Chương 270: Tán dóc
Hoa Nhật Phi
16/09/2020
Edited by Bà Còm; Converted by wikidich.com
Tiết Thần hẹn gặp Tĩnh tỷ nhi và Tú tỷ nhi ở phố Hải Thị, ba nữ nhân hiếm khi có dịp gạt qua một bên nam nhân cùng hài tử, đi dạo nửa ngày trên phố Hải Thị, cuối cùng Tiết Thần làm chủ đãi khách đến Phù Dung viên ăn cơm.
“Nhớ khi xưa lần đầu tiên đi tới Phù Dung viên là được Tú tỷ tỷ mời đấy. Vậy mà hiện giờ cũng đã qua bao nhiêu năm rồi.”
Ba người ngồi trong nhã gian sát cửa sổ, Tiết Thần vừa châm trà cho các nàng vừa nhìn phong cảnh dưới lầu, kể lại cho Tĩnh tỷ nhi nghe một đoạn chuyện cũ mà Tĩnh tỷ nhi chưa biết. Quả nhiên khiến cho Tĩnh tỷ nhi chú ý bèn hỏi ngay: “Vậy sao? Lúc đó Tú tỷ tỷ vẫn còn là cô nương, thế mà dám mời tỷ tới nơi này?”
Vấn đề Tĩnh tỷ nhi đưa ra khiến trên môi Tiết Thần nở một nụ cười không có ý tốt, nhìn thoáng qua Tiết Tú đã bắt đầu cảnh giác, đẩy ra bàn tay nàng ta chuẩn bị bịt miệng của mình, Tiết Thần úp mở: “Muội biết lần đầu tiên Tú tỷ tỷ mời ta và Ngọc tỷ nhi tới Phù Dung viên là vì lý do gì không?”
Tiết Tú nuốt xuống miếng bánh, cảnh cáo Tiết Thần: “Muội dám nói, xem ta có xé rách miệng muội hay không!” Mặt mày Tiết Tú ửng đỏ, bộ dạng ngượng ngùng không còn chút gì phóng khoáng của nữ nhân sau khi thành thân, làm Tĩnh tỷ nhi thấy vậy càng nổi lên hứng thú mười phần, vội vàng thúc giục Tiết Thần: “Tỷ tỷ mau nói, mau nói đi!”
“Hắc hắc, còn không phải là vì... Nguyên công tử yêu dấu của nàng sao.” Tiết Thần vì phòng ngừa bạo lực đến từ Tiết Tú, nói xong liền đứng bật dậy ngay, nhất quyết tránh cho bằng được tầm tay của Tú tỷ nhi. Nhìn biểu tình "bừng tỉnh đại ngộ" của Tĩnh tỷ nhi, còn có bộ đáng Tiết Thần đang ôm bụng cười to, Tiết Tú rốt cuộc thẹn quá thành giận, chỉ vào Tiết Thần mắng: “Giỏi nhé, muội, muội dám trêu chọc ta, để xem hôm nay ta có bắt được muội không.”
Nói xong liền xông tới ôm Tiết Thần giữ lại. Ba cô nương cười đùa một lúc, dường như trở lại thời còn thiếu nữ thật là vui vẻ thoải mái. Ngoài cửa truyền vào tiếng gõ cửa đưa đồ ăn, các nàng mới vội vàng lấy lại bộ dáng đoan trang, cả ba đều trình diễn vẻ mặt quan gia phu nhân nhất đẳng, nghiêm túc uống trà xem cảnh. Chờ khi tất cả các món ăn đều được dọn lên, người phục vụ của Phù Dung viên đều lui xuống, không khí trong nhã gian mới lại sinh động lên.
Tiết Tú thấy món ngon đầy bàn bèn không thèm so đo với Tiết Thần, quả thực lâu lâu được hưởng cuộc sống không bị gia đình ràng buộc thật quá sung sướng. Tiết Tú gắp miếng chân giò hầm tương ăn liền, hoàn toàn quên mất quy củ thục nữ phu nhân, chỉ lo làm theo bản tính.
Tiết Thần thích ăn cay, Tĩnh tỷ nhi gắp cho nàng vài lát cá xào cay, sau đó mới bắt đầu tự mình thưởng thức.
“Cũng không biết Ngọc tỷ nhi thế nào rồi? Tiểu nha đầu này đi Thiểm Cam cũng không biết thường xuyên liên lạc với chúng ta, lần cuối nhận được thư của nàng ta cũng đã nửa năm trước rồi.” Có lẽ mới nhắc đến chuyện lúc xưa nên Tiết Tú vừa ăn vừa cằn nhằn Hàn Ngọc.
