Chương 31
Lại Kỷ
15/10/2020
Edit: Mều
Beta: Hà
Đêm trăng ở tiểu lâu, ánh sáng êm dịu, gió thổi qua từng khóm trúc xanh, thanh nhã lay động!
Lâu Ngọc mở mắt, đập vào mắt là màn che thêu hình lá trúc. Đưa tay khẽ xoa bụng, nhẹ nhàng thở ra một hơi!
Chó trắng Tiểu Hồ Ly vẫn luôn thủ bên ngoài hành lang nghe được động tĩnh trong nhà liền chạy vào trong, nhảy đến bên giường dùng đầu cọ lên bả vai Lâu Ngọc, kêu “Ô ô”!
Lâu Ngọc từ từ ngồi dậy, ôm lấy chó trắng Tiểu Hồ ly, vuốt ve nó nhẹ giọng quan tâm hỏi, “Trở về cốc bị ai bắt nạt sao?”
Chó trắng Tiểu Hồ ly nghe Lâu Ngọc hỏi, con ngươi thoáng cái trở nên ướt át, nghiêng đầu không dám nhìn Lâu Ngọc!
Trước kia ở trong cốc, chó trắng Tiểu Hồ ly thích nhất làm xằng bậy, thường chạy đi đến chòi dược của các sư huynh đệ khác để trộm trược, lần nào cũng đều bị các sư huynh đệ đuổi đánh. Tủi thân quay về, chó trắng Tiểu Hồ ly cũng sẽ đúng lý hợp tình chạy tới chỗ Lâu Ngọc tìm kiếm an ủi, lẽo đẽo theo sau xui khiến Lâu Ngọc đi báo thù rửa hận cho nó.
Mắt lại thấy chó trắng Tiểu Hồ ly mang thái độ khác thường, trong lòng Lâu Ngọc không hiểu sao lại cảm thấy hoang mang, ngưng thần nhìn xung quanh, trong lòng căng thẳng: Chu Tài đâu?
“Chu Tài đi đâu?” Lâu Ngọc giơ chó trắng Tiểu Hồ ly lên, híp mắt nhìn nó.
“Ô…” Chó trắng Tiểu Hồ ly đột nhiên giãy thân mình, tránh khỏi Lâu Ngọc lủi xuống đất, chui vào gầm giường, nằm úp sấp trong góc không chịu ra.
Thổ cẩu cũng chui vào theo, gục bên cạnh chó trắng Tiểu Hồ ly, liếm liếm khuôn mặt u buồn của chó trắng Tiểu Hồ ly, an ủi chó nhỏ đang rơi nước mắt.
Lâu Ngọc nhíu mày, tay đặt trên bụng, đè lại cơn giận! Đưa tay kéo sợi dây dài xanh biếc rũ xuống bên giường!
“Ngọc công tử, người đã tỉnh! Đây là dược thiện gà hầm tiểu chủ nhân căn dặn chuẩn bị cho người, mau uống khi còn nóng!” Một lúc sau khi Lâu Ngọc vừa kéo sợi dây, một lão nhân tóc trắng mặc áo bào xám tro bưng một nồi canh hầm đi đến.
“Cơ Toàn gia gia, Nhị sư tổ đang ở đâu?” Lâu Ngọc hỏi.
“Tư Đồ Tỳ vừa trở về cốc, tiểu chủ nhân giờ đang ở cạnh hắn cùng dùng điểm tâm trong tòa Tang lâu!” Cơ Toàn mở nắp chén, đặt chén canh vào trong tay Lâu Ngọc.
Lâu Ngọc lấy thìa múc một môi nhỏ nếm thử, nước canh hầm mang hương vị thanh đạm!
“Ngọc sư huynh!” Lúc Lâu Ngọc uống ngụm canh thứ hai, Liễu Thư Sinh vừa chỉnh lại đầu tóc tán loạn, vừa bước nhanh đến. Khi hắn nhìn thấy Cơ Toàn trong nhà, đáy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ đề phòng.
Cơ Toàn là người hầu tâm phúc của Tùng Trần lão nhân, đối với Tùng Trần lão nhân nơi nơi gây chuyện bất kỳ sai lầm gì lão đều một lòng trợ giúp. Trong cốc chỉ có Tùng Trần lão nhân mới khiến cho lão và Nhan Tương Hướng một lòng thần phục, còn lại cũng là Thượng Quan Nhàn và Lâu Ngọc mà Tùng Trần lão nhân yêu thích.
