, khóe miệng động đậy, sau đó mới nhấc vạt áo choàng lên, quỳ xuống trước mặt Ninh thị, ôm quyền thỉnh tội nói:
“Nhi tử bất hiếu, làm phiền hà phụ thân mẫu thân, làm cho Tiết gia hổ thẹn.”Tiết Vân Đào là trưởng tử của Đông phủ Tiết gia, con nối dòng của Tiết gia đơn bạc, Tiết Kha chỉ có một nhi tử là Tiết Vân Đào, vô luận là tài học vẫn hay nhân phẩm, trước giờ đều là kiêu ngạo của Tiết Kha, trước giờ hắn đã chỉ biết mang cho gia tộc vinh quang, nhưng giống hôm nay, lúc tân khách đang tụ họp, nháo ra gièm pha như vậy, thật sự rất mất thể diện.
Bởi vậy ở trong chuyện này Ninh thị cũng không biểu hiện khoan dung với nhi tử, mà là càng thêm lạnh giọng hỏi:
“Ta hỏi ngươi, rốt cuộc nha đầu kia là ai?”
Tiết Uyển cũng quên mất khóc lóc, quỳ bên cạnh Tiết Vân Đào, nhìn người phụ thân trong ấn tượng đều cao cao tại thượng như núi thái sơn, nhưng mà trước mặt tổ mẫu, cũng chỉ có thể cúi đầu nhận sai, không dám có chút nào ngỗ nghịch, trong lòng dần dần bất an, mẫu thân đã nói với nàng ta, một ngày nào đó phụ thân sẽ đón các nàng vào cửa, nhưng Tiết Uyển cũng mơ hồ cảm thấy, có lẽ chuyện này bị nàng ta nháo như vậy, sẽ có chút không thuận lợi.
“Đây là... đứa nhỏ của con cùng Tố Nga.” Tiết Vân Đào cũng không dám giấu diếm, nói thẳng ra.
Ninh thị nhíu mày, hiển nhiên là biết cái tên Tố Nga này, nói: “Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn có liên hệ với Từ Tố Nga?”
Tiết Vân Đào không lên tiếng, chỉ yên lặng gật gật đầu, sau một lúc do dự, mới lại nói:
“Nàng vẫn luôn đi theo con, Uyển Nhi chính là nữ nhi của chúng con, còn có, còn có một nhi tử, năm nay 9 tuổi, gọi là Tiết Lôi.”
Nghe đến đó, dù là Ninh thị cũng không có cách nào bình tĩnh, vỗ khung giường, chỉ vào Tiết Vân Đào cả giận nói:
“Ngươi cái đồ vô liêm sỉ! Đọc sách đều nuốt vào bụng chó rồi hay sao? Vậy mà lại học ăn chơi trác táng nuôi ngoại thất, xương cốt thê tử của ngươi chưa lạnh, ngươi đã để cho nữ nhi ngoại thất nháo đến trong phủ, ngươi xứng đáng với thê tử của ngươi, xứng đáng với con gái của ngươi sao?”
Lúc Ninh thị nói tới đó, ánh mắt liếc về phía Tiết Thần đang an tĩnh ngồi một bên xem trò vui, bà đã nói rõ những lời này, rõ ràng là nói cho Tiết Thần nghe, bởi vậy có thể thấy được, nhất định lão thái thái này đã sớm biết Tiết Vân Đào dưỡng ngoại thất ở bên ngoài, hơn nữa sinh nhi nữ.
Linh quang Tiết Thần trong đầu chợt lóe, bỗng nhiên có chút hiểu được sao lão thái thái này lại phá vỡ quy tắc, làm cho lá cờ đầu cho Tiết Vân Đào, đón Từ Tố Nga vào cửa, e là chính là vì nhi tử kia.
Có lẽ trong mắt Ninh thị thì Lô thị mắc sai lầm lớn nhất, không phải là nữ nhi của thương hộ, mà là đến khi chết bà vẫn không sinh được con trai, trong lòng Tiết Thần lại là một trận bi ai, thay mẫu thân Lô thị của nàng.