Tiết Thần cũng cảm thấy đã lâu mà không có tin tức gì của Ngọc tỷ nhi, trước đây là một cô nương hoạt bát nhất trong nhóm, hiện giờ theo phu quân đi Thiểm Cam nhậm chức, xa rời quê hương đã vài năm, cũng không biết tình huống hiện giờ như thế nào.
“Ngọc tỷ nhi và bà mẫu bất hòa, ở bên ngoài ngược lại càng thanh tịnh hơn, không có gì cần lo lắng. Đúng rồi, Tĩnh tỷ nhi này, nghe nói tẩu tử của muội dạo này đang hỏi thăm khắp nơi muốn đưa nhi tử mới 4 tuổi vào cung phải không? Tuổi vậy có thể hơi nhỏ chút đấy! Thư đồng trong cung phần lớn đều là hài tử lớn tuổi hơn Tiểu Điện hạ một chút, như vậy mới có thể chiếu cố cho điện hạ. Tuy rằng Tuân ca nhi kém điện hạ một tuổi, nhưng dù sao cũng chơi với Tiểu Điện hạ từ nhỏ rồi. Còn những hài tử của nhà khác, ta chưa từng nghe nói có ai nhỏ đến như vậy đâu.”
Lần đó Tiết Thần nghe Tiêu thị nhắc tới chuyện này nên muốn hỏi Tĩnh tỷ nhi một chút, chỉ là tìm đề tài để nói chuyện phiếm mà thôi. Tĩnh tỷ nhi nghe nhắc tới Tống thị liền thở dài: “Ai da, chúng ta đều biết vị đại tẩu này luôn có những ý nghĩ rất kỳ lạ. Uy ca nhi không những nhỏ tuổi mà từ bé đã được nàng ta nâng niu như bảo bối, đừng nói là vào cung không được, giả sử có được nhận vào cũng sẽ gây họa cho gia tộc mà thôi. Không phải thẩm thẩm này muốn nói xấu hắn, nhưng hài tử kia thật sự không được dạy dỗ đàng hoàng, vào viện người khác thấy thứ gì tốt đều muốn đòi, không cho hắn liền quăng xuống đất, có rớt bể hắn cũng không để tâm. Đại bá phải đi theo phía sau hắn thu xếp không biết bao nhiêu cục diện rối rắm. Vậy mà đại tẩu còn không có tự mình hiểu lấy, cảm thấy Uy ca nhi chính là ông trời con nên ai gặp cũng sẽ sủng ái hắn, chiều chuộng hắn, lần trước còn tìm cách bám vào Ngọc Quốc Công gia, kết quả thế nào có thể biết ngay.”
“Nàng ta thật đúng là...” Tiết Thần cũng hết ý kiến với nữ nhân này.
Tiết Tú hình như cũng biết chút tin tức bèn góp chuyện: “Đúng là một người có ý nghĩ kỳ lạ đấy. Tẩu tử của Tĩnh tỷ nhi ta cũng gặp qua, mỗi lần cùng các phu nhân tụ hội luôn rất khoe khoang, nhưng khổ nỗi chẳng có cái gì đáng để khoe khoang lại còn làm người khác muốn cắn nàng ta! Ai mà không biết Tống gia của nàng ta toàn những kẻ gây chuyện -- đệ đệ tập tước thì vào hoa lâu uống rượu rồi tranh giành kỹ nữ bị đánh gãy chân, mẫu thân nàng ta thì cả ngày đi vay mượn để sống, hiện tại ai thấy người Tống gia mà không bị phiền chán. Vậy mà nàng ta còn cứ mù quáng lăn lộn, đúng là muốn tìm đường chết.”
Chân Tống An Đường bị đánh gẫy đương nhiên là do Lý Đạt và Nhị Hoàng tử cho hắn giáo huấn, bởi vì không thể nói thẳng nguyên nhân cũng không thể bị liên lụy vào, cho nên Nhị Hoàng tử bèn dùng kỹ xảo phố phường, lập tức lôi ra đánh cho tàn phế. Nghĩ đến tính cách của Úc thị, Tiết Thần không khỏi lắc đầu.
