Chương 26
Lại Kỷ
15/10/2020
“Quỷ nhập thân là bí dược độc môn của Độc Thi cốc.” Lâu Ngọc nói.
Dù rằng Kinh Chuẩn, Bao Văn Bưu và Lý Quỳ hàng năm đều ở bên ngoài luyện binh đánh giặc, nhưng tiếng xấu về Độc Thi cốc họ cũng đã từng nghe qua, trong triều đình có mấy vị đại quan xích mích với nhau đôi khi sẽ liên quan tới vài loại độc dược ở Độc Thi cốc.
Bản thân Trương Quý cũng có bảy, tám năm làm ông chủ, đối với một số chuyện vặt vãnh trên giang hồ cũng được nghe nhiều hơn so với mọi người, khi Lâu Ngọc nói ra cái tên Độc Thi cốc, trong lòng ông liền lạnh run: Tiếp xúc với Độc Thi cốc không phải chuyện hay ho gì! Nhị đương gia sao lại hồ đồ như thế…
“Chất độc này cùng với độc làm thương Tư Mã Thính Phong là cùng một nơi?” Chu Tài hỏi Lâu Ngọc.
“Ừ!” Lâu Ngọc nhẹ nhàng đáp.
Bao Văn Bưu và Lý Quỳ trong lòng cũng hiểu được, sau này chỉ cần nhìn thấy mấy cái tên độc dược có chữ ‘Quỷ’ hay chữ ‘Thi’, đến tám phần không thoát khỏi quan hệ với Độc Thi cốc.
Tư Mã Thính Phong cảm thấy bàn tay đang ôm lấy thắt lưng gã của Kinh Chuẩn chợt siết chặt, siết đến nỗi khiến gã khó chịu, liền giương mắt muốn trừng Kinh Chuẩn, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt Kinh Chuẩn mang đầy vẻ lo lắng cùng lửa giận mơ hồ, Tư Mã Thính Phong chột dạ vội đưa tầm mắt ra hướng khác.
“Nhị đương gia nhất định là bị Độc Thi cốc hạ độc làm cho thần trí mê hoặc, công tử nhất định phải cứu Nhị đương gia nhà chúng ta!” Trương Quý nói xong liền quỳ trên mặt đất, dập mạnh đầu trước mặt Lâu Ngọc.
Kinh Túc từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Trương Quý, ông đối với Kinh Túc ngoại trừ lòng trung thành còn có một phần tình phụ tử. Trương Quý khi đau lòng cũng giống như những bậc phụ mẫu khác, đổ lỗi nguyên do lầm lạc lên người khác, trong lòng luôn chỉ biết đứa con của mình là tốt.
“Đứng lên!” Chu Tài chạy đến đỡ Trương Quý.
“Kinh nhị công tử không bị trúng độc môn tuyệt kỹ —– Đoạt thần thuật của Độc Thi cốc, trong tình huống đó hắn rất tỉnh táo là đằng khác, tự mình đưa tay vào trong hũ để độc trùng Quỷ nhập thân.” Lâu Ngọc nói.
Trương Quý vừa được Chu Tài dìu lên chân lại mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
Kinh Chuẩn điểm huyệt ngủ của Trương Quý, giơ tay vỗ hai tiếng, bên ngoài có hai binh lính đi vào, hành lễ với Kinh Chuẩn, “Tướng Quân!”
Kinh Chuẩn tuy là Nguyên soái, nhưng ngày thường hắn vẫn để thủ hạ gọi mình là tướng quân, điều này cũng gián tiếp khiến mọi người ngộ nhận Kinh Chuẩn chỉ là một đại tướng quân lãnh binh đánh giặc mà thôi.
“Đưa người xuống tìm trướng bồng nghỉ ngơi.” Kinh Chuẩn nói với hai binh lính vừa vào.
“Rõ!” Hai binh lính đỡ lấy Trương Quý đang mê man từ trong tay Chu Tài, dìu ra ngoài.