Tiết Vân Đào bị Ninh thị mắng không dám ngẩng đầu, ông cũng biết chính mình làm chuyện này không để lại đường ngầm, nhưng năm đó ông cùng Từ Tố Nga nảy sinh tình cảm vụng trộm, đã tự định cả đời, trong nhà lại tự nhiên an bài Lô thị làm thê tử của ông, hai năm đầu ông rất chèn ép Lô thị, đâu chịu sống an ổn với bà, chính thời điểm đó, ông mới cùng Từ Tố Nga tốt hơn, nhưng chờ đến sau này, ông phát hiện Lô thị tốt, thời điểm muốn chặt đứt với Từ Tố Nga, bà ta đã sinh hạ một trai một gái cho ông rồi, lại không chịu nhập phủ làm thiếp, ông không có cách nào phải gạt cả hai nơi, định chờ đến khi để tang Lô thị xong, suy nghĩ cách an ổn cho các nàng, cũng không nghĩ tới hôm nay, lại bị nha đầu lỗ mãng hoàn toàn vạch trần.
Hai ma ma tiến lên thuận khí cho Ninh thị, Ninh thị ngồi ở vị trí đầu, sau khi nhìn quanh một vòng, mới hỏi Tiết Vân Đào:
“Tới lúc này rồi, ngươi định xử lý chuyện này như thế nào?”
Lời nói mặc dù nói với Tiết Vân Đào, nhưng ánh mắt Ninh thị lại như có như không liếc về phía Tiết Thần, Tiết Thần cũng chỉ ngồi đó, im lặng đến mức nàng như không có ở đây.
Chỉ thấy Tiết Vân Đào đứng thẳng người, lại không ngẩng đầu lên, nghe theo Ninh thị nói:
“Hoàn toàn nghe theo mẫu thân xử trí.”
Tiết Uyển sợ tới mức nhìn về phía Tiết Vân Đào, ông nói hoàn toàn để người khác xử trí, vậy nếu người khác muốn vứt các nàng đi, chẳng lẽ ông sẽ nghe theo sao? Tiết Uyển chỉ cảm thấy cả ngày hôm nay chịu đả kích thật sự quá lớn, từ nhỏ đến lớn, tuy nàng ta là nữ nhi ngoại thất không được người ta biết, nhưng mà nàng ta có mẫu thân, có đệ đệ, còn có phụ thân thỉnh thoảng đến thăm, nhưng hôm nay, nàng ta chỉ muốn tranh một số thứ, đã gánh hậu quả để người ta quyết định vận mệnh của mình, điều này làm cho nàng ta không có cách nào nghĩ thông suốt.
Lúc này Ninh thị đâu quản trong lòng Tiết Uyển nghĩ như thế nào, sau khi thuận khí, liền vượt qua Tiết Vân Đào, nhìn chằm chằm về phía Tiết Thần đang một mực yên lặng không lên tiếng, vẫy vẫy tay với nàng, nói:
“Thần tỷ nhi, đến chỗ tổ mẫu nào.”
Tiết Thần đoan trang đứng lên, nhìn không chớp mắt đi đến bên cạnh Ninh thị, Ninh thị bắt được một bàn tay của Tiết Thần, đặt trong tay mình chăm chú nhìn một lát, yếu ớt thở dài, giọng điệu trìu mến nói với Tiết Thần:
“Đứa bé ngoan, chuyện hôm nay, con thấy rõ không? Nha đầu này là muội muội cùng cha khác mẹ với con, nàng cũng là đứa nhỏ của cha con, con thấy chuyện này, nên xử trí như thế nào mới tốt đây?”
Tiết Thần nâng mắt nhìn nhìn Ninh thị, ánh mắt trong sáng như có thể phản chiếu nội tâm đang xấu xa của Ninh lúc này, làm cho Ninh thị không tự chủ được buông thõng mắt, không dám nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp như có thể nhìn thấu lòng người này nữa.
Ánh mắt Tiết Thần lại lần nữa trở lại trên người Tiết Vân Đào cùng Tiết Uyển, Tiết Vân Đào áy náy, Tiết Uyển sợ hãi, dưới ánh mắt chờ đợi của Ninh thị, Tiết Thần mới chậm rãi phun ra mấy chữ:
“Nếu là con nói, lưu tử diệt mẫu ( giết mẹ để lại con), tổ mẫu cùng phụ thân có đáp ứng không?”
“...”
Mọi người tại đây không khỏi khiếp sợ với những lời Tiết Thần nói ra. Ngay cả Tiết Vân Đào cũng khó có thể tin ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhi như đóa hoa sen trước phật thanh lệ không gì sánh bằng, thật sự rất khó tin tưởng, câu "lưu tử diệt mẫu" kia được nói ra từ miệng một cô nương thanh thuần được.