Tiết Tú lại ăn thêm vài món, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, đột ngột ngẩng đầu, buông đũa ra hiệu cho Tiết Thần và Tĩnh tỷ nhi thò lại gần, bộ điệu như muốn tám một tin đồn gì đó rất trọng đại. Tiết Thần và Tĩnh tỷ nhi đều không phải loại bà tám, Tiết Tú thấy các nàng không thò qua, dứt khoát tự mình đi đến ngồi giữa hai nàng, kéo hai người lại gần: “Nhắc tới Tống gia, gần đây ta nghe đồn một chuyện lạ lắm. Tống gia chính là Trường Ninh Hầu phủ chứ gì, Hầu phu nhân chẳng phải là muội muội dị mẫu với Tĩnh tỷ nhi hay sao? Chuyện này chính là có quan hệ đến nàng ta, các muội biết dạo này nàng ta làm ra trò gì không?”
Tĩnh tỷ nhi nghĩ nghĩ một chút bèn nhớ ra người Tú tỷ nhắc tới chính là Ngụy Chỉ Lan, bèn gác đũa quay đầu nhìn Tiết Tú hỏi: “Nàng ta làm gì vậy?”
Tiết Tú thấy hai người rốt cuộc có hứng thú, chính mình cũng không nín được nói thẳng: “Ta nghe tiểu tức phụ của Thừa Ân Bá phủ kể lại, dạo này Ngụy Chỉ Lan sống không tốt lắm, hình như là rất túng thiếu. Có một lần bị người bắt gặp nàng ta thu quà của Kim Dương Hầu Đại công tử, tên đại công tử này nổi tiếng xa gần là thứ háo sắc, nữ nhân có liên quan đến hắn không mấy người còn trong sạch.”
Có lẽ tin tức này của Tiết Tú gây bất ngờ khá lớn, cho nên Tĩnh tỷ nhi và Tiết Thần nghe xong đều sững sờ. Tiết Thần nhíu mày như suy tư gì, Tĩnh tỷ nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi phản bác: “Không thể nào. Trong tay Lan tỷ nhi có sản nghiệp của Ngụy gia, sẽ không thể thiếu tiền, cho dù nàng ta nhận quà cũng chưa chắc là làm chuyện đó. Nhất định đây là tin vịt rồi, không thể tin đâu.”
Tiết Tú thở dài: “Muội cho rằng chỉ có một người nói thôi sao? Chính là bởi vì thật nhiều người thấy qua cho nên mới thành chuyện, hơn nữa không phải chỉ có Kim đại công tử, còn có Tôn Hầu gia, Trương đại nhân, tất cả những người này đều thường xuyên lưu luyến chốn phong nguyệt, đều không phải loại đứng đắn gì. Những kẻ như vậy lại liên quan đến Ngụy Chỉ Lan, ngươi nói còn có thể không khiến người hoài nghi hay sao?”
Tĩnh tỷ nhi vẫn có chút không tin, Tiết Tú vỗ vai hai người: “Các muội nha, không thường tham gia tụ hội của các phu nhân cho nên những việc này cũng không biết, ta thật không phải nói bừa đâu. Trên đời này một khi chuyện đã truyền ra đến mức này, "không có lửa làm sao có khói"? Nếu là Ngụy Chỉ Lan hành vi đoan chính ăn ngay ngồi thẳng, vậy sao có thể bị nhiều người đồn tin tức như vậy? Dù sao ta vẫn luôn cảm thấy nhân phẩm của nàng ta không thể nào tốt được, hiện giờ nghe được những chuyện này, càng thêm không thể tin tưởng vào cách làm người của nàng ta.”
Mấy câu này của Tiết Tú làm Tĩnh tỷ nhi cũng không biết phản bác như thế nào, tuy nàng không muốn tin tưởng Lan tỷ nhi sẽ làm loại chuyện này, nhưng lại không thể phủ nhận phẩm hạnh của Lan tỷ nhi đích xác không được tốt lắm.
Đề tài cũng không được khai thác sâu hơn, bởi vì Tĩnh tỷ nhi và Tiết Thần rõ ràng đều không loại người thích nhiều chuyện nên Tiết Tú cũng không có người cổ vũ, đành phải dẹp đề tài này, tìm một ít chuyện vui vẻ để tán dóc. Buổi chiều ba người lại tiếp tục đi dạo nửa ngày xong mới từng người cáo từ.
**
Tiết Thần trở lại phủ là lúc đèn vừa lên rực rỡ. Người gác cổng báo cho nàng Lâu Khánh Vân đã trở lại, hiện tại hẳn là ở Kình Thương viện đang cùng Quốc Công chơi cờ.
