Thiệu Lôi Anh Không Sợ Sát Thần Sao
Chương 4: Chắc lẽ là người xấu
Moon
06/06/2021
Huyền Diệp vẫn giữ mắt nhìn thẳng, ngạo khí vẫn chẳng bớt đi thậm chí còn sắc lạnh hơn trước. tay mò khắp người, chợt vẻ mặt khẽ có chút bất ngờ.
"Tiền ta để trong bộ y phục cũ, rốt cuộc ngươi để nó ở đâu" nàng không đổi cơ mặt ánh mắt vẫn sâu thẳm.
Thiệu Lôi chân lùi mấy bước, quay người sang trái tiến về cái thùng rác gần đó, ngón trỏ nhanh chóng chỉ điểm.
"Nó ở đây"câu nói vẫn rắn như đá chứa trong đó là một sự khó chịu không ít
Huyền Diệp đưa mắt nhìn thấy Thiệu Lôi tay chỉ chiếc hộp kì lạ, lòng nàng sao có thể yên tâm rằng thứ quoái dị đó là an toàn, nàng liền ngoắc mặt ra hiệu cho Thiệu Lôi lấy nó lại cho nàng, Thiệu Lôi mắt to mắt nhỏ ngẩn ngơ nhìn nàng.
"Cô lại còn muốn ra lệnh cho tôi"Thiệu Lôi vẫn chưa khỏi ngỡ nàng không ngờ nàng ta lại gan tới vậy
Huyền Diệp nhẹ nhàng gật đầu
"Ngươi là hạng người gì ta còn chưa rõ, hơn nữa cái thứ quoái lạ này ta không rõ là gì nó có thể là một vật nguy hiểm để đảm bảo an toàn ngươi lấy nó lại đây"nàng vẫn không khỏi nghi ngờ cái thứ kì lạ đó
Thiệu Lôi bực mình trợn to mắt lửa giận chạy đến ngập đầu, chỉ cần thêm một động thái quoái đảng của nàng tác động vào nữa hẳn hắn sẽ đá nàng ra ngoài mất.
Thiệu Lôi đưa tay đẩy mạnh nắp thùng rác, tay lấy chiếc y phục cổ trang màu đỏ còn dính rõ vết máu ném thẳng về phía Huyền Diệp, cậu làm rất mạnh mẽ như thể trút bớt lửa giận.
Huyền Diệp chưa vội cầm lấy áo, cùi chỏ kê lên đùi bàn tay áp vào má nghiêng đầu nhìn Thiệu Lôi
"Thái độ này của ngươi là sao hả " nàng thư thản thốt câu rét như băng, hẳn có chưa một ít nộ khí
Thiệu Lôi cau mày lại nộ khí tập trung về giữa trán
"Còn cái thái độ đó nữa thì mau chóng rời khỏi đây ngay" giọng cậu dữ dằn đôi chút thốt câu hù doạ, chèn vào là một luồng khí gay gắt, nhưng với tính khí này thì nói là làm rõ không còn là hù doạ
Huyền Diệp nhìn vẻ mặt hắn thì biết rõ không phải là hắn đùa, dẫu gì cũng chính hắn không nói không rằng đá nàng ra khỏi phòng cái tính hắn rõ càng cương thì càng không nhường với khả năng bây giờ nàng biết rõ cơ thể đang rất suy nhược, sức nói chuyện cũng không có nhiều, nhất định phải có nơi trị thương nàng bây giờ rất cần cái hộp nàng cho là kì lạ này, đành phải mềm mỏng tạm thời nhường hắn một bước tìm hiểu kĩ về nơi này trước rồi tìm cách trở về Chu Đỉnh Giới. Nàng thò tay vào trong chiếc áo nằm trên giường lấy ra một chiếc túi, lấy từ trong chiếc túi ra một thỏi vàng đưa ra trước mặt cho hắn
"Tạm thời ta cũng không chấp ngươi, tiền mà ngươi cần thiếu nữa ta sẽ đưa thêm " nàng mặt mày vẫn cứng lạnh mắt không lọt hắn, lời nói lại tỏ rõ là một lời khó nghe, cao ngạo chẳng khác nào lời khinh thường.
Thiệu Lôi cũng hiểu rõ lời nàng, nhưng lại chẳng hề để tâm đến mắt tập trung vào thỏi vàng trên tay nàng nhìn đến ngẩn người, hẳn rồi một thỏi vàng lớn như vậy nếu nói người này muốn đến đây để được ăn ở miễn phí thì chẳng phải quá vô lý, còn nữa nàng lại còn bị thương nặng tới như vậy thì chỉ có 2 trường hợp 1 là nàng là con nhà giàu bị truy sát, 2 là nàng là kẻ trộm bị người ta đuổi bắt, trong 2 trường hợp rõ ràng Thiệu Lôi nghiêng về phương án 2 nhiều hơn vì một người được cậu cho là ăn nói kì lạ cùng bộ trang phục không chút bình thường việc là con nhà giàu quá vô lý. Thiệu Lôi đưa tay ra cầm lấy thỏi vàng nhìn quanh một vòng xác nhận đó là thực, thì đưa mắt nhìn Huyền Diệp ánh mắt khẽ thu nhỏ chất chứa sự nghi ngờ.