Mà Ninh thị càng trợn mắt há hốc mồm nhìn cháu gái này, bởi vì bốn chữ kia, đôi tay ôn nhuận như ngọc bà đang nắm lấy, dường như cũng trở nên lạnh lẽo. Bà chỉ cần nha đầu này đi lướt qua thôi, để làm rõ mình nhân từ công chính như thế nào, nhưng nha đầu kia lại thực sự dám mở miệng.
“Cha, cha, con là Uyển Nhi, cứu mạng. Cha —— “
Lúc đó tân khách trở nên hỗn loạn, Tiết Kha lập tức gọi quản gia Lý Phúc tới, nhưng Tiết Kha còn chưa kịp phân phó xong, đã thấy một bóng dáng nho nhỏ vượt qua bậc cửa, chạy vào, gia đinh đứng ngoài cửa không kịp ngăn cản, nàng ta xác định rõ mục tiêu chạy đến bên cạnh Tiết Vân Đào, bắt được cánh tay Tiết Vân Đào, trốn ra sau lưng ông.
Tiết Vân Đào cùng Tiết Kha đều bị chuyện xảy ra đột ngột trước mắt làm cho ngây người, Tiết Vân Đào quay đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt của Tiết Uyển, quả thực có thể dùng từ đặc sắc để hình dung, một lát xanh, một lát trắng, chân mày nhíu chặt đến mức gần như có thể kẹp chết một con ruồi, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa giận dữ:
“Ngươi đến làm cái gì? Ai bảo ngươi tới đây?”
Tiết Uyển cảm giác được lời nói của Tiết Vân Đào sục sôi giận dữ, sợ tới mức buông lỏng tay ra, hoảng sợ nhìn chung quanh đối diện, tân khách đang chỉ chỉ chỏ chỏ, cảm giác trong tai ong ong vang, mơ hồ biết, có lẽ mình vừa phạm phải một sai lầm lớn không thể tha thứ.
Len lén nâng mắt nhìn nhìn Tiết Vân Đào, Tiết Uyển định giải thích:
“Có, có người đuổi, các nàng, các nàng muốn đánh chết con, con, con...”
Tiết Kha cũng ý thức được sự tình không đúng, để cho Lý Phúc đi ra ngoài nhìn xem, Lý Phúc nhanh chóng trở về bẩm báo, nói: “Bên ngoài cũng không có những người khác.”
Tiết Uyển kinh hãi, nói:
“Làm sao có thể không có! Ngươi...”
Lời của Tiết Uyển còn chưa nói xong, đã bị Tiết Vân Đào thô bạo cắt ngang: “Ngươi câm miệng cho ta! Cút về!”
Tiết Uyển ngơ ngác nhìn phụ thân trước giờ chưa từng lớn tiếng với nàng ta, cũng biết có lẽ mình phạm sai lầm, nhưng đó là phụ thân của nàng ta, tại sao không phân biệt tốt xấu mà đối xử với nàng ta như vậy? Cũng bởi vì nàng ta là nữ nhi của ngoại thất sao?
Bên cạnh Tiết Vân Đào có hai người đồng liêu đứng lên hỏi:
“Tiết huynh, vị cô nương này... Là lệnh ái thiên kim sao?”
Tiết Vân Đào khó xử không biết trả lời như thế nào, lập tức bên cạnh có người nói: “Nhìn không giống lắm, ta đã từng thấy qua thiên kim nhà Tiết đại nhân.”
Về hai vấn đề này, tân khách lập tức thảo luận thân phận của nữ hài đột nhiên chạy vào nhận cha khí thế ngất trời, nhất thời, tâm Tiết Uyển đập thình thịch, đây là lần đầu tiên nàng ta đứng cùng một chỗ với Tiết Vân Đào ở chỗ đông người, có khoảnh khắc, gần như nàng ta hi vọng Tiết Vân Đào nhận nàng ta trước mặt mọi người, nàng ta không cần tại làm nữ nhi ngoại thất nữa, nàng ta muốn đi vào Tiết gia, không phải nàng ta cũng là nữ nhi của Tiết gia sao? Dựa vào cái gì mà Tiết Thần có thể tới lui tự nhiên tại Tiết gia, Tiết Uyển nàng ta lại không thể đây?