Tiết Thần về Thương Lan uyển thay đổi xiêm y, ba hài tử đều không ở trong viện. Hạ Châu nói khi chạng vạng Lâu Khánh Vân trở về không nhìn thấy ngài, mà Hân tỷ nhi và Ninh ca nhi cứ bám dính lấy phụ thân; Thế tử không thể một mình trông cả hai bèn quyết định mang tất cả đi Kình Thương viện nhờ Trưởng Công chúa chăm sóc, biết Tiết Thần buổi tối mới trở lại nên ăn cơm chiều luôn ở Kình Thương viện; lúc nãy vừa phái người trở về lấy bộ bàn cờ thuý ngọc.
Tiết Thần biết được tình hình liền đi Kình Thương viện, một ngày không ở nhà cũng nên đi đón tướng công và hài tử về mới được.
Đi vào bèn thấy Hân tỷ nhi và Ninh ca nhi đang ngồi trên giường La Hán chơi ném bao cát, Thiền Oánh ngồi một bên nhặt bao cát cho bọn hắn. Vừa thấy Tiết Thần, hai tiểu gia hỏa liền quơ chân múa tay còn xoay người muốn thức dậy, Tiết Thần vội vàng chạy lại ôm cả hai hôn mấy cái. Trưởng Công chúa từ phòng trong đi ra, trong tay cầm hai cái yếm lụa màu sắc tươi sáng, Tiết Thần buông hài tử hành lễ với bà. Trưởng Công chúa hỏi nàng ăn cơm chưa, nói phòng bếp còn canh gà hầm.
Ngồi nói chuyện với Trưởng Công chúa trong chốc lát, Tiết Thần mang theo hai đứa nhỏ trở về Thương Lan uyển. Tuân ca nhi bởi vì năm sau vào cung, cho nên hiện tại bắt đầu mọi chuyện đều phải tự mình làm -- tự mình ăn, tự mình mặc y phục, tự mình đi ngủ -- để sang năm vào cung không bị bỡ ngỡ. Vì thế dạo này hắn ngủ ở Kình Thương viện, buổi sáng cùng Lâu Chiến thức dậy luyện công, thực sự đã bắt đầu có tác phong quân lữ rồi.
Cho hai đứa nhỏ đi ngủ xong xuôi, Tiết Thần cũng bảo các nha hoàn lui xuống nghỉ ngơi. Tiết Thần cầm lên hai chiếc yếm lúc nãy Trưởng Công chúa đưa, bắt đầu ướm thử chỉ màu và hoa văn để thêu. Lâu Khánh Vân trở về, người toàn mùi trà, coi bộ đã uống không ít trà trong lúc đánh cờ, ôm lấy Tiết Thần cọ tới cọ lui một chốc rồi đi rửa mặt. Lâu Khánh Vân thay đồ xong lại không lên giường, ngược lại bò lên nhuyễn tháp chỗ Tiết Thần ngồi, xốc lên tấm chăn mỏng đắp trên đùi nàng bỏ chân vào, dựa trên đệm mềm thở ra một hơi.
Tiết Thần giương mắt nhìn phu quân, thấy thần sắc nhìn mình có vẻ quái dị, không khỏi thắc mắc: “Làm sao vậy? Trên mặt ta có gắn hoa à?”
Lâu Khánh Vân lại không nói lời nào, dứt khoát thay đổi tư thế ngắm Tiết Thần. Lúc này Tiết Thần mới phát giác phu quân có vẻ không thích hợp, hình như có chút ủ rũ, bèn buông cái yếm trong tay bò qua, ấp tay lên trán Lâu Khánh Vân xem có bị nóng hay không. Nhưng một khi chạm vào liền đi không được, bị Lâu Khánh Vân ôm siết vào lòng.
“Đừng náo loạn, mẫu thêu bên kia ta còn chưa chọn xong kìa.”
Lâu Khánh Vân lại không buông tay, bướng bỉnh nói: “Không chọn nữa, nói chuyện với ta một lát.”
Tiết Thần quay đầu lại nhìn phu quân, điều chỉnh vị trí ngồi cho thoải mái sau đó mới trêu ghẹo: “Thế nào, Hình Bộ phát sinh đại án à? Chàng mới nhậm chức được mấy ngày thôi mà, thật quá không cho chàng mặt mũi.”
Vốn dĩ là trêu ghẹo, nhưng không ngờ Lâu Khánh Vân lại không phản bác mà thở dài một hơi: “Đúng vậy. Bọn họ cũng thật quá không cho ta mặt mũi.”