Cơ Toàn thấy Liễu Thư Sinh đi vào, ánh mắt lạnh lùng quét tới.
“Liễu sư đệ, ngươi vừa mới luyện công?” Lâu Ngọc hỏi Liễu Thư Sinh đi đến bên giường.
“À? Ha hả! Đúng vậy!” Liễu Thư Sinh cười gượng gật đầu.
“Ngọc công tử, canh nguội!” Cơ Toàn lên tiếng.
Lâu Ngọc cúi đầu chuyên tâm uống canh.
Đợi đến khi Lâu Ngọc uống canh xong, Chu Tài cất chén canh, lãnh đạm nói với Liễu Thư Sinh đang muốn nói gì đó với Lâu Ngọc, “Lúc này không còn sớm nữa, Ngọc công tử phải sớm đi nghỉ ngơi, ngươi có việc gì để mai hãy nói, chớ quấy rầy Ngọc công tử dưỡng bệnh.”
Liễu Thư Sinh nhìn Cơ Toàn tràn đầy địch ý với mình, đưa tay gãi sống mũi, nói với Lâu Ngọc, “Vậy đệ đi trước, mai tới thương lượng với huynh nên xử trí người mang về hôm nay thế nào! Đệ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, tới Lộc trì ngâm ôn tuyền lúc rồi trở về nghỉ ngơi một giấc! Ha ha…”
Liễu Thư Sinh ngáp, mệt mỏi mười phần ra khỏi phòng!
Cơ Toàn đi ra ngoài đóng cửa lại, xuống trúc lâu.
Đứng trước con đường thông tới trúc lâu, nhìn Liễu Thư Sinh rời khỏi rừng trúc đi trên con đường đá tới Lộc trì, lúc này Cơ Toàn mới bưng chén canh rỗng đi tới Tang lâu.
Trong nhà, Lâu Ngọc đợi Cơ Toàn đi xa, gõ tay xuống ván giường.
Chó trắng Tiểu Hồ Ly từ gầm giường chui ra, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn Lâu Ngọc.
“Tới Lộc trì tìm Liễu sư đệ!” Lâu Ngọc thấp giọng nói.
Lâu Ngọc vừa nói xong, chó trắng Tiểu Hồ Ly đã như mũi tên rời cung theo cửa sổ nhảy ra ngoài, Thổ cẩu cất đuôi đuổi theo.
...
Lâu Ngọc ngồi dựa vào thành giường chờ chó trắng Tiểu Hồ ly trở lại, không chờ được chó trắng Tiểu Hồ ly trở về mà lại gặp Tư Đồ Tỳ và Tùng Trần lão nhân tới.
Tư Đồ Tỳ một đầu tóc bạc, mặc y phục màu xanh, mặc dù đã là một lão nhân có tuổi nhưng thân thể vẫn rắn chắc thẳng tắp, hai mắt sáng hữu thần, thần thái hồng hào. Hắn kéo Tùng Trần lão nhân mặt lạnh vào nhà, khoát tay với Lâu Ngọc đang muốn xuống giường, “Thân thể con còn khó chịu, không cần xuống!”
“Dạ!” Lâu Ngọc nghe lời, dựa vào thành giường.
Tư Đồ Tỳ phất tay, mang hai băng ghế trúc tới trước giường Lâu Ngọc, kéo Tùng Trần lão nhân ngồi xuống, “Chu Tài bây giờ được Tang nhi an bài ở trong đầm Thiên trì để củng cố căn cơ luyện Thiên Nhất Thần Công, xế chiều ngày mai rời động sẽ mang người trả lại cho con! Tối nay con cứ an tâm nghỉ ngơi, không cần nghĩ nhiều!”
“Nhưng…” Lâu Ngọc không an lòng nhìn thoáng qua Tùng Trần lão nhân mặt lạnh kế bên Tư Đồ Tỳ.
“Thiên Nhất Thần Công là võ học gia truyền nhà Tang nhi, dù y chưa từng tự mình tập, nhưng vẫn biết rất rõ ràng! Thiên Nhất Thần Công của Cơ Toàn cũng là do Tang nhi chỉ điểm, con cứ yên tâm!” Tư Đồ Tỳ trấn an nói.
“Một phế nhân không biết võ công, làm sao che chở ngươi? Ngươi bị động thai khí có thể không liên quan tới nó sao?” Trung Trần lão nhân bĩu môi, đáy mắt chứa đầy hơi lạnh.
“Tang nhi!” Tư Đồng Kỳ kéo tay Tùng Trần lão nhân.