Chỉ cần cha có thể thừa nhận nàng ta trước mặt mọi ngườt, nhất định liền có thể làm cho những người khi dễ nàng ta mở rộng tầm mắt, để cho các nàng nhìn thấy, nàng ta cũng là nữ nhi của Tiết gia, cũng là chủ nhân của Tiết gia!
Lại đi về phía trước một bước, lần này nàng nắm chặt ống tay áo của Tiết Vân Đào, giọng nói rành mạch hô:
“Cha, con cũng là nữ nhi của ngài mà. Ngài nói cho bọn họ biết, ta là nữ nhi Tiết Uyển của ngài đi!”
Những lời này làm dâng lên cơn sóng động trời trong phòng khách, mọi người bắt đầu ào ào bàn tán, bộ dáng nghi ngờ truyền khắp.
“Tiết Uyển? Ta nhớ rõ Tiết đại nhân chỉ có một nữ nhi, gọi là Tiết Thần mà! Chẳng lẽ là thiếp thị sinh? Nhưng cũng chưa nghe nói qua đâu.”
“Không phải thiếp thị sinh, Tiết đại nhân chỉ có một thị thiếp, dưới gối người thị thiếp kia không có con, chỉ có một người đích tiểu thư, gọi là Tiết Thần.”
“Nữ nhi kia từ nơi nào xuất hiện? Sẽ không phải là... Ngoại thất sinh chứ?”
Lời đồn đãi trong bữa tiệc ngày càng nghiêm trọng, dù là Tiết Vân Đào cũng bị trận ồn ào này chèn ép khiến đầu như muốn nứt ra, ngược lại Tiết Kha nhẫn nhịn được, liếc tên đần vẫn đang túm ống tay áo Tiết Vân Đào một cái, nháy mắt ra hiệu với Lý Phúc, Lý Phúc liền phái người tiến tới kéo Tiết Uyển đang la to vào hậu trạch, giao cho lão phu nhân xử trí, sau khi hắn cùng Tiết Vân Đào xử lí chu toàn ở gian nhà ngoài tiếp khách xong, Tiết Vân Đào cũng vội vàng chạy tới hậu trạch xử lý chuyện này.
Trong Thanh Trúc uyển, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi, bước chân Tiết Vân Đào nhanh như gió, tự mình vén màn trúc đi vào, liền nhìn thấy Tiết Uyển đang quỳ tại trên mặt đất, mặt Ninh thị đầy oán giận, nữ quyến tân khách bên cạnh cũng được mời đi ra ngoài, chỉ còn lại hai vị di nương cùng Tiết thị, sau khi nhìn quanh một vòng, Tiết Vân Đào không hề ngoài ý muốn nhìn thấy Tiết Thần đang ngồi ở vị trí cuối cùng, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Tiết Uyển đang quỳ xuống đất khóc nức nở, sau khi cảm giác được ánh mắt của Tiết Vân Đào, Tiết Thần mới lạnh lùng nâng lên đôi mắt sáng như sao, lạnh như băng nhìn lướt qua Tiết Vân Đào.
Chỉ ánh nhìn kia, đã làm cho Tiết Vân Đào gần như muốn tông cửa xông ra.
Cúi đầu đi đến bên cạnh Tiết Uyển, chắp tay hành lễ với lão phu nhân, lão phu nhân Ninh thị vẫn đang ngồi xếp bằng trên giường La Hán, ý vị không rõ nhìn lướt qua Tiết Thần đầu tiên, sau đó mới hỏi Tiết Vân Đào:
“Ngươi cũng nói một chút xem, đây là xảy ra chuyện gì? Nha đầu kia là ai?”
Tiết Vân Đào nhìn Ninh thị, khóe miệng động đậy, sau đó mới nhấc vạt áo choàng lên, quỳ xuống trước mặt Ninh thị, ôm quyền thỉnh tội nói:
“Nhi tử bất hiếu, làm phiền hà phụ thân mẫu thân, làm cho Tiết gia hổ thẹn.”Tiết Vân Đào là trưởng tử của Đông phủ Tiết gia, con nối dòng của Tiết gia đơn bạc, Tiết Kha chỉ có một nhi tử là Tiết Vân Đào, vô luận là tài học vẫn hay nhân phẩm, trước giờ đều là kiêu ngạo của Tiết Kha, trước giờ hắn đã chỉ biết mang cho gia tộc vinh quang, nhưng giống hôm nay, lúc tân khách đang tụ họp, nháo ra gièm pha như vậy, thật sự rất mất thể diện.