“...”
Ủa, xem ra thật có vụ án rồi!
Tiết Thần hẹn gặp Tĩnh tỷ nhi và Tú tỷ nhi ở phố Hải Thị, ba nữ nhân hiếm khi có dịp gạt qua một bên nam nhân cùng hài tử, đi dạo nửa ngày trên phố Hải Thị, cuối cùng Tiết Thần làm chủ đãi khách đến Phù Dung viên ăn cơm.
“Nhớ khi xưa lần đầu tiên đi tới Phù Dung viên là được Tú tỷ tỷ mời đấy. Vậy mà hiện giờ cũng đã qua bao nhiêu năm rồi.”
Ba người ngồi trong nhã gian sát cửa sổ, Tiết Thần vừa châm trà cho các nàng vừa nhìn phong cảnh dưới lầu, kể lại cho Tĩnh tỷ nhi nghe một đoạn chuyện cũ mà Tĩnh tỷ nhi chưa biết. Quả nhiên khiến cho Tĩnh tỷ nhi chú ý bèn hỏi ngay: “Vậy sao? Lúc đó Tú tỷ tỷ vẫn còn là cô nương, thế mà dám mời tỷ tới nơi này?”
Vấn đề Tĩnh tỷ nhi đưa ra khiến trên môi Tiết Thần nở một nụ cười không có ý tốt, nhìn thoáng qua Tiết Tú đã bắt đầu cảnh giác, đẩy ra bàn tay nàng ta chuẩn bị bịt miệng của mình, Tiết Thần úp mở: “Muội biết lần đầu tiên Tú tỷ tỷ mời ta và Ngọc tỷ nhi tới Phù Dung viên là vì lý do gì không?”
Tiết Tú nuốt xuống miếng bánh, cảnh cáo Tiết Thần: “Muội dám nói, xem ta có xé rách miệng muội hay không!” Mặt mày Tiết Tú ửng đỏ, bộ dạng ngượng ngùng không còn chút gì phóng khoáng của nữ nhân sau khi thành thân, làm Tĩnh tỷ nhi thấy vậy càng nổi lên hứng thú mười phần, vội vàng thúc giục Tiết Thần: “Tỷ tỷ mau nói, mau nói đi!”
“Hắc hắc, còn không phải là vì... Nguyên công tử yêu dấu của nàng sao.” Tiết Thần vì phòng ngừa bạo lực đến từ Tiết Tú, nói xong liền đứng bật dậy ngay, nhất quyết tránh cho bằng được tầm tay của Tú tỷ nhi. Nhìn biểu tình "bừng tỉnh đại ngộ" của Tĩnh tỷ nhi, còn có bộ đáng Tiết Thần đang ôm bụng cười to, Tiết Tú rốt cuộc thẹn quá thành giận, chỉ vào Tiết Thần mắng: “Giỏi nhé, muội, muội dám trêu chọc ta, để xem hôm nay ta có bắt được muội không.”
Nói xong liền xông tới ôm Tiết Thần giữ lại. Ba cô nương cười đùa một lúc, dường như trở lại thời còn thiếu nữ thật là vui vẻ thoải mái. Ngoài cửa truyền vào tiếng gõ cửa đưa đồ ăn, các nàng mới vội vàng lấy lại bộ dáng đoan trang, cả ba đều trình diễn vẻ mặt quan gia phu nhân nhất đẳng, nghiêm túc uống trà xem cảnh. Chờ khi tất cả các món ăn đều được dọn lên, người phục vụ của Phù Dung viên đều lui xuống, không khí trong nhã gian mới lại sinh động lên.
Tiết Tú thấy món ngon đầy bàn bèn không thèm so đo với Tiết Thần, quả thực lâu lâu được hưởng cuộc sống không bị gia đình ràng buộc thật quá sung sướng. Tiết Tú gắp miếng chân giò hầm tương ăn liền, hoàn toàn quên mất quy củ thục nữ phu nhân, chỉ lo làm theo bản tính.
Tiết Thần thích ăn cay, Tĩnh tỷ nhi gắp cho nàng vài lát cá xào cay, sau đó mới bắt đầu tự mình thưởng thức.
“Cũng không biết Ngọc tỷ nhi thế nào rồi? Tiểu nha đầu này đi Thiểm Cam cũng không biết thường xuyên liên lạc với chúng ta, lần cuối nhận được thư của nàng ta cũng đã nửa năm trước rồi.” Có lẽ mới nhắc đến chuyện lúc xưa nên Tiết Tú vừa ăn vừa cằn nhằn Hàn Ngọc.