“Chỉ cần nó thật lòng với ngươi, ngày mai ta sẽ mang nó trả lại cho ngươi! Sau này để Cơ Toàn dạy nó luyện công!” Tùng Trần lão nhân không tình nguyện nói, dứt lời đứng lên, muốn đi ra ngoài.
“Chu Tài biết chút võ công cũng tốt! Ta nghe Tang nhi nói, con đã đả thông kinh mạch toàn thân cho Chu Tài, cũng để hắn dùng Đàm tiên đan gia tăng nội lực, giờ để hắn củng cố lại căn cơ luyện Thiên Nhất Thần Công là thích hợp nhất!” Tư Đồ Tỳ đứng lên, một tay kéo Tùng Trần lão nhân, vừa nói với Lâu Ngọc, “Đêm đã khuya, chúng ta đi trước, con cũng nên ngủ sớm chút đi!”
“Dạ!” Lâu Ngọc đáp, đưa mắt nhìn Tư Đồ Tỳ và Tùng Trần lão nhân rời đi, đóng cửa lại.
...
Tư Đồ Tỳ cùng Tùng Trần lão nhân đi không được bao lâu, chó trắng Tiểu Bạch miệng ngậm một phong thư từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Lâu Ngọc lấy thư xuống, trong lòng thấp thỏm, chú tâm đọc kỹ!
Trong thư Liễu Thư Sinh khéo léo kể lại từ chuyện Chu Tài bị Tùng Trần lão nhân mang đi tới chuyện mời Tư Đồ Tỳ trở về cốc nói lại một lần. sau còn dùng lời khuyên Lâu Ngọc, mong Lâu Ngọc chớ quá lo lắng, dưỡng thân thể mới quan trọng nhất! Vạn nhất khi Chu Tài trở về thấy Lâu Ngọc còn chưa tốt lên sẽ rất thương tâm!
Lâu Ngọc gập thư lại nhét dưới gối, nhìn tấm màn lụa màu trắng không tiếng động thở dài, nằm xuống nghỉ ngơi…
Giờ phút này, Chu Tài đang ngâm mình trong đầm Thiên Trì, đã bị Tùng Trần lão nhân tâm tư cẩn trọng cố ý tăng thêm liều lượng hành hạ cho sống không bằng chết…
Beta: Hà
Đêm trăng ở tiểu lâu, ánh sáng êm dịu, gió thổi qua từng khóm trúc xanh, thanh nhã lay động!
Lâu Ngọc mở mắt, đập vào mắt là màn che thêu hình lá trúc. Đưa tay khẽ xoa bụng, nhẹ nhàng thở ra một hơi!
Chó trắng Tiểu Hồ Ly vẫn luôn thủ bên ngoài hành lang nghe được động tĩnh trong nhà liền chạy vào trong, nhảy đến bên giường dùng đầu cọ lên bả vai Lâu Ngọc, kêu “Ô ô”!
Lâu Ngọc từ từ ngồi dậy, ôm lấy chó trắng Tiểu Hồ ly, vuốt ve nó nhẹ giọng quan tâm hỏi, “Trở về cốc bị ai bắt nạt sao?”
Chó trắng Tiểu Hồ ly nghe Lâu Ngọc hỏi, con ngươi thoáng cái trở nên ướt át, nghiêng đầu không dám nhìn Lâu Ngọc!
Trước kia ở trong cốc, chó trắng Tiểu Hồ ly thích nhất làm xằng bậy, thường chạy đi đến chòi dược của các sư huynh đệ khác để trộm trược, lần nào cũng đều bị các sư huynh đệ đuổi đánh. Tủi thân quay về, chó trắng Tiểu Hồ ly cũng sẽ đúng lý hợp tình chạy tới chỗ Lâu Ngọc tìm kiếm an ủi, lẽo đẽo theo sau xui khiến Lâu Ngọc đi báo thù rửa hận cho nó.
Mắt lại thấy chó trắng Tiểu Hồ ly mang thái độ khác thường, trong lòng Lâu Ngọc không hiểu sao lại cảm thấy hoang mang, ngưng thần nhìn xung quanh, trong lòng căng thẳng: Chu Tài đâu?
“Chu Tài đi đâu?” Lâu Ngọc giơ chó trắng Tiểu Hồ ly lên, híp mắt nhìn nó.
“Ô…” Chó trắng Tiểu Hồ ly đột nhiên giãy thân mình, tránh khỏi Lâu Ngọc lủi xuống đất, chui vào gầm giường, nằm úp sấp trong góc không chịu ra.