Ánh mắt Kinh Túc từ đầu đến cuối đều không đặt trên người Trương Quý, điều này khiến cho Kinh Chuẩn vẫn âm thầm quan sát phản ứng nãy giờ của hắn phải nén giận trong lòng. Lập tức truyền mật âm cho Lâu Ngọc, “Ta biết ngươi có biện pháp cho Nhị đệ ta mở miệng nói thật, ngươi muốn làm thế nào ta không can thiệp, chỉ cần làm cho mọi chuyện sáng tỏ.”
Lâu Ngọc gật đầu, trong nháy mắt liền điểm vào mấy đại huyệt trên người Kinh Túc.
Bao Văn Bưu cùng Lý Quỳ trong lòng âm thầm lấy làm lạ: Vị đại phu này không chỉ có y thuật kinh người, ngay cả võ công cũng lợi hại đến dọa người!
Trương Quý tuy đoán được thân phận của Lâu Ngọc, nhưng không nói thẳng ra trước mặt người khác, lúc gọi Lâu Ngọc không ngừng ‘công tử, công tử’, mà Chu Tài thì luôn gọi Lâu Ngọc là ‘vợ’, cho nên đám người Kinh Chuẩn cũng không biết thân phận thật của Lâu Ngọc.
Đang lúc mọi người cảm thấy kỳ quái vì sao Lâu Ngọc lại phong tỏa các điểm đại huyệt toàn thân Kinh Túc, đã thấy chó nhỏ Tiểu Bạch miệng ngậm theo một túi vải nhung màu đen chạy vào.
Lâu Ngọc lấy túi trên miệng chó trắng Tiểu Hồ ly xuống, lấy ra Mộng Hải Dạ Minh châu bên trong rồi đi đến bên cạnh Kinh Túc, đặt Mộng Hải Dạ Minh châu ở trước mặt Kinh Túc.
Kinh Chuẩn có giao tình rất tốt với hoàng đế, chuyện Mộng Hải Dạ minh châu đã từng cứu sống thái hậu, 10 năm trước hắn được tận mắt chứng kiến. Giờ thấy Lâu Ngọc lấy Mộng Hải Dạ Minh châu ra, hắn lập tức nghĩ đến thân phận của Lâu Ngọc nhất định không hề đơn giản, nhìn Lâu Ngọc cũng lưu tâm hơn.
Bao Văn Bưu và Lý Quỳ ở mạt bắc từng nhìn thấy một vị bạch y trong bộ lạc treo cờ đồ đằng Mộng Hải Dạ Minh châu, hơn nữa Lâu Ngọc cũng mặc bạch y, hai người ăn ý nhìn thoáng qua đối phương, trong bụng nhận định Lâu Ngọc chính là bị bạch y trong bộ lạc Thánh y đó. Hai người đối mắt xong đồng loạt nhìn Chu Tài, trong lòng tràn đầy nghi vấn: Thánh y cũng có thể lập gia đình sao?
Chu Tài ôm lấy chó nhỏ Tiểu Bạch nhảy lên đùi mình, hai mắt chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Lâu Ngọc, về phần Lâu Ngọc muốn làm cái gì hắn chẳng quan tâm, điều hắn quan tâm chỉ là vợ mình có bị nguy hiểm gì hay không thôi.
Mộng Hải Dạ Minh châu được đặt trước mắt Kinh Túc chợt dâng lên một làn khói sương màu hồng, khói càng lan càng nhiều từ từ tạo thành một tấm màn màu hồng bao lấy người Kinh Túc...
Sau một phần ba nén hương, cả người Kinh Túc đều bị vây trong làn khói hồng.
“Tại sao trong người ngươi có độc Quỷ nhập thân?” Lâu Ngọc hỏi.
“Thiên Kiều muội muội!” Trong giọng nói Kinh Túc mang theo một cỗ ngọt ngào cùng thân mật.
Kinh Chuẩn cau mày.
Tư Mã Thính Phong chính là bị cặp đôi son phấn kia đánh cho lăn ra đây, nhếch khóe miệng cười nhạo: Độc thi cốc cũng biết dùng mỹ nhân kế!
“Các ngươi quen biết thế nào?” Lâu Ngọc lại hỏi.