Tiết Thần cũng cảm thấy đã lâu mà không có tin tức gì của Ngọc tỷ nhi, trước đây là một cô nương hoạt bát nhất trong nhóm, hiện giờ theo phu quân đi Thiểm Cam nhậm chức, xa rời quê hương đã vài năm, cũng không biết tình huống hiện giờ như thế nào.
“Ngọc tỷ nhi và bà mẫu bất hòa, ở bên ngoài ngược lại càng thanh tịnh hơn, không có gì cần lo lắng. Đúng rồi, Tĩnh tỷ nhi này, nghe nói tẩu tử của muội dạo này đang hỏi thăm khắp nơi muốn đưa nhi tử mới 4 tuổi vào cung phải không? Tuổi vậy có thể hơi nhỏ chút đấy! Thư đồng trong cung phần lớn đều là hài tử lớn tuổi hơn Tiểu Điện hạ một chút, như vậy mới có thể chiếu cố cho điện hạ. Tuy rằng Tuân ca nhi kém điện hạ một tuổi, nhưng dù sao cũng chơi với Tiểu Điện hạ từ nhỏ rồi. Còn những hài tử của nhà khác, ta chưa từng nghe nói có ai nhỏ đến như vậy đâu.”
Lần đó Tiết Thần nghe Tiêu thị nhắc tới chuyện này nên muốn hỏi Tĩnh tỷ nhi một chút, chỉ là tìm đề tài để nói chuyện phiếm mà thôi. Tĩnh tỷ nhi nghe nhắc tới Tống thị liền thở dài: “Ai da, chúng ta đều biết vị đại tẩu này luôn có những ý nghĩ rất kỳ lạ. Uy ca nhi không những nhỏ tuổi mà từ bé đã được nàng ta nâng niu như bảo bối, đừng nói là vào cung không được, giả sử có được nhận vào cũng sẽ gây họa cho gia tộc mà thôi. Không phải thẩm thẩm này muốn nói xấu hắn, nhưng hài tử kia thật sự không được dạy dỗ đàng hoàng, vào viện người khác thấy thứ gì tốt đều muốn đòi, không cho hắn liền quăng xuống đất, có rớt bể hắn cũng không để tâm. Đại bá phải đi theo phía sau hắn thu xếp không biết bao nhiêu cục diện rối rắm. Vậy mà đại tẩu còn không có tự mình hiểu lấy, cảm thấy Uy ca nhi chính là ông trời con nên ai gặp cũng sẽ sủng ái hắn, chiều chuộng hắn, lần trước còn tìm cách bám vào Ngọc Quốc Công gia, kết quả thế nào có thể biết ngay.”
“Nàng ta thật đúng là...” Tiết Thần cũng hết ý kiến với nữ nhân này.
Tiết Tú hình như cũng biết chút tin tức bèn góp chuyện: “Đúng là một người có ý nghĩ kỳ lạ đấy. Tẩu tử của Tĩnh tỷ nhi ta cũng gặp qua, mỗi lần cùng các phu nhân tụ hội luôn rất khoe khoang, nhưng khổ nỗi chẳng có cái gì đáng để khoe khoang lại còn làm người khác muốn cắn nàng ta! Ai mà không biết Tống gia của nàng ta toàn những kẻ gây chuyện -- đệ đệ tập tước thì vào hoa lâu uống rượu rồi tranh giành kỹ nữ bị đánh gãy chân, mẫu thân nàng ta thì cả ngày đi vay mượn để sống, hiện tại ai thấy người Tống gia mà không bị phiền chán. Vậy mà nàng ta còn cứ mù quáng lăn lộn, đúng là muốn tìm đường chết.”
Chân Tống An Đường bị đánh gẫy đương nhiên là do Lý Đạt và Nhị Hoàng tử cho hắn giáo huấn, bởi vì không thể nói thẳng nguyên nhân cũng không thể bị liên lụy vào, cho nên Nhị Hoàng tử bèn dùng kỹ xảo phố phường, lập tức lôi ra đánh cho tàn phế. Nghĩ đến tính cách của Úc thị, Tiết Thần không khỏi lắc đầu.