"Chứng minh thư của cô đâu, đưa tôi xem thử" cậu thật muốn xác nhận rõ danh tính của nàng
Huyền diệp nghe câu thì trán nổi nếp nhăn nhẹ.
"chứng minh thư là thứ gì " nàng thật làm sao biết chứng minh thư là thứ gì thế giới mà nàng sống chỉ sử dụng mỗi thần tịch cùng tiên tịch không thì cũng là phàm lịch nói đến chứng minh thư nàng thật như người mới trên trời rơi xuống cơ mà đúng vậy thật.
Thiệu Lôi thấy nàng trả lời vậy thì lại càng nghi ngờ nàng không cho hắn coi hẳn vì sợ lộ thân phận tội phạm của mình, cậu không ngừng nheo mắt nhìn đề phòng Huyền Diệp.
"Chứng minh thư là thứ dùng để xác nhận thân phận của một người, chính là thứ xác nhận danh tính của cô đấy" Thiệu Lôi không ngại phiền giải thích rõ một thể trách nàng lại giả ngây ngô, cậu thật không biết nàng lại muốn chơi chiêu giả ngu gì nữa.
Huyền Diệp khẽ gật đầu như rằng đã hiểu mắt thâm sâu loé một tia sáng nhỏ.
"Ra là vậy nhưng cái thứ chứng mình thư gì gì đó của ngươi ta lại không có thật đáng tiếc" dù nàng có hiểu thì làm sao mà có cái thứ chứng minh thư gì đó được đây hoàn toàn là một thế giới xa lạ hoàn toàn đối với nàng, nhưng việc nàng nói ra dù có là thật thì không chắc được người khác sẽ tin
Thiệu Lôi cũng là một trong số đó, những lời nói của nàng chỉ càng làm tăng thêm sự nghi ngờ trong mắt của cậu việc này cậu quyết làm rõ, nghĩ đã thế cậu đi vào phòng phía bên tay phải, lát sau trên tay cậu cầm một chiếc máy tính ra, đặt nó trên bàn. Huyền Diệp đưa mắt nhìn vào chiếc máy tính thấy nó phát ra ánh sáng kì lạ thì không khỏi hiếu kì.
"Thứ đó là gì vậy "nàng rất tò mò muốn biết thử nó có phải loại pháp bảo nào đó của thế giới này hay không.
"Tiền ta để trong bộ y phục cũ, rốt cuộc ngươi để nó ở đâu" nàng không đổi cơ mặt ánh mắt vẫn sâu thẳm.
Thiệu Lôi chân lùi mấy bước, quay người sang trái tiến về cái thùng rác gần đó, ngón trỏ nhanh chóng chỉ điểm.
"Nó ở đây"câu nói vẫn rắn như đá chứa trong đó là một sự khó chịu không ít
Huyền Diệp đưa mắt nhìn thấy Thiệu Lôi tay chỉ chiếc hộp kì lạ, lòng nàng sao có thể yên tâm rằng thứ quoái dị đó là an toàn, nàng liền ngoắc mặt ra hiệu cho Thiệu Lôi lấy nó lại cho nàng, Thiệu Lôi mắt to mắt nhỏ ngẩn ngơ nhìn nàng.
"Cô lại còn muốn ra lệnh cho tôi"Thiệu Lôi vẫn chưa khỏi ngỡ nàng không ngờ nàng ta lại gan tới vậy
Huyền Diệp nhẹ nhàng gật đầu
"Ngươi là hạng người gì ta còn chưa rõ, hơn nữa cái thứ quoái lạ này ta không rõ là gì nó có thể là một vật nguy hiểm để đảm bảo an toàn ngươi lấy nó lại đây"nàng vẫn không khỏi nghi ngờ cái thứ kì lạ đó
Thiệu Lôi bực mình trợn to mắt lửa giận chạy đến ngập đầu, chỉ cần thêm một động thái quoái đảng của nàng tác động vào nữa hẳn hắn sẽ đá nàng ra ngoài mất.
Thiệu Lôi đưa tay đẩy mạnh nắp thùng rác, tay lấy chiếc y phục cổ trang màu đỏ còn dính rõ vết máu ném thẳng về phía Huyền Diệp, cậu làm rất mạnh mẽ như thể trút bớt lửa giận.