Thổ cẩu cũng chui vào theo, gục bên cạnh chó trắng Tiểu Hồ ly, liếm liếm khuôn mặt u buồn của chó trắng Tiểu Hồ ly, an ủi chó nhỏ đang rơi nước mắt.
Lâu Ngọc nhíu mày, tay đặt trên bụng, đè lại cơn giận! Đưa tay kéo sợi dây dài xanh biếc rũ xuống bên giường!
“Ngọc công tử, người đã tỉnh! Đây là dược thiện gà hầm tiểu chủ nhân căn dặn chuẩn bị cho người, mau uống khi còn nóng!” Một lúc sau khi Lâu Ngọc vừa kéo sợi dây, một lão nhân tóc trắng mặc áo bào xám tro bưng một nồi canh hầm đi đến.
“Cơ Toàn gia gia, Nhị sư tổ đang ở đâu?” Lâu Ngọc hỏi.
“Tư Đồ Tỳ vừa trở về cốc, tiểu chủ nhân giờ đang ở cạnh hắn cùng dùng điểm tâm trong tòa Tang lâu!” Cơ Toàn mở nắp chén, đặt chén canh vào trong tay Lâu Ngọc.
Lâu Ngọc lấy thìa múc một môi nhỏ nếm thử, nước canh hầm mang hương vị thanh đạm!
“Ngọc sư huynh!” Lúc Lâu Ngọc uống ngụm canh thứ hai, Liễu Thư Sinh vừa chỉnh lại đầu tóc tán loạn, vừa bước nhanh đến. Khi hắn nhìn thấy Cơ Toàn trong nhà, đáy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ đề phòng.
Cơ Toàn là người hầu tâm phúc của Tùng Trần lão nhân, đối với Tùng Trần lão nhân nơi nơi gây chuyện bất kỳ sai lầm gì lão đều một lòng trợ giúp. Trong cốc chỉ có Tùng Trần lão nhân mới khiến cho lão và Nhan Tương Hướng một lòng thần phục, còn lại cũng là Thượng Quan Nhàn và Lâu Ngọc mà Tùng Trần lão nhân yêu thích.
Cơ Toàn thấy Liễu Thư Sinh đi vào, ánh mắt lạnh lùng quét tới.
“Liễu sư đệ, ngươi vừa mới luyện công?” Lâu Ngọc hỏi Liễu Thư Sinh đi đến bên giường.
“À? Ha hả! Đúng vậy!” Liễu Thư Sinh cười gượng gật đầu.
“Ngọc công tử, canh nguội!” Cơ Toàn lên tiếng.
Lâu Ngọc cúi đầu chuyên tâm uống canh.
Đợi đến khi Lâu Ngọc uống canh xong, Chu Tài cất chén canh, lãnh đạm nói với Liễu Thư Sinh đang muốn nói gì đó với Lâu Ngọc, “Lúc này không còn sớm nữa, Ngọc công tử phải sớm đi nghỉ ngơi, ngươi có việc gì để mai hãy nói, chớ quấy rầy Ngọc công tử dưỡng bệnh.”
Liễu Thư Sinh nhìn Cơ Toàn tràn đầy địch ý với mình, đưa tay gãi sống mũi, nói với Lâu Ngọc, “Vậy đệ đi trước, mai tới thương lượng với huynh nên xử trí người mang về hôm nay thế nào! Đệ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, tới Lộc trì ngâm ôn tuyền lúc rồi trở về nghỉ ngơi một giấc! Ha ha…”
Liễu Thư Sinh ngáp, mệt mỏi mười phần ra khỏi phòng!
Cơ Toàn đi ra ngoài đóng cửa lại, xuống trúc lâu.
Đứng trước con đường thông tới trúc lâu, nhìn Liễu Thư Sinh rời khỏi rừng trúc đi trên con đường đá tới Lộc trì, lúc này Cơ Toàn mới bưng chén canh rỗng đi tới Tang lâu.
Trong nhà, Lâu Ngọc đợi Cơ Toàn đi xa, gõ tay xuống ván giường.
Chó trắng Tiểu Hồ Ly từ gầm giường chui ra, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn Lâu Ngọc.
“Tới Lộc trì tìm Liễu sư đệ!” Lâu Ngọc thấp giọng nói.
Lâu Ngọc vừa nói xong, chó trắng Tiểu Hồ Ly đã như mũi tên rời cung theo cửa sổ nhảy ra ngoài, Thổ cẩu cất đuôi đuổi theo.