Tiết Tú lại ăn thêm vài món, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, đột ngột ngẩng đầu, buông đũa ra hiệu cho Tiết Thần và Tĩnh tỷ nhi thò lại gần, bộ điệu như muốn tám một tin đồn gì đó rất trọng đại. Tiết Thần và Tĩnh tỷ nhi đều không phải loại bà tám, Tiết Tú thấy các nàng không thò qua, dứt khoát tự mình đi đến ngồi giữa hai nàng, kéo hai người lại gần: “Nhắc tới Tống gia, gần đây ta nghe đồn một chuyện lạ lắm. Tống gia chính là Trường Ninh Hầu phủ chứ gì, Hầu phu nhân chẳng phải là muội muội dị mẫu với Tĩnh tỷ nhi hay sao? Chuyện này chính là có quan hệ đến nàng ta, các muội biết dạo này nàng ta làm ra trò gì không?”
Tĩnh tỷ nhi nghĩ nghĩ một chút bèn nhớ ra người Tú tỷ nhắc tới chính là Ngụy Chỉ Lan, bèn gác đũa quay đầu nhìn Tiết Tú hỏi: “Nàng ta làm gì vậy?”
Tiết Tú thấy hai người rốt cuộc có hứng thú, chính mình cũng không nín được nói thẳng: “Ta nghe tiểu tức phụ của Thừa Ân Bá phủ kể lại, dạo này Ngụy Chỉ Lan sống không tốt lắm, hình như là rất túng thiếu. Có một lần bị người bắt gặp nàng ta thu quà của Kim Dương Hầu Đại công tử, tên đại công tử này nổi tiếng xa gần là thứ háo sắc, nữ nhân có liên quan đến hắn không mấy người còn trong sạch.”
Có lẽ tin tức này của Tiết Tú gây bất ngờ khá lớn, cho nên Tĩnh tỷ nhi và Tiết Thần nghe xong đều sững sờ. Tiết Thần nhíu mày như suy tư gì, Tĩnh tỷ nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi phản bác: “Không thể nào. Trong tay Lan tỷ nhi có sản nghiệp của Ngụy gia, sẽ không thể thiếu tiền, cho dù nàng ta nhận quà cũng chưa chắc là làm chuyện đó. Nhất định đây là tin vịt rồi, không thể tin đâu.”
Tiết Tú thở dài: “Muội cho rằng chỉ có một người nói thôi sao? Chính là bởi vì thật nhiều người thấy qua cho nên mới thành chuyện, hơn nữa không phải chỉ có Kim đại công tử, còn có Tôn Hầu gia, Trương đại nhân, tất cả những người này đều thường xuyên lưu luyến chốn phong nguyệt, đều không phải loại đứng đắn gì. Những kẻ như vậy lại liên quan đến Ngụy Chỉ Lan, ngươi nói còn có thể không khiến người hoài nghi hay sao?”
Tĩnh tỷ nhi vẫn có chút không tin, Tiết Tú vỗ vai hai người: “Các muội nha, không thường tham gia tụ hội của các phu nhân cho nên những việc này cũng không biết, ta thật không phải nói bừa đâu. Trên đời này một khi chuyện đã truyền ra đến mức này, "không có lửa làm sao có khói"? Nếu là Ngụy Chỉ Lan hành vi đoan chính ăn ngay ngồi thẳng, vậy sao có thể bị nhiều người đồn tin tức như vậy? Dù sao ta vẫn luôn cảm thấy nhân phẩm của nàng ta không thể nào tốt được, hiện giờ nghe được những chuyện này, càng thêm không thể tin tưởng vào cách làm người của nàng ta.”
Mấy câu này của Tiết Tú làm Tĩnh tỷ nhi cũng không biết phản bác như thế nào, tuy nàng không muốn tin tưởng Lan tỷ nhi sẽ làm loại chuyện này, nhưng lại không thể phủ nhận phẩm hạnh của Lan tỷ nhi đích xác không được tốt lắm.
Đề tài cũng không được khai thác sâu hơn, bởi vì Tĩnh tỷ nhi và Tiết Thần rõ ràng đều không loại người thích nhiều chuyện nên Tiết Tú cũng không có người cổ vũ, đành phải dẹp đề tài này, tìm một ít chuyện vui vẻ để tán dóc. Buổi chiều ba người lại tiếp tục đi dạo nửa ngày xong mới từng người cáo từ.
**
Tiết Thần trở lại phủ là lúc đèn vừa lên rực rỡ. Người gác cổng báo cho nàng Lâu Khánh Vân đã trở lại, hiện tại hẳn là ở Kình Thương viện đang cùng Quốc Công chơi cờ.