“Bảy ngày trước ta vào núi mua một vài món ăn thôn dã, trên đường gặp một tiểu cô nương chân bị thương. Nàng rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn đỏ lên vì xấu hổ, ánh mắt trong như nước, trên người mặc một bộ y phục vàng nhạt như cánh hoa thơm mát, giọng nói trong vắt dễ nghe giống như tiếng chim rừng ca hát…” Giọng nói Kinh Túc tràn ngập vẻ say đắm.
“Sau khi các ngươi gặp nhau, xảy ra chuyện gì?” Lâu Ngọc cắt lời Kinh Túc, tiếp tục hỏi.
“Buổi tối, ta cùng Thiên Kiều muội muội đến Sơn thần miếu dưới núi ngủ qua đêm. Đến nửa đêm, ta cùng Thiên Kiều muội muội làm chuyện phu thê. Sau đó Thiên Kiều muội muội cầm một bình màu đen ra, trong bình có một con sâu đen rất lớn. Thiên Kiều muội muội nói, đưa tay tuyên thệ trước trùng tiên rồi để trùng tiên cắn sẽ nhận được ấn ký giống như nàng, hai người bọn ta có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ. Sau khi bị sâu cắn không lâu, Thiên Kiều muội muội đã biến mất không thấy tăm hơi, nàng nói ta bị trùng tiên phái nàng ghét bỏ, mới bị nó cắn sau này sẽ biến thành bộ dạng của quỷ…” Giọng nói của Kinh Túc ban đầu mang theo vẻ sung sướng nhàn nhàn sau dần trở nên bi thương.
Lâu Ngọc nhìn Kinh Chuẩn, “Ngươi còn muốn hỏi gì nữa?”
Kinh Chuẩn lắc đầu.
Lâu Ngọc cất Mộng Hải Dạ Minh châu đi, nhìn về phía tấm màn sương hồng trên người Kinh Túc phất tay một cái, màn sương rất nhanh tiêu tán.
Kinh Túc mở to đôi mắt vô thần…
Lý Quỳ nháy mắt với Bao Văn Bưu: Đại phu này thật lợi hại nha! Thu vào doanh không còn gì tốt hơn!
Bao Văn Bưu nháy lại: Huynh đệ ngươi mơ à, có thể đến phiên chúng ta thu sao, sớm đã bị thu rồi! Ngươi không nhìn thấy tướng quân nhìn y có thêm mấy phần cung kính sao?
Tư Mã Thính Phong và Lâu Ngọc nghe Kinh Túc miêu tả vị Thiên Kiều đó, trong lòng hai người đều đoán được Thiên Kiều kia hẳn là Cửu sư muội của Độc Thi cốc. Chẳng qua không nghĩ đến, những người trong Độc Thi cốc đó vì hoàn thành nhiệm vụ mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào tới mức này.
“Ta có thể giúp Nhị công tử quên đi đoạn ký ức không vui này!” Lâu Ngọc ngồi xuống, nói với Kinh Chuẩn.
“Điều kiện?” Kinh Chuẩn nhướng mày.
“Ngươi không nên hỏi tiếp chuyện trúng độc lần này, cứ xem mọi chuyện như chưa có gì xảy ra.” Lâu Ngọc nói. Sự xuất hiện của Kinh Chuẩn nằm ngoài dự đoán của y, Kinh Chuẩn là một đại nguyên soái chiến công lẫy lừng tuyệt không nên dấn vào thị thị phi phi giới giang hồ.
“Được!” Kinh Chuẩn nghĩ trong chốc lát, gật đầu đáp ứng.
Bao Văn Bưu và Lý Quỳ dù trong lòng không hiểu được, nhưng phục tùng là thiên chức, nếu tướng quân đáp ứng, bọn họ ở bên cạnh cũng không hề lên tiếng.
Lâu Ngọc thấy Kinh Chuẩn đáp ứng, lấy một viên đan dược xanh thẫm bắn vào trong miệng Kinh Túc, ngay sau đó nhanh chóng ghim mấy châm lên đỉnh đầu Kinh Túc, rồi giải khai huyệt đạo trên người Kinh Túc.
Huyệt đạo vừa giải, hai mắt Kinh Túc liền nhắm lại, ngã lệch sang một bên, Lý Quỳ vội vươn tay đón lấy.
“Tỉnh dậy sẽ không sao, về phần làm thế nào bổ sung lại đoạn ký ức còn trống thì cần các ngươi tự thương lượng với nhau.” Lâu Ngọc nói.