Huyền Diệp chưa vội cầm lấy áo, cùi chỏ kê lên đùi bàn tay áp vào má nghiêng đầu nhìn Thiệu Lôi
"Thái độ này của ngươi là sao hả " nàng thư thản thốt câu rét như băng, hẳn có chưa một ít nộ khí
Thiệu Lôi cau mày lại nộ khí tập trung về giữa trán
"Còn cái thái độ đó nữa thì mau chóng rời khỏi đây ngay" giọng cậu dữ dằn đôi chút thốt câu hù doạ, chèn vào là một luồng khí gay gắt, nhưng với tính khí này thì nói là làm rõ không còn là hù doạ
Huyền Diệp nhìn vẻ mặt hắn thì biết rõ không phải là hắn đùa, dẫu gì cũng chính hắn không nói không rằng đá nàng ra khỏi phòng cái tính hắn rõ càng cương thì càng không nhường với khả năng bây giờ nàng biết rõ cơ thể đang rất suy nhược, sức nói chuyện cũng không có nhiều, nhất định phải có nơi trị thương nàng bây giờ rất cần cái hộp nàng cho là kì lạ này, đành phải mềm mỏng tạm thời nhường hắn một bước tìm hiểu kĩ về nơi này trước rồi tìm cách trở về Chu Đỉnh Giới. Nàng thò tay vào trong chiếc áo nằm trên giường lấy ra một chiếc túi, lấy từ trong chiếc túi ra một thỏi vàng đưa ra trước mặt cho hắn
"Tạm thời ta cũng không chấp ngươi, tiền mà ngươi cần thiếu nữa ta sẽ đưa thêm " nàng mặt mày vẫn cứng lạnh mắt không lọt hắn, lời nói lại tỏ rõ là một lời khó nghe, cao ngạo chẳng khác nào lời khinh thường.
Thiệu Lôi cũng hiểu rõ lời nàng, nhưng lại chẳng hề để tâm đến mắt tập trung vào thỏi vàng trên tay nàng nhìn đến ngẩn người, hẳn rồi một thỏi vàng lớn như vậy nếu nói người này muốn đến đây để được ăn ở miễn phí thì chẳng phải quá vô lý, còn nữa nàng lại còn bị thương nặng tới như vậy thì chỉ có 2 trường hợp 1 là nàng là con nhà giàu bị truy sát, 2 là nàng là kẻ trộm bị người ta đuổi bắt, trong 2 trường hợp rõ ràng Thiệu Lôi nghiêng về phương án 2 nhiều hơn vì một người được cậu cho là ăn nói kì lạ cùng bộ trang phục không chút bình thường việc là con nhà giàu quá vô lý. Thiệu Lôi đưa tay ra cầm lấy thỏi vàng nhìn quanh một vòng xác nhận đó là thực, thì đưa mắt nhìn Huyền Diệp ánh mắt khẽ thu nhỏ chất chứa sự nghi ngờ.
"Chứng minh thư của cô đâu, đưa tôi xem thử" cậu thật muốn xác nhận rõ danh tính của nàng
Huyền diệp nghe câu thì trán nổi nếp nhăn nhẹ.
"chứng minh thư là thứ gì " nàng thật làm sao biết chứng minh thư là thứ gì thế giới mà nàng sống chỉ sử dụng mỗi thần tịch cùng tiên tịch không thì cũng là phàm lịch nói đến chứng minh thư nàng thật như người mới trên trời rơi xuống cơ mà đúng vậy thật.
Thiệu Lôi thấy nàng trả lời vậy thì lại càng nghi ngờ nàng không cho hắn coi hẳn vì sợ lộ thân phận tội phạm của mình, cậu không ngừng nheo mắt nhìn đề phòng Huyền Diệp.
"Chứng minh thư là thứ dùng để xác nhận thân phận của một người, chính là thứ xác nhận danh tính của cô đấy" Thiệu Lôi không ngại phiền giải thích rõ một thể trách nàng lại giả ngây ngô, cậu thật không biết nàng lại muốn chơi chiêu giả ngu gì nữa.
Huyền Diệp khẽ gật đầu như rằng đã hiểu mắt thâm sâu loé một tia sáng nhỏ.
"Ra là vậy nhưng cái thứ chứng mình thư gì gì đó của ngươi ta lại không có thật đáng tiếc" dù nàng có hiểu thì làm sao mà có cái thứ chứng minh thư gì đó được đây hoàn toàn là một thế giới xa lạ hoàn toàn đối với nàng, nhưng việc nàng nói ra dù có là thật thì không chắc được người khác sẽ tin
Thiệu Lôi cũng là một trong số đó, những lời nói của nàng chỉ càng làm tăng thêm sự nghi ngờ trong mắt của cậu việc này cậu quyết làm rõ, nghĩ đã thế cậu đi vào phòng phía bên tay phải, lát sau trên tay cậu cầm một chiếc máy tính ra, đặt nó trên bàn. Huyền Diệp đưa mắt nhìn vào chiếc máy tính thấy nó phát ra ánh sáng kì lạ thì không khỏi hiếu kì.
"Thứ đó là gì vậy "nàng rất tò mò muốn biết thử nó có phải loại pháp bảo nào đó của thế giới này hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.