Tiết Thần về Thương Lan uyển thay đổi xiêm y, ba hài tử đều không ở trong viện. Hạ Châu nói khi chạng vạng Lâu Khánh Vân trở về không nhìn thấy ngài, mà Hân tỷ nhi và Ninh ca nhi cứ bám dính lấy phụ thân; Thế tử không thể một mình trông cả hai bèn quyết định mang tất cả đi Kình Thương viện nhờ Trưởng Công chúa chăm sóc, biết Tiết Thần buổi tối mới trở lại nên ăn cơm chiều luôn ở Kình Thương viện; lúc nãy vừa phái người trở về lấy bộ bàn cờ thuý ngọc.
Tiết Thần biết được tình hình liền đi Kình Thương viện, một ngày không ở nhà cũng nên đi đón tướng công và hài tử về mới được.
Đi vào bèn thấy Hân tỷ nhi và Ninh ca nhi đang ngồi trên giường La Hán chơi ném bao cát, Thiền Oánh ngồi một bên nhặt bao cát cho bọn hắn. Vừa thấy Tiết Thần, hai tiểu gia hỏa liền quơ chân múa tay còn xoay người muốn thức dậy, Tiết Thần vội vàng chạy lại ôm cả hai hôn mấy cái. Trưởng Công chúa từ phòng trong đi ra, trong tay cầm hai cái yếm lụa màu sắc tươi sáng, Tiết Thần buông hài tử hành lễ với bà. Trưởng Công chúa hỏi nàng ăn cơm chưa, nói phòng bếp còn canh gà hầm.
Ngồi nói chuyện với Trưởng Công chúa trong chốc lát, Tiết Thần mang theo hai đứa nhỏ trở về Thương Lan uyển. Tuân ca nhi bởi vì năm sau vào cung, cho nên hiện tại bắt đầu mọi chuyện đều phải tự mình làm -- tự mình ăn, tự mình mặc y phục, tự mình đi ngủ -- để sang năm vào cung không bị bỡ ngỡ. Vì thế dạo này hắn ngủ ở Kình Thương viện, buổi sáng cùng Lâu Chiến thức dậy luyện công, thực sự đã bắt đầu có tác phong quân lữ rồi.
Cho hai đứa nhỏ đi ngủ xong xuôi, Tiết Thần cũng bảo các nha hoàn lui xuống nghỉ ngơi. Tiết Thần cầm lên hai chiếc yếm lúc nãy Trưởng Công chúa đưa, bắt đầu ướm thử chỉ màu và hoa văn để thêu. Lâu Khánh Vân trở về, người toàn mùi trà, coi bộ đã uống không ít trà trong lúc đánh cờ, ôm lấy Tiết Thần cọ tới cọ lui một chốc rồi đi rửa mặt. Lâu Khánh Vân thay đồ xong lại không lên giường, ngược lại bò lên nhuyễn tháp chỗ Tiết Thần ngồi, xốc lên tấm chăn mỏng đắp trên đùi nàng bỏ chân vào, dựa trên đệm mềm thở ra một hơi.
Tiết Thần giương mắt nhìn phu quân, thấy thần sắc nhìn mình có vẻ quái dị, không khỏi thắc mắc: “Làm sao vậy? Trên mặt ta có gắn hoa à?”
Lâu Khánh Vân lại không nói lời nào, dứt khoát thay đổi tư thế ngắm Tiết Thần. Lúc này Tiết Thần mới phát giác phu quân có vẻ không thích hợp, hình như có chút ủ rũ, bèn buông cái yếm trong tay bò qua, ấp tay lên trán Lâu Khánh Vân xem có bị nóng hay không. Nhưng một khi chạm vào liền đi không được, bị Lâu Khánh Vân ôm siết vào lòng.
“Đừng náo loạn, mẫu thêu bên kia ta còn chưa chọn xong kìa.”
Lâu Khánh Vân lại không buông tay, bướng bỉnh nói: “Không chọn nữa, nói chuyện với ta một lát.”
Tiết Thần quay đầu lại nhìn phu quân, điều chỉnh vị trí ngồi cho thoải mái sau đó mới trêu ghẹo: “Thế nào, Hình Bộ phát sinh đại án à? Chàng mới nhậm chức được mấy ngày thôi mà, thật quá không cho chàng mặt mũi.”
Vốn dĩ là trêu ghẹo, nhưng không ngờ Lâu Khánh Vân lại không phản bác mà thở dài một hơi: “Đúng vậy. Bọn họ cũng thật quá không cho ta mặt mũi.”
“...”
Ủa, xem ra thật có vụ án rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.