Dù rằng Kinh Chuẩn, Bao Văn Bưu và Lý Quỳ hàng năm đều ở bên ngoài luyện binh đánh giặc, nhưng tiếng xấu về Độc Thi cốc họ cũng đã từng nghe qua, trong triều đình có mấy vị đại quan xích mích với nhau đôi khi sẽ liên quan tới vài loại độc dược ở Độc Thi cốc.
Bản thân Trương Quý cũng có bảy, tám năm làm ông chủ, đối với một số chuyện vặt vãnh trên giang hồ cũng được nghe nhiều hơn so với mọi người, khi Lâu Ngọc nói ra cái tên Độc Thi cốc, trong lòng ông liền lạnh run: Tiếp xúc với Độc Thi cốc không phải chuyện hay ho gì! Nhị đương gia sao lại hồ đồ như thế…
“Chất độc này cùng với độc làm thương Tư Mã Thính Phong là cùng một nơi?” Chu Tài hỏi Lâu Ngọc.
“Ừ!” Lâu Ngọc nhẹ nhàng đáp.
Bao Văn Bưu và Lý Quỳ trong lòng cũng hiểu được, sau này chỉ cần nhìn thấy mấy cái tên độc dược có chữ ‘Quỷ’ hay chữ ‘Thi’, đến tám phần không thoát khỏi quan hệ với Độc Thi cốc.
Tư Mã Thính Phong cảm thấy bàn tay đang ôm lấy thắt lưng gã của Kinh Chuẩn chợt siết chặt, siết đến nỗi khiến gã khó chịu, liền giương mắt muốn trừng Kinh Chuẩn, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt Kinh Chuẩn mang đầy vẻ lo lắng cùng lửa giận mơ hồ, Tư Mã Thính Phong chột dạ vội đưa tầm mắt ra hướng khác.
“Nhị đương gia nhất định là bị Độc Thi cốc hạ độc làm cho thần trí mê hoặc, công tử nhất định phải cứu Nhị đương gia nhà chúng ta!” Trương Quý nói xong liền quỳ trên mặt đất, dập mạnh đầu trước mặt Lâu Ngọc.
Kinh Túc từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Trương Quý, ông đối với Kinh Túc ngoại trừ lòng trung thành còn có một phần tình phụ tử. Trương Quý khi đau lòng cũng giống như những bậc phụ mẫu khác, đổ lỗi nguyên do lầm lạc lên người khác, trong lòng luôn chỉ biết đứa con của mình là tốt.
“Đứng lên!” Chu Tài chạy đến đỡ Trương Quý.
“Kinh nhị công tử không bị trúng độc môn tuyệt kỹ —– Đoạt thần thuật của Độc Thi cốc, trong tình huống đó hắn rất tỉnh táo là đằng khác, tự mình đưa tay vào trong hũ để độc trùng Quỷ nhập thân.” Lâu Ngọc nói.
Trương Quý vừa được Chu Tài dìu lên chân lại mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
Kinh Chuẩn điểm huyệt ngủ của Trương Quý, giơ tay vỗ hai tiếng, bên ngoài có hai binh lính đi vào, hành lễ với Kinh Chuẩn, “Tướng Quân!”
Kinh Chuẩn tuy là Nguyên soái, nhưng ngày thường hắn vẫn để thủ hạ gọi mình là tướng quân, điều này cũng gián tiếp khiến mọi người ngộ nhận Kinh Chuẩn chỉ là một đại tướng quân lãnh binh đánh giặc mà thôi.
“Đưa người xuống tìm trướng bồng nghỉ ngơi.” Kinh Chuẩn nói với hai binh lính vừa vào.
“Rõ!” Hai binh lính đỡ lấy Trương Quý đang mê man từ trong tay Chu Tài, dìu ra ngoài.
Ánh mắt Kinh Túc từ đầu đến cuối đều không đặt trên người Trương Quý, điều này khiến cho Kinh Chuẩn vẫn âm thầm quan sát phản ứng nãy giờ của hắn phải nén giận trong lòng. Lập tức truyền mật âm cho Lâu Ngọc, “Ta biết ngươi có biện pháp cho Nhị đệ ta mở miệng nói thật, ngươi muốn làm thế nào ta không can thiệp, chỉ cần làm cho mọi chuyện sáng tỏ.”