...
Lâu Ngọc ngồi dựa vào thành giường chờ chó trắng Tiểu Hồ ly trở lại, không chờ được chó trắng Tiểu Hồ ly trở về mà lại gặp Tư Đồ Tỳ và Tùng Trần lão nhân tới.
Tư Đồ Tỳ một đầu tóc bạc, mặc y phục màu xanh, mặc dù đã là một lão nhân có tuổi nhưng thân thể vẫn rắn chắc thẳng tắp, hai mắt sáng hữu thần, thần thái hồng hào. Hắn kéo Tùng Trần lão nhân mặt lạnh vào nhà, khoát tay với Lâu Ngọc đang muốn xuống giường, “Thân thể con còn khó chịu, không cần xuống!”
“Dạ!” Lâu Ngọc nghe lời, dựa vào thành giường.
Tư Đồ Tỳ phất tay, mang hai băng ghế trúc tới trước giường Lâu Ngọc, kéo Tùng Trần lão nhân ngồi xuống, “Chu Tài bây giờ được Tang nhi an bài ở trong đầm Thiên trì để củng cố căn cơ luyện Thiên Nhất Thần Công, xế chiều ngày mai rời động sẽ mang người trả lại cho con! Tối nay con cứ an tâm nghỉ ngơi, không cần nghĩ nhiều!”
“Nhưng…” Lâu Ngọc không an lòng nhìn thoáng qua Tùng Trần lão nhân mặt lạnh kế bên Tư Đồ Tỳ.
“Thiên Nhất Thần Công là võ học gia truyền nhà Tang nhi, dù y chưa từng tự mình tập, nhưng vẫn biết rất rõ ràng! Thiên Nhất Thần Công của Cơ Toàn cũng là do Tang nhi chỉ điểm, con cứ yên tâm!” Tư Đồ Tỳ trấn an nói.
“Một phế nhân không biết võ công, làm sao che chở ngươi? Ngươi bị động thai khí có thể không liên quan tới nó sao?” Trung Trần lão nhân bĩu môi, đáy mắt chứa đầy hơi lạnh.
“Tang nhi!” Tư Đồng Kỳ kéo tay Tùng Trần lão nhân.
“Chỉ cần nó thật lòng với ngươi, ngày mai ta sẽ mang nó trả lại cho ngươi! Sau này để Cơ Toàn dạy nó luyện công!” Tùng Trần lão nhân không tình nguyện nói, dứt lời đứng lên, muốn đi ra ngoài.
“Chu Tài biết chút võ công cũng tốt! Ta nghe Tang nhi nói, con đã đả thông kinh mạch toàn thân cho Chu Tài, cũng để hắn dùng Đàm tiên đan gia tăng nội lực, giờ để hắn củng cố lại căn cơ luyện Thiên Nhất Thần Công là thích hợp nhất!” Tư Đồ Tỳ đứng lên, một tay kéo Tùng Trần lão nhân, vừa nói với Lâu Ngọc, “Đêm đã khuya, chúng ta đi trước, con cũng nên ngủ sớm chút đi!”
“Dạ!” Lâu Ngọc đáp, đưa mắt nhìn Tư Đồ Tỳ và Tùng Trần lão nhân rời đi, đóng cửa lại.
...
Tư Đồ Tỳ cùng Tùng Trần lão nhân đi không được bao lâu, chó trắng Tiểu Bạch miệng ngậm một phong thư từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Lâu Ngọc lấy thư xuống, trong lòng thấp thỏm, chú tâm đọc kỹ!
Trong thư Liễu Thư Sinh khéo léo kể lại từ chuyện Chu Tài bị Tùng Trần lão nhân mang đi tới chuyện mời Tư Đồ Tỳ trở về cốc nói lại một lần. sau còn dùng lời khuyên Lâu Ngọc, mong Lâu Ngọc chớ quá lo lắng, dưỡng thân thể mới quan trọng nhất! Vạn nhất khi Chu Tài trở về thấy Lâu Ngọc còn chưa tốt lên sẽ rất thương tâm!
Lâu Ngọc gập thư lại nhét dưới gối, nhìn tấm màn lụa màu trắng không tiếng động thở dài, nằm xuống nghỉ ngơi…
Giờ phút này, Chu Tài đang ngâm mình trong đầm Thiên Trì, đã bị Tùng Trần lão nhân tâm tư cẩn trọng cố ý tăng thêm liều lượng hành hạ cho sống không bằng chết…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.