Bởi vậy ở trong chuyện này Ninh thị cũng không biểu hiện khoan dung với nhi tử, mà là càng thêm lạnh giọng hỏi:
“Ta hỏi ngươi, rốt cuộc nha đầu kia là ai?”
Tiết Uyển cũng quên mất khóc lóc, quỳ bên cạnh Tiết Vân Đào, nhìn người phụ thân trong ấn tượng đều cao cao tại thượng như núi thái sơn, nhưng mà trước mặt tổ mẫu, cũng chỉ có thể cúi đầu nhận sai, không dám có chút nào ngỗ nghịch, trong lòng dần dần bất an, mẫu thân đã nói với nàng ta, một ngày nào đó phụ thân sẽ đón các nàng vào cửa, nhưng Tiết Uyển cũng mơ hồ cảm thấy, có lẽ chuyện này bị nàng ta nháo như vậy, sẽ có chút không thuận lợi.
“Đây là... đứa nhỏ của con cùng Tố Nga.” Tiết Vân Đào cũng không dám giấu diếm, nói thẳng ra.
Ninh thị nhíu mày, hiển nhiên là biết cái tên Tố Nga này, nói: “Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn có liên hệ với Từ Tố Nga?”
Tiết Vân Đào không lên tiếng, chỉ yên lặng gật gật đầu, sau một lúc do dự, mới lại nói:
“Nàng vẫn luôn đi theo con, Uyển Nhi chính là nữ nhi của chúng con, còn có, còn có một nhi tử, năm nay 9 tuổi, gọi là Tiết Lôi.”
Nghe đến đó, dù là Ninh thị cũng không có cách nào bình tĩnh, vỗ khung giường, chỉ vào Tiết Vân Đào cả giận nói:
“Ngươi cái đồ vô liêm sỉ! Đọc sách đều nuốt vào bụng chó rồi hay sao? Vậy mà lại học ăn chơi trác táng nuôi ngoại thất, xương cốt thê tử của ngươi chưa lạnh, ngươi đã để cho nữ nhi ngoại thất nháo đến trong phủ, ngươi xứng đáng với thê tử của ngươi, xứng đáng với con gái của ngươi sao?”
Lúc Ninh thị nói tới đó, ánh mắt liếc về phía Tiết Thần đang an tĩnh ngồi một bên xem trò vui, bà đã nói rõ những lời này, rõ ràng là nói cho Tiết Thần nghe, bởi vậy có thể thấy được, nhất định lão thái thái này đã sớm biết Tiết Vân Đào dưỡng ngoại thất ở bên ngoài, hơn nữa sinh nhi nữ.
Linh quang Tiết Thần trong đầu chợt lóe, bỗng nhiên có chút hiểu được sao lão thái thái này lại phá vỡ quy tắc, làm cho lá cờ đầu cho Tiết Vân Đào, đón Từ Tố Nga vào cửa, e là chính là vì nhi tử kia.
Có lẽ trong mắt Ninh thị thì Lô thị mắc sai lầm lớn nhất, không phải là nữ nhi của thương hộ, mà là đến khi chết bà vẫn không sinh được con trai, trong lòng Tiết Thần lại là một trận bi ai, thay mẫu thân Lô thị của nàng.
Tiết Vân Đào bị Ninh thị mắng không dám ngẩng đầu, ông cũng biết chính mình làm chuyện này không để lại đường ngầm, nhưng năm đó ông cùng Từ Tố Nga nảy sinh tình cảm vụng trộm, đã tự định cả đời, trong nhà lại tự nhiên an bài Lô thị làm thê tử của ông, hai năm đầu ông rất chèn ép Lô thị, đâu chịu sống an ổn với bà, chính thời điểm đó, ông mới cùng Từ Tố Nga tốt hơn, nhưng chờ đến sau này, ông phát hiện Lô thị tốt, thời điểm muốn chặt đứt với Từ Tố Nga, bà ta đã sinh hạ một trai một gái cho ông rồi, lại không chịu nhập phủ làm thiếp, ông không có cách nào phải gạt cả hai nơi, định chờ đến khi để tang Lô thị xong, suy nghĩ cách an ổn cho các nàng, cũng không nghĩ tới hôm nay, lại bị nha đầu lỗ mãng hoàn toàn vạch trần.