Lâu Ngọc gật đầu, trong nháy mắt liền điểm vào mấy đại huyệt trên người Kinh Túc.
Bao Văn Bưu cùng Lý Quỳ trong lòng âm thầm lấy làm lạ: Vị đại phu này không chỉ có y thuật kinh người, ngay cả võ công cũng lợi hại đến dọa người!
Trương Quý tuy đoán được thân phận của Lâu Ngọc, nhưng không nói thẳng ra trước mặt người khác, lúc gọi Lâu Ngọc không ngừng ‘công tử, công tử’, mà Chu Tài thì luôn gọi Lâu Ngọc là ‘vợ’, cho nên đám người Kinh Chuẩn cũng không biết thân phận thật của Lâu Ngọc.
Đang lúc mọi người cảm thấy kỳ quái vì sao Lâu Ngọc lại phong tỏa các điểm đại huyệt toàn thân Kinh Túc, đã thấy chó nhỏ Tiểu Bạch miệng ngậm theo một túi vải nhung màu đen chạy vào.
Lâu Ngọc lấy túi trên miệng chó trắng Tiểu Hồ ly xuống, lấy ra Mộng Hải Dạ Minh châu bên trong rồi đi đến bên cạnh Kinh Túc, đặt Mộng Hải Dạ Minh châu ở trước mặt Kinh Túc.
Kinh Chuẩn có giao tình rất tốt với hoàng đế, chuyện Mộng Hải Dạ minh châu đã từng cứu sống thái hậu, 10 năm trước hắn được tận mắt chứng kiến. Giờ thấy Lâu Ngọc lấy Mộng Hải Dạ Minh châu ra, hắn lập tức nghĩ đến thân phận của Lâu Ngọc nhất định không hề đơn giản, nhìn Lâu Ngọc cũng lưu tâm hơn.
Bao Văn Bưu và Lý Quỳ ở mạt bắc từng nhìn thấy một vị bạch y trong bộ lạc treo cờ đồ đằng Mộng Hải Dạ Minh châu, hơn nữa Lâu Ngọc cũng mặc bạch y, hai người ăn ý nhìn thoáng qua đối phương, trong bụng nhận định Lâu Ngọc chính là bị bạch y trong bộ lạc Thánh y đó. Hai người đối mắt xong đồng loạt nhìn Chu Tài, trong lòng tràn đầy nghi vấn: Thánh y cũng có thể lập gia đình sao?
Chu Tài ôm lấy chó nhỏ Tiểu Bạch nhảy lên đùi mình, hai mắt chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Lâu Ngọc, về phần Lâu Ngọc muốn làm cái gì hắn chẳng quan tâm, điều hắn quan tâm chỉ là vợ mình có bị nguy hiểm gì hay không thôi.
Mộng Hải Dạ Minh châu được đặt trước mắt Kinh Túc chợt dâng lên một làn khói sương màu hồng, khói càng lan càng nhiều từ từ tạo thành một tấm màn màu hồng bao lấy người Kinh Túc...
Sau một phần ba nén hương, cả người Kinh Túc đều bị vây trong làn khói hồng.
“Tại sao trong người ngươi có độc Quỷ nhập thân?” Lâu Ngọc hỏi.
“Thiên Kiều muội muội!” Trong giọng nói Kinh Túc mang theo một cỗ ngọt ngào cùng thân mật.
Kinh Chuẩn cau mày.
Tư Mã Thính Phong chính là bị cặp đôi son phấn kia đánh cho lăn ra đây, nhếch khóe miệng cười nhạo: Độc thi cốc cũng biết dùng mỹ nhân kế!
“Các ngươi quen biết thế nào?” Lâu Ngọc lại hỏi.
“Bảy ngày trước ta vào núi mua một vài món ăn thôn dã, trên đường gặp một tiểu cô nương chân bị thương. Nàng rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn đỏ lên vì xấu hổ, ánh mắt trong như nước, trên người mặc một bộ y phục vàng nhạt như cánh hoa thơm mát, giọng nói trong vắt dễ nghe giống như tiếng chim rừng ca hát…” Giọng nói Kinh Túc tràn ngập vẻ say đắm.
“Sau khi các ngươi gặp nhau, xảy ra chuyện gì?” Lâu Ngọc cắt lời Kinh Túc, tiếp tục hỏi.
“Buổi tối, ta cùng Thiên Kiều muội muội đến Sơn thần miếu dưới núi ngủ qua đêm. Đến nửa đêm, ta cùng Thiên Kiều muội muội làm chuyện phu thê. Sau đó Thiên Kiều muội muội cầm một bình màu đen ra, trong bình có một con sâu đen rất lớn. Thiên Kiều muội muội nói, đưa tay tuyên thệ trước trùng tiên rồi để trùng tiên cắn sẽ nhận được ấn ký giống như nàng, hai người bọn ta có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ. Sau khi bị sâu cắn không lâu, Thiên Kiều muội muội đã biến mất không thấy tăm hơi, nàng nói ta bị trùng tiên phái nàng ghét bỏ, mới bị nó cắn sau này sẽ biến thành bộ dạng của quỷ…” Giọng nói của Kinh Túc ban đầu mang theo vẻ sung sướng nhàn nhàn sau dần trở nên bi thương.
Lâu Ngọc nhìn Kinh Chuẩn, “Ngươi còn muốn hỏi gì nữa?”
Kinh Chuẩn lắc đầu.
Lâu Ngọc cất Mộng Hải Dạ Minh châu đi, nhìn về phía tấm màn sương hồng trên người Kinh Túc phất tay một cái, màn sương rất nhanh tiêu tán.
Kinh Túc mở to đôi mắt vô thần…
Lý Quỳ nháy mắt với Bao Văn Bưu: Đại phu này thật lợi hại nha! Thu vào doanh không còn gì tốt hơn!
Bao Văn Bưu nháy lại: Huynh đệ ngươi mơ à, có thể đến phiên chúng ta thu sao, sớm đã bị thu rồi! Ngươi không nhìn thấy tướng quân nhìn y có thêm mấy phần cung kính sao?
Tư Mã Thính Phong và Lâu Ngọc nghe Kinh Túc miêu tả vị Thiên Kiều đó, trong lòng hai người đều đoán được Thiên Kiều kia hẳn là Cửu sư muội của Độc Thi cốc. Chẳng qua không nghĩ đến, những người trong Độc Thi cốc đó vì hoàn thành nhiệm vụ mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào tới mức này.
“Ta có thể giúp Nhị công tử quên đi đoạn ký ức không vui này!” Lâu Ngọc ngồi xuống, nói với Kinh Chuẩn.
“Điều kiện?” Kinh Chuẩn nhướng mày.
“Ngươi không nên hỏi tiếp chuyện trúng độc lần này, cứ xem mọi chuyện như chưa có gì xảy ra.” Lâu Ngọc nói. Sự xuất hiện của Kinh Chuẩn nằm ngoài dự đoán của y, Kinh Chuẩn là một đại nguyên soái chiến công lẫy lừng tuyệt không nên dấn vào thị thị phi phi giới giang hồ.
“Được!” Kinh Chuẩn nghĩ trong chốc lát, gật đầu đáp ứng.
Bao Văn Bưu và Lý Quỳ dù trong lòng không hiểu được, nhưng phục tùng là thiên chức, nếu tướng quân đáp ứng, bọn họ ở bên cạnh cũng không hề lên tiếng.
Lâu Ngọc thấy Kinh Chuẩn đáp ứng, lấy một viên đan dược xanh thẫm bắn vào trong miệng Kinh Túc, ngay sau đó nhanh chóng ghim mấy châm lên đỉnh đầu Kinh Túc, rồi giải khai huyệt đạo trên người Kinh Túc.
Huyệt đạo vừa giải, hai mắt Kinh Túc liền nhắm lại, ngã lệch sang một bên, Lý Quỳ vội vươn tay đón lấy.
“Tỉnh dậy sẽ không sao, về phần làm thế nào bổ sung lại đoạn ký ức còn trống thì cần các ngươi tự thương lượng với nhau.” Lâu Ngọc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.