Hai ma ma tiến lên thuận khí cho Ninh thị, Ninh thị ngồi ở vị trí đầu, sau khi nhìn quanh một vòng, mới hỏi Tiết Vân Đào:
“Tới lúc này rồi, ngươi định xử lý chuyện này như thế nào?”
Lời nói mặc dù nói với Tiết Vân Đào, nhưng ánh mắt Ninh thị lại như có như không liếc về phía Tiết Thần, Tiết Thần cũng chỉ ngồi đó, im lặng đến mức nàng như không có ở đây.
Chỉ thấy Tiết Vân Đào đứng thẳng người, lại không ngẩng đầu lên, nghe theo Ninh thị nói:
“Hoàn toàn nghe theo mẫu thân xử trí.”
Tiết Uyển sợ tới mức nhìn về phía Tiết Vân Đào, ông nói hoàn toàn để người khác xử trí, vậy nếu người khác muốn vứt các nàng đi, chẳng lẽ ông sẽ nghe theo sao? Tiết Uyển chỉ cảm thấy cả ngày hôm nay chịu đả kích thật sự quá lớn, từ nhỏ đến lớn, tuy nàng ta là nữ nhi ngoại thất không được người ta biết, nhưng mà nàng ta có mẫu thân, có đệ đệ, còn có phụ thân thỉnh thoảng đến thăm, nhưng hôm nay, nàng ta chỉ muốn tranh một số thứ, đã gánh hậu quả để người ta quyết định vận mệnh của mình, điều này làm cho nàng ta không có cách nào nghĩ thông suốt.
Lúc này Ninh thị đâu quản trong lòng Tiết Uyển nghĩ như thế nào, sau khi thuận khí, liền vượt qua Tiết Vân Đào, nhìn chằm chằm về phía Tiết Thần đang một mực yên lặng không lên tiếng, vẫy vẫy tay với nàng, nói:
“Thần tỷ nhi, đến chỗ tổ mẫu nào.”
Tiết Thần đoan trang đứng lên, nhìn không chớp mắt đi đến bên cạnh Ninh thị, Ninh thị bắt được một bàn tay của Tiết Thần, đặt trong tay mình chăm chú nhìn một lát, yếu ớt thở dài, giọng điệu trìu mến nói với Tiết Thần:
“Đứa bé ngoan, chuyện hôm nay, con thấy rõ không? Nha đầu này là muội muội cùng cha khác mẹ với con, nàng cũng là đứa nhỏ của cha con, con thấy chuyện này, nên xử trí như thế nào mới tốt đây?”
Tiết Thần nâng mắt nhìn nhìn Ninh thị, ánh mắt trong sáng như có thể phản chiếu nội tâm đang xấu xa của Ninh lúc này, làm cho Ninh thị không tự chủ được buông thõng mắt, không dám nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp như có thể nhìn thấu lòng người này nữa.
Ánh mắt Tiết Thần lại lần nữa trở lại trên người Tiết Vân Đào cùng Tiết Uyển, Tiết Vân Đào áy náy, Tiết Uyển sợ hãi, dưới ánh mắt chờ đợi của Ninh thị, Tiết Thần mới chậm rãi phun ra mấy chữ:
“Nếu là con nói, lưu tử diệt mẫu ( giết mẹ để lại con), tổ mẫu cùng phụ thân có đáp ứng không?”
“...”
Mọi người tại đây không khỏi khiếp sợ với những lời Tiết Thần nói ra. Ngay cả Tiết Vân Đào cũng khó có thể tin ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhi như đóa hoa sen trước phật thanh lệ không gì sánh bằng, thật sự rất khó tin tưởng, câu "lưu tử diệt mẫu" kia được nói ra từ miệng một cô nương thanh thuần được.
Mà Ninh thị càng trợn mắt há hốc mồm nhìn cháu gái này, bởi vì bốn chữ kia, đôi tay ôn nhuận như ngọc bà đang nắm lấy, dường như cũng trở nên lạnh lẽo. Bà chỉ cần nha đầu này đi lướt qua thôi, để làm rõ mình nhân từ công chính như thế nào, nhưng nha đầu kia lại thực sự dám mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.